Chương 52
Edit: Hừa; Beta: Pate.
An Minh Tri cầm chiếc cúp nặng trịch trong tay mà lòng nhẹ bẫng, rối bời.
Trôi qua những ngày vừa rồi cậu cũng không thoải mái hơn Trịnh Dụ Chương là bao, cậu vẫn luôn nghĩ, nếu như chuyện Lâm Y không xảy ra thì chuyện của bọn họ cũng sẽ chẳng đi đến được đâu, mối quan hệ này kéo dài được năm năm, mười năm… nhưng liệu có kéo dài được cả đời không?
Không, đó là chuyện bất khả thi, sớm hay muộn gì cậu sẽ phải rời đi, cậu chỉ muốn giữ cho mình chút thể diện cuối cùng.
Một lát sau có tiếng người gõ cửa, An Minh Tri nghĩ là đạo diễn Nghê, nhưng không ngờ lại là Trịnh Dụ Chương.
Hắn vẫn đứng yên ngoài cửa phòng An Minh Tri nãy giờ không chịu đi.
“Tôi muốn đi nghỉ ngơi.” An Minh Tri nói.
Trịnh Dụ Chương giữ chặt cánh cửa không cho cậu đóng lại, ngày hôm nay hắn ăn mặc rất chỉn chu, tây trang gọn gàng, trên cổ áo là chiếc cà vạt mà An Minh Tri đã tặng hắn vào ngày sinh nhật năm nào đó, có lẽ do vừa xong công việc thì hắn lập tức bay đến đây nên thoạt nhìn hơi mệt mỏi.
Hắn gọi An Minh Tri một tiếng: “Bé con à.”
Cánh tay đang sắp đóng cửa lại của An Minh Tri run lên, nơi yếu ớt nhất nơi đáy lòng cậu run lên. Cậu nghiêng đầu đi, nói: “Đừng gọi tôi như vậy.”
Trịnh Dụ Chương giả bộ không nghe thấy, hắn mượn cơ hội này bước nhanh vào phòng, đóng cửa lại, rồi ôm lấy cậu như thường nhật, hắn gần như hạ mình xuống cầu xin: “Em đừng bướng nữa, chúng ta trở về nhà thôi nào.”
An Minh Tri không thoải mái giãy giụa: “Anh mau buông tôi ra…”
“Không buông.” Trịnh Dụ Chương ôm cậu thật chặt.
An Minh Tri bị hơi thở quen thuộc bao vây, nghe Trịnh Dụ Chương nói: “Tôi không hề quan hệ với bất kỳ người nào cả, sao em lại không tin tôi?”
“Bây giờ tôi không muốn nhắc đến chuyện đó.”
Trịnh Dụ Chương vội vàng nói: “Tôi chỉ muốn giải thích rõ ràng với em.”
An Minh Tri nín thở, rũ mắt: “Nhưng bây giờ tôi không muốn nghe.” Cuối cùng thì Trịnh Dụ Chương vẫn không hiểu được ngọn nguồn của vấn đề.
Qua lại với Trịnh Dụ Chương làm cậu không có cảm giác an toàn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tung scandal và bất cứ lúc nào cũng có thể gây hiểu lầm với người khác, hiện giờ cứ coi như hắn với Lâm Y không xảy ra chuyện gì, vậy thì những lần sau thì sao? Không ai có thể đảm bảo khi không tỉnh táo, bản thân mình sẽ làm những chuyện khác người gì.
Nhưng suy đi tính lại thì, dựa vào đâu mà Trịnh Dụ Chương phải cho cậu cảm giác an toàn, mối quan hệ của bọn họ cũng chẳng phải người yêu…
Có lẽ Trịnh Dụ Chương đã quên đi sự thật này.
Trịnh Dụ Chương sửng sốt một lúc, ngay khi hắn vừa định nói gì đó thì điện thoại di động của An Minh Tri rung lên, là Ngụy Minh gọi.
“Vâng, anh Ngụy.”
“Chúc mừng nha Minh Tri!” Giọng nói của Ngụy Minh vô cùng phấn khích, đây chính là ảnh đế đầu tiên của anh, tuy rằng giải thưởng nhỏ này không thể so sánh với giải thưởng lớn mang tính quốc tế, thế nhưng giá trị cũng không ít.
An Minh Tri ngại ngùng nói: “Là nhờ anh Nguỵ chọn kịch bản tốt cho em cả thôi.”
Ngụy Minh cười cười, đổi đề tài, đây mới chính là lý do mà anh gọi điện cho An Minh Tri: “Minh Tri, cậu có xem hotsearch không đó?”
Đã lâu rồi An Minh Tri không vào Weibo, cậu mơ hồ hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Trong đoàn phim của các cậu có một diễn viên họ Diệp, vừa nãy mới đăng một video với nội dung là trong buổi tiệc hơ khô thẻ tre, mà cậu và Phong Trì…” Ngụy Minh hơi ngập ngừng: “Thực ra cũng không có gì đâu, là fan làm quá vấn đề thôi, cái lúc cậu bóc tôm cho Phong Trì, mà cậu ta không để ý lỡ quay trúng.”
Nếu không có người nhắc thì An Minh Tri đã quên từ lâu, cậu giải thích chuyện lúc đó với Ngụy Minh vài câu, anh gật đầu nói: “Bây giờ nó đang lan truyền trên mạng, mà ý của bên công ty Phong Trì thì là không muốn xóa, vừa đúng lúc quảng bá cho bộ phim mới của cậu ta luôn.”
“Vậy ý của anh là?”
“Nếu mà bây giờ lên tiếng phủ nhận thì hơi giấu đầu hở đuôi, chỉ là phiền cậu đăng vài câu giải thích lên Weibo.” Ngụy Minh nói: “Anh sợ vị giám đốc Trịnh bên cậu không thoải mái.”
An Minh Tri đưa mắt nhìn Trịnh Dụ Chương, không nói gì.
Ngụy Minh nào có biết Trịnh Dụ Chương đang đứng ngay trước mặt cậu, anh ăn ngay nói thật: “Minh Tri à, chuyện của cậu và giám đốc Trịnh thì anh cũng biết, anh Nguỵ của cậu nói cái này có hơi khó nghe, tuy hiện tại những tài nguyên tốt nhất của công ty đều đưa cho cậu, nhưng nếu hai người thật sự chấm dứt thì lúc đó sợ là…”
Coi như An Minh Tri đang nổi tiếng, vừa đoạt giải nam chính xuất sắc nhất, lại đang mang về nguồn lợi khổng lồ cho công ty, nhưng chuyện đóng băng hoạt động thì cũng chỉ cần một câu nói của ai đó mà thôi, anh muốn nhắc nhở cậu đừng quá cứng đầu với Trịnh Dụ Chương.
Bỗng nhiên Trịnh Dụ Chương bị An Minh Tri liếc nhìn bằng ánh mắt lạnh tựa băng, như đang nghiền nát tim hắn, nhìn hắn oan ức đến mức vô tội.
“Em biết rồi.” An Minh Tri nói, “Chút nữa em sẽ đăng Weibo giải thích với người hâm mộ, những thứ còn lại thì anh cứ giải quyết theo ý mình là được.”
Ngụy Minh nói ừ, cúp điện thoại.
“Ngụy Minh gọi?” Trịnh Dụ Chương hỏi, hắn nghe thấy tiếng người thấp thoáng bên kia điện thoại, nhưng nội dung cụ thể thì không nghe được.
An Minh Tri không để ý ừ một tiếng.
Không còn gì để nói nữa, Trịnh Dụ Chương ra nhìn quanh phòng, nhìn thấy chiếc cúp để trên bàn liền nói: “À đúng rồi, chúc mừng em nhận được giải.”
“Cảm ơn.”
Có một chuyện mà hai người bọn họ đều không hay biết, đó là cả chính mình và đối phương đều cùng tưởng tượng đến khung cảnh lúc An Minh Tri nhận được giải thưởng.
Khi đó An Minh Tri còn trẻ, cậu muốn chờ đến lúc mình giành được giải thưởng, nhất định khi về đến nhà cậu sẽ hôn chiếc cúp một cái, rồi lại hôn Trịnh Dụ Chương một cái, đây chính là hai thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh cuộc đời cậu, phải bỏ ra biết bao công sức mới có thể giữ được. Cậu muốn hôn Trịnh Dụ Chương, muốn cùng hắn khui chai rượu chúc mừng ở trong căn phòng của bọn họ, nhân lúc hai người thấm men rượu mà làm tình đến nửa đêm, chắc chắn đó sẽ là thời khắc vui vẻ nhất không gì có thể sánh bằng.
Trịnh Dụ Chương cũng thế, lúc ấy hắn muốn hôn An Minh Tri của hắn, ôm cậu lên xoay một vòng, rồi thì thầm khen bé cưng giỏi quá, buổi tối hôm đó An Minh Tri sẽ ôm chiếc cúp, còn hắn sẽ ôm cậu và bọn họ cùng nhau chìm vào giấc mộng. Một ngày nào đó, khi An Minh Tri có được tất cả ước mơ của mình, mà hắn thì có được An Minh Tri.
Chỉ là bây giờ thế sự vô thường, tạo hóa trêu ngươi, không biết nên trách cậu lấy được chiếc cúp quá muộn hay trách bọn họ kết thúc ra quá sớm.
Không khí trầm mặc trong chốc lát, Trịnh Dụ Chương còn muốn nói mấy câu thì đột nhiên An Minh Tri đẩy mạnh hắn ra, chạy vụt vào nhà vệ sinh, cố bám lấy bồn rửa mặt nôn khan từng trận.
Trịnh Dụ Chương vội vàng bước vào theo, hắn thấy hết một cảnh này mà không kìm được đau lòng. Chỉ mới không ở với nhau mấy ngày, mà An Minh Tri đã không chăm sóc tốt bản thân, hắn cau mày, nhẹ giọng hỏi: “Em bị bệnh à?”
An Minh Tri xả vòi nước, vốc nước lạnh tát lên mặt mới tỉnh lại được sau trận buồn nôn vừa rồi, Trịnh Dụ Chương cầm khăn khô đưa cho cậu.
“Chỉ bị cảm vặt thôi.” Nghe một cái là biết nói dối, “Bây giờ tôi rất mệt, có việc gì thì để ngày mai nói.”
Trịnh Dụ Chương cầm cái khăn nhìn cậu, bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”
Nói xong hắn liền đi ra ngoài. An Minh Tri nhìn hình ảnh mình trong gương, sắc mặt tái nhợt có chút mông lung, rõ ràng hồi trước cậu còn tràn trề năng lượng chạy đến bên Trịnh Dụ Chương, nhưng hiện tại sức lực đã cạn kiệt, ngay cả chính cậu cũng không biết rốt cuộc mình đang muốn gì.
Muốn rời khỏi hắn? Bây giờ cậu đã toại nguyện rồi đấy, nhưng không sao vui vẻ như trước được.
An Minh Tri đứng trước gương suy nghĩ lung tung một hồi, lúc bước ra khỏi nhà vệ sinh mới phát hiện Trịnh Dụ Chương vẫn chưa đi, mà đang giúp cậu chỉnh lại chăn. truyện tiên hiệp hay
Thấy An Minh Tri đang đi tới, hắn cầm lấy điều khiển từ xa chỉnh nhiệt độ máy lạnh lên cao hơn: “Bị cảm nên em đừng để nhiệt độ thấp như thế này.”
An Minh Tri dừng bước, nhìn hắn.
Thực ra ngay lúc này đây Trịnh Dụ Chương đang vô cùng nôn nóng và bất an, hắn rất muốn ở lại đây, nhưng hắn cũng biết chắc chắn An Minh Tri sẽ không đồng ý. Hắn liếm môi, thôi đành phải tự mình đi trước khi khi em ấy lại ra lệnh tiễn khách, “Ừm… Vậy thì em ngủ ngon nhé.”
An Minh Tri không nói lời nào, nhìn hắn bước ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Sau khi Trịnh Dụ Chương rời đi, toàn bộ cơ mặt của An Minh Tri mới được thả lỏng. Rốt cuộc thì cậu vẫn không thể nhẫn tâm với Trịnh Dụ Chương được, chỉ cần hắn cầu xin cậu một câu, chỉ một câu thôi, An Minh Tri sợ rằng mình sẽ trở nên nhẹ dạ ngay lập tức, vứt bỏ hết tất cả tôn nghiêm của chính mình mà giữ hắn lại.
Cậu nằm trên chiếc giường đã được Trịnh Dụ Chương bày sẵn, nhưng làm cách nào cũng không thể ngủ được, trằn trọc trở mình, mất ngủ triền miên.
Chờ đến sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Trịnh Dụ Chương đem đồ ăn sáng đi tới trước phòng cậu gõ cửa, nhưng bên trong không có tiếng đáp lại. Lúc này một người giúp việc mới đến quẹt thẻ mở cửa phòng, nói người ở phòng này đã trả phòng rồi.
Trịnh Dụ Chương không thể tin được, tức giận đến mức muốn đấm vỡ bức tường, chỉ mới tám tiếng trước An Minh Tri còn nói có việc gì thì để mai, vậy mà bây giờ hắn đến thì đã không thấy tăm hơi người đâu. Hắn để trợ lý tra chuyến bay của An Minh Tri, lúc 9 giờ 10 phút, chờ hắn chạy đến sân bay thì máy bay cũng đã cất cánh rồi.
Sau hai tiếng rưỡi, An Minh Tri đáp xuống thành phố H, cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u như suy tư điều gì đó. Chuyện này là cậu giấu Trịnh Dụ Chương, không nói với hắn rằng chuyến bay của cậu là vào sáng hôm sau. Cậu có nỗi băn khoăn của mình, nếu như Trịnh Dụ Chương biết cậu bay về đây, chắc chắn hắn sẽ đuổi theo, như vậy thì nơi ở mới của cậu cũng sẽ bị bại lộ.
Ngay lúc này cậu cần thêm thời gian và không gian để xem lại chuyện của mình và Trịnh Dụ Chương.
Từ sau vụ tai nạn xe cộ năm đó, tốc độ suy nghĩ của cậu chậm hơn rất nhiều so với lúc trước, có lẽ đây là là một loại di chứng sau chấn thương, tuy có rất nhiều ký ức bị mất đi nhưng còn sống được đã là một điều may mắn. Vì thế nên cậu không thể đưa ra một quyết định nhanh chóng, nhất là đối với chuyện càng cần phải suy nghĩ rõ ràng này.
Sau khi về lại nơi trọ, cậu gọi điện thoại video với dì giúp việc, muốn xem Dương Dương giờ đã như thế nào.
Dì giúp việc không biết nhiều về cách sử dụng điện thoại thông minh lắm, còn lỡ tay nhấn tắt mất cuộc gọi của cậu, bà suy nghĩ mất cả nửa ngày, rốt cục cũng kết nối được.
“An tiên sinh à?”
“Vâng, Dương Dương có ở nhà không ạ?” An Minh Tri hỏi.
Dương Dương ngồi cách đó không xa, nghe thấy tiếng An Minh Tri loáng thoáng thì kích động chạy tới: “Anh ơi! Là anh đúng không!”
Cậu nhóc nóng lòng nói hết những nỗi nhớ nhung của mình, cầm chiếc di động có hơi khó khăn: “Dương Dương nhớ anh lắm, khi nào anh mới về nhà ạ?”
Đây chính là câu hỏi mà An Minh Tri sợ nhất, nhưng trong cuộc gọi nào Dương Dương cũng hỏi câu này, bởi lẽ đó là chuyện mà nhóc con quan tâm nhất, nó muốn An Minh Tri phải về nhà thật nhanh cơ.
Nhưng lúc này An Minh Tri không thể cho nhóc con một câu trả lời, đành phải lấy lý do công việc ra thoái thác.
Trịnh Dư Dương biết cậu phải đi làm rất lâu, trong lòng có chút mất mát: “Anh mau về nhà đi! Cha nói Dương Dương sắp được đi nhà trẻ rồi, anh phải đi cùng với Dương Dương đó nha.”
Dì giúp việc ngồi bên cạnh, nghe thấy liền cười nói: “Chỉ có bạn nhỏ mới đi nhà trẻ thôi.”
“Đi đi mà, anh trai cũng là bạn nhỏ.”
Dì giúp việc đùa cậu nhóc: “Vậy ai là người lớn?”
Trịnh Dư Dương suy nghĩ một lúc: “Có cha nè, có bà, ừm… còn có ông nội bà nội nữa.”
An Minh Tri không nhịn được bật cười, làm sao cậu có thể nhẫn tâm vứt bỏ đứa nhóc này được chứ.
Trịnh Dương Dương còn nũng nịu cầu xin: “Có được không, anh ơi?”
Nhìn ánh mắt nhóc con lấp lánh tràn trề hy vọng, còn làm bộ giống gần như sắp khóc, An Minh Tri không đành lòng, đồng ý trước với nó: “Được rồi.”
Cho đến hôm nay An Minh Tri mới nhận ra tám năm qua cậu đã quá quen với cuộc sống có Trịnh Dụ Chương, hiện tại muốn rời đi để làm lại bản thân thực sự rất khó. Từng ký ức phủ đầy ở những nơi họ sinh sống, một ngày ba bữa cơm, hoa cỏ và cây cối, Trịnh Trinh Trinh và Trịnh Dư Dương, mọi thứ nhỏ bé ấy đều ghìm chặt cậu lại, ngăn cản cậu bắt đầu cuộc sống mới.
An Minh Tri cầm chiếc cúp nặng trịch trong tay mà lòng nhẹ bẫng, rối bời.
Trôi qua những ngày vừa rồi cậu cũng không thoải mái hơn Trịnh Dụ Chương là bao, cậu vẫn luôn nghĩ, nếu như chuyện Lâm Y không xảy ra thì chuyện của bọn họ cũng sẽ chẳng đi đến được đâu, mối quan hệ này kéo dài được năm năm, mười năm… nhưng liệu có kéo dài được cả đời không?
Không, đó là chuyện bất khả thi, sớm hay muộn gì cậu sẽ phải rời đi, cậu chỉ muốn giữ cho mình chút thể diện cuối cùng.
Một lát sau có tiếng người gõ cửa, An Minh Tri nghĩ là đạo diễn Nghê, nhưng không ngờ lại là Trịnh Dụ Chương.
Hắn vẫn đứng yên ngoài cửa phòng An Minh Tri nãy giờ không chịu đi.
“Tôi muốn đi nghỉ ngơi.” An Minh Tri nói.
Trịnh Dụ Chương giữ chặt cánh cửa không cho cậu đóng lại, ngày hôm nay hắn ăn mặc rất chỉn chu, tây trang gọn gàng, trên cổ áo là chiếc cà vạt mà An Minh Tri đã tặng hắn vào ngày sinh nhật năm nào đó, có lẽ do vừa xong công việc thì hắn lập tức bay đến đây nên thoạt nhìn hơi mệt mỏi.
Hắn gọi An Minh Tri một tiếng: “Bé con à.”
Cánh tay đang sắp đóng cửa lại của An Minh Tri run lên, nơi yếu ớt nhất nơi đáy lòng cậu run lên. Cậu nghiêng đầu đi, nói: “Đừng gọi tôi như vậy.”
Trịnh Dụ Chương giả bộ không nghe thấy, hắn mượn cơ hội này bước nhanh vào phòng, đóng cửa lại, rồi ôm lấy cậu như thường nhật, hắn gần như hạ mình xuống cầu xin: “Em đừng bướng nữa, chúng ta trở về nhà thôi nào.”
An Minh Tri không thoải mái giãy giụa: “Anh mau buông tôi ra…”
“Không buông.” Trịnh Dụ Chương ôm cậu thật chặt.
An Minh Tri bị hơi thở quen thuộc bao vây, nghe Trịnh Dụ Chương nói: “Tôi không hề quan hệ với bất kỳ người nào cả, sao em lại không tin tôi?”
“Bây giờ tôi không muốn nhắc đến chuyện đó.”
Trịnh Dụ Chương vội vàng nói: “Tôi chỉ muốn giải thích rõ ràng với em.”
An Minh Tri nín thở, rũ mắt: “Nhưng bây giờ tôi không muốn nghe.” Cuối cùng thì Trịnh Dụ Chương vẫn không hiểu được ngọn nguồn của vấn đề.
Qua lại với Trịnh Dụ Chương làm cậu không có cảm giác an toàn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tung scandal và bất cứ lúc nào cũng có thể gây hiểu lầm với người khác, hiện giờ cứ coi như hắn với Lâm Y không xảy ra chuyện gì, vậy thì những lần sau thì sao? Không ai có thể đảm bảo khi không tỉnh táo, bản thân mình sẽ làm những chuyện khác người gì.
Nhưng suy đi tính lại thì, dựa vào đâu mà Trịnh Dụ Chương phải cho cậu cảm giác an toàn, mối quan hệ của bọn họ cũng chẳng phải người yêu…
Có lẽ Trịnh Dụ Chương đã quên đi sự thật này.
Trịnh Dụ Chương sửng sốt một lúc, ngay khi hắn vừa định nói gì đó thì điện thoại di động của An Minh Tri rung lên, là Ngụy Minh gọi.
“Vâng, anh Ngụy.”
“Chúc mừng nha Minh Tri!” Giọng nói của Ngụy Minh vô cùng phấn khích, đây chính là ảnh đế đầu tiên của anh, tuy rằng giải thưởng nhỏ này không thể so sánh với giải thưởng lớn mang tính quốc tế, thế nhưng giá trị cũng không ít.
An Minh Tri ngại ngùng nói: “Là nhờ anh Nguỵ chọn kịch bản tốt cho em cả thôi.”
Ngụy Minh cười cười, đổi đề tài, đây mới chính là lý do mà anh gọi điện cho An Minh Tri: “Minh Tri, cậu có xem hotsearch không đó?”
Đã lâu rồi An Minh Tri không vào Weibo, cậu mơ hồ hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Trong đoàn phim của các cậu có một diễn viên họ Diệp, vừa nãy mới đăng một video với nội dung là trong buổi tiệc hơ khô thẻ tre, mà cậu và Phong Trì…” Ngụy Minh hơi ngập ngừng: “Thực ra cũng không có gì đâu, là fan làm quá vấn đề thôi, cái lúc cậu bóc tôm cho Phong Trì, mà cậu ta không để ý lỡ quay trúng.”
Nếu không có người nhắc thì An Minh Tri đã quên từ lâu, cậu giải thích chuyện lúc đó với Ngụy Minh vài câu, anh gật đầu nói: “Bây giờ nó đang lan truyền trên mạng, mà ý của bên công ty Phong Trì thì là không muốn xóa, vừa đúng lúc quảng bá cho bộ phim mới của cậu ta luôn.”
“Vậy ý của anh là?”
“Nếu mà bây giờ lên tiếng phủ nhận thì hơi giấu đầu hở đuôi, chỉ là phiền cậu đăng vài câu giải thích lên Weibo.” Ngụy Minh nói: “Anh sợ vị giám đốc Trịnh bên cậu không thoải mái.”
An Minh Tri đưa mắt nhìn Trịnh Dụ Chương, không nói gì.
Ngụy Minh nào có biết Trịnh Dụ Chương đang đứng ngay trước mặt cậu, anh ăn ngay nói thật: “Minh Tri à, chuyện của cậu và giám đốc Trịnh thì anh cũng biết, anh Nguỵ của cậu nói cái này có hơi khó nghe, tuy hiện tại những tài nguyên tốt nhất của công ty đều đưa cho cậu, nhưng nếu hai người thật sự chấm dứt thì lúc đó sợ là…”
Coi như An Minh Tri đang nổi tiếng, vừa đoạt giải nam chính xuất sắc nhất, lại đang mang về nguồn lợi khổng lồ cho công ty, nhưng chuyện đóng băng hoạt động thì cũng chỉ cần một câu nói của ai đó mà thôi, anh muốn nhắc nhở cậu đừng quá cứng đầu với Trịnh Dụ Chương.
Bỗng nhiên Trịnh Dụ Chương bị An Minh Tri liếc nhìn bằng ánh mắt lạnh tựa băng, như đang nghiền nát tim hắn, nhìn hắn oan ức đến mức vô tội.
“Em biết rồi.” An Minh Tri nói, “Chút nữa em sẽ đăng Weibo giải thích với người hâm mộ, những thứ còn lại thì anh cứ giải quyết theo ý mình là được.”
Ngụy Minh nói ừ, cúp điện thoại.
“Ngụy Minh gọi?” Trịnh Dụ Chương hỏi, hắn nghe thấy tiếng người thấp thoáng bên kia điện thoại, nhưng nội dung cụ thể thì không nghe được.
An Minh Tri không để ý ừ một tiếng.
Không còn gì để nói nữa, Trịnh Dụ Chương ra nhìn quanh phòng, nhìn thấy chiếc cúp để trên bàn liền nói: “À đúng rồi, chúc mừng em nhận được giải.”
“Cảm ơn.”
Có một chuyện mà hai người bọn họ đều không hay biết, đó là cả chính mình và đối phương đều cùng tưởng tượng đến khung cảnh lúc An Minh Tri nhận được giải thưởng.
Khi đó An Minh Tri còn trẻ, cậu muốn chờ đến lúc mình giành được giải thưởng, nhất định khi về đến nhà cậu sẽ hôn chiếc cúp một cái, rồi lại hôn Trịnh Dụ Chương một cái, đây chính là hai thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh cuộc đời cậu, phải bỏ ra biết bao công sức mới có thể giữ được. Cậu muốn hôn Trịnh Dụ Chương, muốn cùng hắn khui chai rượu chúc mừng ở trong căn phòng của bọn họ, nhân lúc hai người thấm men rượu mà làm tình đến nửa đêm, chắc chắn đó sẽ là thời khắc vui vẻ nhất không gì có thể sánh bằng.
Trịnh Dụ Chương cũng thế, lúc ấy hắn muốn hôn An Minh Tri của hắn, ôm cậu lên xoay một vòng, rồi thì thầm khen bé cưng giỏi quá, buổi tối hôm đó An Minh Tri sẽ ôm chiếc cúp, còn hắn sẽ ôm cậu và bọn họ cùng nhau chìm vào giấc mộng. Một ngày nào đó, khi An Minh Tri có được tất cả ước mơ của mình, mà hắn thì có được An Minh Tri.
Chỉ là bây giờ thế sự vô thường, tạo hóa trêu ngươi, không biết nên trách cậu lấy được chiếc cúp quá muộn hay trách bọn họ kết thúc ra quá sớm.
Không khí trầm mặc trong chốc lát, Trịnh Dụ Chương còn muốn nói mấy câu thì đột nhiên An Minh Tri đẩy mạnh hắn ra, chạy vụt vào nhà vệ sinh, cố bám lấy bồn rửa mặt nôn khan từng trận.
Trịnh Dụ Chương vội vàng bước vào theo, hắn thấy hết một cảnh này mà không kìm được đau lòng. Chỉ mới không ở với nhau mấy ngày, mà An Minh Tri đã không chăm sóc tốt bản thân, hắn cau mày, nhẹ giọng hỏi: “Em bị bệnh à?”
An Minh Tri xả vòi nước, vốc nước lạnh tát lên mặt mới tỉnh lại được sau trận buồn nôn vừa rồi, Trịnh Dụ Chương cầm khăn khô đưa cho cậu.
“Chỉ bị cảm vặt thôi.” Nghe một cái là biết nói dối, “Bây giờ tôi rất mệt, có việc gì thì để ngày mai nói.”
Trịnh Dụ Chương cầm cái khăn nhìn cậu, bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”
Nói xong hắn liền đi ra ngoài. An Minh Tri nhìn hình ảnh mình trong gương, sắc mặt tái nhợt có chút mông lung, rõ ràng hồi trước cậu còn tràn trề năng lượng chạy đến bên Trịnh Dụ Chương, nhưng hiện tại sức lực đã cạn kiệt, ngay cả chính cậu cũng không biết rốt cuộc mình đang muốn gì.
Muốn rời khỏi hắn? Bây giờ cậu đã toại nguyện rồi đấy, nhưng không sao vui vẻ như trước được.
An Minh Tri đứng trước gương suy nghĩ lung tung một hồi, lúc bước ra khỏi nhà vệ sinh mới phát hiện Trịnh Dụ Chương vẫn chưa đi, mà đang giúp cậu chỉnh lại chăn. truyện tiên hiệp hay
Thấy An Minh Tri đang đi tới, hắn cầm lấy điều khiển từ xa chỉnh nhiệt độ máy lạnh lên cao hơn: “Bị cảm nên em đừng để nhiệt độ thấp như thế này.”
An Minh Tri dừng bước, nhìn hắn.
Thực ra ngay lúc này đây Trịnh Dụ Chương đang vô cùng nôn nóng và bất an, hắn rất muốn ở lại đây, nhưng hắn cũng biết chắc chắn An Minh Tri sẽ không đồng ý. Hắn liếm môi, thôi đành phải tự mình đi trước khi khi em ấy lại ra lệnh tiễn khách, “Ừm… Vậy thì em ngủ ngon nhé.”
An Minh Tri không nói lời nào, nhìn hắn bước ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Sau khi Trịnh Dụ Chương rời đi, toàn bộ cơ mặt của An Minh Tri mới được thả lỏng. Rốt cuộc thì cậu vẫn không thể nhẫn tâm với Trịnh Dụ Chương được, chỉ cần hắn cầu xin cậu một câu, chỉ một câu thôi, An Minh Tri sợ rằng mình sẽ trở nên nhẹ dạ ngay lập tức, vứt bỏ hết tất cả tôn nghiêm của chính mình mà giữ hắn lại.
Cậu nằm trên chiếc giường đã được Trịnh Dụ Chương bày sẵn, nhưng làm cách nào cũng không thể ngủ được, trằn trọc trở mình, mất ngủ triền miên.
Chờ đến sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Trịnh Dụ Chương đem đồ ăn sáng đi tới trước phòng cậu gõ cửa, nhưng bên trong không có tiếng đáp lại. Lúc này một người giúp việc mới đến quẹt thẻ mở cửa phòng, nói người ở phòng này đã trả phòng rồi.
Trịnh Dụ Chương không thể tin được, tức giận đến mức muốn đấm vỡ bức tường, chỉ mới tám tiếng trước An Minh Tri còn nói có việc gì thì để mai, vậy mà bây giờ hắn đến thì đã không thấy tăm hơi người đâu. Hắn để trợ lý tra chuyến bay của An Minh Tri, lúc 9 giờ 10 phút, chờ hắn chạy đến sân bay thì máy bay cũng đã cất cánh rồi.
Sau hai tiếng rưỡi, An Minh Tri đáp xuống thành phố H, cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u như suy tư điều gì đó. Chuyện này là cậu giấu Trịnh Dụ Chương, không nói với hắn rằng chuyến bay của cậu là vào sáng hôm sau. Cậu có nỗi băn khoăn của mình, nếu như Trịnh Dụ Chương biết cậu bay về đây, chắc chắn hắn sẽ đuổi theo, như vậy thì nơi ở mới của cậu cũng sẽ bị bại lộ.
Ngay lúc này cậu cần thêm thời gian và không gian để xem lại chuyện của mình và Trịnh Dụ Chương.
Từ sau vụ tai nạn xe cộ năm đó, tốc độ suy nghĩ của cậu chậm hơn rất nhiều so với lúc trước, có lẽ đây là là một loại di chứng sau chấn thương, tuy có rất nhiều ký ức bị mất đi nhưng còn sống được đã là một điều may mắn. Vì thế nên cậu không thể đưa ra một quyết định nhanh chóng, nhất là đối với chuyện càng cần phải suy nghĩ rõ ràng này.
Sau khi về lại nơi trọ, cậu gọi điện thoại video với dì giúp việc, muốn xem Dương Dương giờ đã như thế nào.
Dì giúp việc không biết nhiều về cách sử dụng điện thoại thông minh lắm, còn lỡ tay nhấn tắt mất cuộc gọi của cậu, bà suy nghĩ mất cả nửa ngày, rốt cục cũng kết nối được.
“An tiên sinh à?”
“Vâng, Dương Dương có ở nhà không ạ?” An Minh Tri hỏi.
Dương Dương ngồi cách đó không xa, nghe thấy tiếng An Minh Tri loáng thoáng thì kích động chạy tới: “Anh ơi! Là anh đúng không!”
Cậu nhóc nóng lòng nói hết những nỗi nhớ nhung của mình, cầm chiếc di động có hơi khó khăn: “Dương Dương nhớ anh lắm, khi nào anh mới về nhà ạ?”
Đây chính là câu hỏi mà An Minh Tri sợ nhất, nhưng trong cuộc gọi nào Dương Dương cũng hỏi câu này, bởi lẽ đó là chuyện mà nhóc con quan tâm nhất, nó muốn An Minh Tri phải về nhà thật nhanh cơ.
Nhưng lúc này An Minh Tri không thể cho nhóc con một câu trả lời, đành phải lấy lý do công việc ra thoái thác.
Trịnh Dư Dương biết cậu phải đi làm rất lâu, trong lòng có chút mất mát: “Anh mau về nhà đi! Cha nói Dương Dương sắp được đi nhà trẻ rồi, anh phải đi cùng với Dương Dương đó nha.”
Dì giúp việc ngồi bên cạnh, nghe thấy liền cười nói: “Chỉ có bạn nhỏ mới đi nhà trẻ thôi.”
“Đi đi mà, anh trai cũng là bạn nhỏ.”
Dì giúp việc đùa cậu nhóc: “Vậy ai là người lớn?”
Trịnh Dư Dương suy nghĩ một lúc: “Có cha nè, có bà, ừm… còn có ông nội bà nội nữa.”
An Minh Tri không nhịn được bật cười, làm sao cậu có thể nhẫn tâm vứt bỏ đứa nhóc này được chứ.
Trịnh Dương Dương còn nũng nịu cầu xin: “Có được không, anh ơi?”
Nhìn ánh mắt nhóc con lấp lánh tràn trề hy vọng, còn làm bộ giống gần như sắp khóc, An Minh Tri không đành lòng, đồng ý trước với nó: “Được rồi.”
Cho đến hôm nay An Minh Tri mới nhận ra tám năm qua cậu đã quá quen với cuộc sống có Trịnh Dụ Chương, hiện tại muốn rời đi để làm lại bản thân thực sự rất khó. Từng ký ức phủ đầy ở những nơi họ sinh sống, một ngày ba bữa cơm, hoa cỏ và cây cối, Trịnh Trinh Trinh và Trịnh Dư Dương, mọi thứ nhỏ bé ấy đều ghìm chặt cậu lại, ngăn cản cậu bắt đầu cuộc sống mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất