Chương 23
Sốt cao khiến hơi nước ngưng tụ nơi khóe mắt. Có lẽ do đang bệnh, Tiêu Chiến càng thêm chậm chạp, đa sầu đa cảm hơn so với thường ngày. Từ góc nhìn của Vương Nhất Bác, chỉ thấy được đôi môi mím chặt cùng sắc mặt hơi tái nhợt của anh.
"Bỏ đi."
Sự hùng hổ không dễ gì mới bộc phát ra lúc nãy chợt chìm xuống. Hắn vẫn không đành lòng nhìn thấy Tiêu Chiến biểu hiện như vậy. Hắn không chịu nổi.
"Chúng ta về nhà rồi nói." Hắn không truy hỏi tiếp nữa.
Ánh nắng gay gắt buổi trưa khiến Tiêu Chiến phải kéo tấm chống nắng xuống để tránh bị chói mắt. Tác dụng của thuốc khiến anh lại dựa vào ghế, mơ màng thiếp đi. Hai tay an ổn đặt trên bụng, phía trên vẫn còn dán băng cá nhân. Lúc chờ đèn tín hiệu, Vương Nhất Bác đưa tay sang, sờ kiểm tra xem có bị phồng rộp không. Ai ngờ lại đánh thức Tiêu Chiến.
"Đã tới chưa?" Anh nheo mắt nhìn quanh một chút.
Đèn đỏ chuyển sang xanh, Vương Nhất Bác thu tay lại, trả lời anh: "Đến đầu đường rồi, sắp vào tiểu khu." Lời còn chưa dứt, Tiêu Chiến đã thấy cổng tiểu khu.
"Em thả anh ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu, anh đi mua ít đồ." Tiêu Chiến cố gắng để bản thân tỉnh táo giữa trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
"Anh muốn mua gì?" Vương Nhất Bác nhìn màn hình đang quét bảng số xe mình, đẩy cần số lại nói thêm: "Em đi mua giúp anh."
Hai tay nắm chặt đã thấm ướt mồ hôi, anh xoa xoa tay, cởi khóa an toàn: "Không cần, anh chỉ mua chút đồ linh tinh. Em thả anh ở ngã tư phía trước đi. Chốc nữa, anh sẽ tự đi bộ về."
Vương Nhất Bác mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng. Hắn trực tiếp lái xe đến trước cửa hàng tiện lợi của tiểu khu: "Em đi cùng anh."
====
Tiêu Chiến lấy một hộp kẹo ngậm và vài món linh tinh khác. Lúc ra quầy thanh toán, Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm những thứ đó một lúc lâu mới nói với nhân viên: "Tính tiền."
Một loạt hành động này thật khó để Vương Nhất Bác không nghi ngờ vừa rồi Tiêu Chiến nói đến cửa hàng tiện lợi mua đồ, chẳng qua là muốn trốn mình mà thôi.
Khi quét mã, dì nhân viên ở quần thanh toán nhìn Vương Nhất Bác, thuận miệng nói: "Chàng trai, loại thuốc trị bỏng cậu hỏi tối qua đã có hàng. Cậu còn cần không?"
Tiêu Chiến ngạc nhiên, tối qua?
Không phải Vương Nhất Bác sáng nay mới quay về sao?
Người được hỏi đang chuẩn bị quét mã để thanh toán, thuận miệng đáp: "Được, lấy giúp cháu một hộp."
"Chờ chút." Dì xếp gọn đồ của hai người vào bao rồi đi đến kệ phía trong tìm thuốc bôi, cách quầy hàng vẫn không quên cùng bọn họ trò chuyện: "Tối hôm qua cậu đến muộn quá, hàng dự trữ của chúng tôi chưa kịp chuyển lên."
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác một lượt từ trên xuống dưới, không nhịn được ho khan hai tiếng hỏi: "Trị bỏng? Em bị thương à?"
"Không có." Đang trả lời giữa chừng, dì đã lấy hàng ra: "Thêm cái này tổng cộng là 123 tệ, bỏ chung cho các cậu nhé."
"Vâng, cảm ơn dì." Vương Nhất Bác nhận lấy túi nilon, nghiêng người nhìn sang bên cạnh, theo thói quen đỡ eo Tiêu Chiến, đẩy anh đi trước, nhẹ giọng nhắc nhở: "Đi thôi."
====
Vào thang máy, Tiêu Chiến đứng phía sau Vương Nhất Bác, vẫn đang ngơ ngác nhìn hộp thuốc trị bỏng trên tay hắn.
"Anh muốn hỏi gì thì hỏi đi." Vương Nhất Bác cho anh cơ hội mở lời.
Tiêu Chiến có chút chột dạ khi bị đối phương nhìn thấu suy nghĩ, nhưng vẫn thuận theo hỏi: "Em...trở về khi nào?"
Vương Nhất Bác nhìn khuôn mặt phản chiếu qua cửa kim loại, tựa như đang xác nhận đối phương có phải đã biết mà còn cố ý hỏi hay không. Phát hiện anh thật sự không biết gì mới đáp lại: "Anh không nhớ?"
Hắn chỉ mới nghe nói uống rượu mất kí ức. Chẳng lẽ Tiêu Chiến bị bệnh cũng mất kí ức sao?
"...Anh tưởng rằng đó là mơ." Tiêu Chiến có chút xấu hổ, cúi đầu nhỏ giọng thì thầm một câu.
Xem ra bóng lưng đó không phải là mơ rồi.
Thang máy đến nơi, Vương Nhất Bác bước ra, trả lời Tiêu Chiến: "Về vào tối qua."
====
Vương Nhất Bác đến Thượng Hải vào tối qua, vừa xuống máy bay liền lái xe xuyên đêm quay về. Cuộc gọi cho Tiêu Chiến kia đơn giản chỉ là đầu óc nhất thời hồ đồ. Chuông reo hai ba tiếng mới nhận ra thời gian không thích hợp, vội vàng ngắt máy. Lúc không nhận được cuộc gọi lại, hắn còn đang mừng vì mình không đánh thức đối phương. Ai ngờ vừa về tới nhà mới phát hiện có vấn đề.
Khi vào phòng ngủ vẫn chưa nhận ra có gì không ổn, hắn cất hành lý, thấy điện thoại của Tiêu Chiến báo hiệu mức pin thấp. Vương Nhất Bác vốn định che mắt anh, bật đèn ngủ đầu giường giúp anh sạc di động. Nhưng đầu ngón tay vừa chạm vào mí mắt đã cảm nhận được trán nóng hổi cùng một mảng ươn ướt.
Vương Nhất Bác sửng sốt hồi lâu mới nhận ra đó là nước mắt. Cảm giác lạnh lẽo bao phủ đầu ngón tay khiến hắn cuống lên, không biết chuyện gì đã xảy ra.
"Vì sao lại khóc?"
Câu hỏi thắc mắc của hắn nhẹ đến nổi không thể đánh thức mèo con đang ngủ trên sàn. Nhưng vẫn cố chấp ôm hi vọng người trong mộng có thể nghe thấy.
Tiêu Chiến, vì sao anh lại khóc?
Đèn đầu giường mở rồi lại tắt. Vương Nhất Bác đặt điện thoại đang sạc về chỗ cũ, bỏ xuống bàn tay đang che mắt anh.
Dường như Tiêu Chiến bị chút đụng chạm như có như không đó quấy rầy, cau mày kéo chăn lên, cuộn người vùi vào trong gối. Ngay lúc Vương Nhất Bác nghĩ rằng anh lại chìm vào giấc ngủ, hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng nức nở ngắn thoáng qua. Nếu không phải do môi Tiêu Chiến động đậy, hắn thậm chí còn cho rằng ba chữ kia chỉ là ảo giác.
====
Túi đồ mang về từ cửa hàng tiện lợi được để tạm trên tủ giày. Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác kéo đến sô pha bôi thuốc, cuối cùng cũng nhận ra hộp trị bỏng kia dành cho ai.
Chỗ vô tình bị tàn thuốc làm bỏng ở hầm để xe vẫn chưa khỏi hoàn toàn, nhìn kĩ có thể thấy phần da bị nhiệt độ cao đốt cháy co rút lại hằn lên nếp nhăn. Vương Nhất Bác dùng tăm bông thoa đều thuốc lên vết sưng đỏ, khẽ thở dài.
"Hiện tại đã muốn trả lời em chưa? Nếu vẫn chưa thì em có thể đợi thêm, nhưng đừng bắt em đợi quá lâu."
Cổ tay của Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác giữ lấy đang dần nóng lên. Anh siết chặt nắm tay, lên tiếng:
"Thôi Nhiễm nói bản nhạc này là em cùng Afra sáng tác."
Tiêu Chiến vốn dĩ cho rằng rất khó để mở lời. Nhưng khoảnh khắc nói ra rồi lại cảm thấy dường như không khó khăn đến vậy.
Vương Nhất Bác kinh ngạc nhướng mày: "Là vì chuyện này?"
"Ừm."
"Anh ta không lừa anh. Đây quả thật là bản nhạc em cùng Afra sáng tác. Nhưng em đã thay đổi nó." Vương Nhất Bác vứt tăm bông vào thùng rác, giữ chặt tay Tiêu Chiến không buông: "Đừng thấy cô ta trông có vẻ ngốc nghếch, thật ra rất có tài năng. Lúc ở Luân Đôn đã giúp em không ít việc. Nhưng chỉ có vậy, em với cô ấy không có loại quan hệ như anh tưởng tượng, cũng không có chuyện dây dưa không dứt như anh lo lắng."
"Thật không?" Tiêu Chiến nhỏ giọng, không nghe ra được cảm xúc vui vẻ hay ưu thương.
Vương Nhất Bác "ừ" một tiếng đảm bảo, lại hỏi tiếp: "Còn chuyện gì muốn hỏi không?"
Hắn biết rất ít về những năm tháng anh thầm yêu mình. Dường như Tiêu Chiến cũng không muốn dựa vào những lời tâm sự bán thảm để thu hút thêm sự quan tâm của đối phương. Vì vậy, hắn không biết liệu Tiêu Chiến có phải là người sẽ ghen vì những điều nhỏ nhặt thế này không. Nhưng hiện tại, xem ra quả thật có một chút.
Tiêu Chiến lắc đầu: "Hết rồi." Anh đang nói thật lòng.
"Được, vậy em đi nấu cơm." Vương Nhất Bác buông anh ra, đứng dậy thu dọn thuốc bôi rồi vào phòng bếp.
Vương Nhất Bác đang nấu cháo trong bếp, Tiêu Chiến bỗng nhiên ôm lấy hắn từ phía sau. Cánh tay áp lên vùng eo cùng cơ bụng săn chắc, đầu tựa sát vào bả vai.
Loại thân mật này khiến Vương Nhất Bác rất vui vẻ, giọng điệu cũng trở nên thoải mái hơn: "Bác sĩ nói phải kiêng ăn. Vì vậy, em nấu chút cháo cho anh lót dạ." Hắn vặn nhỏ lửa, định ninh cho nhừ thêm. Nhưng mơ hồ cảm thấy một mảnh ẩm ướt thấm vào đầu vai.
Quay đầu xem thử, bắt gặp một đôi mắt đỏ hoe.
Vương Nhất Bác định hỏi anh có chuyện gì, nhưng đã bị người ôm cổ hôn lên, ngăn chặn mọi thắc mắc của hắn.
Có vẻ không chỉ là chuồn chuồn lướt nước, đầu lưỡi Tiêu Chiến rất nhanh cạy mở khớp hàm của Vương Nhất Bác, cùng đầu lưỡi hắn quấn quýt với nhau. Hơi thở yếu ớt mà nóng bỏng khiến Vương Nhất Bác cảm thấy có chút khác thường. Hắn kéo giãn khoảng cách giữa hai người, áp trán mình lên trán anh.
Hương vị tình dục trong nụ hôn vừa rồi quá mức rõ ràng, hắn còn không đáp lại thì chính là kẻ ngốc. Vương Nhất Bác vươn tay lau nước mắt đọng trên cằm anh, dịu dàng hỏi: "Không đói sao?"
Nước mắt vẫn còn vương trên lông mi của Tiêu Chiến. Anh khẽ lắc đầu: "Không có khẩu vị."
"Anh còn chưa hạ sốt. Anh có chắc muốn......" Vương Nhất Bác chưa kịp hỏi hết câu đã bị Tiêu Chiến vội vàng rướn người khóa chặt môi.
====
Rèm cửa trong phòng ngủ được đóng rất kín, chặn lại gần hết ánh sáng mặt trời bên ngoài. Có lẽ là do di chứng của bệnh cảm, lúc bị đặt lên giường, Tiêu Chiến cảm thấy có chút choáng váng.
Đầu lưỡi càn quét khoang miệng khiến anh không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ từ cổ họng, bàn tay đang ôm cổ Vương Nhất Bác cũng buông lỏng một chút. So với sự trêu chọc và ám chỉ khi nãy của bản thân, nụ hôn đầy tính chiếm hữu và mê hoặc của Vương Nhất Bác mới thật sự càng làm cho người ta không cách nào chống đỡ.
Thắt lưng được cởi ra, toàn bộ quần áo nửa thân trên đều bị đẩy đến trước ngực. Nụ hôn của Vương Nhất Bác trải dài từ ngực đến cằm, nóng bức tựa ngọn lửa thiêu đốt đồng cỏ. Trong đầu như có dây pháo không ngừng nổ tung, tất cả lý trí đều bị đánh gãy, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy nhất.
"Có lạnh không?" Vương Nhất Bác vẫn còn sót lại chút tỉnh táo. Làn da tiếp xúc với hắn mang theo nhiệt độ cao hơn bình thường, như thể chỉ cần dùng thêm chút sức sẽ tan thành nước.
Tiêu Chiến lắc đầu, ngoan ngoãn đưa tay lên phối hợp cùng hắn cởi quần áo.
Ngoan đến mức khiến người đau lòng.
Việc khuếch trương có chút vất vả, nhưng nhiệt độ bên trong Tiêu Chiến thật sự khiến Vương Nhất Bác hoảng hốt. Vào thời khắc cuối cùng khi đưa tay xé mở bao, hắn vẫn muốn xác nhận với anh lần nữa: "Nếu anh cảm thấy khó chịu, có thể nói em dừng lại bất cứ lúc nào.". Truyện Võng Du
"Ừm."
Vương Nhất Bác tiến vào rất chậm và cẩn thận.
Nhưng nước mắt của Tiêu Chiến vẫn đến vừa nhanh vừa vội.
Hắn cúi đầu thở gấp, mải miết hôn lên yết hầu anh. Nước mắt cũng theo đó thấm ướt gối. Dục vọng biến thành liều thuốc kích thích tốt nhất. Anh không hề cảm thấy lạnh, thậm chí có cảm giác toàn thân đang "phát sốt", nóng đến mức sắp ngất đi.
Nhận ra Tiêu Chiến đang khóc, Vương Nhất Bác dừng lại động tác, cau mày nhìn anh, đáy mắt có chút không vui. Những giọt nước mắt này rõ ràng không phải do đau đớn hay thoải mái. Hắn không động nữa: "Em không thích thấy anh khóc."
Nhưng lời này vào tai Tiêu Chiến lại biến thành ý nghĩa khác.
Cũng đúng, sẽ không có ai lại đi khóc gây mất hứng vào thời điểm thế này. Anh vội quay mặt đi, định lấy tay lau nước mắt nhưng lại bị Vương Nhất Bác ngăn cản.
Thay vào đó là một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên mi mắt, một sự dịu dàng hoàn toàn khác biệt với động tác dưới thân. Vương Nhất Bác bất đắc dĩ giải thích: "Em không có ý này. Em chỉ không muốn nhìn thấy anh không vui."
Nụ hôn kéo dài từ cằm xuống tới bả vai, dùng môi lưỡi sưởi ấm làn da lạnh như băng lộ ra trong không khí: "Tối hôm qua lúc em trở về, anh cũng đang khóc. Tiêu Chiến." Tiếng gọi sau cùng này được hắn kề sát bên tai nói cho anh nghe, vừa chậm rãi lại da diết, mang theo âm điệu khàn khàn do động tình cùng yêu thương đau lòng.
Tiêu Chiến nghiêng đầu, nâng cánh tay muốn che kín mắt mình, không kiềm được lại muốn khóc. Nhưng anh bị Vương Nhất Bác kéo tay ra, ấn giữ bên đầu, tóc mái ướt đẫm mồ hôi xõa xuống trước lông mày. Hắn buộc anh phải đối mặt với mình.
"Đừng vì em mà khóc nữa. Em rất đau lòng."
Anh vẫn chưa phải là một Tiêu Chiến đủ dũng cảm nắm lấy tay Vương Nhất Bác, giới thiệu trước mọi người rằng đây là bạn đời của tôi. Tình yêu này còn ẩn giấu quá nhiều rụt rè cùng không chắc chắn. Có lẽ nhìn lại khoảng thời gian 5 năm là quá dài, tựa như sự chênh lệch múi giờ 12 tiếng giữa New York và Nam Kinh vậy. Nó khiến Tiêu Chiến mãi vẫn chưa thể thích ứng.
Thời điểm câu hỏi được thốt ra, hắn đã hiểu, thật ra có phải cùng Afra viết ra bản nhạc hay không, không quan trọng. Chính những năm tháng khuyết thiếu kia đã khiến Tiêu Chiến cảm thấy bất an, thậm chí ngay cả dũng khí để thừa nhận mối quan hệ này cũng không có.
Tiêu Chiến bị cơn cao trào kịch liệt đẩy đến đỉnh điểm, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, nước mắt trên mặt cũng bị nhiệt độ cơ thể hong khô. Tay phải của anh bị gắt gao đè chặt ở một bên, đan xen cùng một chỗ với tay Vương Nhất Bác. Lòng bàn tay đã sớm ướt đẫm như biển triều.
"Bỏ đi."
Sự hùng hổ không dễ gì mới bộc phát ra lúc nãy chợt chìm xuống. Hắn vẫn không đành lòng nhìn thấy Tiêu Chiến biểu hiện như vậy. Hắn không chịu nổi.
"Chúng ta về nhà rồi nói." Hắn không truy hỏi tiếp nữa.
Ánh nắng gay gắt buổi trưa khiến Tiêu Chiến phải kéo tấm chống nắng xuống để tránh bị chói mắt. Tác dụng của thuốc khiến anh lại dựa vào ghế, mơ màng thiếp đi. Hai tay an ổn đặt trên bụng, phía trên vẫn còn dán băng cá nhân. Lúc chờ đèn tín hiệu, Vương Nhất Bác đưa tay sang, sờ kiểm tra xem có bị phồng rộp không. Ai ngờ lại đánh thức Tiêu Chiến.
"Đã tới chưa?" Anh nheo mắt nhìn quanh một chút.
Đèn đỏ chuyển sang xanh, Vương Nhất Bác thu tay lại, trả lời anh: "Đến đầu đường rồi, sắp vào tiểu khu." Lời còn chưa dứt, Tiêu Chiến đã thấy cổng tiểu khu.
"Em thả anh ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu, anh đi mua ít đồ." Tiêu Chiến cố gắng để bản thân tỉnh táo giữa trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
"Anh muốn mua gì?" Vương Nhất Bác nhìn màn hình đang quét bảng số xe mình, đẩy cần số lại nói thêm: "Em đi mua giúp anh."
Hai tay nắm chặt đã thấm ướt mồ hôi, anh xoa xoa tay, cởi khóa an toàn: "Không cần, anh chỉ mua chút đồ linh tinh. Em thả anh ở ngã tư phía trước đi. Chốc nữa, anh sẽ tự đi bộ về."
Vương Nhất Bác mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng. Hắn trực tiếp lái xe đến trước cửa hàng tiện lợi của tiểu khu: "Em đi cùng anh."
====
Tiêu Chiến lấy một hộp kẹo ngậm và vài món linh tinh khác. Lúc ra quầy thanh toán, Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm những thứ đó một lúc lâu mới nói với nhân viên: "Tính tiền."
Một loạt hành động này thật khó để Vương Nhất Bác không nghi ngờ vừa rồi Tiêu Chiến nói đến cửa hàng tiện lợi mua đồ, chẳng qua là muốn trốn mình mà thôi.
Khi quét mã, dì nhân viên ở quần thanh toán nhìn Vương Nhất Bác, thuận miệng nói: "Chàng trai, loại thuốc trị bỏng cậu hỏi tối qua đã có hàng. Cậu còn cần không?"
Tiêu Chiến ngạc nhiên, tối qua?
Không phải Vương Nhất Bác sáng nay mới quay về sao?
Người được hỏi đang chuẩn bị quét mã để thanh toán, thuận miệng đáp: "Được, lấy giúp cháu một hộp."
"Chờ chút." Dì xếp gọn đồ của hai người vào bao rồi đi đến kệ phía trong tìm thuốc bôi, cách quầy hàng vẫn không quên cùng bọn họ trò chuyện: "Tối hôm qua cậu đến muộn quá, hàng dự trữ của chúng tôi chưa kịp chuyển lên."
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác một lượt từ trên xuống dưới, không nhịn được ho khan hai tiếng hỏi: "Trị bỏng? Em bị thương à?"
"Không có." Đang trả lời giữa chừng, dì đã lấy hàng ra: "Thêm cái này tổng cộng là 123 tệ, bỏ chung cho các cậu nhé."
"Vâng, cảm ơn dì." Vương Nhất Bác nhận lấy túi nilon, nghiêng người nhìn sang bên cạnh, theo thói quen đỡ eo Tiêu Chiến, đẩy anh đi trước, nhẹ giọng nhắc nhở: "Đi thôi."
====
Vào thang máy, Tiêu Chiến đứng phía sau Vương Nhất Bác, vẫn đang ngơ ngác nhìn hộp thuốc trị bỏng trên tay hắn.
"Anh muốn hỏi gì thì hỏi đi." Vương Nhất Bác cho anh cơ hội mở lời.
Tiêu Chiến có chút chột dạ khi bị đối phương nhìn thấu suy nghĩ, nhưng vẫn thuận theo hỏi: "Em...trở về khi nào?"
Vương Nhất Bác nhìn khuôn mặt phản chiếu qua cửa kim loại, tựa như đang xác nhận đối phương có phải đã biết mà còn cố ý hỏi hay không. Phát hiện anh thật sự không biết gì mới đáp lại: "Anh không nhớ?"
Hắn chỉ mới nghe nói uống rượu mất kí ức. Chẳng lẽ Tiêu Chiến bị bệnh cũng mất kí ức sao?
"...Anh tưởng rằng đó là mơ." Tiêu Chiến có chút xấu hổ, cúi đầu nhỏ giọng thì thầm một câu.
Xem ra bóng lưng đó không phải là mơ rồi.
Thang máy đến nơi, Vương Nhất Bác bước ra, trả lời Tiêu Chiến: "Về vào tối qua."
====
Vương Nhất Bác đến Thượng Hải vào tối qua, vừa xuống máy bay liền lái xe xuyên đêm quay về. Cuộc gọi cho Tiêu Chiến kia đơn giản chỉ là đầu óc nhất thời hồ đồ. Chuông reo hai ba tiếng mới nhận ra thời gian không thích hợp, vội vàng ngắt máy. Lúc không nhận được cuộc gọi lại, hắn còn đang mừng vì mình không đánh thức đối phương. Ai ngờ vừa về tới nhà mới phát hiện có vấn đề.
Khi vào phòng ngủ vẫn chưa nhận ra có gì không ổn, hắn cất hành lý, thấy điện thoại của Tiêu Chiến báo hiệu mức pin thấp. Vương Nhất Bác vốn định che mắt anh, bật đèn ngủ đầu giường giúp anh sạc di động. Nhưng đầu ngón tay vừa chạm vào mí mắt đã cảm nhận được trán nóng hổi cùng một mảng ươn ướt.
Vương Nhất Bác sửng sốt hồi lâu mới nhận ra đó là nước mắt. Cảm giác lạnh lẽo bao phủ đầu ngón tay khiến hắn cuống lên, không biết chuyện gì đã xảy ra.
"Vì sao lại khóc?"
Câu hỏi thắc mắc của hắn nhẹ đến nổi không thể đánh thức mèo con đang ngủ trên sàn. Nhưng vẫn cố chấp ôm hi vọng người trong mộng có thể nghe thấy.
Tiêu Chiến, vì sao anh lại khóc?
Đèn đầu giường mở rồi lại tắt. Vương Nhất Bác đặt điện thoại đang sạc về chỗ cũ, bỏ xuống bàn tay đang che mắt anh.
Dường như Tiêu Chiến bị chút đụng chạm như có như không đó quấy rầy, cau mày kéo chăn lên, cuộn người vùi vào trong gối. Ngay lúc Vương Nhất Bác nghĩ rằng anh lại chìm vào giấc ngủ, hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng nức nở ngắn thoáng qua. Nếu không phải do môi Tiêu Chiến động đậy, hắn thậm chí còn cho rằng ba chữ kia chỉ là ảo giác.
====
Túi đồ mang về từ cửa hàng tiện lợi được để tạm trên tủ giày. Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác kéo đến sô pha bôi thuốc, cuối cùng cũng nhận ra hộp trị bỏng kia dành cho ai.
Chỗ vô tình bị tàn thuốc làm bỏng ở hầm để xe vẫn chưa khỏi hoàn toàn, nhìn kĩ có thể thấy phần da bị nhiệt độ cao đốt cháy co rút lại hằn lên nếp nhăn. Vương Nhất Bác dùng tăm bông thoa đều thuốc lên vết sưng đỏ, khẽ thở dài.
"Hiện tại đã muốn trả lời em chưa? Nếu vẫn chưa thì em có thể đợi thêm, nhưng đừng bắt em đợi quá lâu."
Cổ tay của Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác giữ lấy đang dần nóng lên. Anh siết chặt nắm tay, lên tiếng:
"Thôi Nhiễm nói bản nhạc này là em cùng Afra sáng tác."
Tiêu Chiến vốn dĩ cho rằng rất khó để mở lời. Nhưng khoảnh khắc nói ra rồi lại cảm thấy dường như không khó khăn đến vậy.
Vương Nhất Bác kinh ngạc nhướng mày: "Là vì chuyện này?"
"Ừm."
"Anh ta không lừa anh. Đây quả thật là bản nhạc em cùng Afra sáng tác. Nhưng em đã thay đổi nó." Vương Nhất Bác vứt tăm bông vào thùng rác, giữ chặt tay Tiêu Chiến không buông: "Đừng thấy cô ta trông có vẻ ngốc nghếch, thật ra rất có tài năng. Lúc ở Luân Đôn đã giúp em không ít việc. Nhưng chỉ có vậy, em với cô ấy không có loại quan hệ như anh tưởng tượng, cũng không có chuyện dây dưa không dứt như anh lo lắng."
"Thật không?" Tiêu Chiến nhỏ giọng, không nghe ra được cảm xúc vui vẻ hay ưu thương.
Vương Nhất Bác "ừ" một tiếng đảm bảo, lại hỏi tiếp: "Còn chuyện gì muốn hỏi không?"
Hắn biết rất ít về những năm tháng anh thầm yêu mình. Dường như Tiêu Chiến cũng không muốn dựa vào những lời tâm sự bán thảm để thu hút thêm sự quan tâm của đối phương. Vì vậy, hắn không biết liệu Tiêu Chiến có phải là người sẽ ghen vì những điều nhỏ nhặt thế này không. Nhưng hiện tại, xem ra quả thật có một chút.
Tiêu Chiến lắc đầu: "Hết rồi." Anh đang nói thật lòng.
"Được, vậy em đi nấu cơm." Vương Nhất Bác buông anh ra, đứng dậy thu dọn thuốc bôi rồi vào phòng bếp.
Vương Nhất Bác đang nấu cháo trong bếp, Tiêu Chiến bỗng nhiên ôm lấy hắn từ phía sau. Cánh tay áp lên vùng eo cùng cơ bụng săn chắc, đầu tựa sát vào bả vai.
Loại thân mật này khiến Vương Nhất Bác rất vui vẻ, giọng điệu cũng trở nên thoải mái hơn: "Bác sĩ nói phải kiêng ăn. Vì vậy, em nấu chút cháo cho anh lót dạ." Hắn vặn nhỏ lửa, định ninh cho nhừ thêm. Nhưng mơ hồ cảm thấy một mảnh ẩm ướt thấm vào đầu vai.
Quay đầu xem thử, bắt gặp một đôi mắt đỏ hoe.
Vương Nhất Bác định hỏi anh có chuyện gì, nhưng đã bị người ôm cổ hôn lên, ngăn chặn mọi thắc mắc của hắn.
Có vẻ không chỉ là chuồn chuồn lướt nước, đầu lưỡi Tiêu Chiến rất nhanh cạy mở khớp hàm của Vương Nhất Bác, cùng đầu lưỡi hắn quấn quýt với nhau. Hơi thở yếu ớt mà nóng bỏng khiến Vương Nhất Bác cảm thấy có chút khác thường. Hắn kéo giãn khoảng cách giữa hai người, áp trán mình lên trán anh.
Hương vị tình dục trong nụ hôn vừa rồi quá mức rõ ràng, hắn còn không đáp lại thì chính là kẻ ngốc. Vương Nhất Bác vươn tay lau nước mắt đọng trên cằm anh, dịu dàng hỏi: "Không đói sao?"
Nước mắt vẫn còn vương trên lông mi của Tiêu Chiến. Anh khẽ lắc đầu: "Không có khẩu vị."
"Anh còn chưa hạ sốt. Anh có chắc muốn......" Vương Nhất Bác chưa kịp hỏi hết câu đã bị Tiêu Chiến vội vàng rướn người khóa chặt môi.
====
Rèm cửa trong phòng ngủ được đóng rất kín, chặn lại gần hết ánh sáng mặt trời bên ngoài. Có lẽ là do di chứng của bệnh cảm, lúc bị đặt lên giường, Tiêu Chiến cảm thấy có chút choáng váng.
Đầu lưỡi càn quét khoang miệng khiến anh không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ từ cổ họng, bàn tay đang ôm cổ Vương Nhất Bác cũng buông lỏng một chút. So với sự trêu chọc và ám chỉ khi nãy của bản thân, nụ hôn đầy tính chiếm hữu và mê hoặc của Vương Nhất Bác mới thật sự càng làm cho người ta không cách nào chống đỡ.
Thắt lưng được cởi ra, toàn bộ quần áo nửa thân trên đều bị đẩy đến trước ngực. Nụ hôn của Vương Nhất Bác trải dài từ ngực đến cằm, nóng bức tựa ngọn lửa thiêu đốt đồng cỏ. Trong đầu như có dây pháo không ngừng nổ tung, tất cả lý trí đều bị đánh gãy, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy nhất.
"Có lạnh không?" Vương Nhất Bác vẫn còn sót lại chút tỉnh táo. Làn da tiếp xúc với hắn mang theo nhiệt độ cao hơn bình thường, như thể chỉ cần dùng thêm chút sức sẽ tan thành nước.
Tiêu Chiến lắc đầu, ngoan ngoãn đưa tay lên phối hợp cùng hắn cởi quần áo.
Ngoan đến mức khiến người đau lòng.
Việc khuếch trương có chút vất vả, nhưng nhiệt độ bên trong Tiêu Chiến thật sự khiến Vương Nhất Bác hoảng hốt. Vào thời khắc cuối cùng khi đưa tay xé mở bao, hắn vẫn muốn xác nhận với anh lần nữa: "Nếu anh cảm thấy khó chịu, có thể nói em dừng lại bất cứ lúc nào.". Truyện Võng Du
"Ừm."
Vương Nhất Bác tiến vào rất chậm và cẩn thận.
Nhưng nước mắt của Tiêu Chiến vẫn đến vừa nhanh vừa vội.
Hắn cúi đầu thở gấp, mải miết hôn lên yết hầu anh. Nước mắt cũng theo đó thấm ướt gối. Dục vọng biến thành liều thuốc kích thích tốt nhất. Anh không hề cảm thấy lạnh, thậm chí có cảm giác toàn thân đang "phát sốt", nóng đến mức sắp ngất đi.
Nhận ra Tiêu Chiến đang khóc, Vương Nhất Bác dừng lại động tác, cau mày nhìn anh, đáy mắt có chút không vui. Những giọt nước mắt này rõ ràng không phải do đau đớn hay thoải mái. Hắn không động nữa: "Em không thích thấy anh khóc."
Nhưng lời này vào tai Tiêu Chiến lại biến thành ý nghĩa khác.
Cũng đúng, sẽ không có ai lại đi khóc gây mất hứng vào thời điểm thế này. Anh vội quay mặt đi, định lấy tay lau nước mắt nhưng lại bị Vương Nhất Bác ngăn cản.
Thay vào đó là một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên mi mắt, một sự dịu dàng hoàn toàn khác biệt với động tác dưới thân. Vương Nhất Bác bất đắc dĩ giải thích: "Em không có ý này. Em chỉ không muốn nhìn thấy anh không vui."
Nụ hôn kéo dài từ cằm xuống tới bả vai, dùng môi lưỡi sưởi ấm làn da lạnh như băng lộ ra trong không khí: "Tối hôm qua lúc em trở về, anh cũng đang khóc. Tiêu Chiến." Tiếng gọi sau cùng này được hắn kề sát bên tai nói cho anh nghe, vừa chậm rãi lại da diết, mang theo âm điệu khàn khàn do động tình cùng yêu thương đau lòng.
Tiêu Chiến nghiêng đầu, nâng cánh tay muốn che kín mắt mình, không kiềm được lại muốn khóc. Nhưng anh bị Vương Nhất Bác kéo tay ra, ấn giữ bên đầu, tóc mái ướt đẫm mồ hôi xõa xuống trước lông mày. Hắn buộc anh phải đối mặt với mình.
"Đừng vì em mà khóc nữa. Em rất đau lòng."
Anh vẫn chưa phải là một Tiêu Chiến đủ dũng cảm nắm lấy tay Vương Nhất Bác, giới thiệu trước mọi người rằng đây là bạn đời của tôi. Tình yêu này còn ẩn giấu quá nhiều rụt rè cùng không chắc chắn. Có lẽ nhìn lại khoảng thời gian 5 năm là quá dài, tựa như sự chênh lệch múi giờ 12 tiếng giữa New York và Nam Kinh vậy. Nó khiến Tiêu Chiến mãi vẫn chưa thể thích ứng.
Thời điểm câu hỏi được thốt ra, hắn đã hiểu, thật ra có phải cùng Afra viết ra bản nhạc hay không, không quan trọng. Chính những năm tháng khuyết thiếu kia đã khiến Tiêu Chiến cảm thấy bất an, thậm chí ngay cả dũng khí để thừa nhận mối quan hệ này cũng không có.
Tiêu Chiến bị cơn cao trào kịch liệt đẩy đến đỉnh điểm, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, nước mắt trên mặt cũng bị nhiệt độ cơ thể hong khô. Tay phải của anh bị gắt gao đè chặt ở một bên, đan xen cùng một chỗ với tay Vương Nhất Bác. Lòng bàn tay đã sớm ướt đẫm như biển triều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất