Chương 8
"Tôi đã nghe nói về anh ta, ở Eton[1]." Ngữ khí của Sherlock hoàn toàn không thể nói là vui vẻ, đôi mắt anh hướng về phía Mycroft đang nói chuyện với mọi người cách đó không xa. John rất quen với ánh mắt này, đó là ánh mắt mà thám tử tư vấn dùng khi đánh giá quan sát người khác, tuy thần sắc đó bình thường chỉ lóe lên một chút rồi thôi, nhưng lúc này nó lại lâu đến mức làm John giật mình.
Nhờ công của anh chàng thám tử, John cũng nhịn không được thử phân tích người kia: Quý ông Mycroft này luôn luôn mỉm cười lịch sự, kiểu tóc của anh được chải chuốt tỉ mỉ giống như mọi quý ông khác ở đây, và bộ suit thì dù là ai mặc lên đều trông rất tuyệt, nhưng rõ ràng những người cao ráo càng có ưu thế hơn — Ước chừng anh ta cao hơn John một cái đầu, thậm chí là cao hơn Sherlock một chút.
Lúc bắt tay John còn cảm thấy tay của người này hơi lạnh, nhưng được chăm sóc rất kỹ, hoàn toàn không giống bàn tay John phủ kín những dấu vết của công việc và cuộc sống. Lợi dụng cách suy luận học được từ Sherlock, anh rút ra kết luận người đàn ông này chắc chắn sống trong nhung lụa — Lạy Chúa! cái này còn cần suy luận à?!
"Mycroft Holmes." Lúc nghe thấy họ này, John hơi kinh ngạc một chút. "Đúng vậy, tôi theo họ mẹ. Hôn nhân, anh biết đấy." Mycroft cười giải thích, hoàn toàn không để tâm.
— Bất kể là từ phương diện nào, John đều không thể thấy người này có khuyết điểm gì.
"Anh không biết mình có một người anh trai có quan hệ gần gũi như vậy?" John cầm lấy một ly champagne từ khay của người phục vụ đưa cho bạn cùng phòng, mà Sherlock nhận lấy xong lại đặt lại.
"Anh cũng nghe rồi đấy, bố tôi bất hòa với chị của ông ấy, sau khi họ chuyển đến Pháp thì càng không liên lạc nữa. Tôi biết mình có một người anh họ, nhưng thế thì sao? Đã quên từ lâu rồi!"
Nhìn theo tầm mắt của thám tử tư vấn, Mycroft, bước tới một nhóm người gồm Chủ tịch Hạ viện, Bộ trưởng Bộ Nội vụ, các thành viên Nội các, nhưng cũng không bao lâu sau anh lại rời đi, nói chuyện ngắn gọn với đủ loại người, cuối cùng quay lại với mẹ mình.
"Nhưng anh nói anh đã nghe về anh ta ở Eton." John hơi líu lưỡi khi nhắc đến ngôi trường danh giá mà bạn cùng phòng của mình theo học, có điều anh cũng không bất ngờ cho lắm.
"Tôi đã nghe nói đến, bởi vì họ gọi tôi là Holmes Junior [2]." Nói đến chữ "Junior" này, Sherlock thậm chí còn nghiến răng: "Giáo viên nói anh ta đã vào Oxford, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài Cambridge [3]."
"Ôi lạy Chúa tôi, các anh còn có quan hệ sâu xa vậy à..." John chép chép miệng: "Vì sao anh không vào Oxford? Nếu anh muốn anh hoàn toàn có thể mà?"
"Vào đâu cũng được cả! John, anh không hiểu! Hồ sơ về Mycroft Holmes ở trường học chính là một học sinh hoàn hảo, thành tích học tập xuất sắc, chuyên cần, chủ tịch hội học sinh, tham mưu cho đội chèo thuyền, tổng biên tập tờ báo của trường... Tất cả những gì tôi ghét hắn đều có phần trong đó! Tôi không muốn học cùng một trường với hắn! Thở chung một bầu không khí của trường trung học đã đủ lắm rồi!!"
Được rồi! John nghẹn họng nhìn chằm chằm. Cái này gọi là "quên lâu rồi" đấy hả?!
*
"Cái... gì...?"
"Đừng lo, bác sĩ Watson." Mycroft mỉm cười, nhưng John lại cảm thấy tóc gáy mình đang dựng ngược lên: "Khoang xe rất rộng, đủ chỗ cho cả ba chúng ta."
Bởi vì Sherlock cương quyết về London ngay đêm nay, mà trùng hợp Mycroft cũng muốn trở về, lúc này tìm xe taxi chả khác nào đánh đố. Vốn dĩ thám tử tư vấn có vẻ đang định trộm hoặc là ăn cắp — sao cũng được, một chiếc Bentley hoặc Rolls-Royce, thì trước mắt đang có lựa chọn tốt hơn nhiều. John lẽ ra nên biết ơn mới đúng.
Anh cho rằng Sherlock · ghét xưng hô Junior · Holmes sẽ cự tuyệt đi cùng xe với Mycroft, nhưng bất ngờ thay, Sherlock không phản đối.
Mà chiếc Jaguar màu đen này còn ba vị trí: Một ghế phụ lái và hai ghế sau.
John vô cùng tự giác mở cửa ghế phụ lái chui vào ngồi xuống — Làm ơn, Mycroft Holmes nhìn kiểu gì cũng không giống người sẽ ngồi ở vị trí phụ lái! Xin lỗi Sherlock, tôi cũng không muốn ngồi phía sau chung với anh ta đâu. John nghĩ, không mảy may áy náy chút nào.
Toàn bộ hành trình về nhà bao phủ trong sự im ắng ngạt thở, John quả thực thở không nổi, cảm giác thùng xe tang cũng không lạnh bằng cái xe này. Mà lúc John lấy hết dũng khí bắt chuyện bằng một câu: "Ờm... Hôm nay thời tiết đẹp nhỉ?"
"John." Bạn cùng phòng của anh đánh đòn phủ đầu, chặn họng ngay lập tức.
Được rồi, được rồi.
John đã lén nhìn gương chiếu hậu một lúc lâu, nhưng hai người kia chỉ ngồi như vậy, không nói một từ. Sherlock quấn chặt áo khoác dựa vào cửa sổ, Mycroft cầm trong tay một chiếc ô màu đen, xoay nhẹ cán ô — ít nhất mỗi lần John giả vờ lơ đãng quay đầu lại đều thấy anh làm như vậy.
Yên tĩnh.
Chỉ nghe được tiếng lốp xe chuyển động trên mặt đường, cùng tiếng động cơ rất nhỏ.
"Vậy... Mycroft cũng làm việc ở London?" John làm lơ ánh mắt căm tức của bạn cùng phòng trong gương chiếu hậu. Bất cứ một người bình thường nào cũng không nên câm như hến trong suốt một chuyến xe mà! Có phải người chết đâu!
"Đúng vậy, một vị trí nhỏ trong Chính phủ." Mycroft trả lời
"Hừ, vị trí nhỏ?" Sherlock lập tức khịt mũi coi thường.
Mycroft không để ý đến anh, cười khẽ.
"Tôi cũng không đồng ý. Tôi đã thấy anh nói chuyện với Chủ tịch Hạ viện, đó không phải là điều mà một viên chức nhỏ có thể làm được." John chỉ đang làm một việc mà bất luận người Anh nào cũng sẽ làm — Khen một người mới quen, người kia khen lại, lịch sự khách sáo với nhau, xong việc.
"Hắn không nói chuyện với Chủ tịch Hạ viện. John, nếu khả năng quan sát đáng thương của anh cẩn thận hơn một chút, là Chủ tịch Hạ viện nói, hắn chỉ nghe hoặc không nghe. Khác biệt rất lớn. Đúng không, viên chức nhỏ?"
"Tôi đồng ý với Sherlock. Đừng cố thử nữa, bác sĩ Watson." Mycroft nhẹ nhàng nói.
"Đồng ý, chết tiệt!" John trợn trắng mắt, thở dài một hơi: "À, cứ gọi tôi là John."
"Tôi biết." Mycroft cười.
Sherlock lại hừ một tiếng.
John cảm thấy mình đang lâm vào một hoàn cảnh vô cùng quái dị.
Vì thế, đến tận khi chiếc xe đưa họ đến cửa 221B phố Baker, không ai trong xe nói thêm một từ nào nữa. John gần như không đợi xe dừng hẳn đã mở cửa xe, mà Sherlock cũng xuống xe ngay khi xe dừng.
"Chúc ngủ ngon, các quý ông."
Vị viên chức chính phủ nhỏ trong xe nói xong, xe lập tức lăn bánh. John mở cửa nhà, lại phát hiện Sherlock vẫn đứng đó nhìn chằm chằm hướng chiếc xe đi.
"Làm sao thế?" John hỏi.
Thám tử tư vấn híp mắt liếc John, lẳng lặng bước lên cầu thang, biến mất ở cửa. Cựu quân y buồn bực, đêm nay anh ta làm sao vậy?
Ai có thể tin rằng Sherlock không thể phân tích triệt để cuộc đời của một người từ lần đầu gặp mặt chứ? Chẳng hạn như "Afghanistan hay Iraq?" hoặc là "Sở thích mặc đồ khác giới." gì đó! Mà căn cứ theo thông tin từ Scotland Yard, lần đầu tiên Sherlock gặp Greg, anh đã đào được hết tất cả ngóc ngách trong cuộc đời của ông, thậm chí nói ra cả địa chỉ nhà hàng cao cấp mà ông đã đặt chỗ để đi với vợ cũ. Nhưng trước mắt, tất cả những gì họ biết về Mycroft chỉ là một học sinh xuất sắc toàn diện thời trung học!
Kỳ lạ, vô cùng kỳ lạ.
Mycroft Holmes kia rốt cuộc có địa vị gì? Nếu không phải là một viên chức Chính phủ nhỏ như anh ta đã nói?
Trở lại phòng sinh hoạt, John phát hiện Sherlock lại nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
"Anh ta trả lời." Bạn cùng phòng của anh nói, mặt vô hồn. "Mới mười phút phía trước."
John chớp chớp mắt: "À, thì sao?" Trực giác cho anh biết bạn tốt vẫn chưa nói hết.
"Mười phút trước Mycroft còn ở trên xe!" Sherlock đóng notebook lại, nổi giận.
"Cái gì?! Anh nghi anh ta... Anh nghi ngờ đó là anh ta?! Lạy Chúa tôi! Ý tôi là... Vì sao anh..." John lắp bắp. "Nhắc mới nhớ, các anh nhắn tin với nhau những gì vậy?"
"Anh có thể dịch thử." Sherlock nhướn mày, cầm máy tính đi vào phòng ngủ, John đuổi theo: "Vì sao anh lại nghi ngờ anh ta?"
Thám tử dừng lại, xoay người: "John, bạn thân của tôi..." Trợn trắng mắt đầy mệt mỏi: "Anh không cảm thấy các chỉ tiêu của hắn rất quen à?"
John ngây người.
Sửng sốt.
Tiếp tục sửng sốt.
Bắt đầu bằng chữ M, cao 186cm, trí tuệ xuất chúng, chính trị gia, lớn hơn 6 tuổi...
"... Anh ta hơn anh mấy tuổi?"
"Bảy."
Vì thế, đến tận khi Sherlock vào phòng ngủ đóng cửa lại rồi, John vẫn còn vùi mình trên sô pha phòng sinh hoạt mà khiếp sợ.
============================
[1] Eton: Tên đầy đủ là Eton College, được coi là ngôi trường danh giá bậc nhất nước Anh. Thành lập năm 1440 bởi vua Henry VI, Eton College là trường trung học nội trú chỉ tiếp nhận các nam sinh tuổi từ 13-18. Trường toạ lạc tại thị trấn Windsor, cách cung điện Windsor của nữ Hoàng Elizabeth Đệ Nhị không quá xa và cách trung tâm thủ đô London khoảng 20km. Trước đây, trường chỉ nhận đào tạo các công tử của giới siêu giàu và thượng lưu của nước Anh, hiện việc tuyển sinh đã có sự mở rộng những quy trình tuyển chọn của Eton College vẫn rất khắt khe. Trong gần 600 năm tồn tại, ngoài đào tạo giới quý tộc và Hoàng gia Anh, Eton College đã sản sinh ra 19 đời Thủ tướng Anh cùng hàng loạt nhân vật nổi tiếng khác trong mọi lĩnh vực trên thế giới.
* Trong tiểu thuyết gốc của nhà văn Conan Doyle, cả 2 anh em nhà Holmes đều theo học tại ngôi trường này. Tiểu thuyết ra đời vào thế kỷ 19, nên có thể hiểu đây là cách tác giả chỉ ra thân phận quý tộc của Sherlock Holmes.
[2] Junior: ở đây có thể hiểu là đời thứ hai
[3] Đại học Oxford và Đại học Cambridge đều là 2 trường đại học hàng đầu tại Anh.
Nhờ công của anh chàng thám tử, John cũng nhịn không được thử phân tích người kia: Quý ông Mycroft này luôn luôn mỉm cười lịch sự, kiểu tóc của anh được chải chuốt tỉ mỉ giống như mọi quý ông khác ở đây, và bộ suit thì dù là ai mặc lên đều trông rất tuyệt, nhưng rõ ràng những người cao ráo càng có ưu thế hơn — Ước chừng anh ta cao hơn John một cái đầu, thậm chí là cao hơn Sherlock một chút.
Lúc bắt tay John còn cảm thấy tay của người này hơi lạnh, nhưng được chăm sóc rất kỹ, hoàn toàn không giống bàn tay John phủ kín những dấu vết của công việc và cuộc sống. Lợi dụng cách suy luận học được từ Sherlock, anh rút ra kết luận người đàn ông này chắc chắn sống trong nhung lụa — Lạy Chúa! cái này còn cần suy luận à?!
"Mycroft Holmes." Lúc nghe thấy họ này, John hơi kinh ngạc một chút. "Đúng vậy, tôi theo họ mẹ. Hôn nhân, anh biết đấy." Mycroft cười giải thích, hoàn toàn không để tâm.
— Bất kể là từ phương diện nào, John đều không thể thấy người này có khuyết điểm gì.
"Anh không biết mình có một người anh trai có quan hệ gần gũi như vậy?" John cầm lấy một ly champagne từ khay của người phục vụ đưa cho bạn cùng phòng, mà Sherlock nhận lấy xong lại đặt lại.
"Anh cũng nghe rồi đấy, bố tôi bất hòa với chị của ông ấy, sau khi họ chuyển đến Pháp thì càng không liên lạc nữa. Tôi biết mình có một người anh họ, nhưng thế thì sao? Đã quên từ lâu rồi!"
Nhìn theo tầm mắt của thám tử tư vấn, Mycroft, bước tới một nhóm người gồm Chủ tịch Hạ viện, Bộ trưởng Bộ Nội vụ, các thành viên Nội các, nhưng cũng không bao lâu sau anh lại rời đi, nói chuyện ngắn gọn với đủ loại người, cuối cùng quay lại với mẹ mình.
"Nhưng anh nói anh đã nghe về anh ta ở Eton." John hơi líu lưỡi khi nhắc đến ngôi trường danh giá mà bạn cùng phòng của mình theo học, có điều anh cũng không bất ngờ cho lắm.
"Tôi đã nghe nói đến, bởi vì họ gọi tôi là Holmes Junior [2]." Nói đến chữ "Junior" này, Sherlock thậm chí còn nghiến răng: "Giáo viên nói anh ta đã vào Oxford, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài Cambridge [3]."
"Ôi lạy Chúa tôi, các anh còn có quan hệ sâu xa vậy à..." John chép chép miệng: "Vì sao anh không vào Oxford? Nếu anh muốn anh hoàn toàn có thể mà?"
"Vào đâu cũng được cả! John, anh không hiểu! Hồ sơ về Mycroft Holmes ở trường học chính là một học sinh hoàn hảo, thành tích học tập xuất sắc, chuyên cần, chủ tịch hội học sinh, tham mưu cho đội chèo thuyền, tổng biên tập tờ báo của trường... Tất cả những gì tôi ghét hắn đều có phần trong đó! Tôi không muốn học cùng một trường với hắn! Thở chung một bầu không khí của trường trung học đã đủ lắm rồi!!"
Được rồi! John nghẹn họng nhìn chằm chằm. Cái này gọi là "quên lâu rồi" đấy hả?!
*
"Cái... gì...?"
"Đừng lo, bác sĩ Watson." Mycroft mỉm cười, nhưng John lại cảm thấy tóc gáy mình đang dựng ngược lên: "Khoang xe rất rộng, đủ chỗ cho cả ba chúng ta."
Bởi vì Sherlock cương quyết về London ngay đêm nay, mà trùng hợp Mycroft cũng muốn trở về, lúc này tìm xe taxi chả khác nào đánh đố. Vốn dĩ thám tử tư vấn có vẻ đang định trộm hoặc là ăn cắp — sao cũng được, một chiếc Bentley hoặc Rolls-Royce, thì trước mắt đang có lựa chọn tốt hơn nhiều. John lẽ ra nên biết ơn mới đúng.
Anh cho rằng Sherlock · ghét xưng hô Junior · Holmes sẽ cự tuyệt đi cùng xe với Mycroft, nhưng bất ngờ thay, Sherlock không phản đối.
Mà chiếc Jaguar màu đen này còn ba vị trí: Một ghế phụ lái và hai ghế sau.
John vô cùng tự giác mở cửa ghế phụ lái chui vào ngồi xuống — Làm ơn, Mycroft Holmes nhìn kiểu gì cũng không giống người sẽ ngồi ở vị trí phụ lái! Xin lỗi Sherlock, tôi cũng không muốn ngồi phía sau chung với anh ta đâu. John nghĩ, không mảy may áy náy chút nào.
Toàn bộ hành trình về nhà bao phủ trong sự im ắng ngạt thở, John quả thực thở không nổi, cảm giác thùng xe tang cũng không lạnh bằng cái xe này. Mà lúc John lấy hết dũng khí bắt chuyện bằng một câu: "Ờm... Hôm nay thời tiết đẹp nhỉ?"
"John." Bạn cùng phòng của anh đánh đòn phủ đầu, chặn họng ngay lập tức.
Được rồi, được rồi.
John đã lén nhìn gương chiếu hậu một lúc lâu, nhưng hai người kia chỉ ngồi như vậy, không nói một từ. Sherlock quấn chặt áo khoác dựa vào cửa sổ, Mycroft cầm trong tay một chiếc ô màu đen, xoay nhẹ cán ô — ít nhất mỗi lần John giả vờ lơ đãng quay đầu lại đều thấy anh làm như vậy.
Yên tĩnh.
Chỉ nghe được tiếng lốp xe chuyển động trên mặt đường, cùng tiếng động cơ rất nhỏ.
"Vậy... Mycroft cũng làm việc ở London?" John làm lơ ánh mắt căm tức của bạn cùng phòng trong gương chiếu hậu. Bất cứ một người bình thường nào cũng không nên câm như hến trong suốt một chuyến xe mà! Có phải người chết đâu!
"Đúng vậy, một vị trí nhỏ trong Chính phủ." Mycroft trả lời
"Hừ, vị trí nhỏ?" Sherlock lập tức khịt mũi coi thường.
Mycroft không để ý đến anh, cười khẽ.
"Tôi cũng không đồng ý. Tôi đã thấy anh nói chuyện với Chủ tịch Hạ viện, đó không phải là điều mà một viên chức nhỏ có thể làm được." John chỉ đang làm một việc mà bất luận người Anh nào cũng sẽ làm — Khen một người mới quen, người kia khen lại, lịch sự khách sáo với nhau, xong việc.
"Hắn không nói chuyện với Chủ tịch Hạ viện. John, nếu khả năng quan sát đáng thương của anh cẩn thận hơn một chút, là Chủ tịch Hạ viện nói, hắn chỉ nghe hoặc không nghe. Khác biệt rất lớn. Đúng không, viên chức nhỏ?"
"Tôi đồng ý với Sherlock. Đừng cố thử nữa, bác sĩ Watson." Mycroft nhẹ nhàng nói.
"Đồng ý, chết tiệt!" John trợn trắng mắt, thở dài một hơi: "À, cứ gọi tôi là John."
"Tôi biết." Mycroft cười.
Sherlock lại hừ một tiếng.
John cảm thấy mình đang lâm vào một hoàn cảnh vô cùng quái dị.
Vì thế, đến tận khi chiếc xe đưa họ đến cửa 221B phố Baker, không ai trong xe nói thêm một từ nào nữa. John gần như không đợi xe dừng hẳn đã mở cửa xe, mà Sherlock cũng xuống xe ngay khi xe dừng.
"Chúc ngủ ngon, các quý ông."
Vị viên chức chính phủ nhỏ trong xe nói xong, xe lập tức lăn bánh. John mở cửa nhà, lại phát hiện Sherlock vẫn đứng đó nhìn chằm chằm hướng chiếc xe đi.
"Làm sao thế?" John hỏi.
Thám tử tư vấn híp mắt liếc John, lẳng lặng bước lên cầu thang, biến mất ở cửa. Cựu quân y buồn bực, đêm nay anh ta làm sao vậy?
Ai có thể tin rằng Sherlock không thể phân tích triệt để cuộc đời của một người từ lần đầu gặp mặt chứ? Chẳng hạn như "Afghanistan hay Iraq?" hoặc là "Sở thích mặc đồ khác giới." gì đó! Mà căn cứ theo thông tin từ Scotland Yard, lần đầu tiên Sherlock gặp Greg, anh đã đào được hết tất cả ngóc ngách trong cuộc đời của ông, thậm chí nói ra cả địa chỉ nhà hàng cao cấp mà ông đã đặt chỗ để đi với vợ cũ. Nhưng trước mắt, tất cả những gì họ biết về Mycroft chỉ là một học sinh xuất sắc toàn diện thời trung học!
Kỳ lạ, vô cùng kỳ lạ.
Mycroft Holmes kia rốt cuộc có địa vị gì? Nếu không phải là một viên chức Chính phủ nhỏ như anh ta đã nói?
Trở lại phòng sinh hoạt, John phát hiện Sherlock lại nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
"Anh ta trả lời." Bạn cùng phòng của anh nói, mặt vô hồn. "Mới mười phút phía trước."
John chớp chớp mắt: "À, thì sao?" Trực giác cho anh biết bạn tốt vẫn chưa nói hết.
"Mười phút trước Mycroft còn ở trên xe!" Sherlock đóng notebook lại, nổi giận.
"Cái gì?! Anh nghi anh ta... Anh nghi ngờ đó là anh ta?! Lạy Chúa tôi! Ý tôi là... Vì sao anh..." John lắp bắp. "Nhắc mới nhớ, các anh nhắn tin với nhau những gì vậy?"
"Anh có thể dịch thử." Sherlock nhướn mày, cầm máy tính đi vào phòng ngủ, John đuổi theo: "Vì sao anh lại nghi ngờ anh ta?"
Thám tử dừng lại, xoay người: "John, bạn thân của tôi..." Trợn trắng mắt đầy mệt mỏi: "Anh không cảm thấy các chỉ tiêu của hắn rất quen à?"
John ngây người.
Sửng sốt.
Tiếp tục sửng sốt.
Bắt đầu bằng chữ M, cao 186cm, trí tuệ xuất chúng, chính trị gia, lớn hơn 6 tuổi...
"... Anh ta hơn anh mấy tuổi?"
"Bảy."
Vì thế, đến tận khi Sherlock vào phòng ngủ đóng cửa lại rồi, John vẫn còn vùi mình trên sô pha phòng sinh hoạt mà khiếp sợ.
============================
[1] Eton: Tên đầy đủ là Eton College, được coi là ngôi trường danh giá bậc nhất nước Anh. Thành lập năm 1440 bởi vua Henry VI, Eton College là trường trung học nội trú chỉ tiếp nhận các nam sinh tuổi từ 13-18. Trường toạ lạc tại thị trấn Windsor, cách cung điện Windsor của nữ Hoàng Elizabeth Đệ Nhị không quá xa và cách trung tâm thủ đô London khoảng 20km. Trước đây, trường chỉ nhận đào tạo các công tử của giới siêu giàu và thượng lưu của nước Anh, hiện việc tuyển sinh đã có sự mở rộng những quy trình tuyển chọn của Eton College vẫn rất khắt khe. Trong gần 600 năm tồn tại, ngoài đào tạo giới quý tộc và Hoàng gia Anh, Eton College đã sản sinh ra 19 đời Thủ tướng Anh cùng hàng loạt nhân vật nổi tiếng khác trong mọi lĩnh vực trên thế giới.
* Trong tiểu thuyết gốc của nhà văn Conan Doyle, cả 2 anh em nhà Holmes đều theo học tại ngôi trường này. Tiểu thuyết ra đời vào thế kỷ 19, nên có thể hiểu đây là cách tác giả chỉ ra thân phận quý tộc của Sherlock Holmes.
[2] Junior: ở đây có thể hiểu là đời thứ hai
[3] Đại học Oxford và Đại học Cambridge đều là 2 trường đại học hàng đầu tại Anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất