Nụ Hôn Của Tù Nhân

Chương 16

Trước Sau
Nụ Hôn Của Tù Nhân

Tác giả: Địch Túy Sơn

Thể loại: Hiện đại, (nửa đầu) bối cảnh tù giam, độc chiếm dục kiệm lời công X Nhút nhát thụ, niên thượng, ngọt sủng, HE.

Biên tập: Đậu

.:. 16.:.

Ngày nào cũng trông ngóng mong đợi, ngày 15 trong lời hứa của Adam cuối cùng cũng đến.

Sáng hôm ấy không khác với mọi ngày, chúng tôi thức dậy, ăn sáng rồi ra sân bãi hóng mát, Adam tỏ ra điềm nhiên đến nỗi gần như khiến tôi tưởng anh ta đang gạt mình.

Mà tôi nào dám mở miệng hỏi, sợ đâu hỏi ra câu trả lời không muốn tin thì sẽ suy sụp mất.

Adam bảo tôi đọc thơ, tôi đọc trong trạng thái mất tập trung, đọc sai cũng mệt sửa lại, Adam im lặng vuốt ve chân tóc tôi, không bắt bẻ.

Ăn trưa xong quay về phòng giam ngủ trưa, tối hôm qua tôi đinh ninh hôm nay có thể rời khỏi đây nên hào hứng tới khuya mới ngủ, tuy hiện giờ lòng buồn hẩm hiu nhưng sau khi bò lên giường nằm, chẳng lâu sau rơi vào giấc ngủ.

Ngủ một giấc yên ổn, như thể tôi vẫn còn tròng trành trên mặt biển ở trong giấc mộng, Adam ngồi bên cạnh yên lặng đọc sách, nghe động tĩnh tôi tỉnh dậy thì bỏ sách xuống, nhìn tôi.

"Em dậy rồi à."

Phòng giam vẫn luôn tăm tối, dù có đèn bóng tròn nhưng ánh sáng ảm đạm, chưa bao giờ như lúc này, là ánh sáng tự nhiên của bầu trời.

Tôi ngồi xuống, nhìn dáo dác xung quanh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ mà cũng khó tin.

Cứ như tôi đang ở trong mơ, trước mắt là biển sâu vô hạn còn chúng tôi thì ngồi trên thuyền.

Không biết chiếc thuyền lớn cỡ nào, chúng tôi ở trong một căn phòng, trừ chiếc giường tôi đang nằm thì còn một cái bàn, nhưng trên đỉnh đầu trong suốt có thể nhìn thấy bầu trời xanh thẳm, có thể cảm nhận ánh nắng chói lọi.

Cửa sổ hai bên mở hé, gió biển lùa vào êm ả, mặt biển xanh lam lấp lóe sắc vàng theo đợt sóng trập trùng.

Tôi chạy tới cửa sổ kéo nó nhìn ra bên ngoài, thuyền rất thấp, tôi thò người vươn tay ra là có thể chạm mặt nước biển, làn nước man mát chảy giữa những ngón tay, hình như còn nhìn thấy cá bơi bên dưới.

Adam vịn eo kéo tay tôi về, dặn.

"Cẩn thận kẻo ngã xuống."

Tim tôi kích động muốn nhảy thót ra ngoài, chừng như cũng sắp hóa thành chú cá bơi lượn tự do dưới nước, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn rụt người về, tựa sấp trên cửa sổ phấn khích nhìn ngắm xung quanh.

Cuối mặt biển là hòn đảo kia, tháp sắt lưới sắt cao sừng sững và tòa nhà màu sắc trang nghiêm cách tôi ngày một xa.

Tôi không ngờ được mình có thể dễ dàng rời khỏi đây.

Cứ ngỡ là mộng, tôi véo mạnh mình, cơn đau nhói rất rõ rệt.

Adam nắm tay tôi, dịu dàng vuốt khẽ nơi bị véo đỏ, tôi không thể kìm nỗi hân hoan ngoái sang nhìn anh ta, con ngươi sáng ngời nhìn đối phương nói liến thoắng.

"Cảm ơn anh, cảm ơn anh."

Tôi biết tất cả là nhờ có anh ta tôi mới có thể rời khỏi chốn đấy.

Không có cách nào bày tỏ lòng cảm kích, tôi chủ động ôm anh ta, ngửa đầu dâng lên nụ hôn.

Adam không từ chối, bàn tay ôm eo tôi vòng lên cắm vào tóc tôi, tỉ mẩn mút lưỡi, liếm mỗi một tấc trong cổ họng, nụ hôn dịu dàng mà tinh tế cướp đi hô hấp của tôi, tôi chìm đắm trong khoái cảm như nghẹt thở, đầu óc đê mê ngây ngất.

Đợi anh ta buông ra thì tôi vẫn còn kích động không ngừng được, thấy đối phương vẫn đang nhìn mình, tôi chỉ do dự nửa giây xong nhỏ giọng hỏi.

"Anh muốn làm không?"

Adam ngẩn ra, nhìn tôi bằng vẻ mặt dịu dàng.



Anh ta xoa đầu tôi nói.

"Giờ không làm, dẫn em về nhà trước."

Tôi gật đầu lia lịa.

"Vâng!"

Tốc độ thuyền chạy rất nhanh, lái cũng rất vững, tôi cứ tựa sấp bên cửa sổ nhìn sóng biển lấp loáng, Adam ngồi bên giữ chặt tôi, làm như sợ tôi ngã xuống đó.

Toi nhớ lại lúc mới vào, tôi chen chúc trên chiếc thuyền chật hẹp với bao nhiêu tù nhân mới, khi ấy lòng kinh hoàng không thôi, đầy sợ hãi và bất an về tương lai phía trước nhưng chẳng thay đổi được điều gì.

Ấy thế mà hiện tại, chỉ mới mấy tháng trôi qua mà tôi đã có thể rời khỏi đấy.

Không biết lái bao lâu, dần dà tôi có thể nhìn thấy đất liền, nhưng đó chỉ là bãi đất rộng, có bến đậu rất nhiều thuyền và một ít người.

Tôi không thấy rõ nhưng khi cảm nhận được tầm mắt của họ chiếu tướng sang đây thì hoảng hốt đóng cửa sổ, không nén được nỗi sợ nắm góc áo Adam.

Sống trong tù quá lâu, quay trở về xã hội giao tiếp với người lạ, phản ứng đầu tiên của tôi là nấp đằng sau Adam.

Adam nhận ra nỗi lo sợ của tôi, anh ta hỏi.

"Em sao thế?"

Tôi nhìn đối phương, lầm bầm trả lời.

"Đông người ngoài kia quá."

Nói sao thì tôi và Adam không rời nhà tù bằng con đường đúng đắn nên tôi canh cánh thấp thỏm sợ có người tóm mình, thấy người lạ là sợ.

Hình như Adam có thể nhìn thấu nỗi lo ấy, anh ta phủ lên tay tôi, an ủi.

"Em đừng sợ, không có ai bắt em về."

Tôi cắn môi, gật đầu.

Trước khi thuyền cập bến Adam đưa một bộ quần áo mới để trên bàn, chúng tôi thay đồng phục tù nhân, mặc quần áo bình thường.

Đã quen với đồng phục tù nhân rộng rãi, giờ mặc áo phông trắng, quần tây và giày thể thao, tôi hơi mới lạ.

Quay đầu thì phát hiện Adam cũng đã thay, áo sơ mi đen và quần, màu sắc nhìn cứ như phong cách đồ đôi.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Adam mặc quần áo khác ngoài đồ tù nhân, hình tượng lạnh lẽo trong ấn tượng liên tục bị lật đổ, quần áo màu đen càng tôn lên khí chất sang trọng của đối phương, làn da cũng càng thêm trắng, mái tóc trắng bạc và đôi con ngươi nhạt màu càng thu hút người ta, khuôn mặt hoàn mỹ thật sự vô cùng điển trai.

Không ngờ tôi lại đực mặt ra ngắm anh ta.

Adam sửa lại cổ áo, ngước mắt nhìn tôi, cũng không lên tiếng trong mấy giây.

Bấy giờ tôi mới hoàn hồn, đỏ bừng mặt, cuống quýt cúi đầu né ánh nhìn của Adam, vờ như đang sửa sang lại quần áo.

Tay bị kéo, cằm cũng bị nâng lên, ánh mắt dịu dàng, trong hơi thở hỗn loạn tràn ngập lòng yêu thương có thể nhìn thấy, tôi bất giác ngượng muốn chết.

Anh ta buông tôi ra, lưu luyến cọ má tôi mới nói.

"Đi thôi."

Tôi gật đầu, được anh ta nắm tay đi ra ngoài.

Thuyền đậu ở bến, bước ra ngoài chiếc thuyền thì thấy một nhóm người đứng ở bến tàu, vệ sĩ đồng phục đen đứng hai bên, ở giữa là một người phụ nữ mặc váy đỏ, đội chiếc mũ thanh lịch, đeo vòng tay.

Từ lúc chúng ta rời thuyền có thể cảm nhận tầm mắt của cô ta nhìn chăm chú sang đây, nhìn Adam hoặc là tôi.

Tôi nhích lại gần Adam, nhờ anh ta chặn tầm mắt đánh giá đó.

Thật sự giẫm lên mặt đất liền, trái tim dường như vẫn luôn lung lay không nơi nương tựa trên không rốt cuộc cũng hạ xuống, tôi không kìm được nỗi sung sướng yên lặng giẫm thêm mấy cái, giống thằng ngốc luống ca luống cuống.



Người phụ nữ lên tiếng trước, hình như là tiếng Đức, tốc độ nói chuyện rất nhanh, còn có vẻ bực tức, tôi không hiểu.

Adam nói chuyện ngắn gọn với cô ta, ngữ điệu khôi phục sự lạnh lùng, nhưng ngay lúc tôi không thể đợi được nữa nhìn dáo dác bốn phía, vô tâm bước đi mấy bước thì anh ta quay sang nhìn tôi, kéo tay tôi lại.

Cả hai trò chuyện không đến mấy phút thì cô ta bỏ đi, nhóm vệ sĩ cũng đi theo, cuối cùng chỉ còn một chiếc xe đậu trước mặt chúng tôi.

Chúng tôi ngồi lên xe, Adam im lặng, tài xế không hỏi, xe chạy tới một nơi nào đó.

Nhà tôi ở nước Anh, trường cách nhà hơn một tiếng nhưng khi bị bắt tôi mất đến mấy ngày trung chuyển ở trên đường, có lẽ phải đi xa lắm mới đến nơi.

Nhìn cảnh sắc xa lạ ngoài cửa sổ một hồi, tôi không thể dằn lòng lí nhí hỏi Adam.

"Bao giờ tôi có thể về nhà?"

Adam tựa vào lưng ghế hình như đang trầm tư điều gì, sườn mặt lạnh lẽo sắc bén.

Song khi nghiêng đầu nhìn tôi thì vẻ mặt rất dịu dàng.

"Ngày mai, tối mai sẽ đến nhà em."

Anh ta chưa từng hỏi nhà tôi ở đâu mà đã cho câu trả lời rõ ràng.

Tôi yên lòng, không tiếp tục quấy rầy đối phương.

Xe lái đến lúc trời sập tối thì đến một khách sạn, tối đó chúng tôi ở lại khách sạn, bữa tối hết sức phong phú nhưng tôi không có tâm trạng ăn, là Adam giam tôi trong lòng anh ta ép ăn nhiều hơn, tôi mới ăn.

Buổi tối chúng tôi ngủ trên chiếc giường lớn, không làm gì hết.

Adam ôm tôi từ phía sau giống như lúc ở trong tù, tôi nằm trên giường ấm áp êm ái như mây mà đến khuya mới ngủ, có cảm giác đến tận khi tôi ngủ Adam vẫn còn tỉnh.

Quả nhiên sáng hôm sau tôi buồn ngủ lên buồn ngủ xuống, mơ màng được Adam ôm lên máy bay cũng không hay, thật sự tỉnh táo là vào buổi chiều, trời đỏ mưa mịt mù.

Tôi nhìn khung cảnh dần quen mắt bên ngoài xe, chợt có cảm xúc "sợ hãi gần quê", nỗi kích động mong ngóng trước kia lắng đọng, thay vào đó là trĩu nặng tâm sự.

(*) Sợ hãi gần quê (gốc: 近乡情怯): Càng về gần đến quê sau nhiều năm xa quê thì trong lòng càng hồi hộp, lâng lâng khó tả.

Quay về nhà nghĩa là tiếp tục cuộc sống trướckia, cũng tức là tôi phải đối mặt với rất nhiều chuyện.

Những kẻ mưu hại hòng cướp đoạt gia sản của tôi sẽ như thế nào?

Họ biết tôi về sẽ báo cảnh sát đến bắt tôi chứ?

Việc học chưa hoàn thành ở trường phải làm sao?

Lúc đó biết bao nhiêu bạn học đang tụ tập mà đều nhìn thấy tôi bị cảnh sát bắt đi, sự việc cũng có khả năng lên tin tức, liệu trường học có cho phép tôi tiếp tục đi học không?

Còn nữa, quan trọng nhất đó là...

Quan hệ giữa tôi và Adam biết tính sao đây?

Đồng tính ở nước ngoài khá phổ biến, nhưng tôi và Adam không phải người yêu cũng không phải nhân tình.

Rốt cuộc anh ta xem tôi là gì? Một bạn tình ngoan ngoãn, có thể phát tiết bất cứ lúc nào?

Tôi mờ mịt gãi tay, sốt ruột bất cẩn gãi xước móng tay vội rụt về.

Adam bỗng kéo tay, nói.

"Lại đây."

Tôi vô thức nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy nhà của mình.

Hết 16.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau