Gã Độc Thân Vàng Mười

Chương 74

Trước Sau
Ngải Đông Đông trở dậy, chuẩn bị đi rửa mặt nó mới biết Chu Cương đang tắm. Nó đứng ngoài gõ cửa gọi: “Ba nhanh lên, con muốn đi vệ sinh.”

Bên trong vẫn xả nước ào ào, không có tiếng người đáp lại. Ngải Đông Đông ngần ngừ một tí rồi đẩy cửa ra, nhà tắm mù mịt hơi nước, rồi cơ thể trần trụi cường tráng của Chu Cương đập vào mắt nó. Ngải Đông Đông len lén nhìn, trống ngực lại đập thình thịch nhưng nó dặn lòng phải làm như không thấy, nó đi thẳng vào đến bồn cầu, cởi quần đi tiểu.

Nó cũng thấy lạ là Chu Cương không nói gì với nó, tiểu xong nó quay đầu lại thì thấy Chu Cương đang gội đầu, bọt xà phòng bị nước xối trôi từ đầu xuống những múi cơ rắn chắc trên thân thể gã, Ngải Đông Đông nuốt nuốt nước miếng, cố dứt mắt ra khỏi cái thứ hùng dũng oai vệ bên dưới Chu Cương.

Chu Cương thây kệ nó, nhưng nó lại không kìm được để ý đến Chu Cương. Thế là ra đến cửa nó chẹp miệng một cái, hỏi: “Ba không sao chứ?”

Chu Cương chỉ “ừ” một tiếng, nó lại bảo: “Ai bảo ba uống lắm thế, con không kéo được ba thật, mà con không muốn gọi ai đêm hôm.”. truyện teen hay

“Ừ.”

Ngải Đông Đông “hứ” một cái rồi quay hẳn lại, thấy Chu Cương vẫn chỉ lo gội đầu nó bực mình đi ra rồi sập cửa rầm một cái, bụng nghĩ nhất định không được chịu thua trước. Nó đã chủ động xuống nước mà Chu Cương không biết điều thì thôi.

Nó lại mở cửa đi vào, lần này cuối cùng Chu Cương cũng lên tiếng: “Sao lại vào nữa?”

“Đánh răng rửa mặt.” nói xong Ngải Đông Đông đi vào đứng cạnh bồn rửa mặt, Chu Cương xả nước bắn cả vào người nó, nó vừa tránh vừa bảo: “Ba mở nước nhỏ thôi, bắn lên con rồi.”

“Mày đi ra đi, mấy phút nữa rồi vào.”

Ngải Đông Đông ngậm bàn chải đứng một bên, vừa đánh răng vừa ngắm Chu Cương. Chu Cương vuốt mặt quay sang cười khẩy với nó: “Nhìn gì, chưa thấy đàn ông cởi truồng à?”

“Thấy rồi, nhưng chưa thấy chim ai to thế này.” Ngải Đông Đông nói tỉnh rụi, “Xem tí cho bổ mắt.”

Chu Cương sửng sốt, môi gã giật giật, cuối cùng chính gã phải quay đi. Ngải Đông Đông cười đắc ý, nó vẫn đứng dựa cửa, nói tiếp: “Mông ba cũng vểnh phết nhỉ, gợi cảm gớm.”

Chu Cương quay phắt lại trợn mắt với nó, Ngải Đông Đông chà răng lúng búng nói: “Con nói thật mà, ơ kìa đẹp mà không cho người ta nói à?”



“Không ai cấm mày nói, nhưng phải xem nên nói lúc nào.” Chu Cương nghiêng mình lại, cái thứ to tổ bố lại đập vào mắt Ngải Đông Đông.

Cây hàng khủng của Chu Cương lúc này đã cương lên phân nửa.

Mặt Ngải Đông Đông nóng rần, tim nó lại nện bình bình, theo bản năng nó ngoảnh mặt đi. Chu Cương cười bảo: “Nhát chết.”

Ngải Đông Đông cắn bàn chải, nghĩ bụng mình không thể ngượng ra mặt thế được, đúng ra nó phải ngoảnh lại nhìn chằm chằm Chu Cương, mất công nhìn thì nhìn cho no mắt.

Nhưng cuối cùng nó vẫn không đủ dũng khí, nó cầm cốc với bàn chải đẩy cửa chạy ra ngoài, lúc đi cuống chân quá còn suýt ngã sấp mặt làm đổ hết cốc nước ra sàn, đằng sau lưng có tiếng Chu Cương cười phá lên thật đáng ghét.

Nó ngậm bàn chải đứng ngoài đợi một hồi, lúc vào lần nữa thì Chu Cương đã mặc áo xong, đang xỏ chân vào quần.

Nó làm như sốt ruột bảo: “Tắm thôi mà rầy rà cả buổi.”

“Đừng có lèm bèm vội, chuyện tối qua chưa xong đâu.” Chu Cương mặc quần xong vắt khăn mặt lên vai, bảo: “Chưa nói rõ ràng chuyện này thì hôm nay đừng đứa nào ra cửa.”

“Được thôi, ba muốn tính gì thì tính, thích đòi nợ thì con có cái thân đây này, vừa làm con nuôi vừa làm hàng cho ba xả là cùng chứ gì?”

Chu Cương há hốc mồm, lần này gã cạn lời thật. Ngải Đông Đông cười khẩy, bảo: “Đứa nào mới nhát chết?”

Chu Cương cầm quần áo bẩn đi ra, Ngải Đông Đông súc miệng rồi vã nước lạnh lên rửa mặt. Nó ngơ ngác ngắm mình trong gương, nhìn ngang nhìn dọc nó vẫn thấy mình cũng được quá mà, mắt mũi đâu ra đấy đẹp trai khỏi phải bàn.

Nó đẹp thế lại còn sốt sắng sán vào tại sao Chu Cương vẫn không thích? Không lẽ chỉ vì nó còn nhỏ quá à?

Có khi nào sức hấp dẫn của nó với Chu Cương trước kia chỉ là vì lúc đó ở trong tù không còn ai đẹp hơn nó, nó là thằng chột làm vua xứ mù? Giờ thì Chu Cương vừa ra tù đã thấy trăm hoa khoe sắc, thằng nhãi con chưa đủ lông đủ cánh như nó không là gì nữa ư?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau