Đơn Phương Thầm Lặng (Ẩn Bí Ám Luyến)

Chương 6

Trước Sau
Edit: Qiezi

Bách An và Nhan Vũ ngồi xe bảo mẫu quay lại phim trường chính, sau đó tự lái xe về nhà.

Bách An ngồi trên ghế phụ, khuỷu tay đặt lên cửa sổ xe, tay đặt dưới cằm, nghiêng đầu nhìn bóng cây xẹt qua ngoài cửa sổ xe. Người đại diện đang lái xe liên tục quay đầu nhìn sườn mặt anh, ánh đèn xuyên qua cửa sổ xe hắt lên mặt anh. Anh như một pho tượng vô cùng hoàn mỹ, tùy ý khó nắm bắt như ánh sáng, mưa, gió, tuyết bỗng nhiên thổi qua.

Người đại diện càng nhìn càng cảm thấy khá thú vị, nhướng mày hỏi: “Tâm trạng cậu không tệ?”

Hắn dẫn dắt Bách An bốn năm rưỡi, thêm nửa năm nữa là tròn năm năm đưa Bách An vào nghề. Nhiều năm như vậy, có rất nhiều tối do hắn đưa Bách An về nhà. Lần nào Bách An từ phim trường về cũng vô cùng im lặng, bốn phía tản ra khí thế nặng nề âm u, đối với chuyện gì cũng không hứng thú. Nguyên nhân là gì thì Bách An chưa từng kể, nhưng có nhiều lần, anh lờ mờ đoán được là do quay cảnh giường chiếu.

Hợp tác nhiều lần, người đại diện đã sớm thích ứng Bách An im lặng như vậy, nhưng trong sự im lặng hôm nay hắn cảm nhận được hương vị không bình thường —— không còn cảm giác nặng nề nữa, mắt khép hờ chán chường hiếm khi mở to, có lẽ vì đèn đường ngoài cửa sổ, đôi ngươi đen nhánh lấp lánh ánh sáng.

Bách An im lặng.

Gặp phải đèn đỏ, người đại diện chậm rãi giảm tốc độ, dừng lại cách chiếc xe phía trước vài mét, tay khoát lên tay lái, hứng thú nghiêng đầu nhìn Bách An: “Vì Lisa?” Hắn nhớ lại dáng dấp phong tình vạn chủng của Lisa, đánh giá từ góc độ chuyên nghiệp: “Lisa thật sự không tệ, người từng hợp tác với Lisa đều nói cô ấy làm việc tốt, hay là lát nữa…”

Bách An bỗng nhiên cắt ngang hắn: “Đèn xanh rồi.”

Phía sau truyền đến tiếng còi xe, người đại diện không kịp nói thêm gì nữa, luống cuống khởi động xe. Đợi đến khi chạy được một đoạn thì đề tài này đã sớm bị vứt tới nơi nào rồi.

Ngày hôm sau còn phải làm việc, người đại diện mặt dày mày dạn nương nhờ ở nhà Bách An, thừa dịp Bách An đi tắm, hắn cuộn tròn trên sô pha dạo V Quyển. Hắn đến khu chính thức nhìn từ trên xuống dưới, nam diễn viên XX đóng phim ra mắt, nữ diễn viên YY có bước phát triển mới, CP ZZ lần thứ hai hợp tác quay phim mới, sáng tạo giai thoại… Tới tới lui lui mấy khuôn mặt quen thuộc. Hắn lui khỏi khu chính thức, vào khu fan, ngay lập tức bị cái tên Bách An Nhan Vũ do fan đẩy lên trang đầu thu hút chú ý.

Bách An quấn khăn tắm đi ra, dùng khăn mặt lau tóc đang nhỏ nước. Người đại diện bỗng nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: “Cậu và Nhan Vũ xảy ra mâu thuẫn?” Hắn đưa điện thoại về phía trước: “Xem đi, Nhan Vũ xóa tất cả video đã mua của cậu.”

Bách An vốn định đi rót một ly nước, nghe vậy chợt dừng bước, đổi hướng đi về phía sô pha, nhìn topic do fan lập —— (CP Bách An Nhan Vũ xảy ra vấn đề? Liên tục xóa video là vì sao?)

Chủ topic: Chủ nhân bế quan đóng phim, vốn định đi kiếm chút đường ăn, ai ngờ bị đút cả đống bột thủy tinh. Nhan Vũ xóa toàn bộ video đã mua!!! Có nhân sĩ nào biết chuyện của bọn họ không?



Lầu 1: Sao không nghĩ đến mặt tích cực, có lẽ là xem xong rồi nên xóa thì sao?

Lầu 2: Cho dù xem xong cũng không cần xóa chứ, tốt xấu gì cũng bỏ tiền ra mua, sao không lưu lại…

Lầu 3: Cho dù? Lầu trên có ý gì, nói nhiều như vậy là đang tính nói bọn họ đã tách riêng rồi à?

Lầu 4: Cái tiêu đề điên khùng gì vậy? Khảo Thí đã lâu không lên V Quyển, bọn họ ở chung với nhau từ khi nào?

Lầu 5: Có thể là anh ấy đã phát hiện tài khoản VIP sẽ hiện tất cả hoạt động?

Lầu 6: Tui lạy thím, xóa video cũng có ghi chép lại, nếu anh ấy biết acc VIP công khai hoạt động thì cũng sẽ không xóa đâu, hiểu không?

Lầu 7: Đậu mòe, CP tui chèo BE rồi sao?

Lầu 8: Không thấy họ quay chung một bộ, chết không nhắm mắt /khóc/

Lầu 9: Chết không nhắm mắt +1



Lầu 88: Tui nghĩ mọi người đừng nghĩ nhiều, có lẽ là tiện tay xóa thôi, không cần phải mổ xẻ quá lố đâu.



Bách An nhìn thoáng qua, không nói gì. Anh đứng dậy vào nhà bếp rót nước, người đại diện lại quay về làm ổ trên sô pha, suy nghĩ: Đừng nói là Nhan Vũ thật sự không biết tài khoản VIP công khai đấy chứ?

Sự thật chứng minh, Nhan Vũ thật sự không biết.

Sau khi về nhà, chuyện đầu tiên cậu làm chính là lên V Quyển, vào thẳng trang mình mua video của Bách An, xóa hết toàn bộ video. Xóa rồi sẽ mắt không thấy tâm không phiền, sau đó ném di động sang một bên, ngồi thừ một lúc trên sô pha rồi đứng dậy lên lầu hai tập thể hình, căn bản không biết mình lại nhấc lên phong ba trên V Quyển.



Sau khi tập thể hình một giờ, xuống lầu thì đã hơn 11 giờ, tắm xong rồi lên giường nằm. Trong đầu Nhan Vũ chợt lóe lên ánh mắt mập mờ của Bách An vào mấy tiếng trước, cậu lập tức trở mình, cào cào tóc, khuấy hình ảnh trong đầu thành đống nhão nhoẹt rồi dùng chăn che đầu lại.

Ngày hôm sau, dưới sự thúc giục nài nỉ của người đại diện, Nhan Vũ mới chậm chạp ra khỏi nhà, ngồi trên xe người đại diện chạy đến phim trường. Sau đó như một đứa nhỏ lần đầu bị ba mẹ đưa đi nhà trẻ, một hai muốn dắt người đại diện vào phòng hóa trang với mình, ngay cả lúc trên đường, người đại diện muốn đi toilet mà cậu cũng muốn theo, cho đến khi khiến người đại diện bộc phát khả nghi, đi tiểu ngay cả cái mông cũng không dám lộ, không ngừng cảnh giác quay đầu lại.

Nhan Vũ vừa giải thích không hứng thú với mông người đại diện vừa đẩy cửa ra, lúc quay đầu lại thì đột nhiên thấy Bách An đang đưa lưng về phía cậu.

Từ trong gương có thể thấy rõ hôm nay Bách An mặc áo sơ mi đen rất vừa vặn, vải vóc thẳng thớm ôm bờ vai rộng tạo thành đường cong, cổ tay áo vén lên, vô cùng đơn giản, không có bất kỳ trang sức thừa thãi nào, cảm giác lành lạnh mà sắc bén, khiến khí tràng cao lãnh cấm dục quanh anh càng thêm nồng đậm.

Sao người này mặc gì cũng đẹp hết vậy? Trong lòng Nhan Vũ xẹt qua nghi vấn.

Nghe tiếng nói chuyện, Bách An ngẩng đầu nhìn gương, đối diện với tầm mắt Nhan Vũ. Nhan Vũ giật mình, trong lòng có cảm giác như bị bắt tại trận. Cậu luống cuống nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên nghe tiếng từ tốn của Bách An: “Chào cậu.”

Tay nắm chốt cửa còn chưa mở mà lòng bàn tay đã đau nhức, Nhan Vũ cảm thấy mình thật sự không có tiền đồ. Đêm trước còn quyết tâm phải cách xa Bách An một chút, hôm nay chỉ vì một kiện áo sơ mi đen, một câu chào đơn giản đã lập tức lay động quyết tâm của cậu, trái tim nhảy nhót tưng bừng, cậu luyến tiếc bỏ qua cơ hội này nhưng lại cảm thấy xấu hổ, lắp bắp: “A… Chào… Chào anh.” Tay nhanh chóng buông ra, chốt cửa bật lại vang lên cái cách.

Người đại diện của Nhan Vũ ngồi ở ghế trên sau lưng Nhan Vũ, dần dần cảm thấy bầu không khí trong phòng có chút cổ quái, hình như có vô số sợi tơ vô hình lặng lẽ vươn về phía hai người đang ngồi nghịch di động, trong không khí vừa lén vừa lộ, thong thả di chuyển. Sau khi dính lấy hai người, sợi tơ nhanh chóng quấn chặt, tác động tới hô hấp và nhịp tim của hai người, không khí mập mờ len lỏi vào xung quanh, tính chất đối lập mãnh liệt làm hắn như đứng trong đống lửa, ngồi trong đống than.

Cũng may lúc này thợ trang điểm đi vào đúng lúc, sợi tơ quấn rối hai người bị chặt đứt, cứu người đại diện một mạng gâu gâu.

Nhan sắc và làn da hai người không tệ, thợ trang điểm vừa khen vừa che một chút vành đen trên mắt, kẻ mắt vài nét là dễ dàng kết thúc công việc. Hai người đồng thời đứng dậy, cùng đi ra ngoài, vai cách vai không quá 5cm, gần đến mức có thể cảm nhận nhiệt độ thân thể trên người đối phương.

Bách An rất tự nhiên lui về sau một bước, để Nhan Vũ ra trước. Hai người Nhan Vũ Bách An, một trước một sau vào phim trường.

Cảnh này là tình ái chân chính của ba người, nữ chính Lisa đã mặc váy lụa trắng ngồi trên sô pha, không chút áp lực nói chuyện phiếm với người đại diện, thỉnh thoảng nhìn sang Bách An và Nhan Vũ đang nghe đạo diễn giảng kịch bản, cùng người đại diện nói mấy câu, sau đó cùng bật cười thành tiếng.

“Trên kịch bản cũng đã viết là Nhan Vũ ra trước, sau đó là Bách An…”

Thật sự thì kịch bản AV không có gì để nói, chẳng qua chỉ là nhấn mạnh vài chuyện cần chú ý. Nói không tới mấy phút nhưng cả quá trình Nhan Vũ không nghe lọt một chữ, cứ một mực gật đầu. Giọng đạo diễn không sánh bằng tiếng hít thở đều đều của người bên cạnh, cho đến khi đạo diễn hỏi: “Còn có vấn đề gì khác không?” thì Nhan Vũ mới giật mình hoàn hồn, chột dạ lắc đầu: “Không có.” Đạo diễn hài lòng ‘ừ’ một tiếng, cuốn lại kịch bản không có bao nhiêu trang, gõ gõ trên tay: “Các bộ phận chuẩn bị quay phim!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau