Chương 28
Trịnh Dung nhướn mày: “Hỏi cậu đấy, câm điếc à?”
“Em… em là Ngải Đông Đông.”
Trịnh Dung sững người, tắt luôn nụ cười.
Trong phút chốc nhiệt độ như tụt ào ào xuống dưới 0, Ngải Đông Đông không dám thở mạnh, Trịnh Dung thì ngơ ngác nhìn nó, chỉ có Khải Tử là cuống hết cả lên, gã bối rối định giơ tay kéo Ngải Đông Đông.
Đột nhiên Trịnh Dung như sực tỉnh, mặt gã tối sầm, miệng gã ngoác ra, gã hùng hổ định túm lấy Ngải Đông Đông, ngay trước khi bị Trịnh Dung bắt được Ngải Đông Đông đã gào lên: “Ba nuôi ơi, ba nuôi!! Anh Khải gọi ba nuôi em cứu em nhanh lên!! Á…”
Trịnh Dung lẳng nó té xuống sàn, Khải Tử thấy thế vội vàng túm tay giữ Trịnh Dung lại, Ngải Đông Đông lập tức chồm dậy cắm đầu chạy thẳng đến buồng giam Chu Cương. Trịnh Dung thấy nó chạy thì vội xô Khải Tử ra, chạy đuổi theo nó.
“Ba nuôi ơi, ba nuôi!” Ngải Đông Đông vừa chạy vừa hét, mồm nó to làm cả hành lang đều nghe thấy, nhiều người thò đầu ra xem, Chu Cương cũng nghe được gã kinh ngạc bỏ xấp bài trên tay xuống, nhíu mày tưởng mình nghe lầm.
Nhưng Ngải Đông Đông vẫn đang réo gã inh ỏi, lần này thì gã gạt đống bài ra: “Sao thằng nhãi này lại vào rồi?”
Gã vừa đứng dậy thì Ngải Đông Đông đã hấp tấp chạy đến, mọi người chỉ thấy bóng nó vụt vào phòng, miệng vẫn léo nhéo: “Ba ơi ba ơi, cán bộ Trịnh lại đánh con!”
Chu Cương cúi xuống nhìn thằng nhỏ đang túm áo mình, gã thoáng sửng sốt còn những người khác trong buồng đều nhỏm dậy, ngơ ngác nhìn nhau không hiểu nó là ai.
Ngải Đông Đông tròn mắt nhìn Chu Cương, khấp khởi hỏi: “Con đây mà, Ngải Đông Đông mà, ba nuôi cũng không nhận ra con à?”
“Nhận ra rồi.” Chu Cương cười toét miệng: “Sao lại vào nữa rồi?”
Ngải Đông Đông chưa kịp trả lời Trịnh Dung đã đuổi đến nơi, đến địa phận của Chu Cương Trịnh Dung lập tức giũ ngay vẻ hùng hổ du côn, gã đứng lại thở hổn hển.
Chu Cương tắt ngay nụ cười, gã lấy một điếu thuốc ra châm, rít một hơi rồi hỏi: “Sao Tiểu Trịnh cũng đến à?”
Trịnh Dung chỉ Ngải Đông Đông, đáp: “Em có việc tìm nó.”
“Cán bộ đến đánh con đấy ba.” Ngải Đông Đông nắm ngón tay Chu Cương, kể: “Vừa thấy con là ổng đánh liền… em nói thật với cán bộ chứ lần trước có phải tại em đâu, ai bảo cán bộ định cưỡng em em mới đạp chỗ ấy của cán bộ chứ. Em là con nuôi ba em, cán bộ thì là bồ ba em, về lý thuyết mình là người một nhà mà, cán bộ đừng chấp em nữa, cán bộ bỏ qua cho em được không?”
Trịnh Dung bị nó nói đỏ cả mặt nhưng xung quanh đông người gã không dám nổi khùng, chỉ nghẹn nghẹn nói: “Mày ra đây.”
“Em không ra đâu.”
“Mày…”
“Thôi nể mặt anh.” giằng co đến đỉnh điểm đột nhiên Chu Cương lên tiếng, gã nói với Trịnh Dung: “Chuyện qua rồi thì thôi, sau này nếu nó làm bậy nữa chú cứ việc xử lý nó.”
Với Trịnh Dung một lời nói của Chu Cương còn có sức nặng hơn cả lãnh đạo trại, vì ngoài cái uy còn cả cái tình trong ấy. Ngải Đông Đông mừng hết lớn, nó ngẩng lên cười rạng rỡ: “Con cảm ơn ba nuôi.”
Thế là Chu Cương xoa xoa đầu nó đầy trìu mến, lần này không chỉ Trịnh Dung hoảng sợ mà chính Ngải Đông Đông cũng bị kinh ngạc. Nó vui muốn chết, gương mặt vốn xinh xắn được ánh đèn chiếu rọi càng lung linh như vô thực khiến cả Chu Cương cũng hơi choáng váng.
Chu Cương đã nói thế Trịnh Dung cũng nín lặng, gã đứng đực trước cửa buồng nhìn Chu Cương, vành mắt rơm rớm ướt, lời Chu Cương làm gã thấy vừa lúng túng vừa thực sự khó chịu.
“Mẹ kiếp nó làm em suýt nữa thành đồ bỏ anh có biết không?”
Nghe vậy Chu Cương lập tức túm áo Ngải Đông Đông, xách đến trước mặt gã: “Đây, xin lỗi cán bộ Trịnh đi, thành khẩn vào.”
Ngải Đông Đông lập tức cúi gập cả người: “Xin lỗi cán bộ Trịnh ạ, em không cố ý đâu ạ.”
“Thấy chú bị thương nó chạy đi tìm anh bảo anh cứu chú ngay đấy. Chú thấy đấy nó không cố tình làm chú bị thương đâu, con nít mà, lúc ấy nó sợ quá nên làm bừa, chú thông cảm cho nó. Chú yên tâm từ sau nó không dám nữa đâu, nó mà léng phéng thì mềm xương với anh.” giọng Chu Cương hết sức ôn hòa, mắt gã nhìn thẳng vào Trịnh Dung làm Trịnh Dung cảm nhận rõ mồn một hai luồng cảm xúc hoàn toàn tương phản. Lời Chu Cương nói thì nhẹ nhàng như là đang quan tâm đến gã lắm nhưng ánh mắt Chu Cương thì khác hẳn, chúng đang uy hiếp Trịnh Dung phải chấp nhận, phải nể mặt chủ nhân chúng. Trịnh Dung tiến thoái lưỡng nan, mặt gã đỏ lựng lên.
May sao Ngải Đông Đông không cố ý đổ dầu vào lửa, nó lại cúi gập người lần nữa: “Em xin lỗi cán bộ Trịnh, anh người lớn anh bỏ quá cho em với. Em có chỗ nào không phải anh nể mặt ba nuôi tha lỗi cho em lần này thôi ạ, về sau chỉ cần anh đừng làm thế với em thì anh bảo gì em cũng nghe.”
Trịnh Dung cúi gằm mặt, thực sự không cam tâm, Chu Cương bước tới chìa ra một điếu thuốc, Trịnh Dung nhận lấy nhưng vẫn không ngẩng đầu lên nhìn Chu Cương, Chu Cương lại móc bật lửa ra bật tách một tiếng, ánh lửa cháy lên bập bùng trước mặt. Không còn cách nào khác Trịnh Dung đành chịu chìa thuốc ra châm, không những nhún mình gã còn phải nói thêm mấy câu làm đẹp mặt Chu Cương nữa.
Gã rít một hơi thuốc, quay đi ra cửa, vừa đi vừa bảo: “Lần này em nể mặt anh Chu đấy. Ơn nghĩa thì khỏi nói nhưng anh đừng quên việc hôm nay.”
Ngải Đông Đông thở phào, nó ngẩng lên cười hì hì với Chu Cương. Chu Cương nghiêm mặt: “Nói xem, sao lại vào nữa?”
“Hì hì.” Ngải Đông Đông khúc khích cười, nó móc mấy viên kẹo sữa con thỏ trong túi ra cầm trên tay, xòe ra cho Chu Cương: “Nè, con để dành cho ba đó.”
Nhưng Chu Cương không nhận, không chỉ không nhận Chu Cương còn nhíu mày với nó. Trước mặt mọi người Ngải Đông Đông thấy hơi ngượng, nó đành rụt tay lại, mân mê hai cái kẹo: “Vào thì… bị bắt ăn trộm chứ sao nữa. Con chôm ví bị người ta bắt lại, người ta đòi con trả tiền nhưng con tiêu hết trơn rồi, mua quần áo mua đồ ăn còn đâu mà trả, thế là họ lôi con lên đồn.”
Nó nói xong thì có người bật cười hỏi: “Thế người ta không đánh mày à?”
“Sao lại không đánh, đánh ác chứ lị, đây chú xem.” Ngải Đông Đông kéo tay áo lên để lộ ra chi chít vết bầm xanh tím, trông rất gớm ghiếc.
Nhưng mà nó vẫn cười khì, gãi đầu nói tiếp: “Chẳng lẽ con lại lừa các chú?”
Trông cái mặt Ngải Đông Đông rạng rỡ dưới đèn lại thêm cái kiểu nó cứ sán vào Chu Cương làm những người xung quanh đều chắc mẩm rằng Ngải Đông Đông phải có gì với Chu Cương rồi. Nói đâu xa, chỉ riêng cái mặt thôi Ngải Đông Đông đã xứng đáng đứng hàng nhất trại, chưa kể tuổi nó còn nhỏ nên chắc đâu đâu cũng non mềm láng mịn, đúng khẩu vị Chu Cương.
Thấy Trịnh Dung đi ra, Khải Tử bấy giờ mới lần mò đi vào, hỏi: “Mày không sao chứ?”
“Không sao ạ, Trịnh Dung đi rồi.”
Khải Tử cười bảo: “Làm anh sợ hết hồn, cứ tưởng mày đi đời rồi. May mà có anh Chu.”
Chu Cương vẫn hút thuốc, gã nói: “Thôi muộn rồi, mấy đứa về hết đi. Tao cũng rửa mặt đi ngủ đây.”
Nghe thế mọi người tản đi ngay tức khắc, Khải Tử kéo Ngải Đông Đông đi nhưng Ngải Đông Đông không nhúc nhích, gã nhìn sang Chu Cương rồi đành về trước, để lại Ngải Đông Đông đứng ngẩn trước mặt Chu Cương. Chu Cương nói: “Chúng nó về hết rồi, không về đi à?”
“Con dọn dẹp cho ba xong con về.” Ngải Đông Đông lập tức xắn tay áo bắt đầu dọn đống bài với thuốc lá trên bàn, dọn xong nó lấy khăn lau sạch sẽ. Lau một lúc nó cảm thấy Chu Cương hình như vẫn nhìn nó, nó liền ngẩng lên ngượng ngùng hỏi: “Mặt con có gì à?”
“Cũng biết chú mày mẩn mề đay nhưng mặt thật vẫn dễ coi, không ngờ là xinh trai thế này. Cứ liều liệu đấy.” Chu Cương ngả người ra ghế, bắt chân chữ ngũ nhìn nó: “Lúc đi tiện tay cầm cái gì của tao hả?”
“Ba hỏi cái này á?” Ngải Đông Đông lấy cái bật lửa trong túi ra: “Con định giữ làm kỉ niệm, ba đòi thì con trả này.”
“Cầm đi, cho mày đấy.” Chu Cương đột nhiên mỉm cười, gã đưa tay nắn nắn trán: “Chôm hết cái này đến cái nọ, mày ăn cắp thành tật rồi hả?”
Ngải Đông Đông bĩu môi cười, nó cười mà làm Chu Cương hơi nhộn nhạo, gã tức khí đạp trêu nó một cái: “Ngậm mồm lại.”
Ngải Đông Đông sửng sốt: “Làm sao ạ?”
“Cười như con gái vậy, làm tao ngứa nghề.”
Ngải Đông Đông đỏ bừng mặt, nhưng Chu Cương nói cứ nửa đùa nửa thật làm nó không biết đường nào mà lần, thôi thì nó coi như không nghe thấy, nó lại cắm cúi lau bàn tiếp. Nhưng mà ánh mắt Chu Cương vẫn dán vào người nó, gã nhìn mà nó cảm tưởng như lưng mình bị cháy lủng một lỗ to tướng, người nó vặn vẹo không yên. Ngải Đông Đông lén liếc nhìn lại thì đụng trúng ánh mắt Chu Cương, nó giật mình quay phứt đi, tai lại nghe thấy tiếng Chu Cương cười châm chọc.
“Đổi cái mặt là cái tính cũng đổi theo à, biết ngượng rồi đấy?”
“Trong từ điển của con không có từ ngượng, nhá.” Ngải Đông Đông vo cái khăn trong tay, nói: “Bàn sạch rồi nhé.”
“Bàn sạch thì còn giường.”
Chu Cương đúng là không biết làm việc nhà, giường gã cực kỳ bừa bộn, chăn chiếu tuột cả xuống sàn, gối mỗi nơi một cái. Ngải Đông Đông lật đật trải lại giường, gấp chăn gối, cuối cùng nó moi ra được hai cái quần lót và mấy đôi bít tất dơ dưới đống chăn cuộn ở cuối giường. Nó vứt hết mấy thứ đó ra ghế, Chu Cương hỏi nó: “Mai sang giặt đồ cho tao chứ?”
“OK luôn, ba bảo quản giáo nhé.” Ngải Đông Đông dọn giường xong đã mệt vã mồ hôi, hình như nóng quá nên nó quên phứt luôn mới đầu mình đến đây để làm gì, nó leo xuống giường, vỗ vỗ hai đùi rồi bảo: “Đây, xong rồi nhé!”
Giường chiếu được gấp gọn gàng làm Chu Cương rất ưng ý, gã gật đầu bảo: “Mai chú sẽ bảo quản giáo, mày không phải ra xưởng nữa.”
Ngải Đông Đông gật đầu: “Thế thôi con về nhé.” thế rồi nó bắt đầu ấp úng: “Còn… còn cái bật lửa… con giữ nhé… à, còn chuyện lúc nãy, con cảm ơn ba.”
Nói xong nó định đi thì bị Chu Cương ngáng chân chặn lại, nó quay lại thấy Chu Cương ngồi trên ghế, thò một chân cản đường nó, gã dài giọng hỏi: “Cầm đồ của tao mà cứ thế là đi à?”
Ngải Đông Đông nắm chặt cái bật lửa trong túi quần: “Ba bảo cho con mà.”
“Các cụ có câu bánh ít đi bánh quy lại, chú cho mày cái đấy thì mày phải trả chú cái gì chứ?”
Ngải Đông Đông nghĩ hình như Chu Cương đang ve vãn nó, lần đầu tiên thấy Chu Cương lưu manh như vậy làm nó rất hồi hộp. Nó cảm thấy mí mắt mình cũng nóng rực không cất lên được, nó vội chìa mấy cái kẹo ra: “Con cho ba cái này ba không lấy còn gì.”
“Tao không ăn kẹo, đổi cái khác đi.”
“Đổi cái gì mới được?”
Chu Cương đứng dậy, gã đưa tay bắt lấy cằm nó. Ngải Đông Đông buộc phải nhìn thẳng vào Chu Cương, nó không dám thở mạnh, mặt đỏ như tôm luộc. Mắt nó muốn nhìn Chu Cương nhưng lòng nó lại sợ hãi thế là nó cứ hấp háy chớp chớp, nhìn sao cũng như đang quyến rũ người ta. Toàn thân nó bây giờ đều tỏa ra một mùi lả lơi rụt rè khó tả.
“Đúng là đẹp thật.” Chu Cương thở dài, gã vuốt ve cằm nó rồi thả ra.
Ngải Đông Đông bị kích động đến mụ mị đầu óc, không kịp suy nghĩ gì nó vội chộp lấy cánh tay Chu Cương.
Lần này đến lượt Chu Cương kinh ngạc, nhưng thoáng cái gã đã mỉm cười thích thú nhìn nó. Ngải Đông Đông hỏi: “Ba… ba đang đùa con à?”
Chu Cương quơ nó lại gần, giam nó bằng thân hình gã, Ngải Đông Đông khẽ đụng vào người Chu Cương, nó không còn nghĩ được gì hết, mắt nó hoa lên không biết trời đâu đất đâu nữa. Nó cứ tưởng Chu Cương sẽ hôn nó luôn bây giờ vì miệng nó và miệng gã đã gần nhau lắm rồi, nó có thể hít được hơi thở của Chu Cương, hơi thở thoang thoảng mùi khói thuốc làm nó say mê.
Chu Cương cúi xuống hít hít cổ nó rồi nói: “Còn hôi sữa đã muốn xòe đuôi rồi đấy?”
Nói rồi gã bật cười, vỗ vai nó: “Trêu mày tí thôi, về buồng đi.”
Ngải Đông Đông ngượng chín cả người, nó cúi gằm mặt bỏ về, nhưng nó không tin vừa xong Chu Cương chỉ trêu nó. Lúc bị Chu Cương ôm lấy rõ ràng nó cảm thấy dưới háng Chu Cương rắn đanh, cạ cả vào người nó.
“Em… em là Ngải Đông Đông.”
Trịnh Dung sững người, tắt luôn nụ cười.
Trong phút chốc nhiệt độ như tụt ào ào xuống dưới 0, Ngải Đông Đông không dám thở mạnh, Trịnh Dung thì ngơ ngác nhìn nó, chỉ có Khải Tử là cuống hết cả lên, gã bối rối định giơ tay kéo Ngải Đông Đông.
Đột nhiên Trịnh Dung như sực tỉnh, mặt gã tối sầm, miệng gã ngoác ra, gã hùng hổ định túm lấy Ngải Đông Đông, ngay trước khi bị Trịnh Dung bắt được Ngải Đông Đông đã gào lên: “Ba nuôi ơi, ba nuôi!! Anh Khải gọi ba nuôi em cứu em nhanh lên!! Á…”
Trịnh Dung lẳng nó té xuống sàn, Khải Tử thấy thế vội vàng túm tay giữ Trịnh Dung lại, Ngải Đông Đông lập tức chồm dậy cắm đầu chạy thẳng đến buồng giam Chu Cương. Trịnh Dung thấy nó chạy thì vội xô Khải Tử ra, chạy đuổi theo nó.
“Ba nuôi ơi, ba nuôi!” Ngải Đông Đông vừa chạy vừa hét, mồm nó to làm cả hành lang đều nghe thấy, nhiều người thò đầu ra xem, Chu Cương cũng nghe được gã kinh ngạc bỏ xấp bài trên tay xuống, nhíu mày tưởng mình nghe lầm.
Nhưng Ngải Đông Đông vẫn đang réo gã inh ỏi, lần này thì gã gạt đống bài ra: “Sao thằng nhãi này lại vào rồi?”
Gã vừa đứng dậy thì Ngải Đông Đông đã hấp tấp chạy đến, mọi người chỉ thấy bóng nó vụt vào phòng, miệng vẫn léo nhéo: “Ba ơi ba ơi, cán bộ Trịnh lại đánh con!”
Chu Cương cúi xuống nhìn thằng nhỏ đang túm áo mình, gã thoáng sửng sốt còn những người khác trong buồng đều nhỏm dậy, ngơ ngác nhìn nhau không hiểu nó là ai.
Ngải Đông Đông tròn mắt nhìn Chu Cương, khấp khởi hỏi: “Con đây mà, Ngải Đông Đông mà, ba nuôi cũng không nhận ra con à?”
“Nhận ra rồi.” Chu Cương cười toét miệng: “Sao lại vào nữa rồi?”
Ngải Đông Đông chưa kịp trả lời Trịnh Dung đã đuổi đến nơi, đến địa phận của Chu Cương Trịnh Dung lập tức giũ ngay vẻ hùng hổ du côn, gã đứng lại thở hổn hển.
Chu Cương tắt ngay nụ cười, gã lấy một điếu thuốc ra châm, rít một hơi rồi hỏi: “Sao Tiểu Trịnh cũng đến à?”
Trịnh Dung chỉ Ngải Đông Đông, đáp: “Em có việc tìm nó.”
“Cán bộ đến đánh con đấy ba.” Ngải Đông Đông nắm ngón tay Chu Cương, kể: “Vừa thấy con là ổng đánh liền… em nói thật với cán bộ chứ lần trước có phải tại em đâu, ai bảo cán bộ định cưỡng em em mới đạp chỗ ấy của cán bộ chứ. Em là con nuôi ba em, cán bộ thì là bồ ba em, về lý thuyết mình là người một nhà mà, cán bộ đừng chấp em nữa, cán bộ bỏ qua cho em được không?”
Trịnh Dung bị nó nói đỏ cả mặt nhưng xung quanh đông người gã không dám nổi khùng, chỉ nghẹn nghẹn nói: “Mày ra đây.”
“Em không ra đâu.”
“Mày…”
“Thôi nể mặt anh.” giằng co đến đỉnh điểm đột nhiên Chu Cương lên tiếng, gã nói với Trịnh Dung: “Chuyện qua rồi thì thôi, sau này nếu nó làm bậy nữa chú cứ việc xử lý nó.”
Với Trịnh Dung một lời nói của Chu Cương còn có sức nặng hơn cả lãnh đạo trại, vì ngoài cái uy còn cả cái tình trong ấy. Ngải Đông Đông mừng hết lớn, nó ngẩng lên cười rạng rỡ: “Con cảm ơn ba nuôi.”
Thế là Chu Cương xoa xoa đầu nó đầy trìu mến, lần này không chỉ Trịnh Dung hoảng sợ mà chính Ngải Đông Đông cũng bị kinh ngạc. Nó vui muốn chết, gương mặt vốn xinh xắn được ánh đèn chiếu rọi càng lung linh như vô thực khiến cả Chu Cương cũng hơi choáng váng.
Chu Cương đã nói thế Trịnh Dung cũng nín lặng, gã đứng đực trước cửa buồng nhìn Chu Cương, vành mắt rơm rớm ướt, lời Chu Cương làm gã thấy vừa lúng túng vừa thực sự khó chịu.
“Mẹ kiếp nó làm em suýt nữa thành đồ bỏ anh có biết không?”
Nghe vậy Chu Cương lập tức túm áo Ngải Đông Đông, xách đến trước mặt gã: “Đây, xin lỗi cán bộ Trịnh đi, thành khẩn vào.”
Ngải Đông Đông lập tức cúi gập cả người: “Xin lỗi cán bộ Trịnh ạ, em không cố ý đâu ạ.”
“Thấy chú bị thương nó chạy đi tìm anh bảo anh cứu chú ngay đấy. Chú thấy đấy nó không cố tình làm chú bị thương đâu, con nít mà, lúc ấy nó sợ quá nên làm bừa, chú thông cảm cho nó. Chú yên tâm từ sau nó không dám nữa đâu, nó mà léng phéng thì mềm xương với anh.” giọng Chu Cương hết sức ôn hòa, mắt gã nhìn thẳng vào Trịnh Dung làm Trịnh Dung cảm nhận rõ mồn một hai luồng cảm xúc hoàn toàn tương phản. Lời Chu Cương nói thì nhẹ nhàng như là đang quan tâm đến gã lắm nhưng ánh mắt Chu Cương thì khác hẳn, chúng đang uy hiếp Trịnh Dung phải chấp nhận, phải nể mặt chủ nhân chúng. Trịnh Dung tiến thoái lưỡng nan, mặt gã đỏ lựng lên.
May sao Ngải Đông Đông không cố ý đổ dầu vào lửa, nó lại cúi gập người lần nữa: “Em xin lỗi cán bộ Trịnh, anh người lớn anh bỏ quá cho em với. Em có chỗ nào không phải anh nể mặt ba nuôi tha lỗi cho em lần này thôi ạ, về sau chỉ cần anh đừng làm thế với em thì anh bảo gì em cũng nghe.”
Trịnh Dung cúi gằm mặt, thực sự không cam tâm, Chu Cương bước tới chìa ra một điếu thuốc, Trịnh Dung nhận lấy nhưng vẫn không ngẩng đầu lên nhìn Chu Cương, Chu Cương lại móc bật lửa ra bật tách một tiếng, ánh lửa cháy lên bập bùng trước mặt. Không còn cách nào khác Trịnh Dung đành chịu chìa thuốc ra châm, không những nhún mình gã còn phải nói thêm mấy câu làm đẹp mặt Chu Cương nữa.
Gã rít một hơi thuốc, quay đi ra cửa, vừa đi vừa bảo: “Lần này em nể mặt anh Chu đấy. Ơn nghĩa thì khỏi nói nhưng anh đừng quên việc hôm nay.”
Ngải Đông Đông thở phào, nó ngẩng lên cười hì hì với Chu Cương. Chu Cương nghiêm mặt: “Nói xem, sao lại vào nữa?”
“Hì hì.” Ngải Đông Đông khúc khích cười, nó móc mấy viên kẹo sữa con thỏ trong túi ra cầm trên tay, xòe ra cho Chu Cương: “Nè, con để dành cho ba đó.”
Nhưng Chu Cương không nhận, không chỉ không nhận Chu Cương còn nhíu mày với nó. Trước mặt mọi người Ngải Đông Đông thấy hơi ngượng, nó đành rụt tay lại, mân mê hai cái kẹo: “Vào thì… bị bắt ăn trộm chứ sao nữa. Con chôm ví bị người ta bắt lại, người ta đòi con trả tiền nhưng con tiêu hết trơn rồi, mua quần áo mua đồ ăn còn đâu mà trả, thế là họ lôi con lên đồn.”
Nó nói xong thì có người bật cười hỏi: “Thế người ta không đánh mày à?”
“Sao lại không đánh, đánh ác chứ lị, đây chú xem.” Ngải Đông Đông kéo tay áo lên để lộ ra chi chít vết bầm xanh tím, trông rất gớm ghiếc.
Nhưng mà nó vẫn cười khì, gãi đầu nói tiếp: “Chẳng lẽ con lại lừa các chú?”
Trông cái mặt Ngải Đông Đông rạng rỡ dưới đèn lại thêm cái kiểu nó cứ sán vào Chu Cương làm những người xung quanh đều chắc mẩm rằng Ngải Đông Đông phải có gì với Chu Cương rồi. Nói đâu xa, chỉ riêng cái mặt thôi Ngải Đông Đông đã xứng đáng đứng hàng nhất trại, chưa kể tuổi nó còn nhỏ nên chắc đâu đâu cũng non mềm láng mịn, đúng khẩu vị Chu Cương.
Thấy Trịnh Dung đi ra, Khải Tử bấy giờ mới lần mò đi vào, hỏi: “Mày không sao chứ?”
“Không sao ạ, Trịnh Dung đi rồi.”
Khải Tử cười bảo: “Làm anh sợ hết hồn, cứ tưởng mày đi đời rồi. May mà có anh Chu.”
Chu Cương vẫn hút thuốc, gã nói: “Thôi muộn rồi, mấy đứa về hết đi. Tao cũng rửa mặt đi ngủ đây.”
Nghe thế mọi người tản đi ngay tức khắc, Khải Tử kéo Ngải Đông Đông đi nhưng Ngải Đông Đông không nhúc nhích, gã nhìn sang Chu Cương rồi đành về trước, để lại Ngải Đông Đông đứng ngẩn trước mặt Chu Cương. Chu Cương nói: “Chúng nó về hết rồi, không về đi à?”
“Con dọn dẹp cho ba xong con về.” Ngải Đông Đông lập tức xắn tay áo bắt đầu dọn đống bài với thuốc lá trên bàn, dọn xong nó lấy khăn lau sạch sẽ. Lau một lúc nó cảm thấy Chu Cương hình như vẫn nhìn nó, nó liền ngẩng lên ngượng ngùng hỏi: “Mặt con có gì à?”
“Cũng biết chú mày mẩn mề đay nhưng mặt thật vẫn dễ coi, không ngờ là xinh trai thế này. Cứ liều liệu đấy.” Chu Cương ngả người ra ghế, bắt chân chữ ngũ nhìn nó: “Lúc đi tiện tay cầm cái gì của tao hả?”
“Ba hỏi cái này á?” Ngải Đông Đông lấy cái bật lửa trong túi ra: “Con định giữ làm kỉ niệm, ba đòi thì con trả này.”
“Cầm đi, cho mày đấy.” Chu Cương đột nhiên mỉm cười, gã đưa tay nắn nắn trán: “Chôm hết cái này đến cái nọ, mày ăn cắp thành tật rồi hả?”
Ngải Đông Đông bĩu môi cười, nó cười mà làm Chu Cương hơi nhộn nhạo, gã tức khí đạp trêu nó một cái: “Ngậm mồm lại.”
Ngải Đông Đông sửng sốt: “Làm sao ạ?”
“Cười như con gái vậy, làm tao ngứa nghề.”
Ngải Đông Đông đỏ bừng mặt, nhưng Chu Cương nói cứ nửa đùa nửa thật làm nó không biết đường nào mà lần, thôi thì nó coi như không nghe thấy, nó lại cắm cúi lau bàn tiếp. Nhưng mà ánh mắt Chu Cương vẫn dán vào người nó, gã nhìn mà nó cảm tưởng như lưng mình bị cháy lủng một lỗ to tướng, người nó vặn vẹo không yên. Ngải Đông Đông lén liếc nhìn lại thì đụng trúng ánh mắt Chu Cương, nó giật mình quay phứt đi, tai lại nghe thấy tiếng Chu Cương cười châm chọc.
“Đổi cái mặt là cái tính cũng đổi theo à, biết ngượng rồi đấy?”
“Trong từ điển của con không có từ ngượng, nhá.” Ngải Đông Đông vo cái khăn trong tay, nói: “Bàn sạch rồi nhé.”
“Bàn sạch thì còn giường.”
Chu Cương đúng là không biết làm việc nhà, giường gã cực kỳ bừa bộn, chăn chiếu tuột cả xuống sàn, gối mỗi nơi một cái. Ngải Đông Đông lật đật trải lại giường, gấp chăn gối, cuối cùng nó moi ra được hai cái quần lót và mấy đôi bít tất dơ dưới đống chăn cuộn ở cuối giường. Nó vứt hết mấy thứ đó ra ghế, Chu Cương hỏi nó: “Mai sang giặt đồ cho tao chứ?”
“OK luôn, ba bảo quản giáo nhé.” Ngải Đông Đông dọn giường xong đã mệt vã mồ hôi, hình như nóng quá nên nó quên phứt luôn mới đầu mình đến đây để làm gì, nó leo xuống giường, vỗ vỗ hai đùi rồi bảo: “Đây, xong rồi nhé!”
Giường chiếu được gấp gọn gàng làm Chu Cương rất ưng ý, gã gật đầu bảo: “Mai chú sẽ bảo quản giáo, mày không phải ra xưởng nữa.”
Ngải Đông Đông gật đầu: “Thế thôi con về nhé.” thế rồi nó bắt đầu ấp úng: “Còn… còn cái bật lửa… con giữ nhé… à, còn chuyện lúc nãy, con cảm ơn ba.”
Nói xong nó định đi thì bị Chu Cương ngáng chân chặn lại, nó quay lại thấy Chu Cương ngồi trên ghế, thò một chân cản đường nó, gã dài giọng hỏi: “Cầm đồ của tao mà cứ thế là đi à?”
Ngải Đông Đông nắm chặt cái bật lửa trong túi quần: “Ba bảo cho con mà.”
“Các cụ có câu bánh ít đi bánh quy lại, chú cho mày cái đấy thì mày phải trả chú cái gì chứ?”
Ngải Đông Đông nghĩ hình như Chu Cương đang ve vãn nó, lần đầu tiên thấy Chu Cương lưu manh như vậy làm nó rất hồi hộp. Nó cảm thấy mí mắt mình cũng nóng rực không cất lên được, nó vội chìa mấy cái kẹo ra: “Con cho ba cái này ba không lấy còn gì.”
“Tao không ăn kẹo, đổi cái khác đi.”
“Đổi cái gì mới được?”
Chu Cương đứng dậy, gã đưa tay bắt lấy cằm nó. Ngải Đông Đông buộc phải nhìn thẳng vào Chu Cương, nó không dám thở mạnh, mặt đỏ như tôm luộc. Mắt nó muốn nhìn Chu Cương nhưng lòng nó lại sợ hãi thế là nó cứ hấp háy chớp chớp, nhìn sao cũng như đang quyến rũ người ta. Toàn thân nó bây giờ đều tỏa ra một mùi lả lơi rụt rè khó tả.
“Đúng là đẹp thật.” Chu Cương thở dài, gã vuốt ve cằm nó rồi thả ra.
Ngải Đông Đông bị kích động đến mụ mị đầu óc, không kịp suy nghĩ gì nó vội chộp lấy cánh tay Chu Cương.
Lần này đến lượt Chu Cương kinh ngạc, nhưng thoáng cái gã đã mỉm cười thích thú nhìn nó. Ngải Đông Đông hỏi: “Ba… ba đang đùa con à?”
Chu Cương quơ nó lại gần, giam nó bằng thân hình gã, Ngải Đông Đông khẽ đụng vào người Chu Cương, nó không còn nghĩ được gì hết, mắt nó hoa lên không biết trời đâu đất đâu nữa. Nó cứ tưởng Chu Cương sẽ hôn nó luôn bây giờ vì miệng nó và miệng gã đã gần nhau lắm rồi, nó có thể hít được hơi thở của Chu Cương, hơi thở thoang thoảng mùi khói thuốc làm nó say mê.
Chu Cương cúi xuống hít hít cổ nó rồi nói: “Còn hôi sữa đã muốn xòe đuôi rồi đấy?”
Nói rồi gã bật cười, vỗ vai nó: “Trêu mày tí thôi, về buồng đi.”
Ngải Đông Đông ngượng chín cả người, nó cúi gằm mặt bỏ về, nhưng nó không tin vừa xong Chu Cương chỉ trêu nó. Lúc bị Chu Cương ôm lấy rõ ràng nó cảm thấy dưới háng Chu Cương rắn đanh, cạ cả vào người nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất