Sự Cố Lãng Mạn

Chương 35

Trước Sau
Edit: Hừa; Beta: Pate.

Trịnh Dụ Chương đã đặt bàn trong một nhà hàng xoay* ở tầng cao nhất, Trịnh Dư Dương ngủ một giấc thật dài tỉnh dậy đã đói bụng đến mức kêu rột rột, vô cùng hưng phấn chạy lên đằng trước trong hành lang, món này cũng muốn ăn món kia cũng muốn ăn. Bây giờ vẫn chưa tối hẳn nhưng An Minh Tri cũng hơi đói bụng, hồi trưa cậu ăn cơm sớm mà chỉ ăn được ít, cộng thêm làm tình rất tiêu hao thể lực nữa.

Có vẻ cậu chưa lấy “đám con cháu” ra hết nên không thoải mái lắm, An Minh Tri đi đường hơi khó khăn, chậm lại vài bước.

“Nhanh lên nhanh lên, ca ca!” Trịnh Dư Dương nhón chân lên muốn nhấn nút thang máy nhưng nhóc con quá lùn, cố gắng thế nào cũng không nhấn tới được.

Có một cô gái đứng bên cạnh đang chờ thang máy, thấy cậu nhóc đáng yêu, hỏi nó: “Bạn nhỏ, con muốn đi lên hay đi xuống?”

Trịnh Dư Dương quay đầu lại nhìn cha và ca ca đang đi ở phía sau, nghiêm túc nói: “Dương Dương muốn đi lên ăn cơm ạ.”

Cô gái giúp nó nhấn nút đi lên.

Trịnh Dư Dương được giáo dục rất tốt, dùng chất giọng ngọt ngào của trẻ con nói: “Cảm ơn cô ạ.”

Cô nàng gục ngã trước vẻ đáng yêu: “Không có gì.”

An Minh Tri sợ chút nữa thang máy mở cửa có nhiều người ùa ra sẽ xô ngã Trịnh Dư Dương, vội bước nhanh ôm thằng bé lên, nói với cô gái lời cảm ơn lần hai.

“Chuyện nhỏ ấy mà.” Thang máy vẫn chưa đến, cô gái muốn đi xuống.

Người Trịnh Dư Dương không lớn nhưng cân nặng không nhẹ, Trịnh Dụ Chương không muốn để An Minh Tri chịu nặng, nhấc Trịnh Dư Dương từ trong lòng An Minh Tri lên.

Trịnh Dư Dương không chịu, ôm chặt cổ An Minh Tri: “Muốn ca ca bế cơ.”

“Ca ca đang mệt, để cha bế.”

Nhưng mà nó mới nằm trong ngực ca ca được có một chút thôi mà, Trịnh Dư Dương oan ức, nói với An Minh Tri: “Chờ ca ca hết mệt thì ca ca bế Dương Dương nha.”

An Minh Tri gật đầu đáp ứng. Lúc này Trịnh Dư Dương mới chịu qua nằm trong tay cha mình.

An Minh Tri phát hiện ra, mình chỉ mới rời đi chưa đến một tháng mà khả năng học nói của Trịnh Dư Dương đã tăng nhanh như gió, hồi trước những câu dài như thế này nó sẽ không nói, người lớn nói thì nó nghe, nghe hiểu được thì ngoan ngoãn gật đầu, thế mà bây giờ đã nói được rất nhiều.

Một tháng không dài nhưng đủ để bỏ lỡ một giai đoạn trưởng thành của Dương Dương. An Minh Tri có hơi tiếc nuối.

“Thang máy tới rồi.” Trịnh Dụ Chương đánh gãy dòng suy nghĩ của cậu.

An Minh Tri chạy theo đến.

Thang máy đi lên chỉ có bọn họ, Trịnh Dụ Chương nhìn thấy sắc mặt của cậu không tốt, hỏi: “Không khỏe à?”

“Không có ạ.” Cậu trả lời.



Đối với tình trạng thân thể của cậu Trịnh Dụ Chương rất để ý, dù sao mới xảy ra sự cố, hắn muốn An Minh Tri phải quan tâm bản thân thật tốt nhưng bất luận nói thế nào, cậu vẫn không chăm lo tốt cho chính mình.

Ghi thực đơn xong, điện thoại di động của An Minh Tri trong túi reo lên, cậu lấy ra xem, là Phong Trì.

“Alo?”

“Minh Tri? Hồi chiều tôi với mấy diễn viên trong đoàn định đi đến bệnh viện thăm anh, gặp Hạng Tuyết thì cô ấy nói anh xuất viện rồi đang nghỉ ngơi, không cần đến thăm hỏi.” Phong Trì quan tâm hỏi: “Bây giờ thấy thế nào rồi?”

“Buổi trưa ngủ một giấc dậy là khỏe rồi.” An Minh Tri cười nói: “Không có gì nghiêm trọng đâu, hơi mệt mỏi thôi.”

“Hôm nay anh thực sự làm tôi sợ muốn chết, không có chuyện gì là tốt rồi, nghỉ ngơi nhiều đi.”

“Ừm.”

Mấy đĩa thức ăn được bưng lên, Trịnh Dụ Chương nói vài câu với người phục vụ.

Phong Trì đứng ở cuối hành lang khách sạn, vừa đi ngang qua phòng An Minh Tri còn định gọi cậu đi ăn cơm cùng, gõ cửa một lúc cũng không thấy ai trả lời. Bây giờ lại nghe có tiếng nói chuyện ở bên kia đầu dây điện thoại, hỏi: “Anh không ở trong phòng à?”

An Minh Tri nói thật: “Ừ, tôi đang ở ngoài ăn cơm.”

Phong Trì thấy cậu thần thần bí bí, nói chuyện cũng không trôi chảy, đùa giỡn hỏi: “Cùng ai vậy?”

An Minh Tri liếc nhìn Trịnh Dụ Chương ngồi ở đối diện: “Một người bạn thôi.”

Chỉ thấy sắc mặt Trịnh Dụ Chương nháy mắt trở nên khó coi.

Trịnh Dư Dương chờ không nổi nữa muốn măm măm ngay lập tức, nhưng ca ca chưa ăn nên cậu nhóc đành ngồi nhìn một bàn mỹ thực không nhúc nhích dù chỉ một tí, đây là quy củ Trịnh Dụ Chương đã dạy cho nó, người lớn phải ăn trước rồi trẻ con mới được ăn.

Vì thế nhóc con lắc lắc cánh tay An Minh Tri nói, ca ca đừng nói chuyện điện thoại nữa, ăn cơm đi được không ạ?

Phong Trì nghe thấy, cảm thấy có vẻ là người bạn đó: “Vậy không làm phiền anh nữa, hai ngày này nghỉ ngơi thật tốt nhé.”

“Cậu cũng vậy.” Lịch làm việc của Phong Trì còn dày đặc hơn cậu nhiều.

Cúp máy An Minh Tri đặt điện thoại qua một bên, nhìn thấy ánh mắt chờ đợi đến đáng thương của thằng bé, cậu cắt nhỏ thịt sườn bò đưa qua cho nó: “Ăn đi nào.”

Lúc cậu cầm dao nĩa lên lại mới cảm nhận được ánh mắt của người đối diện.

An Minh Tri: “?”

Trịnh Dụ Chương bắt đầu thu sau tính sổ: “Tôi là bạn?”

Giờ An Minh Tri đã biết mình đã nói sai câu nào, chạm trúng vảy ngược của hắn rồi. Cậu không giỏi nói dối, rất dễ bị người khác vạch trần nhưng trong lúc vội vàng cậu chẳng nghĩ ra được cách giải thích nào tốt hơn.

Lúc Trịnh Dụ Chương tức giận luôn rất kỳ quái, có lúc cậu nghĩ mình làm hắn tức giận thì hắn sẽ từ chối những yêu cầu của cậu nhưng Trịnh Dụ Chương lại không như thế, ngược lại là giống ngay lúc này đây, nếu cậu không biết vì sao mình làm hắn tức giận thì hắn sẽ càng tức giận hơn.



An Minh Tri rũ hàng mi cong dày như đang suy nghĩ nghiêm túc về mối quan hệ của bọn họ. Vấn đề này cậu đã dành ra rất nhiều buổi chiều để ngẫm nghĩ về nó, rốt cuộc chúng ta là gì của nhau, nhưng mãi vẫn không có đáp án nên tất nhiên bây giờ cũng không có câu trả lời cho hắn.

Nhưng làm Trịnh Dụ Chương nguôi giận là chuyện cậu làm riết thì quen, nói: “Lúc nãy chỉ là em không muốn giải thích nhiều nên mới thuận miệng nói như vậy thôi, ngài yên tâm ạ.”

Thực ra Trịnh Dụ Chương không giận cậu, mà là hắn ghen, bình dấm sắp nhấn chìm hắn luôn rồi đây này. Rõ ràng là đang đi ăn bữa cơm gia đình mà An Minh Tri dám nói chuyện điện thoại với người đàn ông khác ngay trước mặt hắn, cơ mà không ở trước mặt hắn thì càng không được, như thế là chắc chắn có vấn đề.

“Vẫn là cái tên Phong Trì kia? Cậu ta rất quan tâm em.” Đây đâu là phải câu hỏi, là một câu khẳng định.

Lúc này An Minh Tri mới cảm thấy có chút nguy hiểm đang kéo đến: “Em đã nói với ngài rồi, chỉ là quan hệ hợp tác, không hơn.”

Trịnh Dụ Chương “hừ” một tiếng, không tin: “Vậy tại sao cậu ta lại gọi điện thoại cho em, những diễn viên khác đâu có gọi cho em như thế. Còn có buổi tối hôm đó, đã trễ như thế mà cậu ta vẫn ở trong phòng em!”

Trước đây Trịnh Dụ Chương sẽ cảnh giác với những diễn viên nữ đóng phim thâm mật với cậu, nhưng sau đó hắn phát hiện ra diễn viên nam còn nguy hiểm hơn nhiều. Giờ thì tốt rồi, chỉ cần An Minh Tri hơi hơi thân thiết với diễn viên nào thôi hắn đều muốn cho vào danh sách đen hết. Nhưng mà như thế vẫn rất khó đề phòng, hắn ở xa ngàn dặm, chỉ hận không thể kề bên thời thời khắc khắc theo dõi An Minh Tri.

“Khi đó tụi em chỉ đối diễn thôi, đâu có làm gì khác…” An Minh Tri giải thích.

“Sao không diễn vào ban ngày?”

An Minh Tri thấy đối diễn vào ban ngày cũng hợp lý, cơ mà bây giờ Trịnh Dụ Chương như quả bom nổ chậm vậy, nên cậu chỉ có thể dỗ hắn thôi chứ lỡ mà chọc hắn nữa thì…

Trịnh Dụ Chương muốn ý kiến, hơn nữa là ý kiến rất lớn, trong một tháng này thời gian An Minh Tri ở cùng với Phong Trì nhiều hơn so với hắn. Không chỉ nhớ cậu một chút mà hắn nhớ đến phát rồ rồi, cơm ăn không ngon, chẳng có tâm trạng làm việc, cả ngày cứ lo lắng đi qua đi lại trong phòng trông chẳng khác gì oán phụ chờ chồng cả, thế mà An Minh Tri dám ở cùng với người đàn ông khác, dù chỉ là đối diễn và ăn chút đồ ăn khuya nhưng vẫn làm hắn cực kỳ khó chịu.

“Em không có ý đồ với cậu ta không đồng nghĩa với cậu ta cũng không có ý đồ với em.” Trịnh Dụ Chương tiếp tục lành làm gáo, vỡ làm muôi* nói: “Mục đích của cậu ta không trong sáng.”

*Lành làm gáo, vỡ làm muôi: Chỉ thái độ bất cần, muốn ra sao thì ra, không làm được việc này thì dùng vào việc khác.

An Minh Tri cảm thấy hắn nhìn ai cũng đều bảo mục đích không trong sáng hết.

“Ngài đừng đoán mò.” Cậu nói, “Tuy Phong Trì không phải là diễn viên xuất thân chính quy nhưng cậu ấy đã đóng rất nhiều bộ phim rồi, bây giờ cũng chẳng thua kém gì các diễn viên khác đâu nên cậu ấy có thể nắm giữ cảm xúc của mình rất tốt.”

Trong giới giải trí không thiếu những người vì diễn mà sinh tình thật, nhưng chỉ là số ít thôi. Ngẫm lại cũng thấy hợp lý, dù sao trong giới diễn xuất nhỏ như vậy quen biết chẳng được mấy người, có rất nhiều người đã bước vào ngành này rồi sẽ rất khó để thoát ra lại cuộc sống bình thường.

Trịnh Dư Dương đúng lúc phá vỡ bầu không khí lúng túng: “Ca ca, Dương Dương muốn ăn khoai tây nghiền, với cái kia nữa!”

An Minh Tri còn chưa cử động, Trịnh Dụ Chương đã giơ tay gắp từ đĩa sang cho con trai, chủ đề này đến đây là kết thúc.

Thằng con đã cho hắn cơ hội để dừng lại. Đôi khi Trịnh Dụ Chương cũng cảm thấy mình không nên nghi thần nghi quỷ đến mức đó, trong đoàn phim có nhiều diễn viên và nhân viên công tác khác đến vậy, họ đều muốn tới thăm hỏi An Minh Tri một phen, vậy thì có gì đâu? Huống chi đâu phải chỉ mỗi đoàn phim này, mỗi năm An Minh Tri đều phải đóng hai, ba bộ phim lận.

Chỉ có mấy năm gần đây hắn bỗng nhiên sinh ra tâm lý đề phòng, không biết được bắt nguồn từ đâu ra, cứ luôn thấp thỏm lo lắng như vậy, lo An Minh Tri không còn yêu hắn nữa.

Nhưng An Minh Tri người này rất dễ bị người ta bắt cóc đi mất, như lúc hắn dụ dỗ cậu đến tay chỉ tốn đôi ba câu nói ngọt.

Hắn muốn giữ chặt lấy cậu, không ai được phép giành lấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau