Chương 3
Edit: Hừa; Beta: Pate.
Cảnh báo: có H. ⁄(⁄ ⁄•⁄-⁄•⁄ ⁄)⁄
Khi xưa, An Minh Tri vẫn là một thiếu niên không rành thế sự, dựa vào diện mạo tốt và thành tích thi cử cao, cậu đã vào được Học viện Hí kịch. Năm nhất Đại học đó, có một đạo diễn đến trường tuyển diễn viên, An Minh Tri vốn thanh thuần, có chút ngốc, bị người ta liếc mắt nhìn trúng rồi tuyển chọn cậu. Bộ phim điện ảnh đó cũng không biết sẽ ra sao, kịch bản không quá tốt, diễn viên cũng không nổi tiếng, An Minh Tri mơ mơ hồ hồ mà ký hợp đồng với đám người đó.
Ký xong mới biết mình đã bước một chân vào hang hổ, nếu hủy hợp đồng thì tiền bồi thường lại quá cao, cậu không thể lập tức trả nổi. Quanh năm suốt tháng chạy đi diễn cũng không được hai bộ, khắp nơi đều bảo cậu chưa đủ trình độ, không đem lại doanh thu hiệu quả, việc học trên trường cũng suýt nữa thì lỡ dở theo.
Một hôm, công ty sắp xếp cho cậu tham gia một buổi tiệc tối, đưa một tấm thiệp mời không biết từ nơi nào. Tối hôm đó An Minh Tri lại có tiết học nên muốn từ chối, nhưng người môi giới luôn miệng căn dặn là cậu phải đi, thậm chí còn tự mình đưa cậu đến hội trường buổi tiệc.
An Minh Tri đã định không đi, cậu chẳng nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì, huống chi là dây dưa không rõ với Trịnh Dụ Chương. Nhưng ở thời điểm đó cậu không có nghĩ nhiều, công ty sắp xếp như thế nào thì cậu chỉ làm theo như vậy, rất nghe lời, chỉ lo vi phạm hợp đồng đã ký.
Bữa tiệc tối đó cũng không có gì khác biệt, là tiệc sinh nhật của Đại tiểu thư Trịnh gia- Trịnh Trinh Trinh. Năm đó Trịnh Trinh Trinh mới có sáu tuổi, nếu tính thêm tuổi mụ thì là bảy tuổi, nhưng đã sở hữu dáng vẻ xinh xắn lung linh. Mẹ cô là người mẫu, cha cô là ông chủ của ngành kinh doanh, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng người có hiểu biết sẽ không đi soi những khiếm khuyết của con nhà giàu.
Cô nàng cũng không khác biệt với những đứa trẻ cùng lứa, từ nhỏ đã yêu thích, theo đuổi thần tượng, hái sao hay hái trăng thì khó có thể làm, theo đuổi ngôi sao thì cũng khó nói, An Minh Tri mơ hồ bị một tiểu minh tinh lôi kéo mời vào.
Suốt một buổi tối, cậu vẫn chưa thấy nhân vật chính của buổi tiệc Trịnh Trinh Trinh đâu, nhưng mà lại bắt gặp Trịnh Dụ Chương vài lần.
An Minh Tri lúc đó đương nhiên không biết Trịnh Dụ Chương chính là Trịnh Dụ Chương nhưng trực giác mách bảo cậu người đó là một người đàn ông lợi hại, cả người hắn đều được vây quanh bởi ánh hào quang. Mặc dù đây là tiệc sinh nhật của con gái hắn, mà hắn cũng không che lấp được khí chất của người đứng đầu, nhân vật quan trọng trong buổi tiệc này.
Không ai biết mặt An Minh Tri, cũng không có ai đến chào hỏi hay bắt chuyện với cậu, cậu chỉ yên lặng ngồi yên một góc, nhìn như một con nai con, ngơ ngác mà cảnh giác nhìn thế giới không thuộc về mình.
Sau đó thấy đói bụng, cậu liền đi kiếm đồ ăn, cẩn thận từng li từng tí cầm lấy một đĩa bánh kem nhỏ trên bàn tiệc đẹp đẽ, quan sát xung quanh một lúc rồi mới bỏ vào trong miệng, ăn một miếng rồi lại không nỡ ăn tiếp, thực sự quá ngon, thật phí của trời. Ăn xong cái bánh, cậu cảm thấy hơi dính miệng, tiện tay lấy một ly nước, lại bị chất lỏng nhẹ nhàng này làm sặc mới biết đây là rượu.
Uống xong một ly rượu, cảm thấy cả người mình có hơi lâng lâng, An Minh Tri biết mình chẳng có chút tửu lượng nào, nhưng vẫn cậy mạnh mà uống rất nhiều. Cậu ngồi bên mép hồ bơi hóng gió, lúc đứng dậy thì quên mất bên chân mình có nước, đầu hơi choáng váng, cứ thế cả người cậu rơi thẳng xuống hướng bể bơi.
“Á!!”, có người hét lên kinh hãi.
An Minh Tri đầu váng mắt hoa, ý nghĩ đầu tiên của cậu là mình chết chắc rồi, vì cậu không biết bơi, cũng rất sợ nước. Vốn tưởng rằng nước sẽ từ bốn phương tám hướng ập tới, cậu nín thở một lúc, lại không có cảm giác bị nghẹt thở, cũng không cảm thấy thân thể bị ướt hay lạnh, rồi mới chậm chạp nhận ra có một cánh tay to kéo cậu lại.
“Ôi trời, giật cả mình!”, cho dù Trịnh Trinh Trinh có là tiểu thư tao nhã, tiểu công chúa của vương thất quý tộc thì lúc này cũng bị dọa đến mặt mày biến sắc. Đây chính là idol nhỏ của cô đó, cô thà để mình mất mặt mà tự té vào bể bơi, chứ không muốn thần tượng bị như vậy đâu! Ngày mai thế nào cũng bị truyền thông đăng tin xấu.
Cái ly trong tay An Minh Tri cũng đã rơi xuống hồ bơi, cậu cố gắng ổn định thân mình tại mép bể bơi, lấy lại bình tĩnh, cúi đầu lễ phép nói với Trịnh Dụ Chương: “Cảm ơn ngài.”
Lúc này cậu mới phát hiện Trịnh Dụ Chương và Trịnh Trinh Trinh không biết vì sao lại theo sau lưng mình.
Ánh mắt Trịnh Dụ Chương dõi theo cậu sát sao không lệch một giây, nhận ra An Minh Tri đang sợ hãi, hắn cũng không biết làm gì khác ngoài lo lắng, chào hỏi cục xúc với cậu: “… Cậu cẩn thận chút.”
Lúc này cậu không thấy sự sắc bén trong mắt Trịnh Dụ Chương nữa, không nói gì chỉ gật đầu cười. Trịnh Trinh Trinh trốn sau lưng cha, ngẩng đầu nhìn An Minh Tri, tóc cô được thắt bím đuôi ngựa vung vẩy một cái, đôi mắt to lấp lánh nhìn, cũng không lên tiếng chào hỏi.
An Minh Tri lúc này mới để ý tới cô nàng tiểu thư trắng trẻo xinh xắn, đôi má đang đỏ lên này.
Cậu nghe Trịnh Dụ Chương nói: “Con bé này nhìn lén cậu cả buổi tối rồi, nhưng cũng không dám lại nói chuyện với cậu. Chẳng phải lúc bình thường hâm mộ cuồng nhiệt lắm sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trịnh Trinh Trinh đỏ rực lên, cô nàng cau mày, sao cha lại làm cô mất mặt trước thần tượng của cô vậy chứ!
Trịnh Dụ Chương từ trước đến giờ vẫn luôn giữ nghiêm túc, cho dù là đối với đứa con gái của mình vẫn là một khuôn mặt nghiêm nghị: “Không muốn xin chữ ký cậu ấy à?”
“Ôi trời!”, công chúa nhỏ chê cha mình nói quá nhiều, giận dỗi đẩy Trịnh Dụ Chương sang chỗ khác. Lúc quay về thì lại không dám kéo góc áo của An Minh Tri, giọng nói ngọt ngào pha chút thẹn thùng: “An ca ca có thể ký tên cho em không ạ?”
An Minh Tri sửng sốt, tên tuổi của cậu không nổi tiếng, người hâm mộ coi như có một ít, nhưng cũng không đến mức fan xin chữ ký, chụp ảnh chung các thứ, nên cậu có hơi e sợ nhìn Trịnh Trinh Trinh.
Cậu hơi thụ sủng nhược kinh*, đối phương lại là một tiểu thư cao quý, giá cả áo váy trên người không hề rẻ.
*Thụ sủng nhược kinh: bất ngờ được ưu ái, yêu thương nên hoảng sợ.
Sau khi nói xong, khuôn mặt Trịnh Trinh Tinh vẫn đỏ ửng như vậy, đứng một chút rồi lại thẹn thùng chạy mất. An Minh Tri nhìn thấy mà bật cười, không ngờ việc có fan nhỏ tuổi như vậy lại vui vẻ đến thế.
Người môi giới đặt sẵn cho hắn một căn phòng ở tầng dưới, ban đầu An Minh Tri định sẽ trở về ký túc xá ngủ, nhưng ngay lúc này mà chạy về sẽ gặp phải bảo vệ gác cổng, huống chi sáng ngày mai cũng không có tiết học, cậu tranh thủ lười biếng một chút, nhân lúc không ai để ý, lặng lẽ đi về căn phòng đã đặt nghỉ ngơi.
Cánh cửa phòng khép lại, mọi thứ xung quanh nháy mắt trở nên yên tĩnh, thế giới náo nhiệt kia biến mất không còn tăm hơi, An Minh Tri mới tìm lại chút chân thực. Lúc này đây mới chính là thế giới của cậu, tĩnh lặng, cô độc nhưng cũng tự do, không cần phải quan sát sắc mặt người khác.
Kỳ thực, cậu không hợp với nghiệp diễn này, cậu hướng nội, sợ hãi, không biết đoán ý người, không biết vuốt mông ngựa, càng không thể nhìn ra ẩn ý trong lời nói của người, mà như vậy thì rất khó sống trong cái vòng này. Không biết trên người cậu có ưu điểm gì, có lẽ là khí chất, loại khí chất khó có thể tìm thấy ở những người khác.
Dựa vào khí chất ấy, cậu gian nan bước vào cái vòng này, lúc tỉnh lúc mê tiếp tục diễn xuất, nếu có người hâm mộ mình thì có thể kiếm tiền lời, vừa nuôi sống bản thân, vừa chăm lo cho cuộc sống, chỉ cần có thể thuận lợi tốt nghiệp.
Việc Trịnh Dụ Chương bước vào chỉ là ngoài ý muốn, có lẽ do cậu đóng cửa không chặt.
Khi An Minh Tri vừa ra khỏi phòng tắm, trên người chỉ khoác một cái áo tắm, lộ ra lồng ngực dính hạt nước lấp lánh, cả người cậu ướt dầm dề, đôi mắt phủ mờ sương hiện lên hoảng loạn cùng luống cuống. Cậu thấy một người xa lạ bước vào thế giới của mình, giống như một con động vật nhỏ cảnh giác nhìn bác thợ săn bước vào lãnh địa của nó, khiếp sợ nhưng cũng bất lực.
Trên người Trịnh Dụ Chương mang theo hương rượu, còn có mùi nước hoa nhàn nhạt dễ ngửi, theo làn gió bên ngoài thổi đến mũi An Minh Tri.
“Xin lỗi, tôi đi nhầm phòng.” Người đàn ông sửng sốt một chút rồi nói.
Môi An Minh Tri giật giật, lại không phát ra được âm thanh nào, cứ như vậy mà nhìn người kia. Trịnh Dụ Chương xin lỗi nói muốn rời đi, lúc này đây vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn thẳng vào đôi mắt ẩm ướt, sạch sẽ, thuần khiết lại có chút mê man, đáng thương, cô độc của cậu.
An Minh Tri cũng nhìn thấy điều gì đó trong ánh mắt hắn, lúc ấy hai người chỉ nhìn nhau vỏn vẹn năm, sáu giây, nhưng chỉ mới ba, bốn giây thôi cậu đã chìm xuống một hồ nước âm u, mãnh liệt rồi liền bị một loại tình cảm nào đó nồng đậm, đặc quánh vây quanh. Người đàn ông vẫn nhìn cậu, An Minh Tri lại không còn dám ngẩng đầu nhìn hắn nữa, cả cơ thể như bị rơi xuống đáy hồ, càng ngày càng sâu, giam hãm con mồi ở trong không còn cách nào thoát được.
Bỗng nhiên Trịnh Dụ Chương đi tới, hôn lên môi cậu.
Đó chính là nụ hôn đầu của An Minh Tri, cậu cái gì cũng không kịp phản ứng lại, trên mặt lộ ra biểu cảm kinh hoàng. Một tay Trịnh Dụ Chương nắm chặt gáy cậu, một tay che đi hàng mi run rẩy, mút lấy môi cậu.
Một nụ hôn tràn ngập tính xâm lược, hương vị của rượu như đốt cháy thân thể An Minh Tri, cùng với đó là đôi môi đối phương và vị rượu lạ lẫm, hòa lại thành một. Cả người cậu dường như say theo hắn rồi, so với lúc nãy còn say đến lợi hại hơn, dần dần trở nên mềm nhũn ở trong lồng ngực người đàn ông.
Khuôn mặt An Minh Tri đỏ bừng, lỗ tai cũng đỏ theo, toàn thân như bị người kia thiêu đốt. Cậu hoảng loạn đẩy Trịnh Dụ Chương ra, mong rằng sẽ xuất hiện một cơn gió lạnh làm thanh tỉnh đầu óc cậu, mà trái tim lại đập loạn hơn.
Trịnh Dụ Chương khẽ cười một tiếng, nhìn thiếu niên vừa ngây ngô vừa sợ hãi mà nổi lên phản ứng, hắn nắm chặt cằm cậu, để An Minh Tri nhìn thẳng vào mắt hắn, nhẹ nhàng lộ ra yết hầu lên xuống bán đứng cậu đang khao khát, khao khát người trước mặt này. Hắn giống như một con quỷ khát máu, lại nhìn thấy dòng máu thơm ngon, tươi mới ở trước mắt, vậy nên hắn nhẫn nại, nhìn chằm chằm con mồi của mình, đem nỗi sợ rót vào vật nhỏ làm nó muốn bỏ chạy, rồi lại đắc ý tự hỏi, có thể chạy ư?
Trong không khí hiện lên một luồng khí nguy hiểm.
An Minh Tri cảm nhận được, cậu không thể trốn thoát khỏi nơi mình đã ngã xuống, trong ánh mắt đó. Cậu không trốn được. Trịnh Dụ Chương chính là số mệnh của cậu, một thiếu niên như cậu chỉ có thể tuân theo.
Cậu thậm chí còn không nhớ được mọi chuyện sau đó đã diễn ra như thế nào, Trịnh Dụ Chương hôn cậu thêm lần nữa, so với vừa nãy không chỉ thêm phần nóng bỏng, mà còn tràn ngập dục vọng. Đầu lưỡi của thiếu niên vụng về bị tìm thấy, rồi rất nhanh rụt lại, lần đầu hôn môi làm cho cậu cảm thấy mới lạ, lại có chút thẹn thùng. Bọn họ rong ruổi, đuổi bắt nhau trong nụ hôn nồng nàn, ngay lúc ấy, cậu bị ôm đến bên giường, bị đẩy ngã trên chiếc giường lớn mềm mại, tất cả giống như một giấc mơ.
Đầu óc hai người đều có lúc thấy choáng váng, An Minh Tri mười chín tuổi khi ấy cũng bị kích động đến choáng váng, dáng vẻ long lanh dụ người. Nửa bả vai thiếu niên lộ ra dưới ánh đèn, cùng Trịnh Dụ Chương hôn môi đến say.
Cậu nghĩ đây chỉ là một nụ hôn, vậy mà người đàn ông này ngày càng có động tác đi quá giới hạn, thiếu niên lại ngày càng lộ ra căng thẳng cùng nỗi bất an. Bàn tay của Trịnh Dụ Chương mò đến bên trong áo tắm, vuốt ve bụng cậu, An Minh Tri đẩy lồng ngực rắn chắc của hắn ra một khoảng, cậu muốn khóc.
Trịnh Dụ Chương tràn ngập dịu dàng, liếm sạch nước mắt của cậu, hắn có chút do dự cùng lo lắng khi chạm đến thân dưới của thiếu niên, cậu quá sạch sẽ, không rành thế sự cũng không nhiễm lấy một hạt bụi. Nhưng hắn yêu thích một người trong sáng như cậu vậy, điều này làm cho hắn thấy cậu khác với lũ người trong cái vòng này.
Bên trong đôi mắt An Minh Tri, hắn không thấy bất cứ thứ gì rồi lại như thấy được tất cả dục vọng của hắn.
Đến khi hắn đưa vào trong, An Minh Tri khóc rất nhiều. Ngay trước đó Trịnh Dụ Chương vừa mới dỗ dành cậu, nói là không đau, cuối cùng hắn lại không nhịn được, động tác dần mạnh bạo, làm cậu bị đau.
Chỉ tội nghiệp Minh Tri, từ lúc cha sinh mẹ đẻ cậu chưa từng đau đến vậy!
Cậu thấy đau đớn vô cùng, khóc đến dữ dội, nước mắt không ngừng trào ra, tâm trí cậu lúc này là một mảng trắng xóa, chỉ biết ôm lấy Trịnh Dụ Chương như phao cứu mạng, để lại dấu răng ngay ngắn trên bả vai hắn. Vết cắn đó cũng không phải là cậu cố tình, lúc nhận ra cậu đã thấy nó trên bả vai trái của Trịnh Dụ Chương.
Còn việc ngày hôm sau tỉnh lại như thế nào, chạy trối chết ra sao, An Minh Tri của hiện tại đã không thể nhớ nổi nữa. Có lẽ là theo bản năng không muốn nghĩ tới những tình tiết ấy, một thời khiến con người ta động lòng, nhưng tính ra cũng không phải ký ức tươi đẹp gì.
Chính bản thân An Minh Tri cũng không nói rõ được, đây là may mắn hay bất hạnh nữa. Cậu nhát gan hơn cả chuột, chỉ dám ra ngoài vào buổi tối như vậy một lần, sau này liền trở về hang ổ của mình, đến cái đầu cũng không dám lộ ra.
Khi đó An Minh Tri đâu biết Trịnh Dụ Chương là một nhân vật lợi hại cỡ nào, mọi thứ về hắn cậu biết được chỉ là một người đàn ông đã ly hôn, đẹp trai, lắm tiền. Càng không biết được buổi tối ngày hôm ấy, có mười người thì hết bảy, tám người vừa âm thầm vừa lộ liễu đưa ra ám chỉ với hắn, thậm chí có người nhét cả thẻ phòng vào tay hắn, nhưng rốt cuộc Trịnh Dụ Chương đi nhầm phòng.
Sau khi sinh nhật Trịnh Trinh Trinh kết thúc, bọn họ cũng không liên lạc với nhau, người môi giới tò mò hỏi dồn, cậu cũng chỉ trả lời qua loa, đại khái. Việc cậu không thể leo lên giường Trịnh Dụ Chương làm công ty cậu rất thất vọng, bèn lại đi ký hợp đồng bồi dưỡng với người mới khác. An Minh Tri cũng ép bản thân mình trở lại tập trung vào kỳ báo cáo diễn xuất, không nhớ lại ngày đó mà phát sinh thêm chuyện.
Quá hoang đường. Điên cuồng mà lại hoang đường.
Cảnh báo: có H. ⁄(⁄ ⁄•⁄-⁄•⁄ ⁄)⁄
Khi xưa, An Minh Tri vẫn là một thiếu niên không rành thế sự, dựa vào diện mạo tốt và thành tích thi cử cao, cậu đã vào được Học viện Hí kịch. Năm nhất Đại học đó, có một đạo diễn đến trường tuyển diễn viên, An Minh Tri vốn thanh thuần, có chút ngốc, bị người ta liếc mắt nhìn trúng rồi tuyển chọn cậu. Bộ phim điện ảnh đó cũng không biết sẽ ra sao, kịch bản không quá tốt, diễn viên cũng không nổi tiếng, An Minh Tri mơ mơ hồ hồ mà ký hợp đồng với đám người đó.
Ký xong mới biết mình đã bước một chân vào hang hổ, nếu hủy hợp đồng thì tiền bồi thường lại quá cao, cậu không thể lập tức trả nổi. Quanh năm suốt tháng chạy đi diễn cũng không được hai bộ, khắp nơi đều bảo cậu chưa đủ trình độ, không đem lại doanh thu hiệu quả, việc học trên trường cũng suýt nữa thì lỡ dở theo.
Một hôm, công ty sắp xếp cho cậu tham gia một buổi tiệc tối, đưa một tấm thiệp mời không biết từ nơi nào. Tối hôm đó An Minh Tri lại có tiết học nên muốn từ chối, nhưng người môi giới luôn miệng căn dặn là cậu phải đi, thậm chí còn tự mình đưa cậu đến hội trường buổi tiệc.
An Minh Tri đã định không đi, cậu chẳng nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì, huống chi là dây dưa không rõ với Trịnh Dụ Chương. Nhưng ở thời điểm đó cậu không có nghĩ nhiều, công ty sắp xếp như thế nào thì cậu chỉ làm theo như vậy, rất nghe lời, chỉ lo vi phạm hợp đồng đã ký.
Bữa tiệc tối đó cũng không có gì khác biệt, là tiệc sinh nhật của Đại tiểu thư Trịnh gia- Trịnh Trinh Trinh. Năm đó Trịnh Trinh Trinh mới có sáu tuổi, nếu tính thêm tuổi mụ thì là bảy tuổi, nhưng đã sở hữu dáng vẻ xinh xắn lung linh. Mẹ cô là người mẫu, cha cô là ông chủ của ngành kinh doanh, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng người có hiểu biết sẽ không đi soi những khiếm khuyết của con nhà giàu.
Cô nàng cũng không khác biệt với những đứa trẻ cùng lứa, từ nhỏ đã yêu thích, theo đuổi thần tượng, hái sao hay hái trăng thì khó có thể làm, theo đuổi ngôi sao thì cũng khó nói, An Minh Tri mơ hồ bị một tiểu minh tinh lôi kéo mời vào.
Suốt một buổi tối, cậu vẫn chưa thấy nhân vật chính của buổi tiệc Trịnh Trinh Trinh đâu, nhưng mà lại bắt gặp Trịnh Dụ Chương vài lần.
An Minh Tri lúc đó đương nhiên không biết Trịnh Dụ Chương chính là Trịnh Dụ Chương nhưng trực giác mách bảo cậu người đó là một người đàn ông lợi hại, cả người hắn đều được vây quanh bởi ánh hào quang. Mặc dù đây là tiệc sinh nhật của con gái hắn, mà hắn cũng không che lấp được khí chất của người đứng đầu, nhân vật quan trọng trong buổi tiệc này.
Không ai biết mặt An Minh Tri, cũng không có ai đến chào hỏi hay bắt chuyện với cậu, cậu chỉ yên lặng ngồi yên một góc, nhìn như một con nai con, ngơ ngác mà cảnh giác nhìn thế giới không thuộc về mình.
Sau đó thấy đói bụng, cậu liền đi kiếm đồ ăn, cẩn thận từng li từng tí cầm lấy một đĩa bánh kem nhỏ trên bàn tiệc đẹp đẽ, quan sát xung quanh một lúc rồi mới bỏ vào trong miệng, ăn một miếng rồi lại không nỡ ăn tiếp, thực sự quá ngon, thật phí của trời. Ăn xong cái bánh, cậu cảm thấy hơi dính miệng, tiện tay lấy một ly nước, lại bị chất lỏng nhẹ nhàng này làm sặc mới biết đây là rượu.
Uống xong một ly rượu, cảm thấy cả người mình có hơi lâng lâng, An Minh Tri biết mình chẳng có chút tửu lượng nào, nhưng vẫn cậy mạnh mà uống rất nhiều. Cậu ngồi bên mép hồ bơi hóng gió, lúc đứng dậy thì quên mất bên chân mình có nước, đầu hơi choáng váng, cứ thế cả người cậu rơi thẳng xuống hướng bể bơi.
“Á!!”, có người hét lên kinh hãi.
An Minh Tri đầu váng mắt hoa, ý nghĩ đầu tiên của cậu là mình chết chắc rồi, vì cậu không biết bơi, cũng rất sợ nước. Vốn tưởng rằng nước sẽ từ bốn phương tám hướng ập tới, cậu nín thở một lúc, lại không có cảm giác bị nghẹt thở, cũng không cảm thấy thân thể bị ướt hay lạnh, rồi mới chậm chạp nhận ra có một cánh tay to kéo cậu lại.
“Ôi trời, giật cả mình!”, cho dù Trịnh Trinh Trinh có là tiểu thư tao nhã, tiểu công chúa của vương thất quý tộc thì lúc này cũng bị dọa đến mặt mày biến sắc. Đây chính là idol nhỏ của cô đó, cô thà để mình mất mặt mà tự té vào bể bơi, chứ không muốn thần tượng bị như vậy đâu! Ngày mai thế nào cũng bị truyền thông đăng tin xấu.
Cái ly trong tay An Minh Tri cũng đã rơi xuống hồ bơi, cậu cố gắng ổn định thân mình tại mép bể bơi, lấy lại bình tĩnh, cúi đầu lễ phép nói với Trịnh Dụ Chương: “Cảm ơn ngài.”
Lúc này cậu mới phát hiện Trịnh Dụ Chương và Trịnh Trinh Trinh không biết vì sao lại theo sau lưng mình.
Ánh mắt Trịnh Dụ Chương dõi theo cậu sát sao không lệch một giây, nhận ra An Minh Tri đang sợ hãi, hắn cũng không biết làm gì khác ngoài lo lắng, chào hỏi cục xúc với cậu: “… Cậu cẩn thận chút.”
Lúc này cậu không thấy sự sắc bén trong mắt Trịnh Dụ Chương nữa, không nói gì chỉ gật đầu cười. Trịnh Trinh Trinh trốn sau lưng cha, ngẩng đầu nhìn An Minh Tri, tóc cô được thắt bím đuôi ngựa vung vẩy một cái, đôi mắt to lấp lánh nhìn, cũng không lên tiếng chào hỏi.
An Minh Tri lúc này mới để ý tới cô nàng tiểu thư trắng trẻo xinh xắn, đôi má đang đỏ lên này.
Cậu nghe Trịnh Dụ Chương nói: “Con bé này nhìn lén cậu cả buổi tối rồi, nhưng cũng không dám lại nói chuyện với cậu. Chẳng phải lúc bình thường hâm mộ cuồng nhiệt lắm sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trịnh Trinh Trinh đỏ rực lên, cô nàng cau mày, sao cha lại làm cô mất mặt trước thần tượng của cô vậy chứ!
Trịnh Dụ Chương từ trước đến giờ vẫn luôn giữ nghiêm túc, cho dù là đối với đứa con gái của mình vẫn là một khuôn mặt nghiêm nghị: “Không muốn xin chữ ký cậu ấy à?”
“Ôi trời!”, công chúa nhỏ chê cha mình nói quá nhiều, giận dỗi đẩy Trịnh Dụ Chương sang chỗ khác. Lúc quay về thì lại không dám kéo góc áo của An Minh Tri, giọng nói ngọt ngào pha chút thẹn thùng: “An ca ca có thể ký tên cho em không ạ?”
An Minh Tri sửng sốt, tên tuổi của cậu không nổi tiếng, người hâm mộ coi như có một ít, nhưng cũng không đến mức fan xin chữ ký, chụp ảnh chung các thứ, nên cậu có hơi e sợ nhìn Trịnh Trinh Trinh.
Cậu hơi thụ sủng nhược kinh*, đối phương lại là một tiểu thư cao quý, giá cả áo váy trên người không hề rẻ.
*Thụ sủng nhược kinh: bất ngờ được ưu ái, yêu thương nên hoảng sợ.
Sau khi nói xong, khuôn mặt Trịnh Trinh Tinh vẫn đỏ ửng như vậy, đứng một chút rồi lại thẹn thùng chạy mất. An Minh Tri nhìn thấy mà bật cười, không ngờ việc có fan nhỏ tuổi như vậy lại vui vẻ đến thế.
Người môi giới đặt sẵn cho hắn một căn phòng ở tầng dưới, ban đầu An Minh Tri định sẽ trở về ký túc xá ngủ, nhưng ngay lúc này mà chạy về sẽ gặp phải bảo vệ gác cổng, huống chi sáng ngày mai cũng không có tiết học, cậu tranh thủ lười biếng một chút, nhân lúc không ai để ý, lặng lẽ đi về căn phòng đã đặt nghỉ ngơi.
Cánh cửa phòng khép lại, mọi thứ xung quanh nháy mắt trở nên yên tĩnh, thế giới náo nhiệt kia biến mất không còn tăm hơi, An Minh Tri mới tìm lại chút chân thực. Lúc này đây mới chính là thế giới của cậu, tĩnh lặng, cô độc nhưng cũng tự do, không cần phải quan sát sắc mặt người khác.
Kỳ thực, cậu không hợp với nghiệp diễn này, cậu hướng nội, sợ hãi, không biết đoán ý người, không biết vuốt mông ngựa, càng không thể nhìn ra ẩn ý trong lời nói của người, mà như vậy thì rất khó sống trong cái vòng này. Không biết trên người cậu có ưu điểm gì, có lẽ là khí chất, loại khí chất khó có thể tìm thấy ở những người khác.
Dựa vào khí chất ấy, cậu gian nan bước vào cái vòng này, lúc tỉnh lúc mê tiếp tục diễn xuất, nếu có người hâm mộ mình thì có thể kiếm tiền lời, vừa nuôi sống bản thân, vừa chăm lo cho cuộc sống, chỉ cần có thể thuận lợi tốt nghiệp.
Việc Trịnh Dụ Chương bước vào chỉ là ngoài ý muốn, có lẽ do cậu đóng cửa không chặt.
Khi An Minh Tri vừa ra khỏi phòng tắm, trên người chỉ khoác một cái áo tắm, lộ ra lồng ngực dính hạt nước lấp lánh, cả người cậu ướt dầm dề, đôi mắt phủ mờ sương hiện lên hoảng loạn cùng luống cuống. Cậu thấy một người xa lạ bước vào thế giới của mình, giống như một con động vật nhỏ cảnh giác nhìn bác thợ săn bước vào lãnh địa của nó, khiếp sợ nhưng cũng bất lực.
Trên người Trịnh Dụ Chương mang theo hương rượu, còn có mùi nước hoa nhàn nhạt dễ ngửi, theo làn gió bên ngoài thổi đến mũi An Minh Tri.
“Xin lỗi, tôi đi nhầm phòng.” Người đàn ông sửng sốt một chút rồi nói.
Môi An Minh Tri giật giật, lại không phát ra được âm thanh nào, cứ như vậy mà nhìn người kia. Trịnh Dụ Chương xin lỗi nói muốn rời đi, lúc này đây vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn thẳng vào đôi mắt ẩm ướt, sạch sẽ, thuần khiết lại có chút mê man, đáng thương, cô độc của cậu.
An Minh Tri cũng nhìn thấy điều gì đó trong ánh mắt hắn, lúc ấy hai người chỉ nhìn nhau vỏn vẹn năm, sáu giây, nhưng chỉ mới ba, bốn giây thôi cậu đã chìm xuống một hồ nước âm u, mãnh liệt rồi liền bị một loại tình cảm nào đó nồng đậm, đặc quánh vây quanh. Người đàn ông vẫn nhìn cậu, An Minh Tri lại không còn dám ngẩng đầu nhìn hắn nữa, cả cơ thể như bị rơi xuống đáy hồ, càng ngày càng sâu, giam hãm con mồi ở trong không còn cách nào thoát được.
Bỗng nhiên Trịnh Dụ Chương đi tới, hôn lên môi cậu.
Đó chính là nụ hôn đầu của An Minh Tri, cậu cái gì cũng không kịp phản ứng lại, trên mặt lộ ra biểu cảm kinh hoàng. Một tay Trịnh Dụ Chương nắm chặt gáy cậu, một tay che đi hàng mi run rẩy, mút lấy môi cậu.
Một nụ hôn tràn ngập tính xâm lược, hương vị của rượu như đốt cháy thân thể An Minh Tri, cùng với đó là đôi môi đối phương và vị rượu lạ lẫm, hòa lại thành một. Cả người cậu dường như say theo hắn rồi, so với lúc nãy còn say đến lợi hại hơn, dần dần trở nên mềm nhũn ở trong lồng ngực người đàn ông.
Khuôn mặt An Minh Tri đỏ bừng, lỗ tai cũng đỏ theo, toàn thân như bị người kia thiêu đốt. Cậu hoảng loạn đẩy Trịnh Dụ Chương ra, mong rằng sẽ xuất hiện một cơn gió lạnh làm thanh tỉnh đầu óc cậu, mà trái tim lại đập loạn hơn.
Trịnh Dụ Chương khẽ cười một tiếng, nhìn thiếu niên vừa ngây ngô vừa sợ hãi mà nổi lên phản ứng, hắn nắm chặt cằm cậu, để An Minh Tri nhìn thẳng vào mắt hắn, nhẹ nhàng lộ ra yết hầu lên xuống bán đứng cậu đang khao khát, khao khát người trước mặt này. Hắn giống như một con quỷ khát máu, lại nhìn thấy dòng máu thơm ngon, tươi mới ở trước mắt, vậy nên hắn nhẫn nại, nhìn chằm chằm con mồi của mình, đem nỗi sợ rót vào vật nhỏ làm nó muốn bỏ chạy, rồi lại đắc ý tự hỏi, có thể chạy ư?
Trong không khí hiện lên một luồng khí nguy hiểm.
An Minh Tri cảm nhận được, cậu không thể trốn thoát khỏi nơi mình đã ngã xuống, trong ánh mắt đó. Cậu không trốn được. Trịnh Dụ Chương chính là số mệnh của cậu, một thiếu niên như cậu chỉ có thể tuân theo.
Cậu thậm chí còn không nhớ được mọi chuyện sau đó đã diễn ra như thế nào, Trịnh Dụ Chương hôn cậu thêm lần nữa, so với vừa nãy không chỉ thêm phần nóng bỏng, mà còn tràn ngập dục vọng. Đầu lưỡi của thiếu niên vụng về bị tìm thấy, rồi rất nhanh rụt lại, lần đầu hôn môi làm cho cậu cảm thấy mới lạ, lại có chút thẹn thùng. Bọn họ rong ruổi, đuổi bắt nhau trong nụ hôn nồng nàn, ngay lúc ấy, cậu bị ôm đến bên giường, bị đẩy ngã trên chiếc giường lớn mềm mại, tất cả giống như một giấc mơ.
Đầu óc hai người đều có lúc thấy choáng váng, An Minh Tri mười chín tuổi khi ấy cũng bị kích động đến choáng váng, dáng vẻ long lanh dụ người. Nửa bả vai thiếu niên lộ ra dưới ánh đèn, cùng Trịnh Dụ Chương hôn môi đến say.
Cậu nghĩ đây chỉ là một nụ hôn, vậy mà người đàn ông này ngày càng có động tác đi quá giới hạn, thiếu niên lại ngày càng lộ ra căng thẳng cùng nỗi bất an. Bàn tay của Trịnh Dụ Chương mò đến bên trong áo tắm, vuốt ve bụng cậu, An Minh Tri đẩy lồng ngực rắn chắc của hắn ra một khoảng, cậu muốn khóc.
Trịnh Dụ Chương tràn ngập dịu dàng, liếm sạch nước mắt của cậu, hắn có chút do dự cùng lo lắng khi chạm đến thân dưới của thiếu niên, cậu quá sạch sẽ, không rành thế sự cũng không nhiễm lấy một hạt bụi. Nhưng hắn yêu thích một người trong sáng như cậu vậy, điều này làm cho hắn thấy cậu khác với lũ người trong cái vòng này.
Bên trong đôi mắt An Minh Tri, hắn không thấy bất cứ thứ gì rồi lại như thấy được tất cả dục vọng của hắn.
Đến khi hắn đưa vào trong, An Minh Tri khóc rất nhiều. Ngay trước đó Trịnh Dụ Chương vừa mới dỗ dành cậu, nói là không đau, cuối cùng hắn lại không nhịn được, động tác dần mạnh bạo, làm cậu bị đau.
Chỉ tội nghiệp Minh Tri, từ lúc cha sinh mẹ đẻ cậu chưa từng đau đến vậy!
Cậu thấy đau đớn vô cùng, khóc đến dữ dội, nước mắt không ngừng trào ra, tâm trí cậu lúc này là một mảng trắng xóa, chỉ biết ôm lấy Trịnh Dụ Chương như phao cứu mạng, để lại dấu răng ngay ngắn trên bả vai hắn. Vết cắn đó cũng không phải là cậu cố tình, lúc nhận ra cậu đã thấy nó trên bả vai trái của Trịnh Dụ Chương.
Còn việc ngày hôm sau tỉnh lại như thế nào, chạy trối chết ra sao, An Minh Tri của hiện tại đã không thể nhớ nổi nữa. Có lẽ là theo bản năng không muốn nghĩ tới những tình tiết ấy, một thời khiến con người ta động lòng, nhưng tính ra cũng không phải ký ức tươi đẹp gì.
Chính bản thân An Minh Tri cũng không nói rõ được, đây là may mắn hay bất hạnh nữa. Cậu nhát gan hơn cả chuột, chỉ dám ra ngoài vào buổi tối như vậy một lần, sau này liền trở về hang ổ của mình, đến cái đầu cũng không dám lộ ra.
Khi đó An Minh Tri đâu biết Trịnh Dụ Chương là một nhân vật lợi hại cỡ nào, mọi thứ về hắn cậu biết được chỉ là một người đàn ông đã ly hôn, đẹp trai, lắm tiền. Càng không biết được buổi tối ngày hôm ấy, có mười người thì hết bảy, tám người vừa âm thầm vừa lộ liễu đưa ra ám chỉ với hắn, thậm chí có người nhét cả thẻ phòng vào tay hắn, nhưng rốt cuộc Trịnh Dụ Chương đi nhầm phòng.
Sau khi sinh nhật Trịnh Trinh Trinh kết thúc, bọn họ cũng không liên lạc với nhau, người môi giới tò mò hỏi dồn, cậu cũng chỉ trả lời qua loa, đại khái. Việc cậu không thể leo lên giường Trịnh Dụ Chương làm công ty cậu rất thất vọng, bèn lại đi ký hợp đồng bồi dưỡng với người mới khác. An Minh Tri cũng ép bản thân mình trở lại tập trung vào kỳ báo cáo diễn xuất, không nhớ lại ngày đó mà phát sinh thêm chuyện.
Quá hoang đường. Điên cuồng mà lại hoang đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất