Chương 53: Về Nhà.
" Mọi người, chuyến đi này tôi muốn tự mình đi." Ma Tu nói.
" Những chuyện tôi biết đều đã kể cho mọi người rồi, lần này tôi nhất định phải đi cùng bọn họ."
" Thiếu gia, tôi đi cùng cậu." Lý Ân nói.
" Tôi cũng đi." Hình Khải và Lôi Long đồng thanh.
" Tôi... " Ái Nhi vừa địn nói thì Ma Tu đã ngắt lời cô.
" Ái Nhi, tôi biết cô cũng muốn đi nhưng lần tôi lại không thể mang cô đi cùng. Cô cũng thấy rồi đấy, trong mắt bọn họ thì chuyện sống chết của chúng ta chỉ như con sâu cái kén, với thực lực của chúng ta thậm chí còn không thể đứng thẳng trước Huyền tướng quân. "
" Tôi đã sắp xếp xong rồi, một mình cô chắc chắn sẽ sống tốt thôi."
" Cậu chủ..... " Ái Nhi đỏ bừng hốc mắt, thút thít khóc.
Tử Thiên ngồi xổm trên mái nhà gần đó, hai tay bưng mặt rầm rì.
" Đang nghĩ cái gì thế ?" Mặc Ti xuất quỷ nhập thần ôm tay đứng bên cạnh từ lúc nào.
" Nghĩ xem đứa trẻ kia có giá trị gì khiến Huyền đại nhân đích thân bảo kê như vậy, lần này ngài ấy mang Phí Lục về theo em không có dị nghị gì, nhưng Tế Thế lại là đồng lõa của tên mặt sẹo á, em sợ mình nhịn không được đem đứa bé kia làm mồi cho Yên Yên bé nhỏ."
" Anh nhìn em cũng thấy lo ngại, à mà Họa Họa đâu rồi ?"
" Đi làm nhiệm vụ rồi, có Ynor nên em cũng không lo nữa." Tử Thiên đứng dậy, phủi phủi quần.
" Trên đường về nhà, thuận buồm xuôi gió."
Ma Tu, Lý Ân, Lôi Long, Hình Khải 4 người đứng dàn hàng trước mặt Huy Lam. Huy Lam một tay bê đồ, một tay cầm sách đối diện không nhúc nhích.
" Muốn gì ?"
" Huyền tướng quân nói rằng nếu tôi muốn biết gì thì hỏi cậu, không cần giấu cái gì cả." Ma Tu đáp.
" Tôi tin tưởng bọn họ." Thấy Huy Lam nhìn những người còn lại, Ma Tu cũng hiểu Huy Lam muốn gì.
" Được rồi, theo tôi."
.......................................................................................................
" Vậy rồi sao chúng ta ở đây ?" Huyền Hạo vẫn ôm con thú bông, đánh giá căn phòng bọn họ ở.
" Anh cũng muốn biết." Tử Thiên đáp, cả người đeo trên lưng em trai.
" Anh không muốn biết." Mặc Ti ngáp một cái.
" Đến giờ rồi thì đi thôi, chứ làm cái gì." Huyền đại nhân từ một căn phòng khác bước ra, không còn lớp ngụy trang gò bó, thoải mái tươi cười.
" Uuuuueeeeeeeeeeeee " Hai đứa rên rỉ.
Tử Thiên ôm chặt em trai như con Koala bám mẹ, Huyền Hạo trực tiếp trèo lên người chồng mình, không dám nhìn thẳng mặt Huyền đại nhân để phản đối.
" Cái gì đây ? Không phải mấy đứa muốn về Nhà Chính lắm sao ? Cái điệu bộ lười muốn chảy nước này là gì hả ?" Huyền đại nhân cao 1m9 một tay túm cổ áo thằng cháu dùng tứ chi bám em trai kéo xuống.
Phí Lục nhìn mà rợn cả sống lưng, anh ở cùng Huyền tướng quân đã rất rất lâu, nhưng nhìn bộ dạng không hề già đi của thủ trưởng thật sự mà nói khiến Phí Lục sợ hãi. 30 năm trước anh còn là một hạ sĩ không hiểu vì lí do gì được phân bổ làm trợ lí cho Huyền tướng quân khi đó còn là đại tá, rồi một mạch làm đến tận khi người này trở thành tướng quân và cho đến lúc này.
" Không sao chứ ?" Tử Thần nghiêng đầu nhìn Phí Lục, thấy anh cứng người nhìn cảnh Huyền đại nhân giày vò đứa cháu.
" Nhìn quen thì sẽ không sao, Huyền đại nhân nói anh thích nghi rất tốt, chúng tôi cũng không làm gì anh đâu. Nếu Huyền đại nhân cho rằng anh đáng sống thì anh sẽ sống lâu hơn rất nhiều người, nếu bây giờ anh sợ thì đến nhà chúng tôi chắc anh lên cơn đột quỵ quá." Mặc Ti cười, nói một cách gợi đòn nhất có thể.
" .................... " Đánh không lại, đánh không lại, đánh không lại !!!!!!
....................................................................................
Huy Lam chịu không được việc phải đối mặt với đám người từng vô lễ với nhị thiếu gia, nhìn rất ngứa mắt lại còn vô cùng ngứa tay nữa. Cậu lập tức kéo luôn Huy Lan vào cùng, hai người đỡ hơn một người.
" Cậu còn gì muốn biết nữa ?" Huy Lam hỏi.
" Tôi muốn biết về Phụ Thị." Lôi Long mở lời.
" Tôi cứ tưởng mấy người sẽ hỏi những thứ khác chứ ?" Huy Lan che miệng cười khúc khích.
" Khi Tử Thiên bảo rằng chúng tôi sẽ đi cùng mấy người cậu đã ngay lập tức cho rằng chúng tôi không thể sống nổi để đặt chân vào Nhà Chính, tôi nhớ Huy Lam từng bảo rằng các cậu huấn luyện vô cùng khắc nghiệt trong nhiều năm chỉ để bước chân vào Nhà Chính. Từ lời cậu nói hôm trước thì tôi biết nơi các cậu sống có lẽ là Phụ Thị, nếu chúng tôi đến nơi thì chắc chắn sẽ dừng ở Phụ Thị, nên tôi muốn biết về nơi đó trước tiên." Lôi Long rõng rạc nói.
" Thông minh đấy. " Huy Lan đáp, vỗ tay tán thưởng.
" Huyền đại nhân bảo các người đến hỏi bọn tôi chứ không phải ai khác thì có lẽ ngài ấy đã đảm bảo rằng các cậu sẽ sống ?" Huy Lam đập anh trai một cái để dừng tiếng vỗ tay kia lại.
Ma Tu gật đầu.
" Các người đã biết về khế ước của Tế, Vân, Huy gia chưa ?" Huy Lan hỏi.
" Biết. Khế ước tồn tại dưới hình thức truyền thừa huyết thống." Ma Tu trả lời.
" Những người mang theo khế ước có thể năng vượt trội hơn hẳn nhân loại bình thường, phát triển toàn diện về mọi mặt, đồng thời sinh mệnh sẽ kéo dài hơn, hơn nữa khả năng hồi phục vết thương rất nhanh chóng. Các người đã thấy thủ hạ của Huyền đại nhân trong căn cứ rồi, tôi tin rằng các người cũng nhận thấy bọn họ mạnh hơn những lính đánh thuê và các dị năng giả thông thường."
Hình Khải và Lý Ân hiểu rõ.
" Ma Tu khác với các người, tôi đã nghe chuyện từ Thiên đại thiếu gia, dù cho cha cậu bị trục xuất và mất bản khế ước nhưng cậu thì không." Huy Lan chỉ Ma Tu đang nhíu mày.
" Thiên đại thiếu gia rất tùy hứng nhưng ngài ấy công bằng, đúng người đúng tội, nếu ngài ấy cho rằng cậu không có tội thì dù ngài ấy khó chịu với cậu cũng sẽ không làm gì cậu. Khi cha cậu gây tội cậu còn chưa ra đời nên tội lỗi này không tính lên đầu cậu, nếu cậu muốn tồn tại thì cậu phải chứng tỏ rằng mình xứng đáng. Tử đại nhân tha lỗi cho Tế gia đã là giới hạn cuối cùng, nhưng gia đình của mẹ cậu thì không, Thần thiếu gia nói rằng cha mẹ cậu sẽ trả cái giá cuối cùng."
" Cái giá cuối cùng ?" Ma Tu nắm chặt nắm tay, hiển nhiên hắn hiểu cái giá cuối cùng là gì.
" Vì cậu không được công nhận nên đến tư cách tuyển chọn vào Nhà Chính cậu cũng sẽ không có, muốn vào đó cậu phải chứng minh cho gia chủ Tế gia thấy rằng cậu có tư cách, trên thế giới này không có thứ gì cho không cả." Huy Lam đáp, nếu muốn thì phải tự mình giành lấy, nhưng cũng có thứ dù có cố đến mấy cũng không thể có được.
................................................
P/s: Đm các bạn ạ, Wattpad dạo như cái l*z vậy, ngày nào mình cũng phải vào check xem có vô được không? Đến hnay mới vào được :) Cáu !!!!!!!
" Những chuyện tôi biết đều đã kể cho mọi người rồi, lần này tôi nhất định phải đi cùng bọn họ."
" Thiếu gia, tôi đi cùng cậu." Lý Ân nói.
" Tôi cũng đi." Hình Khải và Lôi Long đồng thanh.
" Tôi... " Ái Nhi vừa địn nói thì Ma Tu đã ngắt lời cô.
" Ái Nhi, tôi biết cô cũng muốn đi nhưng lần tôi lại không thể mang cô đi cùng. Cô cũng thấy rồi đấy, trong mắt bọn họ thì chuyện sống chết của chúng ta chỉ như con sâu cái kén, với thực lực của chúng ta thậm chí còn không thể đứng thẳng trước Huyền tướng quân. "
" Tôi đã sắp xếp xong rồi, một mình cô chắc chắn sẽ sống tốt thôi."
" Cậu chủ..... " Ái Nhi đỏ bừng hốc mắt, thút thít khóc.
Tử Thiên ngồi xổm trên mái nhà gần đó, hai tay bưng mặt rầm rì.
" Đang nghĩ cái gì thế ?" Mặc Ti xuất quỷ nhập thần ôm tay đứng bên cạnh từ lúc nào.
" Nghĩ xem đứa trẻ kia có giá trị gì khiến Huyền đại nhân đích thân bảo kê như vậy, lần này ngài ấy mang Phí Lục về theo em không có dị nghị gì, nhưng Tế Thế lại là đồng lõa của tên mặt sẹo á, em sợ mình nhịn không được đem đứa bé kia làm mồi cho Yên Yên bé nhỏ."
" Anh nhìn em cũng thấy lo ngại, à mà Họa Họa đâu rồi ?"
" Đi làm nhiệm vụ rồi, có Ynor nên em cũng không lo nữa." Tử Thiên đứng dậy, phủi phủi quần.
" Trên đường về nhà, thuận buồm xuôi gió."
Ma Tu, Lý Ân, Lôi Long, Hình Khải 4 người đứng dàn hàng trước mặt Huy Lam. Huy Lam một tay bê đồ, một tay cầm sách đối diện không nhúc nhích.
" Muốn gì ?"
" Huyền tướng quân nói rằng nếu tôi muốn biết gì thì hỏi cậu, không cần giấu cái gì cả." Ma Tu đáp.
" Tôi tin tưởng bọn họ." Thấy Huy Lam nhìn những người còn lại, Ma Tu cũng hiểu Huy Lam muốn gì.
" Được rồi, theo tôi."
.......................................................................................................
" Vậy rồi sao chúng ta ở đây ?" Huyền Hạo vẫn ôm con thú bông, đánh giá căn phòng bọn họ ở.
" Anh cũng muốn biết." Tử Thiên đáp, cả người đeo trên lưng em trai.
" Anh không muốn biết." Mặc Ti ngáp một cái.
" Đến giờ rồi thì đi thôi, chứ làm cái gì." Huyền đại nhân từ một căn phòng khác bước ra, không còn lớp ngụy trang gò bó, thoải mái tươi cười.
" Uuuuueeeeeeeeeeeee " Hai đứa rên rỉ.
Tử Thiên ôm chặt em trai như con Koala bám mẹ, Huyền Hạo trực tiếp trèo lên người chồng mình, không dám nhìn thẳng mặt Huyền đại nhân để phản đối.
" Cái gì đây ? Không phải mấy đứa muốn về Nhà Chính lắm sao ? Cái điệu bộ lười muốn chảy nước này là gì hả ?" Huyền đại nhân cao 1m9 một tay túm cổ áo thằng cháu dùng tứ chi bám em trai kéo xuống.
Phí Lục nhìn mà rợn cả sống lưng, anh ở cùng Huyền tướng quân đã rất rất lâu, nhưng nhìn bộ dạng không hề già đi của thủ trưởng thật sự mà nói khiến Phí Lục sợ hãi. 30 năm trước anh còn là một hạ sĩ không hiểu vì lí do gì được phân bổ làm trợ lí cho Huyền tướng quân khi đó còn là đại tá, rồi một mạch làm đến tận khi người này trở thành tướng quân và cho đến lúc này.
" Không sao chứ ?" Tử Thần nghiêng đầu nhìn Phí Lục, thấy anh cứng người nhìn cảnh Huyền đại nhân giày vò đứa cháu.
" Nhìn quen thì sẽ không sao, Huyền đại nhân nói anh thích nghi rất tốt, chúng tôi cũng không làm gì anh đâu. Nếu Huyền đại nhân cho rằng anh đáng sống thì anh sẽ sống lâu hơn rất nhiều người, nếu bây giờ anh sợ thì đến nhà chúng tôi chắc anh lên cơn đột quỵ quá." Mặc Ti cười, nói một cách gợi đòn nhất có thể.
" .................... " Đánh không lại, đánh không lại, đánh không lại !!!!!!
....................................................................................
Huy Lam chịu không được việc phải đối mặt với đám người từng vô lễ với nhị thiếu gia, nhìn rất ngứa mắt lại còn vô cùng ngứa tay nữa. Cậu lập tức kéo luôn Huy Lan vào cùng, hai người đỡ hơn một người.
" Cậu còn gì muốn biết nữa ?" Huy Lam hỏi.
" Tôi muốn biết về Phụ Thị." Lôi Long mở lời.
" Tôi cứ tưởng mấy người sẽ hỏi những thứ khác chứ ?" Huy Lan che miệng cười khúc khích.
" Khi Tử Thiên bảo rằng chúng tôi sẽ đi cùng mấy người cậu đã ngay lập tức cho rằng chúng tôi không thể sống nổi để đặt chân vào Nhà Chính, tôi nhớ Huy Lam từng bảo rằng các cậu huấn luyện vô cùng khắc nghiệt trong nhiều năm chỉ để bước chân vào Nhà Chính. Từ lời cậu nói hôm trước thì tôi biết nơi các cậu sống có lẽ là Phụ Thị, nếu chúng tôi đến nơi thì chắc chắn sẽ dừng ở Phụ Thị, nên tôi muốn biết về nơi đó trước tiên." Lôi Long rõng rạc nói.
" Thông minh đấy. " Huy Lan đáp, vỗ tay tán thưởng.
" Huyền đại nhân bảo các người đến hỏi bọn tôi chứ không phải ai khác thì có lẽ ngài ấy đã đảm bảo rằng các cậu sẽ sống ?" Huy Lam đập anh trai một cái để dừng tiếng vỗ tay kia lại.
Ma Tu gật đầu.
" Các người đã biết về khế ước của Tế, Vân, Huy gia chưa ?" Huy Lan hỏi.
" Biết. Khế ước tồn tại dưới hình thức truyền thừa huyết thống." Ma Tu trả lời.
" Những người mang theo khế ước có thể năng vượt trội hơn hẳn nhân loại bình thường, phát triển toàn diện về mọi mặt, đồng thời sinh mệnh sẽ kéo dài hơn, hơn nữa khả năng hồi phục vết thương rất nhanh chóng. Các người đã thấy thủ hạ của Huyền đại nhân trong căn cứ rồi, tôi tin rằng các người cũng nhận thấy bọn họ mạnh hơn những lính đánh thuê và các dị năng giả thông thường."
Hình Khải và Lý Ân hiểu rõ.
" Ma Tu khác với các người, tôi đã nghe chuyện từ Thiên đại thiếu gia, dù cho cha cậu bị trục xuất và mất bản khế ước nhưng cậu thì không." Huy Lan chỉ Ma Tu đang nhíu mày.
" Thiên đại thiếu gia rất tùy hứng nhưng ngài ấy công bằng, đúng người đúng tội, nếu ngài ấy cho rằng cậu không có tội thì dù ngài ấy khó chịu với cậu cũng sẽ không làm gì cậu. Khi cha cậu gây tội cậu còn chưa ra đời nên tội lỗi này không tính lên đầu cậu, nếu cậu muốn tồn tại thì cậu phải chứng tỏ rằng mình xứng đáng. Tử đại nhân tha lỗi cho Tế gia đã là giới hạn cuối cùng, nhưng gia đình của mẹ cậu thì không, Thần thiếu gia nói rằng cha mẹ cậu sẽ trả cái giá cuối cùng."
" Cái giá cuối cùng ?" Ma Tu nắm chặt nắm tay, hiển nhiên hắn hiểu cái giá cuối cùng là gì.
" Vì cậu không được công nhận nên đến tư cách tuyển chọn vào Nhà Chính cậu cũng sẽ không có, muốn vào đó cậu phải chứng minh cho gia chủ Tế gia thấy rằng cậu có tư cách, trên thế giới này không có thứ gì cho không cả." Huy Lam đáp, nếu muốn thì phải tự mình giành lấy, nhưng cũng có thứ dù có cố đến mấy cũng không thể có được.
................................................
P/s: Đm các bạn ạ, Wattpad dạo như cái l*z vậy, ngày nào mình cũng phải vào check xem có vô được không? Đến hnay mới vào được :) Cáu !!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất