Chương 5
Buổi tối sau khi quay lại phòng giam, Adam lại bảo tôi đọc thơ cho anh ta.
Tôi đọc trong trạng thái nặng nề tâm sự, không để ý đọc sai mấy chữ, bị ánh mắt vô cảm của anh ta nhìn chằm chằm thì càng hốt hoảng, tay run rẩy không ngớt, một nửa là sợ hãi một nửa là căng thẳng.
Có vẻ lần này anh ta không hài lòng, chưa nghe tôi đọc được mấy bài đã lấy lại sách, ngồi trên ghế yên lặng tự đọc.
Tôi không bò lên giường trên tránh anh ta như tránh rắn rết giống mọi ngày, mà vẫn đứng yên trước mặt anh ta.
Trong bầu không khí tĩnh lặng tôi nghe thấy tiếng mình thở hổn hển như nước sôi sùng sục, mặt đỏ lựng mà tim thì không khác gì bị ngâm trong nước biển băng hàn.
(https://www.wattpad.com/story/301019457)
Adam cũng nhận ra sự dị thường của tôi, ngước mắt nhìn tôi, đơn thuần là nhìn chứ không có biểu cảm.
Tôi đối diện với ánh nhìn lạnh tanh của anh ta, cắn răng bước lên trước một bước.
Anh ta bất động, ngón tay trắng ngần thuôn dài vẫn cầm cuốn sách.
Thế là tôi lấy hết dũng khí bước tiếp, đến tận khi đầu gối chạm vào chân anh ta.
Anh ta ngồi nghiêm túc trên ghế, đôi chân dài hơi giạng ra, đồng phục tù nhân màu cam càng làm da anh ta trắng hơn, là sắc trắng thiên lạnh, người ta nhìn thôi cũng thấy lạnh lẽo.
Cuốn sách được anh ta nâng trên tay, khuỷu tay chống trên bàn, một tay khác thì thảnh thơi tựa lên thành ghế, ngón tay rũ xuống vừa thanh thoát vừa đẹp đẽ, tuy ngồi trên chiếc ghế đơn sơ trong phòng giam nhưng lại làm người ta cảm giác như anh ta đang ngồi trên ngai vàng của hoàng tử.
Tôi cúi đầu, sau một hồi lưỡng lự rốt cuộc cũng ngượng ngùng chuyển tầm mắt xuống bụng dưới đối phương, vật ngủ đông cộm lên, nhưng chỉ nhìn thế kia cũng có thể thấy được "sức nặng" của nó.
Không khí đọng lại như bơ đặc dính, tôi gần như nghẹt thở.
Trong tầm mắt, đầu ngón tay anh ta khẽ cử động, vịn tay ghế, có vẻ sắp đứng dậy, tôi hốt hoảng vươn tay ra lần mò.
Khối thịt trong tay mềm nhũn nhỏ bé đáng ngạc nhiên, tôi sợ hãi rụt tay về nhưng khi hoang mang ngước mắt lên, đối diện với đôi con ngươi nhạt của anh ta thì thầm rùng mình, ngu ngơ nghĩ dù sao cũng đã thế này rồi không thể quay đầu được nữa, vậy là dứt khoát tránh tầm mắt của anh ta mò xuống dưới, vụng về xoa nắn.
Tôi chưa từng làm như vậy với ai khác, ngay cả với bản thân cũng ít khi làm.
Qua lớp quần áo tù nhân mà tôi cũng như bị phỏng, không thể vê thứ vẫn còn mềm nhũn ấy bằng một tay, dù cố thế nào cũng không thể làm nó cương, thậm chí khi tôi mất bình tĩnh ngẩng đầu còn thấy anh ta nhăn mày.
Vẻ mặt đó rất đáng sợ, vì nó có nghĩa là anh ta không hài lòng, không thoải mái.
Tôi nóng ruột cúi đầu, vô thức xoa nắn mạnh tay hơn, cuối cùng anh ta nhấc tay ấn vai tôi muốn đẩy ra.
Tôi sốt ruột muốn khóc, không màng đến sự bài xích của đối phương, ngồi quỳ xuống kéo quần anh ta móc dương v*t ra rồi vội vã ngậm vào.
dương v*t thô to búng ra chặn miệng tôi, thậm chí còn chưa nhìn rõ nó đã nhắm mắt ra sức ngậm liếm, những ngày trước có vô số kẻ ép tôi thấy dương v*t chúng, vừa thâm vừa tanh tưởi, Adam sạch sẽ hơn chúng, cũng to và nóng hơn, dù còn mềm nhưng độ dài khá dọa người.
Tôi không thể tưởng nổi lát nữa phải làm sao để vật này cắm vào người mình, đầu óc rối bời, há to miệng cũng chỉ ngậm được phần đầu, mùi nam tính tanh nồng xộc vào mặt hơi buồn nôn.
Anh ta vẫn ấn tay trên vai tôi nhưng mất đi sức lực xô đẩy ban nãy, chỉ khoác hờ, hơi thở cũng không phập phồng, lẳng lặng nhìn tôi lấy lòng anh ta.
Nhưng thú thật tôi không biết cách thổi kèn cho người ta, chỉ khờ dại liếm mút, cố ngậm thật sâu, mặc dù vẫn còn một đoạn dài lộ ra ở bên ngoài nhưng chật vật liếm cho anh ta một hồi, cuối cùng tôi cũng cảm nhận được cậu nhỏ dần cứng.
Tôi mở cờ trong bụng, cùng lúc đó là nỗi sợ hãi và mịt mờ vô tận.
Trước khi Adam quay về, tôi xấu hổ dùng ống gel bôi trơn Chiêm Nhận cho thoa lên nơi bí ẩn ở trong nhà vệ sinh, cố gắng đút ngón tay vào bôi trơn.
Bây giờ trong mông trơn nhẵn, không kìm chế được thấm ướt một ít quần tù nhân.
Tôi nhả gậy th*t của Adam ra, ho khan mấy tiếng xong vội vã đứng dậy cởi quần.
Ánh mắt anh ta còn chiếu tướng tôi, tôi có thể cảm nhận, không khác gì so với thường ngày, vẫn lạnh lùng không có nhiệt độ.
Dù nằm trong tình huống thế này, anh ta cũng không hề dao động.
Tôi vẫn luôn cúi thấp đầu, cởi quần xong hơi lưỡng lự, không dám nhìn vào mắt anh ta, khẽ cắn răng quay lưng lại, một tay chống lên thành ghế, một tay mò gậy th*t nửa cương của anh ta, dẩu cao mông muốn nuốt trọn.
Tư thế này thật sự rất khó chịu đựng, trong cuộc đời ăn học của tôi chưa từng được dạy cách quan hệ với đồng tính, mặt nóng rát như bị cha mẹ, bậc trưởng bối bạt tai, trong tiếng ù tai xen lẫn tiếng mắng mỏ kinh hoàng lẫn thất vọng của họ.
Mắng tôi mặt chai mày đá, mắng tôi dâm đãng ti tiện.
Nước mắt chảy xuống nhưng không dư tay lau nó, tâm cũng như bị bản thân cầm dao cắt từng mảng, hết thảy tự tôn đều bị chính tay tôi bóp nát.
Mà trước đó lúc bôi trơn tôi không ngờ dương v*t của Adam sẽ thô thế này, cộng với sự nôn nóng và không có kinh nghiệm của tôi dẫn đến không thể đút quy đầu thô to nóng hầm hập vào, nó tuột ra.
Tôi căng thẳng đến độ tay run run, sợ dây dưa càng lâu thì Adam sẽ càng mất kiên nhẫn.
Nỗi sợ cùng với nôn nóng đan xen, đầu óc rỗng tuếch, tôi cắn răng ngồi phịch xuống.
Bất ngờ có vật cắm vào như một con dao bổ xuống, không, như một gậy sắt đun nóng đâm vào cơ thể, đau đớn xé rách khiến tôi mềm eo, suýt ngã xuống ghế.
Adam đỡ tôi.
Cánh tay đang khoác hờ ở hai bên đổi sang ôm eo tôi, qua lớp quần áo tù nhân mỏng, tôi vẫn cảm nhận được độ ấm và sức mạnh từ lòng bàn tay anh ta.
Tôi không biết ý anh ta là ngầm đồng ý cho tôi tiếp tục hay muốn đẩy tôi ra lần thứ hai.
Suy nghĩ thoáng kéo đến trong đầu, tôi ngây ngô cố nhỏm dậy rồi ngồi xuống, dương v*t mới chỉ mới đút vào được phần đầu, mất bao công sức mở rộng nơi chật hẹp, tôi đau vã mồ hôi, chúng trộn với nước mắt thấm ướt cả mặt.
Mũi chân nhón lên run run, tôi như đang khiêu vũ trên dây thép, hơi bất cẩn thôi cũng có thể rớt xuống vực sâu thăm thẳm.
Quá trình đút vào không suôn sẻ, với tôi hay với anh ta cũng vậy, vì tay anh ta hơi ghì mạnh, da thịt dán vào người tôi như bị phỏng.
Tôi sợ nỗi đau nhói ấy nhưng lại không thể không nấp dưới hào quang của nó để tìm kiếm ánh sáng.
Sau lưng truyền đến âm thanh rất nhỏ, hình như anh ta khép sách trên bàn lại, tôi cảm nhận bàn tay đang khoác hờ bên eo chuyển thành ôm trọn eo tôi, người nhẹ bẫng.
Khi hoàn hồn tôi đã tựa sấp trên bàn, góc cạnh cứng lạnh đâm vào bụng, dương v*t của Adam vẫn chôn trong cơ thể tôi, tay đè xuống dưới lưng tôi, rốt cuộc cũng từ từ chuyển động.
Chắc anh ta không hiểu cảm nhận của tôi nên không màng đến sự đau đớn của tôi, tiếp tục chen vào nơi sâu xa, nghiền thịt non nhăn nhúm, xé ra nơi chưa từng bị tiến vào.
Mà dù có hiểu thì anh ta cũng sẽ không dừng lại, anh ta sẽ không để tâm tôi đau hay không đau, với anh ta tôi chỉ là một kẻ nghĩ trăm phương ngàn kế rắp tâm quyến rũ anh ta, anh ta có thể chấp nhận là tôi mang ơn đội nghĩa lắm rồi.
Xưa nay tôi chưa từng đau thế này, trong 18 năm gần như hiếm khi bị thương, hoặc cũng do tôi đã sống 18 năm không buồn không lo nên hiện tại mọi nỗi đau khổ chưa từng phải gánh chịu đều nhắm vào tôi, nhấn tôi muốn nghẹt thở.
Hai chân bị anh ta gập lại ở trước ngực, tôi ôm thân mình run lẩy bẩy không ngừng, đau đớn rét run, mắt tối đen, cắn mu bàn tay không dám phát ra tiếng chọc đối phương phiền, nước mắt mằn mặn hòa với mùi máu tanh ngập trong miệng.
Tư thế này giống dã thú nguyên thủy giao hoan, tôi cảm tưởng mình là một con súc sinh dâm loạn mất dây thần kinh xấu hổ mặc người xâu xé.
gậy th*t to dài tựa đâm thủng bụng tôi, đến một nơi sâu khó tin, mỗi một lần rút ra đều kéo theo ít thịt non, khi tiến vào không khác nào cú nghiền nát.
Thứ của anh ta quá nóng, vừa cứng vừa nóng, giữa hai chân tôi như bị hở gió, gel bôi trơn trước đó và chất lỏng không biết tên chảy dọc theo kẽ mông, tôi xấu hổ nhắm tịt mắt, nghĩ làm vậy là có thể xem nó chỉ là một cơn ác mộng.
Sự đày đọa đau đớn ban đầu qua đi, phần hạ thể dần trở nên chai lì, từ nơi sâu xa đau đớn ló ra chút sung sướng bé nhỏ run run, tôi hoảng sợ mở lớn mắt, nước mắt túa ra, thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng khóc nức nở.
Adam im lặng làm tôi, hơi thở biến nặng, khẽ thở hồng hộc.
Trứng dái nặng trịch đập vào mông tôi, dần dần đau rát, vừa đau vừa ngứa, tôi bị kích thích cong ngón chân lại, run lẩy bẩy nhỏ giọng nức nở, suy nghĩ hỗn loạn bập bềnh ngoài biển khơi, bị nhấn bị vùi trong nước biển thinh lặng, sau đấy bất ngờ thở dồn dập như choàng tỉnh.
Trong cuộc làm tình giày vò thời gian dài, tôi ngất đi.
Tôi đọc trong trạng thái nặng nề tâm sự, không để ý đọc sai mấy chữ, bị ánh mắt vô cảm của anh ta nhìn chằm chằm thì càng hốt hoảng, tay run rẩy không ngớt, một nửa là sợ hãi một nửa là căng thẳng.
Có vẻ lần này anh ta không hài lòng, chưa nghe tôi đọc được mấy bài đã lấy lại sách, ngồi trên ghế yên lặng tự đọc.
Tôi không bò lên giường trên tránh anh ta như tránh rắn rết giống mọi ngày, mà vẫn đứng yên trước mặt anh ta.
Trong bầu không khí tĩnh lặng tôi nghe thấy tiếng mình thở hổn hển như nước sôi sùng sục, mặt đỏ lựng mà tim thì không khác gì bị ngâm trong nước biển băng hàn.
(https://www.wattpad.com/story/301019457)
Adam cũng nhận ra sự dị thường của tôi, ngước mắt nhìn tôi, đơn thuần là nhìn chứ không có biểu cảm.
Tôi đối diện với ánh nhìn lạnh tanh của anh ta, cắn răng bước lên trước một bước.
Anh ta bất động, ngón tay trắng ngần thuôn dài vẫn cầm cuốn sách.
Thế là tôi lấy hết dũng khí bước tiếp, đến tận khi đầu gối chạm vào chân anh ta.
Anh ta ngồi nghiêm túc trên ghế, đôi chân dài hơi giạng ra, đồng phục tù nhân màu cam càng làm da anh ta trắng hơn, là sắc trắng thiên lạnh, người ta nhìn thôi cũng thấy lạnh lẽo.
Cuốn sách được anh ta nâng trên tay, khuỷu tay chống trên bàn, một tay khác thì thảnh thơi tựa lên thành ghế, ngón tay rũ xuống vừa thanh thoát vừa đẹp đẽ, tuy ngồi trên chiếc ghế đơn sơ trong phòng giam nhưng lại làm người ta cảm giác như anh ta đang ngồi trên ngai vàng của hoàng tử.
Tôi cúi đầu, sau một hồi lưỡng lự rốt cuộc cũng ngượng ngùng chuyển tầm mắt xuống bụng dưới đối phương, vật ngủ đông cộm lên, nhưng chỉ nhìn thế kia cũng có thể thấy được "sức nặng" của nó.
Không khí đọng lại như bơ đặc dính, tôi gần như nghẹt thở.
Trong tầm mắt, đầu ngón tay anh ta khẽ cử động, vịn tay ghế, có vẻ sắp đứng dậy, tôi hốt hoảng vươn tay ra lần mò.
Khối thịt trong tay mềm nhũn nhỏ bé đáng ngạc nhiên, tôi sợ hãi rụt tay về nhưng khi hoang mang ngước mắt lên, đối diện với đôi con ngươi nhạt của anh ta thì thầm rùng mình, ngu ngơ nghĩ dù sao cũng đã thế này rồi không thể quay đầu được nữa, vậy là dứt khoát tránh tầm mắt của anh ta mò xuống dưới, vụng về xoa nắn.
Tôi chưa từng làm như vậy với ai khác, ngay cả với bản thân cũng ít khi làm.
Qua lớp quần áo tù nhân mà tôi cũng như bị phỏng, không thể vê thứ vẫn còn mềm nhũn ấy bằng một tay, dù cố thế nào cũng không thể làm nó cương, thậm chí khi tôi mất bình tĩnh ngẩng đầu còn thấy anh ta nhăn mày.
Vẻ mặt đó rất đáng sợ, vì nó có nghĩa là anh ta không hài lòng, không thoải mái.
Tôi nóng ruột cúi đầu, vô thức xoa nắn mạnh tay hơn, cuối cùng anh ta nhấc tay ấn vai tôi muốn đẩy ra.
Tôi sốt ruột muốn khóc, không màng đến sự bài xích của đối phương, ngồi quỳ xuống kéo quần anh ta móc dương v*t ra rồi vội vã ngậm vào.
dương v*t thô to búng ra chặn miệng tôi, thậm chí còn chưa nhìn rõ nó đã nhắm mắt ra sức ngậm liếm, những ngày trước có vô số kẻ ép tôi thấy dương v*t chúng, vừa thâm vừa tanh tưởi, Adam sạch sẽ hơn chúng, cũng to và nóng hơn, dù còn mềm nhưng độ dài khá dọa người.
Tôi không thể tưởng nổi lát nữa phải làm sao để vật này cắm vào người mình, đầu óc rối bời, há to miệng cũng chỉ ngậm được phần đầu, mùi nam tính tanh nồng xộc vào mặt hơi buồn nôn.
Anh ta vẫn ấn tay trên vai tôi nhưng mất đi sức lực xô đẩy ban nãy, chỉ khoác hờ, hơi thở cũng không phập phồng, lẳng lặng nhìn tôi lấy lòng anh ta.
Nhưng thú thật tôi không biết cách thổi kèn cho người ta, chỉ khờ dại liếm mút, cố ngậm thật sâu, mặc dù vẫn còn một đoạn dài lộ ra ở bên ngoài nhưng chật vật liếm cho anh ta một hồi, cuối cùng tôi cũng cảm nhận được cậu nhỏ dần cứng.
Tôi mở cờ trong bụng, cùng lúc đó là nỗi sợ hãi và mịt mờ vô tận.
Trước khi Adam quay về, tôi xấu hổ dùng ống gel bôi trơn Chiêm Nhận cho thoa lên nơi bí ẩn ở trong nhà vệ sinh, cố gắng đút ngón tay vào bôi trơn.
Bây giờ trong mông trơn nhẵn, không kìm chế được thấm ướt một ít quần tù nhân.
Tôi nhả gậy th*t của Adam ra, ho khan mấy tiếng xong vội vã đứng dậy cởi quần.
Ánh mắt anh ta còn chiếu tướng tôi, tôi có thể cảm nhận, không khác gì so với thường ngày, vẫn lạnh lùng không có nhiệt độ.
Dù nằm trong tình huống thế này, anh ta cũng không hề dao động.
Tôi vẫn luôn cúi thấp đầu, cởi quần xong hơi lưỡng lự, không dám nhìn vào mắt anh ta, khẽ cắn răng quay lưng lại, một tay chống lên thành ghế, một tay mò gậy th*t nửa cương của anh ta, dẩu cao mông muốn nuốt trọn.
Tư thế này thật sự rất khó chịu đựng, trong cuộc đời ăn học của tôi chưa từng được dạy cách quan hệ với đồng tính, mặt nóng rát như bị cha mẹ, bậc trưởng bối bạt tai, trong tiếng ù tai xen lẫn tiếng mắng mỏ kinh hoàng lẫn thất vọng của họ.
Mắng tôi mặt chai mày đá, mắng tôi dâm đãng ti tiện.
Nước mắt chảy xuống nhưng không dư tay lau nó, tâm cũng như bị bản thân cầm dao cắt từng mảng, hết thảy tự tôn đều bị chính tay tôi bóp nát.
Mà trước đó lúc bôi trơn tôi không ngờ dương v*t của Adam sẽ thô thế này, cộng với sự nôn nóng và không có kinh nghiệm của tôi dẫn đến không thể đút quy đầu thô to nóng hầm hập vào, nó tuột ra.
Tôi căng thẳng đến độ tay run run, sợ dây dưa càng lâu thì Adam sẽ càng mất kiên nhẫn.
Nỗi sợ cùng với nôn nóng đan xen, đầu óc rỗng tuếch, tôi cắn răng ngồi phịch xuống.
Bất ngờ có vật cắm vào như một con dao bổ xuống, không, như một gậy sắt đun nóng đâm vào cơ thể, đau đớn xé rách khiến tôi mềm eo, suýt ngã xuống ghế.
Adam đỡ tôi.
Cánh tay đang khoác hờ ở hai bên đổi sang ôm eo tôi, qua lớp quần áo tù nhân mỏng, tôi vẫn cảm nhận được độ ấm và sức mạnh từ lòng bàn tay anh ta.
Tôi không biết ý anh ta là ngầm đồng ý cho tôi tiếp tục hay muốn đẩy tôi ra lần thứ hai.
Suy nghĩ thoáng kéo đến trong đầu, tôi ngây ngô cố nhỏm dậy rồi ngồi xuống, dương v*t mới chỉ mới đút vào được phần đầu, mất bao công sức mở rộng nơi chật hẹp, tôi đau vã mồ hôi, chúng trộn với nước mắt thấm ướt cả mặt.
Mũi chân nhón lên run run, tôi như đang khiêu vũ trên dây thép, hơi bất cẩn thôi cũng có thể rớt xuống vực sâu thăm thẳm.
Quá trình đút vào không suôn sẻ, với tôi hay với anh ta cũng vậy, vì tay anh ta hơi ghì mạnh, da thịt dán vào người tôi như bị phỏng.
Tôi sợ nỗi đau nhói ấy nhưng lại không thể không nấp dưới hào quang của nó để tìm kiếm ánh sáng.
Sau lưng truyền đến âm thanh rất nhỏ, hình như anh ta khép sách trên bàn lại, tôi cảm nhận bàn tay đang khoác hờ bên eo chuyển thành ôm trọn eo tôi, người nhẹ bẫng.
Khi hoàn hồn tôi đã tựa sấp trên bàn, góc cạnh cứng lạnh đâm vào bụng, dương v*t của Adam vẫn chôn trong cơ thể tôi, tay đè xuống dưới lưng tôi, rốt cuộc cũng từ từ chuyển động.
Chắc anh ta không hiểu cảm nhận của tôi nên không màng đến sự đau đớn của tôi, tiếp tục chen vào nơi sâu xa, nghiền thịt non nhăn nhúm, xé ra nơi chưa từng bị tiến vào.
Mà dù có hiểu thì anh ta cũng sẽ không dừng lại, anh ta sẽ không để tâm tôi đau hay không đau, với anh ta tôi chỉ là một kẻ nghĩ trăm phương ngàn kế rắp tâm quyến rũ anh ta, anh ta có thể chấp nhận là tôi mang ơn đội nghĩa lắm rồi.
Xưa nay tôi chưa từng đau thế này, trong 18 năm gần như hiếm khi bị thương, hoặc cũng do tôi đã sống 18 năm không buồn không lo nên hiện tại mọi nỗi đau khổ chưa từng phải gánh chịu đều nhắm vào tôi, nhấn tôi muốn nghẹt thở.
Hai chân bị anh ta gập lại ở trước ngực, tôi ôm thân mình run lẩy bẩy không ngừng, đau đớn rét run, mắt tối đen, cắn mu bàn tay không dám phát ra tiếng chọc đối phương phiền, nước mắt mằn mặn hòa với mùi máu tanh ngập trong miệng.
Tư thế này giống dã thú nguyên thủy giao hoan, tôi cảm tưởng mình là một con súc sinh dâm loạn mất dây thần kinh xấu hổ mặc người xâu xé.
gậy th*t to dài tựa đâm thủng bụng tôi, đến một nơi sâu khó tin, mỗi một lần rút ra đều kéo theo ít thịt non, khi tiến vào không khác nào cú nghiền nát.
Thứ của anh ta quá nóng, vừa cứng vừa nóng, giữa hai chân tôi như bị hở gió, gel bôi trơn trước đó và chất lỏng không biết tên chảy dọc theo kẽ mông, tôi xấu hổ nhắm tịt mắt, nghĩ làm vậy là có thể xem nó chỉ là một cơn ác mộng.
Sự đày đọa đau đớn ban đầu qua đi, phần hạ thể dần trở nên chai lì, từ nơi sâu xa đau đớn ló ra chút sung sướng bé nhỏ run run, tôi hoảng sợ mở lớn mắt, nước mắt túa ra, thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng khóc nức nở.
Adam im lặng làm tôi, hơi thở biến nặng, khẽ thở hồng hộc.
Trứng dái nặng trịch đập vào mông tôi, dần dần đau rát, vừa đau vừa ngứa, tôi bị kích thích cong ngón chân lại, run lẩy bẩy nhỏ giọng nức nở, suy nghĩ hỗn loạn bập bềnh ngoài biển khơi, bị nhấn bị vùi trong nước biển thinh lặng, sau đấy bất ngờ thở dồn dập như choàng tỉnh.
Trong cuộc làm tình giày vò thời gian dài, tôi ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất