Hẹn Hò? Chỉ Là Hiểu Lầm Thôi!

Chương 10

Trước Sau
Greg Lestrade tan sở, trở về căn hộ đang thuê đã là hơn 10 giờ. Ông đặt hộp thức ăn trong tay xuống, mở nước ấm, cởi quần áo chuẩn bị tắm rửa. Không phải ngày nào London cũng có những vụ án mạng đẫm máu, nhưng sẽ thường xuyên xuất hiện thi thể tạm thời không rõ nguyên nhân tử vong. Chẳng hạn như hôm nay, ông đã đi "thăm" một thi thể nữ đã nằm trong một hẻm cụt vắng vẻ ít người qua lại chừng năm ngày. Ông chưa định báo cho Sherlock, cảm thấy đội của họ có thể tự giải quyết vụ án này.

Vào phòng tắm, mới vừa làm ướt tóc, chưa kịp xoa dầu gội thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Bạn tốt của ông - John - đang đứng ngoài cửa, nôn nóng một cách kỳ lạ. Bác sĩ quan sát hành lang xung quanh, không có người: "Tôi có thể vào không?" Anh nói.

Lestrade hơi sửng sốt, chỉnh lại khăn tắm quấn quanh hông, nghiêng người nhường đường: "Đương nhiên rồi."

"Đã xảy ra chuyện gì?" Trước khi quay lại phòng tắm ông vẫn phải hỏi một câu. John đã rất quen với vị trí để rượu, anh vừa rót cho mình một ly vừa nói: "Có chút chuyện, không nghiêm trọng lắm, nhưng..." Anh uống một ngụm rượu, quay đầu lại nhìn thoáng qua thanh tra cảnh sát tóc bạc còn đang ướt đẫm quấn khăn tắm: "Ồ, ông đi tắm trước đi, chờ ông ra rồi nói!"

Nhưng... Chết tiệt! Ai có thể cưỡng lại được sự tò mò mà đi tắm, gội đầu, mặc quần áo xong mới có thể biết cái gì đã xảy ra? "Không nghiêm trọng lắm" tức là có nghiêm trọng?! Đặc biệt là với một thanh tra cảnh sát của Scotland Yard ông đây, tinh thần khám phá không phải là tiêu chuẩn nghề nghiệp của họ hay sao?

Thế nên Lestrade yêu cầu John cũng rót cho ông một ly rượu, cầm khăn lau đầu, mặc áo choàng tắm, ngồi xuống sô pha cùng cựu quân y.

"Chuyện là thế này..." John đã uống mấy ngụm rượu, bình tĩnh lại, bắt đầu nói.

Ngay từ đầu John cho rằng người trên trang web hẹn hò không phải là Mycroft, và với tư cách là bạn cùng phòng, anh chỉ ngưỡng mộ tất cả những người có thể khiến Sherlock sa sút, vì vậy Mycroft và anh chàng trên trang web hẹn hò là hai người khác nhau.

Mà Sherlock lại cho rằng đó là cùng một người. Ở một mức độ nào đó, điều này đã thuyết phục John, hơn nữa nhìn từ góc độ nào Mycroft cũng thực sự rất phù hợp, giống như một bà mẹ vợ thấy con rể càng ngày càng đẹp mắt vậy. Bởi vì vụ án, John có gặp lại Mycroft vài lần, sau đó anh cơ bản đã xác định đây chính là "người kia" của Sherlock.

Mà khả năng hành động của Sherlock vẫn luôn đáng kinh ngạc. Sở dĩ anh xuất sắc, một trong những lý do lớn nhất đó là anh có thể lập tức thực hiện những việc mà người khác có lẽ phải mất mấy đời.

Chẳng hạn như, chiều hôm qua khi anh công bố điều này.

*

"Dù sao cũng là anh khơi mào, vậy nên tôi phải nói cho anh một tiếng, tôi đã hẹn hắn gặp mặt."

Sau quá trình vui sướng phá vụ án lần này (Mycroft cho), họ đã có một bữa tối đầy sóng gió. Sherlock ăn nhanh hơn, đã lấy khăn ăn lau khóe miệng, trong khi John còn chưa ăn xong phần của mình, vừa mới đút một miếng khoai tây vào miệng.

"Ồ." Anh nhai khoai tây, trả lời.

"Tuy hắn không chịu tiết lộ thân phận của mình trong mật mã. Mycroft xảo quyệt, chẳng lẽ hắn cho rằng có thể đùa được với tôi sao?" Sherlock ném khăn ăn xuống, khoanh tay trước ngực.

John sặc miếng khoai tây nghiền — lúc này đã nát như bùn, phun lên cánh tay anh.

"John!" Sherlock hét lên, dùng khăn ăn lau áo khoác, tinh bột kéo thành những đường vân trên nền vải đen.

"Xin lỗi!" John che miệng ho khan. "Anh nói cái gì? Anh muốn gặp mặt người kia?! Khi nào?!" Những ánh mắt tò mò hoặc trách cứ của các thực khách xung quanh phóng tới, John rụt cổ lại, dùng khăn ăn lau miệng.

Sherlock liếc anh một cái đầy oán trách, từ bỏ việc lau khô quần áo: "Ngày hôm qua, sau khi anh mệt đến không chịu nổi mà ngủ luôn trên sô pha."

"Tại sao lại muốn gặp anh ta?! Ngay cả vụ án của anh ta anh cũng không muốn giải quyết, vừa rồi lúc anh ta tới lấy hồ sơ chẳng phải anh còn trốn à? Sao bây giờ lại muốn gặp mặt?" John hạ giọng nhưng vẫn không giấu được sự phấn khích.

"Đây là hai việc khác nhau, John. Tôi cần phải xác định người kia chính là Mycroft, cái khác không quan trọng." Sherlock lại khoanh tay, trên tay áo anh vẫn còn dấu vết của khoai tây nghiền.



"Được rồi, được rồi. Khi nào? Ở đâu?"

"Ban đầu anh ta không muốn gặp, nói rằng anh ta quá bận, nhưng... Thứ sáu, ngày mai, nhà hàng XX trên đường XX." Sherlock lộ ra vẻ tự mãn đắc ý.

"Ừm... vậy..." John liếm môi, cân nhắc điều gì đó.

"Anh muốn hỏi có thể đi cùng hay không." Bạn cùng phòng của anh đâm thẳng vào.

"Đúng vậy! Có thể không?!" Cựu quân y nóng lòng nói.

"Nếu là Mycroft, hắn sẽ không để ý, vậy nên có thể. Bỏ chuyện cải trang đi, dù sao hắn cũng sẽ phát hiện thôi."

"Anh thật sự đánh giá anh ấy rất cao đấy, anh biết không?" John hài lòng đút miếng khoai tây cuối cùng vào miệng.

"Anh đang làm tôi bối rối đấy, John. Mycroft là anh họ của tôi, và nếu giới tính không ảnh hưởng đến quan điểm của anh, thì quan hệ huyết thống cũng không thể sao?" Sherlock nghiêm túc nói: "Theo tôi được biết, những người bình thường rất bài xích giao phối cận huyết."

Ánh mắt trách móc của những thực khách xung quanh lần này đã xen lẫn sự hoảng sợ.

"Ờ... Anh có thể nhỏ giọng từ đó được không? Dù sao thì các anh cũng không thể có con!" John nhún vai, hạ giọng: "Huống hồ, đúng, lúc đầu tôi rất sốc, anh biết đấy, nhưng anh ấy trông rất ổn, mà anh lại rất thích anh ấy — Ồ đừng phản bác, giữa hai người có không khí đó, người từng trải nhìn là biết. Thế nên tôi đã nỗ lực thuyết phục bản thân rằng, anh là bạn thân nhất của tôi, Sherlock, chỉ cần anh vui vẻ, và không vi phạm pháp luật, thế là đủ rồi." John nói xong những lời cảm động, đặt dao nĩa xuống, lấy khăn ăn lau miệng.

Sherlock ngồi đối diện bày ra vẻ mặt kinh dị.

"Thật ấn tượng." Anh nói một cách khô khan. "Cảm ơn."

"Không có gì." John gật đầu.

"Nhưng tôi! Không! Thích! Mycroft!" Sherlock bùng nổ, đứng bật dậy ném khăn ăn lên bàn: "Hắn ta căn bản chính là Chúa tể hắc ám! Nếu anh hiểu rõ hơn về hắn dù chỉ một chút thôi, John, anh sẽ hối hận."

Nói xong, anh tức giận đi đến lối ra, lúc mở cửa còn hết sức hùng hồn quay đầu lại ném một câu: "Chờ xem!"

Trời ạ, John thở dài rút ví, vừa thanh toán hóa đơn vừa than thở, đây quả là tình tiết như trong phim, hy vọng Mycroft sẽ không như vậy, xem quá nhiều phim ảnh sẽ không tốt cho tim đâu.

Sau khi bác sĩ rời đi, các thực khách trong nhà hàng mới thắc mắc suy đoán liệu có phải hai người đang tập kịch không.

*

Lestrade nghe xong gật gật đầu: "Được rồi, tôi hiểu rồi, người trên trang web hẹn hò rất có khả năng chính là Mycroft, đúng không? Nhưng họ là anh em họ, đúng không? Nói thật, tôi cũng hơi bài xích chuyện đó, không dễ chấp nhận như cậu. Nhưng tôi đoán đó không phải là vấn đề — Như cậu nói, họ không thể có con, ừm, nếu họ thực sự yêu nhau... Ờ, có thể không? Sherlock sẽ yêu một con người? Ngay cả khi Mycroft đó có... đặc biệt cỡ nào đi nữa, thì anh ta vẫn là con người chứ? Cậu thật sự cảm thấy anh ta phù hợp với Sherlock sao? Tôi cho rằng loại người đó căn bản không tồn tại đâu."

John thở dài: "Đúng vậy, tôi hiểu, thực ra tôi cũng chỉ là nửa đùa nửa thật thôi. Ông biết đấy, khuyến khích thử xem, đúng không? Chỉ là... cảm thấy nếu hai người có khả năng, thì chúng ta sẽ có thể 'cùng nhau' dỗ dành gì đó."

Lestrade đồng ý: "Đúng vậy, chúng ta làm việc đó mọi lúc." Cả ông và John đều không nhận ra rằng, sau khi quen biết Sherlock một thời gian dài, hai người đều tự động xếp mình vào phạm vi "người thường", và khi nói chuyện cũng không hề ý thức họ đã phân chia phạm vi từ ngữ: Chúng ta, anh ta, loại người đó.

"Vậy, vấn đề không nghiêm trọng mà cậu đang nói là gì?" Lestrade lau trán, có vài giọt nước đang trượt xuống ở đó, tóc ông vẫn chưa được lau khô lắm.

John chú ý những ngón tay ông lướt trên lông mày, vệt nước lấp lánh tỏa sáng, thanh tra cảnh sát là một người đàn ông đẹp trai và rất cuốn hút, ngay cả trong lúc này đầu tóc ông rũ rượi và quần áo thì xộc xệch.



"John?"

Cựu quân y phục hồi tinh thần lại, hít sâu một hơi, rũ vai xuống.

"Người đó không phải là Mycroft." Anh nói. "Không phải."

"Hả..." Lestrade mất một lúc để tiếp thu thông tin: "Không phải?" Ông lặp lại.

"Không." John lắc đầu, lông mày rũ xuống.

"Vậy đó là ai?" Lestrade hoàn toàn bối rối. Nghe xong một loạt chuyện về Mycroft, vậy mà ông vẫn không nhận ra nhân vật chính trong câu chuyện tình này?!

"Không biết. Tôi đi theo xem, anh ta bắt tay Sherlock, xem ra là lần đầu tiên gặp mặt, hai người ngồi trong nhà hàng tán gẫu một hồi, sau đó đi ra, lên taxi, Sherlock đã nhắn tin cho tôi nói rằng anh ấy sẽ 'chạy việc vặt'. Ông xem."

John đưa điện thoại di động của mình cho Lestrade, thanh tra cảnh sát cầm lấy xem xét:

Đừng đi theo, chúng tôi phải làm việc. SH

"Cậu ta nói 'làm việc' là có ý gì? Có phải kiểu 'làm việc' mà tôi tưởng tượng không?" Thanh tra cảnh sát có chút xấu hổ trả lại điện thoại: "Có lẽ... Có lẽ... Không phải cậu nói Mycroft là Chính phủ nước Anh sao? À, tôi vẫn hoài nghi về điều đó, dù sao thì tôi cũng không quen biết những người cấp cao như vậy, ý tôi là, nếu anh ta nổi bật như vậy, có lẽ anh ta đã cử ai đó đi hẹn hò. Cậu biết đấy, dù sao thì thân phận của anh ta cũng không tầm thường."

"Đúng vậy, tôi cũng nghĩ đến điểm này." John cầm lấy điện thoại, lướt xuống đưa cho bạn mình: "Ông xem đi."

Sherlock, người đó là ai? Nếu là người của Mycroft phái đến thì anh cũng không thể giấu tôi!

Anh ấy là người phụ trách một trang web quân sự, thích nghiên cứu mật mã quân đội, con một, nuôi hai con mèo, tính tình bình thường, phù hợp với những tin nhắn mật mã. Anh có thể đừng nhắc đến tên kia được không? SH

Anh muốn đi làm chuyện gì? Tôi có thể giúp đỡ.

Anh không thể giúp đỡ, thật sự, cảm ơn. SH

Hầy, Lestrade xem xong thở dài, nhìn John: "Ừm... Vậy không phải... Cũng khá tốt sao? Có phải cậu đã quá kỳ vọng vào Mycroft rồi không?"

"Có lẽ vậy." John liếc nhìn Lestrade đầy tiếc nuối: "Mycroft phù hợp với tất những điều kiện mà chúng ta đặt ra tối hôm đó, Greg! Mà người này... Dáng vẻ bình thường, trông rất tầm thường, thậm chí chỉ cao ngang tôi."

Ờm... Trái tim Lestrade bỗng loạn nhịp, suy nghĩ đột nhiên quay vòng vòng trong đầu ông. Ý cậu ấy là gì? John phát hiện bạn trai của Sherlock chỉ cao và tầm thường giống như anh? Nhưng trong mắt Greg, John hoàn toàn không tầm thường; hoặc là nói, John phát hiện đối tượng khiến Sherlock cảm thấy hứng thú cũng không cần điều kiện quá cao... John đang cảm thấy mất mát vì người kia không phải là mình sao?

"Greg?" John thấy bạn tốt mãi không đáp lại: "Greg, này, ông ổn không?" Anh cho rằng ông ấy cũng nghĩ giống mình, liền cười an ủi: "Có điều tôi nghĩ tôi sẽ điều chỉnh lại thôi. Chỉ cần Sherlock cảm thấy tốt là được rồi, đúng không, hửm?"

Lestrade cười nhạt: "Thật sự không có gì đâu, John. Có rất nhiều trường hợp mà hai người hoàn toàn khác nhau cũng có thể phù hợp với nhau như hai mảnh của trò chơi xếp hình vậy, cho nên cậu thật sự không cần phải suy nghĩ xem mình có xứng đáng hay không. Cậu rất tốt, cậu xứng đáng với bất kỳ ai." Nói xong ông đứng dậy, không đợi John kịp phản ứng đã đặt ly rượu lên bàn: "Tôi đi tắm đây! Cứ tự nhiên nhé!"

"Ờ... Được." John ngơ ngác nhìn ông, trả lời.

Cứ thế, thanh tra cảnh sát quay lại phòng tắm, John vẫn còn ngồi trên sô pha, không hiểu ra sao. Liên quan gì đến việc mình có xứng đáng hay không? Vừa rồi có phải ông ấy nghe nhầm gì không? Rốt cuộc là mình biểu đạt sai hay là Greg nhầm cái gì?

Một lúc sau, tiếng nước chảy vang lên từ phòng tắm, John nhấp một ngụm rượu, trong lòng vẫn còn đang suy tư về những lời bạn mình vừa nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau