Chương 13: Cục cưng thả lỏng ra nào đừng kẹp chặt vậy chứ/ vừa đụ vừa hôn/ hồi hộp/buộc phải trở thành bạn giường
Hạ Xuyên thuộc dạng thích chủ động tấn công, nghĩ nhiều không phải phong cách của hắn. Chẳng bao lâu hắn đã rũ sạch năng lượng tiêu cực và về khách sạn mở máy tính, tiếp tục theo dõi Hoắc Vãn trong phòng.
Rất đẹp, ngủ cũng đẹp đến thế.
Trước kia Hạ Xuyên cho rằng cái đẹp ánh lên khắp toàn thân Hoắc Vãn đến từ đôi mắt hút hồn của cậu, chỉ một cái chớp mắt, đã đủ khiến Hạ Xuyên cam tâm tình nguyện làm bất cứ thứ gì cho cậu.
Nhưng vì sao đôi mắt bị che đi, mà Hoắc Vãn vẫn xinh đẹp đến thế đáng yêu đến thế, nằm trên giường như một con búp bê gốm sứ tinh xảo và dễ vỡ.
Hạ Xuyên vừa chăm chú nhìn cậu ngủ vừa không ngừng ấn chụp hình.
Hắn bỗng gấp gáp muốn được chiêm ngưỡng dáng vẻ lành lặn rạng ngời của đôi mắt ấy, hẳn là đẹp biết bao nhiêu...
Hạ Xuyên liếm môi, hy vọng lần sau khi đôi mắt ấy nhìn mình, cũng chính là lúc mình đang làm tình với chủ nhân của nó.
*
Một tháng ở bệnh viện trôi qua rất chậm, Hoắc Vãn đã được thay thuốc mấy lần, mỗi lần thay có thể tranh thủ trộm nhìn ánh sáng, nhưng chẳng mấy chốc đã lại bị miếng vải trùm lên, về với bóng tối mênh mang.
Còn may nếm mật nằm gai, cuối cùng cũng đến ngày được gỡ vải.
Trong phòng bệnh, bác sĩ cẩn thận tháo từng lớp băng ra, "Mở mắt từ từ, thật chậm rãi, làm quen dần với ánh sáng bên ngoài."
Hoắc Vãn gật đầu, có hơi căng thẳng.
"Được rồi, chậm rãi mở ra nào." Bác sĩ hướng dẫn từng bước một, "Cảm giác thế nào?"
Hoắc Vãn cảm giác trước mắt như bị phủ lên một tầng vải trắng, cậu có thể nhìn thấy mọi vật trong phòng bệnh, chẳng qua là mờ mờ ảo ảo, mẹ đứng ngay đối diện mà cậu lại không thể nhìn rõ khuôn mặt mẹ.
Cậu toan dụi mắt thì bị bác sĩ ngăn lại, "Đừng chạm tay vào vội, giờ em thấy thế nào?"
Hoắc Vãn trả lời: "Rất mờ, em thấy như bị cận thị nặng."
"Đây là phản ứng bình thường, cứ từ từ rồi ổn, có thể hồi phục trong vòng năm tiếng. Bây giờ em đứng dậy đi lại chút cho quen nhé."
"Vâng, cảm ơn bác sĩ."
Hoắc Vãn thoạt trông rất bình tĩnh, nhưng mẹ Hoắc hiểu con trai, bà biết chắc chắn con mình không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Cứ nghĩ đến bộ dạng Hoắc Vãn khi tỉnh lại sau tai nạn là mẹ Hoắc lại đỏ hồng vành mắt. May mắn trời thương, mắt con cũng khỏi rồi, không cần phải sống dưới lớp mặt nạ "không sao cả" thêm nữa.
"Lát đi trung tâm thương mại với mẹ đi, mai sinh nhật con rồi, thích cái gì mẹ mua cho."
Hoắc Vãn gật đầu, đến gần mẹ.
Không cần chống gậy, không cần người dìu, thì ra vốn dĩ lại đáng mừng đến vậy.
Trung tâm thương mại kẻ đến người đi, Hoắc Vãn xách cả cụm túi lớn túi nhỏ lỉnh kỉnh cho mẹ.
Hai người thăm thú mấy giờ, mẹ toàn mua túi xách và giầy, cậu chưa được hưởng ké đồ nào cả.
Hoắc Vãn mỏi chân, nhân lúc mẹ chọn đồ cậu vội vàng ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.
"Má, má bảo mua quà cho con cơ mà, bao giờ con mới được mua thế."
Mẹ Hoắc ngắm nghía mình trong gương, "Úi à à, suýt thì quên mất. Con bỏ đồ đó, đi chọn đồ đi, chọn xong gọi mẹ tính tiền."
Hoắc Vãn thở dài: "Con biết ngay mà."
"Lâu lắm không đi dạo phố mẹ lại hăng say quá."
"Thế con lên tầng ba xem nhé."
Tầng ba là khu truyện tranh, có cả một quán cà phê truyện tranh luôn nữa. Vừa mới tới đây Hoắc Vãn đã muốn vào dạo thử, ai ngờ mẹ lại chẳng thèm ghé lại tầng ba mà lên thẳng tầng năm.
Mắt cậu hiện giờ vẫn chưa thể đọc truyện, nhưng mua ít figure và truyện tranh về nước cũng không tồi.
Đến nơi Hoắc Vãn đột nhiên nghe thấy vài tiếng pháo và tiếng người hò reo. Cậu liếc nhìn xung quanh, không hiểu sao người Mỹ lại treo pháo trong trung tâm thương mại cho lắm.
Hoắc Vãn tiến thêm mấy bước, cửa của cửa hàng đột nhiên đóng sầm lại, Hoắc Vãn lập tức bj chặn bên ngoài, sau đó là một loạt tiếng pháo đùng đoàng nở rộ.
Hoắc Vãn nghi hoặc không thôi, cho đến khi tiếng thét hoảng loạn của mọi người vang lên tứ tán, cậu mới muộn màng nhận ra "tiếng hò reo" và "tiếng pháo" vừa rồi rốt cuộc là gì.
Một vài gã đàn ông che mặt mặc đồ rằn ri đi lên theo lối cầu thang, gặp người là đánh, Hoắc Vãn nấp sau một góc tường khuất, đi lần theo mũi tên chỉ đường và tìm được lối thoát hiểm để lên tầng tìm mẹ.
Nhưng cậu không ngờ mình xui xẻo như vậy, vừa lên được một tầng đã đụng mặt một gã đàn ông mặc đồ rằn ri khác.
Hoắc Vãn xoay người bỏ chạy, nhưng ngay giây sau đã bị bọn khủng bố túm tay ghì lên tường, súng ống lạnh băng dí vào cổ cậu, cậu thở hỗn loạn, lần đầu cảm giác mình đến gần cái chết.
"Người châu Á?" Tên khủng bố kéo khăn bịt mặt xuống, cười uy hiếp bằng tiếng Anh, "Mặt xinh đẹp đấy, tiếc thật."
Âm thanh đạn lên nòng hệt như lời nguyền rủa đến từ địa ngục.
Hoắc Vãn tuyệt vọng nhắm mắt. Xui xẻo lâu như vậy, lẽ ra mình phải quen rồi mới đúng.
Bất thình lình, khẩu súng rời khỏi cổ, Hoắc Vãn chỉ kịp nghe gã khủng bố kêu thảm một tiếng rồi cậu đã ngả vào một lòng ngực ấm áp.
Hạ Xuyên thở dồn dập, ôm chặt Hoắc Vãn mà lòng còn sợ hãi, "Là tại anh, anh tới muộn rồi."
Hoắc Vãn được ôm, má áp vào lồng ngực hắn.
Cậu còn chưa kịp hoàn hồn từ nỗi kinh hoàng lúc nãy, cậu chỉ ý thức được rằng mình an toàn rồi, Hạ Xuyên cứu mình rồi.
Hạ Xuyên khẽ siết áo Hạ Xuyên, hương thảo mộc trên người đối phương nồng nàn đầu mũi cậu.
"Đừng sợ, ổn cả rồi." Hạ Xuyên vỗ lưng cho cậu.
Hoắc Vãn cay cay sống mũi, "Ừm."
Cậu ngẩng đầu nhìn hình dáng Hạ Xuyên.
Nghĩ đến đây tầm mắt lại thật sự chậm rãi trở nên rõ ràng.
Hạ Xuyên để đầu đinh, lông mi rất dài, sống mũi rất cao, môi mỏng.
Rất đẹp trai.
Hạ Xuyên nắm tay Hoắc Vãn, "Mình ra ngoài trước."
"Mẹ em còn ở trên tầng."
"Bác gái an toàn rồi." Ban đầu Hạ Xuyên đứng ở một góc xa lắc trên tầng năm mà nhìn mẹ con bọn họ, chẳng ngờ mới quay đi chốc lát, cửa hàng đã còn mình mẹ Hoắc. Hạ Xuyên chỉ có thể dẫn mẹ Hoắc vào chỗ trốn an toàn rồi vội chạy đi tìm Hoắc Vãn.
Lúc rời đi, Hoắc Vãn quay đầu nhìn lại. Cầu thang không có máu, nhưng gã khủng bố nằm nguyên tại chỗ không nhúc nhích, trông như đã chết.
Hạ Xuyên che mắt cậu lại và nhanh chóng đưa cậu xuống tầng, "Đừng nhìn."
"Gã chết rồi sao..."
"Chưa."
"Anh có gặp phiền toái không?"
"Không đâu."
Hoắc Vãn thở phào, "Cảm ơn anh..."
Hạ Xuyên nhét Hoắc Vãn vào một chiếc SUV, còn nâng mặt cậu lên hôn một cái, "Chờ anh năm phút, sẽ về rất nhanh."
Hoắc Vãn mặc cho hắn hôn mình, cậu gật đầu trả lời hắn rồi thắt đai an toàn trong thấp thỏm và bắt đầu nhẩm tính thời gian.
Thì ra năm phút dài đến thế.
Khi trở ra Hạ Xuyên đưa theo mẹ Hoắc.
Hoắc Vãn thoắt đỏ vành mắt, thật là quá đáng, đến lúc này mà mẹ cậu còn không quên xách theo đống túi xách kia.
*
Hạ Xuyên lái xe, mọi người không ghé bệnh viện mà đến căn hộ ba Hoắc đã mua.
"Không ngờ tình cảnh hi hữu này lại rơi trúng đầu mình." Mẹ Hoắc ngồi gọt táo, "Tiểu Hạ đến đây du lịch hả cháu? Đợt trước từ chức đột ngột làm cô tưởng nhà cháu có việc gì gấp."
Hoắc Vãn hắng giọng đầy lúng túng, vừa cầm táo vừa cúi gằm mặt xuống.
Hạ Xuyên mỉm cười: "Không có việc gì ạ, chỉ là cháu bỗng muốn đi du lịch đó đây."
"Hôm nay ở lại ăn cơm với nhà cô, lần này phải cảm ơn cháu ngàn lần ấy chứ." Mẹ Hoắc rất nhiệt tình, bà cũng không bỏ lỡ bầu không khí sóng sánh giữa Hạ Xuyên và con trai mình, đặc biệt là Hạ Xuyên, chỉ thiếu nước dán mắt luôn lên người Hoắc Vãn.
Trước kia bà đã thấy anh chàng vệ sĩ này trông rất chính trực đoan trang, tử tế không khác gì con trai mình, mà sau chuyện hôm nay bà càng thêm ưa thích Hạ Xuyên, nếu thành con rể thì hiển nhiên là không còn gì tuyệt hơn được nữa.
Mẹ Hoắc: "Hoắc Vãn cũng phải ở lại đây kiểm tra trong hai tuần, nhưng ngày kia cô phải về nước rồi, Tiểu Hạ bằng lòng quay lại làm việc chứ? Hai tuần này cháu thay cô chăm sóc Vãn Vãn chút, có cháu ở cô cũng yên lòng."
Hoắc Vãn giật nảy mình, "Không được!"
Mẹ Hoắc: "?"
"Không phải, ý con là con không cần." Hoắc Vãn nuốt nước bọt, "Mẹ, con nhìn thấy rồi mà, giờ con tự đi khám lại được, không cần làm phiền anh Hạ đâu."
Hạ Xuyên dịu dàng nói: "Không phiền, dạo này anh cũng đang rảnh rỗi."
Hoắc Vãn: "Nhưng mà..."
"Được rồi, chuyện cứ chốt vậy đi." Mẹ Hoắc cười tít mắt, "Hay là hôm nay chuyển tới đây ở phòng kế phòng Vãn Vãn luôn đi cháu, mai sinh nhật Vãn Vãn chuyển thì hơi bất tiện."
Hạ Xuyên quay đầu nhìn Hoắc Vãn, hai tầm mắt đụng phải nhau, hắn giương môi: "Vâng ạ."
Hoắc Vãn cúi thấp đầu, gò má dần đỏ ửng.
*
Buổi đêm Hoắc Vãn cố tình khóa trái cửa.
Cảm giác thị lực hồi phục không tệ chút nào, Hoắc Vãn nằm trên giường hủy chế độ điện thoại cho người mù, đoạn kết nối với máy chiếu và phát một bộ phim hoạt hình Nhật Bản.
Lâu lắm rồi mới được đã thế...
Bỗng có từ phía khóa cửa vang lên tiếng động lạ, Hoắc Vãn vội trùm chăn kín đầu. Cậu biết ngay mà, có khóa kiểu gì cũng không ngăn được tên dâm tặc Hạ Xuyên này đâu, mà chẳng hiểu sao Hạ Xuyên lại biết cạy khóa nữa!
Sau khi vào phòng Hạ Xuyên lên thẳng giường, vén chăn đè lên người Hoắc Vãn, "Cục cưng, một tháng không gặp có nhớ anh không."
"Anh xuống khỏi người em đi đã."
"Không đâu." Hạ Xuyên vùi mặt lên cổ Hoắc Vãn, "Chồng nhớ em chết đi được."
Tim Hoắc Vãn đập rộn, "Anh đừng điêu ngoa."
Hạ Xuyên vừa ôm Hoắc Vãn vừa giở trò nũng nịu: "Nào có điêu, người ta nhớ em thật mà."
"Em không có ý..." Hoắc Vãn thở dài, "Nhưng mà hôm nay cảm ơn anh."
"Trách nhiệm của chồng mà."
Hoắc Vãn cho hắn cú đấm, "Em nói nghiêm túc đấy."
Hạ Xuyên nằm sang một bên, gối đầu lên tay nhìn máy chiếu: "Anh cũng vậy."
"Được rồi, em hỏi anh, có phải anh vẫn luôn theo dõi em không, nếu không sao anh có thể bỗng dưng xuất hiện ở nơi ấy."
"Em giận ư?"
"Em không giận, nhưng quan điểm của em là anh không nên làm vậy. Em cần có sự riêng tư của em mà anh cũng cần cuộc sống riêng của mình."
Hạ Xuyên: "Mắt sáng rồi là miệng cũng bắt đầu khéo nói."
"Rốt cuộc anh có để vào tai lời em nói không vậy."
"Cục cưng, anh không muốn có cuộc sống riêng của mình." Hạ Xuyên ôm eo Hoắc Vãn, "Anh chỉ muốn em."
Hoắc Vãn cảm thấy bối rối: "Nhưng em---"
Hạ Xuyên ngắt lời cậu: "Anh biết. Không sao cả."
Căn phòng chợt trở nên yên tĩnh, nhất thời chỉ có âm thanh lồng tiếng từ phim hoạt hình.
Chốc lát sau Hoắc Vãn mới chần chừ mở miệng: "Anh có thể xóa video đó được không?"
Hạ Xuyên khựng lại, tầm mắt né tránh, rồi chợt bình luận: "Phim này hay phết."
Hoắc Vãn xoắn cả chân mày, tức giận ngồi phắt dậy vỗ bình bịch xuống chăn, "Nói chuyện với anh quá phí sức!"
"Anh không nỡ xóa..." Hạ Xuyên có điều ấm ức.
Hắn rút điện thoại rồi kết nối với máy chiếu.
Sau giây phút mở đầu ngắn ngủi, video sáng lên, cảnh tượng hai người đàn ông trần truồng giao hợp bất ngờ hiện lên trên nền tường, rõ ràng đến mức có thể nhận ra ngay Hoắc Vãn.
Hoắc Vãn hoàn toàn chết sững, nhìn chằm chằm màn hình với ánh mắt đầy kinh ngạc, sao mình có thể để lộ ra biểu cảm kiểu này!
"Anh! Tắt tắt!" Hoắc Vãn nhào lên người Hạ Xuyên.
Hạ Xuyên đỡ lấy cậu và tiện kéo cậu vào lòng. Sau đó hắn mở điện thoại khoe cậu xem một album ảnh toàn ảnh của Hoắc Vãn.
Bức ảnh cuối cùng là ảnh ** cự ly gần, dương v*t to đen cắm vào lỗ nhỏ trắng nõn, khiến cửa mình kéo căng đến cực hạn.
"Anh chụp lúc nào, sao anh lại chụp mấy thứ này... Sao anh có thể như vậy được chứ!!" Hoắc Vãn sắp nổi điên rồi, đồng thời thân dưới cũng vô cớ phồng lên. Mới nhìn những bức ảnh thô tục ấy thôi mà lỗ nhỏ đã bắt đầu rớm nước.
"Em xem này, xinh đẹp biết bao nhiêu, anh không nỡ xóa." Hạ Xuyên nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, "Ngoại trừ em ra anh tuyệt đối chưa từng để bất kỳ người thứ ba nào thấy được, về sau cũng sẽ không. Cho anh giữ lại đi, em nhé?"
"Sao anh có thể chắc chắn được, em không tin anh. Nhỡ một ngày anh làm rơi điện thoại thì sao? Mấy thứ này..." Hoắc Vãn thở dài, "Hơn nữa chẳng phải lần trước anh cũng vô tình để em thấy được không phải à, nhỡ lần sau cũng có người cầm nhầm điện thoại anh như em thì sao? Sao anh có thể đảm bảo những hình ảnh này sẽ không bị phát tán được."
"Anh..." Hạ Xuyên có hơi bị thuyết phục.
Hoắc Vãn tiếp tục cố gắng: "Em tin anh sẽ không chủ động để lộ ra ngoài, nhưng bản thân sự tồn tại của những tấm hình này đã rất nguy hiểm rồi, em biết anh cũng không muốn những bức ảnh ấy bị truyền ra."
Ánh đèn phòng rải xuống làm đường nét góc cạnh của Hạ Xuyên trở nên dịu dàng hơn, Hoắc Vãn bị Hạ Xuyên ôm vào lòng mà chờ đợi câu trả lời của hắn.
"Được rồi." Hạ Xuyên nói, "Vậy cho anh giữ lại những bức không lộ mặt được chứ?"
Hoắc Vãn gật đầu, "Anh phải cài đặt mật mã."
"Cảm ơn cục cưng." Hạ Xuyên hôn chụt cậu một cái, khóe miệng nhoẻn cười, "Thế thì anh để mật mã là lần đầu của hai ta?"
"Tùy anh đấy." Hoắc Vãn ửng hồng gò má, quệt môi rồi quay phắt đầu đi, "Mau xóa rồi về phòng anh đi."
"Không muốn về đâu." Hạ Xuyên tắt máy chiếu, cọ cọ lên người Hoắc Vãn, "Cục cưng, anh muốn làm."
"Em không muốn."
"Điêu ngoa." Hạ Xuyên vẫy xoa đầu bé bướm dưới quần lót Hoắc Vãn, đoạn giơ tay cho Hoắc Vãn xem, "Ướt rồi này, còn bảo là không muốn."
Hoắc Vãn vùng khỏi lồng ngực Hạ Xuyên, "Em rất cảm kích anh đã cứu nhà em hôm nay, nhưng nếu anh còn như vậy thì em sẽ đuổi anh ra khỏi nhà."
"Thế thì anh sẽ phải ở đầu đường xó chợ mất."
"Vậy mới nói, giờ anh trở về phòng thì sẽ chẳng sao hết."
Hạ Xuyên ngồi quỳ trên giường, túm tay Hoắc Vãn mà hôn một cái, sau đó lại huých huých hông: "Nhưng anh cứng lắm rồi."
Háng hắn phồng một bọc, trông rất hùng vĩ.
Hoắc Vãn nuốt nước miếng, rất là muốn chửi má nó, ngày trước mình thật sự nuốt trôi của ngoại hạng này ư? Kinh khủng, không bị thương đúng là số hên.
"Cục cưng à ~ chỉ lần này thôi, anh hứa đấy." Hạ Xuyên nhõng nhẽo, "Hai tháng không chạm vào em anh thật sự không nhịn nổi mà cục cưng..."
Hoắc Vãn không thể hiểu nổi: "Nhưng mình có phải người yêu đâu, sao lại được làm như vậy? Chẳng lẽ coi là bạn giường à?"
"Chuyện này do em quyết định, em bằng lòng làm người yêu anh thì mình là người yêu, còn nếu em không thích thì mình là bạn giường, miễn là em thì đều được cả."
Hoắc Vãn cảm giác mình bị tẩy não, rõ ràng ban đầu cậu có rất nhiều lí do phản đối, nhưng chờ Hạ Xuyên nói xong cậu lại chỉ còn lại hai lựa chọn mà thôi.
Nếu không thì kết cục chờ đợi cậu cũng chỉ có một: Bị cưỡng bức như lần trước.
Cậu xoắn xuýt hồi lâu giữa bạn trai và bạn giường, cuối cùng hỏi: "Em có thể chọn làm bạn giường chỉ một lần không?"
"Cục cưng em muốn dùng xong rồi vứt bỏ anh ư? Thế là tồi đấy!"
"Anh đừng có được hời còn ra vẻ."
Hạ Xuyên: "Mình làm bạn giường trong hai tuần ở Mỹ."
Hoắc Vãn nhận lời dứt khoát: "Nhưng sau khi về nước anh không được động tay động chân với em nữa."
Hạ Xuyên cười gật đầu, giờ cứ dỗ dành vợ đã, về sau dụ vợ đổi ý cũng chẳng phải chuyện gian nan ~
Hoắc Vãn luống cuống cởi đồ, cậu thừa nhận mình có chút động lòng với Hạ Xuyên sau chuyện xảy ra hôm nay, nhưng quyết định của cậu có cẩu thả quá không? Tự dưng lại có bạn giường? Hoang đường gần chết.
Đây là lần đầu Hoắc Vãn cởi đồ trước mặt Hạ Xuyên.
Hạ Xuyên nhìn mà rạo rực, đặc biệt là khi nhìn thấy bé chim nhỏ hồng hào, hắn không nhịn được hắng giọng một tiếng rồi bụm mũi theo phản xạ. Nhỡ lúc này mà chảy máu mũi thì mất mặt lắm.
"Mẹ em ở bên kia, anh nhẹ nhàng thôi."
Hạ Xuyên hôn lên người Hoắc Vãn, "Rõ!"
Sau khi khai huân ham muốn tình dục của Hạ Xuyên rất cao. Hồi ở nhà họ Hoắc có những ngày hầu như chỉ cần liếc thấy Hoắc Vãn không thôi mà hắn cũng cứng được. Trong khi cơ thể Hoắc Vãn lại nhạy cảm, chỉ hôn một cái cũng đủ ướt nhẹp. Từ một vài góc độ nào đó thì hai người bọn họ có thể coi như mảnh ghép hoàn hảo của nhau.
Hạ Xuyên đỡ dương v*t vỗ lên âm hộ Hoắc Vãn một cái rồi lập tức thọt ngay vào, quy đầu bự chảng cỡ nắm đấm trẻ con công phá tường thịt non tầng tầng lớp lớp, đục khắc tơi bời bên trong âm đ*o mướt mát.
Hoắc Vãn nhìn thân thể cường tráng ngược chiều ánh sáng của Hạ Xuyên, bỗng thoáng hiểu ra lí do Hạ Xuyên muốn quay chụp quá trình làm tình của họ. Xét từ góc độ của kẻ lạc chốn bồng lai, ghi giữ kỷ niệm là một việc làm đầy tình tứ. Thấy những hình ảnh ấy là ắt sẽ nhớ lại cảm giác khoan khoái lúc bấy giờ.
Hạ Xuyên nhấp hông không nhanh, nhưng lần nào cũng lút cán, nghiền thẳng lên miệng tử cung khép chặt.
Mỗi lần dương v*t nhồi cho âm đ*o đầy ú ụ là bụng Hoắc Vãn lại phồng căng, làm cậu chỉ muốn rút nó ra ngay lập tức. Nhưng đến khi rút ra thật thì Hoắc Vãn lại cảm thấy trống rỗng và gấp gáp muốn được lấp đầy.
Khoái cảm chằng chịt kích thích từng tế bào trên cơ thể cậu.
Hạ Xuyên quan sát từng biểu cảm của Hoắc Vãn, để rồi bị cặp mắt câu mất hồn vía đi.
"Cục cưng, thả lỏng nào, đừng cắn chặt vậy chứ."
Hình ảnh này nghẹt thở quá đỗi, Hoắc Vãn hoàn toàn không thả lỏng được, cậu chỉ đành túm gối phủ lên mặt mà trốn, rồi tự thôi miên bản thân rằng mình vẫn còn mù.
Hạ Xuyên buồn cười chết. Hắn kéo gối cậu ra và cúi đầu hôn cậu, vừa hôn vừa giã, một tay còn không quên ma sát bé xúc xích non mà cứng của đối phương, coi như giúp cậu thả lỏng tâm tình.
___________
Tác giả có lời;
Hạ Xuyên: Vợ thẹn thùng quá thì phải giải quyết làm sao ( ͡° ͜ʖ ͡°)
Rất đẹp, ngủ cũng đẹp đến thế.
Trước kia Hạ Xuyên cho rằng cái đẹp ánh lên khắp toàn thân Hoắc Vãn đến từ đôi mắt hút hồn của cậu, chỉ một cái chớp mắt, đã đủ khiến Hạ Xuyên cam tâm tình nguyện làm bất cứ thứ gì cho cậu.
Nhưng vì sao đôi mắt bị che đi, mà Hoắc Vãn vẫn xinh đẹp đến thế đáng yêu đến thế, nằm trên giường như một con búp bê gốm sứ tinh xảo và dễ vỡ.
Hạ Xuyên vừa chăm chú nhìn cậu ngủ vừa không ngừng ấn chụp hình.
Hắn bỗng gấp gáp muốn được chiêm ngưỡng dáng vẻ lành lặn rạng ngời của đôi mắt ấy, hẳn là đẹp biết bao nhiêu...
Hạ Xuyên liếm môi, hy vọng lần sau khi đôi mắt ấy nhìn mình, cũng chính là lúc mình đang làm tình với chủ nhân của nó.
*
Một tháng ở bệnh viện trôi qua rất chậm, Hoắc Vãn đã được thay thuốc mấy lần, mỗi lần thay có thể tranh thủ trộm nhìn ánh sáng, nhưng chẳng mấy chốc đã lại bị miếng vải trùm lên, về với bóng tối mênh mang.
Còn may nếm mật nằm gai, cuối cùng cũng đến ngày được gỡ vải.
Trong phòng bệnh, bác sĩ cẩn thận tháo từng lớp băng ra, "Mở mắt từ từ, thật chậm rãi, làm quen dần với ánh sáng bên ngoài."
Hoắc Vãn gật đầu, có hơi căng thẳng.
"Được rồi, chậm rãi mở ra nào." Bác sĩ hướng dẫn từng bước một, "Cảm giác thế nào?"
Hoắc Vãn cảm giác trước mắt như bị phủ lên một tầng vải trắng, cậu có thể nhìn thấy mọi vật trong phòng bệnh, chẳng qua là mờ mờ ảo ảo, mẹ đứng ngay đối diện mà cậu lại không thể nhìn rõ khuôn mặt mẹ.
Cậu toan dụi mắt thì bị bác sĩ ngăn lại, "Đừng chạm tay vào vội, giờ em thấy thế nào?"
Hoắc Vãn trả lời: "Rất mờ, em thấy như bị cận thị nặng."
"Đây là phản ứng bình thường, cứ từ từ rồi ổn, có thể hồi phục trong vòng năm tiếng. Bây giờ em đứng dậy đi lại chút cho quen nhé."
"Vâng, cảm ơn bác sĩ."
Hoắc Vãn thoạt trông rất bình tĩnh, nhưng mẹ Hoắc hiểu con trai, bà biết chắc chắn con mình không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Cứ nghĩ đến bộ dạng Hoắc Vãn khi tỉnh lại sau tai nạn là mẹ Hoắc lại đỏ hồng vành mắt. May mắn trời thương, mắt con cũng khỏi rồi, không cần phải sống dưới lớp mặt nạ "không sao cả" thêm nữa.
"Lát đi trung tâm thương mại với mẹ đi, mai sinh nhật con rồi, thích cái gì mẹ mua cho."
Hoắc Vãn gật đầu, đến gần mẹ.
Không cần chống gậy, không cần người dìu, thì ra vốn dĩ lại đáng mừng đến vậy.
Trung tâm thương mại kẻ đến người đi, Hoắc Vãn xách cả cụm túi lớn túi nhỏ lỉnh kỉnh cho mẹ.
Hai người thăm thú mấy giờ, mẹ toàn mua túi xách và giầy, cậu chưa được hưởng ké đồ nào cả.
Hoắc Vãn mỏi chân, nhân lúc mẹ chọn đồ cậu vội vàng ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.
"Má, má bảo mua quà cho con cơ mà, bao giờ con mới được mua thế."
Mẹ Hoắc ngắm nghía mình trong gương, "Úi à à, suýt thì quên mất. Con bỏ đồ đó, đi chọn đồ đi, chọn xong gọi mẹ tính tiền."
Hoắc Vãn thở dài: "Con biết ngay mà."
"Lâu lắm không đi dạo phố mẹ lại hăng say quá."
"Thế con lên tầng ba xem nhé."
Tầng ba là khu truyện tranh, có cả một quán cà phê truyện tranh luôn nữa. Vừa mới tới đây Hoắc Vãn đã muốn vào dạo thử, ai ngờ mẹ lại chẳng thèm ghé lại tầng ba mà lên thẳng tầng năm.
Mắt cậu hiện giờ vẫn chưa thể đọc truyện, nhưng mua ít figure và truyện tranh về nước cũng không tồi.
Đến nơi Hoắc Vãn đột nhiên nghe thấy vài tiếng pháo và tiếng người hò reo. Cậu liếc nhìn xung quanh, không hiểu sao người Mỹ lại treo pháo trong trung tâm thương mại cho lắm.
Hoắc Vãn tiến thêm mấy bước, cửa của cửa hàng đột nhiên đóng sầm lại, Hoắc Vãn lập tức bj chặn bên ngoài, sau đó là một loạt tiếng pháo đùng đoàng nở rộ.
Hoắc Vãn nghi hoặc không thôi, cho đến khi tiếng thét hoảng loạn của mọi người vang lên tứ tán, cậu mới muộn màng nhận ra "tiếng hò reo" và "tiếng pháo" vừa rồi rốt cuộc là gì.
Một vài gã đàn ông che mặt mặc đồ rằn ri đi lên theo lối cầu thang, gặp người là đánh, Hoắc Vãn nấp sau một góc tường khuất, đi lần theo mũi tên chỉ đường và tìm được lối thoát hiểm để lên tầng tìm mẹ.
Nhưng cậu không ngờ mình xui xẻo như vậy, vừa lên được một tầng đã đụng mặt một gã đàn ông mặc đồ rằn ri khác.
Hoắc Vãn xoay người bỏ chạy, nhưng ngay giây sau đã bị bọn khủng bố túm tay ghì lên tường, súng ống lạnh băng dí vào cổ cậu, cậu thở hỗn loạn, lần đầu cảm giác mình đến gần cái chết.
"Người châu Á?" Tên khủng bố kéo khăn bịt mặt xuống, cười uy hiếp bằng tiếng Anh, "Mặt xinh đẹp đấy, tiếc thật."
Âm thanh đạn lên nòng hệt như lời nguyền rủa đến từ địa ngục.
Hoắc Vãn tuyệt vọng nhắm mắt. Xui xẻo lâu như vậy, lẽ ra mình phải quen rồi mới đúng.
Bất thình lình, khẩu súng rời khỏi cổ, Hoắc Vãn chỉ kịp nghe gã khủng bố kêu thảm một tiếng rồi cậu đã ngả vào một lòng ngực ấm áp.
Hạ Xuyên thở dồn dập, ôm chặt Hoắc Vãn mà lòng còn sợ hãi, "Là tại anh, anh tới muộn rồi."
Hoắc Vãn được ôm, má áp vào lồng ngực hắn.
Cậu còn chưa kịp hoàn hồn từ nỗi kinh hoàng lúc nãy, cậu chỉ ý thức được rằng mình an toàn rồi, Hạ Xuyên cứu mình rồi.
Hạ Xuyên khẽ siết áo Hạ Xuyên, hương thảo mộc trên người đối phương nồng nàn đầu mũi cậu.
"Đừng sợ, ổn cả rồi." Hạ Xuyên vỗ lưng cho cậu.
Hoắc Vãn cay cay sống mũi, "Ừm."
Cậu ngẩng đầu nhìn hình dáng Hạ Xuyên.
Nghĩ đến đây tầm mắt lại thật sự chậm rãi trở nên rõ ràng.
Hạ Xuyên để đầu đinh, lông mi rất dài, sống mũi rất cao, môi mỏng.
Rất đẹp trai.
Hạ Xuyên nắm tay Hoắc Vãn, "Mình ra ngoài trước."
"Mẹ em còn ở trên tầng."
"Bác gái an toàn rồi." Ban đầu Hạ Xuyên đứng ở một góc xa lắc trên tầng năm mà nhìn mẹ con bọn họ, chẳng ngờ mới quay đi chốc lát, cửa hàng đã còn mình mẹ Hoắc. Hạ Xuyên chỉ có thể dẫn mẹ Hoắc vào chỗ trốn an toàn rồi vội chạy đi tìm Hoắc Vãn.
Lúc rời đi, Hoắc Vãn quay đầu nhìn lại. Cầu thang không có máu, nhưng gã khủng bố nằm nguyên tại chỗ không nhúc nhích, trông như đã chết.
Hạ Xuyên che mắt cậu lại và nhanh chóng đưa cậu xuống tầng, "Đừng nhìn."
"Gã chết rồi sao..."
"Chưa."
"Anh có gặp phiền toái không?"
"Không đâu."
Hoắc Vãn thở phào, "Cảm ơn anh..."
Hạ Xuyên nhét Hoắc Vãn vào một chiếc SUV, còn nâng mặt cậu lên hôn một cái, "Chờ anh năm phút, sẽ về rất nhanh."
Hoắc Vãn mặc cho hắn hôn mình, cậu gật đầu trả lời hắn rồi thắt đai an toàn trong thấp thỏm và bắt đầu nhẩm tính thời gian.
Thì ra năm phút dài đến thế.
Khi trở ra Hạ Xuyên đưa theo mẹ Hoắc.
Hoắc Vãn thoắt đỏ vành mắt, thật là quá đáng, đến lúc này mà mẹ cậu còn không quên xách theo đống túi xách kia.
*
Hạ Xuyên lái xe, mọi người không ghé bệnh viện mà đến căn hộ ba Hoắc đã mua.
"Không ngờ tình cảnh hi hữu này lại rơi trúng đầu mình." Mẹ Hoắc ngồi gọt táo, "Tiểu Hạ đến đây du lịch hả cháu? Đợt trước từ chức đột ngột làm cô tưởng nhà cháu có việc gì gấp."
Hoắc Vãn hắng giọng đầy lúng túng, vừa cầm táo vừa cúi gằm mặt xuống.
Hạ Xuyên mỉm cười: "Không có việc gì ạ, chỉ là cháu bỗng muốn đi du lịch đó đây."
"Hôm nay ở lại ăn cơm với nhà cô, lần này phải cảm ơn cháu ngàn lần ấy chứ." Mẹ Hoắc rất nhiệt tình, bà cũng không bỏ lỡ bầu không khí sóng sánh giữa Hạ Xuyên và con trai mình, đặc biệt là Hạ Xuyên, chỉ thiếu nước dán mắt luôn lên người Hoắc Vãn.
Trước kia bà đã thấy anh chàng vệ sĩ này trông rất chính trực đoan trang, tử tế không khác gì con trai mình, mà sau chuyện hôm nay bà càng thêm ưa thích Hạ Xuyên, nếu thành con rể thì hiển nhiên là không còn gì tuyệt hơn được nữa.
Mẹ Hoắc: "Hoắc Vãn cũng phải ở lại đây kiểm tra trong hai tuần, nhưng ngày kia cô phải về nước rồi, Tiểu Hạ bằng lòng quay lại làm việc chứ? Hai tuần này cháu thay cô chăm sóc Vãn Vãn chút, có cháu ở cô cũng yên lòng."
Hoắc Vãn giật nảy mình, "Không được!"
Mẹ Hoắc: "?"
"Không phải, ý con là con không cần." Hoắc Vãn nuốt nước bọt, "Mẹ, con nhìn thấy rồi mà, giờ con tự đi khám lại được, không cần làm phiền anh Hạ đâu."
Hạ Xuyên dịu dàng nói: "Không phiền, dạo này anh cũng đang rảnh rỗi."
Hoắc Vãn: "Nhưng mà..."
"Được rồi, chuyện cứ chốt vậy đi." Mẹ Hoắc cười tít mắt, "Hay là hôm nay chuyển tới đây ở phòng kế phòng Vãn Vãn luôn đi cháu, mai sinh nhật Vãn Vãn chuyển thì hơi bất tiện."
Hạ Xuyên quay đầu nhìn Hoắc Vãn, hai tầm mắt đụng phải nhau, hắn giương môi: "Vâng ạ."
Hoắc Vãn cúi thấp đầu, gò má dần đỏ ửng.
*
Buổi đêm Hoắc Vãn cố tình khóa trái cửa.
Cảm giác thị lực hồi phục không tệ chút nào, Hoắc Vãn nằm trên giường hủy chế độ điện thoại cho người mù, đoạn kết nối với máy chiếu và phát một bộ phim hoạt hình Nhật Bản.
Lâu lắm rồi mới được đã thế...
Bỗng có từ phía khóa cửa vang lên tiếng động lạ, Hoắc Vãn vội trùm chăn kín đầu. Cậu biết ngay mà, có khóa kiểu gì cũng không ngăn được tên dâm tặc Hạ Xuyên này đâu, mà chẳng hiểu sao Hạ Xuyên lại biết cạy khóa nữa!
Sau khi vào phòng Hạ Xuyên lên thẳng giường, vén chăn đè lên người Hoắc Vãn, "Cục cưng, một tháng không gặp có nhớ anh không."
"Anh xuống khỏi người em đi đã."
"Không đâu." Hạ Xuyên vùi mặt lên cổ Hoắc Vãn, "Chồng nhớ em chết đi được."
Tim Hoắc Vãn đập rộn, "Anh đừng điêu ngoa."
Hạ Xuyên vừa ôm Hoắc Vãn vừa giở trò nũng nịu: "Nào có điêu, người ta nhớ em thật mà."
"Em không có ý..." Hoắc Vãn thở dài, "Nhưng mà hôm nay cảm ơn anh."
"Trách nhiệm của chồng mà."
Hoắc Vãn cho hắn cú đấm, "Em nói nghiêm túc đấy."
Hạ Xuyên nằm sang một bên, gối đầu lên tay nhìn máy chiếu: "Anh cũng vậy."
"Được rồi, em hỏi anh, có phải anh vẫn luôn theo dõi em không, nếu không sao anh có thể bỗng dưng xuất hiện ở nơi ấy."
"Em giận ư?"
"Em không giận, nhưng quan điểm của em là anh không nên làm vậy. Em cần có sự riêng tư của em mà anh cũng cần cuộc sống riêng của mình."
Hạ Xuyên: "Mắt sáng rồi là miệng cũng bắt đầu khéo nói."
"Rốt cuộc anh có để vào tai lời em nói không vậy."
"Cục cưng, anh không muốn có cuộc sống riêng của mình." Hạ Xuyên ôm eo Hoắc Vãn, "Anh chỉ muốn em."
Hoắc Vãn cảm thấy bối rối: "Nhưng em---"
Hạ Xuyên ngắt lời cậu: "Anh biết. Không sao cả."
Căn phòng chợt trở nên yên tĩnh, nhất thời chỉ có âm thanh lồng tiếng từ phim hoạt hình.
Chốc lát sau Hoắc Vãn mới chần chừ mở miệng: "Anh có thể xóa video đó được không?"
Hạ Xuyên khựng lại, tầm mắt né tránh, rồi chợt bình luận: "Phim này hay phết."
Hoắc Vãn xoắn cả chân mày, tức giận ngồi phắt dậy vỗ bình bịch xuống chăn, "Nói chuyện với anh quá phí sức!"
"Anh không nỡ xóa..." Hạ Xuyên có điều ấm ức.
Hắn rút điện thoại rồi kết nối với máy chiếu.
Sau giây phút mở đầu ngắn ngủi, video sáng lên, cảnh tượng hai người đàn ông trần truồng giao hợp bất ngờ hiện lên trên nền tường, rõ ràng đến mức có thể nhận ra ngay Hoắc Vãn.
Hoắc Vãn hoàn toàn chết sững, nhìn chằm chằm màn hình với ánh mắt đầy kinh ngạc, sao mình có thể để lộ ra biểu cảm kiểu này!
"Anh! Tắt tắt!" Hoắc Vãn nhào lên người Hạ Xuyên.
Hạ Xuyên đỡ lấy cậu và tiện kéo cậu vào lòng. Sau đó hắn mở điện thoại khoe cậu xem một album ảnh toàn ảnh của Hoắc Vãn.
Bức ảnh cuối cùng là ảnh ** cự ly gần, dương v*t to đen cắm vào lỗ nhỏ trắng nõn, khiến cửa mình kéo căng đến cực hạn.
"Anh chụp lúc nào, sao anh lại chụp mấy thứ này... Sao anh có thể như vậy được chứ!!" Hoắc Vãn sắp nổi điên rồi, đồng thời thân dưới cũng vô cớ phồng lên. Mới nhìn những bức ảnh thô tục ấy thôi mà lỗ nhỏ đã bắt đầu rớm nước.
"Em xem này, xinh đẹp biết bao nhiêu, anh không nỡ xóa." Hạ Xuyên nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, "Ngoại trừ em ra anh tuyệt đối chưa từng để bất kỳ người thứ ba nào thấy được, về sau cũng sẽ không. Cho anh giữ lại đi, em nhé?"
"Sao anh có thể chắc chắn được, em không tin anh. Nhỡ một ngày anh làm rơi điện thoại thì sao? Mấy thứ này..." Hoắc Vãn thở dài, "Hơn nữa chẳng phải lần trước anh cũng vô tình để em thấy được không phải à, nhỡ lần sau cũng có người cầm nhầm điện thoại anh như em thì sao? Sao anh có thể đảm bảo những hình ảnh này sẽ không bị phát tán được."
"Anh..." Hạ Xuyên có hơi bị thuyết phục.
Hoắc Vãn tiếp tục cố gắng: "Em tin anh sẽ không chủ động để lộ ra ngoài, nhưng bản thân sự tồn tại của những tấm hình này đã rất nguy hiểm rồi, em biết anh cũng không muốn những bức ảnh ấy bị truyền ra."
Ánh đèn phòng rải xuống làm đường nét góc cạnh của Hạ Xuyên trở nên dịu dàng hơn, Hoắc Vãn bị Hạ Xuyên ôm vào lòng mà chờ đợi câu trả lời của hắn.
"Được rồi." Hạ Xuyên nói, "Vậy cho anh giữ lại những bức không lộ mặt được chứ?"
Hoắc Vãn gật đầu, "Anh phải cài đặt mật mã."
"Cảm ơn cục cưng." Hạ Xuyên hôn chụt cậu một cái, khóe miệng nhoẻn cười, "Thế thì anh để mật mã là lần đầu của hai ta?"
"Tùy anh đấy." Hoắc Vãn ửng hồng gò má, quệt môi rồi quay phắt đầu đi, "Mau xóa rồi về phòng anh đi."
"Không muốn về đâu." Hạ Xuyên tắt máy chiếu, cọ cọ lên người Hoắc Vãn, "Cục cưng, anh muốn làm."
"Em không muốn."
"Điêu ngoa." Hạ Xuyên vẫy xoa đầu bé bướm dưới quần lót Hoắc Vãn, đoạn giơ tay cho Hoắc Vãn xem, "Ướt rồi này, còn bảo là không muốn."
Hoắc Vãn vùng khỏi lồng ngực Hạ Xuyên, "Em rất cảm kích anh đã cứu nhà em hôm nay, nhưng nếu anh còn như vậy thì em sẽ đuổi anh ra khỏi nhà."
"Thế thì anh sẽ phải ở đầu đường xó chợ mất."
"Vậy mới nói, giờ anh trở về phòng thì sẽ chẳng sao hết."
Hạ Xuyên ngồi quỳ trên giường, túm tay Hoắc Vãn mà hôn một cái, sau đó lại huých huých hông: "Nhưng anh cứng lắm rồi."
Háng hắn phồng một bọc, trông rất hùng vĩ.
Hoắc Vãn nuốt nước miếng, rất là muốn chửi má nó, ngày trước mình thật sự nuốt trôi của ngoại hạng này ư? Kinh khủng, không bị thương đúng là số hên.
"Cục cưng à ~ chỉ lần này thôi, anh hứa đấy." Hạ Xuyên nhõng nhẽo, "Hai tháng không chạm vào em anh thật sự không nhịn nổi mà cục cưng..."
Hoắc Vãn không thể hiểu nổi: "Nhưng mình có phải người yêu đâu, sao lại được làm như vậy? Chẳng lẽ coi là bạn giường à?"
"Chuyện này do em quyết định, em bằng lòng làm người yêu anh thì mình là người yêu, còn nếu em không thích thì mình là bạn giường, miễn là em thì đều được cả."
Hoắc Vãn cảm giác mình bị tẩy não, rõ ràng ban đầu cậu có rất nhiều lí do phản đối, nhưng chờ Hạ Xuyên nói xong cậu lại chỉ còn lại hai lựa chọn mà thôi.
Nếu không thì kết cục chờ đợi cậu cũng chỉ có một: Bị cưỡng bức như lần trước.
Cậu xoắn xuýt hồi lâu giữa bạn trai và bạn giường, cuối cùng hỏi: "Em có thể chọn làm bạn giường chỉ một lần không?"
"Cục cưng em muốn dùng xong rồi vứt bỏ anh ư? Thế là tồi đấy!"
"Anh đừng có được hời còn ra vẻ."
Hạ Xuyên: "Mình làm bạn giường trong hai tuần ở Mỹ."
Hoắc Vãn nhận lời dứt khoát: "Nhưng sau khi về nước anh không được động tay động chân với em nữa."
Hạ Xuyên cười gật đầu, giờ cứ dỗ dành vợ đã, về sau dụ vợ đổi ý cũng chẳng phải chuyện gian nan ~
Hoắc Vãn luống cuống cởi đồ, cậu thừa nhận mình có chút động lòng với Hạ Xuyên sau chuyện xảy ra hôm nay, nhưng quyết định của cậu có cẩu thả quá không? Tự dưng lại có bạn giường? Hoang đường gần chết.
Đây là lần đầu Hoắc Vãn cởi đồ trước mặt Hạ Xuyên.
Hạ Xuyên nhìn mà rạo rực, đặc biệt là khi nhìn thấy bé chim nhỏ hồng hào, hắn không nhịn được hắng giọng một tiếng rồi bụm mũi theo phản xạ. Nhỡ lúc này mà chảy máu mũi thì mất mặt lắm.
"Mẹ em ở bên kia, anh nhẹ nhàng thôi."
Hạ Xuyên hôn lên người Hoắc Vãn, "Rõ!"
Sau khi khai huân ham muốn tình dục của Hạ Xuyên rất cao. Hồi ở nhà họ Hoắc có những ngày hầu như chỉ cần liếc thấy Hoắc Vãn không thôi mà hắn cũng cứng được. Trong khi cơ thể Hoắc Vãn lại nhạy cảm, chỉ hôn một cái cũng đủ ướt nhẹp. Từ một vài góc độ nào đó thì hai người bọn họ có thể coi như mảnh ghép hoàn hảo của nhau.
Hạ Xuyên đỡ dương v*t vỗ lên âm hộ Hoắc Vãn một cái rồi lập tức thọt ngay vào, quy đầu bự chảng cỡ nắm đấm trẻ con công phá tường thịt non tầng tầng lớp lớp, đục khắc tơi bời bên trong âm đ*o mướt mát.
Hoắc Vãn nhìn thân thể cường tráng ngược chiều ánh sáng của Hạ Xuyên, bỗng thoáng hiểu ra lí do Hạ Xuyên muốn quay chụp quá trình làm tình của họ. Xét từ góc độ của kẻ lạc chốn bồng lai, ghi giữ kỷ niệm là một việc làm đầy tình tứ. Thấy những hình ảnh ấy là ắt sẽ nhớ lại cảm giác khoan khoái lúc bấy giờ.
Hạ Xuyên nhấp hông không nhanh, nhưng lần nào cũng lút cán, nghiền thẳng lên miệng tử cung khép chặt.
Mỗi lần dương v*t nhồi cho âm đ*o đầy ú ụ là bụng Hoắc Vãn lại phồng căng, làm cậu chỉ muốn rút nó ra ngay lập tức. Nhưng đến khi rút ra thật thì Hoắc Vãn lại cảm thấy trống rỗng và gấp gáp muốn được lấp đầy.
Khoái cảm chằng chịt kích thích từng tế bào trên cơ thể cậu.
Hạ Xuyên quan sát từng biểu cảm của Hoắc Vãn, để rồi bị cặp mắt câu mất hồn vía đi.
"Cục cưng, thả lỏng nào, đừng cắn chặt vậy chứ."
Hình ảnh này nghẹt thở quá đỗi, Hoắc Vãn hoàn toàn không thả lỏng được, cậu chỉ đành túm gối phủ lên mặt mà trốn, rồi tự thôi miên bản thân rằng mình vẫn còn mù.
Hạ Xuyên buồn cười chết. Hắn kéo gối cậu ra và cúi đầu hôn cậu, vừa hôn vừa giã, một tay còn không quên ma sát bé xúc xích non mà cứng của đối phương, coi như giúp cậu thả lỏng tâm tình.
___________
Tác giả có lời;
Hạ Xuyên: Vợ thẹn thùng quá thì phải giải quyết làm sao ( ͡° ͜ʖ ͡°)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất