Trở Thành Đồ Chơi Trong Game Otome

Chương 12: Thứ hàng lỗi không thể thấy ánh mặt trời

Trước Sau
Trước của khách sạn quốc tế lớn nhất thành phố S giờ đang đậu đầy siêu xe, phòng hội nghị lớn nhất trên đỉnh tòa nhà và ba tầng phòng cao cấp đều đã bị bao cả. Tất cả đều được cung ứng để làm nơi nghỉ ngơi cho khách mời bữa tiệc.

Trong giới thương nghiệp có lưu truyền một câu, nam Ân bắc Phàn. Chỉ một câu này thôi đã đủ hiểu nhà họ Ân và nhà họ Phàn tiếng tăm lừng lẫy đến nhường nào. Cũng đủ để người khác hiểu, hai đại gia tộc này nằm ở hai đầu của một sợi dây, đối nghịch như nước với lửa.

Đặc biệt sau khi lão thái gia nhà họ Ân xuống đài, gia chủ đương nhiệm Ân Thế Đông tư chất bình thường, hai đứa con trai của ông ta cũng chỉ là thứ vô dụng. Những điều này đều như đang báo trước một tương lai suy tàn của nhà họ Ân, thời gian gần đây lúc nào cũng bị nhà họ Phàn đè trên đầu.

Nhưng mà đứa con trai út của Ân Thế Đông lại là người có năng lực. Còn chưa tốt nghiệp đã tự mở được công ty, còn làm đến hô mưa gọi gió.

Nghe nói bữa tiệc này được tổ chức để chúc mừng vị Tam công tử này chính thức tham gia xí nghiệp nhà họ Ân. Khách mời đều là những người tai to mặt lớn phía Nam, thậm chí còn có cả phóng viên được đặc biệt mời tới.

Đây là lần đầu tiên Ân Thừa lấy thân phân người nhà họ Ân để ra mặt trước công chúng.

"Ân lão đúng là phô trương thật đấy. Cậu xem kìa, kia không phải tổng giám đốc Hà sao? Thế mà mời được cả hắn."

"Đây rõ ràng là đang lót đường cho người thừa kế tương lai còn gì."

"Anh nói vị tam công tử kia? Hình như...... là thứ đó phải không?"

"Đúng đúng đúng, tôi cũng từng nghe thấy rồi."

"Thứ gì là thứ gì? Mấy người sao cứ thích đánh đố nhau thế nhỉ?"

"Suỵt, nhỏ tiếng thôi. Cậu không biết à, vị Tam công tử kia không phải con của Ân phu nhân đâu."

"Uầy, bí mật hào môn luôn cơ à?"

"Bí với chả mật. Đợt đấy quậy rầm trời ấy chứ, nhưng sau Ân lão gia làm chủ nên Tam công tử mới được nhận tổ quy tông. Bên ngoài thì nói là sinh ở nước ngoài, sau khi trưởng thành mới về nước."

Đương sự trong miệng mọi người hiện tại đang theo sau Ân lão gia và Ân Thế Đông, bị hai người đưa tới chào hỏi Di Hoành Mạc.

"Lão Hà tới rồi đó à."

"Ông đã làm chủ sao tôi lại không tới. Tôi còn đang đợi bao giờ ông chịu bỏ thứ yêu thích đây này." Hà Hoành Mạc có một thú vui là sưu tầm tranh chữ. Ông ta cũng đã thèm thuồng tranh quý Ân lão gia sưu tầm từ lâu.

Ân lão gia hớn hở tiếp lời ông ta, lão quay đầu nhìn về phía cô bé bên cạnh Hà Hoành Mạc, cười nói: "Đây là Vi Vi đúng không? Đã lớn thế này rồi cơ mà, ông suýt nữa không nhận ra con luôn đấy."

"Lại chẳng thế, ra nước ngoài mấy năm gầy sọp cả người. Tôi đã bảo nó rồi, học đại học thì học trong nước cho gần, thành phố S chẳng lẽ không có trường nào dạy được? Đại học S bên kia cũng được lắm chứ lại."

Hà Niệm Vi thấy ông nội lại bắt đầu lải nhải liền vội vã đổi đề tài. Chỉ với vài ba câu, cô nàng đã dỗ ông nội mình và Ân lão gia cười đến không khép miệng.

"Cháu ngoan, đây là cháu trai thứ ba của ông, Ân Thừa. Nó cũng là sinh viên đại học S đấy, sau này nếu có gì cần thì cứ hỏi nó, giao lưu với nhau chút."



Ân Thế Đông đứng một bên vội tiếp lời. "Đúng đúng, người trẻ tuổi như mấy đứa có lắm chuyện để nói lắm. Ba à, ba, con vừa thấy chú Trình, mình qua chào người ta một tiếng vậy. Ân Thừa, tiếp khách cho cẩn thận vào."

Dứt lời, ba người nhìn nhau như tự hiểu rồi lấy lý do tránh đi. Rất nhanh, chỉ còn hai người Ân Thừa.

Chỉ cần không ngu cũng biết họ đang có ý tác hợp cho hai người.

Hà Niệm Vi nhìn soái ca lạnh lùng trước mặt. Hoàn toàn khác hẳn với vẻ đẹp kiểu mắt sâu mũi cao mang chút tục tằng của người nước ngoài, vẻ đẹp trai của Ân Thừa càng giống một miếng ngọc thạch, mềm mại nhưng lại tồn tại một vẻ lạnh lùng bẩm sinh.

Vẻ đẹp này thật sự rất mới lạ với Hà Niệm Vi, rất dễ làm cô thấy hứng thú.

Nhưng còn chưa đợi cô nghĩ xong nên xuống tay thế nào, Ân Thừa đã chặt bỏ luôn cơ hội của cô. Khách khí chào cô một tiếng rồi ngay lập tức xoay người rời đi.

Hà Niệm Vi thậm chí có thể thấy nụ cười đang cứng đờ trên gương mặt ba người đang đứng gần đó.

Có vẻ đây là một miếng ngọc thạch khó gặm đây.

Sau đó, trong cả yến hội, Hà Niệm Vi đều đi cạnh Hà Hoằng Mạc, làm quen được không ít con cháu hào môn bản địa. Không hề có ý định đi về phía Ân Thừa.

Ân lão gia vẫn mang vẻ mặt rộng rãi tỏ vẻ con cháu thì sẽ tự có phúc của con cháu. Nhưng Ân Thế Đông lại đang liên tục đánh mắt về phía Ân Thừa nhưng lại bị hắn làm ngơ. Nụ cười giả tạo trên mặt ông ta giờ cũng chẳng giữ nổi nữa, Ân Thế Đông hung hăng trợn mắt lườm Ân Thừa, gằn giọng uy hiếp: "Chuyện đầu tư cho hạng mục của mày giờ tao vẫn còn đang suy xét, giờ chỉ còn ý của mày thôi. Tự liệu mà làm."

Mấy năm gần đây, nhà họ Phàn càng ngày càng kiêu ngạo, chúng thậm chí còn muốn bàng trướng thế lực xuống phía Nam. Hiện giờ nếu nhà họ Ân vẫn còn muốn giữ địa vị sánh ngang với nhà họ Phàn thì cách tốt nhất chính là liên hôn để tăng lợi thế.

Con trai và con dâu của Hà Hoằng Mạc đã qua đời nhiều năm trước vì tai nạn giao thông. Hiện giờ ông ta chỉ còn một người cháu gái là Hà Niệm Vi. Đây chính là lựa chọn thích hợp nhất.

Ân Thừa cũng chẳng thấy bất ngờ tí nào với suy nghĩ của Ân.

Nhưng nếu hắn biết điều kiện để nhận được hỗ trợ tài chính không chỉ là quay lại nhà họ Ân mà còn là liên hôn thì hắn sẽ không bao giờ đồng ý.

"Nếu phụ thân không muốn hợp tác thì giao kèo giữa chúng ta kết thúc ngay lúc này cũng được."

Ân Thế Đông tức đến trợn tròn mắt. "Mày!"

"Câm miệng." Ân lão gia giả lả mắng con trai mình một câu rồi quay lại nói chuyện với Ân Thừa: "Ông nội con cũng chẳng phải người bảo thủ gì. Ông biết người trẻ tuổi mấy đứa không thích đặt đâu ngồi đấy. Nhưng mà ông cũng có ép con cưới cô bé đâu. Chỉ cần con giữ cho ông chút mặt mũi, con gái nhà người ta gọi nhờ giúp thì con cũng coi như nể mặt ông mà chăm sóc người ta chút. Coi như nhiều thêm một người bạn cũng đâu có sai?"

Ân Thừa lặng thinh, không nói gì.

Yến hội đã kết thúc, khách mời người nên về thì về, nên ở thì đã được sắp xếp chỗ ở cẩn thận. Ân Thừa giờ mới gọi tài xế đưa mình về chung cư cạnh trường đại học.

Mà cùng lúc đó, ảnh chụp của Tam thiếu gia nhà họ Ân trong yến hội cũng bắt đầu ồ ạt chảy lên Internet, rồi nhờ giá trị nhan sắc chót vót và chú thích hút mắt một đường bay thẳng lên đầu hotsearch.



Ngu Sơ nhàm chán vừa mở Weibo đã thấy hot search # Đây là quý công tử từ đâu lạc xuống nhân gian vậy #, cậu nhạy bén ngửi được trai đẹp nên chui vào coi. Vào rồi mới nói, đây chẳng phải là quý công tử nhà cậu đây sao!

Cậu nhanh tay cho một like rồi ngồi ngây ngô nhìn ảnh cười, tiện thể dowload về làm kỷ niệm.

Ngu Sơ lăn lộn nửa giờ, album đã bị nhồi thêm cả trăm tấm ảnh. Tới lúc này cậu mới mỹ mãn lăn qua một hotsearch khác.

# nhân gian quý công tử x nhân gian quý tiểu thư #

Hai từ đối xứng hoàn mỹ làm dậy lên cảm giác nguy cơ trong đầu Ngu Sơ.

Ngay sau đó, nguy cơ đã trở thành sự thật.

【Bát quái tuyến đầu: # nhân gian quý công tử x nhân gian quý tiểu thư # Các chị em, mau lau nước miếng đi kìa, người ta là hoa có chủ rồi. Theo tin độc quyền thì đây là liên hôn của hai nhà Ân, Hà. Tiệc này là tiệc làm quen á! Tuy tui chua quá chua rồi cơ mà đúng là tuấn nam mỹ nữ. Nhìn mà sướng cả mắt! 】

Ân Thừa mặc âu phục trắng đang đứng cùng Hà Niệm Vi một thân váy đỏ giữa sảnh tiệc linh đình hoa lệ. Mọi thứ phía sau họ đều trở thành bối cảnh, chỉ có đôi người ngọc kia là như phát sáng giữa vạn vật trăm hoa

"......"

Ngu Sơ sửng sốt đến ngưng thở vài giây mới hít một hơi thật sâu, cố trái an trái tim đau nhói giờ đang bị bóp đến tàn tạ.

Lý trí bình tĩnh nói với cậu, đừng tin.

Tình cảm lại đang kêu gào, nó kêu cậu mở to mắt ra mà nhìn cho rõ hiện thực đi.

Hiện thực chính là Ân Thừa của hiện thực chưa từng có bất cứ hành động nào tỏ vẻ hắn có hảo cảm với cậu cả.

Nếu Ân Thừa trong hiện thực chỉ cần một cô gái có thể xứng đôi với hắn.

Vậy cậu chính là thứ bị đào thải từ ngay giờ khắc đầu tiên mở mắt nhìn thế giới này. ngôn tình tổng tài

Ngu Sơ cuối cùng cũng hiểu tại sao độ hảo cảm của mình chưa lên được 100.

Tiềm thức của cậu vẫn đang sợ hãi.

Cậu sợ tình cảm mà Ân Thừa biểu lộ với cậu chỉ có thể tồn tại trong trò chơi. Cậu sợ tình cảm của cậu, cậu sợ chính bản thân cậu, chỉ là thứ hàng lỗi không thể thấy ánh mặt trời.

T: Uầy drama dữ hén. Mà công nhận nếu tự dưng crush bình thường toàn cho t ăn bơ tự dưng quay qua yêu đương với t thì t cũng sẽ cuống như thế thôi, cảm giác không thật ấy, đã thế Ngu Sơ còn đang ở trong một không gian kín gần như không thể liên lạc với người nhà nào bên ngoài trừ Ân Thừa. Cảm giác phụ thuộc ấy thực sự đáng sợ kinh khủng L(

Mà nói mới thấy chứ so ông Ân lão gia với ông bố của Ân Thừa Ân Thế Đông đúng là không cùng đẳng cấp thật, kiểu ông Ân lão gia cứ tủm tỉm cười mà chẳng biết đang nghĩ gì, thâm trầm thật ớ

Chương sau có H nha cả nhà, cơn lười đến rồi không biết mai có chương không

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau