Chương 3
Ba ngày sau, Thiên Quân cử Đại hoàng tử đến Côn Luân Hư nghênh đón tiên thể của Mặc Uyên về Côn Luân Hư. Thê tử của Đại hoàng tử Nhạc Tư nương nương đang lo lắng về chuyện không có con trai nối dõi, ở ngoài đại điện ngoại bàn việc này với Đại hoàng tử, trùng hợp là Đông Hoa Đế Quân đi ngang qua, liền cười cười thâm ý, nói: "Nhạc Tư nương nương có chuyện sầu khổ, nếu đi dạo một vòng Côn Luân Hư, có lẽ có thể giải." Vì thế, Nhạc Tư nương nương liền theo Đại hoàng tử cùng vào Côn Luân Hư.
Tiểu Kim Liên ngày đêm ngồi bên cạnh làm bạn với tiên thể của Mặc Uyên, cảm nhận được đóa sen vàng mà mình nương náu kia đã đến hạn cuối, sợ rằng chỉ ở lại ngày hôm nay nữa, thì sẽ phải rời khỏi Mặc Uyên rồi.
Đưa tay ra vuốt râu của Mặc Uyên, Tiểu Kim Liên chậm rãi nói: "Mặc Uyên, ta phải làm sao bây giờ..." Mặc Uyên không trả lời lại, lặng lẽ nằm đó, nét mặt vẫn bình thản. Chỉ có điều, dù lúc này Mặc Uyên tỉnh táo, nhưng ngài không thể nghe thấy Tiểu Kim Liên nói gì.
Đột nhiên, quanh thân Tiểu Kim Liên phát sáng, tuy rằng chỉ có mình y là có thể thấy, nhưng xác thật, y vuốt ve tay Mặc Uyên, dần dần không còn bóng dáng.
"Mặc Uyên." Tiểu Kim Liên nôn nóng hô một tiếng cuối cùng, liền biến mất ngay trong Côn Luân Hư.
Bên trong đại diện Côn Luân Hư, nhị sư huynh hấp tấp ôm hoa sen vàng xông vào: "Đại sư huynh! Không hay rồi, mới vừa nãy, hoa sen vàng đã khô héo hoàn toàn!" Nhị sư huynh nói xong, liền nhìn thấy Thiên cung Đại hoàng tử cùng nương nương liền vội vàng cúi đầu: "Đại hoàng tử, Nhạc Tư nương nương."
Điệp Phong thay nhị sư đệ vừa mới thất lễ tạ lỗi: "Đại hoàng tử, Nhạc Tư nương nương, khi nãy nhị sư đệ bởi vì đóa hoa sen vàng mà sư phụ lúc sinh thời yêu quý nhất bị khô héo, nên mới thất thố như thế. Xin đừng để ý."
Đại hoàng tử từ trước đến nay vốn hiền lành, huống hồ là hoa sen vàng yêu quý của Mặc Uyên khô héo, đây cũng là đại sự, liền cười cười với Điệp Phong: "Không sao."
Một bên Nhạc Tư lại bị đóa hoa sen khô héo kia thu hút, nhịn không được bước tới muốn chạm vào hoa sen vàng, không ngờ vừa mới đến gần đóa sen khô héo đột nhiên nở rộ, thoáng cái đã sống lại, nhưng chỉ chốc lát, liền hóa thành một luồng bạch quang nhỏ, quay chung quanh Nhạc Tư nương nương rồi dần dần tiêu tán. Nhị sư huynh ngơ ngác nhìn trong tay trống không, nhất thời không nói nên lời.
Đại hoàng tử bị dọa sợ, vội vã chạy tới ôm lấy Nhạc Tư nương nương: "Làm sao lại thế này?"
Điệp Phong hoàn hồn, dường như hiểu được gì, từ sau khi sư phụ rời đi cuối cùng cũng nở một nụ cười đầu tiên: "Sư phụ từng nói, hoa sen vàng có một ngày sẽ phải rời khỏi Côn Luân Hư, nói vậy Nhạc Tư nương nương chính là người có duyên với hoa sen vàng."
Điệp Phong nhìn mâm đặt hoa sen vàng, trong lòng nhẹ nhõm, như vậy cũng tốt, còn hơn để hoa sen vàng khô héo.
Nhạc Tư nghe Điệp Phong nói như thế, nghĩ đến lời của Đông Hoa trước đó, không khỏi cười khổ: "Thì ra là thế, thì ra là thế..."
Đại hoàng tử nói với Điệp Phong: "Mau, đưa ta đi gặp Mặc Uyên thượng thần."
Đứng trước tiên thể Mặc Uyên, Đại hoàng tử lạy ba bái với Mặc Uyên: "Ba bái này, đa tạ hoa sen vàng của thượng thần." Đại hoàng tử lại bái tiếp: "Ba bái này, là cung nghênh thượng thần đến Vô Vọng Hải."
Đợi Đại hoàng tử nói xong lời này, tất cả mọi người đều quỳ xuống: "Cung nghênh thượng thần "sư phụ" đi đến Vô Vọng Hải."
Cứ như vậy, người của Thiên tộc cùng Côn Luân Hư, mênh mông cuồn cuộn, sắc mặt nghiêm trang nâng huyền băng quan đặt tiên thể của Mặc Uyên thượng thần đi đến Vô Vọng Hải.
Mặc Uyên mới an táng ở Vô Vọng Hải chỉ một ngày, Nhạc Tư nương nương đột nhiên sắp sinh, đau khổ giãy giụa bảy ngày, rốt cuộc sinh hạ một hài tử.
Lúc đứa trẻ này sinh ra, linh khí Thiên cung chấn động, long khí tận trời, hào quang ngũ sắc phủ kín toàn bộ Thiên cung, bách điểu vờn quanh thật lâu không đi. Tất cả người Thiên cung kích động quỳ xuống: "Chúc mừng Thiên Quân đã có hoàng tử."
Thiên Quân nhìn đủ loại kỳ tượng, toàn thân không ngừng run rẩy: "Đây là cảnh tượng chỉ năm đó trưởng tử của Phụ Thần là Mặc Uyên giáng thế mới có... Thiên tộc ta, cuối cùng cũng nghênh đón một vị trữ quân! Bản quân hôm nay sẽ ban tên cho nó, là Dạ Hoa."
Bên trong Côn Luân Hư, chúng đệ tử ngẩng đầu nhìn Thiên cung rầm rộ, trong lòng buồn bã.
Lệnh Vũ nói: "Nghe nói, lúc trước khi sư phụ giáng thế, cũng là có hiện tượng như vậy."
Mọi người đều không nói gì, hôm nay huynh đệ họ tụ hợp lần cuối cùng, qua một canh giờ nữa thôi, mỗi người sẽ rời đi, đến từng nơi riêng trong Tứ Hải Bát Hoang.
Đột nhiên, một luồng sáng lóe lên trong tay Điệp Phong, trâm Linh Tố xuất hiện, chúng đệ tử vẫn còn chưa hoàn hồn, nó đã phóng lên không trung, bay về phía Thiên cung đang bao trùm trong hào quang ngũ sắc, ánh sáng trắng chợt xuất hiện giữa hào quang ngũ sắc.
Nhị sư huynh ngây người nhìn về phía ánh sáng trắng: "Đại sư huynh, chủ nhân của trâm Linh Tố này, chẳng lẽ là vị ở Cửu Trọng Thiên vừa mới giáng thế kia?"
Điệp Phong cau mày, vẻ mặt ngưng trọng: "Xem tình cảnh này, e rằng chính là như thế."
Lệnh Vũ phục hồi tinh thần lại, trong lòng đại hỉ: "Sư phụ từng nói, khi trâm Linh Tố nhận chủ thì chờ người, chúng ta lúc trước còn sầu lo trâm Linh Tố này không có bất luận động tĩnh gì. Hiện tại thì tốt rồi, trâm Linh Tố thật sự đã nhận chủ... Sư phụ, sư phụ sẽ trở về."
Điệp Phong nhìn Lệnh Vũ vừa nói vừa khóc, xoa đầu hắn cười: "Ừm, sư phụ sẽ trở về."
Không có sư phụ, đại sư huynh là trụ cột của các đệ tử, thấy Điệp Phong nói như thế, các đệ tử cũng nhịn không được nước mắt lưng tròng. Tuy rằng không biết khi nào sư phụ sẽ trở về, nhưng nhất định sẽ trở về, như vậy là tốt rồi.
Tiểu Kim Liên ngày đêm ngồi bên cạnh làm bạn với tiên thể của Mặc Uyên, cảm nhận được đóa sen vàng mà mình nương náu kia đã đến hạn cuối, sợ rằng chỉ ở lại ngày hôm nay nữa, thì sẽ phải rời khỏi Mặc Uyên rồi.
Đưa tay ra vuốt râu của Mặc Uyên, Tiểu Kim Liên chậm rãi nói: "Mặc Uyên, ta phải làm sao bây giờ..." Mặc Uyên không trả lời lại, lặng lẽ nằm đó, nét mặt vẫn bình thản. Chỉ có điều, dù lúc này Mặc Uyên tỉnh táo, nhưng ngài không thể nghe thấy Tiểu Kim Liên nói gì.
Đột nhiên, quanh thân Tiểu Kim Liên phát sáng, tuy rằng chỉ có mình y là có thể thấy, nhưng xác thật, y vuốt ve tay Mặc Uyên, dần dần không còn bóng dáng.
"Mặc Uyên." Tiểu Kim Liên nôn nóng hô một tiếng cuối cùng, liền biến mất ngay trong Côn Luân Hư.
Bên trong đại diện Côn Luân Hư, nhị sư huynh hấp tấp ôm hoa sen vàng xông vào: "Đại sư huynh! Không hay rồi, mới vừa nãy, hoa sen vàng đã khô héo hoàn toàn!" Nhị sư huynh nói xong, liền nhìn thấy Thiên cung Đại hoàng tử cùng nương nương liền vội vàng cúi đầu: "Đại hoàng tử, Nhạc Tư nương nương."
Điệp Phong thay nhị sư đệ vừa mới thất lễ tạ lỗi: "Đại hoàng tử, Nhạc Tư nương nương, khi nãy nhị sư đệ bởi vì đóa hoa sen vàng mà sư phụ lúc sinh thời yêu quý nhất bị khô héo, nên mới thất thố như thế. Xin đừng để ý."
Đại hoàng tử từ trước đến nay vốn hiền lành, huống hồ là hoa sen vàng yêu quý của Mặc Uyên khô héo, đây cũng là đại sự, liền cười cười với Điệp Phong: "Không sao."
Một bên Nhạc Tư lại bị đóa hoa sen khô héo kia thu hút, nhịn không được bước tới muốn chạm vào hoa sen vàng, không ngờ vừa mới đến gần đóa sen khô héo đột nhiên nở rộ, thoáng cái đã sống lại, nhưng chỉ chốc lát, liền hóa thành một luồng bạch quang nhỏ, quay chung quanh Nhạc Tư nương nương rồi dần dần tiêu tán. Nhị sư huynh ngơ ngác nhìn trong tay trống không, nhất thời không nói nên lời.
Đại hoàng tử bị dọa sợ, vội vã chạy tới ôm lấy Nhạc Tư nương nương: "Làm sao lại thế này?"
Điệp Phong hoàn hồn, dường như hiểu được gì, từ sau khi sư phụ rời đi cuối cùng cũng nở một nụ cười đầu tiên: "Sư phụ từng nói, hoa sen vàng có một ngày sẽ phải rời khỏi Côn Luân Hư, nói vậy Nhạc Tư nương nương chính là người có duyên với hoa sen vàng."
Điệp Phong nhìn mâm đặt hoa sen vàng, trong lòng nhẹ nhõm, như vậy cũng tốt, còn hơn để hoa sen vàng khô héo.
Nhạc Tư nghe Điệp Phong nói như thế, nghĩ đến lời của Đông Hoa trước đó, không khỏi cười khổ: "Thì ra là thế, thì ra là thế..."
Đại hoàng tử nói với Điệp Phong: "Mau, đưa ta đi gặp Mặc Uyên thượng thần."
Đứng trước tiên thể Mặc Uyên, Đại hoàng tử lạy ba bái với Mặc Uyên: "Ba bái này, đa tạ hoa sen vàng của thượng thần." Đại hoàng tử lại bái tiếp: "Ba bái này, là cung nghênh thượng thần đến Vô Vọng Hải."
Đợi Đại hoàng tử nói xong lời này, tất cả mọi người đều quỳ xuống: "Cung nghênh thượng thần "sư phụ" đi đến Vô Vọng Hải."
Cứ như vậy, người của Thiên tộc cùng Côn Luân Hư, mênh mông cuồn cuộn, sắc mặt nghiêm trang nâng huyền băng quan đặt tiên thể của Mặc Uyên thượng thần đi đến Vô Vọng Hải.
Mặc Uyên mới an táng ở Vô Vọng Hải chỉ một ngày, Nhạc Tư nương nương đột nhiên sắp sinh, đau khổ giãy giụa bảy ngày, rốt cuộc sinh hạ một hài tử.
Lúc đứa trẻ này sinh ra, linh khí Thiên cung chấn động, long khí tận trời, hào quang ngũ sắc phủ kín toàn bộ Thiên cung, bách điểu vờn quanh thật lâu không đi. Tất cả người Thiên cung kích động quỳ xuống: "Chúc mừng Thiên Quân đã có hoàng tử."
Thiên Quân nhìn đủ loại kỳ tượng, toàn thân không ngừng run rẩy: "Đây là cảnh tượng chỉ năm đó trưởng tử của Phụ Thần là Mặc Uyên giáng thế mới có... Thiên tộc ta, cuối cùng cũng nghênh đón một vị trữ quân! Bản quân hôm nay sẽ ban tên cho nó, là Dạ Hoa."
Bên trong Côn Luân Hư, chúng đệ tử ngẩng đầu nhìn Thiên cung rầm rộ, trong lòng buồn bã.
Lệnh Vũ nói: "Nghe nói, lúc trước khi sư phụ giáng thế, cũng là có hiện tượng như vậy."
Mọi người đều không nói gì, hôm nay huynh đệ họ tụ hợp lần cuối cùng, qua một canh giờ nữa thôi, mỗi người sẽ rời đi, đến từng nơi riêng trong Tứ Hải Bát Hoang.
Đột nhiên, một luồng sáng lóe lên trong tay Điệp Phong, trâm Linh Tố xuất hiện, chúng đệ tử vẫn còn chưa hoàn hồn, nó đã phóng lên không trung, bay về phía Thiên cung đang bao trùm trong hào quang ngũ sắc, ánh sáng trắng chợt xuất hiện giữa hào quang ngũ sắc.
Nhị sư huynh ngây người nhìn về phía ánh sáng trắng: "Đại sư huynh, chủ nhân của trâm Linh Tố này, chẳng lẽ là vị ở Cửu Trọng Thiên vừa mới giáng thế kia?"
Điệp Phong cau mày, vẻ mặt ngưng trọng: "Xem tình cảnh này, e rằng chính là như thế."
Lệnh Vũ phục hồi tinh thần lại, trong lòng đại hỉ: "Sư phụ từng nói, khi trâm Linh Tố nhận chủ thì chờ người, chúng ta lúc trước còn sầu lo trâm Linh Tố này không có bất luận động tĩnh gì. Hiện tại thì tốt rồi, trâm Linh Tố thật sự đã nhận chủ... Sư phụ, sư phụ sẽ trở về."
Điệp Phong nhìn Lệnh Vũ vừa nói vừa khóc, xoa đầu hắn cười: "Ừm, sư phụ sẽ trở về."
Không có sư phụ, đại sư huynh là trụ cột của các đệ tử, thấy Điệp Phong nói như thế, các đệ tử cũng nhịn không được nước mắt lưng tròng. Tuy rằng không biết khi nào sư phụ sẽ trở về, nhưng nhất định sẽ trở về, như vậy là tốt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất