Hoàng Thượng, Trăm Triệu Không Thể
Chương 15: Nguyên nhân thổ huyết
Hạ Lan Chi hoảng sợ mà nhìn máu đen trên tay mình, khó khăn mà nuốt một ngụm nước bọt mang theo tơ máu.
Thừa tướng này......vì cái gì còn ho ra máu?!
Hắn vừa mới xuyên qua chẳng lẽ lại không còn sống được bao lâu?
Hạ Lan Chi cứng đờ mà xoay người nhìn về phía Vương thái y đang thi châm trên người Tô Nặc, "Thái y, ngươi có thể qua đây nhìn xem ta một chút không?"
Vương thái y nghi hoặc mà nhìn Hạ Lan Chi, "Đại nhân thân thể có bệnh nhẹ?"
"......Ta thổ huyết." Hạ Lan Chi yếu nhược trả lời.
Vương thái y nghe được thừa tướng thổ huyết, sợ tới mức chân mềm nhũn từ trên ghế bước xuống, té lộn nhào mà quỳ gối trước mặt Hạ Lan Chi, "Tướng gia quý thể quan hệ thiên hạ bá tánh, hạ quan lập tức kiểm tra thay đại nhân."
"Vậy hắn làm sao bây giờ?" Hạ Lan Chi cau mày chỉ chỉ Tô Nặc đang nằm trên giường.
"Hạ quan đã thi châm bài trừ độc tố cho hắn, tạm thời sẽ không nôn ra máu nữa, hạ quan gọi đồ đệ tới giúp hắn sắc thuốc, chỉ cần uống vào liền không còn gì đáng ngại, sau đó chậm rãi điều trị là được. Thỉnh đại nhân ân chuẩn, để hạ quan thay ngài bắt mạch."
Hạ Lan Chi ngoan ngoãn mà đem tay đưa qua, nhìn Vương thái y lấy hai ngón tay để trên mạch môn mình, thần sắc trên mặt ngưng trọng.
"Như thế nào?"
Vương thái y không lập tức đáp, ngược lại hỏi: "Đại nhân có biết ngài vì sao lại thổ huyết?"
Hạ Lan Chi lau sạch bà dì ở khóe môi, "Làm việc mệt nhọc."
Vương thái y cạn ngôn mà giật giật khóe mắt, "......"
Đại nhân ngài đây là đang nói đùa sao? Ngày có từng thành thật làm việc sao?!
Hạ Lan Chi cũng nhìn ra thái y nghe hắn nói đến một mặt táo bón, chột dạ mà hỏi: "Ngươi nói, ta vì sao sẽ thổ huyết?"
"Đại nhân trong thân thể có lưu tàn độc của đoạn trường thảo, hơn nữa thời gian độc tồn trong thân thể chưa đến hai ngày."
"Đoạn trường thảo?" Hạ Lan Chi hiểu được ý trong câu của thái y, mắt hơi nheo lại liếc hướng Tô Nặc, "Cùng độc hắn uống là một loại?"
"Đúng vậy."
"Ý của ngươi là, hắn hạ độc ta? Hiện tại nhìn thấy ta không chết liền tự mình uống thuốc độc tự sát?"
Nhìn thấy thừa tướng đại nhân dùng ngữ khí bình tĩnh gần như chuyện này cùng mình không quan hệ mà nói về việc chính mình bị hạ độc, âm thanh lạnh lùng hạ xuống cất chứa thịnh nộ làm tất cả mọi người không khỏi nơm nớp lo sợ lập tức quỳ xuống, không có ai dám ngẩng đầu đi nhìn sắc mặt thừa tướng đại nhân.
Bình tĩnh như vậy, đến lúc bùng nổ chính là đáng sợ nhất.
Cảm nhận được thừa tướng đại nhân bốn phía tràn ra sát khí Vương thái y càng trực tiếp để trán đều dán lên mặt đất, run bần bật trả lời: "Hạ hạ hạ hạ......hạ quan chưa từng có ý nói như vậy......"
Hạ Lan Chi thanh âm như cũ không có quá nhiều dao động, "Nhưng thật sự là có ý tứ này, đúng không?"
Không ai dám trả lời.
Không khí yên tĩnh đến quỷ dị, chỉ còn duy nhất tiếng vang của ngọn lửa lốp bốp đánh vỡ phần im lặng này.
Vương thái y thậm chí có thể nghe được âm thanh mồ hôi lạnh của mình nhỏ giọt trên mặt đất.
Cũng không biết đến tột cùng đã qua bao lâu, phía trên mới nhàn nhạt mà truyền đến một câu, "Đừng quỳ, đều lui xuống đi."
Vương thái y mới vừa thở ra một hơi, lại nghe chủ nhân của thanh âm kia nói: "Vương thái y xin dừng bước."
"......Vâng."
Đáng thương Vương thái y chỉ có thể ánh mắt trông mong nhìn một đám người lúc trước cùng mình quỳ trên mặt đất chạy trối chết, không chút do dự vứt bỏ hắn, chỉ để lại chính mình một người đối mặt với thừa tướng đại nhân nổi tiếng hung tàn.
Giờ khắc này, Vương thái y đang run bần bật quỳ trên mặt đất, thật muốn chạy qua đi ôm chặt hòm thuốc của chính mình QAQ.
Hắn trên có mẹ già tám mươi, dưới có tiểu miêu ba tháng, hơn nữa hôm nay còn chưa đút cá khô cho tiểu miêu nhà hắn. Chết, vì cái gì một hai phải là hắn tới đối mặt với lửa giận của thừa tướng đại nhân?
Hắn vừa mới lên làm thái y hai năm, tức phụ cũng chưa có kịp cưới, hiện giờ chẳng lẽ phải vì sự nghiệp mà hiến thân sao?
Vương thái y nghĩ nghĩ liền hai mắt đẫm lệ, nước mắt nhịn không được, lách tách lách tách mà rơi xuống.
Trong tầm mắt mơ hồ, hắn chỉ thấy được thừa tướng đại nhân một gương mặt tuấn tú không chút biểu tình tiến đến trước mặt mình, sau đó chậm rãi nâng hắn lên.
"…… Đại nhân?"
Hạ Lan Chi đột nhiên ý thức được chính mình không cẩn thật đem máu đen trong tay đều dính đến trên tay áo Vương thái y, nghe tiếng liền hạ tay xuống, sau đó vờ như không có việc gì tiếp tục nâng người lên.
Hạ Lan Chi trấn an nói: "Đừng khẩn trương, ta chỉ có chút bệnh khó nói, cầu thái y bí mật nhìn xem một chút."
"Đại nhân bệnh như thế nào?" Vương thái y hít hít cái mũi hỏi.
"Dương, dương……" Hạ Lan Chi gian nan mà nói ra ba chữ, "Bệnh liệt dương."
Tác giả có lời muốn nói:
Nói thật hay sẽ có canh hai, kéo dài tới ngày chủ nhật, cuối cùng tới.
Thừa tướng này......vì cái gì còn ho ra máu?!
Hắn vừa mới xuyên qua chẳng lẽ lại không còn sống được bao lâu?
Hạ Lan Chi cứng đờ mà xoay người nhìn về phía Vương thái y đang thi châm trên người Tô Nặc, "Thái y, ngươi có thể qua đây nhìn xem ta một chút không?"
Vương thái y nghi hoặc mà nhìn Hạ Lan Chi, "Đại nhân thân thể có bệnh nhẹ?"
"......Ta thổ huyết." Hạ Lan Chi yếu nhược trả lời.
Vương thái y nghe được thừa tướng thổ huyết, sợ tới mức chân mềm nhũn từ trên ghế bước xuống, té lộn nhào mà quỳ gối trước mặt Hạ Lan Chi, "Tướng gia quý thể quan hệ thiên hạ bá tánh, hạ quan lập tức kiểm tra thay đại nhân."
"Vậy hắn làm sao bây giờ?" Hạ Lan Chi cau mày chỉ chỉ Tô Nặc đang nằm trên giường.
"Hạ quan đã thi châm bài trừ độc tố cho hắn, tạm thời sẽ không nôn ra máu nữa, hạ quan gọi đồ đệ tới giúp hắn sắc thuốc, chỉ cần uống vào liền không còn gì đáng ngại, sau đó chậm rãi điều trị là được. Thỉnh đại nhân ân chuẩn, để hạ quan thay ngài bắt mạch."
Hạ Lan Chi ngoan ngoãn mà đem tay đưa qua, nhìn Vương thái y lấy hai ngón tay để trên mạch môn mình, thần sắc trên mặt ngưng trọng.
"Như thế nào?"
Vương thái y không lập tức đáp, ngược lại hỏi: "Đại nhân có biết ngài vì sao lại thổ huyết?"
Hạ Lan Chi lau sạch bà dì ở khóe môi, "Làm việc mệt nhọc."
Vương thái y cạn ngôn mà giật giật khóe mắt, "......"
Đại nhân ngài đây là đang nói đùa sao? Ngày có từng thành thật làm việc sao?!
Hạ Lan Chi cũng nhìn ra thái y nghe hắn nói đến một mặt táo bón, chột dạ mà hỏi: "Ngươi nói, ta vì sao sẽ thổ huyết?"
"Đại nhân trong thân thể có lưu tàn độc của đoạn trường thảo, hơn nữa thời gian độc tồn trong thân thể chưa đến hai ngày."
"Đoạn trường thảo?" Hạ Lan Chi hiểu được ý trong câu của thái y, mắt hơi nheo lại liếc hướng Tô Nặc, "Cùng độc hắn uống là một loại?"
"Đúng vậy."
"Ý của ngươi là, hắn hạ độc ta? Hiện tại nhìn thấy ta không chết liền tự mình uống thuốc độc tự sát?"
Nhìn thấy thừa tướng đại nhân dùng ngữ khí bình tĩnh gần như chuyện này cùng mình không quan hệ mà nói về việc chính mình bị hạ độc, âm thanh lạnh lùng hạ xuống cất chứa thịnh nộ làm tất cả mọi người không khỏi nơm nớp lo sợ lập tức quỳ xuống, không có ai dám ngẩng đầu đi nhìn sắc mặt thừa tướng đại nhân.
Bình tĩnh như vậy, đến lúc bùng nổ chính là đáng sợ nhất.
Cảm nhận được thừa tướng đại nhân bốn phía tràn ra sát khí Vương thái y càng trực tiếp để trán đều dán lên mặt đất, run bần bật trả lời: "Hạ hạ hạ hạ......hạ quan chưa từng có ý nói như vậy......"
Hạ Lan Chi thanh âm như cũ không có quá nhiều dao động, "Nhưng thật sự là có ý tứ này, đúng không?"
Không ai dám trả lời.
Không khí yên tĩnh đến quỷ dị, chỉ còn duy nhất tiếng vang của ngọn lửa lốp bốp đánh vỡ phần im lặng này.
Vương thái y thậm chí có thể nghe được âm thanh mồ hôi lạnh của mình nhỏ giọt trên mặt đất.
Cũng không biết đến tột cùng đã qua bao lâu, phía trên mới nhàn nhạt mà truyền đến một câu, "Đừng quỳ, đều lui xuống đi."
Vương thái y mới vừa thở ra một hơi, lại nghe chủ nhân của thanh âm kia nói: "Vương thái y xin dừng bước."
"......Vâng."
Đáng thương Vương thái y chỉ có thể ánh mắt trông mong nhìn một đám người lúc trước cùng mình quỳ trên mặt đất chạy trối chết, không chút do dự vứt bỏ hắn, chỉ để lại chính mình một người đối mặt với thừa tướng đại nhân nổi tiếng hung tàn.
Giờ khắc này, Vương thái y đang run bần bật quỳ trên mặt đất, thật muốn chạy qua đi ôm chặt hòm thuốc của chính mình QAQ.
Hắn trên có mẹ già tám mươi, dưới có tiểu miêu ba tháng, hơn nữa hôm nay còn chưa đút cá khô cho tiểu miêu nhà hắn. Chết, vì cái gì một hai phải là hắn tới đối mặt với lửa giận của thừa tướng đại nhân?
Hắn vừa mới lên làm thái y hai năm, tức phụ cũng chưa có kịp cưới, hiện giờ chẳng lẽ phải vì sự nghiệp mà hiến thân sao?
Vương thái y nghĩ nghĩ liền hai mắt đẫm lệ, nước mắt nhịn không được, lách tách lách tách mà rơi xuống.
Trong tầm mắt mơ hồ, hắn chỉ thấy được thừa tướng đại nhân một gương mặt tuấn tú không chút biểu tình tiến đến trước mặt mình, sau đó chậm rãi nâng hắn lên.
"…… Đại nhân?"
Hạ Lan Chi đột nhiên ý thức được chính mình không cẩn thật đem máu đen trong tay đều dính đến trên tay áo Vương thái y, nghe tiếng liền hạ tay xuống, sau đó vờ như không có việc gì tiếp tục nâng người lên.
Hạ Lan Chi trấn an nói: "Đừng khẩn trương, ta chỉ có chút bệnh khó nói, cầu thái y bí mật nhìn xem một chút."
"Đại nhân bệnh như thế nào?" Vương thái y hít hít cái mũi hỏi.
"Dương, dương……" Hạ Lan Chi gian nan mà nói ra ba chữ, "Bệnh liệt dương."
Tác giả có lời muốn nói:
Nói thật hay sẽ có canh hai, kéo dài tới ngày chủ nhật, cuối cùng tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất