Đương Lúc Xuân Đến Tôi Nhớ Người
Chương 16: Cậu bé hay cười vận may sẽ đến
EDITOR: LAM
Khi nghe Du Trọng Hạ nói những lời như vậy, chủ nhiệm Triệu nóng nảy quát lên, “Nói bậy bạ gì đó!”
Ông đang lo lắng việc gặp phải bậc phụ huynh cực đoan không chịu nói lý đem chuyện bé xé ra to, quay đầu lại còn phải răn đe đứa học trò không biết giữ mồm giữ miệng này.
Trước kia đã từng xảy ra tiền lệ rồi, trong lúc đùa giỡn mấy đứa trẻ con xảy ra mâu thuẫn, hai đứa nhóc không bị thương tích gì nhưng bố mẹ đôi bên lại cảm thấy con cái của mình chịu thiệt thế nên nhất quyết không chịu buông tha. Họ đăng lên vòng bạn bè và Weibo, “Cho hấp thụ ánh sáng” vụ việc nhà trường bao che lấp liếm, còn đưa ra thuyết âm mưu, phán đoán, thậm chí bịa đặt nói đối phương là “Cậu ấm cô chiêu X” khiến cho giới truyền thông truyền thống và giới truyền thông mạng xã hội lũ lượt kéo đến. Cuối cùng, từ một câu chuyện nhỏ lại trở thành một cái vấn đề to lớn vô cùng.
Tóm lại những tình huống như thế luôn có thể khơi mào ngôn từ nhạy cảm nhất của dư luận, thường thấy nhất nằm không ngoài mấy chữ “Bạo lực học đường”, “Luật bảo vệ trẻ vị thành niên”. Thật ra trong việc này, nhà trường, giáo viên chủ nhiệm và chủ nhiệm khoa chính là những đối tượng xui xẻo nhất.
Hiện tại, cảm xúc của chủ nhiệm Triệu viết hết cả lên mặt: Đừng! Đụng! Tôi!
Mẹ của Giang Sở vốn chỉ gào to chứ chẳng khóc lóc gì, lúc này bà ta gào không nổi nữa, chủ nhiệm Triệu bước tới gần muốn đỡ bà ta, bà ta lại vờ như không nhìn thấy, tự mình dựa vào tường đứng dậy rồi trừng mắt liếc Du Trọng Hạ một cái.
Cậu chàng bày ra vẻ mặt cực kì vô tội, “Dì hung dữ lắm luôn nha nha nha.” Nói xong thì ngay lập tức núp ở phía sau lưng của Phí Tân.
Chủ nhiệm Triệu coi như Du Trọng Hạ không tồn tại, sau khi đoạt lại cái ví da từ trong tay của cậu chàng, ông mời mẹ của Giang Sở bước vào bên trong văn phòng, bà ta đã khôi phục lại dáng vẻ đoan trang thường thấy của một quý phụ, sải chân đi theo ông.
Ngoài hành lang lúc bấy giờ chỉ còn lại Phí Tân cùng vài đứa học trò.
Phí Tân mở miệng nói với Du Trọng Hạ, kẻ vẫn đang víu ở sau lưng hắn, “Em buông ra đi nha nha nha.”
Du Trọng Hạ lúng túng lùi về sau rồi nói, “Không biết nha thì đừng có nha, anh nha nghe gớm quá.”
Nhóm học trò ban thể chất lên tiếng khiển trách, “Du Thập Ngũ! Sao ông lại nói như thế với thầy Phí của tụi tui?”
Du Trọng Hạ, “…” Mẹ bà, đám trơ tráo tụi bây.
“Cái gì gọi là thầy Phí của tụi mày? Thầy Phí là của lớp tụi tao.” Cậu chắn ở giữa Phí Tân và đám học trò ban thể chất, cây ngay không sợ chết đứng mà nói, “Tao là cán bộ đại diện môn nè! Tụi mày là ai thế?”
Phí Tân:??? Cán bộ môn, lúc trước cậu đâu có nói như vậy.
Trong phòng làm việc, chủ nhiệm Triệu vừa trấn an mẹ của Giang Sở vừa giải thích chuyện xảy ra không nghiêm trọng như những gì bà ta đang nghĩ.
Giang Sở cũng đã được chủ nhiệm lớp của mình là thầy Tiết dẫn từ phòng y tế trở về, vừa nhìn thấy mẹ mình, cậu sợ còn hơn cả lúc bị Du Trọng Hạ giở trò khiến mình ngã phịch xuống đất nữa, cậu hỏi, “Mẹ? Sao mẹ lại tới đây? Chẳng phải con đã nói mẹ đừng tới rồi à?”
Mẹ của Giang Sở, “Mẹ không nên đến? Mẹ không đến! Con có bản lĩnh giải quyết chuyện này không?”
Phí Tân từ bên ngoài tiến vào vừa khéo nghe thấy mẹ của Giang Sở cao giọng rống lên những lời như vậy, da đầu hắn tê rần, thật sự muốn quay trở ra.
Chủ nhiệm Triệu kêu tên hắn, “Thầy Phí, gọi Du Trọng Hạ vô đây.”
“Gọi em vào kìa.” Phí Tân đi đến dãy hành lang kêu Du Trọng Hạ một tiếng, còn cảnh cáo cậu, “Vào trong nhớ nói ít lại, đừng nên gây thêm phiền phức.”
Cậu chàng kéo khóa đồng phục lên sát cổ, hai tay nhét túi, thờ ơ đáp, “Đừng lo, chuyện nhỏ ấy mà.”
Dương Kha cầm đầu đám học trò ban thể chất, vỗ tay bốp bốp, vui vẻ tiễn đưa ông hoàng của sự ngầu lòi.
Phí Tân, “…”
Trong phòng làm việc, chủ nhiệm Triệu và mẹ của Giang Sở đang ngồi, còn Giang Sở thì đứng trước mặt của hai người, cậu vừa nhìn thấy Du Trọng Hạ tiến vào bèn nhường chỗ sang bên cạnh, Du Trọng Hạ bước đến đứng vững vàng rồi nở một nụ cười quyến rũ với cậu.
Giang Sở, “…”
Mẹ của Giang Sở tức giận nói, “Giờ là lúc nào rồi còn cười được?”
Du Trọng Hạ trả lời, “Karl Marx (*) từng nói, cậu bé hay cười vận may sẽ đến.”
Mẹ của Giang Sở, “…”
(*) Nguyên văn 马克思 – Phiên âm Hán Việt là Mã Khắc Tư, ông là một nhà triết học, nhà kinh tế học, nhà sử học, nhà xã hội học, nhà lý luận chính trị, nhà báo và nhà cách mạng người Đức gốc Do Thái. (Theo wiki)
Chủ nhiệm Triệu vội vàng lên tiếng, “Chúng ta hãy làm sáng tỏ mọi chuyện trước đã, giữa bạn học với nhau không nên tồn tại xích mích, mở ra nút thắt là ổn rồi.”
Mẹ của Giang Sở nói với con trai mình. “Con đừng sợ, cứ ăn ngay nói thật, có mẹ ở chỗ này, không ai dám bắt nạt con đâu.”
Giang Sở ngó chừng Du Trọng Hạ rồi nói, “Chuyện là… Cậu ấy bắt chước cách nói năng của con, con bảo cậu ấy đừng có học theo con thế là cậu ấy đẩy con một cái, xém tí nữa va vào tấm bảng đen…”
Mẹ của Giang Sở gấp gáp hỏi, “Đụng trúng chỗ nào rồi?”
Du Trọng Hạ mở miệng, “Xém tí nữa tức là chưa va vào. Dì à, bằng cấp của dì thế nào đấy?”
Mẹ của Giang Sở, “…”
Chủ nhiệm Triệu, “Khụ, Giang Sở, em kể tiếp đi.”
Giang Sở bổ sung, “Sau đó Du Trọng Hạ kêu đám học sinh ban thể chất đến đánh con…”
Mẹ của Giang Sở ngay lập tức chen vào, bà lên án nói với về phía những giáo viên đang làm việc của mình ở xung quanh, “Nghe một chút đi! Mấy người đến nghe một chút đi! Một người ức hiếp con tôi còn chưa đủ, lại dám gọi thêm người tới đánh hội đồng nó!”
Vài vị giáo viên khác bận việc, rời khỏi văn phòng.
Du Trọng Hạ lên tiếng, “Nhưng tụi cháu hổng có đánh cậu ấy nha.”
Mẹ của Giang Sở, “Còn nói dối? Nó nói các cậu đánh nó!”
Chủ nhiệm Triệu hỏi Giang Sở, “Giang Sở, bọn họ có đánh em không?”
Giang Sở, “… Vẫn chưa ạ.”
Du Trọng Hạ, “Dì nhìn coi, cháu đã nói là không có rồi mà.”
Giang Sở, “Thế sao cậu lại học cách nói của tui, là do cậu gây sự trước.”Chủ nhiệm Triệu kì quái hỏi, “Học cách nói chuyện cũng được tính là gây sự hả?”
Du Trọng Hạ. “Em không có học theo cậu ấy.”
Giang Sở, “Cậu có!”
Du Trọng Hạ, “Tôi học cậu như nào? Cậu học thử cái cách tôi học câu coi sao?”
Chủ nhiệm Triệu, “Chớ có làm con búp bê rỗng ruột (1)!”
Mẹ của Giang Sở nghe nhưng lại không hiểu, “Có ý gì?”
Chủ nhiệm Triệu, “Thuật ngữ, thuật ngữ thôi.”
(1) Nguyên văn 套娃 – Búp bê rỗng ruột hay còn gọi là Búp bê Matryoska, là một loại búp bê đặc trưng của Nga, gồm những con búp bê rỗng ruột có kích thước từ lớn đến nhỏ. Con búp bê nhỏ nhất sẽ được đựng trong lòng con búp bê lớn hơn nó một chút, cứ thế cho đến con lớn nhất. Đây là một thuật ngữ mạng ý nói đừng có lặp lại lời người khác như một cái máy rập khuôn, sáo rỗng. Tại vì ở trên Du Trọng Hạ cứ học n+1 thế nên thầy Triệu mới quở.
Giang Sở cáu kỉnh giậm chân nói với Du Trọng Hạ, “Cậu bắt chước cách tui nói chuyện với thầy Phí, tui nói Hóa Học khó quá, cậu cũng nói Hóa Học khó quá với thầy ấy.”
Du Trọng Hạ, “Đây chẳng phải là cách nói toàn dân à? Với cả chỉ có tổng cộng bốn chữ, thế này cũng tính là sao chép cậu ư?”
Giang Sở phẫn nộ nói, “Cậu không có bắt chước cách nói toàn dân! Thứ cậu bắt chước là giọng điệu của tui!”
Du Trọng Hạ, “Ẻo lả được cậu đăng kí rồi hở?”
Mẹ của Giang Sở tức giận lên tiếng, “Cậu nói ai ẻo lả đấy?”
Du Trọng Hạ ngay lập tức trở nên điệu đà, “Có chuyện gì vậy nha, cháu nói chính mình mà.”
Mẹ của Giang Sở, “… Giang Sở, con nhắc đến vị giáo viên dạy Hóa nào? Hỏi người ta một chút sẽ lộ ra ngay thôi!”
Phí Tân đứng ngoài cửa hóng gió nghe không sót chữ nào, sống hai mươi mấy năm trên đời lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện nhàm chán như vậy.
Hắn giơ tay trả lời, “Tôi chính là vị giáo viên Hóa Học ấy đây.”
Dứt tiếng, hắn từ bên ngoài bước vào.
Chủ nhiệm Triệu nghĩ bụng hôm nay là cái ngày gì mà bao nhiêu chuyện đầu thừa đuôi thẹo cứ lần lượt ập đến trên đầu ông, kiếp trước ông đã tạo nghiệp gì để kiếp này phải làm giáo viên cấp ba, ông suy sụp hỏi Phí Tân, “Thế tóm lại Du Trọng Hạ có bắt chước cách nói của Giang Sở hay không?”
Phí Tân nhìn Giang Sở rồi lại liếc sang Du Trọng Hạ.
Giang Sở bày ra vẻ mặt oan ức: Đứng tại chỗ chờ thầy Phí thực thi chính nghĩa.
Du Trọng Hạ vẻ mặt giễu cợt: Thầy Phí chắc sẽ không mượn việc công trả thù riêng ngụy tạo chứng cớ giả đâu ha.
Phí Tân nói, “Du Trọng Hạ quả thật có nói câu Hóa Học khó quá nhưng mà em ấy không có bắt chước Giang Sở, bình thường em ấy cũng hay nói chuyện kiểu đấy.”
Du Trọng Hạ thật sự không nghĩ tới thầy Phí thế mà lại là một kẻ rộng lượng, nhưng điều ổng không ngờ chính là cậu chẳng qua chỉ mô phỏng theo Du Quý Dương mà thôi.
Mẹ của Giang Sở bất mãn nói, “Thầy nói thế cũng như không nói, những lời ban nãy là có ý gì?”
Du Trọng Hạ ỏn à ỏn ẻn trả lời, “Ý tứ chính là, bình thường cháu rất ẻo lả ạ.”
Phí Tân, “… Thầy không có nói như vậy.”
“Ý của tôi là…” Phí Tân nghiêm túc sửa lại, “Bình thường Du Trọng Hạ vẫn hay dùng cách thức nói chuyện như thế, cũng không phải cố ý bắt chước ai cả.”Giang Sở như chịu phải oan ức lớn, nhếch miệng muốn khóc. Nói cậu nhạy cảm cũng được mà bảo cậu tự ti cũng chẳng sao, cậu thật sự vô cùng để ý khi có người dùng chữ “Ẻo lả” để công kích mình.
Có rất nhiều cậu nam sinh tương tự thế này, thoạt nhìn bề ngoài trông tự tin hơn rất nhiều so với những nam sinh đồng trang lứa khác nhưng sau khi đã trưởng thành lại vẫn bị gán cho cái mác “Ẻo lả” dẫn đến cả hành vi lẫn hình thức đều rất cực đoan khi nghe đến những chữ này. Đương nhiên cũng chẳng thể vơ đũa cả nắm, có nhiều người sống rất tự tin mặc kệ lời đồn thổi của những người xung quanh nhưng trong đó vẫn sẽ có kha khá người dùng sự điên rồ để che đậy cũng như giải phóng lòng uất ức, phẫn nộ khi bị người kì thị trong suốt nhiều năm qua.
Phí Tân cân nhắc cách dùng từ rồi mới nói, “Thật ra mỗi người đều sẽ có cách cư xử thể hiện cá tính riêng của mình, mỗi một cá thể khác nhau sẽ có vô số cá tính khác nhau, sắc thái được biểu hiện ra không có gì là tốt hay xấu, việc dán lên người có bất đồng tính cách với mình một cái nhãn mác xấu chắn chắn là loại hành vi quá đáng chẳng hề lễ phép. Du Trọng Hạ không có bắt chước cách nói chuyện của Giang Sở, cũng chưa từng ra tay đánh cậu ấy, đây chẳng qua chỉ là hiểu lầm. Nhưng biểu hiện của em ấy vừa rồi quả thật rất thiếu tôn trọng Giang Sở, tôi cho rằng em ấy nên đứng ra xin lỗi Giang Sở.”
Du Trọng Hạ nhìn hắn: Thế tóm lại anh đứng về phe nào đấy?
Phí Tân cũng nhìn cậu: Thầy đứng về phía công lý.
Du Trọng Hạ: …….
Du Trọng Hạ nói lời xin lỗi với Giang Sở, “Tui không nên dùng loại từ ngữ như vậy để nói về cậu.”
Giang Sở có bậc thang để leo xuống nên cũng tỏ vẻ, “Đều là bạn học với nhau, tui cũng không để bụng làm gì.”
Mẹ của Giang Sở nhìn con trai mình từ đầu tới chân. “… Bọn họ thật sự không có đánh con sao?”
Giang Sở, “Thật sự không có.”
Chủ nhiệm Triệu, “Tốt lắm, tốt lắm, là bạn học với nhau phải biết đoàn kết, tương thân tương ái. Ý của phụ huynh đây thế nào?”
Mẹ của Giang Sở tiếp tục bày ra phong thái của một vị phu nhân, “Tôi không phải dạng người ngu muội, nếu Giang Sở đã tha thứ cho cậu ta, vậy thì cứ coi như chưa có gì xảy ra.”
Bà nhìn sang Du Trọng Hạ, “Cậu còn lấy trẻ vị thành niên ra để dọa tôi, coi thường tôi không hiểu pháp luật hả? Tuổi tác không phải là cái cớ để có thể biện minh cho mọi lỗi lầm, cũng không thể thoát khỏi sự trừng phạt.”
Du Trọng Hạ cúi đầu với bà, “Là cháu nói bậy thưa dì, cháu học trễ một năm, đã mười tám rồi ạ, hì hì.”
Cậu chàng hì hì bao nhiêu lại càng khiến tất cả mọi người sinh ra lòng cảnh giác bấy nhiêu.
Phí Tân sợ Du Trọng Hạ cúi đầu lần hai nên mới túm lấy cổ áo đồng phục kéo thẳng người cậu chàng lên.
Sau khi giải quyết xong sự tình, chủ nhiệm Triệu mời mẹ của Giang Sở rời khỏi văn phòng, cũng kêu Giang Sở trở về trước, ông giáo huấn nhóm học trò ban thể chất ở ngoài dãy hành lang vài câu, nhắc bọn họ đừng có suốt ngày tụ tập phá phách với Du Trọng Hạ, dứt lời bèn đuổi cả đám rời đi.
Chủ nhiệm Triệu bước vào thì thấy thầy Phí hệt như chim ưng cắp gà con, nắm lấy cổ áo của Du Trọng Hạ, trong lúc giãy giụa đầu của Du Trọng Hạ thụt vào trong cổ áo, hai tay cậu chàng quơ quào lung tung nhưng vẫn chẳng thể bắt được Phí Tân. Hai đứa con trai một lớn, một nhỏ cứ như vậy đùa giỡn với nhau!
Chủ nhiệm Triệu, “Làm cái gì thế? Còn ra thể thống gì nữa!”
Phí Tân vội vàng buông ra Du Trọng Hạ, đầu của Du Trọng Hạ cũng chui ra khỏi áo đồng phục, dây kéo vẫn còn mắc kẹt ở phía trên, chỉ để lộ khuôn mặt trông cứ như đang cosplay Vô Diện.
Chủ nhiệm Triệu, “Cậu đang đợi tôi phát thưởng đấy à? Còn không chịu đi?”
Vô Diện nhấc chân chạy đi rồi.
Chủ nhiệm Triệu nhìn Phí Tân rồi nói, “Thầy Phí, tôi có chút chuyện muốn thương lượng với cậu.”
Ông bước đến trước bàn sau đó ngồi xuống.
Phí Tân chủ động đi tới nhận lỗi, “Chủ nhiệm, chuyện xảy ra trong tiết Hóa, em đã sai khi không quản lí tốt cán bộ môn của mình.”
Chủ nhiệm Triệu, “…”
“Tôi đang tính bảo với cậu…” Chủ nhiệm Triệu nói, “Sau lễ Quốc Khánh chủ nhiệm của ban 18 là cô giáo Hứa mới có thể đi làm lại được, công việc của toàn bộ khối quá nhiều mà tôi cũng không phải là giáo viên bộ môn dạy ban 18, có một số chuyện lực bất tòng tâm.”
Phí Tân càng nghe càng cảm thấy không ổn.
Quả nhiên chủ nhiệm Triệu nói, “Giáo viên bộ môn hiện tại của ban 18 chỉ có cậu và thầy Tiết là nam, để cho thầy Tiết đồng thời trông nom tới hai cái ban thật sự không khoa học cho nên trước khi cô Hứa quay trở lại, cậu có thể nào tạm thời thay cô ấy đảm đương vị trí chủ nhiệm lớp ban 18 không?”
Du Trọng Hạ rời khỏi văn phòng cũng không có trở lại lớp học, cậu sửa sang lại đồng phục rồi lảo đảo đi về phía phòng vệ sinh.
Lúc bước ra, cậu định bụng ngồi ở ngoài hành lang một lúc, đợi đến khi hết tiết sẽ chạy qua ban 18 rủ rê tụi nó cùng nhau đến dãy lầu lớp 10 ngó cô bé đàn em giống hệt Hatsune Miku kia.
Khi đã đến hành lang, Du Trọng Hạ nghe được ở góc phía bên dưới có tiếng người nói, cậu nằm nhoài lên cầu thang cúi đầu xuống để nhìn thì thấy mẹ của Giang Sở đang nói chuyện với cậu ta.
Toàn bộ quá trình đều là mẹ của Giang Sở mở miệng còn Giang Sở lại cứ khúm núm, ấp a ấp úng.
“Con bị người khinh khi mẹ có thể không tới sao?”
“Đã nói với con rất nhiều lần, chớ có sợ hãi hệt như bố của con!”
“Sao tôi lại có thể sinh ra một đứa con trai hèn nhát vậy chứ?”
Du Trọng Hạ: … Tiếng Trung Quốc kiểu này nghe quen tai dữ dằn.
Mình tâm sự chút nha. Chú thích của bộ này nhiều cực, có những chương lên tới 13 cái, mình thì thích để hết tất cả các chú thích xuống phía dưới cùng vì trông nó đẹp mắt và không bị ngắt mạch truyện. Nhưng rất lâu trước kia có một cái chủ đề đăng lên với nội dung hi vọng các editor có thể chú thích ngay luôn bên dưới vì nếu để ở dưới cùng thật sự độc giả đã muốn quên luôn câu mà họ cần hiểu rồi và cái chủ đề ấy nhận được rất nhiều hưởng ứng tích cực. Bây giờ mình lại đọc thêm một cái chủ đề nữa nói muốn chủ nhà để hết chú thích bên dưới. Thật chứ, hổng biết sao để vừa lòng mọi người luôn đó. =]]
P.S Tiếp, tại sao mình lại để Phí Tân khi đang trong cương vị một thầy giáo lại gọi Du Trọng Hạ là em trong khi Giang Sở lại là cậu. Rất đơn giản, Phí Tân là một người cực kì bao che khuyết điểm, với Phí Tân, Du Trọng Hạ không chỉ là một cậu học trò không đâu, còn là người bạn duy nhất ở ngôi trường này, thế nên câu cửa miệng của ổng chính là “Cán bộ môn của thầy, “Cán bộ môn của em”, “Cán bộ môn của tui”, tin mị đi, mị làm cán bộ môn từ lớp 1 cho đến lớp 12, ít có giáo viên nào gọi mị là cán bộ môn này nọ lắm, họ sẽ gọi thẳng tên nhé. Cho nên rõ ràng, ở chương trước Phí Tân gần như đã khẳng định Du Trọng Hạ không phải là người sẽ ra tay đánh Giang Sở, cán cân công lý nó lệch ngay từ đầu cơ. =]] Lại còn giao tiếp với nhau thông qua ánh mắt, chả ai nói câu nào nhưng vẫn hiểu ý của nhau. Thôi, yêu mịa đi chứ ăn đường kiểu này mệt quá. =]]
Khi nghe Du Trọng Hạ nói những lời như vậy, chủ nhiệm Triệu nóng nảy quát lên, “Nói bậy bạ gì đó!”
Ông đang lo lắng việc gặp phải bậc phụ huynh cực đoan không chịu nói lý đem chuyện bé xé ra to, quay đầu lại còn phải răn đe đứa học trò không biết giữ mồm giữ miệng này.
Trước kia đã từng xảy ra tiền lệ rồi, trong lúc đùa giỡn mấy đứa trẻ con xảy ra mâu thuẫn, hai đứa nhóc không bị thương tích gì nhưng bố mẹ đôi bên lại cảm thấy con cái của mình chịu thiệt thế nên nhất quyết không chịu buông tha. Họ đăng lên vòng bạn bè và Weibo, “Cho hấp thụ ánh sáng” vụ việc nhà trường bao che lấp liếm, còn đưa ra thuyết âm mưu, phán đoán, thậm chí bịa đặt nói đối phương là “Cậu ấm cô chiêu X” khiến cho giới truyền thông truyền thống và giới truyền thông mạng xã hội lũ lượt kéo đến. Cuối cùng, từ một câu chuyện nhỏ lại trở thành một cái vấn đề to lớn vô cùng.
Tóm lại những tình huống như thế luôn có thể khơi mào ngôn từ nhạy cảm nhất của dư luận, thường thấy nhất nằm không ngoài mấy chữ “Bạo lực học đường”, “Luật bảo vệ trẻ vị thành niên”. Thật ra trong việc này, nhà trường, giáo viên chủ nhiệm và chủ nhiệm khoa chính là những đối tượng xui xẻo nhất.
Hiện tại, cảm xúc của chủ nhiệm Triệu viết hết cả lên mặt: Đừng! Đụng! Tôi!
Mẹ của Giang Sở vốn chỉ gào to chứ chẳng khóc lóc gì, lúc này bà ta gào không nổi nữa, chủ nhiệm Triệu bước tới gần muốn đỡ bà ta, bà ta lại vờ như không nhìn thấy, tự mình dựa vào tường đứng dậy rồi trừng mắt liếc Du Trọng Hạ một cái.
Cậu chàng bày ra vẻ mặt cực kì vô tội, “Dì hung dữ lắm luôn nha nha nha.” Nói xong thì ngay lập tức núp ở phía sau lưng của Phí Tân.
Chủ nhiệm Triệu coi như Du Trọng Hạ không tồn tại, sau khi đoạt lại cái ví da từ trong tay của cậu chàng, ông mời mẹ của Giang Sở bước vào bên trong văn phòng, bà ta đã khôi phục lại dáng vẻ đoan trang thường thấy của một quý phụ, sải chân đi theo ông.
Ngoài hành lang lúc bấy giờ chỉ còn lại Phí Tân cùng vài đứa học trò.
Phí Tân mở miệng nói với Du Trọng Hạ, kẻ vẫn đang víu ở sau lưng hắn, “Em buông ra đi nha nha nha.”
Du Trọng Hạ lúng túng lùi về sau rồi nói, “Không biết nha thì đừng có nha, anh nha nghe gớm quá.”
Nhóm học trò ban thể chất lên tiếng khiển trách, “Du Thập Ngũ! Sao ông lại nói như thế với thầy Phí của tụi tui?”
Du Trọng Hạ, “…” Mẹ bà, đám trơ tráo tụi bây.
“Cái gì gọi là thầy Phí của tụi mày? Thầy Phí là của lớp tụi tao.” Cậu chắn ở giữa Phí Tân và đám học trò ban thể chất, cây ngay không sợ chết đứng mà nói, “Tao là cán bộ đại diện môn nè! Tụi mày là ai thế?”
Phí Tân:??? Cán bộ môn, lúc trước cậu đâu có nói như vậy.
Trong phòng làm việc, chủ nhiệm Triệu vừa trấn an mẹ của Giang Sở vừa giải thích chuyện xảy ra không nghiêm trọng như những gì bà ta đang nghĩ.
Giang Sở cũng đã được chủ nhiệm lớp của mình là thầy Tiết dẫn từ phòng y tế trở về, vừa nhìn thấy mẹ mình, cậu sợ còn hơn cả lúc bị Du Trọng Hạ giở trò khiến mình ngã phịch xuống đất nữa, cậu hỏi, “Mẹ? Sao mẹ lại tới đây? Chẳng phải con đã nói mẹ đừng tới rồi à?”
Mẹ của Giang Sở, “Mẹ không nên đến? Mẹ không đến! Con có bản lĩnh giải quyết chuyện này không?”
Phí Tân từ bên ngoài tiến vào vừa khéo nghe thấy mẹ của Giang Sở cao giọng rống lên những lời như vậy, da đầu hắn tê rần, thật sự muốn quay trở ra.
Chủ nhiệm Triệu kêu tên hắn, “Thầy Phí, gọi Du Trọng Hạ vô đây.”
“Gọi em vào kìa.” Phí Tân đi đến dãy hành lang kêu Du Trọng Hạ một tiếng, còn cảnh cáo cậu, “Vào trong nhớ nói ít lại, đừng nên gây thêm phiền phức.”
Cậu chàng kéo khóa đồng phục lên sát cổ, hai tay nhét túi, thờ ơ đáp, “Đừng lo, chuyện nhỏ ấy mà.”
Dương Kha cầm đầu đám học trò ban thể chất, vỗ tay bốp bốp, vui vẻ tiễn đưa ông hoàng của sự ngầu lòi.
Phí Tân, “…”
Trong phòng làm việc, chủ nhiệm Triệu và mẹ của Giang Sở đang ngồi, còn Giang Sở thì đứng trước mặt của hai người, cậu vừa nhìn thấy Du Trọng Hạ tiến vào bèn nhường chỗ sang bên cạnh, Du Trọng Hạ bước đến đứng vững vàng rồi nở một nụ cười quyến rũ với cậu.
Giang Sở, “…”
Mẹ của Giang Sở tức giận nói, “Giờ là lúc nào rồi còn cười được?”
Du Trọng Hạ trả lời, “Karl Marx (*) từng nói, cậu bé hay cười vận may sẽ đến.”
Mẹ của Giang Sở, “…”
(*) Nguyên văn 马克思 – Phiên âm Hán Việt là Mã Khắc Tư, ông là một nhà triết học, nhà kinh tế học, nhà sử học, nhà xã hội học, nhà lý luận chính trị, nhà báo và nhà cách mạng người Đức gốc Do Thái. (Theo wiki)
Chủ nhiệm Triệu vội vàng lên tiếng, “Chúng ta hãy làm sáng tỏ mọi chuyện trước đã, giữa bạn học với nhau không nên tồn tại xích mích, mở ra nút thắt là ổn rồi.”
Mẹ của Giang Sở nói với con trai mình. “Con đừng sợ, cứ ăn ngay nói thật, có mẹ ở chỗ này, không ai dám bắt nạt con đâu.”
Giang Sở ngó chừng Du Trọng Hạ rồi nói, “Chuyện là… Cậu ấy bắt chước cách nói năng của con, con bảo cậu ấy đừng có học theo con thế là cậu ấy đẩy con một cái, xém tí nữa va vào tấm bảng đen…”
Mẹ của Giang Sở gấp gáp hỏi, “Đụng trúng chỗ nào rồi?”
Du Trọng Hạ mở miệng, “Xém tí nữa tức là chưa va vào. Dì à, bằng cấp của dì thế nào đấy?”
Mẹ của Giang Sở, “…”
Chủ nhiệm Triệu, “Khụ, Giang Sở, em kể tiếp đi.”
Giang Sở bổ sung, “Sau đó Du Trọng Hạ kêu đám học sinh ban thể chất đến đánh con…”
Mẹ của Giang Sở ngay lập tức chen vào, bà lên án nói với về phía những giáo viên đang làm việc của mình ở xung quanh, “Nghe một chút đi! Mấy người đến nghe một chút đi! Một người ức hiếp con tôi còn chưa đủ, lại dám gọi thêm người tới đánh hội đồng nó!”
Vài vị giáo viên khác bận việc, rời khỏi văn phòng.
Du Trọng Hạ lên tiếng, “Nhưng tụi cháu hổng có đánh cậu ấy nha.”
Mẹ của Giang Sở, “Còn nói dối? Nó nói các cậu đánh nó!”
Chủ nhiệm Triệu hỏi Giang Sở, “Giang Sở, bọn họ có đánh em không?”
Giang Sở, “… Vẫn chưa ạ.”
Du Trọng Hạ, “Dì nhìn coi, cháu đã nói là không có rồi mà.”
Giang Sở, “Thế sao cậu lại học cách nói của tui, là do cậu gây sự trước.”Chủ nhiệm Triệu kì quái hỏi, “Học cách nói chuyện cũng được tính là gây sự hả?”
Du Trọng Hạ. “Em không có học theo cậu ấy.”
Giang Sở, “Cậu có!”
Du Trọng Hạ, “Tôi học cậu như nào? Cậu học thử cái cách tôi học câu coi sao?”
Chủ nhiệm Triệu, “Chớ có làm con búp bê rỗng ruột (1)!”
Mẹ của Giang Sở nghe nhưng lại không hiểu, “Có ý gì?”
Chủ nhiệm Triệu, “Thuật ngữ, thuật ngữ thôi.”
(1) Nguyên văn 套娃 – Búp bê rỗng ruột hay còn gọi là Búp bê Matryoska, là một loại búp bê đặc trưng của Nga, gồm những con búp bê rỗng ruột có kích thước từ lớn đến nhỏ. Con búp bê nhỏ nhất sẽ được đựng trong lòng con búp bê lớn hơn nó một chút, cứ thế cho đến con lớn nhất. Đây là một thuật ngữ mạng ý nói đừng có lặp lại lời người khác như một cái máy rập khuôn, sáo rỗng. Tại vì ở trên Du Trọng Hạ cứ học n+1 thế nên thầy Triệu mới quở.
Giang Sở cáu kỉnh giậm chân nói với Du Trọng Hạ, “Cậu bắt chước cách tui nói chuyện với thầy Phí, tui nói Hóa Học khó quá, cậu cũng nói Hóa Học khó quá với thầy ấy.”
Du Trọng Hạ, “Đây chẳng phải là cách nói toàn dân à? Với cả chỉ có tổng cộng bốn chữ, thế này cũng tính là sao chép cậu ư?”
Giang Sở phẫn nộ nói, “Cậu không có bắt chước cách nói toàn dân! Thứ cậu bắt chước là giọng điệu của tui!”
Du Trọng Hạ, “Ẻo lả được cậu đăng kí rồi hở?”
Mẹ của Giang Sở tức giận lên tiếng, “Cậu nói ai ẻo lả đấy?”
Du Trọng Hạ ngay lập tức trở nên điệu đà, “Có chuyện gì vậy nha, cháu nói chính mình mà.”
Mẹ của Giang Sở, “… Giang Sở, con nhắc đến vị giáo viên dạy Hóa nào? Hỏi người ta một chút sẽ lộ ra ngay thôi!”
Phí Tân đứng ngoài cửa hóng gió nghe không sót chữ nào, sống hai mươi mấy năm trên đời lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện nhàm chán như vậy.
Hắn giơ tay trả lời, “Tôi chính là vị giáo viên Hóa Học ấy đây.”
Dứt tiếng, hắn từ bên ngoài bước vào.
Chủ nhiệm Triệu nghĩ bụng hôm nay là cái ngày gì mà bao nhiêu chuyện đầu thừa đuôi thẹo cứ lần lượt ập đến trên đầu ông, kiếp trước ông đã tạo nghiệp gì để kiếp này phải làm giáo viên cấp ba, ông suy sụp hỏi Phí Tân, “Thế tóm lại Du Trọng Hạ có bắt chước cách nói của Giang Sở hay không?”
Phí Tân nhìn Giang Sở rồi lại liếc sang Du Trọng Hạ.
Giang Sở bày ra vẻ mặt oan ức: Đứng tại chỗ chờ thầy Phí thực thi chính nghĩa.
Du Trọng Hạ vẻ mặt giễu cợt: Thầy Phí chắc sẽ không mượn việc công trả thù riêng ngụy tạo chứng cớ giả đâu ha.
Phí Tân nói, “Du Trọng Hạ quả thật có nói câu Hóa Học khó quá nhưng mà em ấy không có bắt chước Giang Sở, bình thường em ấy cũng hay nói chuyện kiểu đấy.”
Du Trọng Hạ thật sự không nghĩ tới thầy Phí thế mà lại là một kẻ rộng lượng, nhưng điều ổng không ngờ chính là cậu chẳng qua chỉ mô phỏng theo Du Quý Dương mà thôi.
Mẹ của Giang Sở bất mãn nói, “Thầy nói thế cũng như không nói, những lời ban nãy là có ý gì?”
Du Trọng Hạ ỏn à ỏn ẻn trả lời, “Ý tứ chính là, bình thường cháu rất ẻo lả ạ.”
Phí Tân, “… Thầy không có nói như vậy.”
“Ý của tôi là…” Phí Tân nghiêm túc sửa lại, “Bình thường Du Trọng Hạ vẫn hay dùng cách thức nói chuyện như thế, cũng không phải cố ý bắt chước ai cả.”Giang Sở như chịu phải oan ức lớn, nhếch miệng muốn khóc. Nói cậu nhạy cảm cũng được mà bảo cậu tự ti cũng chẳng sao, cậu thật sự vô cùng để ý khi có người dùng chữ “Ẻo lả” để công kích mình.
Có rất nhiều cậu nam sinh tương tự thế này, thoạt nhìn bề ngoài trông tự tin hơn rất nhiều so với những nam sinh đồng trang lứa khác nhưng sau khi đã trưởng thành lại vẫn bị gán cho cái mác “Ẻo lả” dẫn đến cả hành vi lẫn hình thức đều rất cực đoan khi nghe đến những chữ này. Đương nhiên cũng chẳng thể vơ đũa cả nắm, có nhiều người sống rất tự tin mặc kệ lời đồn thổi của những người xung quanh nhưng trong đó vẫn sẽ có kha khá người dùng sự điên rồ để che đậy cũng như giải phóng lòng uất ức, phẫn nộ khi bị người kì thị trong suốt nhiều năm qua.
Phí Tân cân nhắc cách dùng từ rồi mới nói, “Thật ra mỗi người đều sẽ có cách cư xử thể hiện cá tính riêng của mình, mỗi một cá thể khác nhau sẽ có vô số cá tính khác nhau, sắc thái được biểu hiện ra không có gì là tốt hay xấu, việc dán lên người có bất đồng tính cách với mình một cái nhãn mác xấu chắn chắn là loại hành vi quá đáng chẳng hề lễ phép. Du Trọng Hạ không có bắt chước cách nói chuyện của Giang Sở, cũng chưa từng ra tay đánh cậu ấy, đây chẳng qua chỉ là hiểu lầm. Nhưng biểu hiện của em ấy vừa rồi quả thật rất thiếu tôn trọng Giang Sở, tôi cho rằng em ấy nên đứng ra xin lỗi Giang Sở.”
Du Trọng Hạ nhìn hắn: Thế tóm lại anh đứng về phe nào đấy?
Phí Tân cũng nhìn cậu: Thầy đứng về phía công lý.
Du Trọng Hạ: …….
Du Trọng Hạ nói lời xin lỗi với Giang Sở, “Tui không nên dùng loại từ ngữ như vậy để nói về cậu.”
Giang Sở có bậc thang để leo xuống nên cũng tỏ vẻ, “Đều là bạn học với nhau, tui cũng không để bụng làm gì.”
Mẹ của Giang Sở nhìn con trai mình từ đầu tới chân. “… Bọn họ thật sự không có đánh con sao?”
Giang Sở, “Thật sự không có.”
Chủ nhiệm Triệu, “Tốt lắm, tốt lắm, là bạn học với nhau phải biết đoàn kết, tương thân tương ái. Ý của phụ huynh đây thế nào?”
Mẹ của Giang Sở tiếp tục bày ra phong thái của một vị phu nhân, “Tôi không phải dạng người ngu muội, nếu Giang Sở đã tha thứ cho cậu ta, vậy thì cứ coi như chưa có gì xảy ra.”
Bà nhìn sang Du Trọng Hạ, “Cậu còn lấy trẻ vị thành niên ra để dọa tôi, coi thường tôi không hiểu pháp luật hả? Tuổi tác không phải là cái cớ để có thể biện minh cho mọi lỗi lầm, cũng không thể thoát khỏi sự trừng phạt.”
Du Trọng Hạ cúi đầu với bà, “Là cháu nói bậy thưa dì, cháu học trễ một năm, đã mười tám rồi ạ, hì hì.”
Cậu chàng hì hì bao nhiêu lại càng khiến tất cả mọi người sinh ra lòng cảnh giác bấy nhiêu.
Phí Tân sợ Du Trọng Hạ cúi đầu lần hai nên mới túm lấy cổ áo đồng phục kéo thẳng người cậu chàng lên.
Sau khi giải quyết xong sự tình, chủ nhiệm Triệu mời mẹ của Giang Sở rời khỏi văn phòng, cũng kêu Giang Sở trở về trước, ông giáo huấn nhóm học trò ban thể chất ở ngoài dãy hành lang vài câu, nhắc bọn họ đừng có suốt ngày tụ tập phá phách với Du Trọng Hạ, dứt lời bèn đuổi cả đám rời đi.
Chủ nhiệm Triệu bước vào thì thấy thầy Phí hệt như chim ưng cắp gà con, nắm lấy cổ áo của Du Trọng Hạ, trong lúc giãy giụa đầu của Du Trọng Hạ thụt vào trong cổ áo, hai tay cậu chàng quơ quào lung tung nhưng vẫn chẳng thể bắt được Phí Tân. Hai đứa con trai một lớn, một nhỏ cứ như vậy đùa giỡn với nhau!
Chủ nhiệm Triệu, “Làm cái gì thế? Còn ra thể thống gì nữa!”
Phí Tân vội vàng buông ra Du Trọng Hạ, đầu của Du Trọng Hạ cũng chui ra khỏi áo đồng phục, dây kéo vẫn còn mắc kẹt ở phía trên, chỉ để lộ khuôn mặt trông cứ như đang cosplay Vô Diện.
Chủ nhiệm Triệu, “Cậu đang đợi tôi phát thưởng đấy à? Còn không chịu đi?”
Vô Diện nhấc chân chạy đi rồi.
Chủ nhiệm Triệu nhìn Phí Tân rồi nói, “Thầy Phí, tôi có chút chuyện muốn thương lượng với cậu.”
Ông bước đến trước bàn sau đó ngồi xuống.
Phí Tân chủ động đi tới nhận lỗi, “Chủ nhiệm, chuyện xảy ra trong tiết Hóa, em đã sai khi không quản lí tốt cán bộ môn của mình.”
Chủ nhiệm Triệu, “…”
“Tôi đang tính bảo với cậu…” Chủ nhiệm Triệu nói, “Sau lễ Quốc Khánh chủ nhiệm của ban 18 là cô giáo Hứa mới có thể đi làm lại được, công việc của toàn bộ khối quá nhiều mà tôi cũng không phải là giáo viên bộ môn dạy ban 18, có một số chuyện lực bất tòng tâm.”
Phí Tân càng nghe càng cảm thấy không ổn.
Quả nhiên chủ nhiệm Triệu nói, “Giáo viên bộ môn hiện tại của ban 18 chỉ có cậu và thầy Tiết là nam, để cho thầy Tiết đồng thời trông nom tới hai cái ban thật sự không khoa học cho nên trước khi cô Hứa quay trở lại, cậu có thể nào tạm thời thay cô ấy đảm đương vị trí chủ nhiệm lớp ban 18 không?”
Du Trọng Hạ rời khỏi văn phòng cũng không có trở lại lớp học, cậu sửa sang lại đồng phục rồi lảo đảo đi về phía phòng vệ sinh.
Lúc bước ra, cậu định bụng ngồi ở ngoài hành lang một lúc, đợi đến khi hết tiết sẽ chạy qua ban 18 rủ rê tụi nó cùng nhau đến dãy lầu lớp 10 ngó cô bé đàn em giống hệt Hatsune Miku kia.
Khi đã đến hành lang, Du Trọng Hạ nghe được ở góc phía bên dưới có tiếng người nói, cậu nằm nhoài lên cầu thang cúi đầu xuống để nhìn thì thấy mẹ của Giang Sở đang nói chuyện với cậu ta.
Toàn bộ quá trình đều là mẹ của Giang Sở mở miệng còn Giang Sở lại cứ khúm núm, ấp a ấp úng.
“Con bị người khinh khi mẹ có thể không tới sao?”
“Đã nói với con rất nhiều lần, chớ có sợ hãi hệt như bố của con!”
“Sao tôi lại có thể sinh ra một đứa con trai hèn nhát vậy chứ?”
Du Trọng Hạ: … Tiếng Trung Quốc kiểu này nghe quen tai dữ dằn.
Mình tâm sự chút nha. Chú thích của bộ này nhiều cực, có những chương lên tới 13 cái, mình thì thích để hết tất cả các chú thích xuống phía dưới cùng vì trông nó đẹp mắt và không bị ngắt mạch truyện. Nhưng rất lâu trước kia có một cái chủ đề đăng lên với nội dung hi vọng các editor có thể chú thích ngay luôn bên dưới vì nếu để ở dưới cùng thật sự độc giả đã muốn quên luôn câu mà họ cần hiểu rồi và cái chủ đề ấy nhận được rất nhiều hưởng ứng tích cực. Bây giờ mình lại đọc thêm một cái chủ đề nữa nói muốn chủ nhà để hết chú thích bên dưới. Thật chứ, hổng biết sao để vừa lòng mọi người luôn đó. =]]
P.S Tiếp, tại sao mình lại để Phí Tân khi đang trong cương vị một thầy giáo lại gọi Du Trọng Hạ là em trong khi Giang Sở lại là cậu. Rất đơn giản, Phí Tân là một người cực kì bao che khuyết điểm, với Phí Tân, Du Trọng Hạ không chỉ là một cậu học trò không đâu, còn là người bạn duy nhất ở ngôi trường này, thế nên câu cửa miệng của ổng chính là “Cán bộ môn của thầy, “Cán bộ môn của em”, “Cán bộ môn của tui”, tin mị đi, mị làm cán bộ môn từ lớp 1 cho đến lớp 12, ít có giáo viên nào gọi mị là cán bộ môn này nọ lắm, họ sẽ gọi thẳng tên nhé. Cho nên rõ ràng, ở chương trước Phí Tân gần như đã khẳng định Du Trọng Hạ không phải là người sẽ ra tay đánh Giang Sở, cán cân công lý nó lệch ngay từ đầu cơ. =]] Lại còn giao tiếp với nhau thông qua ánh mắt, chả ai nói câu nào nhưng vẫn hiểu ý của nhau. Thôi, yêu mịa đi chứ ăn đường kiểu này mệt quá. =]]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất