Chương 30: Xử Lý.
Huy Lan đi vào một căn lều nhỏ được dựng tạm ở cách đó không xa, bên ngoài còn có một người thuộc Vân gia coi chừng. Kẻ phản bội bị trói cứng vào cột, vết thương đã được xử lí sơ qua, nhưng hắn cũng mất luôn nửa cái mạng rồi.
Thấy có người đi vào, hắn ta gắng gượng ngẩng đầu. Đối diện ánh mắt bình tĩnh của Huy Lan hắn cũng không biểu hiện gì quá nông nổi, không hổ là một trong những kẻ bước được vào Nhà Chính.
" Có gì muốn nói không?" Huy Lan ngồi xổm trước mặt hắn.
" Ha, đến nước này thì còn có thể nói gì?" Ngay lúc nhìn thấy vị kia thì hắn đã biết kết cục của mình rồi.
" Thiên đại thiếu gia nói ngài sẽ tự mình hỏi ngươi." Huy Lan nhàn nhạt nói.
Ngay khi Huy Lan vừa nói xong, lập tức cơ thể người kia run lên dữ dội, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng đến tột cùng.
" Xin cậu, làm ơn mau giết tôi!! MAU GIẾT TÔI ĐI !!" Đối mặt với Tử Thiên là điều kinh khủng nhất mà bất cứ ai trong tam gia Tế Vân Huy đã được đặt chân vào Nhà Chính mà nói, thà tự sát còn hơn gặp ngài ấy.
Nhìn người nọ gào thét trong sợ hãi Huy Lan chỉ có thể thở dài, nếu sợ thế còn làm ra chuyện kia làm gì.
" Lúc bắt đầu các vị quản gia đã nhắc nhở chúng ta rồi, ngay thời điểm ngươi chọn phản bội cũng là lúc ngươi mất đi quyền được mang họ của Tam gia, cũng định trước sẽ bị bọn họ truy sát, không chết không ngừng."
" Không phải hai vị ấy bị cấm ra khỏi Nhà Chính sao ?!! Không thể nào !!!" Người nọ kêu gào.
" Chưa từng có ai cấm cả, Gia chủ chưa hề cấm bọn ta." Một giọng nói nhàn nhạt vang lên đằng sau Huy Lan.
Huy Lan liền lập tức đứng sang một bên, Tử Thiên giữ trên môi nụ cười nhạt, ánh mắt không chút gợn sóng nhìn kẻ đang bị trói. Tay anh vươn ra chạm vào một bên mặt của kẻ đó, cảm nhận sự run rẩy trên mặt.
" Dám tấn công cả Huyền đại nhân, gan ngươi cũng rất lớn." Theo đầu ngón tay của Tử Thiên, từng chỗ anh chạm vào trên khuôn mặt của kẻ nọ đều bị cháy xém, mùi thịt cháy trôi nổi trong không khí. " Lan Lan, thứ rác rưởi này là của ai ?"
" Vân Kỵ phục vụ Mặc Hoàng thiếu gia. 3 năm trước theo cuộc rối loạn của Tế Mi đã rời đi, vừa rồi hắn ta tạo cuộc bạo động tại căn cứ tỉnh O của Huyền đại nhân, sau đó bọn tôi được lệnh đem hắn về." Huy Lan giữ tư thế quỳ một gối, không dám ngẩng đầu.
" Ồ, là kẻ đi theo A Hoàng. " Tử Thiên nhìn kẻ bị đốt mặt đến thảm thương nhưng không dám mở miệng kêu. " Yên, lại đây."
" Đáng nhẽ việc hành quyết ngươi nên là do A Hoàng làm nhưng ngươi biết đấy, cậu ấy còn lười hơn cả Tiểu Thần, đứa em trai bé bỏng của chúng ta đã ra ngoài vì các ngươi. Đằng nào cũng chết, ta giúp thằng bé một tay vậy."
Một con bướm vàng trắng bay đến đậu trên ngón tay Tử Thiên. Thanh kiếm theo ngọn lửa xuất hiện giữa không trung, Tử Thiên chán ghét nhìn đống rác trước mặt. Kẻ kia chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì liền thấy hai chân cùng tay của mình rơi ngay trước mặt, cùng lúc đó một trận đau buốt đến tận óc xộc đến.
Tử Thiên nhìn kẻ bị mình gọt thành nhân côn kia chảy máu liền bảo Yên đem các vết cắt đốt đi để máu ngừng chảy, đồng thời cho hắn một chút chữa trị vừa đủ để hắn sống và duy trì tỉnh táo.
" ARGHH !!!!!!!!!! " Chỉ cần có cảm giác thì không thể nào không cảm nhận được nỗi đau.
Tiếng thét đó vọng ra ngoài lều, chỉ nghe thôi cũng thấy sợ rồi.
" Có chuyện gì vậy ?!" Đám người Xu Lam Du giật mình.
" Có tiếng thét." Tố Mị nói.
Lập tức cả đội quân nhân liền đứng bật dậy, đôi mẹ con nọ thì lại co mình vào một góc.
" Không có gì đâu, vui lòng ở yên tại chỗ, trời đang tối nếu đi lung tung thì phiền lắm. " Tế Ly ôm chân ngồi bên cạnh đống lửa đối diện bọn họ cười nói, Thiên đại thiếu gia đã nói cô phải giám sát bọn họ đừng để đám người này làm phiền ngài ấy.
" Nhưng tiếng kêu đó....... " Cậu trẻ nhìn về phía phát ra tiếng kêu.
Nhưng đáp lại chỉ là nụ cười híp mí của Tế Ly.
Phỉ Tư luôn cảm thấy cô gái này không bình thường, dù ở một mình với đám vũ trang bọn họ cũng chưa từng sợ sệt hay cảnh giác, nói đúng hơn là không hề bận tâm đến, đơn thuần chỉ là .....
" Cô giám sát bọn tôi ?" Phỉ Tư đột nhiên nói.
Tế Ly không trả lời, chỉ cười thôi nhưng như vậy cũng đủ biết đáp án rồi.
" Tế tiểu thư. " Hà Phi mở miệng.
" A, gọi tôi Tế Ly được rồi, đừng gọi tiểu thư gì đó. " Tế Ly đáp.
" Liệu chúng ta có thể trao đổi vài điều chứ ?" Hà Phi cẩn trọng nói.
" Mấy người muốn biết cái gì ?" Huy Lan từ bóng tối bước ra, trong tay cầm một cà men còn bốc khói, mùi thơm tỏa ra.
" Ngài Huy Lan." Tế Ly lập tức đứng dậy cúi chào.
" Cô chưa ăn phải không? Bọn họ đang ăn ở phía sau, ra ăn với họ đi. Sau khi ăn xong thì bảo tất cả cùng đến gặp thiếu gia. " Huy Lan đưa cà men cùng thìa cho cô, Tế Ly cười híp mí ôm cà men đi tìm đồng đội.
" Lần đầu gặp mặt, tôi là Xu Lam Du." Xu Lam Du đứng ra chào hỏi, sau đó lần lượt giới thiệu những người còn lại.
" Hân hạnh, tôi là Huy Lan, cảm ơn cậu đã chiếu cố thiếu gia nhà chúng tôi." Huy Lan gật đầu chứ không hề muốn bắt tay với Xu Lam Du.
Huy Lan nghe Xu Lam Du kể một lượt qua những gì họ trải qua trước và sau khi gặp Tử Thiên, kể cả việc Tử Thiên giết người đàn ông nọ và việc Tử Thiên cứu họ như thế nào. Huy Lan nghe xong có hơi ngạc nhiên, phải là rất ngạc nhiên mới đúng. Tử Thiên tính xấu đầy mình, hơn nữa nếu không có Tử Thần can ngăn thì rất ít khi chịu ngồi yên nghe người ta nói chuyện, ngài ấy vậy mà còn đi cứu đám người này?
" Có gì làm anh ngạc nhiên sao?" Xu Lam Du hỏi.
" Thiếu gia có nói gì với các người không?" Tử Thiên tốt tính trừ khi là Tử Thần giả mạo nếu không thì không tồn tại một người như vậy.
" Không có, cậu ấy chỉ bảo sẽ dừng ở phụ cận rừng rồi sau đó cậu ấy sẽ tự lo. " Phỉ Tư nói.
" Thật là lạ. " Huy Lan vuốt cằm nhìn bọn họ, ánh mắt như nhìn sinh vật quý hiếm.
" Có gì lạ ?" Cậu trẻ không hiểu.
" Nếu là bình thường thì các người đều chết rồi mới đúng." Khuôn mặt của Huy Lan biểu tình còn tò mò hơn cả cậu trẻ.
" Ý anh là s........ ?" Hà Phi bật dậy thì thấy phía sau có người bước tới.
Người kia đã đổi một bộ đồ màu đen sạch sẽ, khuyên tai đeo ở một bên phản xạ ánh bạc cùng một lọn tóc được ống bạc buộc lại, nụ cười dịu dàng thường trực trên môi. Khí chất vui vẻ yêu đời toát ra, hiền lành dịu nhẹ.
" Thiếu gia!" Huy Lan nhìn Tử Thiên như vậy liền biết có lẽ Thần thiếu gia đã không sao, tâm trạng ngài ấy cũng đã quay về như bình thường rồi.
" Cậu vất vả rồi ^^." Tử Thiên vui vẻ nói.
" Lan Lan, cậu cùng bọn họ đi về căn cứ tỉnh O trước đi, ta sẽ đến sau ~" Tử Thiên nói.
" Dạ ? Không! Thiếu gia ?? " Huy Lan ngớ người.
" Lan Lan là tấm vé một chiều để các người tiến nhập căn cứ đó nhe, phải đối xử thật tốt với cậu ấy đó. " Tử Thiên làm vẻ mặt ngây thơ ôm vai Huy Lan.
Một đám người chẳng hiểu mô tê gì: " ................................ "
" Cậu ấy...... " Tố Mị cảm giác như cậu thanh niên kia bị đa nhân cách vậy.
" Ngài ấy bình thường là như vậy."Thiếu gia đã nói vậy thì là vậy thôi, hắn đánh không lại thiếu gia.
" Tôi sẽ chỉ đường cho các người. " Huyền đại nhân sẽ đánh gãy xương hắn nếu biết hắn để Thiên thiếu gia chạy nhảy ở ngoài mất thôi.
P/s: Bình chọn và bình luận nèo các bạn ~~~~
Thấy có người đi vào, hắn ta gắng gượng ngẩng đầu. Đối diện ánh mắt bình tĩnh của Huy Lan hắn cũng không biểu hiện gì quá nông nổi, không hổ là một trong những kẻ bước được vào Nhà Chính.
" Có gì muốn nói không?" Huy Lan ngồi xổm trước mặt hắn.
" Ha, đến nước này thì còn có thể nói gì?" Ngay lúc nhìn thấy vị kia thì hắn đã biết kết cục của mình rồi.
" Thiên đại thiếu gia nói ngài sẽ tự mình hỏi ngươi." Huy Lan nhàn nhạt nói.
Ngay khi Huy Lan vừa nói xong, lập tức cơ thể người kia run lên dữ dội, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng đến tột cùng.
" Xin cậu, làm ơn mau giết tôi!! MAU GIẾT TÔI ĐI !!" Đối mặt với Tử Thiên là điều kinh khủng nhất mà bất cứ ai trong tam gia Tế Vân Huy đã được đặt chân vào Nhà Chính mà nói, thà tự sát còn hơn gặp ngài ấy.
Nhìn người nọ gào thét trong sợ hãi Huy Lan chỉ có thể thở dài, nếu sợ thế còn làm ra chuyện kia làm gì.
" Lúc bắt đầu các vị quản gia đã nhắc nhở chúng ta rồi, ngay thời điểm ngươi chọn phản bội cũng là lúc ngươi mất đi quyền được mang họ của Tam gia, cũng định trước sẽ bị bọn họ truy sát, không chết không ngừng."
" Không phải hai vị ấy bị cấm ra khỏi Nhà Chính sao ?!! Không thể nào !!!" Người nọ kêu gào.
" Chưa từng có ai cấm cả, Gia chủ chưa hề cấm bọn ta." Một giọng nói nhàn nhạt vang lên đằng sau Huy Lan.
Huy Lan liền lập tức đứng sang một bên, Tử Thiên giữ trên môi nụ cười nhạt, ánh mắt không chút gợn sóng nhìn kẻ đang bị trói. Tay anh vươn ra chạm vào một bên mặt của kẻ đó, cảm nhận sự run rẩy trên mặt.
" Dám tấn công cả Huyền đại nhân, gan ngươi cũng rất lớn." Theo đầu ngón tay của Tử Thiên, từng chỗ anh chạm vào trên khuôn mặt của kẻ nọ đều bị cháy xém, mùi thịt cháy trôi nổi trong không khí. " Lan Lan, thứ rác rưởi này là của ai ?"
" Vân Kỵ phục vụ Mặc Hoàng thiếu gia. 3 năm trước theo cuộc rối loạn của Tế Mi đã rời đi, vừa rồi hắn ta tạo cuộc bạo động tại căn cứ tỉnh O của Huyền đại nhân, sau đó bọn tôi được lệnh đem hắn về." Huy Lan giữ tư thế quỳ một gối, không dám ngẩng đầu.
" Ồ, là kẻ đi theo A Hoàng. " Tử Thiên nhìn kẻ bị đốt mặt đến thảm thương nhưng không dám mở miệng kêu. " Yên, lại đây."
" Đáng nhẽ việc hành quyết ngươi nên là do A Hoàng làm nhưng ngươi biết đấy, cậu ấy còn lười hơn cả Tiểu Thần, đứa em trai bé bỏng của chúng ta đã ra ngoài vì các ngươi. Đằng nào cũng chết, ta giúp thằng bé một tay vậy."
Một con bướm vàng trắng bay đến đậu trên ngón tay Tử Thiên. Thanh kiếm theo ngọn lửa xuất hiện giữa không trung, Tử Thiên chán ghét nhìn đống rác trước mặt. Kẻ kia chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì liền thấy hai chân cùng tay của mình rơi ngay trước mặt, cùng lúc đó một trận đau buốt đến tận óc xộc đến.
Tử Thiên nhìn kẻ bị mình gọt thành nhân côn kia chảy máu liền bảo Yên đem các vết cắt đốt đi để máu ngừng chảy, đồng thời cho hắn một chút chữa trị vừa đủ để hắn sống và duy trì tỉnh táo.
" ARGHH !!!!!!!!!! " Chỉ cần có cảm giác thì không thể nào không cảm nhận được nỗi đau.
Tiếng thét đó vọng ra ngoài lều, chỉ nghe thôi cũng thấy sợ rồi.
" Có chuyện gì vậy ?!" Đám người Xu Lam Du giật mình.
" Có tiếng thét." Tố Mị nói.
Lập tức cả đội quân nhân liền đứng bật dậy, đôi mẹ con nọ thì lại co mình vào một góc.
" Không có gì đâu, vui lòng ở yên tại chỗ, trời đang tối nếu đi lung tung thì phiền lắm. " Tế Ly ôm chân ngồi bên cạnh đống lửa đối diện bọn họ cười nói, Thiên đại thiếu gia đã nói cô phải giám sát bọn họ đừng để đám người này làm phiền ngài ấy.
" Nhưng tiếng kêu đó....... " Cậu trẻ nhìn về phía phát ra tiếng kêu.
Nhưng đáp lại chỉ là nụ cười híp mí của Tế Ly.
Phỉ Tư luôn cảm thấy cô gái này không bình thường, dù ở một mình với đám vũ trang bọn họ cũng chưa từng sợ sệt hay cảnh giác, nói đúng hơn là không hề bận tâm đến, đơn thuần chỉ là .....
" Cô giám sát bọn tôi ?" Phỉ Tư đột nhiên nói.
Tế Ly không trả lời, chỉ cười thôi nhưng như vậy cũng đủ biết đáp án rồi.
" Tế tiểu thư. " Hà Phi mở miệng.
" A, gọi tôi Tế Ly được rồi, đừng gọi tiểu thư gì đó. " Tế Ly đáp.
" Liệu chúng ta có thể trao đổi vài điều chứ ?" Hà Phi cẩn trọng nói.
" Mấy người muốn biết cái gì ?" Huy Lan từ bóng tối bước ra, trong tay cầm một cà men còn bốc khói, mùi thơm tỏa ra.
" Ngài Huy Lan." Tế Ly lập tức đứng dậy cúi chào.
" Cô chưa ăn phải không? Bọn họ đang ăn ở phía sau, ra ăn với họ đi. Sau khi ăn xong thì bảo tất cả cùng đến gặp thiếu gia. " Huy Lan đưa cà men cùng thìa cho cô, Tế Ly cười híp mí ôm cà men đi tìm đồng đội.
" Lần đầu gặp mặt, tôi là Xu Lam Du." Xu Lam Du đứng ra chào hỏi, sau đó lần lượt giới thiệu những người còn lại.
" Hân hạnh, tôi là Huy Lan, cảm ơn cậu đã chiếu cố thiếu gia nhà chúng tôi." Huy Lan gật đầu chứ không hề muốn bắt tay với Xu Lam Du.
Huy Lan nghe Xu Lam Du kể một lượt qua những gì họ trải qua trước và sau khi gặp Tử Thiên, kể cả việc Tử Thiên giết người đàn ông nọ và việc Tử Thiên cứu họ như thế nào. Huy Lan nghe xong có hơi ngạc nhiên, phải là rất ngạc nhiên mới đúng. Tử Thiên tính xấu đầy mình, hơn nữa nếu không có Tử Thần can ngăn thì rất ít khi chịu ngồi yên nghe người ta nói chuyện, ngài ấy vậy mà còn đi cứu đám người này?
" Có gì làm anh ngạc nhiên sao?" Xu Lam Du hỏi.
" Thiếu gia có nói gì với các người không?" Tử Thiên tốt tính trừ khi là Tử Thần giả mạo nếu không thì không tồn tại một người như vậy.
" Không có, cậu ấy chỉ bảo sẽ dừng ở phụ cận rừng rồi sau đó cậu ấy sẽ tự lo. " Phỉ Tư nói.
" Thật là lạ. " Huy Lan vuốt cằm nhìn bọn họ, ánh mắt như nhìn sinh vật quý hiếm.
" Có gì lạ ?" Cậu trẻ không hiểu.
" Nếu là bình thường thì các người đều chết rồi mới đúng." Khuôn mặt của Huy Lan biểu tình còn tò mò hơn cả cậu trẻ.
" Ý anh là s........ ?" Hà Phi bật dậy thì thấy phía sau có người bước tới.
Người kia đã đổi một bộ đồ màu đen sạch sẽ, khuyên tai đeo ở một bên phản xạ ánh bạc cùng một lọn tóc được ống bạc buộc lại, nụ cười dịu dàng thường trực trên môi. Khí chất vui vẻ yêu đời toát ra, hiền lành dịu nhẹ.
" Thiếu gia!" Huy Lan nhìn Tử Thiên như vậy liền biết có lẽ Thần thiếu gia đã không sao, tâm trạng ngài ấy cũng đã quay về như bình thường rồi.
" Cậu vất vả rồi ^^." Tử Thiên vui vẻ nói.
" Lan Lan, cậu cùng bọn họ đi về căn cứ tỉnh O trước đi, ta sẽ đến sau ~" Tử Thiên nói.
" Dạ ? Không! Thiếu gia ?? " Huy Lan ngớ người.
" Lan Lan là tấm vé một chiều để các người tiến nhập căn cứ đó nhe, phải đối xử thật tốt với cậu ấy đó. " Tử Thiên làm vẻ mặt ngây thơ ôm vai Huy Lan.
Một đám người chẳng hiểu mô tê gì: " ................................ "
" Cậu ấy...... " Tố Mị cảm giác như cậu thanh niên kia bị đa nhân cách vậy.
" Ngài ấy bình thường là như vậy."Thiếu gia đã nói vậy thì là vậy thôi, hắn đánh không lại thiếu gia.
" Tôi sẽ chỉ đường cho các người. " Huyền đại nhân sẽ đánh gãy xương hắn nếu biết hắn để Thiên thiếu gia chạy nhảy ở ngoài mất thôi.
P/s: Bình chọn và bình luận nèo các bạn ~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất