Chương 6: Một con robot tình địch, và một con robot bảo bảo
Truyện: Robot papa và robot cha
Tác giả: Lữ Thiên Dật
Editor: Sặc Fructose
Chương 6: Một con robot tình địch, và một con robot bảo bảo.
Thụ thắng cuộc thi đấu chung kết trước đó, nhận được trọn bộ dịch vụ cải tạo robot của vua cải tạo. Mỗi khi có thời gian lại chạy đến ngâm trong xưởng ở chợ đen, quan sát kỹ thuật thần thánh của vua cải tạo, ánh mắt ngóng trông robot tựa như ánh mắt thiếu nữ ngóng chờ tình nhân.
Công đứng bên cạnh, bưng cơm trưa cho bọn họ, bánh donut, gà rán và cà phê, ghen tuông tràn ngập. Tuy nói từ trước đến giờ thụ vẫn như vậy, nhưng hiện tại anh mới là Alpha chính quy của thụ! Thụ lại vẫn cứ dùng loại ánh mắt này mà nhìn người… robot khác!
Vua cải tạo gọi thụ đến bàn làm việc, căn chỉnh ánh đèn vào bản vẽ, tham khảo bước tiếp theo về việc cải tạo với thụ. Công liền nhân cơ hội lượn đến bên cạnh mấy con robot của thụ, vẻ mặt bắt bẻ mà liếc nhìn robot, tựa như một vị danh viện đang tìm kiếm những tỳ vết dù là nhỏ nhất trên trang phục của một vị danh viện khác.
(Danh viện: Là một từ ngày xưa, phổ biến những năm 1930, chỉ những cô gái xuất thân từ các gia đình danh giá, có khi thuộc giới thượng lưu, quan lại hoặc thương nhân có tiền, có địa vị.)
Tuy nhiên, đây lại là một con robot không thể bắt bẻ, bất kể chức năng toàn diện, sức chiến đấu, sức phòng ngự, độ nhạy, sự thoải mái trong khoang điều khiển hay ngoại hình, đều vô cùng hoàn mỹ, hơn nữa nó sắp trở nên ngầu hơn nữa dưới bàn tay của Vua cải tạo. Trên thân nó quét lớp sơn kim loại ký ức mà công tặng thụ vào sinh nhật cậu ba tháng trước. Loại nước sơn này có thể tự do thay đổi màu sắc, năm nay thịnh hành robot màu gì, chiếc robot này đều có thể biến thành màu đó, vĩnh viễn không lỗi thời.
(Kim loại ký ức (Shape memory alloys): Là loại kim loại có thể trở lại hình dạng ban đầu dù bị biến dạng thành bất cứ hình dạng gì khác.)
Công trầm mặc một lát, hung tợn nói: “Dòng thứ trà xanh.”
Robot: “…”
Công nhún nhún vai: “Em ấy có tám con robot, mày chỉ là một trong số đó, mà tao mới chính là Alpha duy nhất của ẻm.”
Robot vẫn giữ sự im lặng cao quý: “…”
Lúc này, thụ nằm bò trên bàn làm việc xem bản vẽ thiết kế hơi giật giật lỗ tai, nhìn về hướng bọn họ, ngồi dậy đi tới.
Vẻ mặt công như không thể tưởng tượng mà nhìn robot của thụ, vuốt đuôi ngựa mà khen hết lời: “Một robot hoàn hảo như vậy thật sự có tồn tại sao?”
Thụ nhẹ nhàng cười một tiếng, bỗng nhiên giơ tay đặt lên gáy công kéo xuống, ngẩng mặt hôn môi công:
Công đỏ mặt, liếc một ánh mắt thắng lợi qua chiếc robot kia.
Biết ai mới là chính cung rồi sao?
Một nụ hôn kết thúc.
Đôi mắt thụ sáng long lanh: “Lại đây, cho anh xem một kinh hỉ.”
Công: “Cái gì?”
Thụ ranh mãnh chớp chớp mắt: “Anh sắp được làm cha rồi.”
Trong một thoáng, công tưởng mình thắt ống dẫn tinh không bền, nhưng rõ ràng vẻ mặt cũng thụ không phải nói như vậy, vì thế công mờ mịt theo thụ đến bên bàn làm việc. Trên mặt bàn đặt một khối kim loại nhỏ như hạt đậu nành, vua cải tạo khoanh tay, khóe môi nhếch lên đầy kiêu hãnh, ánh mắt đắc ý dào dạt như tuyên bố với cả thế giới hắn là cha của tất cả mọi người.
Công tò mò chọt chọt khối kim loại nhỏ kia: “Đây là cái gì?”
Vua cải tạo lạnh lùng nói: “Đừng có chạm bậy vào.”
Công: “…”
Ánh mắt từ trước đến nay vẫn luôn cao ngạo bây giờ lại nhìn khối kim loại kia, tựa như lúc nào cũng sẵn sàng quỳ xuống hành lễ với nó.
Vua cải tạo hắng hắng giọng, nói: “Đây là một con robot.”
Công vui vẻ, khối kim loại nhỏ kia còn không lớn bằng cái móng tay của anh: “Đây là robot?”
Vua cải tạo lạnh lùng trừng mắt liếc công một cái, lại quay sang thụ, dùng giọng nói kiểu “chúng ta không cần nói chuyện với tên thiểu năng kia” mà nói với thụ: “Linh cảm thiết kế con robot này đến từ trận chung kết của hai người … hai con robot giao hợp, tôi cảm thấy đây là một thiết kế sáng tạo rất có ý nghĩa, tôi cắt lấy một chút hợp kim từ hai con robot mà hai người thường dùng nhất, sau đó…”
Vua cải tạo hất hất cằm về phía thụ.
Thụ tiếp nhận câu chuyện, nhanh chóng nói: “Em nhờ cha em lấy một chút mẫu kim loại trưởng thành mà viện nghiên cứu tài liệu Liên Bang đang nghiên cứu… Em nói em muốn dùng thứ kim loại quý giá nhất toàn Liên Bang hiện giờ để làm một đôi khuyên tai, dùng để chúc mừng ngày kết hôn tròn một năm của em, khoe sự cưng chiều của ông xã và sự giàu có của em ra. Cha em đặc biệt thích đáp ứng mấy yêu cầu thiểu năng đó của em lắm.”
Đôi mắt Vua cải tạo sáng lấp lánh: “Tôi đã trộn hai loại hợp kim trên robot của hai người với loại kim loại trưởng thành này, bên trong chế tạo lắp đặt một loại quang não có thể tự học mới nhất, hiện tại chiếc robot này… sẽ lớn lên.”
Thụ dịu dàng nói: “Nó là một robot bé con.”
Nói rồi, thụ nhận lấy một khối kim loại Vua cải tạo đưa cho mình, đặt trước mặt robot bé con, phát ra tiếng như kêu chó con đến ăn cơm, robot nhỏ giống như quả trứng cút lăn đến khối kim loại kia, nuốt nó vào.
Trong mắt thụ kích động tình cha như núi.
Công trợn mắt nhìn: “Chúng ta phải làm cha rồi?”
Công có một con robot tình địch, và một robot bé con, điều này làm công không khỏi hoài nghi chủng loại của mình.
Tác giả: Lữ Thiên Dật
Editor: Sặc Fructose
Chương 6: Một con robot tình địch, và một con robot bảo bảo.
Thụ thắng cuộc thi đấu chung kết trước đó, nhận được trọn bộ dịch vụ cải tạo robot của vua cải tạo. Mỗi khi có thời gian lại chạy đến ngâm trong xưởng ở chợ đen, quan sát kỹ thuật thần thánh của vua cải tạo, ánh mắt ngóng trông robot tựa như ánh mắt thiếu nữ ngóng chờ tình nhân.
Công đứng bên cạnh, bưng cơm trưa cho bọn họ, bánh donut, gà rán và cà phê, ghen tuông tràn ngập. Tuy nói từ trước đến giờ thụ vẫn như vậy, nhưng hiện tại anh mới là Alpha chính quy của thụ! Thụ lại vẫn cứ dùng loại ánh mắt này mà nhìn người… robot khác!
Vua cải tạo gọi thụ đến bàn làm việc, căn chỉnh ánh đèn vào bản vẽ, tham khảo bước tiếp theo về việc cải tạo với thụ. Công liền nhân cơ hội lượn đến bên cạnh mấy con robot của thụ, vẻ mặt bắt bẻ mà liếc nhìn robot, tựa như một vị danh viện đang tìm kiếm những tỳ vết dù là nhỏ nhất trên trang phục của một vị danh viện khác.
(Danh viện: Là một từ ngày xưa, phổ biến những năm 1930, chỉ những cô gái xuất thân từ các gia đình danh giá, có khi thuộc giới thượng lưu, quan lại hoặc thương nhân có tiền, có địa vị.)
Tuy nhiên, đây lại là một con robot không thể bắt bẻ, bất kể chức năng toàn diện, sức chiến đấu, sức phòng ngự, độ nhạy, sự thoải mái trong khoang điều khiển hay ngoại hình, đều vô cùng hoàn mỹ, hơn nữa nó sắp trở nên ngầu hơn nữa dưới bàn tay của Vua cải tạo. Trên thân nó quét lớp sơn kim loại ký ức mà công tặng thụ vào sinh nhật cậu ba tháng trước. Loại nước sơn này có thể tự do thay đổi màu sắc, năm nay thịnh hành robot màu gì, chiếc robot này đều có thể biến thành màu đó, vĩnh viễn không lỗi thời.
(Kim loại ký ức (Shape memory alloys): Là loại kim loại có thể trở lại hình dạng ban đầu dù bị biến dạng thành bất cứ hình dạng gì khác.)
Công trầm mặc một lát, hung tợn nói: “Dòng thứ trà xanh.”
Robot: “…”
Công nhún nhún vai: “Em ấy có tám con robot, mày chỉ là một trong số đó, mà tao mới chính là Alpha duy nhất của ẻm.”
Robot vẫn giữ sự im lặng cao quý: “…”
Lúc này, thụ nằm bò trên bàn làm việc xem bản vẽ thiết kế hơi giật giật lỗ tai, nhìn về hướng bọn họ, ngồi dậy đi tới.
Vẻ mặt công như không thể tưởng tượng mà nhìn robot của thụ, vuốt đuôi ngựa mà khen hết lời: “Một robot hoàn hảo như vậy thật sự có tồn tại sao?”
Thụ nhẹ nhàng cười một tiếng, bỗng nhiên giơ tay đặt lên gáy công kéo xuống, ngẩng mặt hôn môi công:
Công đỏ mặt, liếc một ánh mắt thắng lợi qua chiếc robot kia.
Biết ai mới là chính cung rồi sao?
Một nụ hôn kết thúc.
Đôi mắt thụ sáng long lanh: “Lại đây, cho anh xem một kinh hỉ.”
Công: “Cái gì?”
Thụ ranh mãnh chớp chớp mắt: “Anh sắp được làm cha rồi.”
Trong một thoáng, công tưởng mình thắt ống dẫn tinh không bền, nhưng rõ ràng vẻ mặt cũng thụ không phải nói như vậy, vì thế công mờ mịt theo thụ đến bên bàn làm việc. Trên mặt bàn đặt một khối kim loại nhỏ như hạt đậu nành, vua cải tạo khoanh tay, khóe môi nhếch lên đầy kiêu hãnh, ánh mắt đắc ý dào dạt như tuyên bố với cả thế giới hắn là cha của tất cả mọi người.
Công tò mò chọt chọt khối kim loại nhỏ kia: “Đây là cái gì?”
Vua cải tạo lạnh lùng nói: “Đừng có chạm bậy vào.”
Công: “…”
Ánh mắt từ trước đến nay vẫn luôn cao ngạo bây giờ lại nhìn khối kim loại kia, tựa như lúc nào cũng sẵn sàng quỳ xuống hành lễ với nó.
Vua cải tạo hắng hắng giọng, nói: “Đây là một con robot.”
Công vui vẻ, khối kim loại nhỏ kia còn không lớn bằng cái móng tay của anh: “Đây là robot?”
Vua cải tạo lạnh lùng trừng mắt liếc công một cái, lại quay sang thụ, dùng giọng nói kiểu “chúng ta không cần nói chuyện với tên thiểu năng kia” mà nói với thụ: “Linh cảm thiết kế con robot này đến từ trận chung kết của hai người … hai con robot giao hợp, tôi cảm thấy đây là một thiết kế sáng tạo rất có ý nghĩa, tôi cắt lấy một chút hợp kim từ hai con robot mà hai người thường dùng nhất, sau đó…”
Vua cải tạo hất hất cằm về phía thụ.
Thụ tiếp nhận câu chuyện, nhanh chóng nói: “Em nhờ cha em lấy một chút mẫu kim loại trưởng thành mà viện nghiên cứu tài liệu Liên Bang đang nghiên cứu… Em nói em muốn dùng thứ kim loại quý giá nhất toàn Liên Bang hiện giờ để làm một đôi khuyên tai, dùng để chúc mừng ngày kết hôn tròn một năm của em, khoe sự cưng chiều của ông xã và sự giàu có của em ra. Cha em đặc biệt thích đáp ứng mấy yêu cầu thiểu năng đó của em lắm.”
Đôi mắt Vua cải tạo sáng lấp lánh: “Tôi đã trộn hai loại hợp kim trên robot của hai người với loại kim loại trưởng thành này, bên trong chế tạo lắp đặt một loại quang não có thể tự học mới nhất, hiện tại chiếc robot này… sẽ lớn lên.”
Thụ dịu dàng nói: “Nó là một robot bé con.”
Nói rồi, thụ nhận lấy một khối kim loại Vua cải tạo đưa cho mình, đặt trước mặt robot bé con, phát ra tiếng như kêu chó con đến ăn cơm, robot nhỏ giống như quả trứng cút lăn đến khối kim loại kia, nuốt nó vào.
Trong mắt thụ kích động tình cha như núi.
Công trợn mắt nhìn: “Chúng ta phải làm cha rồi?”
Công có một con robot tình địch, và một robot bé con, điều này làm công không khỏi hoài nghi chủng loại của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất