Chương 29: Sát ý
Thỏ cũng chưa hoàn toàn cho Diệp Tử tự do. Diệp Tử quả thực có thể tự do đi lại trong phòng, nhưng anh không cách nào ra ngoài — hai chân bị xích lại. Xích sắt ràng buộc hai chân anh, hai chân không cách nào bước đi nhanh, nếu không sẽ phát sinh ra tiếng vang, giữa xích sắt, còn có một sợi xích tương đối dài trực tiếp gắn lên lồng chim, mang ý nghĩa, nếu như không loại bỏ được cái dây xích này, Diệp Tử không thể chạy thoát.
Một tháng sau khi được thả ra khỏi lồng chim, Diệp Tử từ từ tìm ra được một số cơ hội tốt để chạy trốn —
Thỏ từng nói, chính mình năm mười lăm tuổi ấy, đã cứu hắn ra khỏi trận bão táp, cũng đem hắn mang tới căn phòng này. Thực ra, đối với chuyện này, anh ấn tượng không sâu, chỉ nhớ lúc đó trên con đường lầy lội chạy cực xa. Nếu anh nhớ không lầm, nơi này ở sâu trong núi, chạy đến dưới chân núi, chắc khoảng chỉ hơn hai tiếng.
Hiện tại chuyện cấp bách nhất, chính là điện thoại. Nơi này thực ra cũng không phải địa phương cực kỳ hoang vu, nói không chừng chạy không bao xa, liền có thể gặp được những người khác. Chứng cứ có thể xác minh nằm ở chỗ: Thỏ cách hai ngày sẽ đi ra ngoài một chuyến, hai ba tiếng sau sẽ trở về, trong tay cầm theo nguyên liệu nấu ăn. Điều này nói rõ, cách đây không xa có cửa hàng, không chừng còn có một thị trấn nhỏ.
Về vấn đề chìa khóa, không khó. Chìa khóa của lồng sắt, ngay trong túi quần Thỏ. Chìa khóa xích chân cùng cửa phòng, được hắn đeo trên cổ. Bình thường Thỏ ngủ rất nông, e sợ không thể thành công. Nhưng khi trải qua kích tình kịch liệt, hắn sẽ ngủ rất say, đây là lúc thích hợp nhất để hành động.
Ngày Diệp Tử quyết định đào tẩu, đã là đầu thu.
Đó là một buổi sớm. Anh thành công tháo được xích chân, mở cửa phòng ra.
Khi anh cảm nhận được một trận gió se lạnh thổi vào mặt, cả người kích động đến run rẩy. Anh liều lĩnh chạy về phía trước, nhưng có chút kinh ngạc phát hiện, anh không chạy nổi: Cả người anh khá nặng nề, chạy không được vài bước, liền thở dốc. Anh hơi nghi ngờ nhìn hai tay của mình, liếc nhìn hồ nước bên kia, anh đến xem thử hình dáng của bản thân.
Anh đã quá lâu rồi chưa soi gương.
Cho nên khi anh thấy bóng dáng mình, quả thực sợ hết hồn.
Làn da của anh trắng bệch, mà quầng mắt đen thui, trong mắt tràn đầy tơ máu đỏ. Anh đã không còn là hình dạng của con người, bắp thịt, bởi vì bị ràng buộc lâu dài, nằm một chỗ trên giường lâu dài, cho nên hai chân có chút thoái hóa, cực kỳ vô lực, bên trên mắt cá chân, còn có hồng ấn tụ huyết.
Điều làm cho anh không chịu nổi nhất, chính là đồ vật chảy tràn ra từ trong cơ thể anh…
Anh cảm giác mình căn bản không phải là một người đàn ông, mà là một tên yêu quái!
Tâm phế rồi, tâm chết rồi!
Buồn nôn chết mất!!!
Anh cởi quần áo, nhảy xuống nước, thanh tẩy sạch sẽ cơ thể của mình. Đương nhiên, bất kể thanh tẩy thế nào, cũng đều vô dụng. Thực ra, dù cho bị nhốt trong căn phòng ấy, anh vẫn thường xuyên tắm rửa sạch sẽ. Anh biết, chân chính dơ bẩn không phải là bề ngoài, mà anh đã hủ bại từ tận bên trong rồi. Vì vậy bất kể tẩy như thế nào, những bộ phận dơ bẩn kia vẫn tồn tại như cũ…
Sau đó lý trí nói cho anh biết, hiện tại điều quan trọng không phải là tắm rửa cho sạch, mà là chạy trốn, là tìm người cho anh mượn điện thoại!
Anh mặc quần áo vào, tiếp tục chạy về phía trước.
Xuyên qua rừng cây, bò qua bụi gai, nhiều lần rêu xanh trên mỏm đá làm anh trượt chân té ngã.
Không biết đã chạy bao lây, anh rốt cục nhìn thấy một người.
Đó là một ông lão lớn tuổi, sau lưng là con chó.
Diệp Tử chỉ hơi do dự một chút, rồi hướng lão đi tới.
Quá trình rất thuận lợi, ông lão nghe Diệp Tử nói xong, vội vã đem Diệp Tử về nhà.
Ngôi nhà làm bằng đá, vợ ông lão nhiệt tình cho Diệp Tử một ly nước ấm, nghe xong sự tình của Diệp Tử, nhanh chóng từ trong phòng lấy ra một cái điện thoại đời cũ, để cho anh gọi điện cho người thân.
Diệp Tử bấm số của mẹ.
Tít… Tít…. Tít….
Tim Diệp Tử đập thình thịch, rốt cục, anh cũng nghe được tiếng “Alo” của mẹ, nước mắt anh đã tràn mi.
“Mẹ! Là con!”
Anh gầm nhẹ, nhưng phát hiện giọng mình khàn khàn đến gần như không ra tiếng.
Đầu bên kia mẹ anh lập tức lên tiếng hỏi, rõ ràng vô cùng lo lắng, kinh hỉ: “A Tử? Là con sao? Con của mẹ, con đang ở đâu? Trời ạ… Hai tháng rồi… Bọn họ đều nói con… Đều nói con…”
Mẹ anh đầu kia đã khóc rồi, giọng nói đứt quãng.
“Con không có chuyện gì! Con ở… Trong một ngọn núi, chắc là ngoại ô phía Bắc…”
Diệp Tử còn chưa nói xong, liền nghe một trận vang động kịch liệt, sau đó, là tiếng chó sủa liên tiếp.
Tiếp đến, điện thoại bị ngắt, tín hiệu cũng không còn.
Cụ ông cau mày: “Bên ngoài có chuyện gì sao?”
Bà lão nói: “Ra ngoài xem một chút.”
“Đừng!”
Diệp Tử đột nhiên nghĩ đến điều gì, liền từ cửa sổ nhìn ra phía ngoài.
Quả nhiên! Anh nhìn thấy!
Giờ khắc này, tên ma vương kia đang đứng ở trong sân. Mấy chú chó đất vây xung quanh hắn, nằm sấp trên mặt đất, tuy suả inh ỏi nhưng bộ dáng không dám làm gì. Mà hắn chỉ nhẹ nhàng nhìn vào cửa phòng, chậm rãi bước tới.
Hắn làm sao biết mình ở đây? Lẽ nào, trên người mình bị hắn gắn vật gì?
Nhưng lúc này đã không còn chỗ cho những thắc mắc.
Vừa nãy nghe xong câu chuyện của Diệp Tử hai ông bà lão đã đoán ra được người bên ngoài là ai, mặt phẫn nộ: “Cậu nói tên nhóc đó chính là người ở bên ngoài phải không! Quá không coi ai ra gì, tụi ta đi ra ngoài nói chuyện với hắn.”
Diệp Tử vội vã ngăn cản bọn họ: “Đừng đi! Hắn rất đáng sợ… Con không biết hắn sẽ làm cái gì…”
“Nó có thể làm gì tụi ta chứ!”
Ông lão vừa nói như thế, đã mở cửa đi ra ngoài. Bà lão cũng đi theo ra ngoài, gân cổ lên nói: “Mày muốn làm gì?”
Thỏ nhìn hai ông bà lão, khẽ mỉm cười, nụ cười thật nhu hòa, làm cho người ta cảm nhận được gió xuân ấm áp. Mà thực ra, Thỏ không hề phù hợp với nơi này. Hắn trên người mặc một cái áo gió mỏng màu nâu nhạt, áo len màu bạc, đôi giày đen không dính một hạt bụi, sợi tóc màu trà nhàn nhạt bị gió thổi rối loạn, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, nhìn thôi là biết đây là quý công tử cao cao tại thượng.
“Tôi tới mang A Tử về nhà, xin đem anh ấy trả lại cho tôi.” Hắn nói như vậy.
Giọng nói trong vắt, còn mang theo từ tính nhàn nhạt. Người có được giọng nói như vậy, phải là người dịu dàng mới đúng.
Ông lão tương đối nghi hoặc. Dù sao một người như vậy, so với kẻ Diệp Tử miêu tả chênh lệch rất lớn. Bọn họ lại hỏi: “Cậu… Cậu với nó có quan hệ gì?”
“Anh ấy là anh trai của tôi.”
“Vậy vì sao nó phải chạy trốn?”
“Đúng vậy, tại sao chứ?” Thỏ lộ vẻ mặt nghi hoặc, “Tôi cho anh ấy ngủ trên cái giường mềm mại nhất, mỗi ngày tặng cho anh ấy bó hoa tươi nhất; mỗi ngày, đều vì anh mà hâm sữa bò, làm bánh mì nhân dừa, điểm tâm socola, đều tận tâm vì anh ấy mà nấu ăn như vậy; tôi biết anh ấy thích tắm rửa, nên mỗi buổi tối, tôi đều vì anh ấy mà pha nước ấm, còn bỏ thêm một ít hương liệu anh thích vào nước; tôi vì anh ấy chuẩn bị rượu vang, tối khi anh ấy gặp ác mộng, tôi sẽ ôm lấy anh ấy… Vì vậy, tôi nghĩ mãi không thông, rõ ràng tối qua anh ấy còn nhiệt tình nằm trong lồng ngực tôi rên rỉ mà, sao hôm nay lại muốn chạy trốn, tại sao vậy? Anh, trai.”
Hai chữ cuối cùng của hắn, nói rất chậm, rất vang, mang theo một ít trào phúng châm biếm. Mà ánh mắt của hắn, đã chuyển đến phía sau hai ông bà lão, đến trên người Diệp Tử.
Diệp Tử thấy máu trên người như chảy ngược, cảm giác khá mất mặt.
Hai ông bà lão mặt dần đỏ, bà lão hỏi: “Các người đến cùng là… Quan hệ kiểu gì…”
Diệp Tử nhanh chân tiến lên, lạnh lùng nói: “Cậu đi đi, tôi sẽ không cùng cậu trở lại.”
“Tại sao?”
“Tại sao??” Diệp Tử không biết mình nên bày ra vẻ mặt gì, “Diệp Thành Tịch, bất cứ người nào, cùng cần có tôn nghiêm và tự do của riêng mình. Cậu không thể chỉ vì yêu người đó, mà cướp đi tất thảy của người đó, làm cho người đó mất đi tất cả. Cậu không thể nhân danh tình yêu của bản thân, mà giết người đứng cạnh người đó, mà xích hai chân người đó lại, cướp đi tương lai của người đó, nuôi người đó như nuôi thú cưng, ở trên người người đó tiết dục, dần dần đem người đó biến thành một kẻ tàn phế thuộc về cậu… Diệp Thành Tịch, cậu không thể làm như thế, tình cảm của cậu căn bản không phải là yêu! Còn tôi… Tôi thật sự chịu đủ lắm rồi… Tôi chịu đủ lắm rồi… Nếu còn tiếp tục như này, thì có khác gì so với chết đi chứ? Bắt tôi trở lại cùng cậu, còn không bằng để tôi chết đi!!!”
Diệp Tử đột nhiên rống lên, tiếng rống này làm những người xung quanh sợ hãi. Từng mảng lá cây đỏ tươi mùa thu rung lên, tựa hồ như bị tiếng rống của Diệp Tử làm cho chấn động mà hạ xuống.
Nửa phút sau, thanh âm nhẹ nhàng của Thỏ lại vang lên: “Một kết cục như thế nào thì tuyệt vời nhất cho câu chuyện đây? À, có lẽ, chính là cái chết nhỉ. Giống như Poe (1) từng nói, điều xinh đẹp nhất trên thế gian này, không gì sánh bằng cái chết của mỹ nhân. Đối với em mà nói, có thể cùng người mình yêu chết đi, là chuyện lãng mạn nhất trên đời này.”
Diệp Tử nghe xong, sống lưng đổ mồ hôi lạnh: “… Cậu đang nói cái gì vậy?”
Thỏ vẫn như cũ ôn nhu cười, nhẹ giọng nói, như đang ngâm một bài thơ: “A Tử, em sẽ không để anh chết trong thống khổ, dù có chết, anh vẫn sẽ là người đẹp nhất như trước đây. Chờ anh chết đi rồi, em sẽ dùng dòng nước sạch nhất tắm rửa cho anh, vì anh mà xoa lên loại nhũ dịch thơm ngát, chỉnh lại từng sợi tóc một. Em sẽ cho anh mặc bộ quần áo anh thích nhất, rồi để anh nằm giữa mười ngàn đóa hoa hồng…”
Nhiệt độ cả người Diệp Tử ngày càng thấp, sau đó, đầu của anh căng cứng, hô hấp dồn dập, như bị dìm vào trong nước, sắp nghẹt thở mà chết.
Bởi vì lúc này anh phát hiện, trong tay Thỏ có súng.
Thỏ vừa nói xong, liền giơ lên khẩu súng lúc đen tuyền, nòng súng đối diện với trán Diệp Tử.
Hai ông bà lão phía sau cũng bị dọa sợ, bây giờ không nói được tiếng nào.
Diệp Tử giả vờ trấn tĩnh: “Cậu làm gì vậy… Tôi…”
Thỏ hơi nghiêng đầu, mỉm cười: “Bởi vì A Tử không muốn cùng em trở về, đã như vậy thì…”
“Tôi về với cậu!” Diệp Tử gấp đến độ rống lên.
Vẻ mặt Thỏ thế nhưng từ từ âm u dần, hai mắt mang theo trào phúng: “Cơ mà, anh muốn em làm sao tin tưởng đây? Anh trai? Theo em trở về, làm bộ vui vẻ ở cạnh em, sau đó, lần thứ hai đào tẩu? Lần sau anh định tìm ai cầu cứu đây?”
Diệp Tử gấp đến hai mắt đỏ ngầu, như sắp khóc đến nơi: “Đừng như vậy…”
Vẻ mù mịt ban nãy trên mặt Thỏ biến mất, giọng nói trở nên dè dặt, như chỉ sợ đem người bạn nhỏ trêu đến khóc to: “A, sao lại lộ ra vẻ mặt như thế? Em không hề muốn bắt nạt anh nha, chỉ là, nếu như em không làm như vậy, anh sẽ muốn rời đi… Anh biết mà, em không thể không có anh…”
“Bỏ súng xuống, buông nó ra… Chúng ta… Tôi… Không thể chết…. A a…”
Đùng — đùng —
Liên tiếp hai tiếng súng vang lên làm rung động đến đàn chim trên cây, cũng đem đám chó đang nằm trên đất hoảng sợ sủa tán loạn.
Diệp Tử há to miệng, cả người co giật.
Thế nhưng, không hề thấy có chút đau đớn nào cả, đúng là có gì đó phun lên sau lưng anh.
Sau đó, anh nghe được âm thanh hai thân thể ngã xuống.
Diệp Tử xoay người.
Hai ông bà lão vẫn đang yên lành vừa nãy, giờ đã hai mắt trợn to ngã trên đất, đầu đập chảy máu. Trên vách tường, máu tươi phun tung tóe, như đồ án được nhuộm bằng máu đỏ.
Diệp Tử muốn la lên, nhưng không nói nổi.
Anh muốn nôn, nhưng nôn không ra.
Anh ngã trên đất, dưới thân ẩm ướt, anh sợ đến không thể khống chế bản thân, không còn cảm giác xấu hổ gì nữa.
Anh cảm thấy thế giới của mình triệt để sụp đổ, ngay cả tia hi vọng cuối cùng cũng không còn.
Rất lâu sau đó, anh mới hỏi: “Tại sao lại giết bọn họ? Chỉ là hai người già yếu vô tội thôi mà, có làm được gì đâu?”
“Là anh khiến bọn họ chết.”
Diệp Tử sửng sốt vài giây, cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, là tôi hại chết bọn họ. Không ngờ lại liên lụy đến người khác, cho nên, giết tôi luôn đi.”
Thỏ hướng anh đi tới, cởi áo khoác, cho anh mặc vào, sau đó ôm ngang anh lên: “Em làm sao cam lòng.”
Thỏ nói vậy xong, thậm chí còn như bình thường, lưu lại trên trán Diệp Tử một nụ hôn khẽ như chuồn chuồn lướt.
Sau tất cả, đều trở nên mơ hồ.
Diệp Tử dường như ngất đi, lại giống như đang ngủ hơn, nói chung, hết thảy đều mơ mơ hồ hồ, không chân thực, không có ý nghĩa.
Anh mơ một giấc mộng, mộng thấy thời điểm bọn họ còn ân ái nồng thắm.
Mơ thấy Thỏ cõng anh ở sau lưng, lắc lư bước đi. Diệp Tử không hề khách khí ngồi như một con ếch, đem cả trọng lượng bản thân để trên lưng hắn, ôm cổ hắn, ở phía sau hắn chiêm chiếp nói liên tiếp, nếu Thỏ không chú ý đến anh, anh sẽ cố ý dùng chân đá hắn, hoặc là gãi nhẹ người hắn, nhiều lần, Thỏ trực tiếp đem anh đặt lên ghế ngồi ven đường, cúi đầu dùng sức hôn anh;
Mộng thấy bọn họ tay nắm tay, ngồi dưới ánh trăng, dựa vào đối phương ngủ thiếp đi;
Mộng thấy Thỏ dưới ánh trăng quay qua nhìn anh cười, mơ thấy anh đưa tay vò vò mái tóc mềm mài của Thỏ;
Mộng thấy anh điên cuồng đánh Thỏ, đánh Thỏ đến sưng mặt sưng mũi, sau đó lại càng thêm điên cuồng ôm lấy hắn, khóc lóc hôn môi hắn;
Mộng thấy anh liên tục không ngừng hỏi hắn: “Tại sao chúng ta lại biến thành như vậy? Tại sao lại biến thành như vậy? Tại sao luôn như vậy, luôn như vậy, luôn như vậy???”
Sau đó liền nghe hắn ở bên tai anh nói khẽ: “Đừng khóc, đừng khóc, xin lỗi… Xin lỗi… Xin lỗi…”
Diệp Tử trở về như vậy, liền ngủ ròng rã ba ngày ba đêm.
Sau khi tỉnh lại, suốt một tháng trời, anh không nói gì cả, cũng không ăn cơm.
Anh biết Thỏ rất lo lắng, thậm chí thường vì anh mà khóc, nhưng giờ khắc này, mối quan hệ của bọn họ đã vặn vẹo. Trên thực tế, Diệp Tử có thể mang đến sự thống khổ cho Thỏ, là chuyện vui của Diệp Tử.
Anh biết thân thể mình càng ngày càng sa sút, ù tai cùng ảo giác rất nhiêm trọng, mơ nhiều, chất lượng giấc ngủ cực kỳ tệ. Anh thường xuyên không phân biệt được mình đang ở đâu, có lúc anh còn tin tưởng mình đang sống trong thế giới mộng ảo, nơi đó có cây xanh, có rèm cửa thuần trắng. Anh một mực chờ người đến cứu anh, anh vẫn tin tưởng cái thông báo kia sẽ giúp mẹ tìm ra anh. Nào ngờ, chẳng có ai đến cứu anh cả. Hoặc là bọn họ tìm lộn địa chỉ, Diệp Tử nghĩ thế.
Lúc hết sức tuyệt vọng, anh nghĩ đến chuyện tự sát. Nhưng anh không làm, anh không thể từ bỏ hết thảy như vậy được.
Anh bắt đầu len lén viết nhật kí, sau khi viết xong, liền bỏ vào trong hộp, vùi trong lòng đất. Cách mấy ngày, anh sẽ viết một lần. Anh có đôi lúc tự giễu mình một hồi, cảm thấy loại hành vi này không khác gì so với Robinson ghi trên đá, chí ít, nó có thể cho anh một chút hi vọng.
Nhật kí của anh không dài, thông thường chỉ có mấy câu.
Ngày 15 tháng 11
Ngày hôm nay nhìn thấy một con chim sẻ chết, hình như là bị đông chết. Thật ngốc mà, tại sao lại không bay đến chỗ ấm chứ?
Ngày 21 tháng 11
Ngày hôm qua chúng ta đi tản bộ. Lúc tản bộ, ta đột nhiên có một loại kích động, nhân lúc hắn không chú ý, thì bỏ chạy, rồi trượt xuống sườn núi, nhảy vào trong hồ nước. Nhưng ta không làm như vậy, bởi vì, nước quá lạnh, ta sợ lạnh.
Ngày 22 tháng 11
Ta tự cầu cứu.
Ngày 25 tháng 11
Thất bại. Ta đến cùng là bị làm sao, chuyện đơn giản như vậy, vì sao lại thất bại. Ta đến cùng đã nhu nhược đến mức nào rồi?
Ngày 28 tháng 11
Lại thất bại.
Ngày 5 tháng 12
Ta phát hiện, mình không dám. Ta cầm dao, đứng sau lưng hắn. Hắn quay lưng lại với ta ngủ, ta biết hắn đã ngủ. Chỉ cần một dao, hắn liền mất mạng, ta sẽ tự do. Rõ ràng chuyện cần làm đơn giản đến vậy… Thế nhưng, thế nhưng ta một chút khí lực cũng không có, ta vậy mà không dám! Hơn nữa ta luôn cảm thấy, hắn biết tất cả mọi chuyện, hắn vẫn luôn nhìn ta! Hắn luôn nhìn ta!
(Có rất nhiều đoạn viết xuống lại bị xóa đi, trông rất lộn xộn)
Ngày 8 tháng 12
Quả nhiên! Hắn nhìn thấy… Hắn nhìn thấy!
Dao găm vẫn chưa chạm đến hắn, hắn thế nhưng đã lên tiếng. Hắn quay lưng hỏi ta ‘Anh đang làm gì vậy’, giọng nói kia thật đáng sợ.
Hắn rõ ràng đang ngủ mà… Tại sao… Tại sao… Lẽ nào hắn vẫn luôn gỉa bộ ngủ?!
Ta bắt đầu hoài nghi hắn rốt cục là người hay là quỷ, hoặc hắn thật sự là ác ma? Gần đây ta cũng không có nhìn thấy bóng hắn, mặt hắn cũng trắng bệch như quỷ hút máu! Đúng rồi, ta phát hiện trong phòng này có sinh vật nhỏ kỳ quái, chúng nó đều ở chỗ u ám nhìn ta, tình cờ còn nói chuyện với ta. Chúng nó là bạn của ta.
Chúng nó nói cho ta, ta nhất định phải lấy được khẩu súng của hắn, ta phải làm sao ở bên ngoài giết được hắn. Dù sao hắn so với ta còn hiểu rõ căn phòng này hơn, ở đây hắn cũng trữ nhiều vũ khí hơn, còn ở bên ngoài, độ khả thi ta được cứu cũng cao hơn, đúng vậy, ta nên thử một lần…
Ngày 21 tháng 12
Thời cơ rốt cục chín muồi. Hắn đáp ứng ngày mai mang ta ra ngoài đi săn, ta có cơ hội làm hắn bị thương rồi.
Diệp Thành Tịch, chờ xem, ngày mai, ta sẽ giết ngươi.
===========================================
Tác giả có lời muốn nói: (1) Poe, ý nói Edgar Allan Poe, là một tác gia nước Mỹ theo chủ nghĩa lãng mạn, một tiểu thuyết gia, nhà thi nhân cùng nhà phê bình. Là người tương đối nổi tiếng trong dòng tiểu thuyết trinh thám, tiểu thuyết kinh dị. Tác phẩm tiêu biểu “The Fall of the House of Usher”, “The Raven”. Tác phẩm của ông, hầu như đều liên quan đến chết chóc, ông nghĩ rằng điều đẹp nhất trên thế gian này, không gì sánh bằng cái chết của mỹ nữ (Nothing was more beautiful than the death of a beautiful woman.)
Một tháng sau khi được thả ra khỏi lồng chim, Diệp Tử từ từ tìm ra được một số cơ hội tốt để chạy trốn —
Thỏ từng nói, chính mình năm mười lăm tuổi ấy, đã cứu hắn ra khỏi trận bão táp, cũng đem hắn mang tới căn phòng này. Thực ra, đối với chuyện này, anh ấn tượng không sâu, chỉ nhớ lúc đó trên con đường lầy lội chạy cực xa. Nếu anh nhớ không lầm, nơi này ở sâu trong núi, chạy đến dưới chân núi, chắc khoảng chỉ hơn hai tiếng.
Hiện tại chuyện cấp bách nhất, chính là điện thoại. Nơi này thực ra cũng không phải địa phương cực kỳ hoang vu, nói không chừng chạy không bao xa, liền có thể gặp được những người khác. Chứng cứ có thể xác minh nằm ở chỗ: Thỏ cách hai ngày sẽ đi ra ngoài một chuyến, hai ba tiếng sau sẽ trở về, trong tay cầm theo nguyên liệu nấu ăn. Điều này nói rõ, cách đây không xa có cửa hàng, không chừng còn có một thị trấn nhỏ.
Về vấn đề chìa khóa, không khó. Chìa khóa của lồng sắt, ngay trong túi quần Thỏ. Chìa khóa xích chân cùng cửa phòng, được hắn đeo trên cổ. Bình thường Thỏ ngủ rất nông, e sợ không thể thành công. Nhưng khi trải qua kích tình kịch liệt, hắn sẽ ngủ rất say, đây là lúc thích hợp nhất để hành động.
Ngày Diệp Tử quyết định đào tẩu, đã là đầu thu.
Đó là một buổi sớm. Anh thành công tháo được xích chân, mở cửa phòng ra.
Khi anh cảm nhận được một trận gió se lạnh thổi vào mặt, cả người kích động đến run rẩy. Anh liều lĩnh chạy về phía trước, nhưng có chút kinh ngạc phát hiện, anh không chạy nổi: Cả người anh khá nặng nề, chạy không được vài bước, liền thở dốc. Anh hơi nghi ngờ nhìn hai tay của mình, liếc nhìn hồ nước bên kia, anh đến xem thử hình dáng của bản thân.
Anh đã quá lâu rồi chưa soi gương.
Cho nên khi anh thấy bóng dáng mình, quả thực sợ hết hồn.
Làn da của anh trắng bệch, mà quầng mắt đen thui, trong mắt tràn đầy tơ máu đỏ. Anh đã không còn là hình dạng của con người, bắp thịt, bởi vì bị ràng buộc lâu dài, nằm một chỗ trên giường lâu dài, cho nên hai chân có chút thoái hóa, cực kỳ vô lực, bên trên mắt cá chân, còn có hồng ấn tụ huyết.
Điều làm cho anh không chịu nổi nhất, chính là đồ vật chảy tràn ra từ trong cơ thể anh…
Anh cảm giác mình căn bản không phải là một người đàn ông, mà là một tên yêu quái!
Tâm phế rồi, tâm chết rồi!
Buồn nôn chết mất!!!
Anh cởi quần áo, nhảy xuống nước, thanh tẩy sạch sẽ cơ thể của mình. Đương nhiên, bất kể thanh tẩy thế nào, cũng đều vô dụng. Thực ra, dù cho bị nhốt trong căn phòng ấy, anh vẫn thường xuyên tắm rửa sạch sẽ. Anh biết, chân chính dơ bẩn không phải là bề ngoài, mà anh đã hủ bại từ tận bên trong rồi. Vì vậy bất kể tẩy như thế nào, những bộ phận dơ bẩn kia vẫn tồn tại như cũ…
Sau đó lý trí nói cho anh biết, hiện tại điều quan trọng không phải là tắm rửa cho sạch, mà là chạy trốn, là tìm người cho anh mượn điện thoại!
Anh mặc quần áo vào, tiếp tục chạy về phía trước.
Xuyên qua rừng cây, bò qua bụi gai, nhiều lần rêu xanh trên mỏm đá làm anh trượt chân té ngã.
Không biết đã chạy bao lây, anh rốt cục nhìn thấy một người.
Đó là một ông lão lớn tuổi, sau lưng là con chó.
Diệp Tử chỉ hơi do dự một chút, rồi hướng lão đi tới.
Quá trình rất thuận lợi, ông lão nghe Diệp Tử nói xong, vội vã đem Diệp Tử về nhà.
Ngôi nhà làm bằng đá, vợ ông lão nhiệt tình cho Diệp Tử một ly nước ấm, nghe xong sự tình của Diệp Tử, nhanh chóng từ trong phòng lấy ra một cái điện thoại đời cũ, để cho anh gọi điện cho người thân.
Diệp Tử bấm số của mẹ.
Tít… Tít…. Tít….
Tim Diệp Tử đập thình thịch, rốt cục, anh cũng nghe được tiếng “Alo” của mẹ, nước mắt anh đã tràn mi.
“Mẹ! Là con!”
Anh gầm nhẹ, nhưng phát hiện giọng mình khàn khàn đến gần như không ra tiếng.
Đầu bên kia mẹ anh lập tức lên tiếng hỏi, rõ ràng vô cùng lo lắng, kinh hỉ: “A Tử? Là con sao? Con của mẹ, con đang ở đâu? Trời ạ… Hai tháng rồi… Bọn họ đều nói con… Đều nói con…”
Mẹ anh đầu kia đã khóc rồi, giọng nói đứt quãng.
“Con không có chuyện gì! Con ở… Trong một ngọn núi, chắc là ngoại ô phía Bắc…”
Diệp Tử còn chưa nói xong, liền nghe một trận vang động kịch liệt, sau đó, là tiếng chó sủa liên tiếp.
Tiếp đến, điện thoại bị ngắt, tín hiệu cũng không còn.
Cụ ông cau mày: “Bên ngoài có chuyện gì sao?”
Bà lão nói: “Ra ngoài xem một chút.”
“Đừng!”
Diệp Tử đột nhiên nghĩ đến điều gì, liền từ cửa sổ nhìn ra phía ngoài.
Quả nhiên! Anh nhìn thấy!
Giờ khắc này, tên ma vương kia đang đứng ở trong sân. Mấy chú chó đất vây xung quanh hắn, nằm sấp trên mặt đất, tuy suả inh ỏi nhưng bộ dáng không dám làm gì. Mà hắn chỉ nhẹ nhàng nhìn vào cửa phòng, chậm rãi bước tới.
Hắn làm sao biết mình ở đây? Lẽ nào, trên người mình bị hắn gắn vật gì?
Nhưng lúc này đã không còn chỗ cho những thắc mắc.
Vừa nãy nghe xong câu chuyện của Diệp Tử hai ông bà lão đã đoán ra được người bên ngoài là ai, mặt phẫn nộ: “Cậu nói tên nhóc đó chính là người ở bên ngoài phải không! Quá không coi ai ra gì, tụi ta đi ra ngoài nói chuyện với hắn.”
Diệp Tử vội vã ngăn cản bọn họ: “Đừng đi! Hắn rất đáng sợ… Con không biết hắn sẽ làm cái gì…”
“Nó có thể làm gì tụi ta chứ!”
Ông lão vừa nói như thế, đã mở cửa đi ra ngoài. Bà lão cũng đi theo ra ngoài, gân cổ lên nói: “Mày muốn làm gì?”
Thỏ nhìn hai ông bà lão, khẽ mỉm cười, nụ cười thật nhu hòa, làm cho người ta cảm nhận được gió xuân ấm áp. Mà thực ra, Thỏ không hề phù hợp với nơi này. Hắn trên người mặc một cái áo gió mỏng màu nâu nhạt, áo len màu bạc, đôi giày đen không dính một hạt bụi, sợi tóc màu trà nhàn nhạt bị gió thổi rối loạn, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, nhìn thôi là biết đây là quý công tử cao cao tại thượng.
“Tôi tới mang A Tử về nhà, xin đem anh ấy trả lại cho tôi.” Hắn nói như vậy.
Giọng nói trong vắt, còn mang theo từ tính nhàn nhạt. Người có được giọng nói như vậy, phải là người dịu dàng mới đúng.
Ông lão tương đối nghi hoặc. Dù sao một người như vậy, so với kẻ Diệp Tử miêu tả chênh lệch rất lớn. Bọn họ lại hỏi: “Cậu… Cậu với nó có quan hệ gì?”
“Anh ấy là anh trai của tôi.”
“Vậy vì sao nó phải chạy trốn?”
“Đúng vậy, tại sao chứ?” Thỏ lộ vẻ mặt nghi hoặc, “Tôi cho anh ấy ngủ trên cái giường mềm mại nhất, mỗi ngày tặng cho anh ấy bó hoa tươi nhất; mỗi ngày, đều vì anh mà hâm sữa bò, làm bánh mì nhân dừa, điểm tâm socola, đều tận tâm vì anh ấy mà nấu ăn như vậy; tôi biết anh ấy thích tắm rửa, nên mỗi buổi tối, tôi đều vì anh ấy mà pha nước ấm, còn bỏ thêm một ít hương liệu anh thích vào nước; tôi vì anh ấy chuẩn bị rượu vang, tối khi anh ấy gặp ác mộng, tôi sẽ ôm lấy anh ấy… Vì vậy, tôi nghĩ mãi không thông, rõ ràng tối qua anh ấy còn nhiệt tình nằm trong lồng ngực tôi rên rỉ mà, sao hôm nay lại muốn chạy trốn, tại sao vậy? Anh, trai.”
Hai chữ cuối cùng của hắn, nói rất chậm, rất vang, mang theo một ít trào phúng châm biếm. Mà ánh mắt của hắn, đã chuyển đến phía sau hai ông bà lão, đến trên người Diệp Tử.
Diệp Tử thấy máu trên người như chảy ngược, cảm giác khá mất mặt.
Hai ông bà lão mặt dần đỏ, bà lão hỏi: “Các người đến cùng là… Quan hệ kiểu gì…”
Diệp Tử nhanh chân tiến lên, lạnh lùng nói: “Cậu đi đi, tôi sẽ không cùng cậu trở lại.”
“Tại sao?”
“Tại sao??” Diệp Tử không biết mình nên bày ra vẻ mặt gì, “Diệp Thành Tịch, bất cứ người nào, cùng cần có tôn nghiêm và tự do của riêng mình. Cậu không thể chỉ vì yêu người đó, mà cướp đi tất thảy của người đó, làm cho người đó mất đi tất cả. Cậu không thể nhân danh tình yêu của bản thân, mà giết người đứng cạnh người đó, mà xích hai chân người đó lại, cướp đi tương lai của người đó, nuôi người đó như nuôi thú cưng, ở trên người người đó tiết dục, dần dần đem người đó biến thành một kẻ tàn phế thuộc về cậu… Diệp Thành Tịch, cậu không thể làm như thế, tình cảm của cậu căn bản không phải là yêu! Còn tôi… Tôi thật sự chịu đủ lắm rồi… Tôi chịu đủ lắm rồi… Nếu còn tiếp tục như này, thì có khác gì so với chết đi chứ? Bắt tôi trở lại cùng cậu, còn không bằng để tôi chết đi!!!”
Diệp Tử đột nhiên rống lên, tiếng rống này làm những người xung quanh sợ hãi. Từng mảng lá cây đỏ tươi mùa thu rung lên, tựa hồ như bị tiếng rống của Diệp Tử làm cho chấn động mà hạ xuống.
Nửa phút sau, thanh âm nhẹ nhàng của Thỏ lại vang lên: “Một kết cục như thế nào thì tuyệt vời nhất cho câu chuyện đây? À, có lẽ, chính là cái chết nhỉ. Giống như Poe (1) từng nói, điều xinh đẹp nhất trên thế gian này, không gì sánh bằng cái chết của mỹ nhân. Đối với em mà nói, có thể cùng người mình yêu chết đi, là chuyện lãng mạn nhất trên đời này.”
Diệp Tử nghe xong, sống lưng đổ mồ hôi lạnh: “… Cậu đang nói cái gì vậy?”
Thỏ vẫn như cũ ôn nhu cười, nhẹ giọng nói, như đang ngâm một bài thơ: “A Tử, em sẽ không để anh chết trong thống khổ, dù có chết, anh vẫn sẽ là người đẹp nhất như trước đây. Chờ anh chết đi rồi, em sẽ dùng dòng nước sạch nhất tắm rửa cho anh, vì anh mà xoa lên loại nhũ dịch thơm ngát, chỉnh lại từng sợi tóc một. Em sẽ cho anh mặc bộ quần áo anh thích nhất, rồi để anh nằm giữa mười ngàn đóa hoa hồng…”
Nhiệt độ cả người Diệp Tử ngày càng thấp, sau đó, đầu của anh căng cứng, hô hấp dồn dập, như bị dìm vào trong nước, sắp nghẹt thở mà chết.
Bởi vì lúc này anh phát hiện, trong tay Thỏ có súng.
Thỏ vừa nói xong, liền giơ lên khẩu súng lúc đen tuyền, nòng súng đối diện với trán Diệp Tử.
Hai ông bà lão phía sau cũng bị dọa sợ, bây giờ không nói được tiếng nào.
Diệp Tử giả vờ trấn tĩnh: “Cậu làm gì vậy… Tôi…”
Thỏ hơi nghiêng đầu, mỉm cười: “Bởi vì A Tử không muốn cùng em trở về, đã như vậy thì…”
“Tôi về với cậu!” Diệp Tử gấp đến độ rống lên.
Vẻ mặt Thỏ thế nhưng từ từ âm u dần, hai mắt mang theo trào phúng: “Cơ mà, anh muốn em làm sao tin tưởng đây? Anh trai? Theo em trở về, làm bộ vui vẻ ở cạnh em, sau đó, lần thứ hai đào tẩu? Lần sau anh định tìm ai cầu cứu đây?”
Diệp Tử gấp đến hai mắt đỏ ngầu, như sắp khóc đến nơi: “Đừng như vậy…”
Vẻ mù mịt ban nãy trên mặt Thỏ biến mất, giọng nói trở nên dè dặt, như chỉ sợ đem người bạn nhỏ trêu đến khóc to: “A, sao lại lộ ra vẻ mặt như thế? Em không hề muốn bắt nạt anh nha, chỉ là, nếu như em không làm như vậy, anh sẽ muốn rời đi… Anh biết mà, em không thể không có anh…”
“Bỏ súng xuống, buông nó ra… Chúng ta… Tôi… Không thể chết…. A a…”
Đùng — đùng —
Liên tiếp hai tiếng súng vang lên làm rung động đến đàn chim trên cây, cũng đem đám chó đang nằm trên đất hoảng sợ sủa tán loạn.
Diệp Tử há to miệng, cả người co giật.
Thế nhưng, không hề thấy có chút đau đớn nào cả, đúng là có gì đó phun lên sau lưng anh.
Sau đó, anh nghe được âm thanh hai thân thể ngã xuống.
Diệp Tử xoay người.
Hai ông bà lão vẫn đang yên lành vừa nãy, giờ đã hai mắt trợn to ngã trên đất, đầu đập chảy máu. Trên vách tường, máu tươi phun tung tóe, như đồ án được nhuộm bằng máu đỏ.
Diệp Tử muốn la lên, nhưng không nói nổi.
Anh muốn nôn, nhưng nôn không ra.
Anh ngã trên đất, dưới thân ẩm ướt, anh sợ đến không thể khống chế bản thân, không còn cảm giác xấu hổ gì nữa.
Anh cảm thấy thế giới của mình triệt để sụp đổ, ngay cả tia hi vọng cuối cùng cũng không còn.
Rất lâu sau đó, anh mới hỏi: “Tại sao lại giết bọn họ? Chỉ là hai người già yếu vô tội thôi mà, có làm được gì đâu?”
“Là anh khiến bọn họ chết.”
Diệp Tử sửng sốt vài giây, cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, là tôi hại chết bọn họ. Không ngờ lại liên lụy đến người khác, cho nên, giết tôi luôn đi.”
Thỏ hướng anh đi tới, cởi áo khoác, cho anh mặc vào, sau đó ôm ngang anh lên: “Em làm sao cam lòng.”
Thỏ nói vậy xong, thậm chí còn như bình thường, lưu lại trên trán Diệp Tử một nụ hôn khẽ như chuồn chuồn lướt.
Sau tất cả, đều trở nên mơ hồ.
Diệp Tử dường như ngất đi, lại giống như đang ngủ hơn, nói chung, hết thảy đều mơ mơ hồ hồ, không chân thực, không có ý nghĩa.
Anh mơ một giấc mộng, mộng thấy thời điểm bọn họ còn ân ái nồng thắm.
Mơ thấy Thỏ cõng anh ở sau lưng, lắc lư bước đi. Diệp Tử không hề khách khí ngồi như một con ếch, đem cả trọng lượng bản thân để trên lưng hắn, ôm cổ hắn, ở phía sau hắn chiêm chiếp nói liên tiếp, nếu Thỏ không chú ý đến anh, anh sẽ cố ý dùng chân đá hắn, hoặc là gãi nhẹ người hắn, nhiều lần, Thỏ trực tiếp đem anh đặt lên ghế ngồi ven đường, cúi đầu dùng sức hôn anh;
Mộng thấy bọn họ tay nắm tay, ngồi dưới ánh trăng, dựa vào đối phương ngủ thiếp đi;
Mộng thấy Thỏ dưới ánh trăng quay qua nhìn anh cười, mơ thấy anh đưa tay vò vò mái tóc mềm mài của Thỏ;
Mộng thấy anh điên cuồng đánh Thỏ, đánh Thỏ đến sưng mặt sưng mũi, sau đó lại càng thêm điên cuồng ôm lấy hắn, khóc lóc hôn môi hắn;
Mộng thấy anh liên tục không ngừng hỏi hắn: “Tại sao chúng ta lại biến thành như vậy? Tại sao lại biến thành như vậy? Tại sao luôn như vậy, luôn như vậy, luôn như vậy???”
Sau đó liền nghe hắn ở bên tai anh nói khẽ: “Đừng khóc, đừng khóc, xin lỗi… Xin lỗi… Xin lỗi…”
Diệp Tử trở về như vậy, liền ngủ ròng rã ba ngày ba đêm.
Sau khi tỉnh lại, suốt một tháng trời, anh không nói gì cả, cũng không ăn cơm.
Anh biết Thỏ rất lo lắng, thậm chí thường vì anh mà khóc, nhưng giờ khắc này, mối quan hệ của bọn họ đã vặn vẹo. Trên thực tế, Diệp Tử có thể mang đến sự thống khổ cho Thỏ, là chuyện vui của Diệp Tử.
Anh biết thân thể mình càng ngày càng sa sút, ù tai cùng ảo giác rất nhiêm trọng, mơ nhiều, chất lượng giấc ngủ cực kỳ tệ. Anh thường xuyên không phân biệt được mình đang ở đâu, có lúc anh còn tin tưởng mình đang sống trong thế giới mộng ảo, nơi đó có cây xanh, có rèm cửa thuần trắng. Anh một mực chờ người đến cứu anh, anh vẫn tin tưởng cái thông báo kia sẽ giúp mẹ tìm ra anh. Nào ngờ, chẳng có ai đến cứu anh cả. Hoặc là bọn họ tìm lộn địa chỉ, Diệp Tử nghĩ thế.
Lúc hết sức tuyệt vọng, anh nghĩ đến chuyện tự sát. Nhưng anh không làm, anh không thể từ bỏ hết thảy như vậy được.
Anh bắt đầu len lén viết nhật kí, sau khi viết xong, liền bỏ vào trong hộp, vùi trong lòng đất. Cách mấy ngày, anh sẽ viết một lần. Anh có đôi lúc tự giễu mình một hồi, cảm thấy loại hành vi này không khác gì so với Robinson ghi trên đá, chí ít, nó có thể cho anh một chút hi vọng.
Nhật kí của anh không dài, thông thường chỉ có mấy câu.
Ngày 15 tháng 11
Ngày hôm nay nhìn thấy một con chim sẻ chết, hình như là bị đông chết. Thật ngốc mà, tại sao lại không bay đến chỗ ấm chứ?
Ngày 21 tháng 11
Ngày hôm qua chúng ta đi tản bộ. Lúc tản bộ, ta đột nhiên có một loại kích động, nhân lúc hắn không chú ý, thì bỏ chạy, rồi trượt xuống sườn núi, nhảy vào trong hồ nước. Nhưng ta không làm như vậy, bởi vì, nước quá lạnh, ta sợ lạnh.
Ngày 22 tháng 11
Ta tự cầu cứu.
Ngày 25 tháng 11
Thất bại. Ta đến cùng là bị làm sao, chuyện đơn giản như vậy, vì sao lại thất bại. Ta đến cùng đã nhu nhược đến mức nào rồi?
Ngày 28 tháng 11
Lại thất bại.
Ngày 5 tháng 12
Ta phát hiện, mình không dám. Ta cầm dao, đứng sau lưng hắn. Hắn quay lưng lại với ta ngủ, ta biết hắn đã ngủ. Chỉ cần một dao, hắn liền mất mạng, ta sẽ tự do. Rõ ràng chuyện cần làm đơn giản đến vậy… Thế nhưng, thế nhưng ta một chút khí lực cũng không có, ta vậy mà không dám! Hơn nữa ta luôn cảm thấy, hắn biết tất cả mọi chuyện, hắn vẫn luôn nhìn ta! Hắn luôn nhìn ta!
(Có rất nhiều đoạn viết xuống lại bị xóa đi, trông rất lộn xộn)
Ngày 8 tháng 12
Quả nhiên! Hắn nhìn thấy… Hắn nhìn thấy!
Dao găm vẫn chưa chạm đến hắn, hắn thế nhưng đã lên tiếng. Hắn quay lưng hỏi ta ‘Anh đang làm gì vậy’, giọng nói kia thật đáng sợ.
Hắn rõ ràng đang ngủ mà… Tại sao… Tại sao… Lẽ nào hắn vẫn luôn gỉa bộ ngủ?!
Ta bắt đầu hoài nghi hắn rốt cục là người hay là quỷ, hoặc hắn thật sự là ác ma? Gần đây ta cũng không có nhìn thấy bóng hắn, mặt hắn cũng trắng bệch như quỷ hút máu! Đúng rồi, ta phát hiện trong phòng này có sinh vật nhỏ kỳ quái, chúng nó đều ở chỗ u ám nhìn ta, tình cờ còn nói chuyện với ta. Chúng nó là bạn của ta.
Chúng nó nói cho ta, ta nhất định phải lấy được khẩu súng của hắn, ta phải làm sao ở bên ngoài giết được hắn. Dù sao hắn so với ta còn hiểu rõ căn phòng này hơn, ở đây hắn cũng trữ nhiều vũ khí hơn, còn ở bên ngoài, độ khả thi ta được cứu cũng cao hơn, đúng vậy, ta nên thử một lần…
Ngày 21 tháng 12
Thời cơ rốt cục chín muồi. Hắn đáp ứng ngày mai mang ta ra ngoài đi săn, ta có cơ hội làm hắn bị thương rồi.
Diệp Thành Tịch, chờ xem, ngày mai, ta sẽ giết ngươi.
===========================================
Tác giả có lời muốn nói: (1) Poe, ý nói Edgar Allan Poe, là một tác gia nước Mỹ theo chủ nghĩa lãng mạn, một tiểu thuyết gia, nhà thi nhân cùng nhà phê bình. Là người tương đối nổi tiếng trong dòng tiểu thuyết trinh thám, tiểu thuyết kinh dị. Tác phẩm tiêu biểu “The Fall of the House of Usher”, “The Raven”. Tác phẩm của ông, hầu như đều liên quan đến chết chóc, ông nghĩ rằng điều đẹp nhất trên thế gian này, không gì sánh bằng cái chết của mỹ nữ (Nothing was more beautiful than the death of a beautiful woman.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất