Chương 6: Tai điếc
Tuy đã có hiểu biết nhất định về bản tính của Vu Cẩn nhưng Doãn Húy Minh nhìn dáng vẻ hiện tại của hắn, lặng im ngồi dịch ra xa.
Có hơi mất mặt.
“Tưng tưng.”
“Két —— két két két két két.”
“Cậu không biết kéo đàn nhị thì ngừng tay được không?” Doãn Húy Minh quay đầu nhìn Vu Cẩn đang nghiên cứu đàn nhị.
Đàn nhị này là do đội viện của bọn họ đem lại, chỉ lấy ra làm vẻ thôi, không phải thật sự để Vu Cẩn bán nghệ giữa phố.
Vu Cẩn cũng nhìn Doãn Húy Minh mà tay thì vẫn đùa nghịch cây đàn, cứ két két không ngừng: “Ta biết cái này, nhưng nó không giống như trong trí nhớ của ta.”
Thật ra Vu Cẩn đã từng học kéo đàn, là học theo tu sĩ trông nuôi hắn, nhưng mà kiểu dáng đàn đã thay đổi, đặc biệt là chỗ giữ đàn.
Ngần ấy năm qua đi, mấy thứ như thế này thay đổi cũng là chuyện bình thường.
Dù sao bây giờ cũng rãnh, mà Vu Cẩn thật sự không muốn ngồi đây mắt to trừng mắt nhỏ với Doãn Húy Minh đợi đứa trẻ kia. Bây giờ, dù đưa cho Vu Cẩn một chai nước hoa, bảo Vu Cẩn nhìn bảng thành phần trên đó, Vu Cẩn cũng làm.
Doãn Húy Minh chỉ có thể ngồi tại chỗ, nghe âm thanh két két tiêu hồn Vu Cẩn phát ra, đè nén xúc động muốn đánh tên cương thi nọ một trận.
Két két, két két đến mức Doãn Húy Minh sắp chết lặng, tiếng đàn Vu Cẩn kéo ra bỗng nhiên thay đổi.
Mí mắt Doãn Húy Minh thoáng giật một chút.
Sau khi tiếng đàn thay đổi bỗng Vu Cẩn dừng tay, ngạc nhiên ây một tiếng, hình như cuối cùng cũng tìm được cảm giác.
Rồi sau đó tiếng đàn Vu Cẩn kéo ra không còn khó nghe giống như tiếng giết gà điếc tai như trước nữa.
Một âm điệu bi thương xa xưa phát ra từ bên trong đàn nhị, là một khúc nhạc dân gian…… Đến từ hơn một ngàn năm trước.
Âm sắc của đàn nhị vốn đã mang theo điệu thê lương bàng bạc, mà khúc nhạc Vu Cẩn kéo ra cũng thường được dùng để biểu đạt ý chia ly.
Khúc nhạc ngàn năm trước khác một trời một vực với những bài nhạc hiện hành bây giờ, nhưng dù sao chúng vẫn sẽ có một số điểm chung, thậm chí bởi vì hiện giờ đã không còn những bài hát nhân gian như xưa nên đổi lại Vu Cẩn càng làm cho bài nhạc trở nên đặc biệt hiếm lạ.
Lần này hấp dẫn không ít ánh mắt.
Có người vây quanh, dáng vẻ như si như say. Thậm chí có người đa sầu đa cảm, môi cũng đã bắt đầu run run.
Doãn Húy Minh có hơi không nỡ nhìn thẳng.
Kỹ thuật của Vu Cẩn đúng là không tệ, có lẽ bởi vì đặc tính cơ thể của hắn, chẳng hạn như gương mặt mê người đó, là để chuẩn bị cho năng lực dụ người sa đọa của hắn.
Tên này về sau coi chừng còn có thể trở thành người mười hạng toàn năng.
[mười hạng toàn năng: thông thạo đủ thứ]
Nhưng Vu Cẩn kéo đàn nhị thì vẫn kéo đàn nhị, còn loại cảm xúc bi thương đó là do âm sắc của đàn nhị tạo ra chứ không phải do bản thân Vu Cẩn kéo ra.
Bản thân Vu Cẩn sống rất ngây thơ mờ mịt, còn bị phong ấn ngàn năm, sau khi được thả ra cũng không muốn trả thù tàn sát, ngược lại bị tiền lương hai vạn một tháng và chế độ 5 hiểm 1 kim lừa đến Cục Dị Quản.
Tên cương thi này ngay cả khó chịu lẫn phẫn hận còn không biết thì nhạc kéo ra cũng chỉ là nhìn mèo vẽ hổ thôi.
Cố tình đại đa số nhân loại lại không nhìn ra điều đó, trong số những người vây xem, Doãn Húy Minh còn thấy bóng dáng đô thị.
Đô thị cũng rất cảm động, cầm điện thoại như đang quay chụp, vừa quay vừa cảm thán: “Kẻ hề trong cung điện, bậc thầy chốn lưu lạc.”
Doãn Húy Minh:…… Càng thêm xấu hổ.
Doãn Húy Minh cảm thấy trong vòng trăm năm nay chưa bao giờ anh cảm thấy xấu hổ đến thế.
Ngay lúc người vây xem càng ngày càng nhiều, bỗng có một bé trai xuyên qua đám người, chạy vào trong ngõ nhỏ bên cạnh bọn họ.
Bé trai kia chỉ trên dưới 10 tuổi, trên người còn mặc đồng phục, đeo khăn quàng đỏ.
Doãn Húy Minh liếc mắt nhìn Vu Cẩn một cái, Vu Cẩn vẫn như cũ không nhanh không chậm kéo đàn nhị.
Bây giờ có rất nhiều người, bọn họ không thể theo sau.
Một người giấy nhìn chỉ lớn bằng đầu ngón cái bò ra khỏi tầng tầng lớp lớp quần áo trên người Vu Cẩn, nhờ Vu Cẩn và Doãn Húy Minh che chắn, chui vào hẻm nhỏ.
Đó là người giấy Vu Cẩn làm?
Doãn Húy Minh đã từng nghe người trông nuôi Vu Cẩn nói qua, bình thường Vu Cẩn thường mày mò một số thứ, vì thế cũng không biết loại đồ chơi như người giấy này có tính chất thế nào.
Khoan đã, nếu Vu Cẩn có người giấy, vậy thì lúc đầu chỉ cần Vu Cẩn ném mấy người giấy này vào hẻm nhỏ thôi chẳng phải đã được rồi sao?
Bọn họ không cần phải đợi ở đây.
Doãn Húy Minh nhíu mày, dứt khoát đứng lên.
“Êy.” Vu Cẩn vội vàng đứng lên theo, thuận tiện nhặt tiền mọi người để trên mặt đất cho hắn, tốc độ vô cùng nhanh, “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Vu Cẩn vừa nói vừa kẹp đàn nhị vào nách, để rãnh một tay đếm tiền, tổng cộng hơn 200, nụ cười trên mặt Vu Cẩn càng thêm chân thành.
Doãn Húy Minh nhìn Vu Cẩn, nhận ra Vu Cẩn là vui thật, vẫn chưa nhận ra điều không đúng: “Cậu có người giấy.”
“Ta có.” Vu Cẩn gật đầu, tất cả đều được hắn làm ra trước khi bị phong ấn, rất nhiều, biến lớn biến nhỏ đều không thành vấn đề, coi ý thức của Vu Cẩn làm vật dẫn.
Vào thời điểm tất yếu nhóm người giấy này cũng có thể làm mắt và lỗ tai cho Vu Cẩn, chúng có thể cộng cảm với Vu Cẩn.
Hắn thật sự không phát hiện ra vấn đề ở đâu, sau khi Doãn Húy Minh nhìn Vu Cẩn hồi lâu mới phát giác rằng có thể cương thi này chưa từng nghĩ tới biện pháp đó: “Cậu có cảm thấy, nếu cậu để người giấy của mình vào trong hẻm nhỏ thì chúng ta cũng không cần phải ngồi xổm ở đây không?”
“Có lý.” Vu Cẩn bừng tỉnh đại ngộ, nhưng mà hắn không thấy mệt gì cả: “Ta kiếm được hơn hai trăm, nếu ta kéo đàn nhiều hơn chút nữa có phải cũng có thể kiếm nhiều thêm chút không?” Nói xong, hắn còn định chạy về tiếp tục.
Doãn Húy Minh kéo Vu Cẩn lại: “Đừng.”
Thể chất của Vu Cẩn rất kỳ lạ, tựa như dù hắn biến thành thế nào cũng sẽ trở thành mục tiêu dẫn người chú ý nhất, Doãn Húy Minh sợ tên này kéo rồi kéo, kéo tới múc hot trên mạng mất.
Nghệ thuật gia lưu lạc.
“Tôi mua điện thoại cho cậu.” Doãn Húy Minh muốn dời lực chú ý của Vu Cẩn.
“Ồ?!” Quả nhiên Vu Cẩn bị hấp dẫn, “Điện thoại? Bao nhiêu tiền?”
“Tùy cậu.” Đã nhiều năm trôi qua, thứ duy nhất Doãn Húy Minh không bao giờ thiếu chính là tiền.
“Đi đi đi.” Vu Cẩn lập tức ném sự nghiệp nghệ sĩ ven đường ra sau đầu.
Hai người tìm một nơi cởi ngụy trang.
Bọn họ thay quần áo trong xe cách đó không xa, quần áo của Vu Cẩn là bản thân hắn, chỉ cần đổi lại vẻ ngoài thôi.
Doãn Húy Minh lại khác, Doãn Húy Minh phải thay quần áo ngụy trang.
Hai người đều ngồi ở ghế sau. Sau khi Doãn Húy Minh cởi quần Vu Cẩn ồ lên một tiếng: “Trên người ngươi có mùi hương.”
Sở Phàm ngồi trên ghế điều khiển nghe thấy lời đó cơ thể hơi cương cứng, nam đội viên ngồi trên ghế cảm thầy người mình sởn lên một lớp lông tơ.
Cố tình sau đó Vu Cẩn còn bỏ thêm một câu: “Mùi hương rất thơm.” Nói chuyện rất nghiêm túc.
Hả? Nam đội viên chớp mắt, thậm chí cậu còn không dám quay đầu lại nhìn sắc mặt của Doãn Húy Minh.
“Cậu ngửi lộn rồi.” Doãn Húy Minh mặc lại tây trang ban đầu, cài nút áo đến mức cao nhất.
“Bây giờ hết mùi rồi.” Vu Cẩn khá tiếc nuối, hắn nhíu mày tạm dừng trong chốc lát, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Ngọc có thể ăn không?”
Mùi hương thật sự rất mê người…… mê người muốn ăn.
“Cậu không sợ cứng à?” Doãn Húy Minh hơi bất đắc dĩ, đổi đề tài, “Hiện giờ cậu có thể nhìn thấy đứa trẻ kia không?”
“Có thể nhìn thấy.” Vu Cẩn gật đầu, “Nó đang tìm đồ trong hẻm, vẫn chưa tìm được.”
Doãn Húy Minh gật gật đầu, hắn thoáng nhìn chiếc đàn nhị bên cạnh Vu Cẩn, nhìn một lúc bỗng nhiên nói: “Người trông nuôi cậu dạy cậu?”
“Ừ.” Vu Cẩn trả lời xong mới phản ứng lại, Doãn Húy Minh có thể xem là người sống cùng thời đại với hắn, lại kết hợp với biểu cảm của Doãn Húy Minh, Vu Cẩn bừng tỉnh: “Ngươi nhớ nhà?”
…… Doãn Húy Minh khá cạn lời: “Không.” Hơn ngàn năm trước không phải thời đại hắn sinh ra, anh còn lớn hơn Vu Cẩn hai ngàn tuổi, sao có thể “nhớ nhà”?
Chỉ là chợt nghe thấy điệu dân gian mình quen thuộc …… Hoặc nhiều hoặc ít sẽ cảm thấy hơi thương cảm thôi.
“Thế chúng ta là đồng hương?” Vu Cẩn cảm thấy mình đã hiểu.
Doãn Húy Minh phát hiện Vu Cẩn không hề để ý đến câu trả lời của mình.
“Bọn họ đều đã chết.” Vu Cẩn chống cằm, “Để lại một mình ngươi thủ tiết?”
“Không biết dùng từ thì đừng có dùng.” Doãn Húy Minh đen mặt.
“Ồ~” Vu Cẩn cảm giác mình đã chạm đến chân tướng, “Ngươi đã từng nghe khúc nhạc ta kéo lúc nãy?”
“Từng nghe.” Doãn Húy Minh nói, vỗ vỗ Sở Phàm ngồi trên ghế điều khiển đằng trước, bảo cậu lái xe đến cửa hàng chuyên bán điện thoại gần đây.
“Vậy ngươi biết hát không?” Vu Cẩn lại hỏi.
Doãn Húy Minh tạm dừng, anh dùng một loại ánh mắt kỳ lạ nhìn Vu Cẩn.
Ngay lúc Vu Cẩn định thúc giục Doãn Húy Minh, Doãn Húy Minh rũ mắt: “Tôi hát lạc nhịp.”
“Ừm.” Vu Cẩn gật đầu, “Vậy ngươi hát đi.”
“Vì sao?” Doãn Húy Minh không cảm thấy mình có nghĩa vụ phối hợp làm loạn với Vu Cẩn.
“Tha hương gặp bạn cũ, ngươi không kích động sao?” Vu Cẩn hơi hoang mang.
“Đầu tiên, ở đây không phải tha hương, tiếp theo, dùng gặp bạn cũ không chính xác, chúng ta không quen nhau, hơn nữa việc cậu mới bò ra từ trong đất cũng không nằm trong phạm vi chờ đợi của chúng tôi.”
Doãn Húy Minh không dính trò lừa con nít này đâu.
Vu Cẩn không tiếp tục yêu cầu, hắn nghiêng đầu tự mình bắt đầu ngân nga.
Gần tới lúc xuống xe Vu Cẩn cũng nhỏ giọng hát.
Lúc mua điện thoại Vu Cẩn chọn cái đắt nhất, trong miệng vẫn còn ngân nga.
“Cậu có thể ngừng không?” Doãn Húy Minh nghe mà bực bội, lúc đầu Vu Cẩn chỉ hát khúc đầu, rồi sau đó là cả bài lặp đi lặp lại.
Thậm chí Vu Cẩn còn không chịu trả lời anh, chỉ lắc lắc đầu, trong miệng vẫn còn hát bài hát kia.
Về phần mất mặt? Dù sao Vu Cẩn cũng chẳng có bất kì gánh nặng nào.
Cuối cùng Vu Cẩn có điện thoại mới, sau khi lên xe ngó trái ngó phải, miệng vẫn không ngừng hát.
Kết quả, lúc Sở Phàm bắt đầu lái xe, trong xe bỗng vang lên giọng hát thứ hai.
Là giọng hát của Doãn Húy Minh …… Đúng như lời anh nói, lạc nhịp, lạc nhịp rất nghiêm trọng, mười âm đại khái chỉ đúng được hai âm.
Thiếu chút nữa Sở Phàm nhịn không được lái ra một đường chữ Z trên đường.
Doãn Húy Minh cũng phản ứng lại.
Vừa rồi không phải Doãn Húy Minh muốn hát, chỉ là do Vu Cẩn hát lặp lại quá nhiều lần, Doãn Húy Minh vừa thả lỏng cảnh giác đã bắt đầu hát theo.
“Ha.” Vu Cẩn bật cười, “Đó không phải là hát sao?”
Có trong nháy mắt, Doãn Húy Minh thật sự rất muốn vặn đầu Vu Cẩn xuống.
“Cũng không khó nghe mà.” Vu Cẩn còn đang khoe khoang.
Không khó nghe? Sở Phàm đang lái xe đầu đầy dấu chấm hỏi, cái này còn có thể gọi là không khó nghe? Vậy chắc trên đời này sẽ không có người nào hát khó nghe hết rồi.
Doãn Húy Minh phản ứng lại: “Cậu cảm thấy trên đời này có ai hát hay không?”
“Hát hay? Thế nào là hát hay?” Vu Cẩn vẫn như cũ không hiểu.
“Vậy cậu cảm thấy người đẹp trên đời nàysẽ có dáng vẻ như thế nào?” Doãn Húy Minh lại hỏi.
“Người lớn lên đều không khác gì nhau.” Vu Cẩn tự hỏi nửa ngày, “Nếu có một ngày có người mọc ra ba con mắt, vậy chắc người đó chính là người đẹp độc đáo nhất.”
Doãn Húy Minh đã hiểu.
Vu Cẩn không thể phân biệt hát hay với hát dở, cũng không biết phân biệt xấu đẹp.
Âm luật chính xác là do hắn bắt chước mà ra.
Giống như trước khi bị phong ấn Vu Cẩn cũng là có thể ăn nhưng lại không thể phân biệt được đắng cay chua ngọt.
Doãn Húy Minh nhìn Vu Cẩn, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
“Sao vậy?” Vu Cẩn bị anh nhìn mà có hơi mất tự nhiên.
“Không có gì.” Chỉ là đột nhiên Doãn Húy Minh cảm thấy Vu Cẩn thuận mắt hơn.
Cương thi này là sinh vật duy nhất trên đời sau khi nghe được giọng hát của anh còn có thể nói được một câu “Không khó nghe mà.”
Có hơi mất mặt.
“Tưng tưng.”
“Két —— két két két két két.”
“Cậu không biết kéo đàn nhị thì ngừng tay được không?” Doãn Húy Minh quay đầu nhìn Vu Cẩn đang nghiên cứu đàn nhị.
Đàn nhị này là do đội viện của bọn họ đem lại, chỉ lấy ra làm vẻ thôi, không phải thật sự để Vu Cẩn bán nghệ giữa phố.
Vu Cẩn cũng nhìn Doãn Húy Minh mà tay thì vẫn đùa nghịch cây đàn, cứ két két không ngừng: “Ta biết cái này, nhưng nó không giống như trong trí nhớ của ta.”
Thật ra Vu Cẩn đã từng học kéo đàn, là học theo tu sĩ trông nuôi hắn, nhưng mà kiểu dáng đàn đã thay đổi, đặc biệt là chỗ giữ đàn.
Ngần ấy năm qua đi, mấy thứ như thế này thay đổi cũng là chuyện bình thường.
Dù sao bây giờ cũng rãnh, mà Vu Cẩn thật sự không muốn ngồi đây mắt to trừng mắt nhỏ với Doãn Húy Minh đợi đứa trẻ kia. Bây giờ, dù đưa cho Vu Cẩn một chai nước hoa, bảo Vu Cẩn nhìn bảng thành phần trên đó, Vu Cẩn cũng làm.
Doãn Húy Minh chỉ có thể ngồi tại chỗ, nghe âm thanh két két tiêu hồn Vu Cẩn phát ra, đè nén xúc động muốn đánh tên cương thi nọ một trận.
Két két, két két đến mức Doãn Húy Minh sắp chết lặng, tiếng đàn Vu Cẩn kéo ra bỗng nhiên thay đổi.
Mí mắt Doãn Húy Minh thoáng giật một chút.
Sau khi tiếng đàn thay đổi bỗng Vu Cẩn dừng tay, ngạc nhiên ây một tiếng, hình như cuối cùng cũng tìm được cảm giác.
Rồi sau đó tiếng đàn Vu Cẩn kéo ra không còn khó nghe giống như tiếng giết gà điếc tai như trước nữa.
Một âm điệu bi thương xa xưa phát ra từ bên trong đàn nhị, là một khúc nhạc dân gian…… Đến từ hơn một ngàn năm trước.
Âm sắc của đàn nhị vốn đã mang theo điệu thê lương bàng bạc, mà khúc nhạc Vu Cẩn kéo ra cũng thường được dùng để biểu đạt ý chia ly.
Khúc nhạc ngàn năm trước khác một trời một vực với những bài nhạc hiện hành bây giờ, nhưng dù sao chúng vẫn sẽ có một số điểm chung, thậm chí bởi vì hiện giờ đã không còn những bài hát nhân gian như xưa nên đổi lại Vu Cẩn càng làm cho bài nhạc trở nên đặc biệt hiếm lạ.
Lần này hấp dẫn không ít ánh mắt.
Có người vây quanh, dáng vẻ như si như say. Thậm chí có người đa sầu đa cảm, môi cũng đã bắt đầu run run.
Doãn Húy Minh có hơi không nỡ nhìn thẳng.
Kỹ thuật của Vu Cẩn đúng là không tệ, có lẽ bởi vì đặc tính cơ thể của hắn, chẳng hạn như gương mặt mê người đó, là để chuẩn bị cho năng lực dụ người sa đọa của hắn.
Tên này về sau coi chừng còn có thể trở thành người mười hạng toàn năng.
[mười hạng toàn năng: thông thạo đủ thứ]
Nhưng Vu Cẩn kéo đàn nhị thì vẫn kéo đàn nhị, còn loại cảm xúc bi thương đó là do âm sắc của đàn nhị tạo ra chứ không phải do bản thân Vu Cẩn kéo ra.
Bản thân Vu Cẩn sống rất ngây thơ mờ mịt, còn bị phong ấn ngàn năm, sau khi được thả ra cũng không muốn trả thù tàn sát, ngược lại bị tiền lương hai vạn một tháng và chế độ 5 hiểm 1 kim lừa đến Cục Dị Quản.
Tên cương thi này ngay cả khó chịu lẫn phẫn hận còn không biết thì nhạc kéo ra cũng chỉ là nhìn mèo vẽ hổ thôi.
Cố tình đại đa số nhân loại lại không nhìn ra điều đó, trong số những người vây xem, Doãn Húy Minh còn thấy bóng dáng đô thị.
Đô thị cũng rất cảm động, cầm điện thoại như đang quay chụp, vừa quay vừa cảm thán: “Kẻ hề trong cung điện, bậc thầy chốn lưu lạc.”
Doãn Húy Minh:…… Càng thêm xấu hổ.
Doãn Húy Minh cảm thấy trong vòng trăm năm nay chưa bao giờ anh cảm thấy xấu hổ đến thế.
Ngay lúc người vây xem càng ngày càng nhiều, bỗng có một bé trai xuyên qua đám người, chạy vào trong ngõ nhỏ bên cạnh bọn họ.
Bé trai kia chỉ trên dưới 10 tuổi, trên người còn mặc đồng phục, đeo khăn quàng đỏ.
Doãn Húy Minh liếc mắt nhìn Vu Cẩn một cái, Vu Cẩn vẫn như cũ không nhanh không chậm kéo đàn nhị.
Bây giờ có rất nhiều người, bọn họ không thể theo sau.
Một người giấy nhìn chỉ lớn bằng đầu ngón cái bò ra khỏi tầng tầng lớp lớp quần áo trên người Vu Cẩn, nhờ Vu Cẩn và Doãn Húy Minh che chắn, chui vào hẻm nhỏ.
Đó là người giấy Vu Cẩn làm?
Doãn Húy Minh đã từng nghe người trông nuôi Vu Cẩn nói qua, bình thường Vu Cẩn thường mày mò một số thứ, vì thế cũng không biết loại đồ chơi như người giấy này có tính chất thế nào.
Khoan đã, nếu Vu Cẩn có người giấy, vậy thì lúc đầu chỉ cần Vu Cẩn ném mấy người giấy này vào hẻm nhỏ thôi chẳng phải đã được rồi sao?
Bọn họ không cần phải đợi ở đây.
Doãn Húy Minh nhíu mày, dứt khoát đứng lên.
“Êy.” Vu Cẩn vội vàng đứng lên theo, thuận tiện nhặt tiền mọi người để trên mặt đất cho hắn, tốc độ vô cùng nhanh, “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Vu Cẩn vừa nói vừa kẹp đàn nhị vào nách, để rãnh một tay đếm tiền, tổng cộng hơn 200, nụ cười trên mặt Vu Cẩn càng thêm chân thành.
Doãn Húy Minh nhìn Vu Cẩn, nhận ra Vu Cẩn là vui thật, vẫn chưa nhận ra điều không đúng: “Cậu có người giấy.”
“Ta có.” Vu Cẩn gật đầu, tất cả đều được hắn làm ra trước khi bị phong ấn, rất nhiều, biến lớn biến nhỏ đều không thành vấn đề, coi ý thức của Vu Cẩn làm vật dẫn.
Vào thời điểm tất yếu nhóm người giấy này cũng có thể làm mắt và lỗ tai cho Vu Cẩn, chúng có thể cộng cảm với Vu Cẩn.
Hắn thật sự không phát hiện ra vấn đề ở đâu, sau khi Doãn Húy Minh nhìn Vu Cẩn hồi lâu mới phát giác rằng có thể cương thi này chưa từng nghĩ tới biện pháp đó: “Cậu có cảm thấy, nếu cậu để người giấy của mình vào trong hẻm nhỏ thì chúng ta cũng không cần phải ngồi xổm ở đây không?”
“Có lý.” Vu Cẩn bừng tỉnh đại ngộ, nhưng mà hắn không thấy mệt gì cả: “Ta kiếm được hơn hai trăm, nếu ta kéo đàn nhiều hơn chút nữa có phải cũng có thể kiếm nhiều thêm chút không?” Nói xong, hắn còn định chạy về tiếp tục.
Doãn Húy Minh kéo Vu Cẩn lại: “Đừng.”
Thể chất của Vu Cẩn rất kỳ lạ, tựa như dù hắn biến thành thế nào cũng sẽ trở thành mục tiêu dẫn người chú ý nhất, Doãn Húy Minh sợ tên này kéo rồi kéo, kéo tới múc hot trên mạng mất.
Nghệ thuật gia lưu lạc.
“Tôi mua điện thoại cho cậu.” Doãn Húy Minh muốn dời lực chú ý của Vu Cẩn.
“Ồ?!” Quả nhiên Vu Cẩn bị hấp dẫn, “Điện thoại? Bao nhiêu tiền?”
“Tùy cậu.” Đã nhiều năm trôi qua, thứ duy nhất Doãn Húy Minh không bao giờ thiếu chính là tiền.
“Đi đi đi.” Vu Cẩn lập tức ném sự nghiệp nghệ sĩ ven đường ra sau đầu.
Hai người tìm một nơi cởi ngụy trang.
Bọn họ thay quần áo trong xe cách đó không xa, quần áo của Vu Cẩn là bản thân hắn, chỉ cần đổi lại vẻ ngoài thôi.
Doãn Húy Minh lại khác, Doãn Húy Minh phải thay quần áo ngụy trang.
Hai người đều ngồi ở ghế sau. Sau khi Doãn Húy Minh cởi quần Vu Cẩn ồ lên một tiếng: “Trên người ngươi có mùi hương.”
Sở Phàm ngồi trên ghế điều khiển nghe thấy lời đó cơ thể hơi cương cứng, nam đội viên ngồi trên ghế cảm thầy người mình sởn lên một lớp lông tơ.
Cố tình sau đó Vu Cẩn còn bỏ thêm một câu: “Mùi hương rất thơm.” Nói chuyện rất nghiêm túc.
Hả? Nam đội viên chớp mắt, thậm chí cậu còn không dám quay đầu lại nhìn sắc mặt của Doãn Húy Minh.
“Cậu ngửi lộn rồi.” Doãn Húy Minh mặc lại tây trang ban đầu, cài nút áo đến mức cao nhất.
“Bây giờ hết mùi rồi.” Vu Cẩn khá tiếc nuối, hắn nhíu mày tạm dừng trong chốc lát, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Ngọc có thể ăn không?”
Mùi hương thật sự rất mê người…… mê người muốn ăn.
“Cậu không sợ cứng à?” Doãn Húy Minh hơi bất đắc dĩ, đổi đề tài, “Hiện giờ cậu có thể nhìn thấy đứa trẻ kia không?”
“Có thể nhìn thấy.” Vu Cẩn gật đầu, “Nó đang tìm đồ trong hẻm, vẫn chưa tìm được.”
Doãn Húy Minh gật gật đầu, hắn thoáng nhìn chiếc đàn nhị bên cạnh Vu Cẩn, nhìn một lúc bỗng nhiên nói: “Người trông nuôi cậu dạy cậu?”
“Ừ.” Vu Cẩn trả lời xong mới phản ứng lại, Doãn Húy Minh có thể xem là người sống cùng thời đại với hắn, lại kết hợp với biểu cảm của Doãn Húy Minh, Vu Cẩn bừng tỉnh: “Ngươi nhớ nhà?”
…… Doãn Húy Minh khá cạn lời: “Không.” Hơn ngàn năm trước không phải thời đại hắn sinh ra, anh còn lớn hơn Vu Cẩn hai ngàn tuổi, sao có thể “nhớ nhà”?
Chỉ là chợt nghe thấy điệu dân gian mình quen thuộc …… Hoặc nhiều hoặc ít sẽ cảm thấy hơi thương cảm thôi.
“Thế chúng ta là đồng hương?” Vu Cẩn cảm thấy mình đã hiểu.
Doãn Húy Minh phát hiện Vu Cẩn không hề để ý đến câu trả lời của mình.
“Bọn họ đều đã chết.” Vu Cẩn chống cằm, “Để lại một mình ngươi thủ tiết?”
“Không biết dùng từ thì đừng có dùng.” Doãn Húy Minh đen mặt.
“Ồ~” Vu Cẩn cảm giác mình đã chạm đến chân tướng, “Ngươi đã từng nghe khúc nhạc ta kéo lúc nãy?”
“Từng nghe.” Doãn Húy Minh nói, vỗ vỗ Sở Phàm ngồi trên ghế điều khiển đằng trước, bảo cậu lái xe đến cửa hàng chuyên bán điện thoại gần đây.
“Vậy ngươi biết hát không?” Vu Cẩn lại hỏi.
Doãn Húy Minh tạm dừng, anh dùng một loại ánh mắt kỳ lạ nhìn Vu Cẩn.
Ngay lúc Vu Cẩn định thúc giục Doãn Húy Minh, Doãn Húy Minh rũ mắt: “Tôi hát lạc nhịp.”
“Ừm.” Vu Cẩn gật đầu, “Vậy ngươi hát đi.”
“Vì sao?” Doãn Húy Minh không cảm thấy mình có nghĩa vụ phối hợp làm loạn với Vu Cẩn.
“Tha hương gặp bạn cũ, ngươi không kích động sao?” Vu Cẩn hơi hoang mang.
“Đầu tiên, ở đây không phải tha hương, tiếp theo, dùng gặp bạn cũ không chính xác, chúng ta không quen nhau, hơn nữa việc cậu mới bò ra từ trong đất cũng không nằm trong phạm vi chờ đợi của chúng tôi.”
Doãn Húy Minh không dính trò lừa con nít này đâu.
Vu Cẩn không tiếp tục yêu cầu, hắn nghiêng đầu tự mình bắt đầu ngân nga.
Gần tới lúc xuống xe Vu Cẩn cũng nhỏ giọng hát.
Lúc mua điện thoại Vu Cẩn chọn cái đắt nhất, trong miệng vẫn còn ngân nga.
“Cậu có thể ngừng không?” Doãn Húy Minh nghe mà bực bội, lúc đầu Vu Cẩn chỉ hát khúc đầu, rồi sau đó là cả bài lặp đi lặp lại.
Thậm chí Vu Cẩn còn không chịu trả lời anh, chỉ lắc lắc đầu, trong miệng vẫn còn hát bài hát kia.
Về phần mất mặt? Dù sao Vu Cẩn cũng chẳng có bất kì gánh nặng nào.
Cuối cùng Vu Cẩn có điện thoại mới, sau khi lên xe ngó trái ngó phải, miệng vẫn không ngừng hát.
Kết quả, lúc Sở Phàm bắt đầu lái xe, trong xe bỗng vang lên giọng hát thứ hai.
Là giọng hát của Doãn Húy Minh …… Đúng như lời anh nói, lạc nhịp, lạc nhịp rất nghiêm trọng, mười âm đại khái chỉ đúng được hai âm.
Thiếu chút nữa Sở Phàm nhịn không được lái ra một đường chữ Z trên đường.
Doãn Húy Minh cũng phản ứng lại.
Vừa rồi không phải Doãn Húy Minh muốn hát, chỉ là do Vu Cẩn hát lặp lại quá nhiều lần, Doãn Húy Minh vừa thả lỏng cảnh giác đã bắt đầu hát theo.
“Ha.” Vu Cẩn bật cười, “Đó không phải là hát sao?”
Có trong nháy mắt, Doãn Húy Minh thật sự rất muốn vặn đầu Vu Cẩn xuống.
“Cũng không khó nghe mà.” Vu Cẩn còn đang khoe khoang.
Không khó nghe? Sở Phàm đang lái xe đầu đầy dấu chấm hỏi, cái này còn có thể gọi là không khó nghe? Vậy chắc trên đời này sẽ không có người nào hát khó nghe hết rồi.
Doãn Húy Minh phản ứng lại: “Cậu cảm thấy trên đời này có ai hát hay không?”
“Hát hay? Thế nào là hát hay?” Vu Cẩn vẫn như cũ không hiểu.
“Vậy cậu cảm thấy người đẹp trên đời nàysẽ có dáng vẻ như thế nào?” Doãn Húy Minh lại hỏi.
“Người lớn lên đều không khác gì nhau.” Vu Cẩn tự hỏi nửa ngày, “Nếu có một ngày có người mọc ra ba con mắt, vậy chắc người đó chính là người đẹp độc đáo nhất.”
Doãn Húy Minh đã hiểu.
Vu Cẩn không thể phân biệt hát hay với hát dở, cũng không biết phân biệt xấu đẹp.
Âm luật chính xác là do hắn bắt chước mà ra.
Giống như trước khi bị phong ấn Vu Cẩn cũng là có thể ăn nhưng lại không thể phân biệt được đắng cay chua ngọt.
Doãn Húy Minh nhìn Vu Cẩn, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
“Sao vậy?” Vu Cẩn bị anh nhìn mà có hơi mất tự nhiên.
“Không có gì.” Chỉ là đột nhiên Doãn Húy Minh cảm thấy Vu Cẩn thuận mắt hơn.
Cương thi này là sinh vật duy nhất trên đời sau khi nghe được giọng hát của anh còn có thể nói được một câu “Không khó nghe mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất