Chương 30
Tệp video này không có tên mà chỉ đề một chuỗi chữ số, nó nuốt nước miếng cố dằn lại nhịp đập gấp gáp của trái tim, bấm mở ra.
Kết quả là video vừa chiếu nó đã sững sờ.
Thì ra không phải phim mà chỉ là một đoạn video quay một đứa bé gái đâu chừng hai ba tuổi, tóc cột hai bím, bận đồ rất Tây.
Chẳng lẽ… chẳng lẽ Chu Cương thích con nít??!
Lần này thì Ngải Đông Đông hú hồn thật, nó tua tới tua tới rồi nó thấy nhiều người nữa xuất hiện, có một bà già phải hơn tám mươi cười rất tươi. Rồi lại có giọng con trai, chắc là người cầm máy quay gọi đứa bé gái: “Bé bi ơi, đưa táo cho bà nào.”
Đúng là giọng Chu Cương.
Bấy giờ Ngải Đông Đông đã hiểu thì ra đây là video Chu Cương quay con gái và mẹ gã. Ngải Đông Đông chăm chú ngắm con gái Chu Cương, dù trong video đứa nhỏ chỉ hai, ba tuổi nhưng có thể nhìn ra lớn lên chắc sẽ rất xinh xắn, nét nó rất đẹp, giờ lớn hơn có khi còn xinh hơn.
Video không dài lắm, chỉ độ hơn mười phút, con bé con ngây thơ đáng yêu làm Ngải Đông Đông cũng thích, nhưng điều làm nó xúc động nhất là Chu Cương trong video là một Chu Cương dịu dàng tình cảm nó chưa từng thấy, nếu không phải được xem tận mắt chắc nó không dám tin cái người thỉnh thoảng thò mặt vào ống kính cười tươi rói ấy chính là Chu Cương. Chu Cương giờ này giống như đã hạ phàm từ bầu trời cao vời vợi, khiến nó nhận ra gã cũng là một người đàn ông như những người đàn ông khác, cũng có yêu có ghét, có lỗ mãng có dịu dàng.
Lúc gã ngoắc tay cười gọi “Lại đây bé bi” Ngải Đông Đông cứ tưởng như gã đang gọi nó, tim nó muốn tan chảy rồi lại đập thảng thốt, như có một viên đá bị ai thảy xuống mặt hồ làm loang ra tầng tầng sóng gợn. Nó nằm bò ra bàn cười ngơ ngẩn, hai mắt híp lại đầy thỏa mãn.
Nếu Chu Cương cũng yêu thương nó như thế thì tốt biết bao!
Đến khi video kết thúc, màn hình đen thui chỉ còn biểu tượng phần mềm xem phim Ngải Đông Đông vẫn chưa thôi mơ mộng, nó còn mải ngồi đó chống cằm chảy nước miếng.
Lúc sau nó chợt nhận ra một điều, ấy là cả đoạn video không hề thấy có cô gái nào cả, sao không thấy vợ Chu Cương đâu nhỉ.
Mà nó cũng chưa nghe người trong trại nhắc đến bao giờ, có lẽ Chu Cương vẫn độc thân rồi, cũng phải thôi đàn ông lăng nhăng đào hoa như thế phụ nữ nào mà trói chân được.
Nghĩ đến đây Ngải Đông Đông lại thấy nản, phụ nữ không trói được, Trịnh Dung với Khải Tử là đàn ông cũng không trói được thì nó có một nắm một mớ chắc lại càng không trói được rồi. Huống chi nó có lòng gian nhưng còn nhát chết.
Thế là nó khép máy tính lại, xem video xong cơn ham muốn bậy bạ trong người nó đã tiêu tan hết. Nó đứng lên nhìn quanh quất trong phòng, cảm thấy mình dọn sạch cứ như là khách sạn.
Được lắm, ít ra thấy thành quả lao động của nó chắc chắn Chu Cương sẽ vừa lòng. Tình cảm đầu đời của thiếu niên mười mấy tuổi đáng quý ở chỗ nó rất dễ được thỏa mãn, hơn nữa bọn nó còn có thứ niềm tin khờ khạo rằng “chỉ cần người mình yêu được hạnh phúc là mình cũng vui rồi”.
Nó không có khát vọng chiếm hữu, yêu chỉ là một tí xíu nhớ nhung.
Đương nhiên, nếu chiếm được thì tốt quá.
Nó đặt cái máy tính về nguyên chỗ cũ rồi trở về khu 6, mới đi đến cửa thì nghe tiếng sột soạt bên trong vọng ra, hình như có ai đang tranh cãi. Nó rảo bước nhanh hơn, trong đầu nảy lên vài ý tưởng, đến lúc thò cổ nhìn vào mới thấy đúng là ngoài Chu Cương còn có một người nữa trong phòng.
Lần này thì không phải Trịnh Dung mà là Khải Tử.
Ngải Đông Đông biết Khải Tử thích Chu Cương nhưng tình nghĩa của nó với Khải Tử khác hẳn với Trịnh Dung nên nó không hề ghét Khải Tử, nó chỉ thấy tội tội, nó nghĩ Khải Tử trao trái tim sai chỗ đứt đi rồi. Riêng mặt này Chu Cương không hề biết thương hoa tiếc ngọc, gã từ chối tình cảm của người ta cực kỳ dứt khoát.
Hình như Khải Tử đang tranh cãi với Chu Cương, mặt gã đỏ bừng, tay gã bị Chu Cương ghìm giữ lại. Có lẽ sợ người ngoài nghe thấy nên Khải Tử luôn cố kìm giọng nói rất nhỏ làm cổ gã nổi cả gân xanh.
Ngải Đông Đông đứng tựa lưng vào tường, không biết nên làm gì bây giờ. Chuyện trong phòng nó cũng đoán được đại khái, giờ nếu nó cứ im lặng bỏ đi có khi lại là giúp Khải Tử một tay.
Nó quay đầu nhìn ánh nắng rọi vào song cửa sổ, chẹp chẹp miệng, rồi nó hắng giọng một tiếng.
Trong phòng tức thì lặng ngắt, nó hít hơi la lên “Ba nuôi ơi!” rồi cười toe toét nhảy ra trước cửa.
Lúc đi vào nó ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Anh Khải à, anh về lúc nào đấy?”
Khải Tử kéo lại ống tay áo, ho một tiếng dọn giọng nhưng lúc gã nói vẫn nghe khàn khàn: “Anh về lấy đồ thì thấy anh Chu đang ngủ ở đây…”
“À, em quét dọn bên kia nên bảo ba em ngủ tạm giường em một lúc.” Ngải Đông Đông cười cười, má hơi ửng hồng. Nó quay sang Chu Cương, bảo: “Ba nuôi ơi về được rồi đấy, con dọn sạch lắm rồi ba sang mà xem.”
Chu Cương xốc lại thắt lưng bị Khải Tử kéo lỏng ra, gã liếc nhìn Khải Tử rồi mới nói: “Ừ đi.”
Khải Tử không nói gì, gã đứng chôn chân tại chỗ, Ngải Đông Đông lại hỏi: “Anh Khải tìm gì đấy, đã thấy chưa?”
“À…” Khải Tử quay lưng đi vào khu vệ sinh: “Đây anh lấy đây.”
“Dạ, ba nuôi ơi đi xem đi?”
Miệng nói nó kéo luôn Chu Cương ra khỏi buồng, đi qua khúc quanh nó mới thả tay Chu Cương ra, miệng rì rầm bảo: “Ba có phước ghê.”
Chu Cương bật cười: “Lại thấy rồi hả… chú mày phản ứng cũng nhanh đấy.”
“Con sợ anh Khải xấu hổ thôi.”
“Nó chẳng biết thẹn thế đâu, mới nãy tí nữa thì tụt quần tao ra rồi đấy, ngăn không lại mới ghê.” Chu Cương ba trợn ba trạo, vừa nói vừa thản nhiên kéo quần lên: “Cũng may chú mày đến kịp không thì có khi tao cưỡng không lại thật.”
Đi mấy bước Ngải Đông Đông mới nói: “Thế thì ba phải cố mà cưỡng, không thì ảnh hưởng không tốt đâu.”
Nghe thế Chu Cương lại đáp: “Nhưng cũng tiếc thật, Khải Tử trông được phết, dâng lên tận miệng mà không ăn là không giống tính tao lắm đâu. Với lại từ hồi chú mày ra tù đến giờ hơn nửa tháng rồi tao toàn phải ăn chay, đúng là hơi thèm thật.”
Ngải Đông Đông nghiêm mặt lại, nó thấy hơi bực nên dừng lại trước cửa, bảo: “Ba xem con dọn dẹp sạch chưa, còn cần gì nữa thì ba bảo con.”
Chu Cương thấy phòng ốc sạch sẽ thì vui ra mặt, gã quàng cổ nó kéo nó vào lòng: “Nhỏ này khá thật, cứ như vợ hiền dâu thảo.”
Ngải Đông Đông bị Chu Cương ôm một cái thì tấm lòng vừa hơi nguội lạnh lại sôi lên sùng sục, nó đẩy gã ra, cự lại: “Ba làm cái gì vậy.”
Nó đẩy lấy lệ thôi chứ nào dám dùng lực mạnh, chỉ sợ đẩy quá trớn Chu Cương lại thả ra thật, nó có muốn thế đâu, còn vì sao đã không muốn Chu Cương bỏ ra mà vẫn phải cố đẩy thì nó cũng chẳng hiểu. Có điều nó thấy cái câu mình vừa thốt ra nghe cứ gái gái làm sao ấy, ngượng ngượng là.
Chu Cương ôm nó đi vào, bảo: “Sau này việc dọn phòng giao cho chú mày nhé, cách hai ngày lại sang đây dọn dẹp. Chú ăn ở lôi thôi lắm, phòng ốc cứ bừa bộn cả.”
Ngải Đông Đông gật đầu: “Được.”
Chu Cương thả nó ra, gã ngồi xuống giường, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: “Chú mày ngồi xuống chú hỏi chuyện đây.”
Ngải Đông Đông ngồi xuống, nhưng nó không ngồi chỗ Chu Cương bảo mà xích ra xa một tí, Chu Cương cười hỏi: “Mày làm thân với chú là muốn chú che chở mày đúng không?”
Ngải Đông Đông lắc đầu đáp: “Không ạ.”
“Lại còn không?” Chu Cương ngờ vực nhìn nó: “Thế thì vì sao?”
“Vì con gặp chú là thấy thân rồi mà.” Ngải Đông Đông có vẻ ấm ức, “Với lại con có cố tình làm thân với chú đâu, con thật lòng chứ bộ, ai bảo chú là con nịnh bợ chú.”
Giọng nó rất kích động, cứ như Chu Cương vừa chà đạp lên tình cảm chân thành của nó. Nhất thời Chu Cương cũng giật mình, Ngải Đông Đông thì đã nhảy xuống khỏi giường, phủi mông vùng vằng: “Thôi đấy các cụ bảo rồi hoạn nạn mới biết chân tình, con có cố tình làm thân không chú cứ đợi xem sẽ thấy. Xong việc rồi con đi về đây.”
Nói xong nó ngoảnh đít định đi, Chu Cương vội vàng kéo nó lại, cười cười đấu dịu: “Ơ cái thằng này, giận đấy à?”
“Ai giận, con không giận.” Ngải Đông Đông nghiêm nghị nói: “Con về có việc chứ bộ, quần áo của con đã giặt đâu.”
“Thì cứ từ từ, ngồi đây với chú đã.”
Chu Cương nói rồi định lôi nó vào nhưng Ngải Đông Đông dằn lại không chịu đi, Chu Cương ngoảnh lại bảo nó: “Thôi mà, ghê gớm thật đấy.”
Bấy giờ Ngải Đông Đông mới chịu trở vào phòng, Chu Cương kéo nó ngồi xuống ghế: “Ngồi đây đợi chú ra ngoài một tí.”
“Làm gì cơ?”
Chu Cương vui vẻ đáp: “Khao chú mày một bữa.”
Nói xong Chu Cương quày quả bỏ đi, Ngải Đông Đông ngồi đợi Chu Cương đi xa rồi nó mới toét miệng cười. Nó vươn vai duỗi mình trên ghế, chân ghế có vẻ cập kênh nên nó lại ngồi xổm xuống sửa, chỉ một chốc sau Chu Cương đã trở lại, tay xách đồ ăn và một chai rượu.
Ngải Đông Đông vội đứng dậy hỏi: “Sao ba mua nhiều thế?”
“Sáng mày chưa ăn còn gì, đói rồi đúng không. Chú cũng chưa ăn sáng, hai người mà ăn không hết à? Ngồi xuống đây.”
“Thế sao lại cả rượu nữa?” Ngải Đông Đông cầm chai rượu lên ngắm nghía, “52 độ cơ à, nặng thế, trước ở nhà con chỉ uống đến 45 độ thôi. Con không thích rượu đâu, uống không thấy ngon.”
Nói rồi nó đưa trả chai rượu cho Chu Cương, Chu Cương gõ nút chai vào cạnh bàn cho rơi ra rồi rót rượu vào hai cốc nhựa. Một cốc đầy một cốc chỉ rót tí ti dính đáy, gã đưa cốc ấy cho Ngải Đông Đông: “Đàn ông là phải tập uống từ bé, không thì lớn lên không biết uống rượu làm sao ngồi với người ta được?”
Ngải Đông Đông nhận cái cốc, Chu Cương lại đưa cho nó đôi đũa, bảo: “Ăn đi rồi hẵng uống, phải lót dạ trước.”
Nói thật bữa này là bữa ngon nhất Ngải Đông Đông được ăn mấy năm nay, có rượu có đồ ăn đúng là đại tiệc đối với nó. Nó chẹp chẹp rồi bắt đầu gặm cái đùi gà Chu Cương đưa cho, ăn xong nó chùi miệng, chủ động giơ cốc lên: “Nào con mời ba nuôi một ly.”
Chu Cương cười chạm cốc với nó rồi ngửa cổ uống cạn cốc rượu. Ngải Đông Đông thấy thế thì không chịu thua, nó cũng cạn cốc của nó. Đã không biết uống lại còn xài rượu đế, nó bị cay suýt khóc làm Chu Cương cười phá lên, gã gắp miếng thịt giơ lên trước mặt nó: “Há mồm ra.”. truyện xuyên nhanh
Ngải Đông Đông há mồm, Chu Cương liền nhét miếng thịt vào miệng nó, nó nhai chọp chẹp, má đỏ hây hây, vẫn không quên rót thêm rượu cho Chu Cương. Nó với Chu Cương chẳng hiểu sao rất tâm đầu ý hợp, từ lần đầu tiên ngồi với nhau giữa cả hai đã không hề có khoảng cách. Qua mấy tuần rượu Ngải Đông Đông bắt đầu líu lưỡi, mặt nó đỏ tưng bừng, Chu Cương thấy nó uống kha khá rồi thì ngăn không cho uống nữa. Gã bỏ chai rượu xuống sàn. Hơi men trong người làm Ngải Đông Đông thấy đầu nó nóng như lửa thiêu, nó lè nhè bảo: “Ba nuôi này… thật ra í… thật ra… con có cái chuyện… chuyện này… con nói dối ba…”
Thấy mặt nó đỏ dừ Chu Cương thử ướm hỏi xem nó say thật hay giả bộ: “Chuyện gì hả?”
Ngải Đông Đông cười hề hề, thật ra nó chưa say đến mức không biết trời trăng gì, nó chỉ hơi choáng váng một tí, đầu nó choáng nhưng gan nó lại rất to, nó chộp lấy tay Chu Cương, miệng cười hinh hích: “Con í… con không phải mười bốn… ơ mười ba… mười ba tuổi đâu, con sắp… sắp mười sáu rồi…”
Câu này nghe ra hình như đầy thâm ý.
Kết quả là video vừa chiếu nó đã sững sờ.
Thì ra không phải phim mà chỉ là một đoạn video quay một đứa bé gái đâu chừng hai ba tuổi, tóc cột hai bím, bận đồ rất Tây.
Chẳng lẽ… chẳng lẽ Chu Cương thích con nít??!
Lần này thì Ngải Đông Đông hú hồn thật, nó tua tới tua tới rồi nó thấy nhiều người nữa xuất hiện, có một bà già phải hơn tám mươi cười rất tươi. Rồi lại có giọng con trai, chắc là người cầm máy quay gọi đứa bé gái: “Bé bi ơi, đưa táo cho bà nào.”
Đúng là giọng Chu Cương.
Bấy giờ Ngải Đông Đông đã hiểu thì ra đây là video Chu Cương quay con gái và mẹ gã. Ngải Đông Đông chăm chú ngắm con gái Chu Cương, dù trong video đứa nhỏ chỉ hai, ba tuổi nhưng có thể nhìn ra lớn lên chắc sẽ rất xinh xắn, nét nó rất đẹp, giờ lớn hơn có khi còn xinh hơn.
Video không dài lắm, chỉ độ hơn mười phút, con bé con ngây thơ đáng yêu làm Ngải Đông Đông cũng thích, nhưng điều làm nó xúc động nhất là Chu Cương trong video là một Chu Cương dịu dàng tình cảm nó chưa từng thấy, nếu không phải được xem tận mắt chắc nó không dám tin cái người thỉnh thoảng thò mặt vào ống kính cười tươi rói ấy chính là Chu Cương. Chu Cương giờ này giống như đã hạ phàm từ bầu trời cao vời vợi, khiến nó nhận ra gã cũng là một người đàn ông như những người đàn ông khác, cũng có yêu có ghét, có lỗ mãng có dịu dàng.
Lúc gã ngoắc tay cười gọi “Lại đây bé bi” Ngải Đông Đông cứ tưởng như gã đang gọi nó, tim nó muốn tan chảy rồi lại đập thảng thốt, như có một viên đá bị ai thảy xuống mặt hồ làm loang ra tầng tầng sóng gợn. Nó nằm bò ra bàn cười ngơ ngẩn, hai mắt híp lại đầy thỏa mãn.
Nếu Chu Cương cũng yêu thương nó như thế thì tốt biết bao!
Đến khi video kết thúc, màn hình đen thui chỉ còn biểu tượng phần mềm xem phim Ngải Đông Đông vẫn chưa thôi mơ mộng, nó còn mải ngồi đó chống cằm chảy nước miếng.
Lúc sau nó chợt nhận ra một điều, ấy là cả đoạn video không hề thấy có cô gái nào cả, sao không thấy vợ Chu Cương đâu nhỉ.
Mà nó cũng chưa nghe người trong trại nhắc đến bao giờ, có lẽ Chu Cương vẫn độc thân rồi, cũng phải thôi đàn ông lăng nhăng đào hoa như thế phụ nữ nào mà trói chân được.
Nghĩ đến đây Ngải Đông Đông lại thấy nản, phụ nữ không trói được, Trịnh Dung với Khải Tử là đàn ông cũng không trói được thì nó có một nắm một mớ chắc lại càng không trói được rồi. Huống chi nó có lòng gian nhưng còn nhát chết.
Thế là nó khép máy tính lại, xem video xong cơn ham muốn bậy bạ trong người nó đã tiêu tan hết. Nó đứng lên nhìn quanh quất trong phòng, cảm thấy mình dọn sạch cứ như là khách sạn.
Được lắm, ít ra thấy thành quả lao động của nó chắc chắn Chu Cương sẽ vừa lòng. Tình cảm đầu đời của thiếu niên mười mấy tuổi đáng quý ở chỗ nó rất dễ được thỏa mãn, hơn nữa bọn nó còn có thứ niềm tin khờ khạo rằng “chỉ cần người mình yêu được hạnh phúc là mình cũng vui rồi”.
Nó không có khát vọng chiếm hữu, yêu chỉ là một tí xíu nhớ nhung.
Đương nhiên, nếu chiếm được thì tốt quá.
Nó đặt cái máy tính về nguyên chỗ cũ rồi trở về khu 6, mới đi đến cửa thì nghe tiếng sột soạt bên trong vọng ra, hình như có ai đang tranh cãi. Nó rảo bước nhanh hơn, trong đầu nảy lên vài ý tưởng, đến lúc thò cổ nhìn vào mới thấy đúng là ngoài Chu Cương còn có một người nữa trong phòng.
Lần này thì không phải Trịnh Dung mà là Khải Tử.
Ngải Đông Đông biết Khải Tử thích Chu Cương nhưng tình nghĩa của nó với Khải Tử khác hẳn với Trịnh Dung nên nó không hề ghét Khải Tử, nó chỉ thấy tội tội, nó nghĩ Khải Tử trao trái tim sai chỗ đứt đi rồi. Riêng mặt này Chu Cương không hề biết thương hoa tiếc ngọc, gã từ chối tình cảm của người ta cực kỳ dứt khoát.
Hình như Khải Tử đang tranh cãi với Chu Cương, mặt gã đỏ bừng, tay gã bị Chu Cương ghìm giữ lại. Có lẽ sợ người ngoài nghe thấy nên Khải Tử luôn cố kìm giọng nói rất nhỏ làm cổ gã nổi cả gân xanh.
Ngải Đông Đông đứng tựa lưng vào tường, không biết nên làm gì bây giờ. Chuyện trong phòng nó cũng đoán được đại khái, giờ nếu nó cứ im lặng bỏ đi có khi lại là giúp Khải Tử một tay.
Nó quay đầu nhìn ánh nắng rọi vào song cửa sổ, chẹp chẹp miệng, rồi nó hắng giọng một tiếng.
Trong phòng tức thì lặng ngắt, nó hít hơi la lên “Ba nuôi ơi!” rồi cười toe toét nhảy ra trước cửa.
Lúc đi vào nó ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Anh Khải à, anh về lúc nào đấy?”
Khải Tử kéo lại ống tay áo, ho một tiếng dọn giọng nhưng lúc gã nói vẫn nghe khàn khàn: “Anh về lấy đồ thì thấy anh Chu đang ngủ ở đây…”
“À, em quét dọn bên kia nên bảo ba em ngủ tạm giường em một lúc.” Ngải Đông Đông cười cười, má hơi ửng hồng. Nó quay sang Chu Cương, bảo: “Ba nuôi ơi về được rồi đấy, con dọn sạch lắm rồi ba sang mà xem.”
Chu Cương xốc lại thắt lưng bị Khải Tử kéo lỏng ra, gã liếc nhìn Khải Tử rồi mới nói: “Ừ đi.”
Khải Tử không nói gì, gã đứng chôn chân tại chỗ, Ngải Đông Đông lại hỏi: “Anh Khải tìm gì đấy, đã thấy chưa?”
“À…” Khải Tử quay lưng đi vào khu vệ sinh: “Đây anh lấy đây.”
“Dạ, ba nuôi ơi đi xem đi?”
Miệng nói nó kéo luôn Chu Cương ra khỏi buồng, đi qua khúc quanh nó mới thả tay Chu Cương ra, miệng rì rầm bảo: “Ba có phước ghê.”
Chu Cương bật cười: “Lại thấy rồi hả… chú mày phản ứng cũng nhanh đấy.”
“Con sợ anh Khải xấu hổ thôi.”
“Nó chẳng biết thẹn thế đâu, mới nãy tí nữa thì tụt quần tao ra rồi đấy, ngăn không lại mới ghê.” Chu Cương ba trợn ba trạo, vừa nói vừa thản nhiên kéo quần lên: “Cũng may chú mày đến kịp không thì có khi tao cưỡng không lại thật.”
Đi mấy bước Ngải Đông Đông mới nói: “Thế thì ba phải cố mà cưỡng, không thì ảnh hưởng không tốt đâu.”
Nghe thế Chu Cương lại đáp: “Nhưng cũng tiếc thật, Khải Tử trông được phết, dâng lên tận miệng mà không ăn là không giống tính tao lắm đâu. Với lại từ hồi chú mày ra tù đến giờ hơn nửa tháng rồi tao toàn phải ăn chay, đúng là hơi thèm thật.”
Ngải Đông Đông nghiêm mặt lại, nó thấy hơi bực nên dừng lại trước cửa, bảo: “Ba xem con dọn dẹp sạch chưa, còn cần gì nữa thì ba bảo con.”
Chu Cương thấy phòng ốc sạch sẽ thì vui ra mặt, gã quàng cổ nó kéo nó vào lòng: “Nhỏ này khá thật, cứ như vợ hiền dâu thảo.”
Ngải Đông Đông bị Chu Cương ôm một cái thì tấm lòng vừa hơi nguội lạnh lại sôi lên sùng sục, nó đẩy gã ra, cự lại: “Ba làm cái gì vậy.”
Nó đẩy lấy lệ thôi chứ nào dám dùng lực mạnh, chỉ sợ đẩy quá trớn Chu Cương lại thả ra thật, nó có muốn thế đâu, còn vì sao đã không muốn Chu Cương bỏ ra mà vẫn phải cố đẩy thì nó cũng chẳng hiểu. Có điều nó thấy cái câu mình vừa thốt ra nghe cứ gái gái làm sao ấy, ngượng ngượng là.
Chu Cương ôm nó đi vào, bảo: “Sau này việc dọn phòng giao cho chú mày nhé, cách hai ngày lại sang đây dọn dẹp. Chú ăn ở lôi thôi lắm, phòng ốc cứ bừa bộn cả.”
Ngải Đông Đông gật đầu: “Được.”
Chu Cương thả nó ra, gã ngồi xuống giường, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: “Chú mày ngồi xuống chú hỏi chuyện đây.”
Ngải Đông Đông ngồi xuống, nhưng nó không ngồi chỗ Chu Cương bảo mà xích ra xa một tí, Chu Cương cười hỏi: “Mày làm thân với chú là muốn chú che chở mày đúng không?”
Ngải Đông Đông lắc đầu đáp: “Không ạ.”
“Lại còn không?” Chu Cương ngờ vực nhìn nó: “Thế thì vì sao?”
“Vì con gặp chú là thấy thân rồi mà.” Ngải Đông Đông có vẻ ấm ức, “Với lại con có cố tình làm thân với chú đâu, con thật lòng chứ bộ, ai bảo chú là con nịnh bợ chú.”
Giọng nó rất kích động, cứ như Chu Cương vừa chà đạp lên tình cảm chân thành của nó. Nhất thời Chu Cương cũng giật mình, Ngải Đông Đông thì đã nhảy xuống khỏi giường, phủi mông vùng vằng: “Thôi đấy các cụ bảo rồi hoạn nạn mới biết chân tình, con có cố tình làm thân không chú cứ đợi xem sẽ thấy. Xong việc rồi con đi về đây.”
Nói xong nó ngoảnh đít định đi, Chu Cương vội vàng kéo nó lại, cười cười đấu dịu: “Ơ cái thằng này, giận đấy à?”
“Ai giận, con không giận.” Ngải Đông Đông nghiêm nghị nói: “Con về có việc chứ bộ, quần áo của con đã giặt đâu.”
“Thì cứ từ từ, ngồi đây với chú đã.”
Chu Cương nói rồi định lôi nó vào nhưng Ngải Đông Đông dằn lại không chịu đi, Chu Cương ngoảnh lại bảo nó: “Thôi mà, ghê gớm thật đấy.”
Bấy giờ Ngải Đông Đông mới chịu trở vào phòng, Chu Cương kéo nó ngồi xuống ghế: “Ngồi đây đợi chú ra ngoài một tí.”
“Làm gì cơ?”
Chu Cương vui vẻ đáp: “Khao chú mày một bữa.”
Nói xong Chu Cương quày quả bỏ đi, Ngải Đông Đông ngồi đợi Chu Cương đi xa rồi nó mới toét miệng cười. Nó vươn vai duỗi mình trên ghế, chân ghế có vẻ cập kênh nên nó lại ngồi xổm xuống sửa, chỉ một chốc sau Chu Cương đã trở lại, tay xách đồ ăn và một chai rượu.
Ngải Đông Đông vội đứng dậy hỏi: “Sao ba mua nhiều thế?”
“Sáng mày chưa ăn còn gì, đói rồi đúng không. Chú cũng chưa ăn sáng, hai người mà ăn không hết à? Ngồi xuống đây.”
“Thế sao lại cả rượu nữa?” Ngải Đông Đông cầm chai rượu lên ngắm nghía, “52 độ cơ à, nặng thế, trước ở nhà con chỉ uống đến 45 độ thôi. Con không thích rượu đâu, uống không thấy ngon.”
Nói rồi nó đưa trả chai rượu cho Chu Cương, Chu Cương gõ nút chai vào cạnh bàn cho rơi ra rồi rót rượu vào hai cốc nhựa. Một cốc đầy một cốc chỉ rót tí ti dính đáy, gã đưa cốc ấy cho Ngải Đông Đông: “Đàn ông là phải tập uống từ bé, không thì lớn lên không biết uống rượu làm sao ngồi với người ta được?”
Ngải Đông Đông nhận cái cốc, Chu Cương lại đưa cho nó đôi đũa, bảo: “Ăn đi rồi hẵng uống, phải lót dạ trước.”
Nói thật bữa này là bữa ngon nhất Ngải Đông Đông được ăn mấy năm nay, có rượu có đồ ăn đúng là đại tiệc đối với nó. Nó chẹp chẹp rồi bắt đầu gặm cái đùi gà Chu Cương đưa cho, ăn xong nó chùi miệng, chủ động giơ cốc lên: “Nào con mời ba nuôi một ly.”
Chu Cương cười chạm cốc với nó rồi ngửa cổ uống cạn cốc rượu. Ngải Đông Đông thấy thế thì không chịu thua, nó cũng cạn cốc của nó. Đã không biết uống lại còn xài rượu đế, nó bị cay suýt khóc làm Chu Cương cười phá lên, gã gắp miếng thịt giơ lên trước mặt nó: “Há mồm ra.”. truyện xuyên nhanh
Ngải Đông Đông há mồm, Chu Cương liền nhét miếng thịt vào miệng nó, nó nhai chọp chẹp, má đỏ hây hây, vẫn không quên rót thêm rượu cho Chu Cương. Nó với Chu Cương chẳng hiểu sao rất tâm đầu ý hợp, từ lần đầu tiên ngồi với nhau giữa cả hai đã không hề có khoảng cách. Qua mấy tuần rượu Ngải Đông Đông bắt đầu líu lưỡi, mặt nó đỏ tưng bừng, Chu Cương thấy nó uống kha khá rồi thì ngăn không cho uống nữa. Gã bỏ chai rượu xuống sàn. Hơi men trong người làm Ngải Đông Đông thấy đầu nó nóng như lửa thiêu, nó lè nhè bảo: “Ba nuôi này… thật ra í… thật ra… con có cái chuyện… chuyện này… con nói dối ba…”
Thấy mặt nó đỏ dừ Chu Cương thử ướm hỏi xem nó say thật hay giả bộ: “Chuyện gì hả?”
Ngải Đông Đông cười hề hề, thật ra nó chưa say đến mức không biết trời trăng gì, nó chỉ hơi choáng váng một tí, đầu nó choáng nhưng gan nó lại rất to, nó chộp lấy tay Chu Cương, miệng cười hinh hích: “Con í… con không phải mười bốn… ơ mười ba… mười ba tuổi đâu, con sắp… sắp mười sáu rồi…”
Câu này nghe ra hình như đầy thâm ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất