Chương 14: Đòi mạng
Bữa tối là do Mục Vân Tinh đặt, đều là khẩu vị của Thời Giang. Vé xem phim được sắp đặt ở một góc.
Nhân viên soát vé nói: "Mặc dù vị trí rất thiên vị nhưng thứ sáu có rất nhiều người, các cặp đôi nên chú ý kiềm chế."
Mục Vân Tinh đang cầm hoa hồng trong tay ồ ồ gật đầu, Thời Giang ở một bên cười khẽ một tiếng không nói gì. Mục Vân Tinh cảm thấy kỳ lạ, lại thấy tầm mắt của Thời Giang đặt trên hoa hồng của mình, chắc là anh đang hạnh phúc.
Nếu sớm biết hoa hồng có thể làm cho Thời Giang vui vẻ cậu đã tặng nó sớm hơn rồi!
Đợi đến khi Mục Vân Tinh ngồi vào chỗ của mình, cậu nhìn hai phía xung quanh, dựa vào thị lực 5.0 của mình cậu nhìn thấy ở góc bên kia có một cặp đôi đang ôm nhau gặm nhấm, sau đó mới hiểu được nhân viên soát vé đang nói về cái gì.
Quả đấm của giáo bá cứng lên, đồng thời không thừa nhận chính mình có tâm tư xấu xa, cuống cuồng quay đầu phàn nàn với Thời Giang: "Cái này mẹ nó anh trai kia là muốn nói xấu em! Em rõ ràng là không có vé nên mới chọn đến chỗ này thôi! Nếu như em có vé thì đã sớm ngồi ở phía trước rồi!"
Giọng của giáo bá rất lớn, bên cạnh cậu cũng là một cặp đôi yêu nhau.
Cánh tay Mục Vân Tinh bị huých một cái, bên cạnh là một tiểu mỹ nữ, nhìn ra tuổi tác không lớn. Mục Vân Tinh nhìn sang.
Tiểu mỹ nữ nghiêng người cách bó hoa hồng nhỏ giọng nói: "Đừng giải thích nữa. Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, vị kia nhà em rất thích động tay động chân với em trong rạp chiếu phim, nhưng tụi em rất có đạo đức, không có hôn. Nếu như hai người mà có hôn á nhớ chú ý nhỏ tiếng một chút. Em không quan tâm đến việc đó, nhưng cũng không có nghĩa là những người phía trước không quan tâm đến nó!"
Mục Vân Tinh: "........"
Thời Giang không thể nhịn được nữa mà cười thêm vài tiếng, trầm thấp và giòn giã.
Mục Vân Tinh bị nụ cười của Thời Giang làm cho đỏ mặt.
Con mẹ nó, mọi người đều cho là cậu có tâm tư xấu xa!
Tiểu mỹ nữ giương mắt nhìn qua, rạp chiếu phim rất tối, nhưng có thể mang máng thấy rõ dung mạo người đó rất tuấn tú. Cho nên bọn họ là một đôi?
Tiểu mỹ nữ kinh ngạc, có hơi kích động nói: "Chúc phúc cho hai người nhé! Lớn tiếng cũng không sao hết! Em có thể chụp một bức ảnh với hai người không?"
Mục Vân Tinh không mắng con gái, đành phải 'đau khổ' chụp ảnh chung với nữ sinh. Nhưng lúc chụp ảnh chung người yêu của tiểu mỹ nữ cũng đi qua, muốn phải chụp cùng nhau.
Mục Vân Tinh không diss con gái, nhưng diss con trai.
"*** mẹ mày, tránh ra."
Người yêu của tiểu mỹ nữ: "......."
Đèn flash sáng lên, tiểu mỹ nữ kinh ngạc cảm thán: "Mấy người đẹp trai quả nhiên đều muốn làm gay! Anh đẹp trai tóc đỏ này rất hợp với hoa hồng, rất sang trọng. Hoa hồng là do anh đẹp trai bên cạnh tặng anh sao?"
Hoa hồng che gần hết phân nửa người của Thời Giang và Mục Vân Tinh, nhưng đủ để lộ mặt họ là được.
Mục Vân Tinh được khen là sang trọng rất hài lòng, quay sang nói nhỏ với Thời Giang: "Em có đẹp trai không?"
"Đẹp trai." Thời Giang xoa nhẹ đầu Mục Vân Tinh, giải thích với tiểu mỹ nữ: "Là em ấy tặng cho tôi. Tôi không muốn mệt nên em ấy cầm giúp tôi."
Mục Vân Tinh: "......."
Mặt cậu đỏ lên, đồng thời đá một cước vào giày của Thời Giang.
Tiểu mỹ nữ hâm mộ: "Oa! Em có thể đăng lên vòng bạn bè được không?"
Thời Giang ừ một tiếng, Mục Vân Tinh nói thêm: "Lúc đăng ảnh cũng phải đăng cho chúng tôi nữa." Mục Vân Tinh hiểu rất rõ điều này.
Tiểu mỹ nữ cười gật đầu.
*
Trên màn hình vẫn còn đang chiếu quảng cáo, lần này Mục Vân Tinh nhỏ giọng hỏi Thời Giang: "Em thật sự không có tâm tư xấu xa đó đâu, anh tin em chứ?"
Cậu chớp chớp mắt, vẻ mặt lo lắng, sợ Thời Giang không tin mình.
Thời Giang cười, đặt tay Mục Vân Tinh lên đùi của mình, vừa bóp vừa xoa.
"Tin."
Dù sao người có tâm tư xấu xa chính là anh.
Chỉ cần vé xem phim là do Mục Vân Tinh đặt, thì chính giữa là khu vực xem tốt nhất. Anh định nói, đều là ở phía sau thôi.
Giống như hôm nay, thứ sáu có quá nhiều người, nếu không đặt chỗ trước thì vị trí đẹp đều sẽ bị cướp mất.
Có thể có được chỗ trong góc này, anh đoán chắc là có một cặp đôi đã hoàn lại vé.
Mục Vân Tinh thở ra một hơi lớn, còn rất hào phóng đem cái tay kia cho Thời Giang nhào nặn.
Xem được nửa bộ phim, Tiểu Tác Tinh không phải là Tiểu Tác Tinh nhưng cũng tương đối đáng yêu. Tiểu mỹ nữ thường xuyên nghe được tiếng đệt cụ của Mục Vân Tinh bên cạnh, còn nhỏ giọng lải nhải nữa: "Mịa nó tên Tiểu Tác Tinh này ở đâu ra thế?"
"Cút con mẹ nó đi, đáng yêu ở trước mặt người dâm như tôi không đáng một đồng."
Tiểu mỹ nữ: "......"
Cô hình như đã nghe được cái gì đó rất kỳ quái.
Sau đó lại nghe được một giọng nói trầm thấp êm tai.
"Làm sao vậy? Em là tiểu dâm đãng thì có thể tạo ra vui vẻ, đại dâm đãng thì có thể đòi cả mạng anh."
Tiểu mỹ nữ rất khó để tin rằng lời nói như vậy là do người đàn ông trông vô cùng cấm dục liếc một cái liền biết là công kia thốt ra.
Cái này cũng quá xấu hổ rồi.
Mấu chốt là câu này vừa mới nói xong, anh đẹp trai bên cạnh liền ngoan ngoãn lại.
Thế giới của gay cô không hiểu được.
Vân Tinh: Sự đáng yêu của tôi ở trước mặt sự dâm đãng có thể đáng giá bao nhiêu tiền?
Nhân viên soát vé nói: "Mặc dù vị trí rất thiên vị nhưng thứ sáu có rất nhiều người, các cặp đôi nên chú ý kiềm chế."
Mục Vân Tinh đang cầm hoa hồng trong tay ồ ồ gật đầu, Thời Giang ở một bên cười khẽ một tiếng không nói gì. Mục Vân Tinh cảm thấy kỳ lạ, lại thấy tầm mắt của Thời Giang đặt trên hoa hồng của mình, chắc là anh đang hạnh phúc.
Nếu sớm biết hoa hồng có thể làm cho Thời Giang vui vẻ cậu đã tặng nó sớm hơn rồi!
Đợi đến khi Mục Vân Tinh ngồi vào chỗ của mình, cậu nhìn hai phía xung quanh, dựa vào thị lực 5.0 của mình cậu nhìn thấy ở góc bên kia có một cặp đôi đang ôm nhau gặm nhấm, sau đó mới hiểu được nhân viên soát vé đang nói về cái gì.
Quả đấm của giáo bá cứng lên, đồng thời không thừa nhận chính mình có tâm tư xấu xa, cuống cuồng quay đầu phàn nàn với Thời Giang: "Cái này mẹ nó anh trai kia là muốn nói xấu em! Em rõ ràng là không có vé nên mới chọn đến chỗ này thôi! Nếu như em có vé thì đã sớm ngồi ở phía trước rồi!"
Giọng của giáo bá rất lớn, bên cạnh cậu cũng là một cặp đôi yêu nhau.
Cánh tay Mục Vân Tinh bị huých một cái, bên cạnh là một tiểu mỹ nữ, nhìn ra tuổi tác không lớn. Mục Vân Tinh nhìn sang.
Tiểu mỹ nữ nghiêng người cách bó hoa hồng nhỏ giọng nói: "Đừng giải thích nữa. Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, vị kia nhà em rất thích động tay động chân với em trong rạp chiếu phim, nhưng tụi em rất có đạo đức, không có hôn. Nếu như hai người mà có hôn á nhớ chú ý nhỏ tiếng một chút. Em không quan tâm đến việc đó, nhưng cũng không có nghĩa là những người phía trước không quan tâm đến nó!"
Mục Vân Tinh: "........"
Thời Giang không thể nhịn được nữa mà cười thêm vài tiếng, trầm thấp và giòn giã.
Mục Vân Tinh bị nụ cười của Thời Giang làm cho đỏ mặt.
Con mẹ nó, mọi người đều cho là cậu có tâm tư xấu xa!
Tiểu mỹ nữ giương mắt nhìn qua, rạp chiếu phim rất tối, nhưng có thể mang máng thấy rõ dung mạo người đó rất tuấn tú. Cho nên bọn họ là một đôi?
Tiểu mỹ nữ kinh ngạc, có hơi kích động nói: "Chúc phúc cho hai người nhé! Lớn tiếng cũng không sao hết! Em có thể chụp một bức ảnh với hai người không?"
Mục Vân Tinh không mắng con gái, đành phải 'đau khổ' chụp ảnh chung với nữ sinh. Nhưng lúc chụp ảnh chung người yêu của tiểu mỹ nữ cũng đi qua, muốn phải chụp cùng nhau.
Mục Vân Tinh không diss con gái, nhưng diss con trai.
"*** mẹ mày, tránh ra."
Người yêu của tiểu mỹ nữ: "......."
Đèn flash sáng lên, tiểu mỹ nữ kinh ngạc cảm thán: "Mấy người đẹp trai quả nhiên đều muốn làm gay! Anh đẹp trai tóc đỏ này rất hợp với hoa hồng, rất sang trọng. Hoa hồng là do anh đẹp trai bên cạnh tặng anh sao?"
Hoa hồng che gần hết phân nửa người của Thời Giang và Mục Vân Tinh, nhưng đủ để lộ mặt họ là được.
Mục Vân Tinh được khen là sang trọng rất hài lòng, quay sang nói nhỏ với Thời Giang: "Em có đẹp trai không?"
"Đẹp trai." Thời Giang xoa nhẹ đầu Mục Vân Tinh, giải thích với tiểu mỹ nữ: "Là em ấy tặng cho tôi. Tôi không muốn mệt nên em ấy cầm giúp tôi."
Mục Vân Tinh: "......."
Mặt cậu đỏ lên, đồng thời đá một cước vào giày của Thời Giang.
Tiểu mỹ nữ hâm mộ: "Oa! Em có thể đăng lên vòng bạn bè được không?"
Thời Giang ừ một tiếng, Mục Vân Tinh nói thêm: "Lúc đăng ảnh cũng phải đăng cho chúng tôi nữa." Mục Vân Tinh hiểu rất rõ điều này.
Tiểu mỹ nữ cười gật đầu.
*
Trên màn hình vẫn còn đang chiếu quảng cáo, lần này Mục Vân Tinh nhỏ giọng hỏi Thời Giang: "Em thật sự không có tâm tư xấu xa đó đâu, anh tin em chứ?"
Cậu chớp chớp mắt, vẻ mặt lo lắng, sợ Thời Giang không tin mình.
Thời Giang cười, đặt tay Mục Vân Tinh lên đùi của mình, vừa bóp vừa xoa.
"Tin."
Dù sao người có tâm tư xấu xa chính là anh.
Chỉ cần vé xem phim là do Mục Vân Tinh đặt, thì chính giữa là khu vực xem tốt nhất. Anh định nói, đều là ở phía sau thôi.
Giống như hôm nay, thứ sáu có quá nhiều người, nếu không đặt chỗ trước thì vị trí đẹp đều sẽ bị cướp mất.
Có thể có được chỗ trong góc này, anh đoán chắc là có một cặp đôi đã hoàn lại vé.
Mục Vân Tinh thở ra một hơi lớn, còn rất hào phóng đem cái tay kia cho Thời Giang nhào nặn.
Xem được nửa bộ phim, Tiểu Tác Tinh không phải là Tiểu Tác Tinh nhưng cũng tương đối đáng yêu. Tiểu mỹ nữ thường xuyên nghe được tiếng đệt cụ của Mục Vân Tinh bên cạnh, còn nhỏ giọng lải nhải nữa: "Mịa nó tên Tiểu Tác Tinh này ở đâu ra thế?"
"Cút con mẹ nó đi, đáng yêu ở trước mặt người dâm như tôi không đáng một đồng."
Tiểu mỹ nữ: "......"
Cô hình như đã nghe được cái gì đó rất kỳ quái.
Sau đó lại nghe được một giọng nói trầm thấp êm tai.
"Làm sao vậy? Em là tiểu dâm đãng thì có thể tạo ra vui vẻ, đại dâm đãng thì có thể đòi cả mạng anh."
Tiểu mỹ nữ rất khó để tin rằng lời nói như vậy là do người đàn ông trông vô cùng cấm dục liếc một cái liền biết là công kia thốt ra.
Cái này cũng quá xấu hổ rồi.
Mấu chốt là câu này vừa mới nói xong, anh đẹp trai bên cạnh liền ngoan ngoãn lại.
Thế giới của gay cô không hiểu được.
Vân Tinh: Sự đáng yêu của tôi ở trước mặt sự dâm đãng có thể đáng giá bao nhiêu tiền?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất