Chương 3
03
Rạng sáng năm giờ, Nguyên Dương bị đồng hồ của mình đánh thức, nhưng trên thực tế hắn chỉ vừa mới nhắm mắt ngủ chưa được hai tiếng. Nguyên Dương cúi đầu nhìn Cố Thanh Bùi đang vùi trong ngực mình một chút, không tự chủ được nở nụ cười.
Cố Thanh Bùi được giới giải trí công nhận là một đóa hoa cao lãnh, xuất thân từ danh phủ nên trên người anh có chứa khí tức văn nhân dày đặc, nhất là với toàn bộ giới giải trí cảm thấy không hợp nhau về phương hướng, thường xuyên nhận lấy oán hận của người khác. Nguyên Dương nghe Bành Phóng tán gẫu vài lần với người khác, chủ yếu là Cố Thanh Bùi hấp dẫn các vị nữ sĩ lớn bé trong nhà làm hắn phải hiếu kỳ, nhưng đáp án hắn nghe từ Bành Phóng thường là: Có tài hoa, nhưng không dễ giao thiệp.
Thật ra Cố Thanh Bùi cũng không phải quá lạnh lùng không ai bì nổi, chỉ là thái độ làm người quá mức chừng mực, dường như là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ. Nhưng mà những kiểu tính cách này trong mắt người ngoài là cực kỳ quyến rũ, luôn gắn cho Cố Thanh Bùi đủ các loại danh hiệu "Nam thần cấm dục" "Nhã nhặn bại hoại"...
Trăm nghe không bằng một thấy, Nguyên Dương nghĩ loại cảm giác tương phản này quả thực quá mức tiêu hồn.
Nguyên Dương hơi cử động cơ thể, đem Cố Thanh Bùi ôm vào gần hơn. Sau khi dược hiệu tan đi, thân thể Cố Thanh Bùi không còn nóng như vậy nữa, nhưng cũng có thể bởi vì tắm nước nóng sau trận vận động kịch liệt, nhiệt độ trên da vẫn cao hơn Nguyên Dương. Nguyên Dương nghĩ chờ đến buổi sáng vẫn phải tìm bác sĩ tới xem một chút, ai biết những thứ thuốc kia có tác dụng phụ hay không.
Nói đến thuốc, trái tim Nguyên Dương trầm xuống, tuy rằng hắn có được một tiện nghi lớn, nhưng rốt cuộc vẫn là thương tổn tới Cố Thanh Bùi. Nếu như đối phương có yêu cầu, hắn cam tâm tình nguyện hỗ trợ giết gà dọa khỉ. Nhưng mà hắn cũng không chắc chắn được sau khi Cố Thanh Bùi tỉnh lại sẽ có phản ứng gì, nhưng ít ra hẳn vẫn nhớ kỹ là anh chủ động trước.
Nguyên Dương nhắm mắt lại, chuẩn bị ôm người ngủ thêm ba tiếng nữa, nhưng trong đội yêu cầu hắn trả lời điện thoại khẩn cấp, kỳ nghỉ phép của Nguyên Dương bất đắc dĩ kết thúc sớm. Sau đó hắn nhanh chóng thu thập xong hành lý, nhìn Cố Thanh Bùi đang nằm ở trên giường, suy nghĩ thật lâu cũng chưa từng nghĩ tới người này sẽ hoàn toàn thân cận cùng với mình như vậy. Sau cùng, hắn vẫn gọi điện thoại cho Bành Phóng, cùng với em trai Nguyên Cạnh của hắn.
Vì vậy trong lúc Cố Thanh Bùi vô tri vô giác nằm ngủ, bị một trận tiếng cười điên cuồng đánh thức. Trong cổ họng anh dường như bị đốt cháy, vừa nóng vừa đau, anh muốn uống nước, nhưng vừa nghiêng người cả người giống như bị tháo rời, cơ thể còn đặc biệt đau xót. Anh nằm ở trên giường nhìn trần nhà và đèn treo xa lạ, ước chừng dùng hơn mấy phút để nhớ lại, mới nhớ tới đêm qua đặc sắc rầm rộ.
Lúc này, Nguyên Cạnh cứng nhắc tiến vào, sau khi thấy Cố Thanh Bùi tỉnh lại, xoay người rời đi. Đi vào một lần nữa thì trên tay bưng khay, còn có hai người đi theo phía sau, là Bành Phóng và một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng.
Hiển nhiên vị bác sĩ mỹ nữ này cũng là người hâm một của Cố Thanh Bùi, cô cực kỳ cẩn thận đo nhiệt độ cho Cố Thanh Bùi, làm kiểm tra, còn đưa tay sờ trán Cố Thanh Bùi một cái, thấy mắt Bành Phóng trợn trắng.
"Không có chuyện gì đâu, đại đạo diễn!"
Cố Thanh Bùi suy yếu lắc đầu, khiến Bành Phóng cảm thấy hối hận đối với thái độ ác liệt của mình. Bành Phóng ngồi ở bên giường, yên lặng nhìn đối tác ngày trước đang nằm trong chăn anh em tốt của mình, nhớ lại khoảng bảy tám giờ trước Nguyên Dương gọi điện thoại cho mình. Lúc đầu gã còn cho rằng mình đang nằm mơ, chờ Nguyên Dương nhấn mạnh đến lần thứ ba thì, Bành Phóng giật mình một cái, sau khi chạy như bay tới thì Nguyên Dương đã không thấy bóng dáng, chỉ có vị khách là Cố Thanh Bùi đang nằm ngủ và một căn phòng hỗn loạn.
Cái loại cảm giác này, khiến gã muốn hút một điếu thuốc trong gió. Nhưng mà Nguyên Cạnh xuất hiện làm gã bỏ đi ý niệm hút thuốc lá trong đầu, phổi của Nguyên Cạnh không tốt lắm, không ngửi được mùi thuốc lá.
"Có chút sốt nhẹ, cổ họng thì bị sưng lên, còn có... phía dưới phỏng chừng cũng bị sưng rồi, tôi đã chuẩn bị thuốc, tạm thời không cần truyền nước, các anh ai có thể giúp tôi một chút không?"
Vị bác sĩ mỹ nữ chớp mắt to nhìn về phía Bành Phóng, trong lòng Bành Phóng nhất thời lướt qua vô số mmp*, nếu gã dám động vào Cố Thanh Bùi, phỏng chừng Nguyên Dương có thể móc mắt của gã ra mất. Gã gật đầu cho có lệ, sau đó kín đáo đưa thuốc cho Nguyên Cạnh, rồi tiễn nữ bác sĩ ra cửa.
(*Nghĩa là "đmm" Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết tắt thành MMP. Nguồn: wordpress Hủ giới.)
Nguyên Cạnh nhìn thuốc trên tay một chút, trầm mặc cho Cố Thanh Bùi uống xong ly nước ấm, sau đó bắt đầu mở gói thuốc. Cố Thanh Bùi nhìn động tác khéo léo của đứa trẻ, trong lòng có chút cảm giác không nói nên lời. Anh khàn giọng nói: "Cảm ơn, để tôi tự làm được rồi."
Nguyên Cạnh cũng không ngẩng đầu lên đáp lại: "Anh của tôi đã dặn tôi."
"Cậu, Nguyên Dương, cậu ấy..."
"Anh tôi quay về quân đội, được rồi anh đã tỉnh rồi thì tôi phải báo với anh ấy một tiếng. Những thuốc uống này tôi sẽ chia ra cho anh, còn thuốc mỡ kia, tôi để ở chỗ này."
"Được, cám ơn cậu, Nguyên Cạnh."
Nguyên Cạnh nhìn sắc mặt tái nhợt, đầu tóc xốc xếch của Cố Thanh Bùi, gật đầu liền đi.
Trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình Cố Thanh Bùi, anh thở dài một cái. Như vậy cũng tốt, anh thực sự không biết nên đối mặt với Nguyên Dương như thế nào, có thể Nguyên Dương cũng không muốn đối mặt với mình, nên mới tìm cớ quay về quân đội. Cố Thanh Bùi uống thuốc xong, ngọ nguậy mặc thêm áo choàng đặt ở tủ đầu giường, đỡ tường chậm rãi di chuyển về phía phòng tắm. Cố Thanh Bùi đóng cửa lại, đi tới trước gương cởi đồ ngủ từ năm nhất đại học của mình, những vết tích xanh tím trên người làm cho anh nhìn thấy mà giật mình, anh thậm chí có chút không đành lòng kiểm tra hạ thể của mình.
Cố Thanh Bùi nhịn đau, bôi thuốc mỡ cho mình, sau đó tê liệt ngồi trên bồn cầu, hạ thân truyền tới nóng bỏng cùng đau đớn âm ỉ khiến sắc mặt Cố Thanh Bùi ngưng trọng. Chờ anh tự mình qua loa xử lý xong, Bành Phóng và Nguyên Cạnh đã ngồi trên ghế sa lon trong phòng ngủ nhìn mình.
"Cái gì thế kia, Nguyên Dương đã chuẩn bị cho anh một vài bộ quần áo, trước tiên thử một chút đi. Phòng bếp có nấu một ít cháo, tôi đem tới cho anh rồi, một lát nữa chúng ta đi đến bệnh viện."
"Cảm ơn, không cần." Cố Thanh Bùi ngồi ở trên giường, nhìn tô cháo trước mặt, sắc mặt càng thêm khó coi.
"Vẫn phải đi đã, lỡ như thứ thuốc kia có tác dụng phụ gì đó..."
"Tôi đã nói không cần!"
Cố Thanh Bùi khàn cả giọng khiến Bành Phóng Nguyên Cạnh đều cả kinh, bọn họ không nghĩ tới Cố Thanh Bùi lại đột nhiên tức giận. Bành Phóng nghĩ có thể là do mình miệng tiện, đề cập đến vấn đề không nên nói, đụng đến chỗ đau của Cố Thanh Bùi. Dù sao thì việc bị người khác bỏ thuốc lại cùng người khác lăn giường chẳng vẻ vang gì, nếu là kẻ không quản mặt mũi như gã thì có thể vượt qua được, nhưng đây lại là Cố Thanh Bùi, năng lực chịu đựng khẳng định không bằng gã.
"Trước uống chút cháo đi, tôi đã nấu rất lâu."
Cố Thanh Bùi nhìn gương mặt của Nguyên Cạnh, cảm giác mình nổi giận với một đứa trẻ thực sự quá mức hèn nhát, nhưng anh hiện tại với bị lột sạch dạo phố thị chúng đã tốt lắm rồi, còn có mặt mũi gì để nói? Cố Thanh Bùi ngồi xuống, chịu nóng uống cạn sạch cháo trong chén, sau đó vội vã thay xong quần áo, liền đi theo Bành Phóng.
Chờ sau khi về nhà, Cố Thanh Bùi mở nước ấm, hung hăng ném mình vào trong bồn tắm. Nhìn chằm chằm ánh đèn chói mắt, Cố Thanh Bùi tự giễu cười khan vài tiếng, sau đó nhịn không được thấp giọng nức nở. Dáng vẻ anh chủ động bò lên người Nguyên Dương như thế nào, hiện ra rõ ràng trước mắt. Nhìn ngày hôm nay Nguyên Dương chăm sóc chuẩn bị hết mọi thứ cho mình, anh càng cảm thấy châm chọc vô cùng. Hắn không rõ mình bởi vì dược vật nên mới như vậy, hay hắn trời sinh đã là một playboy? Anh lại càng không rõ, vì sao hợp tác đã lâu với nhau, ông ta cũng tự nhận là bạn bè, lại có thể vì lợi ích bán đứng anh không chút lưu tình nào, thậm chí còn dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy!
Tủi thân, bất công, không cam lòng, phẫn uất, thống khổ... Cố Thanh Bùi nghĩ giờ này khắc này cuộc sống của anh quá bất lực quá thảm thương, anh thậm chí còn khờ dại cho rằng ở trong giới giải trí này mình cũng có đủ năng lực nhận được sự tôn trọng của người khác, chỉ cần mình đánh bóng tốt tác phẩm sẽ có Bá Nhạc* chân thành đưa ra một cành ô-liu. Nhưng mà, nước trong có thể tắm rơi trên người của hắn dấu vết, nhưng không cách nào xóa đi nội tâm hắn đau xót...
(*người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, "Bá Nhạc" không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể)
Cố Thanh Bùi đại khái ở nhà sa sút ba ngày, đạo diễn Phàn gọi điện thoại tới. Trong điện thoại Phàn Nặc Khôn liên tiếp xin lỗi, nói ông ta căn bản không biết ngày hôm đó là Hồng Môn Yến*, nếu như ông biết lão Phan làm ra chuyện như thế, thà rằng người bị tính sổ là ông! Cố Thanh Bùi từ thông báo của điện thoại đã biết, ngày hôm đó lão Phan cùng ba vị tổng giám đốc đều xảy ra chuyện, nhất là chuyện lão Phan nhận hối lộ giúp Cung Nhân bị lôi ra. Nhưng kỳ lạ là bọn họ chẳng những không bị Cục Điện ảnh phong sát, ngược lại các khoản tiền đều được giữ lại. Hiện tại chỉ cần bộ phim hoàn thành, là có thể được gửi để xét duyệt.
(*có thể hiểu theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.)
Cố Thanh Bùi nghe xong, trong lòng run lên, bật điện thoại gần nửa tiếng đồng hồ, anh mới mở miệng nói câu đầu tiên: "Ai là người bỏ vốn?"
"Nói như thế nào đây, cũng không biết chính xác là ai đầu tư, bởi vì không ký hợp đồng. Chính là người bạn kia của cậu, Bành Phóng."
Cố Thanh Bùi sau khi nghe được không phải là "Nguyên Lập Giang", thở phào nhẹ nhõm, ít ra chuyện này không phải là Nguyên Lập Giang nhúng tay vào. Nhưng lại có chút khó chịu không nói rõ, anh rất muốn biết liệu Bành Phóng có đồng ý cho người đứng sau nhúng tay vào không.
"Thanh Bùi, cậu là tài năng mà giới giải trí khó tìm được, là một báu vật, là tôi không có bản lĩnh liên lụy cậu chịu tội thay, anh xin lỗi cậu!"
Cố Thanh Bùi nghe giọng Phàn Nặc Khôn mang theo nức nở, trong lòng chua xót không ngớt. Thật ra anh và lão Phàn rất giống nhau, có chút theo chủ nghĩa hoàn mỹ, cho nên khi làm việc chung với nhau có mấy phần đồng cảm, phim điện ảnh và truyền hình mà hai người hợp tác chưa quá năm bộ. Anh có thể cảm động vì lời xin lỗi của lão Phàn, nhưng anh không có khả năng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra đi làm như bình thường, anh không có định lực tốt như vậy.
Trong nửa tháng sau đó, Cố Thanh Bùi trở về nhà một chuyến, ba mẹ anh đối với việc Cố Thanh Bùi đột ngột về thăm nhà cực kỳ vui mừng. Ở nhà đợi gần hai tuần lễ, có ngày Cố Thanh Bùi cùng ba mẹ đi du lịch thắng cảnh nổi tiếng trên internet, nhìn ba mẹ học theo đám thanh niên selfie, mẹ anh còn nhất định bảo bạn già của mình giơ điện thoại cao lên vì góc bốn mươi lăm độ là đẹp nhất, tâm tình Cố Thanh Bùi khá hơn nhiều. Tuy rằng toàn bộ hành trình anh đều đeo khẩu trang, nhưng vẫn bị du khách phát hiện tung tích, dây dưa chẳng xong, Cố Thanh Bùi bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là cùng mọi người xung quanh chụp ảnh, lập tức lên hotsearch.
Cha mẹ của Cố Thanh Bùi có chút tự trách, cảm thấy không nên ồn ào đi ra ngoài chơi, rõ ràng ở nhà cũng rất tốt. Cố Thanh Bùi trấn an hai vị phụ huynh, nói bộ phim mới của anh sẽ được gửi đi xét duyệt, bản thân cũng phải quay về đi công tác. Vì vậy Cố Thanh Bùi cố ý chọn vé máy bay vào buổi tối, ăn một bữa cơm gia đình phong phú sau đó khởi hành quay về thành phố.
Chờ anh một đêm đi đường mệt nhọc, thời điểm mệtmỏi chẳng còn tí sức nào kéo hành lý quay về. Nhưng khi đứng trước cửa nhà, liềnnhìn thấy Nguyên Dương đã biến mất gần một tháng.
Rạng sáng năm giờ, Nguyên Dương bị đồng hồ của mình đánh thức, nhưng trên thực tế hắn chỉ vừa mới nhắm mắt ngủ chưa được hai tiếng. Nguyên Dương cúi đầu nhìn Cố Thanh Bùi đang vùi trong ngực mình một chút, không tự chủ được nở nụ cười.
Cố Thanh Bùi được giới giải trí công nhận là một đóa hoa cao lãnh, xuất thân từ danh phủ nên trên người anh có chứa khí tức văn nhân dày đặc, nhất là với toàn bộ giới giải trí cảm thấy không hợp nhau về phương hướng, thường xuyên nhận lấy oán hận của người khác. Nguyên Dương nghe Bành Phóng tán gẫu vài lần với người khác, chủ yếu là Cố Thanh Bùi hấp dẫn các vị nữ sĩ lớn bé trong nhà làm hắn phải hiếu kỳ, nhưng đáp án hắn nghe từ Bành Phóng thường là: Có tài hoa, nhưng không dễ giao thiệp.
Thật ra Cố Thanh Bùi cũng không phải quá lạnh lùng không ai bì nổi, chỉ là thái độ làm người quá mức chừng mực, dường như là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ. Nhưng mà những kiểu tính cách này trong mắt người ngoài là cực kỳ quyến rũ, luôn gắn cho Cố Thanh Bùi đủ các loại danh hiệu "Nam thần cấm dục" "Nhã nhặn bại hoại"...
Trăm nghe không bằng một thấy, Nguyên Dương nghĩ loại cảm giác tương phản này quả thực quá mức tiêu hồn.
Nguyên Dương hơi cử động cơ thể, đem Cố Thanh Bùi ôm vào gần hơn. Sau khi dược hiệu tan đi, thân thể Cố Thanh Bùi không còn nóng như vậy nữa, nhưng cũng có thể bởi vì tắm nước nóng sau trận vận động kịch liệt, nhiệt độ trên da vẫn cao hơn Nguyên Dương. Nguyên Dương nghĩ chờ đến buổi sáng vẫn phải tìm bác sĩ tới xem một chút, ai biết những thứ thuốc kia có tác dụng phụ hay không.
Nói đến thuốc, trái tim Nguyên Dương trầm xuống, tuy rằng hắn có được một tiện nghi lớn, nhưng rốt cuộc vẫn là thương tổn tới Cố Thanh Bùi. Nếu như đối phương có yêu cầu, hắn cam tâm tình nguyện hỗ trợ giết gà dọa khỉ. Nhưng mà hắn cũng không chắc chắn được sau khi Cố Thanh Bùi tỉnh lại sẽ có phản ứng gì, nhưng ít ra hẳn vẫn nhớ kỹ là anh chủ động trước.
Nguyên Dương nhắm mắt lại, chuẩn bị ôm người ngủ thêm ba tiếng nữa, nhưng trong đội yêu cầu hắn trả lời điện thoại khẩn cấp, kỳ nghỉ phép của Nguyên Dương bất đắc dĩ kết thúc sớm. Sau đó hắn nhanh chóng thu thập xong hành lý, nhìn Cố Thanh Bùi đang nằm ở trên giường, suy nghĩ thật lâu cũng chưa từng nghĩ tới người này sẽ hoàn toàn thân cận cùng với mình như vậy. Sau cùng, hắn vẫn gọi điện thoại cho Bành Phóng, cùng với em trai Nguyên Cạnh của hắn.
Vì vậy trong lúc Cố Thanh Bùi vô tri vô giác nằm ngủ, bị một trận tiếng cười điên cuồng đánh thức. Trong cổ họng anh dường như bị đốt cháy, vừa nóng vừa đau, anh muốn uống nước, nhưng vừa nghiêng người cả người giống như bị tháo rời, cơ thể còn đặc biệt đau xót. Anh nằm ở trên giường nhìn trần nhà và đèn treo xa lạ, ước chừng dùng hơn mấy phút để nhớ lại, mới nhớ tới đêm qua đặc sắc rầm rộ.
Lúc này, Nguyên Cạnh cứng nhắc tiến vào, sau khi thấy Cố Thanh Bùi tỉnh lại, xoay người rời đi. Đi vào một lần nữa thì trên tay bưng khay, còn có hai người đi theo phía sau, là Bành Phóng và một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng.
Hiển nhiên vị bác sĩ mỹ nữ này cũng là người hâm một của Cố Thanh Bùi, cô cực kỳ cẩn thận đo nhiệt độ cho Cố Thanh Bùi, làm kiểm tra, còn đưa tay sờ trán Cố Thanh Bùi một cái, thấy mắt Bành Phóng trợn trắng.
"Không có chuyện gì đâu, đại đạo diễn!"
Cố Thanh Bùi suy yếu lắc đầu, khiến Bành Phóng cảm thấy hối hận đối với thái độ ác liệt của mình. Bành Phóng ngồi ở bên giường, yên lặng nhìn đối tác ngày trước đang nằm trong chăn anh em tốt của mình, nhớ lại khoảng bảy tám giờ trước Nguyên Dương gọi điện thoại cho mình. Lúc đầu gã còn cho rằng mình đang nằm mơ, chờ Nguyên Dương nhấn mạnh đến lần thứ ba thì, Bành Phóng giật mình một cái, sau khi chạy như bay tới thì Nguyên Dương đã không thấy bóng dáng, chỉ có vị khách là Cố Thanh Bùi đang nằm ngủ và một căn phòng hỗn loạn.
Cái loại cảm giác này, khiến gã muốn hút một điếu thuốc trong gió. Nhưng mà Nguyên Cạnh xuất hiện làm gã bỏ đi ý niệm hút thuốc lá trong đầu, phổi của Nguyên Cạnh không tốt lắm, không ngửi được mùi thuốc lá.
"Có chút sốt nhẹ, cổ họng thì bị sưng lên, còn có... phía dưới phỏng chừng cũng bị sưng rồi, tôi đã chuẩn bị thuốc, tạm thời không cần truyền nước, các anh ai có thể giúp tôi một chút không?"
Vị bác sĩ mỹ nữ chớp mắt to nhìn về phía Bành Phóng, trong lòng Bành Phóng nhất thời lướt qua vô số mmp*, nếu gã dám động vào Cố Thanh Bùi, phỏng chừng Nguyên Dương có thể móc mắt của gã ra mất. Gã gật đầu cho có lệ, sau đó kín đáo đưa thuốc cho Nguyên Cạnh, rồi tiễn nữ bác sĩ ra cửa.
(*Nghĩa là "đmm" Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết tắt thành MMP. Nguồn: wordpress Hủ giới.)
Nguyên Cạnh nhìn thuốc trên tay một chút, trầm mặc cho Cố Thanh Bùi uống xong ly nước ấm, sau đó bắt đầu mở gói thuốc. Cố Thanh Bùi nhìn động tác khéo léo của đứa trẻ, trong lòng có chút cảm giác không nói nên lời. Anh khàn giọng nói: "Cảm ơn, để tôi tự làm được rồi."
Nguyên Cạnh cũng không ngẩng đầu lên đáp lại: "Anh của tôi đã dặn tôi."
"Cậu, Nguyên Dương, cậu ấy..."
"Anh tôi quay về quân đội, được rồi anh đã tỉnh rồi thì tôi phải báo với anh ấy một tiếng. Những thuốc uống này tôi sẽ chia ra cho anh, còn thuốc mỡ kia, tôi để ở chỗ này."
"Được, cám ơn cậu, Nguyên Cạnh."
Nguyên Cạnh nhìn sắc mặt tái nhợt, đầu tóc xốc xếch của Cố Thanh Bùi, gật đầu liền đi.
Trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình Cố Thanh Bùi, anh thở dài một cái. Như vậy cũng tốt, anh thực sự không biết nên đối mặt với Nguyên Dương như thế nào, có thể Nguyên Dương cũng không muốn đối mặt với mình, nên mới tìm cớ quay về quân đội. Cố Thanh Bùi uống thuốc xong, ngọ nguậy mặc thêm áo choàng đặt ở tủ đầu giường, đỡ tường chậm rãi di chuyển về phía phòng tắm. Cố Thanh Bùi đóng cửa lại, đi tới trước gương cởi đồ ngủ từ năm nhất đại học của mình, những vết tích xanh tím trên người làm cho anh nhìn thấy mà giật mình, anh thậm chí có chút không đành lòng kiểm tra hạ thể của mình.
Cố Thanh Bùi nhịn đau, bôi thuốc mỡ cho mình, sau đó tê liệt ngồi trên bồn cầu, hạ thân truyền tới nóng bỏng cùng đau đớn âm ỉ khiến sắc mặt Cố Thanh Bùi ngưng trọng. Chờ anh tự mình qua loa xử lý xong, Bành Phóng và Nguyên Cạnh đã ngồi trên ghế sa lon trong phòng ngủ nhìn mình.
"Cái gì thế kia, Nguyên Dương đã chuẩn bị cho anh một vài bộ quần áo, trước tiên thử một chút đi. Phòng bếp có nấu một ít cháo, tôi đem tới cho anh rồi, một lát nữa chúng ta đi đến bệnh viện."
"Cảm ơn, không cần." Cố Thanh Bùi ngồi ở trên giường, nhìn tô cháo trước mặt, sắc mặt càng thêm khó coi.
"Vẫn phải đi đã, lỡ như thứ thuốc kia có tác dụng phụ gì đó..."
"Tôi đã nói không cần!"
Cố Thanh Bùi khàn cả giọng khiến Bành Phóng Nguyên Cạnh đều cả kinh, bọn họ không nghĩ tới Cố Thanh Bùi lại đột nhiên tức giận. Bành Phóng nghĩ có thể là do mình miệng tiện, đề cập đến vấn đề không nên nói, đụng đến chỗ đau của Cố Thanh Bùi. Dù sao thì việc bị người khác bỏ thuốc lại cùng người khác lăn giường chẳng vẻ vang gì, nếu là kẻ không quản mặt mũi như gã thì có thể vượt qua được, nhưng đây lại là Cố Thanh Bùi, năng lực chịu đựng khẳng định không bằng gã.
"Trước uống chút cháo đi, tôi đã nấu rất lâu."
Cố Thanh Bùi nhìn gương mặt của Nguyên Cạnh, cảm giác mình nổi giận với một đứa trẻ thực sự quá mức hèn nhát, nhưng anh hiện tại với bị lột sạch dạo phố thị chúng đã tốt lắm rồi, còn có mặt mũi gì để nói? Cố Thanh Bùi ngồi xuống, chịu nóng uống cạn sạch cháo trong chén, sau đó vội vã thay xong quần áo, liền đi theo Bành Phóng.
Chờ sau khi về nhà, Cố Thanh Bùi mở nước ấm, hung hăng ném mình vào trong bồn tắm. Nhìn chằm chằm ánh đèn chói mắt, Cố Thanh Bùi tự giễu cười khan vài tiếng, sau đó nhịn không được thấp giọng nức nở. Dáng vẻ anh chủ động bò lên người Nguyên Dương như thế nào, hiện ra rõ ràng trước mắt. Nhìn ngày hôm nay Nguyên Dương chăm sóc chuẩn bị hết mọi thứ cho mình, anh càng cảm thấy châm chọc vô cùng. Hắn không rõ mình bởi vì dược vật nên mới như vậy, hay hắn trời sinh đã là một playboy? Anh lại càng không rõ, vì sao hợp tác đã lâu với nhau, ông ta cũng tự nhận là bạn bè, lại có thể vì lợi ích bán đứng anh không chút lưu tình nào, thậm chí còn dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy!
Tủi thân, bất công, không cam lòng, phẫn uất, thống khổ... Cố Thanh Bùi nghĩ giờ này khắc này cuộc sống của anh quá bất lực quá thảm thương, anh thậm chí còn khờ dại cho rằng ở trong giới giải trí này mình cũng có đủ năng lực nhận được sự tôn trọng của người khác, chỉ cần mình đánh bóng tốt tác phẩm sẽ có Bá Nhạc* chân thành đưa ra một cành ô-liu. Nhưng mà, nước trong có thể tắm rơi trên người của hắn dấu vết, nhưng không cách nào xóa đi nội tâm hắn đau xót...
(*người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, "Bá Nhạc" không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể)
Cố Thanh Bùi đại khái ở nhà sa sút ba ngày, đạo diễn Phàn gọi điện thoại tới. Trong điện thoại Phàn Nặc Khôn liên tiếp xin lỗi, nói ông ta căn bản không biết ngày hôm đó là Hồng Môn Yến*, nếu như ông biết lão Phan làm ra chuyện như thế, thà rằng người bị tính sổ là ông! Cố Thanh Bùi từ thông báo của điện thoại đã biết, ngày hôm đó lão Phan cùng ba vị tổng giám đốc đều xảy ra chuyện, nhất là chuyện lão Phan nhận hối lộ giúp Cung Nhân bị lôi ra. Nhưng kỳ lạ là bọn họ chẳng những không bị Cục Điện ảnh phong sát, ngược lại các khoản tiền đều được giữ lại. Hiện tại chỉ cần bộ phim hoàn thành, là có thể được gửi để xét duyệt.
(*có thể hiểu theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.)
Cố Thanh Bùi nghe xong, trong lòng run lên, bật điện thoại gần nửa tiếng đồng hồ, anh mới mở miệng nói câu đầu tiên: "Ai là người bỏ vốn?"
"Nói như thế nào đây, cũng không biết chính xác là ai đầu tư, bởi vì không ký hợp đồng. Chính là người bạn kia của cậu, Bành Phóng."
Cố Thanh Bùi sau khi nghe được không phải là "Nguyên Lập Giang", thở phào nhẹ nhõm, ít ra chuyện này không phải là Nguyên Lập Giang nhúng tay vào. Nhưng lại có chút khó chịu không nói rõ, anh rất muốn biết liệu Bành Phóng có đồng ý cho người đứng sau nhúng tay vào không.
"Thanh Bùi, cậu là tài năng mà giới giải trí khó tìm được, là một báu vật, là tôi không có bản lĩnh liên lụy cậu chịu tội thay, anh xin lỗi cậu!"
Cố Thanh Bùi nghe giọng Phàn Nặc Khôn mang theo nức nở, trong lòng chua xót không ngớt. Thật ra anh và lão Phàn rất giống nhau, có chút theo chủ nghĩa hoàn mỹ, cho nên khi làm việc chung với nhau có mấy phần đồng cảm, phim điện ảnh và truyền hình mà hai người hợp tác chưa quá năm bộ. Anh có thể cảm động vì lời xin lỗi của lão Phàn, nhưng anh không có khả năng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra đi làm như bình thường, anh không có định lực tốt như vậy.
Trong nửa tháng sau đó, Cố Thanh Bùi trở về nhà một chuyến, ba mẹ anh đối với việc Cố Thanh Bùi đột ngột về thăm nhà cực kỳ vui mừng. Ở nhà đợi gần hai tuần lễ, có ngày Cố Thanh Bùi cùng ba mẹ đi du lịch thắng cảnh nổi tiếng trên internet, nhìn ba mẹ học theo đám thanh niên selfie, mẹ anh còn nhất định bảo bạn già của mình giơ điện thoại cao lên vì góc bốn mươi lăm độ là đẹp nhất, tâm tình Cố Thanh Bùi khá hơn nhiều. Tuy rằng toàn bộ hành trình anh đều đeo khẩu trang, nhưng vẫn bị du khách phát hiện tung tích, dây dưa chẳng xong, Cố Thanh Bùi bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là cùng mọi người xung quanh chụp ảnh, lập tức lên hotsearch.
Cha mẹ của Cố Thanh Bùi có chút tự trách, cảm thấy không nên ồn ào đi ra ngoài chơi, rõ ràng ở nhà cũng rất tốt. Cố Thanh Bùi trấn an hai vị phụ huynh, nói bộ phim mới của anh sẽ được gửi đi xét duyệt, bản thân cũng phải quay về đi công tác. Vì vậy Cố Thanh Bùi cố ý chọn vé máy bay vào buổi tối, ăn một bữa cơm gia đình phong phú sau đó khởi hành quay về thành phố.
Chờ anh một đêm đi đường mệt nhọc, thời điểm mệtmỏi chẳng còn tí sức nào kéo hành lý quay về. Nhưng khi đứng trước cửa nhà, liềnnhìn thấy Nguyên Dương đã biến mất gần một tháng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất