Hoàng Thượng, Trăm Triệu Không Thể

Chương 7: Hạ Lan Chi mù đường

Trước Sau
Nhìn Long liễn của tiểu Hoàng Thượng dần dần đi xa, cuối cùng biến mất khỏi tần mắt, Hạ Lan Chi quay người trở vào tướng phủ, đối với tiểu hộ vệ bên cạnh nói: "Về phòng."

Tiểu hộ vệ nghe được lời này, thân hình không tự chủ được mà run rẩy.

Tên thừa tướng hoang dâm vô sỉ, hiện tại muốn cho một hộ vệ như mình lên giường hầu hạ hắn sao?

Tiểu hộ vệ hạ mi không dám nhìn Hạ Lan Chi, hắn sợ chính mình sẽ nhịn không được nhào lên bóp chết tên khốn kiếp Hạ Lan Chi này.

Nhưng hắn không thể làm như vậy. Tính mạng của tỷ tỷ còn nằm trong tay Hạ Lan Chi, một khi hắn hành động không suy nghĩ, Hạ Lan chi khả năng không bị bóp chết, ngược lại là tỷ tỷ khả năng không còn đường sống.

Cho nên hắn chỉ có thể nhịn.

Thiếu niên trong mắt tràn đầy phẫn nộ cùng khuất nhục, gắt gao nắm tay thành đấm, tức giận nhưng không dám nói. Ngay cả khi móng tay đâm sâu vào da thịt cũng không phát hiện, tùy ý máu tươi theo kẻ tay nhỏ giọt trên mặt đất, làm người nhìn thấy đều hoảng sợ.

Một lúc lâu sau, hắn mới từ yết hầu gian nan nói ra một câu, "Vâng, đại nhân."

Hạ Lan Chi nhỏ giọng lên tiếng, "Đi thôi."

Tiểu hộ vệ cắn môi, thống khổ chờ đợi thời gian bất kham sắp đến.

Hạ Lan Chi đợi nữa ngày cũng không đợi được tiểu hộ vệ nhích người, nhịn không được có chút buồn bực mà nhắc nhở nói, "Thất thần làm gì? Dẫn đường a."

Hộ vệ nhìn về phía Hạ Lan Chi ánh mắt kỳ quái, sau đó cung kính đáp: "Thuộc hạ tuân lệnh."

Hạ Lan chi: "......"



Thiếu hiệp ngươi ánh mắt kia là có ý gì? Khiến ngươi dẫn đường một chút mà thôi, cần thiết phải lộ ra ánh mắt kinh ngạc phẫn nộ như vậy sao? Chưa thấy qua thừa tướng mù đường bao giờ à?

Mù đường cũng không thể trách hắn a, hắn chỉ là mới đến, sao có thể chỉ đi một lần liền nhớ rõ đường về phòng thừa tướng cứ vòng tới vòng lui giống như mê cung a.......

Hạ Lan Chi đi theo phía sau tiểu hộ vệ, cố sức mà nhớ kỹ không ít đường đi cong vẹo. Tướng phủ này thật là mỗi chỗ mỗi ngoặt, có điều hành lang đều dài không sai biệt lắm, hoàn toàn không lưu đường sống cho người mù đường.

Hạ Lan Chi vì việc mù đường này thật sự là rất thống khổ. Nghĩ đến một khi muốn đi WC còn có thể bị lạc đường, hắn liền có ý nghĩ muốn đem phủ thừa tướng lớn đến kỳ quái này hủy qua một lần.

"Đại nhân, đến nơi rồi." Thiếu niên thanh âm đã bắt đầu hơi hơi rung động, "Thuộc hạ hầu hạ ngài --"

"Được rồi, ngươi lui xuống đi."

Tiểu hộ vệ cơ hồ không thể tin vào chính tai mình, "......đại nhân?"

"Dẫn đường cũng không tệ, lui xuống nghỉ ngơi trước đi." Hạ Lan Chi duỗi tay vỗ vỗ bả vai thiếu niên, xương cốt đối phương cứng cáp làm tay hắn vỗ đến phát đau, "Ngươi hiện tại là độ tuổi khỏe mạnh, xem ngươi rất gầy yếu, trở về bồi bổ một chút."

Hắn gầy yếu?

Ánh mắt khiếp sợ của thiếu niên chậm rãi từ bị Hạ Lan Chi chụp bả vai chuyển đến trên người mình, hắn chính là từ nhỏ tập võ lớn lên, đồng thời tới năm trán hán cũng chưa chắc có thể đánh bại hắn, như thế còn có thể bị gọi là gầy yếu?

Không đúng.

Tên thừa tướng này tâm cơ thâm trầm như vậy tuyệt đối không phải có ý này. Hắn nhất định là đã nhận ra chính mình lúc trước lộ ra sát ý, cho nên cố tình ám chỉ.

Thừa tướng bên người có nhiều cao thủ, dùng võ công của hắn ở trước mặt những người kia đúng thật là gầy yếu, đây là cảnh cáo hắn đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Tiểu hộ vệ cúi đầu, "Thuộc hạ......minh bạch."



Hắn trong một khắc vô cùng hận mình bất lực. Không thể bảo vệ tốt người thân cùng chính mình, ngay cả phải trả giá để nổ lực tập luyện một thân võ công, cùng những người khác thi đấu thế nhưng vẫn kém rất nhiều.

Những chuyện này hết thảy đều nhờ tên đáng chết Hạ Lan Chi này.

Vì cái gì! Vì cái gì cẩu thừa tướng hiện tại còn chưa chết! Dựa vào cái gì mà hắn có thể lấy tính mạng, tự tôn của người khác dẫm đạp dưới chân!

Rốt cuộc vì cái gì độc tính cho tới bây giờ còn chưa phát tác! Hắn đêm qua hạ rõ ràng là kịch độc, chính là loại độc đến mãnh thú cũng phải bỏ mình, Hạ Lan Chi vì sao cho đến hiện tại vẫn không có gì khác thường!

Chẳng lẽ lão thiên đều thiên vị loại nghiệp chướng này sao?

Tiểu hộ vệ trong mắt hiện lên một mạc tuyệt vọng, hắn không dám tưởng tượng việc hạ độc bại lộ sẽ phải liên lụy bao nhiêu người vô tội.

Quả nhiên hắn chỉ còn lại một con đường kia sao?

Tiểu hộ vệ thống khổ mà nhắm mắt, hít sâu một hơi hướng Hạ Lan Chi khom người hành lễ nói: "Thuộc hạ cáo lui."

"Ừm, đi đi."

【 Tiểu hộ vệ này nguyên bản là từ《lang kỵ chiến mã》Diệp Nhiên, bất quá Diệp Nhiên cùng hắn tính cách không quá giống nhau, tao ngộ cùng Diệp Nhiên cũng không giống, cho nên cũng không phải sao chép 】

Tác giả có lời muốn nói:

Thật ngại quá hôm nay đăng muộn. Ngày hôm qua không lưu giữ tốt, hôm nay lại có việc ra ngoài. Emma dọa chết ta, sợ không làm kịp hôm nay.

570 đánh giá, thật đáng mừng!! Cảm tạ các vị nguyện ý tặng sao, đề cử lưu bình nhóm tiểu thiên sứ, ta yêu các ngươi pi =3= các vị muốn khen thưởng cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau