Chương 7: Lại bị lừa gạt
Thời Giang đã mò mẫm xem xong hết câu trả lời của vợ anh rồi. Nội dung không nhiều lắm nhưng lượng tin tức rất lớn.
Anh đặt cằm lên vai Mục Vân Tinh, cảm thán: "Anh mới biết hoá ra là lưu manh trung nhị lại thích anh như vậy nha!"
"Đừng có gọi em là lưu manh!"
Mặt Mục Vân Tinh đỏ lên, như chim sợ cành cong mà phản bác, nhưng cái cổ lại ngứa ngáy, cậu thật sự chịu không nổi khi Thời Giang trêu chọc mình, giọng nói kiêu ngạo của cậu cũng thấp hơn nhiều.
"Giáo bá?"
Mục Vân Tinh cũng không muốn tên gọi này. Giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của Thời Giang, nhưng bất lực vì Thời Gian ôm quá chặt, Mục Vân Tinh hoàn toàn không thể cử động được.
Mục Vân Tinh tủi thân: "Anh gạt em thiệt là nhiều! Còn luôn lừa dối em, em mẹ nó cứ như một đứa ngốc." Nói xong tức đến thành con cá nóc.
Thời Giang cười, dỗ dành: "Ai ngốc? Vân Tinh rất thông minh nha. Còn biết dùng ABO để lừa gạt nữa. Loại lừa gạt này, người nguyện ý mới mắc câu, anh không phải đã để cho em câu lên rồi sao?"
Đoạn thời gian mới vừa nhận được giấy đăng ký kết hôn kia, Thời Giang thật sự nghĩ rằng Mục Vân Tinh đang play cái gì đó với mình. Dâm ơi là dâm nhưng lại là lần đầu. Tiếng rên như vịt đực, nếu anh không thật sự thích người này, phỏng chừng là liệt luôn rồi. Có lẽ là lần thứ ba hay lần thứ tư gì đó khi mở cửa phòng, anh đã bịt kín miệng của Mục Vân Tinh.
Để cậu không thể rên được nữa.
Làm nhiều lần như vậy, kỳ thích ứng có lẽ đã trôi qua. Nhưng Mục Vân Tinh đã nói thế nào nhỉ?
Cậu nói: "Em không có kinh nghiệm, nhưng nghe nói rên như vậy sẽ tạo cho đối phương một loại cảm giác vinh quang."
Thật đúng là không có.
Nhưng cũng rất vui.
Thời Giang không bác bỏ Mục Vân Tinh, thích rên thì rên đi. Dù sao mệt rồi thì sẽ không rên nữa, đều là trai tân ai cũng không nên ghét bỏ ai.
Nhưng mà thiết lập ABO xem như là play, xem như là Mục Vân Tinh trêu chọc anh, anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ buông tha cho Mục Vân Tinh. Nhiều lần như vậy, đáng lẽ cậu đã sớm bị anh đánh dấu vĩnh viễn rồi. Giấy đăng ký kết hôn đến tay không bao lâu thì hôn lễ được tổ chức. Mục Vân Tinh bị anh nắm chặt chẽ trong tay.
Sau này mới biết thiết lập ABO thật ra không phải đang chơi anh, mà là xem anh như một đứa ngốc. Suy nghĩ của Mục Vân Tinh rất đơn giản, luôn cảm thấy rằng mọi người đều có cùng suy nghĩ với mình.
Rất dễ lừa gạt. Thời Giang cũng không ngờ tới có thể lừa gạt cậu tận 5 năm, phỏng chừng nếu không có lần ngã ngựa này có lẽ thật sự là có thể lừa cả đời. Cho nên người dễ lừa như vậy nếu anh thật sự không lừa thì cũng không biết nói gì luôn.
Tại sao lại là em ấy?
Sau đó anh lại nghĩ nghĩ, Mục Vân Tinh là nhan cẩu*. Trong thế giới của nhan cẩu, Thời Giang nghĩ rằng Mục Vân Tinh chỉ quan tâm đến khuôn mặt của mình, nên khi nhìn thấy câu trả lời của Mục Vân Tinh, quả thật chính xác thật sự không có một chút cảm giác kinh hỉ nào cả.
(*) Nhan cẩu: những người yêu thích, nghiện cái đẹp.
Mục Vân Tinh – người làm cho Thời Giang hoàn toàn không có chút kinh hỉ nào cả nhíu mày, hiển nhiên lần được khen này có chút không thể chấp nhận được. Éo tin.
Nhưng nếu cậu thật sự nói như vậy với Thời Giang, anh chắc sẽ không tức chết đâu, cao thủ tình trường đẳng cấp đặc biệt cao như vậy mà.
Anh ấy sẽ tức sao?
Chắc không đâu?
Có đó.
Đang suy tư.
Thời Giang thấy Mục Vân Tinh không giãy giụa nữa, lại véo véo tai của Mục Vân Tinh. Mục Vân Tinh nghiêng đầu, được xoa đến thoải mái, nhưng cậu vẫn bất mãn nhìn Thời Giang.
Thời Giang vuốt tóc Mục Vân Tinh: "Vân Tinh em nghĩ xem, nếu anh không phối hợp với em thì chúng ta có thể ở bên nhau nhanh như vậy sao? Em nói em phát tình, anh liền đưa em đi bệnh viện. Em nói em có khoang sinh sản, anh nói em là đồ quái vật. Em nói em mang thai, anh báo công an. Vân Tinh, thấy xấu hổ không chứ?"
Mục Vân Tinh cảm thấy rất xấu hổ. Đúng là hiện trường đại hán tử vong mà, cậu ước chừng cả đời cũng không dám theo đuổi Thời Giang.
Thế nhưng.
Mục Vân Tinh nhíu mày: "Em mẹ nó bị anh lừa gạt, anh lại một chút sai cũng không có sao?"
Thời Giang bóp vành tai Mục Vân Tinh. Mềm quá, véo lên cực kỳ dễ thương.
Đôi mắt Thời Giang khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng nói: "Có sai. Sai ở chỗ quá thích em. Bằng không có thể phối hợp như vậy với em sao? Nếu không thích em, không phối hợp với em, bây giờ em sẽ còn tìm anh tính sổ sao? Vân Tinh, nắm tay cứng như vậy là muốn đánh anh sao?" Thời Giang cương ngạnh cùng Mục Vân Tinh mười ngón đan nhau.
Bàn tay còn lại của Mục Vân Tinh đang nắm thành đấm lặng lẽ buông lỏng ra.
"Em không muốn đánh anh....." Mục Vân Tinh nhỏ giọng biện giải. Con mẹ nó, sao Thời Giang nói có lý quá vậy?
"Nhưng em nói anh xong đời rồi." Thời Giang rất nghiêm túc.
Mục Vân Tinh nhíu mày, Thời Giang thật sự xem từng câu trả lời của cậu.
Nhưng mà khi bị Thời Giang nói như vậy, Thời Giang làm sao cũng không nên xong đời hết!
Nếu như Thời Giang không phối hợp với cậu, cậu vừa nói đến kỳ phát tình đã đưa cậu đến bệnh viện, vậy thật sự sẽ rất xấu hổ! Cậu đã uống rượu, kết quả là uống rượu làm cho phát tình. Má, ngớ ngẩn chết đi được.
Cậu ở trên giường nói với Thời Giang mình có khoang sinh sản, Thời Giang sẽ coi cậu như quái vật. Đúng vậy, người bình thường ai lại có khoang sinh sản, cái này không phải chắc chắn là sẽ bị coi thành quái vật sao? Cậu lúc ấy thật sự là không nghĩ nhiều như vậy.
Mang thai luôn thì thôi rồi. Đầu năm nay thằng đàn ông nào có thể mang thai được? Cậu nói mình mang thai con của Thời Giang, nếu Thời Giang tin thật, không chừng còn phải chộp cậu lại để làm nghiên cứu.
Mục Vân Tinh trầm tư, đầu lướt như gió. Cậu tuỳ ý để Thời Giang hết lần này đến lần khác nhào nặn tai mình. Tai càng véo càng mềm mại, tính tình của Mục Vân Tinh cũng càng ngày càng mềm mại theo.
Nhưng Thời Giang còn nói cậu rất dâm, còn nghiện sex!
Đầu Mục Vân Tinh:
Muốn bình luận!
Anh đặt cằm lên vai Mục Vân Tinh, cảm thán: "Anh mới biết hoá ra là lưu manh trung nhị lại thích anh như vậy nha!"
"Đừng có gọi em là lưu manh!"
Mặt Mục Vân Tinh đỏ lên, như chim sợ cành cong mà phản bác, nhưng cái cổ lại ngứa ngáy, cậu thật sự chịu không nổi khi Thời Giang trêu chọc mình, giọng nói kiêu ngạo của cậu cũng thấp hơn nhiều.
"Giáo bá?"
Mục Vân Tinh cũng không muốn tên gọi này. Giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của Thời Giang, nhưng bất lực vì Thời Gian ôm quá chặt, Mục Vân Tinh hoàn toàn không thể cử động được.
Mục Vân Tinh tủi thân: "Anh gạt em thiệt là nhiều! Còn luôn lừa dối em, em mẹ nó cứ như một đứa ngốc." Nói xong tức đến thành con cá nóc.
Thời Giang cười, dỗ dành: "Ai ngốc? Vân Tinh rất thông minh nha. Còn biết dùng ABO để lừa gạt nữa. Loại lừa gạt này, người nguyện ý mới mắc câu, anh không phải đã để cho em câu lên rồi sao?"
Đoạn thời gian mới vừa nhận được giấy đăng ký kết hôn kia, Thời Giang thật sự nghĩ rằng Mục Vân Tinh đang play cái gì đó với mình. Dâm ơi là dâm nhưng lại là lần đầu. Tiếng rên như vịt đực, nếu anh không thật sự thích người này, phỏng chừng là liệt luôn rồi. Có lẽ là lần thứ ba hay lần thứ tư gì đó khi mở cửa phòng, anh đã bịt kín miệng của Mục Vân Tinh.
Để cậu không thể rên được nữa.
Làm nhiều lần như vậy, kỳ thích ứng có lẽ đã trôi qua. Nhưng Mục Vân Tinh đã nói thế nào nhỉ?
Cậu nói: "Em không có kinh nghiệm, nhưng nghe nói rên như vậy sẽ tạo cho đối phương một loại cảm giác vinh quang."
Thật đúng là không có.
Nhưng cũng rất vui.
Thời Giang không bác bỏ Mục Vân Tinh, thích rên thì rên đi. Dù sao mệt rồi thì sẽ không rên nữa, đều là trai tân ai cũng không nên ghét bỏ ai.
Nhưng mà thiết lập ABO xem như là play, xem như là Mục Vân Tinh trêu chọc anh, anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ buông tha cho Mục Vân Tinh. Nhiều lần như vậy, đáng lẽ cậu đã sớm bị anh đánh dấu vĩnh viễn rồi. Giấy đăng ký kết hôn đến tay không bao lâu thì hôn lễ được tổ chức. Mục Vân Tinh bị anh nắm chặt chẽ trong tay.
Sau này mới biết thiết lập ABO thật ra không phải đang chơi anh, mà là xem anh như một đứa ngốc. Suy nghĩ của Mục Vân Tinh rất đơn giản, luôn cảm thấy rằng mọi người đều có cùng suy nghĩ với mình.
Rất dễ lừa gạt. Thời Giang cũng không ngờ tới có thể lừa gạt cậu tận 5 năm, phỏng chừng nếu không có lần ngã ngựa này có lẽ thật sự là có thể lừa cả đời. Cho nên người dễ lừa như vậy nếu anh thật sự không lừa thì cũng không biết nói gì luôn.
Tại sao lại là em ấy?
Sau đó anh lại nghĩ nghĩ, Mục Vân Tinh là nhan cẩu*. Trong thế giới của nhan cẩu, Thời Giang nghĩ rằng Mục Vân Tinh chỉ quan tâm đến khuôn mặt của mình, nên khi nhìn thấy câu trả lời của Mục Vân Tinh, quả thật chính xác thật sự không có một chút cảm giác kinh hỉ nào cả.
(*) Nhan cẩu: những người yêu thích, nghiện cái đẹp.
Mục Vân Tinh – người làm cho Thời Giang hoàn toàn không có chút kinh hỉ nào cả nhíu mày, hiển nhiên lần được khen này có chút không thể chấp nhận được. Éo tin.
Nhưng nếu cậu thật sự nói như vậy với Thời Giang, anh chắc sẽ không tức chết đâu, cao thủ tình trường đẳng cấp đặc biệt cao như vậy mà.
Anh ấy sẽ tức sao?
Chắc không đâu?
Có đó.
Đang suy tư.
Thời Giang thấy Mục Vân Tinh không giãy giụa nữa, lại véo véo tai của Mục Vân Tinh. Mục Vân Tinh nghiêng đầu, được xoa đến thoải mái, nhưng cậu vẫn bất mãn nhìn Thời Giang.
Thời Giang vuốt tóc Mục Vân Tinh: "Vân Tinh em nghĩ xem, nếu anh không phối hợp với em thì chúng ta có thể ở bên nhau nhanh như vậy sao? Em nói em phát tình, anh liền đưa em đi bệnh viện. Em nói em có khoang sinh sản, anh nói em là đồ quái vật. Em nói em mang thai, anh báo công an. Vân Tinh, thấy xấu hổ không chứ?"
Mục Vân Tinh cảm thấy rất xấu hổ. Đúng là hiện trường đại hán tử vong mà, cậu ước chừng cả đời cũng không dám theo đuổi Thời Giang.
Thế nhưng.
Mục Vân Tinh nhíu mày: "Em mẹ nó bị anh lừa gạt, anh lại một chút sai cũng không có sao?"
Thời Giang bóp vành tai Mục Vân Tinh. Mềm quá, véo lên cực kỳ dễ thương.
Đôi mắt Thời Giang khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng nói: "Có sai. Sai ở chỗ quá thích em. Bằng không có thể phối hợp như vậy với em sao? Nếu không thích em, không phối hợp với em, bây giờ em sẽ còn tìm anh tính sổ sao? Vân Tinh, nắm tay cứng như vậy là muốn đánh anh sao?" Thời Giang cương ngạnh cùng Mục Vân Tinh mười ngón đan nhau.
Bàn tay còn lại của Mục Vân Tinh đang nắm thành đấm lặng lẽ buông lỏng ra.
"Em không muốn đánh anh....." Mục Vân Tinh nhỏ giọng biện giải. Con mẹ nó, sao Thời Giang nói có lý quá vậy?
"Nhưng em nói anh xong đời rồi." Thời Giang rất nghiêm túc.
Mục Vân Tinh nhíu mày, Thời Giang thật sự xem từng câu trả lời của cậu.
Nhưng mà khi bị Thời Giang nói như vậy, Thời Giang làm sao cũng không nên xong đời hết!
Nếu như Thời Giang không phối hợp với cậu, cậu vừa nói đến kỳ phát tình đã đưa cậu đến bệnh viện, vậy thật sự sẽ rất xấu hổ! Cậu đã uống rượu, kết quả là uống rượu làm cho phát tình. Má, ngớ ngẩn chết đi được.
Cậu ở trên giường nói với Thời Giang mình có khoang sinh sản, Thời Giang sẽ coi cậu như quái vật. Đúng vậy, người bình thường ai lại có khoang sinh sản, cái này không phải chắc chắn là sẽ bị coi thành quái vật sao? Cậu lúc ấy thật sự là không nghĩ nhiều như vậy.
Mang thai luôn thì thôi rồi. Đầu năm nay thằng đàn ông nào có thể mang thai được? Cậu nói mình mang thai con của Thời Giang, nếu Thời Giang tin thật, không chừng còn phải chộp cậu lại để làm nghiên cứu.
Mục Vân Tinh trầm tư, đầu lướt như gió. Cậu tuỳ ý để Thời Giang hết lần này đến lần khác nhào nặn tai mình. Tai càng véo càng mềm mại, tính tình của Mục Vân Tinh cũng càng ngày càng mềm mại theo.
Nhưng Thời Giang còn nói cậu rất dâm, còn nghiện sex!
Đầu Mục Vân Tinh:
Muốn bình luận!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất