Chương 139: Trừng phạt
Mấy người đó đem Lăng Vũ xuống lầu. Vì tránh bảo an, liền theo lối thoát hiểm ngầm rời khỏi tòa nhà.
Mà sau khi ra khỏi tòa nhà, liền thấy bên ngoài có một chiếc minibus 16 chỗ chờ sẵn. Vừa thấy mấy người kia ra tới, bên trong xe có người tiếp ứng mở cửa xe ra. Mấy người đem Lăng Vũ đối với bọn họ mà nói có chút nhỏ gầy ném lên xe xong, một đám cũng lên xe, liền đóng cửa xe nghênh ngang mà đi.
Minibus vẫn luôn hướng đến địa phương tương đối hẻo lánh mà đi.
Tuy rằng tương đối hẻo lánh nhưng nơi này lại càng ngày càng cảm giác cùng nội thành có chênh lệch. Một vùng trùng trùng biệt thự. Tuy rằng đại bộ phận đều là đen nhánh một mảnh, nhưng nương theo ánh đèn đường chiếu rọi, vẫn thấy được sự xa hoa loá mắt khiến biết bao người ước mơ.
Đây là thứ mà những người coi trọng vật chất mong muốn sở hữu. Rất nhiều người muốn có được vinh dự đến đây, liều sống liều chết chỉ vì có một vị trí tại khu giàu có bậc nhất này.
Thật đáng buồn! Đáng tiếc!
Mà lúc này, xe ước chừng đã đi nửa giờ mới dần dần bắt đầu thả chậm tốc độ, sau đó tại một cái ngã tư đường ngừng lại.
Bởi vì nơi đó có một chiếc xe hơi đang chờ đợi. Một chiếc xe sang trọng hơn chiếc xe bắt cóc Lăng Vũ rất nhiều lần. Mà người ngồi bên trong chính là ông chủ chỉ đạo của tất cả hành động này.
Khi chiếc minibus ngừng lại, một trong mấy người trên xe đi xuống, sau đó chạy đến rất cung kính đứng ở bên cửa sổ chiếc xe hơi xa hoa, hướng về người trong xe báo cáo thành quả.
"Ông chủ, người đã ở trên xe!"
Người bên trong xe mặt vô biểu tình nghe người trẻ tuổi báo cáo, sau đó gật đầu, ý bảo đem người lên xe hắn.
Tiếp nhận chỉ thị xong, người trẻ tuổi lập tức nhanh chóng chạy trở về phía chiếc xe minibus. Mấy người trên xe đem Lăng Vũ đã ngất xỉu nâng xuống, bỏ vào ghế sau của chiếc xe hơi.
Sau khi Lăng Vũ được sắp xếp ổn thỏa, liền nghe được người bên trong xe hơi dùng giọng trầm thấp mà lại làm người kính sợ nói:
"Làm tốt lắm, trở về bang hội lĩnh thưởng! Nhớ rõ đem cái hộp trả lại cho người "Mặt Sát", nếu để ta phát hiện đồ vật kia lưu lạc bên ngoài......"
Người bên trong xe cũng không có tiếp tục nói, chỉ là ngữ khí càng ngày càng lạnh. Tỏ rõ mấy người này nếu không có dựa theo ý tứ hắn trả lại đồ vật, hậu quả tuyệt đối thực nghiêm trọng.
Mấy người trẻ tuổi nghe người trên xe nói ra như vậy, tuy rằng nhìn không tới giờ phút này người kia có biểu tình gì, nhưng cơ hồ ngữ khí lạnh tới cực điểm, làm cho bọn họ không khỏi rùng mình. Mỗi người trong lòng đều đang nói cùng một lời:
Chúng tôi nào dám ở sau lưng người lãnh khốc vô tình như đại thiếu gia làm động tác nhỏ gì. Bằng không đến lúc đó chúng tôi chết như thế nào cũng không biết!
Giao phó xong, xe hơi liền rời đi, hướng đến một nơi khác, chỉ còn lại mấy người trẻ tuổi đứng ở tại chỗ run bần bật.
Kỳ thật bọn họ cũng không muốn làm việc cho một người thủ đoạn tàn nhẫn như vậy. Nhưng bọn họ không có lựa chọn, bởi vì ở chỗ này bọn họ có thể có được thứ bọn họ muốn nhất, bao gồm tiền tài cùng phụ nữ. Cho nên, bọn họ cam nguyện trở thành nô lệ.
Nhìn Lăng Vũ trên ghế sau, nụ cười trên mặt người đàn ông càng ngày càng tàn khốc. Hai tròng mắt phủ đầy dục vọng cùng phẫn hận đan chéo ở bên nhau, càng ngày càng nghiêm trọng, tựa hồ lập tức liền phải bùng nổ.
Nghĩ đến mười năm trước, bản thân để Lăng Vũ may mắn thoát khỏi khống chế. Thời điểm biết được người này biến mất vô tung vô ảnh, hắn từng bạo nộ không thôi. Bởi vì còn chưa từng có một người nào có thể ở trong khống chế của hắn chạy thoát.
Mười năm thời gian, hắn không ngừng đi tìm, chính là bởi vì khẩu khí năm đó không cách nào nuốt xuống. Cho nên hắn mới lập lời thề, nhất định phải tìm ra cái người không biết tốt xấu, sau đó hung hăng chà đạp, cho đến khi phải quỳ gối trước mặt hắn giống con chó hướng hắn xin tha.
Đó mới là tác phong của An Diệp. Hắn không cho phép bất luận kẻ nào cãi lại mệnh lệnh của hắn.
Mà trước nay chưa từng có thứ gì mà An Diệp không chiếm được. Chỉ có Lăng Vũ mở ra một cái tiền lệ. Tuy rằng người chạy thoát là bởi vì hắn tự phụ mà rơi vào bẫy rập của một người khác, mới tạo thành kết quả cuối cùng như vậy.
Nếu lúc trước hắn hơi chút cảnh giác, có lẽ sẽ không bị người kia chơi khâm như vậy. Mà khi hắn muốn đi bắt cái người dám đùa giỡn hắn, lại phát hiện cái người kia cũng đồng dạng biến mất không hình không bóng.
Mười năm qua, hắn cũng chưa từng đình chỉ tìm kiếm hai người bọn họ. Chỉ là người phái đi tìm luôn không thể mang đến kết quả làm hắn vừa lòng. Hắn trước nay đều không tin một người có thể biến mất hoàn toàn như vậy, cả một chút dấu vết cũng không thể tìm ra.
Nhưng hai người này lại làm được. Từng nhiều lần tìm kiếm không có kết quả, hắn cũng nghĩ tới hai người đã không còn trên thế giới này. Tuy rằng không có nhìn thấy thi thể, nhưng cũng chỉ có tử vong mới có thể giải thích lý do bọn họ biến mất hoàn toàn.
Vì thế hắn cũng dần từ bỏ, nhưng vẫn phân phó một bộ phận nhỏ thủ hạ tiếp tục quan sát người nhà của Lăng Vũ. Hắn tin tưởng nếu Lăng Vũ còn trên đời, khẳng định sẽ đi gặp cha mẹ.
Tựa hồ ông trời cũng yêu mến An Diệp hắn. Vào một buổi sáng, hắn nghe được một tin tức làm hắn hưng phấn.
Lăng Vũ biến mất mười năm thế nhưng xuất hiện!
Tuy rằng một người khác không có cùng xuất hiện, nhưng hắn cũng không để ý. Bởi vì hắn để ý chính là cái người xinh đẹp đã chạy thoát khỏi khống chế của hắn.
Mà lúc có được tin tức, ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu An Diệp chính là bắt cái người đáng chết này lại, sau đó hung hăng ngược đãi, cho người này hứng chịu trừng phạt, hậu quả của việc vô cớ mất tích.
Có lẽ là thứ tìm kiếm mấy năm nay có được quá dễ dàng, cho nên hắn nghĩ đến quá trình đi săn mới mẻ. Đoạt lấy ngay đã không thể thỏa mãn dục vọng mãnh liệt, vì thế lúc này đây hắn phải cùng người này chơi một hồi.
Lần đầu tiên thủ hạ mang đến tin tức, hắn biết Lăng Vũ muốn đi đến trường đại học thỏa mãn ước mơ. Vậy hắn liền cho đối phương một công việc, để Lăng Vũ an tâm ở lại trường học, sau đó chậm rãi đưa người vào bẫy rập do mình tạo ra.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn lại xuất hiện, Lăng Vũ thế nhưng từ bỏ ước mơ đại học, bắt đầu đi tìm kiếm công việc. Nguyên nhân lại là bởi vì người thừa kế của gia tộc Lam thị dây dưa, cho nên Lăng Vũ mới lựa chọn rời đi.
Mà lần này, Lăng Vũ lại cho hắn một kinh hỉ. Người trước kia chỉ biết khóc, nhu nhược trốn ở sau lưng người khác cầu được bảo hộ, thế nhưng có công phu tuyệt kỹ.
Khi thủ hạ mang đến tin tức này, đích xác An Diệp kinh ngạc không thôi. Cái phát hiện này làm huyết mạch hắn dâng cao, trong lòng cũng chậm rãi cảm thấy trò chơi này trở nên càng ngày càng thú vị.
Đem một người mạnh mẽ cùng một người nhu nhược chỉ biết khóc thút thít so sánh, HunhHn786 tựa hồ người trước càng khiến hắn sinh ra hứng thú cùng ham muốn chinh phục.
Vì thế hắn lệnh thuộc hạ mỗi ngày đi giám thị, đem kết quả báo cáo cho hắn. Vì hắn muốn nhìn xem tình hình cuộc sống hiện tại của Lăng Vũ.
Mà sự tình luôn theo đúng ý hắn. Hắn muốn thu ngắn khoảng cách, ông trời liền đem Lăng Vũ đưa đến trước mặt hắn.
Nhìn Lăng Vũ công tác trong địa bàn của hắn, An Diệp cảm thấy người đã bắt đầu bị chính mình khống chế. Hợp đồng chỉ là một cái hình thức, cũng là thứ kiềm chế quan hệ Lăng Vũ cùng hắn.
Nhưng càng làm cho hắn hưng phấn lại là Lăng Vũ thế nhưng không nhận ra hắn. Lúc ấy hắn thật sự cảm thấy ông trời là đang đùa giỡn hắn.
Dù sao lần cầm tù đó đối với Lăng Vũ mà nói, hẳn là phải suốt đời không thể quên.
Mà hắn lại một lần nữa kinh hỉ, Lăng Vũ thế nhưng quên hết chuyện xảy ra mười năm trước.
Xem ra thời gian quả nhiên là nghệ thuật gia, có thể đem ký ức của một người lau sạch, sau đó tạo ra nguy trang hạnh phúc vui sướng.
Nếu Lăng Vũ đã không nhớ rõ, vậy hắn càng sẽ không chủ động đi vạch trần quá khứ mười năm trước. Cứ để cho Lăng Vũ xem hắn là một thủ trưởng, sau đó cúc cung tận tụy làm việc. Đây là thành tựu lớn biết bao.
Nghĩ đến một người đã từng bị chính mình cầm tù, thiếu chút bị cưỡng bức, đã từng dùng ánh mắt thống hận nhìn chính mình, kết quả lại bởi vì mình cho một bát cơm mà cung cung kính kính. Cái loại cảm giác này thật sự là quá mỹ diệu.
Nhưng mà ở thời điểm hắn nghĩ đến trò chơi kiên nhẫn cùng Lăng Vũ, công ty con ở Châu Âu lại xuất hiện nguy cơ lớn. Phiền não chính là hắn căn bản không rảnh bận tâm đến Lăng Vũ.
Chờ đến khi hắn đem mọi việc bên kia xử lý xong, muốn tiếp tục cùng Lăng Vũ chơi, lại phát hiện bên cạnh Lăng Vũ có một đám kẻ ái mộ: em họ, người thừa kế duy nhất của Lam thị, cậu chủ tập đoàn Âu Dương.
Nhìn ba người kia, An Diệp không thể không bội phục mị lực của Lăng Vũ. Trong thời gian ngắn ngủi mấy tháng, Lăng Vũ lại câu được nhiều người như vậy, trừ bỏ em họ, hai người khác đều là người có thân phận trong xã hội thượng lưu.
Xem ra trò chơi không kéo dài nổi nữa. Tuy rằng hắn cũng không đem Lam Phi và Âu Dương Hạo đặt ở trong mắt, nhưng hắn cũng đã không còn nhiều kiên nhẫn nhìn Lăng Vũ cùng mấy người kia dây dưa. Mục đích của hắn rất đơn giản, chính là vì tra tấn Lăng Vũ.
Mà trước mắt tình huống đã thoát khỏi quỹ đạo, cho nên hắn muốn đích thân kết thúc trò chơi này. Biến Lăng Vũ thành sủng vật, hắn phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất đem tự tôn của đối phương đạp dưới chân. Khiến người ở trước mặt chỉ có thể trần trụi thân hình, nâng mông, quỳ trên mặt đất ẩn nhẫn để cho hắn mang đến vũ nhục lớn lao. Hắn muốn cho Lăng Vũ giống con chó quỳ trước mặt hắn, cầu xin hắn chà đạp.
An Diệp trước nay đều không phải người lương thiện, cho nên hắn muốn hủy diệt tất cả người cãi lời hắn, mà Lăng Vũ chính là người đầu tiên hắn muốn hủy diệt vì cãi lời.
Hiện tại người đã ở trong tay, hắn cũng không sợ sẽ gặp phải cái gì ngăn cản. Dù sao thời điểm đi bắt người này, hắn có chuẩn bị sẵn sàng. Hắn biết trong mười năm người này đã có trải qua luyện tập thể chất, cho nên không thể một lần liền bắt được. Vì thế hắn liền hướng "Mặt Sát" mượn một thứ có thể làm cho một người lập tức tứ chi vô lực.
Dù cho là người đã trải qua huấn luyện như sát thủ "Mặt Sát" cũng không cách chống cự loại vũ khí này. Cho nên Lăng Vũ đã bị thủ hạ của hắn bắt được cũng là trong dự kiến. Dù tỉnh lại, ít nhất hơn nửa tháng mới có thể khôi phục thể lực.
"Hừ! Lần này, tôi xem cậu còn có thể chạy đi đâu!"
An Diệp hung hăng nói.
Dù lần này có một người đến phá rối, hắn cũng sẽ không tái phạm sai lầm của mười năm trước. Cho nên, lần này hắn tự mình đòi lại hết thảy từ trên người Lăng Vũ những gì đã phải chịu đựng lúc trước.
Phải từng chút từng chút một từ trên người này đòi lại, khiến người này muốn sống không được muốn chết không xong!
Nghĩ vậy, An Diệp cười càng thêm tàn nhẫn. Đường nét khuôn mặt rõ ràng tuyệt mỹ vào giờ phút này lại có vẻ dữ tợn đáng sợ.
Mà sau khi ra khỏi tòa nhà, liền thấy bên ngoài có một chiếc minibus 16 chỗ chờ sẵn. Vừa thấy mấy người kia ra tới, bên trong xe có người tiếp ứng mở cửa xe ra. Mấy người đem Lăng Vũ đối với bọn họ mà nói có chút nhỏ gầy ném lên xe xong, một đám cũng lên xe, liền đóng cửa xe nghênh ngang mà đi.
Minibus vẫn luôn hướng đến địa phương tương đối hẻo lánh mà đi.
Tuy rằng tương đối hẻo lánh nhưng nơi này lại càng ngày càng cảm giác cùng nội thành có chênh lệch. Một vùng trùng trùng biệt thự. Tuy rằng đại bộ phận đều là đen nhánh một mảnh, nhưng nương theo ánh đèn đường chiếu rọi, vẫn thấy được sự xa hoa loá mắt khiến biết bao người ước mơ.
Đây là thứ mà những người coi trọng vật chất mong muốn sở hữu. Rất nhiều người muốn có được vinh dự đến đây, liều sống liều chết chỉ vì có một vị trí tại khu giàu có bậc nhất này.
Thật đáng buồn! Đáng tiếc!
Mà lúc này, xe ước chừng đã đi nửa giờ mới dần dần bắt đầu thả chậm tốc độ, sau đó tại một cái ngã tư đường ngừng lại.
Bởi vì nơi đó có một chiếc xe hơi đang chờ đợi. Một chiếc xe sang trọng hơn chiếc xe bắt cóc Lăng Vũ rất nhiều lần. Mà người ngồi bên trong chính là ông chủ chỉ đạo của tất cả hành động này.
Khi chiếc minibus ngừng lại, một trong mấy người trên xe đi xuống, sau đó chạy đến rất cung kính đứng ở bên cửa sổ chiếc xe hơi xa hoa, hướng về người trong xe báo cáo thành quả.
"Ông chủ, người đã ở trên xe!"
Người bên trong xe mặt vô biểu tình nghe người trẻ tuổi báo cáo, sau đó gật đầu, ý bảo đem người lên xe hắn.
Tiếp nhận chỉ thị xong, người trẻ tuổi lập tức nhanh chóng chạy trở về phía chiếc xe minibus. Mấy người trên xe đem Lăng Vũ đã ngất xỉu nâng xuống, bỏ vào ghế sau của chiếc xe hơi.
Sau khi Lăng Vũ được sắp xếp ổn thỏa, liền nghe được người bên trong xe hơi dùng giọng trầm thấp mà lại làm người kính sợ nói:
"Làm tốt lắm, trở về bang hội lĩnh thưởng! Nhớ rõ đem cái hộp trả lại cho người "Mặt Sát", nếu để ta phát hiện đồ vật kia lưu lạc bên ngoài......"
Người bên trong xe cũng không có tiếp tục nói, chỉ là ngữ khí càng ngày càng lạnh. Tỏ rõ mấy người này nếu không có dựa theo ý tứ hắn trả lại đồ vật, hậu quả tuyệt đối thực nghiêm trọng.
Mấy người trẻ tuổi nghe người trên xe nói ra như vậy, tuy rằng nhìn không tới giờ phút này người kia có biểu tình gì, nhưng cơ hồ ngữ khí lạnh tới cực điểm, làm cho bọn họ không khỏi rùng mình. Mỗi người trong lòng đều đang nói cùng một lời:
Chúng tôi nào dám ở sau lưng người lãnh khốc vô tình như đại thiếu gia làm động tác nhỏ gì. Bằng không đến lúc đó chúng tôi chết như thế nào cũng không biết!
Giao phó xong, xe hơi liền rời đi, hướng đến một nơi khác, chỉ còn lại mấy người trẻ tuổi đứng ở tại chỗ run bần bật.
Kỳ thật bọn họ cũng không muốn làm việc cho một người thủ đoạn tàn nhẫn như vậy. Nhưng bọn họ không có lựa chọn, bởi vì ở chỗ này bọn họ có thể có được thứ bọn họ muốn nhất, bao gồm tiền tài cùng phụ nữ. Cho nên, bọn họ cam nguyện trở thành nô lệ.
Nhìn Lăng Vũ trên ghế sau, nụ cười trên mặt người đàn ông càng ngày càng tàn khốc. Hai tròng mắt phủ đầy dục vọng cùng phẫn hận đan chéo ở bên nhau, càng ngày càng nghiêm trọng, tựa hồ lập tức liền phải bùng nổ.
Nghĩ đến mười năm trước, bản thân để Lăng Vũ may mắn thoát khỏi khống chế. Thời điểm biết được người này biến mất vô tung vô ảnh, hắn từng bạo nộ không thôi. Bởi vì còn chưa từng có một người nào có thể ở trong khống chế của hắn chạy thoát.
Mười năm thời gian, hắn không ngừng đi tìm, chính là bởi vì khẩu khí năm đó không cách nào nuốt xuống. Cho nên hắn mới lập lời thề, nhất định phải tìm ra cái người không biết tốt xấu, sau đó hung hăng chà đạp, cho đến khi phải quỳ gối trước mặt hắn giống con chó hướng hắn xin tha.
Đó mới là tác phong của An Diệp. Hắn không cho phép bất luận kẻ nào cãi lại mệnh lệnh của hắn.
Mà trước nay chưa từng có thứ gì mà An Diệp không chiếm được. Chỉ có Lăng Vũ mở ra một cái tiền lệ. Tuy rằng người chạy thoát là bởi vì hắn tự phụ mà rơi vào bẫy rập của một người khác, mới tạo thành kết quả cuối cùng như vậy.
Nếu lúc trước hắn hơi chút cảnh giác, có lẽ sẽ không bị người kia chơi khâm như vậy. Mà khi hắn muốn đi bắt cái người dám đùa giỡn hắn, lại phát hiện cái người kia cũng đồng dạng biến mất không hình không bóng.
Mười năm qua, hắn cũng chưa từng đình chỉ tìm kiếm hai người bọn họ. Chỉ là người phái đi tìm luôn không thể mang đến kết quả làm hắn vừa lòng. Hắn trước nay đều không tin một người có thể biến mất hoàn toàn như vậy, cả một chút dấu vết cũng không thể tìm ra.
Nhưng hai người này lại làm được. Từng nhiều lần tìm kiếm không có kết quả, hắn cũng nghĩ tới hai người đã không còn trên thế giới này. Tuy rằng không có nhìn thấy thi thể, nhưng cũng chỉ có tử vong mới có thể giải thích lý do bọn họ biến mất hoàn toàn.
Vì thế hắn cũng dần từ bỏ, nhưng vẫn phân phó một bộ phận nhỏ thủ hạ tiếp tục quan sát người nhà của Lăng Vũ. Hắn tin tưởng nếu Lăng Vũ còn trên đời, khẳng định sẽ đi gặp cha mẹ.
Tựa hồ ông trời cũng yêu mến An Diệp hắn. Vào một buổi sáng, hắn nghe được một tin tức làm hắn hưng phấn.
Lăng Vũ biến mất mười năm thế nhưng xuất hiện!
Tuy rằng một người khác không có cùng xuất hiện, nhưng hắn cũng không để ý. Bởi vì hắn để ý chính là cái người xinh đẹp đã chạy thoát khỏi khống chế của hắn.
Mà lúc có được tin tức, ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu An Diệp chính là bắt cái người đáng chết này lại, sau đó hung hăng ngược đãi, cho người này hứng chịu trừng phạt, hậu quả của việc vô cớ mất tích.
Có lẽ là thứ tìm kiếm mấy năm nay có được quá dễ dàng, cho nên hắn nghĩ đến quá trình đi săn mới mẻ. Đoạt lấy ngay đã không thể thỏa mãn dục vọng mãnh liệt, vì thế lúc này đây hắn phải cùng người này chơi một hồi.
Lần đầu tiên thủ hạ mang đến tin tức, hắn biết Lăng Vũ muốn đi đến trường đại học thỏa mãn ước mơ. Vậy hắn liền cho đối phương một công việc, để Lăng Vũ an tâm ở lại trường học, sau đó chậm rãi đưa người vào bẫy rập do mình tạo ra.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn lại xuất hiện, Lăng Vũ thế nhưng từ bỏ ước mơ đại học, bắt đầu đi tìm kiếm công việc. Nguyên nhân lại là bởi vì người thừa kế của gia tộc Lam thị dây dưa, cho nên Lăng Vũ mới lựa chọn rời đi.
Mà lần này, Lăng Vũ lại cho hắn một kinh hỉ. Người trước kia chỉ biết khóc, nhu nhược trốn ở sau lưng người khác cầu được bảo hộ, thế nhưng có công phu tuyệt kỹ.
Khi thủ hạ mang đến tin tức này, đích xác An Diệp kinh ngạc không thôi. Cái phát hiện này làm huyết mạch hắn dâng cao, trong lòng cũng chậm rãi cảm thấy trò chơi này trở nên càng ngày càng thú vị.
Đem một người mạnh mẽ cùng một người nhu nhược chỉ biết khóc thút thít so sánh, HunhHn786 tựa hồ người trước càng khiến hắn sinh ra hứng thú cùng ham muốn chinh phục.
Vì thế hắn lệnh thuộc hạ mỗi ngày đi giám thị, đem kết quả báo cáo cho hắn. Vì hắn muốn nhìn xem tình hình cuộc sống hiện tại của Lăng Vũ.
Mà sự tình luôn theo đúng ý hắn. Hắn muốn thu ngắn khoảng cách, ông trời liền đem Lăng Vũ đưa đến trước mặt hắn.
Nhìn Lăng Vũ công tác trong địa bàn của hắn, An Diệp cảm thấy người đã bắt đầu bị chính mình khống chế. Hợp đồng chỉ là một cái hình thức, cũng là thứ kiềm chế quan hệ Lăng Vũ cùng hắn.
Nhưng càng làm cho hắn hưng phấn lại là Lăng Vũ thế nhưng không nhận ra hắn. Lúc ấy hắn thật sự cảm thấy ông trời là đang đùa giỡn hắn.
Dù sao lần cầm tù đó đối với Lăng Vũ mà nói, hẳn là phải suốt đời không thể quên.
Mà hắn lại một lần nữa kinh hỉ, Lăng Vũ thế nhưng quên hết chuyện xảy ra mười năm trước.
Xem ra thời gian quả nhiên là nghệ thuật gia, có thể đem ký ức của một người lau sạch, sau đó tạo ra nguy trang hạnh phúc vui sướng.
Nếu Lăng Vũ đã không nhớ rõ, vậy hắn càng sẽ không chủ động đi vạch trần quá khứ mười năm trước. Cứ để cho Lăng Vũ xem hắn là một thủ trưởng, sau đó cúc cung tận tụy làm việc. Đây là thành tựu lớn biết bao.
Nghĩ đến một người đã từng bị chính mình cầm tù, thiếu chút bị cưỡng bức, đã từng dùng ánh mắt thống hận nhìn chính mình, kết quả lại bởi vì mình cho một bát cơm mà cung cung kính kính. Cái loại cảm giác này thật sự là quá mỹ diệu.
Nhưng mà ở thời điểm hắn nghĩ đến trò chơi kiên nhẫn cùng Lăng Vũ, công ty con ở Châu Âu lại xuất hiện nguy cơ lớn. Phiền não chính là hắn căn bản không rảnh bận tâm đến Lăng Vũ.
Chờ đến khi hắn đem mọi việc bên kia xử lý xong, muốn tiếp tục cùng Lăng Vũ chơi, lại phát hiện bên cạnh Lăng Vũ có một đám kẻ ái mộ: em họ, người thừa kế duy nhất của Lam thị, cậu chủ tập đoàn Âu Dương.
Nhìn ba người kia, An Diệp không thể không bội phục mị lực của Lăng Vũ. Trong thời gian ngắn ngủi mấy tháng, Lăng Vũ lại câu được nhiều người như vậy, trừ bỏ em họ, hai người khác đều là người có thân phận trong xã hội thượng lưu.
Xem ra trò chơi không kéo dài nổi nữa. Tuy rằng hắn cũng không đem Lam Phi và Âu Dương Hạo đặt ở trong mắt, nhưng hắn cũng đã không còn nhiều kiên nhẫn nhìn Lăng Vũ cùng mấy người kia dây dưa. Mục đích của hắn rất đơn giản, chính là vì tra tấn Lăng Vũ.
Mà trước mắt tình huống đã thoát khỏi quỹ đạo, cho nên hắn muốn đích thân kết thúc trò chơi này. Biến Lăng Vũ thành sủng vật, hắn phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất đem tự tôn của đối phương đạp dưới chân. Khiến người ở trước mặt chỉ có thể trần trụi thân hình, nâng mông, quỳ trên mặt đất ẩn nhẫn để cho hắn mang đến vũ nhục lớn lao. Hắn muốn cho Lăng Vũ giống con chó quỳ trước mặt hắn, cầu xin hắn chà đạp.
An Diệp trước nay đều không phải người lương thiện, cho nên hắn muốn hủy diệt tất cả người cãi lời hắn, mà Lăng Vũ chính là người đầu tiên hắn muốn hủy diệt vì cãi lời.
Hiện tại người đã ở trong tay, hắn cũng không sợ sẽ gặp phải cái gì ngăn cản. Dù sao thời điểm đi bắt người này, hắn có chuẩn bị sẵn sàng. Hắn biết trong mười năm người này đã có trải qua luyện tập thể chất, cho nên không thể một lần liền bắt được. Vì thế hắn liền hướng "Mặt Sát" mượn một thứ có thể làm cho một người lập tức tứ chi vô lực.
Dù cho là người đã trải qua huấn luyện như sát thủ "Mặt Sát" cũng không cách chống cự loại vũ khí này. Cho nên Lăng Vũ đã bị thủ hạ của hắn bắt được cũng là trong dự kiến. Dù tỉnh lại, ít nhất hơn nửa tháng mới có thể khôi phục thể lực.
"Hừ! Lần này, tôi xem cậu còn có thể chạy đi đâu!"
An Diệp hung hăng nói.
Dù lần này có một người đến phá rối, hắn cũng sẽ không tái phạm sai lầm của mười năm trước. Cho nên, lần này hắn tự mình đòi lại hết thảy từ trên người Lăng Vũ những gì đã phải chịu đựng lúc trước.
Phải từng chút từng chút một từ trên người này đòi lại, khiến người này muốn sống không được muốn chết không xong!
Nghĩ vậy, An Diệp cười càng thêm tàn nhẫn. Đường nét khuôn mặt rõ ràng tuyệt mỹ vào giờ phút này lại có vẻ dữ tợn đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất