Chương 36
Cay đến thế rồi uống bia gì nữa, Trần Hoàn mở tủ lạnh ra lấy hai chai Vượng Tử (tên một hãng sữa), đóng cửa lại, nghĩ một lát vẫn lấy thêm hai chai bia.
Không ngờ vừa quay đầu đã thấy một cô gái dáng người cao gầy đứng bên cạnh Lưu Tử Khâm, mặc chiếc áo ngắn và quần jean, lộ ra xương quai xanh tuyệt đẹp.
Cô gái cúi người nói gì đó với Lưu Tử Khâm, đoạn lấy điện thoại ra như thể quét mã, mái tóc dài trên bả vai trượt xuống, có vài sợi tóc rơi trên cánh tay Lưu Tử Khâm.
Ý thức nguy cơ của sếp Trần luôn rất tốt, lập tức đi nhanh mấy bước, lúc đi vòng ra sau lưng Lưu Tử Khâm đến chỗ ngồi của mình, anh vươn cánh tay vào giữa hai người họ, đặt chai bia lên bàn phát ra một tiếng “cạch” không nặng không nhẹ.
Rõ ràng cô gái giật nảy mình, vội vàng lùi lại mấy bước, “Xin lỗi xin lỗi?”
Lưu Tử Khâm buồn cười, “Sếp Trần luôn rất phong độ với con gái kia mà, hôm nay sao thế?”
Trần Hoàn liếc nhìn mã hai chiều trên điện thoại của cô gái, kéo nắp ra đưa Vượng Tử cho Lưu Tử Khâm, giọng điệu lạnh lùng, “Xin lỗi, cậu ấy có người yêu rồi.”
Vừa dứt lời, hai người là trung tâm của câu chuyện đều không hiểu gì cả, cả hai cùng ngẩn người.
Lưu Tử Khâm phản ứng trước, hắn bắt đầu cười ha ha, cười đến mức đấm ngực giậm chân, không thở được, “Ha ha ha ha ha, làm gì đấy?”
Cô gái kia phát hiện Trần Hoàn đã nhìn thấy mã hai chiều, đoán được anh hiểu lầm nên lập tức đưa di động đến trước mặt Trần Hoàn, “Anh đẹp trai, anh cũng có thể quét.”
Lần này đến lượt Trần Hoàn đực mặt ra, anh nhìn thấy Lưu Tử Khâm cố gắng nín cười, nhướng mày ra hiệu với anh, “Sao hả? Sếp Trần ủng hộ sinh viên lập nghiệp đi.”
Hay thật, đây là hiểu lầm xấu hổ.
Nhưng Trần Hoàn không xấu hổ, anh hơi muốn nắm tay Lưu Tử Khâm, nhớ ra đang ở bên ngoài nên thôi, xua tay với cô gái kia, “Không cần đâu, xin lỗi.”
“Vâng!” Cô gái kia nhìn hai anh đẹp trai hoàn toàn là tương tác giữa người yêu, khóe miệng điên cuồng nhếch lên, Mẹ ơi! Con gặp được người thật rồi!
“Vậy em không làm phiền nữa, tình cảm hai anh tốt quá.”
Cô gái bàn bên cạnh đè thấp tiếng cười, muốn nhìn nhưng không dám, khóe miệng cũng điên cuồng nhếch lên, Mẹ ơi! Con cũng gặp được người thật rồi!
Sau khi cô gái rời đi, Lưu Tử Khâm cầm lấy dụng cụ mở bia ra, cụng chai với Trần Hoàn, cười nhạo nói: “Trong tôm cũng có bỏ dấm đâu.”
Nếu có bất cứ cảm xúc nhỏ nhặt nào, hai người đều nói thẳng ra, không vòng vo tam quốc, Trần Hoàn rất thản nhiên, thậm chí có thể nói đùa: “Bác sĩ Lưu được chào đón như thế nên tôi phải luôn luôn sẵn sàng, lỡ như có người lợi dụng sơ hở thì phải làm sao.”
Lưu Tử Khâm tu cả chai luôn, cồn và ớt xảy ra phản ứng hóa học thần kỳ, nóng rát.
Hắn nhìn xung quanh một cái, hạ giọng nói lý lẽ cho Trần Hoàn, “Làm ơn đi, lợi dụng sơ hở gì, cậu có chút lòng tin được không? Trong lòng tôi chỉ có cậu, cậu không biết à?”
Lưu Tử Khâm rất ít khi nói những lời kiểu này, màu mắt Trần Hoàn đậm dần, cũng hạ giọng nói thầm, “Tử Khâm, nếu không về nhà tôi sợ mình không kiềm chế được hôn cậu ở bên ngoài.”
Lưu Tử Khâm nghe xong lại bắt đầu cười sằng sặc.
Có thể nói hai người họ gần như không trải qua thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt gì, đã tiến thẳng vào chế độ chồng chồng lâu năm, hoặc là thật ra ngày nào cũng vậy. Cuộc sống của ai không phải củi gạo dầu muối tương dấm trà, nhưng người yêu ở ngay bên cạnh, cuộc sống vô vị hơn nữa cũng cảm thấy có vị muối.
Buổi sáng Trần Hoàn thường dậy trước nhẹ chân nhẹ tay làm bữa sáng xong, lại về phòng ngủ dỗ Lưu Tử Khâm dậy.
Lưu Tử Khâm luôn phải chui vào chăn nấn ná một lúc, sau đó trút giận lên Trần Hoàn, “Phiền quá, ông đây không muốn đi làm…!”
Nhưng khi Trần Hoàn nghe được lại biến thành làm nũng, vì thế anh ngồi xổm xuống kéo cả người cả chăn vào lòng, trêu hắn, “Vậy nghỉ việc đi.”
Nghe vậy, Lưu Tử Khâm ngồi bật dậy, dùng lực mạnh quá nên đập vào cằm Trần Hoàn.
Lưu Tử Khâm vừa thương vừa buồn cười, vươn tay ra khỏi chăn xoa xoa giúp anh, “Sếp Trần dốc sức như thế để bao nuôi tôi à?”
Trần Hoàn hôn trán hắn một cái, “Vậy cậu phải đồng ý mới được, mau dậy đi, sắp muộn rồi.”
Lúc ăn sáng Trần Hoàn không hề nghỉ ngơi, múc cháo xong lại bắt đầu bóc trứng gà cho Lưu Tử Khâm, còn phải tách ra thêm chút xì dầu, nếu không hắn luôn nói không có vị nuốt không trôi.
Hai người trò chuyện câu được câu chăng ăn xong bữa sáng, Trần Hoàn lái xe đưa Lưu Tử Khâm đi làm. Mặc dù khoảng cách giữa bệnh viện và nhà đã ngắn hơn lúc đầu rất nhiều, nhưng Trần Hoàn muốn cho Lưu Tử Khâm thêm thời gian nên gọi hắn dậy muộn mười phút.
Lưu Tử Khâm hiếm khi tan làm đúng lúc, tuy hai người họ sống chung nhưng thời gian gặp nhau cũng chỉ có sáng sớm và buổi tối. Trên thực tế phần lớn thời gian đều đang ngủ, không có thời gian rảnh để bồi dưỡng tình cảm.
Có lẽ đây là từ trường giữa chồng chồng lâu năm, cho dù không có thời gian bồi dưỡng tình cảm cũng sẽ không có cảm giác xa cách. Có việc thì ai làm việc người đó không can thiệp lẫn nhau, lúc rảnh rỗi ở bên nhau vẫn dính nhau như sam.
Giống như đêm nay Lưu Tử Khâm lại có ca phẫu thuật, vì không khó lắm, đoán chừng hơn chín giờ có thể kết thúc, thế là hắn gửi tin nhắn trước cho Trần Hoàn, bảo anh tối nay hãy đến.
Sau khi về nhà Lưu Tử Khâm thực sự rất mệt mỏi, cởi giày ngay lập tức, mục tiêu rõ ràng là đi tắm rửa.
Lúc này đang híp mắt đánh răng, đột nhiên có một đôi tay quấn quanh eo, sau đó dùng lực ôm về phía mình.
Trần Hoàn rút khoảng cách giữa hai người đến ngắn nhất, đặt đầu lên bả vai Lưu Tử Khâm nhìn họ ở trong gương.
Anh cũng rất mệt, không khá hơn Lưu Tử Khâm là bao, chóp mũi cọ vào cổ Lưu Tử Khâm, khẽ nói: “Cục cưng, cậu tắm xong nghỉ trước đi, tôi vẫn phải tăng ca thêm lúc nữa.”
Số lần tăng ca mấy tháng gần đây của Trần Hoàn có thể đếm được trên một bàn tay, so với trước đó thực sự đã giảm đi nhiều. Nhưng thị trường không xoay quanh công ty của anh, chắc chắn sẽ có lúc buộc phải làm vậy.
Lưu Tử Khâm nhíu mày lại, ngậm kem đánh răng hỏi không rõ, “Quay lại công ty?”
Trần Hoàn lắc đầu, “Không cần, ở nhà là được.”
Lưu Tử Khâm súc miệng nhổ bọt trong miệng ra, giọng nói hơi chất vấn, “Cậu còn vất vả tới đón tôi làm gì? Sao không ở nhà?”
Trần Hoàn chuyển ánh mắt lên gương mặt gần trong gang tấc của hắn, “Nhớ cậu, dạo này chẳng gặp được mấy lần, muốn ở bên cậu thêm một lúc.”
Lưu Tử Khâm nhướng mày từ chối cho ý kiến, rửa mặt xong mang theo mùi bạc hà sạch sẽ cúi đầu hôn Trần Hoàn.
Vỗ vỗ bàn tay anh đặt bên hông, “Được rồi, mau đi đi.”
Trần Hoàn lại vùi trên hõm vai hắn, hít hà mùi của hắn mới lưu luyến buông tay.
Sau nửa đêm, khi Lưu Tử Khâm đang nửa mơ nửa tỉnh sắp ngủ bỗng cảm giác trong ngực có thêm một cái đầu, mơ mơ màng màng duỗi tay sờ mới phát hiện Trần Hoàn ngồi bên giường, chỉ vùi đầu trong ngực hắn.
Lưu Tử Khâm khẽ đẩy anh ra nhưng không đẩy được, “Đừng ngồi trên đất, lên giường ngủ.”
Trần Hoàn ôm hắn, khàn giọng nói, “Cục cưng ơi, cho tôi sạc điện một lát.”
Lưu Tử Khâm bất lực nhéo mặt anh một cái, cũng không nói nhiều nữa, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Nhưng thỉnh thoảng bác sĩ Lưu cũng có ngày nghỉ không bị điều trị khẩn cấp làm phiền, vào những ngày này, sếp Trần sẽ không lén lút chuyển hết công việc đến buổi tối như trước nữa, mà làm việc tại nhà sau khi có sự đồng ý của bác sĩ Lưu.
Khi Lưu Tử Khâm tỉnh dậy, đã có nắng sớm xuyên qua rèm cửa chiếu lên phòng ngủ, rất hiếm khi Trần Hoàn vẫn nằm trong lòng hắn chưa tỉnh giấc.
Lưu Tử Khâm gần như chưa từng thấy dáng vẻ thức dậy vào buổi sáng của Trần Hoàn, vì lần nào cũng là Trần Hoàn dậy sớm làm bữa sáng cho hắn, sau đó hắn mới mơ màng được người ta dỗ tỉnh dậy. Bây giờ nhìn thấy anh nhắm mắt ngủ say cũng hơi mới lạ.
Hắn vô thức nở nụ cười dịu dàng, ngón tay vuốt ve lông mày và sống mũi Trần Hoàn ở không trung, cuối cùng chạm nhẹ một cái lên môi.
Lúc chuẩn bị rút tay về thì Trần Hoàn tỉnh dậy, đầu tiên anh mở mắt ra, sau đó mỉm cười ngậm ngón tay Lưu Tử Khâm vào miệng trước khi nó rời đi.
“Tử Khâm, cậu làm gì thế?”
Ngoài miệng Lưu Tử Khâm rất đứng đắn, “Gọi cậu dậy thôi.”
Ngón tay lại không thành thật khuấy trong miệng Trần Hoàn, anh phối hợp với động tác của hắn, đầu lưỡi xoay vòng liếm một lát.
Ngón tay khác của Lưu Tử Khâm cũng không rảnh rỗi, vuốt ve xung quanh môi Trần Hoàn, sờ từ gò má đến cằm, nhưng động tác nhẹ nhàng quá khiến người ta nhạy cảm hơn.
Trong mắt hắn ngậm cười, nhưng không hề có tình dục.
Trần Hoàn không nhịn được nữa, hạ giọng nói, “Cục cưng, tôi muốn làm gì đó.”
Lưu Tử Khâm thong thả rút ngón tay ra, lắc lư trước mặt anh, biết rõ còn cố hỏi, “Sếp Trần muốn làm gì.”
Trần Hoàn bỗng tới gần khẽ cắn cổ Lưu Tử Khâm, dùng răng và lưỡi mút vào, hơi thở dần dần nặng hơn.
Lưu Tử Khâm sờ đầu anh, ngoan ngoãn để người ta “trồng dâu tây” một lúc, sau đó nói đầy ẩn ý, “Cậu biết chỗ này là đâu không?”
Trần Hoàn dừng một lát mới phản ứng được, chỗ này là đâu nghĩa là sao?”
Vì vậy anh chống hai tay bên người Lưu Tử Khâm, cúi đầu hỏi hắn, “Ừ? Là đâu?”
Lưu Tử Khâm sờ lên chỗ anh vừa mút, đường hoàng phổ cập khoa học cho Trần Hoàn, “Là xoang động mạch chính, ở trong chứa rất nhiều sợi collagen, cơ trơn trung gian ít, sợi co dãn khá nhiều, rất nhạy cảm với áp lực. Nói một cách đơn giản, cậu mút ở đây sẽ rất rõ.”
Trần Hoàn thực sự không nhịn được cười khẽ một tiếng, “Vậy tôi chuyển sang nơi khác.”
Nói đoạn cúi đầu xuống trao một nụ hôn nhẹ nhàng với Lưu Tử Khâm.
Buổi sáng trời quang mây tạnh mặt trời chói chang, vừa đến giữa trưa đã đổ mưa tầm tã, vì thế bác sĩ Lưu và sếp Trần hiếm khi được nghỉ chỉ có thể ở nhà ăn cơm nói chuyện phiếm và làm tình.
Trần Hoàn cắt hoa quả xong đi ra, nhìn thấy rèm cửa phòng khách kéo chặt, đèn cũng đã tắt, chính thức tạo nên không khí xem chiếu bóng. Hiếm thấy Lưu Tử Khâm không nằm co ro trên sofa, mà ngồi xếp bằng thẳng người nghiêng về phía trước, xem rất nghiêm túc.
“Đang xem gì vậy?” Trần Hoàn xiên miếng xoài đưa tới miệng hắn.
Ánh mắt Lưu Tử Khâm vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, cắn một miếng trái cây, nói không rõ, “Paths of the Soul.”
Trần Hoàn có chút ấn tượng, mấy năm trước cũng từng xem bộ phim phóng sự này, cốt truyện khá đơn giản, tóm tắt lại cùng lắm là câu chuyện về mười người Tây Tạng bình thường nhưng bất hạnh và một phụ nữ mang thai trong một ngôi làng ở nội địa Tây Tạng, đi bộ 2500 cây số hành hương đến Kailash.
Anh không nhớ chi tiết cụ thể, chỉ có ấn tượng sâu sắc với cách quay phim của đạo diễn. Cả bộ phim hầu như đều dùng ống kính cố định, không cố ý làm nổi bật bất kỳ điểm chính nào, cả quá trình giống như một người đứng xem. Tất cả ngụ ý bên trong đều dựa vào cách hiểu của khán giả, điều này trái lại càng khiến người ta tỉnh ngộ.
Trần Hoàn duỗi một tay vòng qua eo Lưu Tử Khâm, ngoài đút hoa quả cho hắn thì không làm phiền hắn nữa.
Lưu Tử Khâm ngồi ngay ngắn hai tiếng đồng hồ, lưng và thắt lưng mỏi kinh khủng, sau khi bộ phim kết thúc hắn nằm co quắp trong lòng Trần Hoàn, chậm rãi duỗi lưng một cái bằng tốc độ 0.5 lần.
“Cảm thấy thế nào?” Trần Hoàn bóp vai giúp Lưu Tử Khâm.
“Nói sao nhỉ, người không có tôn giáo tín ngưỡng như tôi không giỏi bình luận này nọ, tôi chỉ cảm thấy thành kính lại rất ngu muội,” Lưu Tử Khâm chọc miếng dưa Hami, đưa đến miệng Trần Hoàn, “À, nhưng nói thật này Trần Hoàn, là đàn ông kiểu gì cũng nên chạy một chuyến Xuyên – Tạng trong đời chứ.”
Trần Hoàn âm thầm suy tính: “Khi nào cậu có thời gian?”
Lưu Tử Khâm như nghe thấy chuyện gì rất buồn cười, tự giễu nói, “Bớt được thời gian lâu như thế, đoán chừng phải đợi đến khi tôi bảy, tám mươi tuổi về hưu.”
Ngay sau đó hắn cười ha ha không quan tâm, “Hầy, thuận miệng nói thôi.”
Buổi tối đi ngủ, sau khi dỗ Lưu Tử Khâm ngủ, Trần Hoàn mở đèn đêm dựa vào đầu giường xem máy tính bảng, xem một lát ánh mắt không nhịn được chuyển lên người đối phương. Sau vài lần Trần Hoàn không kìm lòng được, khẽ cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi Lưu Tử Khâm.
Không ngờ lúc ngẩng đầu lên đối phương bỗng mở mắt ra, vẻ mặt đắc ý nhìn anh, “Lại hôn trộm, bị tôi bắt được rồi.”
Trần Hoàn hôn chụt một cái quang minh chính đại, “Sao lại dậy rồi?”
“Nằm mơ,” Lưu Tử Khâm nói xong hai tay ôm eo Trần Hoàn, vùi mặt vào trong ngực anh, nụ cười cũng ồm ồm, “Hay thật, mơ thấy nhảy cầu trên đỉnh Everest cơ.”
Trần Hoàn bị giấc mơ kỳ lạ của hắn chọc cười, “Có cơ hội thì cùng đi.”
Sáng sớm hôm sau, bác sĩ Lưu thức dậy đã thấy Trần Hoàn ngồi trên sofa ôm máy tính bảng làm việc, thế là mồm đang đánh răng hỏi anh không rõ, “Mới sáng ra làm gì đấy?’
Trần Hoàn nghe vậy đứng lên, đưa máy tính bảng đến trước mặt hắn, lướt ngón tay vừa xem vừa giảng giải cho Lưu Tử Khâm, “Tôi xem thời gian, mấy tuần nữa là đến quốc khánh, bệnh viện cho cậu nghỉ hai ngày. Du lịch tự lái xe chắc chắn không được, nhưng có thể lên đỉnh Everest.”
Buổi sáng đầu óc Lưu Tử Khâm vẫn chưa thể nhảy số, nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, “Hả? Đây là gì?”
“Tối qua tôi đã làm mẹo rồi,” Trần Hoàn không muốn chậm trễ thời gian ăn sáng của hắn, bèn nói, “Lúc đón cậu tan làm sẽ nói rõ chi tiết, tôi đi bóc trứng gà cho cậu đã.”
“Đờ mờ!!” Sau khi phản ứng lại, Lưu Tử Khâm kéo Trần Hoàn, “Bà xã của tôi sao có thể xuất sắc đến vậy.”
Ai ngờ Trần Hoàn đầy tự hào nói, “Thua bà xã của tôi.”
Không ngờ vừa quay đầu đã thấy một cô gái dáng người cao gầy đứng bên cạnh Lưu Tử Khâm, mặc chiếc áo ngắn và quần jean, lộ ra xương quai xanh tuyệt đẹp.
Cô gái cúi người nói gì đó với Lưu Tử Khâm, đoạn lấy điện thoại ra như thể quét mã, mái tóc dài trên bả vai trượt xuống, có vài sợi tóc rơi trên cánh tay Lưu Tử Khâm.
Ý thức nguy cơ của sếp Trần luôn rất tốt, lập tức đi nhanh mấy bước, lúc đi vòng ra sau lưng Lưu Tử Khâm đến chỗ ngồi của mình, anh vươn cánh tay vào giữa hai người họ, đặt chai bia lên bàn phát ra một tiếng “cạch” không nặng không nhẹ.
Rõ ràng cô gái giật nảy mình, vội vàng lùi lại mấy bước, “Xin lỗi xin lỗi?”
Lưu Tử Khâm buồn cười, “Sếp Trần luôn rất phong độ với con gái kia mà, hôm nay sao thế?”
Trần Hoàn liếc nhìn mã hai chiều trên điện thoại của cô gái, kéo nắp ra đưa Vượng Tử cho Lưu Tử Khâm, giọng điệu lạnh lùng, “Xin lỗi, cậu ấy có người yêu rồi.”
Vừa dứt lời, hai người là trung tâm của câu chuyện đều không hiểu gì cả, cả hai cùng ngẩn người.
Lưu Tử Khâm phản ứng trước, hắn bắt đầu cười ha ha, cười đến mức đấm ngực giậm chân, không thở được, “Ha ha ha ha ha, làm gì đấy?”
Cô gái kia phát hiện Trần Hoàn đã nhìn thấy mã hai chiều, đoán được anh hiểu lầm nên lập tức đưa di động đến trước mặt Trần Hoàn, “Anh đẹp trai, anh cũng có thể quét.”
Lần này đến lượt Trần Hoàn đực mặt ra, anh nhìn thấy Lưu Tử Khâm cố gắng nín cười, nhướng mày ra hiệu với anh, “Sao hả? Sếp Trần ủng hộ sinh viên lập nghiệp đi.”
Hay thật, đây là hiểu lầm xấu hổ.
Nhưng Trần Hoàn không xấu hổ, anh hơi muốn nắm tay Lưu Tử Khâm, nhớ ra đang ở bên ngoài nên thôi, xua tay với cô gái kia, “Không cần đâu, xin lỗi.”
“Vâng!” Cô gái kia nhìn hai anh đẹp trai hoàn toàn là tương tác giữa người yêu, khóe miệng điên cuồng nhếch lên, Mẹ ơi! Con gặp được người thật rồi!
“Vậy em không làm phiền nữa, tình cảm hai anh tốt quá.”
Cô gái bàn bên cạnh đè thấp tiếng cười, muốn nhìn nhưng không dám, khóe miệng cũng điên cuồng nhếch lên, Mẹ ơi! Con cũng gặp được người thật rồi!
Sau khi cô gái rời đi, Lưu Tử Khâm cầm lấy dụng cụ mở bia ra, cụng chai với Trần Hoàn, cười nhạo nói: “Trong tôm cũng có bỏ dấm đâu.”
Nếu có bất cứ cảm xúc nhỏ nhặt nào, hai người đều nói thẳng ra, không vòng vo tam quốc, Trần Hoàn rất thản nhiên, thậm chí có thể nói đùa: “Bác sĩ Lưu được chào đón như thế nên tôi phải luôn luôn sẵn sàng, lỡ như có người lợi dụng sơ hở thì phải làm sao.”
Lưu Tử Khâm tu cả chai luôn, cồn và ớt xảy ra phản ứng hóa học thần kỳ, nóng rát.
Hắn nhìn xung quanh một cái, hạ giọng nói lý lẽ cho Trần Hoàn, “Làm ơn đi, lợi dụng sơ hở gì, cậu có chút lòng tin được không? Trong lòng tôi chỉ có cậu, cậu không biết à?”
Lưu Tử Khâm rất ít khi nói những lời kiểu này, màu mắt Trần Hoàn đậm dần, cũng hạ giọng nói thầm, “Tử Khâm, nếu không về nhà tôi sợ mình không kiềm chế được hôn cậu ở bên ngoài.”
Lưu Tử Khâm nghe xong lại bắt đầu cười sằng sặc.
Có thể nói hai người họ gần như không trải qua thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt gì, đã tiến thẳng vào chế độ chồng chồng lâu năm, hoặc là thật ra ngày nào cũng vậy. Cuộc sống của ai không phải củi gạo dầu muối tương dấm trà, nhưng người yêu ở ngay bên cạnh, cuộc sống vô vị hơn nữa cũng cảm thấy có vị muối.
Buổi sáng Trần Hoàn thường dậy trước nhẹ chân nhẹ tay làm bữa sáng xong, lại về phòng ngủ dỗ Lưu Tử Khâm dậy.
Lưu Tử Khâm luôn phải chui vào chăn nấn ná một lúc, sau đó trút giận lên Trần Hoàn, “Phiền quá, ông đây không muốn đi làm…!”
Nhưng khi Trần Hoàn nghe được lại biến thành làm nũng, vì thế anh ngồi xổm xuống kéo cả người cả chăn vào lòng, trêu hắn, “Vậy nghỉ việc đi.”
Nghe vậy, Lưu Tử Khâm ngồi bật dậy, dùng lực mạnh quá nên đập vào cằm Trần Hoàn.
Lưu Tử Khâm vừa thương vừa buồn cười, vươn tay ra khỏi chăn xoa xoa giúp anh, “Sếp Trần dốc sức như thế để bao nuôi tôi à?”
Trần Hoàn hôn trán hắn một cái, “Vậy cậu phải đồng ý mới được, mau dậy đi, sắp muộn rồi.”
Lúc ăn sáng Trần Hoàn không hề nghỉ ngơi, múc cháo xong lại bắt đầu bóc trứng gà cho Lưu Tử Khâm, còn phải tách ra thêm chút xì dầu, nếu không hắn luôn nói không có vị nuốt không trôi.
Hai người trò chuyện câu được câu chăng ăn xong bữa sáng, Trần Hoàn lái xe đưa Lưu Tử Khâm đi làm. Mặc dù khoảng cách giữa bệnh viện và nhà đã ngắn hơn lúc đầu rất nhiều, nhưng Trần Hoàn muốn cho Lưu Tử Khâm thêm thời gian nên gọi hắn dậy muộn mười phút.
Lưu Tử Khâm hiếm khi tan làm đúng lúc, tuy hai người họ sống chung nhưng thời gian gặp nhau cũng chỉ có sáng sớm và buổi tối. Trên thực tế phần lớn thời gian đều đang ngủ, không có thời gian rảnh để bồi dưỡng tình cảm.
Có lẽ đây là từ trường giữa chồng chồng lâu năm, cho dù không có thời gian bồi dưỡng tình cảm cũng sẽ không có cảm giác xa cách. Có việc thì ai làm việc người đó không can thiệp lẫn nhau, lúc rảnh rỗi ở bên nhau vẫn dính nhau như sam.
Giống như đêm nay Lưu Tử Khâm lại có ca phẫu thuật, vì không khó lắm, đoán chừng hơn chín giờ có thể kết thúc, thế là hắn gửi tin nhắn trước cho Trần Hoàn, bảo anh tối nay hãy đến.
Sau khi về nhà Lưu Tử Khâm thực sự rất mệt mỏi, cởi giày ngay lập tức, mục tiêu rõ ràng là đi tắm rửa.
Lúc này đang híp mắt đánh răng, đột nhiên có một đôi tay quấn quanh eo, sau đó dùng lực ôm về phía mình.
Trần Hoàn rút khoảng cách giữa hai người đến ngắn nhất, đặt đầu lên bả vai Lưu Tử Khâm nhìn họ ở trong gương.
Anh cũng rất mệt, không khá hơn Lưu Tử Khâm là bao, chóp mũi cọ vào cổ Lưu Tử Khâm, khẽ nói: “Cục cưng, cậu tắm xong nghỉ trước đi, tôi vẫn phải tăng ca thêm lúc nữa.”
Số lần tăng ca mấy tháng gần đây của Trần Hoàn có thể đếm được trên một bàn tay, so với trước đó thực sự đã giảm đi nhiều. Nhưng thị trường không xoay quanh công ty của anh, chắc chắn sẽ có lúc buộc phải làm vậy.
Lưu Tử Khâm nhíu mày lại, ngậm kem đánh răng hỏi không rõ, “Quay lại công ty?”
Trần Hoàn lắc đầu, “Không cần, ở nhà là được.”
Lưu Tử Khâm súc miệng nhổ bọt trong miệng ra, giọng nói hơi chất vấn, “Cậu còn vất vả tới đón tôi làm gì? Sao không ở nhà?”
Trần Hoàn chuyển ánh mắt lên gương mặt gần trong gang tấc của hắn, “Nhớ cậu, dạo này chẳng gặp được mấy lần, muốn ở bên cậu thêm một lúc.”
Lưu Tử Khâm nhướng mày từ chối cho ý kiến, rửa mặt xong mang theo mùi bạc hà sạch sẽ cúi đầu hôn Trần Hoàn.
Vỗ vỗ bàn tay anh đặt bên hông, “Được rồi, mau đi đi.”
Trần Hoàn lại vùi trên hõm vai hắn, hít hà mùi của hắn mới lưu luyến buông tay.
Sau nửa đêm, khi Lưu Tử Khâm đang nửa mơ nửa tỉnh sắp ngủ bỗng cảm giác trong ngực có thêm một cái đầu, mơ mơ màng màng duỗi tay sờ mới phát hiện Trần Hoàn ngồi bên giường, chỉ vùi đầu trong ngực hắn.
Lưu Tử Khâm khẽ đẩy anh ra nhưng không đẩy được, “Đừng ngồi trên đất, lên giường ngủ.”
Trần Hoàn ôm hắn, khàn giọng nói, “Cục cưng ơi, cho tôi sạc điện một lát.”
Lưu Tử Khâm bất lực nhéo mặt anh một cái, cũng không nói nhiều nữa, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Nhưng thỉnh thoảng bác sĩ Lưu cũng có ngày nghỉ không bị điều trị khẩn cấp làm phiền, vào những ngày này, sếp Trần sẽ không lén lút chuyển hết công việc đến buổi tối như trước nữa, mà làm việc tại nhà sau khi có sự đồng ý của bác sĩ Lưu.
Khi Lưu Tử Khâm tỉnh dậy, đã có nắng sớm xuyên qua rèm cửa chiếu lên phòng ngủ, rất hiếm khi Trần Hoàn vẫn nằm trong lòng hắn chưa tỉnh giấc.
Lưu Tử Khâm gần như chưa từng thấy dáng vẻ thức dậy vào buổi sáng của Trần Hoàn, vì lần nào cũng là Trần Hoàn dậy sớm làm bữa sáng cho hắn, sau đó hắn mới mơ màng được người ta dỗ tỉnh dậy. Bây giờ nhìn thấy anh nhắm mắt ngủ say cũng hơi mới lạ.
Hắn vô thức nở nụ cười dịu dàng, ngón tay vuốt ve lông mày và sống mũi Trần Hoàn ở không trung, cuối cùng chạm nhẹ một cái lên môi.
Lúc chuẩn bị rút tay về thì Trần Hoàn tỉnh dậy, đầu tiên anh mở mắt ra, sau đó mỉm cười ngậm ngón tay Lưu Tử Khâm vào miệng trước khi nó rời đi.
“Tử Khâm, cậu làm gì thế?”
Ngoài miệng Lưu Tử Khâm rất đứng đắn, “Gọi cậu dậy thôi.”
Ngón tay lại không thành thật khuấy trong miệng Trần Hoàn, anh phối hợp với động tác của hắn, đầu lưỡi xoay vòng liếm một lát.
Ngón tay khác của Lưu Tử Khâm cũng không rảnh rỗi, vuốt ve xung quanh môi Trần Hoàn, sờ từ gò má đến cằm, nhưng động tác nhẹ nhàng quá khiến người ta nhạy cảm hơn.
Trong mắt hắn ngậm cười, nhưng không hề có tình dục.
Trần Hoàn không nhịn được nữa, hạ giọng nói, “Cục cưng, tôi muốn làm gì đó.”
Lưu Tử Khâm thong thả rút ngón tay ra, lắc lư trước mặt anh, biết rõ còn cố hỏi, “Sếp Trần muốn làm gì.”
Trần Hoàn bỗng tới gần khẽ cắn cổ Lưu Tử Khâm, dùng răng và lưỡi mút vào, hơi thở dần dần nặng hơn.
Lưu Tử Khâm sờ đầu anh, ngoan ngoãn để người ta “trồng dâu tây” một lúc, sau đó nói đầy ẩn ý, “Cậu biết chỗ này là đâu không?”
Trần Hoàn dừng một lát mới phản ứng được, chỗ này là đâu nghĩa là sao?”
Vì vậy anh chống hai tay bên người Lưu Tử Khâm, cúi đầu hỏi hắn, “Ừ? Là đâu?”
Lưu Tử Khâm sờ lên chỗ anh vừa mút, đường hoàng phổ cập khoa học cho Trần Hoàn, “Là xoang động mạch chính, ở trong chứa rất nhiều sợi collagen, cơ trơn trung gian ít, sợi co dãn khá nhiều, rất nhạy cảm với áp lực. Nói một cách đơn giản, cậu mút ở đây sẽ rất rõ.”
Trần Hoàn thực sự không nhịn được cười khẽ một tiếng, “Vậy tôi chuyển sang nơi khác.”
Nói đoạn cúi đầu xuống trao một nụ hôn nhẹ nhàng với Lưu Tử Khâm.
Buổi sáng trời quang mây tạnh mặt trời chói chang, vừa đến giữa trưa đã đổ mưa tầm tã, vì thế bác sĩ Lưu và sếp Trần hiếm khi được nghỉ chỉ có thể ở nhà ăn cơm nói chuyện phiếm và làm tình.
Trần Hoàn cắt hoa quả xong đi ra, nhìn thấy rèm cửa phòng khách kéo chặt, đèn cũng đã tắt, chính thức tạo nên không khí xem chiếu bóng. Hiếm thấy Lưu Tử Khâm không nằm co ro trên sofa, mà ngồi xếp bằng thẳng người nghiêng về phía trước, xem rất nghiêm túc.
“Đang xem gì vậy?” Trần Hoàn xiên miếng xoài đưa tới miệng hắn.
Ánh mắt Lưu Tử Khâm vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, cắn một miếng trái cây, nói không rõ, “Paths of the Soul.”
Trần Hoàn có chút ấn tượng, mấy năm trước cũng từng xem bộ phim phóng sự này, cốt truyện khá đơn giản, tóm tắt lại cùng lắm là câu chuyện về mười người Tây Tạng bình thường nhưng bất hạnh và một phụ nữ mang thai trong một ngôi làng ở nội địa Tây Tạng, đi bộ 2500 cây số hành hương đến Kailash.
Anh không nhớ chi tiết cụ thể, chỉ có ấn tượng sâu sắc với cách quay phim của đạo diễn. Cả bộ phim hầu như đều dùng ống kính cố định, không cố ý làm nổi bật bất kỳ điểm chính nào, cả quá trình giống như một người đứng xem. Tất cả ngụ ý bên trong đều dựa vào cách hiểu của khán giả, điều này trái lại càng khiến người ta tỉnh ngộ.
Trần Hoàn duỗi một tay vòng qua eo Lưu Tử Khâm, ngoài đút hoa quả cho hắn thì không làm phiền hắn nữa.
Lưu Tử Khâm ngồi ngay ngắn hai tiếng đồng hồ, lưng và thắt lưng mỏi kinh khủng, sau khi bộ phim kết thúc hắn nằm co quắp trong lòng Trần Hoàn, chậm rãi duỗi lưng một cái bằng tốc độ 0.5 lần.
“Cảm thấy thế nào?” Trần Hoàn bóp vai giúp Lưu Tử Khâm.
“Nói sao nhỉ, người không có tôn giáo tín ngưỡng như tôi không giỏi bình luận này nọ, tôi chỉ cảm thấy thành kính lại rất ngu muội,” Lưu Tử Khâm chọc miếng dưa Hami, đưa đến miệng Trần Hoàn, “À, nhưng nói thật này Trần Hoàn, là đàn ông kiểu gì cũng nên chạy một chuyến Xuyên – Tạng trong đời chứ.”
Trần Hoàn âm thầm suy tính: “Khi nào cậu có thời gian?”
Lưu Tử Khâm như nghe thấy chuyện gì rất buồn cười, tự giễu nói, “Bớt được thời gian lâu như thế, đoán chừng phải đợi đến khi tôi bảy, tám mươi tuổi về hưu.”
Ngay sau đó hắn cười ha ha không quan tâm, “Hầy, thuận miệng nói thôi.”
Buổi tối đi ngủ, sau khi dỗ Lưu Tử Khâm ngủ, Trần Hoàn mở đèn đêm dựa vào đầu giường xem máy tính bảng, xem một lát ánh mắt không nhịn được chuyển lên người đối phương. Sau vài lần Trần Hoàn không kìm lòng được, khẽ cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi Lưu Tử Khâm.
Không ngờ lúc ngẩng đầu lên đối phương bỗng mở mắt ra, vẻ mặt đắc ý nhìn anh, “Lại hôn trộm, bị tôi bắt được rồi.”
Trần Hoàn hôn chụt một cái quang minh chính đại, “Sao lại dậy rồi?”
“Nằm mơ,” Lưu Tử Khâm nói xong hai tay ôm eo Trần Hoàn, vùi mặt vào trong ngực anh, nụ cười cũng ồm ồm, “Hay thật, mơ thấy nhảy cầu trên đỉnh Everest cơ.”
Trần Hoàn bị giấc mơ kỳ lạ của hắn chọc cười, “Có cơ hội thì cùng đi.”
Sáng sớm hôm sau, bác sĩ Lưu thức dậy đã thấy Trần Hoàn ngồi trên sofa ôm máy tính bảng làm việc, thế là mồm đang đánh răng hỏi anh không rõ, “Mới sáng ra làm gì đấy?’
Trần Hoàn nghe vậy đứng lên, đưa máy tính bảng đến trước mặt hắn, lướt ngón tay vừa xem vừa giảng giải cho Lưu Tử Khâm, “Tôi xem thời gian, mấy tuần nữa là đến quốc khánh, bệnh viện cho cậu nghỉ hai ngày. Du lịch tự lái xe chắc chắn không được, nhưng có thể lên đỉnh Everest.”
Buổi sáng đầu óc Lưu Tử Khâm vẫn chưa thể nhảy số, nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, “Hả? Đây là gì?”
“Tối qua tôi đã làm mẹo rồi,” Trần Hoàn không muốn chậm trễ thời gian ăn sáng của hắn, bèn nói, “Lúc đón cậu tan làm sẽ nói rõ chi tiết, tôi đi bóc trứng gà cho cậu đã.”
“Đờ mờ!!” Sau khi phản ứng lại, Lưu Tử Khâm kéo Trần Hoàn, “Bà xã của tôi sao có thể xuất sắc đến vậy.”
Ai ngờ Trần Hoàn đầy tự hào nói, “Thua bà xã của tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất