Tổng Tài Và Chim Hoàng Yến Hắn Giam Giữ Đều Có Bệnh
Chương 5: Thỏa hiệp
Editor: Chỉ muốn làm cá mặn~~ | Beta: Mina
–
“Tổng giám đốc Mục! Tổng giám đốc Mục! Tôi đã cố khuyên nhủ Thẩm Ngạn rồi nhưng cậu ấy vẫn không chịu! Cậu ấy không muốn! Tôi cũng không làm gì được cậu ấy cả!”
Sáng sớm, ánh nắng từ phía đông rọi lên tòa nhà cao tầng, dần dần chiếu sáng cả căn phòng tăm tối.
Hồ Kim đứng trước bàn làm việc, sốt sắng mà giải thích, cả khóe miệng và trên mắt anh ta đều có những vết bầm tím, dường như đã bị đánh không nhẹ.
Người mặc tây trang trước mặt Hồ Kim dựa người vào bàn làm việc, một tay cầm ly cà phê, một tay cầm văn kiện hợp đồng, thản nhiên nói: “Cậu có nói tôi là người muốn bao dưỡng anh ấy không?”
Hồ Kim hoảng loạn vội vàng nói: “Không có! Ngài đã dặn thì tất nhiên tôi sẽ không làm trái ý ngài! Tên của ngài một chữ tôi cũng không hé ra! Cùng lắm giám đốc à, có lẽ nếu ngài lộ thân phận thì cậu ấy sẽ suy nghĩ lại đó?”
Người nọ nhấp một ngụm cà phê, cười nói: “Nếu cậu ấy biết đó là tôi chỉ sợ sẽ càng không đồng ý”.
Hồ Kim cứng họng, vò đầu bứt tai mà nghĩ cách thoát thân.
Đột nhiên điện thoại của người đối diện rung lên, hắn đặt tài liệu xuống bàn bắt máy, ừm vài tiếng rồi nhìn Hồ Kim, Hồ Kim bị hắn nhìn đến đổ mồ hôi lạnh, thậm chí còn sởn cả gai ốc.
Hắn ném điện thoại về phía Hồ Kim, cười lạnh nói: “Có người hỏi tôi có giam giữ người trái phép không kìa, cậu tự nói đi”.
Hồ Kim hoang mang nhận máy, rõ ràng chỉ giao tiếp qua điện thoại nhưng anh lại theo bản năng mà cúi lưng xuống: “Không có! Không có! Ngài hiểu lầm rồi, là tôi tự nguyện ở lại, giám đốc Mục đối xử với tôi rất tốt! Đúng đúng, cảm ơn ngài đã quan tâm ạ!”
Giải thích xong, Hồ Kim thở phào, cẩn thận đưa điện thoại cho người đối diện, hắn không đưa tay nhận mà chỉ đưa ly cà phê lên miệng. Nhìn về mặt trời đang dần mọc lên kia, rồi nói: “Cậu cứ tiếp tục thuyết phục Thẩm Ngạn”.
“Được, được, được” Hồ Kim vội vàng nói.
“Từ từ.” Hắn đột nhiên nói, Hồ Kim sững người liền thấy hắn quay người lại.
Ánh nắng chiếu ngược vào người, che đi biểu cảm của hắn. Hắn mỉm cười, chậm rãi nói:
“Đừng gọi quá sớm, để anh ấy ngủ dậy đã.”
—
“Tiểu Thẩm à, gần đây tôi không có nhiều tiền nên chỉ có thể cho cậu mượn 2 vạn thôi được không?”
Trước cửa phòng ICU, Thẩm Ngạn đứng ở góc hành lang không người, nói: “Tất nhiên là được rồi, cảm ơn cậu”.
Sau khi cúp máy, Thẩm Ngạn nghĩ, anh đã hỏi mượn tất cả người thân và bạn bè nhưng chi phí phẫu thuật vẫn còn thiếu 6 vạn. 6 vạn không quá nhiều cũng không quá ít, nhưng nó lại giống như một con quái vật thừa sức để nuốt chửng Thẩm Ngạn, khiến anh phải bất lực cam chịu.
Thẩm Ngạn xem đi xem lại danh bạ, cuối cùng chỉ có thể cất điện thoại, đưa hai bàn tay yếu ớt lên xoa mặt.
Đột nhiên điện thoại rung lên.
Thẩm Ngạn liếc nhìn điện thoại, trên màn hình là một dãy số lạ nhưng lại khiến anh cảm thấy có chút quen mắt. Thẩm Ngạn bấm nhận, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói run rẩy: “Alo, Tiểu Thẩm à, là… là tôi đây.”
Thẩm Ngạn trầm mặc nắm chặt điện thoại một lúc lâu, cậu ngẩng đầu đi về phía trước.
Hành lang bệnh viện có bức tường trắng đến chói mắt, ở đó có người đang khóc cũng có người đang cười. Mùi thuốc sát khuẩn xộc lên mũi khiến ai nấy cũng cảm thấy buồn nôn, nhưng khi bác sĩ bước ra khỏi phòng bệnh chỉ sợ còn khiến người ta sợ hãi hơn. Trước cửa các phòng ICU đều có những người nhà bệnh nhân ở ngoài chờ, có người gào khóc mà cũng có người vui mừng vì người thân được xuất viện.
Thẩm Ngạn thu hồi tầm mắt rồi nói: “Hồ Kim, ngày mai nếu anh cho tôi 6 vạn, tôi sẽ chấp nhận yêu cầu của anh.”
Người ở đầu dây bên kia nhịn không được mà mừng như điên: “Được! Được! Không vấn đề gì! Không vấn đề gì!”
Thẩm Ngạn lại nói: “Đừng vui mừng quá sớm, tôi không muốn bị bao dưỡng mà chỉ giữ thể diện mời rượu người ta. Tôi biết mình không nổi tiếng, hiện tại cũng không kiếm được 6 vạn trong thời gian ngắn nên… từ giờ trở đi, anh muốn tôi uống trà hay mời rượu với bất kỳ ai đều được hết nhưng với điều kiện là ngày mai anh phải chuyển cho tôi 6 vạn.”
“Được! Nếu được như vậy thì quá tốt!”
“Khi nào?” Thẩm Ngạn hỏi.
Đầu dây bên kia im lặng một lát rồi nói: “Tối nay!”
Thẩm Ngạn sững sờ, anh không ngờ lại nhanh đến như vậy.
Nhưng đầu dây bên kia lại không cho anh thời gian suy nghĩ mà nói: “Vậy thì Tiểu Thẩm à, tí nữa anh gửi địa chỉ cho cậu, nhớ đến đúng giờ nhé! Anh cúp máy đây.”
Như là sợ Thẩm Ngạn đổi ý, Hồ Kim vội vàng nhắn nhủ vài câu rồi cúi máy.
Thẩm Ngạn hít một hơi thật sâu, dường như đã trải qua một nhiệm vụ khó khăn mà kiệt sức ngả người dựa vào tường, hai tay ôm đầu từ từ trượt xuống.
–
“Tổng giám đốc Mục! Tổng giám đốc Mục! Tôi đã cố khuyên nhủ Thẩm Ngạn rồi nhưng cậu ấy vẫn không chịu! Cậu ấy không muốn! Tôi cũng không làm gì được cậu ấy cả!”
Sáng sớm, ánh nắng từ phía đông rọi lên tòa nhà cao tầng, dần dần chiếu sáng cả căn phòng tăm tối.
Hồ Kim đứng trước bàn làm việc, sốt sắng mà giải thích, cả khóe miệng và trên mắt anh ta đều có những vết bầm tím, dường như đã bị đánh không nhẹ.
Người mặc tây trang trước mặt Hồ Kim dựa người vào bàn làm việc, một tay cầm ly cà phê, một tay cầm văn kiện hợp đồng, thản nhiên nói: “Cậu có nói tôi là người muốn bao dưỡng anh ấy không?”
Hồ Kim hoảng loạn vội vàng nói: “Không có! Ngài đã dặn thì tất nhiên tôi sẽ không làm trái ý ngài! Tên của ngài một chữ tôi cũng không hé ra! Cùng lắm giám đốc à, có lẽ nếu ngài lộ thân phận thì cậu ấy sẽ suy nghĩ lại đó?”
Người nọ nhấp một ngụm cà phê, cười nói: “Nếu cậu ấy biết đó là tôi chỉ sợ sẽ càng không đồng ý”.
Hồ Kim cứng họng, vò đầu bứt tai mà nghĩ cách thoát thân.
Đột nhiên điện thoại của người đối diện rung lên, hắn đặt tài liệu xuống bàn bắt máy, ừm vài tiếng rồi nhìn Hồ Kim, Hồ Kim bị hắn nhìn đến đổ mồ hôi lạnh, thậm chí còn sởn cả gai ốc.
Hắn ném điện thoại về phía Hồ Kim, cười lạnh nói: “Có người hỏi tôi có giam giữ người trái phép không kìa, cậu tự nói đi”.
Hồ Kim hoang mang nhận máy, rõ ràng chỉ giao tiếp qua điện thoại nhưng anh lại theo bản năng mà cúi lưng xuống: “Không có! Không có! Ngài hiểu lầm rồi, là tôi tự nguyện ở lại, giám đốc Mục đối xử với tôi rất tốt! Đúng đúng, cảm ơn ngài đã quan tâm ạ!”
Giải thích xong, Hồ Kim thở phào, cẩn thận đưa điện thoại cho người đối diện, hắn không đưa tay nhận mà chỉ đưa ly cà phê lên miệng. Nhìn về mặt trời đang dần mọc lên kia, rồi nói: “Cậu cứ tiếp tục thuyết phục Thẩm Ngạn”.
“Được, được, được” Hồ Kim vội vàng nói.
“Từ từ.” Hắn đột nhiên nói, Hồ Kim sững người liền thấy hắn quay người lại.
Ánh nắng chiếu ngược vào người, che đi biểu cảm của hắn. Hắn mỉm cười, chậm rãi nói:
“Đừng gọi quá sớm, để anh ấy ngủ dậy đã.”
—
“Tiểu Thẩm à, gần đây tôi không có nhiều tiền nên chỉ có thể cho cậu mượn 2 vạn thôi được không?”
Trước cửa phòng ICU, Thẩm Ngạn đứng ở góc hành lang không người, nói: “Tất nhiên là được rồi, cảm ơn cậu”.
Sau khi cúp máy, Thẩm Ngạn nghĩ, anh đã hỏi mượn tất cả người thân và bạn bè nhưng chi phí phẫu thuật vẫn còn thiếu 6 vạn. 6 vạn không quá nhiều cũng không quá ít, nhưng nó lại giống như một con quái vật thừa sức để nuốt chửng Thẩm Ngạn, khiến anh phải bất lực cam chịu.
Thẩm Ngạn xem đi xem lại danh bạ, cuối cùng chỉ có thể cất điện thoại, đưa hai bàn tay yếu ớt lên xoa mặt.
Đột nhiên điện thoại rung lên.
Thẩm Ngạn liếc nhìn điện thoại, trên màn hình là một dãy số lạ nhưng lại khiến anh cảm thấy có chút quen mắt. Thẩm Ngạn bấm nhận, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói run rẩy: “Alo, Tiểu Thẩm à, là… là tôi đây.”
Thẩm Ngạn trầm mặc nắm chặt điện thoại một lúc lâu, cậu ngẩng đầu đi về phía trước.
Hành lang bệnh viện có bức tường trắng đến chói mắt, ở đó có người đang khóc cũng có người đang cười. Mùi thuốc sát khuẩn xộc lên mũi khiến ai nấy cũng cảm thấy buồn nôn, nhưng khi bác sĩ bước ra khỏi phòng bệnh chỉ sợ còn khiến người ta sợ hãi hơn. Trước cửa các phòng ICU đều có những người nhà bệnh nhân ở ngoài chờ, có người gào khóc mà cũng có người vui mừng vì người thân được xuất viện.
Thẩm Ngạn thu hồi tầm mắt rồi nói: “Hồ Kim, ngày mai nếu anh cho tôi 6 vạn, tôi sẽ chấp nhận yêu cầu của anh.”
Người ở đầu dây bên kia nhịn không được mà mừng như điên: “Được! Được! Không vấn đề gì! Không vấn đề gì!”
Thẩm Ngạn lại nói: “Đừng vui mừng quá sớm, tôi không muốn bị bao dưỡng mà chỉ giữ thể diện mời rượu người ta. Tôi biết mình không nổi tiếng, hiện tại cũng không kiếm được 6 vạn trong thời gian ngắn nên… từ giờ trở đi, anh muốn tôi uống trà hay mời rượu với bất kỳ ai đều được hết nhưng với điều kiện là ngày mai anh phải chuyển cho tôi 6 vạn.”
“Được! Nếu được như vậy thì quá tốt!”
“Khi nào?” Thẩm Ngạn hỏi.
Đầu dây bên kia im lặng một lát rồi nói: “Tối nay!”
Thẩm Ngạn sững sờ, anh không ngờ lại nhanh đến như vậy.
Nhưng đầu dây bên kia lại không cho anh thời gian suy nghĩ mà nói: “Vậy thì Tiểu Thẩm à, tí nữa anh gửi địa chỉ cho cậu, nhớ đến đúng giờ nhé! Anh cúp máy đây.”
Như là sợ Thẩm Ngạn đổi ý, Hồ Kim vội vàng nhắn nhủ vài câu rồi cúi máy.
Thẩm Ngạn hít một hơi thật sâu, dường như đã trải qua một nhiệm vụ khó khăn mà kiệt sức ngả người dựa vào tường, hai tay ôm đầu từ từ trượt xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất