Gã Độc Thân Vàng Mười

Chương 8

Trước Sau
Ngải Đông Đông mắc cỡ, nó vội vàng ôm chặt quần áo, quay mặt đi.

“Này, thằng kia.”

Giọng Chu Cương vang dội trong nhà tắm làm Ngải Đông Đông rợn cả da gà. Nó ôm quần áo định chạy, Chu Cương lại gọi lớn tiếng hơn: “Thằng kia, đứng lại.”

Lần này giọng gã có vẻ giận, Ngải Đông Đông khựng lại, nó do dự một lát thì chợt thấy mình thế này đúng là kỳ quặc, nó liền quay lại, lắp bắp nói: “Con… cháu… đi tắm, không biết là có…”

Vừa căng thẳng vừa kích động nên nó nói năng hơi lộn xộn.

Đứng đực ra một hồi nó mới nhận ra Chu Cương không định tiếp chuyện mình, nó lại táo gan ngẩng lên, kết quả là thấy Chu Cương đã thản nhiên tiếp tục gội đầu, bọt xà phòng trắng xóa bị nước xối tan thành từng vệt chạy dài xuống cơ thể gã, con mắt Ngải Đông Đông lại không nhịn được liếc bên dưới Chu Cương, nó nuốt nước miếng: Dài… dài thế… to thế…

Vòi hoa sen đột nhiên ngừng xả nước, Ngải Đông Đông thấy Chu Cương giơ tay lấy khăn mặt vắt cạnh đó, nó vội vàng ôm quần áo đi vào tít bên trong nhà tắm. Thật ra nó vẫn đang rất kích động, thứ nhất là vì cái cảnh vừa được thấy, thứ hai là với nó Chu Cương là người xa lạ, một người xa lạ rất nổi tiếng. Nó ngồi xuống băng ghế dài, nhét quần áo vào ngăn tủ rồi bắt đầu tụt đồ trên người ra.

Phòng tắm này bố trí rất hay, khu vực tắm và khu thay quần áo nằm trong cùng một buồng, cách nhau độ hai mét, bên trái kê tủ đựng quần áo và ghế ngồi, bên phải là một loạt vòi hoa sen. Trời lạnh nên hơi nước bốc mù mịt khắp phòng, đâu đâu cũng nghe ẩm ướt. Ngải Đông Đông vừa cởi quần ngoài, đang định tụt nốt quần lót thì Chu Cương bỗng nhiên tới gần, cái vật đang mềm nhũn bên dưới lủng lẳng theo bước chân gã, trông gớm chết.

Ngải Đông Đông sợ thật, nó vội xích sang một bên, Chu Cương ngồi xuống bên cạnh nó, hỏi: “Hôm qua không tắm à?”

“Dạ?” Ngải Đông Đông hơi sửng sốt nhưng nó hiểu ngay tại sao Chu Cương lại hỏi như thế, vì nó chưa tắm hơn tháng nay rồi, hồi trước trời nóng nó có thể ra bờ sông múc nước giội, nhưng từ tầm cuối tháng 10, trời lạnh là nó không tắm nữa, thế nên người nó lúc này ghét bám thành lớp, trông rất dơ dáy.

Tự nhiên nó thấy mắc cỡ không chịu được, nó tụt quần lót ra, chạy nhanh đến dưới vòi hoa sen. Nhưng khổ, chốt vặn vòi hoa sen lắp cao quá, nó kiễng chân cũng không với tới được, nó cuống đỏ cả mặt lại càng cố với… đột nhiên nó cảm thấy sau lưng nóng rực như có cái bếp lò ở đâu áp vào, nó quay phắt lại thì suýt đập mặt vào ngực Chu Cương.



“Cảm… cảm ơn ạ.” nó đỏ mặt nói rồi vội quay đi, đưa lưng về phía Chu Cương. Nước nóng xối ào xuống làm nó giật mình la lên như phải bỏng, Chu Cương phì cười, tiếng cười quện với hơi nước bốc vào tai nó, Ngải Đông Đông chợt thấy sao mà nóng vậy, khó chịu vậy.

Nó quệt nước trên mặt, quay lại nhìn thì thấy Chu Cương đang mặc quần áo, gã nhìn lại nó, Ngải Đông Đông vội vàng quay mặt đi, chăm chăm kỳ cọ toàn thân trong làn hơi nước. Người nó đúng là bẩn thật, nghĩ cũng xấu hổ, rửa ráy hồi lâu nó chợt nhận ra là chưa nghe thấy tiếng chân Chu Cương rời đi, nó lại quay đầu nhìn, kết quả là thấy Chu Cương đang ngồi trên ghế, vừa hút thuốc vừa nhìn nó.

Ngải Đông Đông vuốt nước trên mặt, ngồi xổm xuống cọ kẽ ngón chân, cọ xong nó lại lén nhìn lên, vẫn thấy Chu Cương đang nhìn nó.

Lúc này nó nhịn không nổi, mở miệng hỏi: “Chú nhìn con làm gì?”

“Mày mấy tuổi rồi?”

Thực ra qua tháng sau là Ngải Đông Đông tròn mười lăm tuổi nhưng nó chậm lớn nên trông nhỏ hơn bọn cùng lứa nhiều, với lại nó đã quyết định thống nhất khai mười ba tuổi với mọi người trong trại.

“Mười ba.”

Chu Cương nghe xong cũng không nhận xét gì, chỉ rít một hơi thuốc rồi nói: “Sàn sàn như con tao. Con nhỏ cũng hơn mười tuổi.”

Nghe thấy thế hai mắt Ngải Đông Đông sáng rực, nó nghĩ cuối cùng cũng tìm được cơ hội kiếm chuyện làm quen rồi. Nó vẫn ngồi xổm dưới vòi hoa sen, dòng nước làm nó chốc chốc lại phải đưa tay quệt hai mắt.

“Sao mày phải vào đây?”

Ngải Đông Đông nghĩ thầm rằng nếu Chu Cương đã là anh em kết nghĩa của Triệu Đắc Ý thì nó không thể khai thật chuyện mình gây sự với Triệu Đắc Ý nên bị tống vào tù. Thế là nó đáp: “Con ăn trộm nên bị bắt.” nó đứng dậy, “Nhưng chắc là sắp được ra rồi.” nói xong nó cười cười, tránh khỏi dòng nước từ vòi hoa sen, cố với tay tắt nước. Chu Cương dụi tàn thuốc xuống ghế rồi quăng vào thùng rác bên cạnh: “Tắm thế đã xong à?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau