Chương 9: Quyết định
Buổi tối trước khi ngủ, Lục Tiêu Dã nói hắn sẽ ngủ dưới sàn, để Phù Tinh Triều lên giường ngủ, nếu như cậu không đồng ý thì hắn sẽ bế người lên giường.
Phù Tinh Triều có cảm giác từ lúc quay về Lục Tiêu Dã đã không còn giống hắn của mấy ngày trước, ví dụ như hắn luôn lén nhìn cậu. Khi cậu quay lại nhìn, hắn sẽ bối rối mà đảo mắt nhìn chỗ khác.
"Mặt em... Có gì khác mọi ngày hả anh?" Cậu bĩu môi, kỳ quái hỏi.
Hắn ngẩn người, theo bản năng lắc đầu.
"Vậy là do em đẹp ạ?" Cậu cong môi, đôi mắt đen sáng như ngọc mở to.
"Ừ, đẹp lắm." Lục Tiêu Dã ra sức gật đầu.
Tối hôm đó, lần đầu tiên trong đời hắn được trải nghiệm cảm giác mất ngủ.
Hắn nhớ lại lúc được cậu cứu sống, lần đầu tiên nằm trên thuyền nhìn thấy dáng vẻ Phù Tinh Triều. Hắn nghĩ về bộ dạng leo cây thoăn thoắt như khỉ của cậu, nhớ cách cậu bắt mực dưới bầu trời đầy sao, nhớ cậu trần truồng tắm trong suối nước nóng...
Thậm chí, hắn còn bắt đầu tưởng tượng ra bộ dạng khi còn bé của cậu. Ba mẹ cậu nói, khi đó cậu gầy tông gầy teo, cả người còn chẳng to bằng một con cá nhụ.
Cá nhụ trông ra sao nhỉ? Liệu có đáng yêu, có ngốc nghếch như Phù Tinh Triều không?
Lục Tiêu Dã nằm trong ổ chăn bật cười thành tiếng, sau đó vội mím môi vùi đầu trong chăn vì sợ đánh thức cậu.
Ổ chăn trên sàn vừa thơm vừa ấm, thoang thoảng mùi nắng và hương biển đặc trưng trên người Phù Tinh Triều. Lục Tiêu Dã cảm thấy hắn như một kẻ biến thái say mê mùi hương, một mùi hương khiến hắn mê muội, khiến trằn trọc mất ngủ.
Một Phù Tinh Triều tốt như vậy, tại sao ba mẹ ruột lại nhẫn tâm vứt bỏ cậu chứ! Lục Tiêu Dã tức giận nghiến đến mức đau răng. Hắn nghĩ mà sợ, lại thấy có chút may mắn. Nếu khi ấy ba mẹ hiện tại của cậu không nhặt được cậu, liệu bây giờ có phải cậu đang ở trong một cô nhi viện nào đó không, hoặc, hoặc giả như...
Hắn không dám nghĩ tiếp, trong mắt đầy sương mù.
Hắn lại nghĩ đến bệnh của cậu, nửa đêm hơn còn gửi tin nhắn wechat hỏi thăm một người bạn đang học y. Người nọ ôm điện thoại đến hơn hai giờ sáng để trả lời nhưng vẫn không đủ để hắn yên tâm. Hắn nằm trong chăn, lên mạng tìm hiểu các nguyên nhân dẫn đến bệnh hen suyễn, triệu chứng và những điểm cần lưu ý, đồ ăn cần tránh, bệnh có thể trị hay không...
Lục Tiêu Dã không ngủ được, trái lăn phải lật như đang chiên bánh rán. Còn một tuần nữa hắn sẽ khai giảng, lúc trước hắn dự định sau khi điều tra rõ mọi việc sẽ dẫn Phù Tinh Triều về bắc, vừa học vừa giúp cậu tìm lại ba mẹ ruột, nhưng...
Nhưng hiện tại... Hắn phải làm sao đây, phải lấy lý do gì đem đứa con quý giá mà người khác vất vả nuôi nấng đi đây?
...
Ngày hôm sâu, Lục Tiêu Dã ôm đôi mắt gấu trúc chào buổi sáng với Phù Tinh Triều. Hai người tiếp tục đi chung xe đến khách sạn làm việc. Ở đó, hắn lặp lại trò cũ, nói quản lý có việc cần hắn ra ngoài, sau đó vội vàng rời đi.
Hắn một mình đi dọc theo bờ biển đến một bãi biển hoang vắng, thẫn thờ nhìn ra biển cả mênh mông và sóng biển dập dềnh.
Không biết qua bao lâu, xa xa xuất hiện cánh buồm trắng căng to đón gió, chắc hẳn là câu lạc bộ lướt ván buồm đang tổ chức huấn luyện một đợt người mới.
Những cánh buồm trắng muốt như những chú chim hải âu tung cánh bay lượn trên bầu trời, cánh vỗ cánh đập, vỗ vào lòng Lục Tiêu Dã.
Lúc bấy giờ, hắn chợt nhận ra...
Hắn không thể buông tay, cũng không thể cướp đi tình yêu của người khác. Song, mọi chuyện luôn có bước ngoặt và cách giải quyết. Chỉ cần có một cơ hội, hắn nhất định sẽ không từ bỏ và thử một lần.
Hắn gọi điện cho người cảnh sát từng trò chuyện ở cục cảnh sát, nói rõ quyết định của mình và nhờ ông giúp. Người chú đó nghe xong có hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Lục Tiêu Dã rời bãi biển, đi đến ngân hàng gần nhất mở thẻ mới, chuyển vào đó ba trăm ngàn. Sau đó, hắn đến một nhà hàng đã đặt trước phòng, ngồi chờ chú cảnh sát đưa ba mẹ của Phù Tinh Triều tới.
Trong lúc chờ, lòng Lục Tiêu Dã còn bồn chồn hơn, bất an hơn cả khi hắn thi đại học. Hắn lặp đi lặp lại những lời sẽ nói trong đầu, nghĩ cách nói thế nào với ba mẹ Phù Tinh Triều, làm sao để họ có thể yên tâm giao con trai họ cho hắn...
Có lẽ là nhờ có sự hiện diện của cảnh sát, hoặc là do ý tưởng đưa cậu đến phía bắc chữa bệnh sống "cuộc sống bình thường" đã khiến hai vợ chồng cảm động, cuối cùng họ đã gật đầu đồng ý.
Nhưng, họ không nhận lấy tấm thẻ của hắn.
Tối hôm đó, hai người gọi Phù Tinh Triều và Lục Tiêu Dã vào phòng. Hắn thấy họ với rất nhiều với cậu, nói xong thì dịu dàng nhìn hắn, tiếp đó lại tiếp tục với vài điều gì đó.
Lục Tiêu Dã nghe không hiểu bọn họ nói gì, nhưng vẫn liên tục gật đầu.
...
Đêm trước ngày đi xa, Lục Tiêu Dã và Phù Tinh Triều cùng ra biển lần cuối. Con thuyền đánh cá nhỏ dập dìu trong nước, hai người tự tay làm một ngọn đèn Khổng Minh thả xuống nước, xem như một nghi thức nhỏ tạm biệt vùng biển.
Gió đêm ngọt ngào và ẩm ướt bao lấy bầu không khí trên cạn, bên tai là tiếng sóng biển nhẹ nhàng. Ngước mắt nhìn, bầu trời đêm hôm nay rất đẹp, vầng trăng khuyết sáng tỏa với những ngôi sao lấp lánh.
Đẹp, nhưng đều không thể sánh bằng Phù Tinh Triều.
Đôi mắt cậu chứa đựng cả trời sao và biển trời sáng lung linh.
"Trăng đêm nay thật đẹp." Lục Tiêu Dã nói, ánh mắt lén nhìn cậu.
"Đúng đó, phía bắc cũng sẽ có cảnh đẹp giống vậy ạ?" Phù Tinh Triều nhìn khung cảnh quen thuộc trước mắt, hỏi nhỏ.
"Sẽ." Hắn đáp, "Phía bắc có lẽ sẽ không có nhiều sao như ở đây, nhưng lại có một nét đẹp khác."
Cậu mỉm cười, "Em chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ rời khỏi đây. Ba mẹ chưa từng nói thần biển qua tuổi mười tám sẽ phải chọn người khác."
Lục Tiêu Dã nhìn cậu, "Với anh, em vĩnh viễn là thần biển nhỏ."
Hắn lấy dây chuyền vỏ sò đã chuẩn bị trước trong túi ra đeo lên cổ cậu, trịnh trọng nói: "Cảm ơn em suốt mười tám năm qua đã cống hiến cho vùng biển này. Em làm rất tốt, thần biển già rất vừa lòng. Mẹ nói đây là quà thần biển gửi cho em."
Phù Tinh Triều kinh ngạc vuốt ve vỏ sò trên ngực, phấn khích đến mức không biết phải nói gì.
Tặng quà xong, hai người lại dùng những con cá gỗ sặc sỡ sắc màu câu mực và chất thành đống to trên thuyền, có con nhỏ cũng có con lớn.
"Nhìn này, phép thuật của em vẫn còn." Phù Tinh Triều ra oai hét.
Lục Tiêu Dã mỉm cười. Hắn đã tìm hiểu quá cách câu mực đêm, câu bằng mồi giả dưới ánh đèn, lũ mực ngày ngủ đêm săn sẽ nghĩ cái bóng của đèn và mồi là đàn cá nhỏ đang bơi mà trồi lên cắn câu, là một phương pháp câu mực đêm rất phổ biến.
Nhưng hắn sẽ không nói ra sự thật.
Hắn nắm tay thành hình micro giơ trước mặt cậu, "Phỏng vấn chút nhé, hết hôm nay em sẽ không còn là thần biển nữa, tâm trạng của em bây giờ như thế nào? Có cảm thấy luyến tiếc không, bùm một cái pháp thuật cũng biến mất luôn rồi."
Lục Tiêu Dã nói chuyện rất đáng giận, Phù Tinh Triều bị chọc tức, trừng mắt nhìn hắn.
"Nhưng mà cũng có rất nhiều mặt tốt nè." Lục Tiêu Dã lập tức đổi giọng, "Điểm yếu của em mất rồi, đến phương bắc em sẽ không sợ mùi khói nữa."
Ít nhất, cậu cũng không cần sợ khói khi nấu ăn nữa, vì người trong thành phố đều dùng gas để nấu nướng.
"Tuy nhiên, em phải nghe lời anh đến gặp bác sĩ. Bác sĩ từng gặp rất nhiều người như em rồi, họ sẽ cho em uống một loại thuốc đặc biệt. Một thời gian sau, em sẽ giống như người bình thường thôi."
"Ở phía bắc kiếm được nhiều tiền lắm, nhiều hơn ở đây nhiều. Sau khi trả nợ xong, chúng ta có thể mua được rất nhiều thứ hay ho."
"Ở đó còn có nhiều người bằng tuổi em nữa... Em đáng yêu thế này, tính cách cũng tốt, nhất định sẽ gặp được nhiều bạn tốt, có lẽ... Ừm, có lẽ sẽ nhanh tìm được người mà em thích thôi."
"Lục Tiêu Dã, nhưng em không nỡ rời xa nơi này." Nghe một lúc, Phù Tinh Triều đỏ mắt.
"Nếu em nhớ, anh có thể cùng em về thăm bất cứ lúc nào." Lục Tiêu Dã cầm tay cậu.
Tay cậu rất mềm, sờ qua chỉ thấy một ít vết chai nhỏ do lâu năm trèo cây và làm việc đồng áng mà thôi.
Lục Tiêu Dã thấy tim hắn đập dữ dội.
Hắn nuốt nước miếng, hỏi: "Phù Tinh Triều, em có muốn tiếp tục đi học không? Phía bắc có rất nhiều trường tốt."
Cậu nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, "Em muốn kiếm tiến, kiếm được nhiều tiền rồi sẽ mua nhà lớn cho ba mẹ."
Hắn mỉm cười, dịu dàng nói: "Được. Vậy chúng ta ổn định trước, sau đó đưa ba mẹ em đến thành phố sống, được không?"
– Còn tiếp –
Phù Tinh Triều có cảm giác từ lúc quay về Lục Tiêu Dã đã không còn giống hắn của mấy ngày trước, ví dụ như hắn luôn lén nhìn cậu. Khi cậu quay lại nhìn, hắn sẽ bối rối mà đảo mắt nhìn chỗ khác.
"Mặt em... Có gì khác mọi ngày hả anh?" Cậu bĩu môi, kỳ quái hỏi.
Hắn ngẩn người, theo bản năng lắc đầu.
"Vậy là do em đẹp ạ?" Cậu cong môi, đôi mắt đen sáng như ngọc mở to.
"Ừ, đẹp lắm." Lục Tiêu Dã ra sức gật đầu.
Tối hôm đó, lần đầu tiên trong đời hắn được trải nghiệm cảm giác mất ngủ.
Hắn nhớ lại lúc được cậu cứu sống, lần đầu tiên nằm trên thuyền nhìn thấy dáng vẻ Phù Tinh Triều. Hắn nghĩ về bộ dạng leo cây thoăn thoắt như khỉ của cậu, nhớ cách cậu bắt mực dưới bầu trời đầy sao, nhớ cậu trần truồng tắm trong suối nước nóng...
Thậm chí, hắn còn bắt đầu tưởng tượng ra bộ dạng khi còn bé của cậu. Ba mẹ cậu nói, khi đó cậu gầy tông gầy teo, cả người còn chẳng to bằng một con cá nhụ.
Cá nhụ trông ra sao nhỉ? Liệu có đáng yêu, có ngốc nghếch như Phù Tinh Triều không?
Lục Tiêu Dã nằm trong ổ chăn bật cười thành tiếng, sau đó vội mím môi vùi đầu trong chăn vì sợ đánh thức cậu.
Ổ chăn trên sàn vừa thơm vừa ấm, thoang thoảng mùi nắng và hương biển đặc trưng trên người Phù Tinh Triều. Lục Tiêu Dã cảm thấy hắn như một kẻ biến thái say mê mùi hương, một mùi hương khiến hắn mê muội, khiến trằn trọc mất ngủ.
Một Phù Tinh Triều tốt như vậy, tại sao ba mẹ ruột lại nhẫn tâm vứt bỏ cậu chứ! Lục Tiêu Dã tức giận nghiến đến mức đau răng. Hắn nghĩ mà sợ, lại thấy có chút may mắn. Nếu khi ấy ba mẹ hiện tại của cậu không nhặt được cậu, liệu bây giờ có phải cậu đang ở trong một cô nhi viện nào đó không, hoặc, hoặc giả như...
Hắn không dám nghĩ tiếp, trong mắt đầy sương mù.
Hắn lại nghĩ đến bệnh của cậu, nửa đêm hơn còn gửi tin nhắn wechat hỏi thăm một người bạn đang học y. Người nọ ôm điện thoại đến hơn hai giờ sáng để trả lời nhưng vẫn không đủ để hắn yên tâm. Hắn nằm trong chăn, lên mạng tìm hiểu các nguyên nhân dẫn đến bệnh hen suyễn, triệu chứng và những điểm cần lưu ý, đồ ăn cần tránh, bệnh có thể trị hay không...
Lục Tiêu Dã không ngủ được, trái lăn phải lật như đang chiên bánh rán. Còn một tuần nữa hắn sẽ khai giảng, lúc trước hắn dự định sau khi điều tra rõ mọi việc sẽ dẫn Phù Tinh Triều về bắc, vừa học vừa giúp cậu tìm lại ba mẹ ruột, nhưng...
Nhưng hiện tại... Hắn phải làm sao đây, phải lấy lý do gì đem đứa con quý giá mà người khác vất vả nuôi nấng đi đây?
...
Ngày hôm sâu, Lục Tiêu Dã ôm đôi mắt gấu trúc chào buổi sáng với Phù Tinh Triều. Hai người tiếp tục đi chung xe đến khách sạn làm việc. Ở đó, hắn lặp lại trò cũ, nói quản lý có việc cần hắn ra ngoài, sau đó vội vàng rời đi.
Hắn một mình đi dọc theo bờ biển đến một bãi biển hoang vắng, thẫn thờ nhìn ra biển cả mênh mông và sóng biển dập dềnh.
Không biết qua bao lâu, xa xa xuất hiện cánh buồm trắng căng to đón gió, chắc hẳn là câu lạc bộ lướt ván buồm đang tổ chức huấn luyện một đợt người mới.
Những cánh buồm trắng muốt như những chú chim hải âu tung cánh bay lượn trên bầu trời, cánh vỗ cánh đập, vỗ vào lòng Lục Tiêu Dã.
Lúc bấy giờ, hắn chợt nhận ra...
Hắn không thể buông tay, cũng không thể cướp đi tình yêu của người khác. Song, mọi chuyện luôn có bước ngoặt và cách giải quyết. Chỉ cần có một cơ hội, hắn nhất định sẽ không từ bỏ và thử một lần.
Hắn gọi điện cho người cảnh sát từng trò chuyện ở cục cảnh sát, nói rõ quyết định của mình và nhờ ông giúp. Người chú đó nghe xong có hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Lục Tiêu Dã rời bãi biển, đi đến ngân hàng gần nhất mở thẻ mới, chuyển vào đó ba trăm ngàn. Sau đó, hắn đến một nhà hàng đã đặt trước phòng, ngồi chờ chú cảnh sát đưa ba mẹ của Phù Tinh Triều tới.
Trong lúc chờ, lòng Lục Tiêu Dã còn bồn chồn hơn, bất an hơn cả khi hắn thi đại học. Hắn lặp đi lặp lại những lời sẽ nói trong đầu, nghĩ cách nói thế nào với ba mẹ Phù Tinh Triều, làm sao để họ có thể yên tâm giao con trai họ cho hắn...
Có lẽ là nhờ có sự hiện diện của cảnh sát, hoặc là do ý tưởng đưa cậu đến phía bắc chữa bệnh sống "cuộc sống bình thường" đã khiến hai vợ chồng cảm động, cuối cùng họ đã gật đầu đồng ý.
Nhưng, họ không nhận lấy tấm thẻ của hắn.
Tối hôm đó, hai người gọi Phù Tinh Triều và Lục Tiêu Dã vào phòng. Hắn thấy họ với rất nhiều với cậu, nói xong thì dịu dàng nhìn hắn, tiếp đó lại tiếp tục với vài điều gì đó.
Lục Tiêu Dã nghe không hiểu bọn họ nói gì, nhưng vẫn liên tục gật đầu.
...
Đêm trước ngày đi xa, Lục Tiêu Dã và Phù Tinh Triều cùng ra biển lần cuối. Con thuyền đánh cá nhỏ dập dìu trong nước, hai người tự tay làm một ngọn đèn Khổng Minh thả xuống nước, xem như một nghi thức nhỏ tạm biệt vùng biển.
Gió đêm ngọt ngào và ẩm ướt bao lấy bầu không khí trên cạn, bên tai là tiếng sóng biển nhẹ nhàng. Ngước mắt nhìn, bầu trời đêm hôm nay rất đẹp, vầng trăng khuyết sáng tỏa với những ngôi sao lấp lánh.
Đẹp, nhưng đều không thể sánh bằng Phù Tinh Triều.
Đôi mắt cậu chứa đựng cả trời sao và biển trời sáng lung linh.
"Trăng đêm nay thật đẹp." Lục Tiêu Dã nói, ánh mắt lén nhìn cậu.
"Đúng đó, phía bắc cũng sẽ có cảnh đẹp giống vậy ạ?" Phù Tinh Triều nhìn khung cảnh quen thuộc trước mắt, hỏi nhỏ.
"Sẽ." Hắn đáp, "Phía bắc có lẽ sẽ không có nhiều sao như ở đây, nhưng lại có một nét đẹp khác."
Cậu mỉm cười, "Em chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ rời khỏi đây. Ba mẹ chưa từng nói thần biển qua tuổi mười tám sẽ phải chọn người khác."
Lục Tiêu Dã nhìn cậu, "Với anh, em vĩnh viễn là thần biển nhỏ."
Hắn lấy dây chuyền vỏ sò đã chuẩn bị trước trong túi ra đeo lên cổ cậu, trịnh trọng nói: "Cảm ơn em suốt mười tám năm qua đã cống hiến cho vùng biển này. Em làm rất tốt, thần biển già rất vừa lòng. Mẹ nói đây là quà thần biển gửi cho em."
Phù Tinh Triều kinh ngạc vuốt ve vỏ sò trên ngực, phấn khích đến mức không biết phải nói gì.
Tặng quà xong, hai người lại dùng những con cá gỗ sặc sỡ sắc màu câu mực và chất thành đống to trên thuyền, có con nhỏ cũng có con lớn.
"Nhìn này, phép thuật của em vẫn còn." Phù Tinh Triều ra oai hét.
Lục Tiêu Dã mỉm cười. Hắn đã tìm hiểu quá cách câu mực đêm, câu bằng mồi giả dưới ánh đèn, lũ mực ngày ngủ đêm săn sẽ nghĩ cái bóng của đèn và mồi là đàn cá nhỏ đang bơi mà trồi lên cắn câu, là một phương pháp câu mực đêm rất phổ biến.
Nhưng hắn sẽ không nói ra sự thật.
Hắn nắm tay thành hình micro giơ trước mặt cậu, "Phỏng vấn chút nhé, hết hôm nay em sẽ không còn là thần biển nữa, tâm trạng của em bây giờ như thế nào? Có cảm thấy luyến tiếc không, bùm một cái pháp thuật cũng biến mất luôn rồi."
Lục Tiêu Dã nói chuyện rất đáng giận, Phù Tinh Triều bị chọc tức, trừng mắt nhìn hắn.
"Nhưng mà cũng có rất nhiều mặt tốt nè." Lục Tiêu Dã lập tức đổi giọng, "Điểm yếu của em mất rồi, đến phương bắc em sẽ không sợ mùi khói nữa."
Ít nhất, cậu cũng không cần sợ khói khi nấu ăn nữa, vì người trong thành phố đều dùng gas để nấu nướng.
"Tuy nhiên, em phải nghe lời anh đến gặp bác sĩ. Bác sĩ từng gặp rất nhiều người như em rồi, họ sẽ cho em uống một loại thuốc đặc biệt. Một thời gian sau, em sẽ giống như người bình thường thôi."
"Ở phía bắc kiếm được nhiều tiền lắm, nhiều hơn ở đây nhiều. Sau khi trả nợ xong, chúng ta có thể mua được rất nhiều thứ hay ho."
"Ở đó còn có nhiều người bằng tuổi em nữa... Em đáng yêu thế này, tính cách cũng tốt, nhất định sẽ gặp được nhiều bạn tốt, có lẽ... Ừm, có lẽ sẽ nhanh tìm được người mà em thích thôi."
"Lục Tiêu Dã, nhưng em không nỡ rời xa nơi này." Nghe một lúc, Phù Tinh Triều đỏ mắt.
"Nếu em nhớ, anh có thể cùng em về thăm bất cứ lúc nào." Lục Tiêu Dã cầm tay cậu.
Tay cậu rất mềm, sờ qua chỉ thấy một ít vết chai nhỏ do lâu năm trèo cây và làm việc đồng áng mà thôi.
Lục Tiêu Dã thấy tim hắn đập dữ dội.
Hắn nuốt nước miếng, hỏi: "Phù Tinh Triều, em có muốn tiếp tục đi học không? Phía bắc có rất nhiều trường tốt."
Cậu nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, "Em muốn kiếm tiến, kiếm được nhiều tiền rồi sẽ mua nhà lớn cho ba mẹ."
Hắn mỉm cười, dịu dàng nói: "Được. Vậy chúng ta ổn định trước, sau đó đưa ba mẹ em đến thành phố sống, được không?"
– Còn tiếp –
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất