Chương 65
Chu Minh gật đầu bảo: “Cũng được.”
“Không biết anh cả bỏ bùa gì thằng em mà mày quấn ảnh thế?” Chu Phóng cau mày: “Ông anh giai anh mà dễ gần thế à?”
Ngải Đông Đông cười hì hì không đáp, Chu Minh lại bảo: “Thôi được rồi đừng đứng ngoài này nữa, mai mà sốt lại thì chú không cho đi đâu.”
Ngải Đông Đông vội vàng chạy vào phòng trong, nó đang leo lên giường thì nghe tiếng Chu Phóng nói bên ngoài: “Này nhiều khi em nghi lắm anh hai ạ, anh bảo hay là anh cả với Đông Đông là…”
Ngải Đông Đông thót tim, nó đứng khựng tại chỗ, chân vẫn giẫm trên đôi dép lê.
Thôi xong rồi, gian tình lộ ráo rồi!
Thế rồi Chu Phóng nói tiếp: “Hay Đông Đông nó là con rơi của anh cả nhỉ?”
Ngải Đông Đông nuốt nước miếng cái ực rồi chui tọt vào chăn. Có tiếng Chu Minh cười bảo: “Vớ vẩn, anh cả bao nhiêu tuổi mà có con lớn tướng thế được?”
“Sao lại không được, anh tính xem, lúc đấy chắc anh cả độ mười lăm mười sáu nhé. Ảnh trưởng thành sớm thế mười lăm mười sáu tuổi ai biết được ảnh làm những gì rồi. Có khi ảnh làm con người ta ễnh bụng ra rồi lén lút nuôi đến giờ cũng nên.”
Chu Minh phì cười không nói gì, hình như gã đi ra ngoài, lúc sau Chu Phóng vào phòng, hỏi nó: “Chơi đến bàn mấy rồi cu em?”
Máy điện tử này là Chu Phóng mua cho nó chơi cho đỡ buồn, có một trò đấu xe tăng Chu Phóng dạy nó chơi rồi đòi thi với nó, thật ra trò này nó chơi nát ra rồi nhưng để làm đẹp lòng Chu Phóng nó vẫn cố tình vờ thua gã.
Ngải Đông Đông đưa máy cho gã, Chu Phóng xem rồi kinh ngạc hỏi: “Úi cha, anh mới đi hút điếu thuốc mày đã chơi đến đây á?”
“Chơi đại thôi mà, mấy bàn này em ăn may ấy.”
Chu Phóng mân mê cái máy một hồi rồi đột nhiên quay sang hỏi Ngải Đông Đông: “Này anh thấy mày có vẻ thân với anh cả nhỉ, hình như hai người mới biết nhau thôi đúng không?”
“Dạ.” Ngải Đông Đông cảnh giác nhìn Chu Phóng rồi đáp: “Chắc tại có duyên anh ạ, thân hay không có phải vì quen lâu hay mới đâu anh, phải hợp tính mới được chứ.”
“Ừ cũng phải.” Chu Phóng nhìn nhìn nó: “Anh cả đúng là thích mấy đứa nhỏ lành lành lễ phép như chú mày.”
Gã nói thế lại làm Ngải Đông Đông giật mình: “Ba em thích trẻ con như thế ạ?”
“Ừ đấy, nhà này đứa nào cũng nghịch như giặc, cả bé bi là con gái mà có khác gì hai bà chị anh đâu, rặt như con trai hết. Chắc ít thấy nên mới thích, anh cả có vẻ trọng mấy người điềm đạm lịch sự lắm, người có học ổng cũng nể ấy.”
“Ba em hồi trước không đi học ạ?”
Nghe thế Chu Phóng phì cười: “Sao lại không học, có học nhưng mà không học cao thôi, tốt nghiệp cấp ba xong là ổng nghỉ, nhưng mà đàn ông thì quan trọng gì học cao hay thấp. Ông anh anh thông minh lắm chẳng qua ổng không thích đi học thôi, nhưng ổng hay đọc sách lắm nhé, toàn đọc mấy quyển thâm sâu khỉ gì anh xem cũng chẳng hiểu.”
Ngải Đông Đông gật đầu: “Em cũng nghĩ thế, bản lĩnh của đàn ông chủ yếu là phải tự phấn đấu chứ học hành bài vở ăn thua gì.”
Chu Phóng cười cười bảo: “May mà anh cả cũng nghĩ như chú mày đấy. Hồi đấy học xong cấp ba anh cũng không muốn lên đại học nữa nhưng mẹ cáu, mẹ không đồng ý, mẹ thì muốn mấy anh em được một đứa thành sinh viên nhưng ba anh em anh chẳng thằng nào thích đi học. Lúc ấy mà không nhờ anh cả khuyên mẹ thì giờ chắc anh đang vật vã trong trường rồi.”
Chu Phóng vừa nói vừa bấm máy điện tử, Ngải Đông Đông thì hầu như chẳng để ý gã đang nói gì, nó cứ ậm ừ cho qua thôi vì đầu óc nó lúc này còn bận tiêu hóa một câu Chu Phóng nói ban nãy.
Chu Phóng bảo Chu Cương thích những người điềm đạm lễ độ cơ.
Nó chợt thấy thấp thỏm, vì hình như nó cách “điềm đạm lễ độ” hơi bị xa, ngoài cái mặt thoạt trông thanh tú nhu thuận thì bản chất nó hoàn toàn trái ngược. Cái gì nó cũng dám nói, cái gì nó cũng dám làm, thậm chí một khi thích lên thì nó có khác gì thằng lưu manh đâu?
Chu Phóng phát hiện ra Ngải Đông Đông đang thả hồn đi đâu nên huých tay nó một cái: “Anh đang nói chuyện mà mày có nghe không đấy?”
“Dạ?”
“Anh hỏi mày nhận anh cả anh làm ba nuôi thật không, hay là đùa thôi?”
“Đương nhiên là thật chứ, chính ba em bảo thế mà.”
“Thế thì mày phải gọi anh là chú ba đi.” Chu Phóng bảo: “Đây không phải anh chơi khôn với mày đâu mà là ông anh anh để ý chuyện vai vế lắm, ổng giống hệt mẹ anh ấy, hôm qua mẹ anh còn bảo anh vai vế không liên quan gì đến tuổi hết. Không được vì anh với mày chỉ chênh nhau vài tuổi mà xưng anh em loạn lên thế, chú cháu là chú cháu, nghe chưa.”
“Ơ?” Ngải Đông Đông ngượng ngượng: “Thế em gọi anh là chú à?”
Chu Phóng cười toe: “Thôi đừng buồn, anh bảo mày nghe nhà anh trong họ vai vế hơi bị cao đấy, ra đường khối thằng ba bốn chục tuổi đầu vẫn phải gọi anh là chú ba đấy nhé. Mấy đứa nhỏ nhỏ thì khỏi phải nói, hồi học tiểu học đầy đứa bạn cùng lớp gọi anh là ông ba đấy.”
Gã nói thế làm Ngải Đông Đông phì cười: “Ở đây hay thế ạ.”
Đúng là giữ phép tắc quá thể.
“Thế đấy, hay mày tập dượt trước đi.” Chu Phóng bảo: “Đừng để lúc anh cả bảo gọi chú ba mày lại ấp úng như gà mắc tóc, nhân lúc ổng chưa về gọi thử mấy tiếng xem nào.”
“Không biết anh cả bỏ bùa gì thằng em mà mày quấn ảnh thế?” Chu Phóng cau mày: “Ông anh giai anh mà dễ gần thế à?”
Ngải Đông Đông cười hì hì không đáp, Chu Minh lại bảo: “Thôi được rồi đừng đứng ngoài này nữa, mai mà sốt lại thì chú không cho đi đâu.”
Ngải Đông Đông vội vàng chạy vào phòng trong, nó đang leo lên giường thì nghe tiếng Chu Phóng nói bên ngoài: “Này nhiều khi em nghi lắm anh hai ạ, anh bảo hay là anh cả với Đông Đông là…”
Ngải Đông Đông thót tim, nó đứng khựng tại chỗ, chân vẫn giẫm trên đôi dép lê.
Thôi xong rồi, gian tình lộ ráo rồi!
Thế rồi Chu Phóng nói tiếp: “Hay Đông Đông nó là con rơi của anh cả nhỉ?”
Ngải Đông Đông nuốt nước miếng cái ực rồi chui tọt vào chăn. Có tiếng Chu Minh cười bảo: “Vớ vẩn, anh cả bao nhiêu tuổi mà có con lớn tướng thế được?”
“Sao lại không được, anh tính xem, lúc đấy chắc anh cả độ mười lăm mười sáu nhé. Ảnh trưởng thành sớm thế mười lăm mười sáu tuổi ai biết được ảnh làm những gì rồi. Có khi ảnh làm con người ta ễnh bụng ra rồi lén lút nuôi đến giờ cũng nên.”
Chu Minh phì cười không nói gì, hình như gã đi ra ngoài, lúc sau Chu Phóng vào phòng, hỏi nó: “Chơi đến bàn mấy rồi cu em?”
Máy điện tử này là Chu Phóng mua cho nó chơi cho đỡ buồn, có một trò đấu xe tăng Chu Phóng dạy nó chơi rồi đòi thi với nó, thật ra trò này nó chơi nát ra rồi nhưng để làm đẹp lòng Chu Phóng nó vẫn cố tình vờ thua gã.
Ngải Đông Đông đưa máy cho gã, Chu Phóng xem rồi kinh ngạc hỏi: “Úi cha, anh mới đi hút điếu thuốc mày đã chơi đến đây á?”
“Chơi đại thôi mà, mấy bàn này em ăn may ấy.”
Chu Phóng mân mê cái máy một hồi rồi đột nhiên quay sang hỏi Ngải Đông Đông: “Này anh thấy mày có vẻ thân với anh cả nhỉ, hình như hai người mới biết nhau thôi đúng không?”
“Dạ.” Ngải Đông Đông cảnh giác nhìn Chu Phóng rồi đáp: “Chắc tại có duyên anh ạ, thân hay không có phải vì quen lâu hay mới đâu anh, phải hợp tính mới được chứ.”
“Ừ cũng phải.” Chu Phóng nhìn nhìn nó: “Anh cả đúng là thích mấy đứa nhỏ lành lành lễ phép như chú mày.”
Gã nói thế lại làm Ngải Đông Đông giật mình: “Ba em thích trẻ con như thế ạ?”
“Ừ đấy, nhà này đứa nào cũng nghịch như giặc, cả bé bi là con gái mà có khác gì hai bà chị anh đâu, rặt như con trai hết. Chắc ít thấy nên mới thích, anh cả có vẻ trọng mấy người điềm đạm lịch sự lắm, người có học ổng cũng nể ấy.”
“Ba em hồi trước không đi học ạ?”
Nghe thế Chu Phóng phì cười: “Sao lại không học, có học nhưng mà không học cao thôi, tốt nghiệp cấp ba xong là ổng nghỉ, nhưng mà đàn ông thì quan trọng gì học cao hay thấp. Ông anh anh thông minh lắm chẳng qua ổng không thích đi học thôi, nhưng ổng hay đọc sách lắm nhé, toàn đọc mấy quyển thâm sâu khỉ gì anh xem cũng chẳng hiểu.”
Ngải Đông Đông gật đầu: “Em cũng nghĩ thế, bản lĩnh của đàn ông chủ yếu là phải tự phấn đấu chứ học hành bài vở ăn thua gì.”
Chu Phóng cười cười bảo: “May mà anh cả cũng nghĩ như chú mày đấy. Hồi đấy học xong cấp ba anh cũng không muốn lên đại học nữa nhưng mẹ cáu, mẹ không đồng ý, mẹ thì muốn mấy anh em được một đứa thành sinh viên nhưng ba anh em anh chẳng thằng nào thích đi học. Lúc ấy mà không nhờ anh cả khuyên mẹ thì giờ chắc anh đang vật vã trong trường rồi.”
Chu Phóng vừa nói vừa bấm máy điện tử, Ngải Đông Đông thì hầu như chẳng để ý gã đang nói gì, nó cứ ậm ừ cho qua thôi vì đầu óc nó lúc này còn bận tiêu hóa một câu Chu Phóng nói ban nãy.
Chu Phóng bảo Chu Cương thích những người điềm đạm lễ độ cơ.
Nó chợt thấy thấp thỏm, vì hình như nó cách “điềm đạm lễ độ” hơi bị xa, ngoài cái mặt thoạt trông thanh tú nhu thuận thì bản chất nó hoàn toàn trái ngược. Cái gì nó cũng dám nói, cái gì nó cũng dám làm, thậm chí một khi thích lên thì nó có khác gì thằng lưu manh đâu?
Chu Phóng phát hiện ra Ngải Đông Đông đang thả hồn đi đâu nên huých tay nó một cái: “Anh đang nói chuyện mà mày có nghe không đấy?”
“Dạ?”
“Anh hỏi mày nhận anh cả anh làm ba nuôi thật không, hay là đùa thôi?”
“Đương nhiên là thật chứ, chính ba em bảo thế mà.”
“Thế thì mày phải gọi anh là chú ba đi.” Chu Phóng bảo: “Đây không phải anh chơi khôn với mày đâu mà là ông anh anh để ý chuyện vai vế lắm, ổng giống hệt mẹ anh ấy, hôm qua mẹ anh còn bảo anh vai vế không liên quan gì đến tuổi hết. Không được vì anh với mày chỉ chênh nhau vài tuổi mà xưng anh em loạn lên thế, chú cháu là chú cháu, nghe chưa.”
“Ơ?” Ngải Đông Đông ngượng ngượng: “Thế em gọi anh là chú à?”
Chu Phóng cười toe: “Thôi đừng buồn, anh bảo mày nghe nhà anh trong họ vai vế hơi bị cao đấy, ra đường khối thằng ba bốn chục tuổi đầu vẫn phải gọi anh là chú ba đấy nhé. Mấy đứa nhỏ nhỏ thì khỏi phải nói, hồi học tiểu học đầy đứa bạn cùng lớp gọi anh là ông ba đấy.”
Gã nói thế làm Ngải Đông Đông phì cười: “Ở đây hay thế ạ.”
Đúng là giữ phép tắc quá thể.
“Thế đấy, hay mày tập dượt trước đi.” Chu Phóng bảo: “Đừng để lúc anh cả bảo gọi chú ba mày lại ấp úng như gà mắc tóc, nhân lúc ổng chưa về gọi thử mấy tiếng xem nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất