Chương 22
Kết giới được tháo bỏ, bóng dáng Hà Lạc ngồi dậy lập tức hiện ra. Lưu Hồng An đang thao thao bất tuyệt như bị bóp chặt cổ, đột nhiên im bặt.
Cậu ta cứng đờ đảo mắt, tầm mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm Hà Lạc, trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Nhóm giáo viên cảnh giác nhìn cậu ta, chú ý tới tầm mắt, theo đó nhìn qua, vừa nhìn đã thấy thiếu niên chống tay lên giường ngồi dậy.
“Anh Lạc tỉnh rồi!” Hai người bạn cùng phòng vui mừng bổ nhào vào mép giường hắn, vươn tay sờ tới sờ lui trên người Hà Lạc: “Sao rồi sao rồi? Có khó chịu chỗ nào không? Đau ở đâu không?”
Đôi mắt bén nhọn của Tạ Dục Nguyên liếc xéo qua, âm khí vô hình bùng lên, luồng khí như châm vừa lạnh vừa cóng dừng trên người kia, hai người la oai oái nhảy lên rụt tay về.
Tạ Dục Nguyên hài lòng thu âm khí lại.
“Hét gì mà hét? Bạn Hà vừa tỉnh, để người ta nghỉ ngơi cho khỏe.” Giáo viên cố vấn cười nói, quan tâm hỏi Hà Lạc: “Em thấy sao rồi? Ổn hơn chưa?”
“Ổn hơn nhiều rồi ạ, cảm ơn thầy đã quan tâm.” Hà Lạc cười nói, ngoại trừ cảm giác vô lực và cơn đau nho nhỏ thì không còn gì đáng ngại, thật ra hắn không hiểu mình bị gì, ký ức cuối cùng là khuôn mặt sưng đỏ đau nhức, có lẽ Lưu Hồng An giở trò, nhưng tình trạng bệnh cụ thể thì không biết.
Nghĩ vậy, hắn vội vàng sờ lên khuôn mặt tuấn tú của mình, làn da bóng loáng mềm mại trơn trượt, không đau.
Hử?
Hắn nhướng mày, ánh mắt nghi hoặc chuyển sang Tạ Dục Nguyên tàng hình đứng một bên, đối phương đáp lại hắn bằng một nụ cười trấn an khiến Hà Lạc hơi yên tâm.
Hai người bạn cùng phòng ấm ức ngồi co một bên, nhỏ giọng lẩm bẩm khẳng định vừa có người chích bọn họ hai cái, ra tay ác như Dung ma ma, chỉ tiếc không ai thèm quan tâm bọn họ, còn mỉm cười nguýt họ một cái.
Ấm ức nhưng không nói được. Cả hai ôm nhau khóc rưng rức.
Mấy giáo viên có tuổi luôn quan tâm Hà Lạc vây quanh hắn, từng người trong nhóm người già đáng yêu xụ mặt dạy hắn phải yêu quý cơ thể mình, dù là thanh niên cũng đừng cố quá v…v… Hà Lạc đều gật đầu đồng ý, khi đối diện với những lời quan tâm tốt đẹp của họ, ánh mắt cũng trở nên vô cùng tin tưởng tôn kính.
Trong lòng Tạ Dục Nguyên đang lơ lửng lại nổi lên chút dao động nho nhỏ, ánh mắt lạnh nhạt nhìn mấy người có tuổi mang theo sát ý bị kiềm chế. Y chịu ảnh hưởng của oán khí đã lâu, sớm đã hình thành tính sát phạt quyết đoán, phàm có người khiến y bất mãn, kết quả cuối cùng đều sẽ vô cùng thê thảm. Trước đây có nguyên tắc làm điểm mấu chốt, chỉ có kẻ đầu cơ trục lợi mới nhận được “chăm sóc” đặc biệt của y, bây giờ có A Lạc, mà ngay cả những người tiếp xúc qua với A Lạc đều không muốn buông tha.
Nhưng mà, Tạ Dục Nguyên xoa ngón tay, đè xuống cảm xúc bùng nổ trong lòng, một tay lặng lẽ vươn ra nắm lấy áo thiếu niên.
Chỉ cần có A Lạc ở đây, y có thể bình tĩnh lại.
Bên này bầu không khí hài hòa, Lưu Hồng An bên kia lại đột nhiên choàng tỉnh, đôi mắt thâm độc nhìn Hà Lạc và nhóm người ân cần hỏi han quanh hắn chợt đỏ lên.
Cậu ta nghiến răng phát ra một tiếng gầm nhẹ mất lý trí, đột ngột lao thẳng về phía Hà Lạc.
Phòng y tế nhỏ hẹp khiến cậu ta chỉ cần chạy vài bước đã tới trước giường Hà Lạc, cậu ta gạt mạnh mấy đôi tay vướng víu khác đi, co tay thành quyền muốn bóp lên cổ Hà Lạc.
“Hà Lạc! Mày chết đi!”
Các giáo viên bị cậu ta đẩy mạnh ra hét lên, nhanh chóng chạy tới tóm lấy cậu ta, hai cậu bạn cùng phòng phản ứng kịp cũng thay đổi phong cách cà chớn thường ngày, bóp chặt tay cậu ta, đôi mắt lóe lên tia sắc lạnh nhìn cậu ta như nhìn một người chết.
“Lưu Hồng An, đmm mau thả ra!”
Lưu Hồng An làm như không nghe thấy, khí đen vờn quanh thân cậu ta, cậu ta như được trợ lực, hất hết những người cản mình đi. Mấy giáo viên trung niên không đứng nổi, lùi lại vài bước, suýt nữa ngã ngồi.
“Đậu má! Thằng kia bật hack à?!” Một người bạn cùng phòng giận dữ gào lên, trụ vững vọt lên kéo cậu ta lại.
Nhưng không có tác dụng, Lưu Hồng An điên cuồng lao tới trước mặt, đôi tay càng lúc càng gần cổ hắn, với khoảng cách này, Hà Lạc có thể thấy từng lỗ chân lông trên mặt cậu ta.
Nhưng cũng chỉ tới thế.
Hà Lạc lạnh lùng nhìn tư thế đầy sơ hở của cậu ta, tay nắm thành quyền hung hăng đấm tới, đánh mạnh vào bụng cậu ta.
Sức hắn không yếu vậy đâu, tưởng hắn trói gà không chặt chắc? Muốn so gang?
Thế giới đột nhiên lại trở về yên bình. Một luồng khí lạnh lẽo u ám tràn ra toàn bộ không gian, mang tất cả những thứ ngoài thân tới âm giới vô danh.
Cậu ta cứng đờ đảo mắt, tầm mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm Hà Lạc, trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Nhóm giáo viên cảnh giác nhìn cậu ta, chú ý tới tầm mắt, theo đó nhìn qua, vừa nhìn đã thấy thiếu niên chống tay lên giường ngồi dậy.
“Anh Lạc tỉnh rồi!” Hai người bạn cùng phòng vui mừng bổ nhào vào mép giường hắn, vươn tay sờ tới sờ lui trên người Hà Lạc: “Sao rồi sao rồi? Có khó chịu chỗ nào không? Đau ở đâu không?”
Đôi mắt bén nhọn của Tạ Dục Nguyên liếc xéo qua, âm khí vô hình bùng lên, luồng khí như châm vừa lạnh vừa cóng dừng trên người kia, hai người la oai oái nhảy lên rụt tay về.
Tạ Dục Nguyên hài lòng thu âm khí lại.
“Hét gì mà hét? Bạn Hà vừa tỉnh, để người ta nghỉ ngơi cho khỏe.” Giáo viên cố vấn cười nói, quan tâm hỏi Hà Lạc: “Em thấy sao rồi? Ổn hơn chưa?”
“Ổn hơn nhiều rồi ạ, cảm ơn thầy đã quan tâm.” Hà Lạc cười nói, ngoại trừ cảm giác vô lực và cơn đau nho nhỏ thì không còn gì đáng ngại, thật ra hắn không hiểu mình bị gì, ký ức cuối cùng là khuôn mặt sưng đỏ đau nhức, có lẽ Lưu Hồng An giở trò, nhưng tình trạng bệnh cụ thể thì không biết.
Nghĩ vậy, hắn vội vàng sờ lên khuôn mặt tuấn tú của mình, làn da bóng loáng mềm mại trơn trượt, không đau.
Hử?
Hắn nhướng mày, ánh mắt nghi hoặc chuyển sang Tạ Dục Nguyên tàng hình đứng một bên, đối phương đáp lại hắn bằng một nụ cười trấn an khiến Hà Lạc hơi yên tâm.
Hai người bạn cùng phòng ấm ức ngồi co một bên, nhỏ giọng lẩm bẩm khẳng định vừa có người chích bọn họ hai cái, ra tay ác như Dung ma ma, chỉ tiếc không ai thèm quan tâm bọn họ, còn mỉm cười nguýt họ một cái.
Ấm ức nhưng không nói được. Cả hai ôm nhau khóc rưng rức.
Mấy giáo viên có tuổi luôn quan tâm Hà Lạc vây quanh hắn, từng người trong nhóm người già đáng yêu xụ mặt dạy hắn phải yêu quý cơ thể mình, dù là thanh niên cũng đừng cố quá v…v… Hà Lạc đều gật đầu đồng ý, khi đối diện với những lời quan tâm tốt đẹp của họ, ánh mắt cũng trở nên vô cùng tin tưởng tôn kính.
Trong lòng Tạ Dục Nguyên đang lơ lửng lại nổi lên chút dao động nho nhỏ, ánh mắt lạnh nhạt nhìn mấy người có tuổi mang theo sát ý bị kiềm chế. Y chịu ảnh hưởng của oán khí đã lâu, sớm đã hình thành tính sát phạt quyết đoán, phàm có người khiến y bất mãn, kết quả cuối cùng đều sẽ vô cùng thê thảm. Trước đây có nguyên tắc làm điểm mấu chốt, chỉ có kẻ đầu cơ trục lợi mới nhận được “chăm sóc” đặc biệt của y, bây giờ có A Lạc, mà ngay cả những người tiếp xúc qua với A Lạc đều không muốn buông tha.
Nhưng mà, Tạ Dục Nguyên xoa ngón tay, đè xuống cảm xúc bùng nổ trong lòng, một tay lặng lẽ vươn ra nắm lấy áo thiếu niên.
Chỉ cần có A Lạc ở đây, y có thể bình tĩnh lại.
Bên này bầu không khí hài hòa, Lưu Hồng An bên kia lại đột nhiên choàng tỉnh, đôi mắt thâm độc nhìn Hà Lạc và nhóm người ân cần hỏi han quanh hắn chợt đỏ lên.
Cậu ta nghiến răng phát ra một tiếng gầm nhẹ mất lý trí, đột ngột lao thẳng về phía Hà Lạc.
Phòng y tế nhỏ hẹp khiến cậu ta chỉ cần chạy vài bước đã tới trước giường Hà Lạc, cậu ta gạt mạnh mấy đôi tay vướng víu khác đi, co tay thành quyền muốn bóp lên cổ Hà Lạc.
“Hà Lạc! Mày chết đi!”
Các giáo viên bị cậu ta đẩy mạnh ra hét lên, nhanh chóng chạy tới tóm lấy cậu ta, hai cậu bạn cùng phòng phản ứng kịp cũng thay đổi phong cách cà chớn thường ngày, bóp chặt tay cậu ta, đôi mắt lóe lên tia sắc lạnh nhìn cậu ta như nhìn một người chết.
“Lưu Hồng An, đmm mau thả ra!”
Lưu Hồng An làm như không nghe thấy, khí đen vờn quanh thân cậu ta, cậu ta như được trợ lực, hất hết những người cản mình đi. Mấy giáo viên trung niên không đứng nổi, lùi lại vài bước, suýt nữa ngã ngồi.
“Đậu má! Thằng kia bật hack à?!” Một người bạn cùng phòng giận dữ gào lên, trụ vững vọt lên kéo cậu ta lại.
Nhưng không có tác dụng, Lưu Hồng An điên cuồng lao tới trước mặt, đôi tay càng lúc càng gần cổ hắn, với khoảng cách này, Hà Lạc có thể thấy từng lỗ chân lông trên mặt cậu ta.
Nhưng cũng chỉ tới thế.
Hà Lạc lạnh lùng nhìn tư thế đầy sơ hở của cậu ta, tay nắm thành quyền hung hăng đấm tới, đánh mạnh vào bụng cậu ta.
Sức hắn không yếu vậy đâu, tưởng hắn trói gà không chặt chắc? Muốn so gang?
Thế giới đột nhiên lại trở về yên bình. Một luồng khí lạnh lẽo u ám tràn ra toàn bộ không gian, mang tất cả những thứ ngoài thân tới âm giới vô danh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất