Chương 116
Ngày hôm sau trời trong nắng ấm, cây cối hân hoan đâm chồi nảy lộc, bầy chim sẻ ríu rít sà xuống kiếm ăn trong sân. Cả nhà họ Chu ra sân ngồi phơi nắng, ai nấy đều khoan khoái tận hưởng món quà trong lành của thiên nhiên. Bà Chu đang nhắm mắt thư giãn thì như chợt nhớ ra điều gì, bà hỏi: “Ồ, Đông Đông đâu rồi?”
Chu Cương hơi giật mình, gã đang định trả lời thì Thụy Linh đã cười lên tiếng trước: “Bà quên à, bữa nay thứ tư thằng bé đi học rồi.”
Chu Cương bật cười, mắt gã sáng rỡ lộ liễu xuân tình: “Bữa nay nó khó ở nên xin nghỉ học, vẫn đang nằm trên phòng ấy.”
“Bị sao thế, có cần đi viện khám xem thế nào không?”
“Không sao, ốm vặt thôi. Nó lười không muốn dậy nên ỏng eo ấy mà. Hôm qua cũng là ngày đặc biệt với nó nên thôi để nó nghỉ một hôm.”
“Để em lên xem.” Chu Phóng hăm hở đứng dậy, Hâm Hâm cũng vội vàng la lên: “Con nữa, con đi nữa!”
“Không đứa nào lên hết, để yên cho anh Đông Đông con ngủ.” nói rồi Chu Cương hiên ngang đứng dậy, đi sang nhà lên phòng Ngải Đông Đông.
Ngải Đông Đông còn đang ngủ, mặt nó hơi tái tái. Chu Cương ngồi xuống cạnh giường đưa tay vuốt má nó, Ngải Đông Đông ậm ừ mở mắt ra, thấy gã nó lập tức rụt đầu vào chăn.
Chu Cương bật cười: “Biết ngượng đấy?”
Ngải Đông Đông càng rúc trong chăn, Chu Cương ngả người xuống ôm cả bọc chăn rồi cụng cụng vào đầu nó, hỏi: “Có đau không?”
“Không đau.” Ngải Đông Đông ló mặt ra, cười hì hì: “Sao ba lại lên đây, bữa nay ba không đi đâu à?”
“Con ở đây thì ba đi đâu được.” nói rồi Chu Cương chực kéo chăn ra, Ngải Đông Đông vội vàng ghì lại rồi lắp bắp: “Ba… ba định làm gì… con không được đâu, không được…”
“Nghĩ gì vậy, để ba xem đằng sau mày thế nào rồi.”
“Thế thì ngượng chết.” Ngải Đông Đông đỏ mặt không chịu.
“Giờ mới biết ngượng.” Chu Cương cười, nói: “Có phải ba chưa thấy đâu.”
“Lúc đấy khác…” lúc ấy đầu óc nó mụ mị vì tình thì biết đâu mà thẹn, nhưng mà bây giờ khác, ban ngày ban mặt tự dưng bảo nó chổng mông là thế nào.
“Không cho xem thật à?”
Ngải Đông Đông cương quyết lắc đầu: “Không cho.”
“Ừ thì thôi, nhưng mà…” Chu Cương làm bộ nghiêm mặt: “Nhỡ bị thương mà để đấy không vệ sinh là nhiễm trùng đấy nhé. Lúc đấy đi viện phải cởi quần cho bác sĩ khám còn xấu hổ hơn nhiều.”
Ngải Đông Đông trố mắt nhìn Chu Cương: “Thật ạ?”
“Thật hay không mày cứ thử nghĩ xem, ba nói có lý đàng hoàng.” Chu Cương đằng hắng một cái rồi tiếp: “Gặp bác sĩ tốt thì không sao chứ nhỡ phải ông nào biến thái lại sờ mó mày thì, chậc chậc.”
Riêng chuyện này thì Ngải Đông Đông chưa tính đến thật, mà đúng là cũng phải tính thôi. Nói xong Chu Cương đứng dậy: “Thôi đã không cho ba xem thì đành vậy, ba đi có việc đây…”
“Ấy chớ…” Ngải Đông Đông vội túm tay gã kéo lại, mặt nó đỏ dừ, nó lắp bắp: “Thế thì… thế ba xem đi…”
Nói rồi nó nằm sấp xuống, vùi mặt vào gối. Chu Cương nín cười ngồi lại xuống giường, ho khẽ một tiếng rồi xốc chăn lên.
Ngải Đông Đông tụt quần ngủ ra, dưới ánh sáng ban ngày Chu Cương mới nhận ra đêm qua mình điên thật sự.
Nguyên cái mông Ngải Đông Đông lằn đầy dấu tay đỏ ửng, có những chỗ thậm chí bầm tím, cả hai bên hông nó cũng chi chít vết bầm. Toàn là dấu tích của tiết mục ghìm eo thằng bé cắm đầu vào ** của gã đây. Lúc đó thú thật là gã hoàn toàn mất trí nên có biết nặng nhẹ gì đâu.
Gã sờ sờ mông Ngải Đông Đông, người nó giật bắn như bị điện giật, gã vội xoa dịu: “Từ từ, đừng sợ.”
“Con có sợ đâu, tại người nó cứ thế.” Ngải Đông Đông vùi mặt trên gối, thỉnh thoảng vẫn cố ngoái lại nhìn mặt gã, nhìn một tí thôi là nó quay đi ngay, nó đang ngượng chết đi được ấy.
Chu Cương vạch hai cánh mông nó ra mới thấy nơi đó của Ngải Đông Đông đã tấy đỏ hết cả, trông không ổn chút nào.
Thực sự sáng nay thức dậy Chu Cương cũng đã hơi lăn tăn rồi, kích cỡ của gã thế nào gã biết chứ. Phụ nữ nhiều khi còn phải trách gã “vĩ đại” quá người ta chịu không nổi nữa là Ngải Đông Đông có một nắm một mớ, nơi ấy của nó lại còn chặt khít thế nữa.
“Sao… sao rồi, có làm sao không ba?”
Giọng Ngải Đông Đông nghe hơi run, nó cũng thấy sợ thật, nhỡ đúng như Chu Cương nói phải đi viện cho bác sĩ khám thì còn biết giấu mặt vào đâu, có chết nó cũng không khám xét gì hết!
“Hơi sưng, tại ba sơ ý… để đi mua thuốc về bôi.” nói rồi Chu Cương đứng dậy, kéo chăn đắp cho Ngải Đông Đông rồi bảo: “Ở yên đợi ba ra đầu đường mua thuốc.”
Chu Cương hơi giật mình, gã đang định trả lời thì Thụy Linh đã cười lên tiếng trước: “Bà quên à, bữa nay thứ tư thằng bé đi học rồi.”
Chu Cương bật cười, mắt gã sáng rỡ lộ liễu xuân tình: “Bữa nay nó khó ở nên xin nghỉ học, vẫn đang nằm trên phòng ấy.”
“Bị sao thế, có cần đi viện khám xem thế nào không?”
“Không sao, ốm vặt thôi. Nó lười không muốn dậy nên ỏng eo ấy mà. Hôm qua cũng là ngày đặc biệt với nó nên thôi để nó nghỉ một hôm.”
“Để em lên xem.” Chu Phóng hăm hở đứng dậy, Hâm Hâm cũng vội vàng la lên: “Con nữa, con đi nữa!”
“Không đứa nào lên hết, để yên cho anh Đông Đông con ngủ.” nói rồi Chu Cương hiên ngang đứng dậy, đi sang nhà lên phòng Ngải Đông Đông.
Ngải Đông Đông còn đang ngủ, mặt nó hơi tái tái. Chu Cương ngồi xuống cạnh giường đưa tay vuốt má nó, Ngải Đông Đông ậm ừ mở mắt ra, thấy gã nó lập tức rụt đầu vào chăn.
Chu Cương bật cười: “Biết ngượng đấy?”
Ngải Đông Đông càng rúc trong chăn, Chu Cương ngả người xuống ôm cả bọc chăn rồi cụng cụng vào đầu nó, hỏi: “Có đau không?”
“Không đau.” Ngải Đông Đông ló mặt ra, cười hì hì: “Sao ba lại lên đây, bữa nay ba không đi đâu à?”
“Con ở đây thì ba đi đâu được.” nói rồi Chu Cương chực kéo chăn ra, Ngải Đông Đông vội vàng ghì lại rồi lắp bắp: “Ba… ba định làm gì… con không được đâu, không được…”
“Nghĩ gì vậy, để ba xem đằng sau mày thế nào rồi.”
“Thế thì ngượng chết.” Ngải Đông Đông đỏ mặt không chịu.
“Giờ mới biết ngượng.” Chu Cương cười, nói: “Có phải ba chưa thấy đâu.”
“Lúc đấy khác…” lúc ấy đầu óc nó mụ mị vì tình thì biết đâu mà thẹn, nhưng mà bây giờ khác, ban ngày ban mặt tự dưng bảo nó chổng mông là thế nào.
“Không cho xem thật à?”
Ngải Đông Đông cương quyết lắc đầu: “Không cho.”
“Ừ thì thôi, nhưng mà…” Chu Cương làm bộ nghiêm mặt: “Nhỡ bị thương mà để đấy không vệ sinh là nhiễm trùng đấy nhé. Lúc đấy đi viện phải cởi quần cho bác sĩ khám còn xấu hổ hơn nhiều.”
Ngải Đông Đông trố mắt nhìn Chu Cương: “Thật ạ?”
“Thật hay không mày cứ thử nghĩ xem, ba nói có lý đàng hoàng.” Chu Cương đằng hắng một cái rồi tiếp: “Gặp bác sĩ tốt thì không sao chứ nhỡ phải ông nào biến thái lại sờ mó mày thì, chậc chậc.”
Riêng chuyện này thì Ngải Đông Đông chưa tính đến thật, mà đúng là cũng phải tính thôi. Nói xong Chu Cương đứng dậy: “Thôi đã không cho ba xem thì đành vậy, ba đi có việc đây…”
“Ấy chớ…” Ngải Đông Đông vội túm tay gã kéo lại, mặt nó đỏ dừ, nó lắp bắp: “Thế thì… thế ba xem đi…”
Nói rồi nó nằm sấp xuống, vùi mặt vào gối. Chu Cương nín cười ngồi lại xuống giường, ho khẽ một tiếng rồi xốc chăn lên.
Ngải Đông Đông tụt quần ngủ ra, dưới ánh sáng ban ngày Chu Cương mới nhận ra đêm qua mình điên thật sự.
Nguyên cái mông Ngải Đông Đông lằn đầy dấu tay đỏ ửng, có những chỗ thậm chí bầm tím, cả hai bên hông nó cũng chi chít vết bầm. Toàn là dấu tích của tiết mục ghìm eo thằng bé cắm đầu vào ** của gã đây. Lúc đó thú thật là gã hoàn toàn mất trí nên có biết nặng nhẹ gì đâu.
Gã sờ sờ mông Ngải Đông Đông, người nó giật bắn như bị điện giật, gã vội xoa dịu: “Từ từ, đừng sợ.”
“Con có sợ đâu, tại người nó cứ thế.” Ngải Đông Đông vùi mặt trên gối, thỉnh thoảng vẫn cố ngoái lại nhìn mặt gã, nhìn một tí thôi là nó quay đi ngay, nó đang ngượng chết đi được ấy.
Chu Cương vạch hai cánh mông nó ra mới thấy nơi đó của Ngải Đông Đông đã tấy đỏ hết cả, trông không ổn chút nào.
Thực sự sáng nay thức dậy Chu Cương cũng đã hơi lăn tăn rồi, kích cỡ của gã thế nào gã biết chứ. Phụ nữ nhiều khi còn phải trách gã “vĩ đại” quá người ta chịu không nổi nữa là Ngải Đông Đông có một nắm một mớ, nơi ấy của nó lại còn chặt khít thế nữa.
“Sao… sao rồi, có làm sao không ba?”
Giọng Ngải Đông Đông nghe hơi run, nó cũng thấy sợ thật, nhỡ đúng như Chu Cương nói phải đi viện cho bác sĩ khám thì còn biết giấu mặt vào đâu, có chết nó cũng không khám xét gì hết!
“Hơi sưng, tại ba sơ ý… để đi mua thuốc về bôi.” nói rồi Chu Cương đứng dậy, kéo chăn đắp cho Ngải Đông Đông rồi bảo: “Ở yên đợi ba ra đầu đường mua thuốc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất