Chương 102
Ở cách xa ngàn dặm, ở hậu phương, những ngọn núi sông màu đỏ yên bình.
Sở Tuần yên lặng nghe báo cáo trận chiến trước đó: “Được rồi, chú ý an toàn, chỉ cần mang Tiểu Bùi của chúng ta bình an trở về là tốt rồi.”
Nụ cười trên mặt không thể duy trì thêm một chút, y tắt đi thiết bị trò chuyện, và hỏi những người xung quanh: “Đội trưởng Lôi đâu? Người này sao lại không xuất hiện?”
Hoắc tướng quân nói: “Tiền tuyến nói không phát hiện bóng dáng đội trưởng Lôi, bọn họ nghi ngờ ông ấy đã vượt biên trốn thoát.”
“Ông ấy làm sao có thể đứng ngoài cuộc?” Sở Tuần lắc đầu, “Vị tiền bối này chỉ cần còn ở đây, chính là một quả bom hẹn giờ……”
Bất ngờ lâm trận phản chiến, không chỉ làm nổ tung căn cứ nhà xưởng ẩn mình trong núi sâu của tên Độc Vương, Lôi Phách còn đưa ra một file nén chứa nhiều tư liệu khác để làm chứng cứ phạm tội của tập đoàn Ngô Đình Mạo.
Loại chuyện này chỉ có đội trưởng Lôi làm được, một khi trở mặt lục thân cũng sẽ không nhận, trả đũa không nương tay chút nào, chỉ sợ cho đến cuối cùng Mạo gia cũng không hiểu, làm sao lại chọc vào vị đối tác này đến siết cổ và đánh ông vào chỗ chết, Lôi Phách là muốn Băng đảng Kachin của ông toàn bộ bị tiêu diệt. Là có bao nhiêu hận thù?
“Không đúng, đó là một quả bom bất ngờ mới đúng, nó có thể nổ bất cứ lúc nào! Hoàn toàn không thể dự đoán những gì ông ta sẽ làm tiếp theo.” Sở Tuần nhíu mày cười khổ, “Hơn nữa, việc này tôi dám cá, Lệ Tổng nhất định không hạ thủ hủy đi ‘viên đạn’ này được, ông ấy vẫn sẽ mềm lòng như trước, vẫn sẽ buông tha cho Lôi Phách.”
Anh có đặt cược không? Sở Tuần nhìn vương hậu của mình.
Là ai đánh cuộc với ai? rõ ràng, Hoắc tướng quân rất là chính trực không đưa ra ý kiến gì.
Ở giữa khu rừng, một dòng nước trắng xóa chảy không ngừng. Vào mùa thu, mưa nhiều, nước dưới thác chảy xiết, cuối cùng cũng hòa thành một con sông lớn.
Cảnh sát địa phương sau đó đã khám xét ngọn núi, điều khiển một số thuyền kayak bơm hơi để đi vòng quanh sông, vớt lên một đống các mảnh vỡ kim loại của chiếc trực thăng.
“Có thi thể không? Vẫn chưa tìm được?”
“Tôi nhìn thấy kền kền bay lượn, trong rừng còn có một đám chó hoang, đoán chừng đã bị ăn thịt từ lâu rồi!”
……
Doanh trại địa phương, các chiến sĩ mang thương tích trở về nghỉ ngơi. Ánh sao đầy trời dệt thành bức màn tuyệt đẹp, bao phủ mặt đất, đêm nay hiếm khi được yên tĩnh và thanh thản.
Cách doanh trại không xa, là một dãy buồng tắm vòi sen được dựng bằng ván gỗ và xi măng. Chỉ một nửa số ngăn có mái che, nửa còn lại có thể nhìn lên ngắm sao.
Những người đàn ông mạnh mẽ đang khỏa thân, dùng khăn lông rửa mặt, rửa sạch bụi và máu trên cơ thể.
Bùi Dật quay đầu lại quan sát Chung Trạch, thưởng thức và mỉm cười. Chung Trạch nhanh chóng quấn khăn lông quanh hông, đi, anh đi.
Văn Vũ không cần nói, giơ tay chỉ vào gian trong cùng: “ Đội trưởng, đến đó đi, đó mới là vị trí của cậu, có người chờ cậu cả buổi rồi.”
Đội trưởng Bùi ở trước bể nước bằng xi măng, dùng đồ dùng dùng một lần thô ráp cạo sạch cằm, đi chân trần về phía gian trong cùng.
Cánh cửa nhỏ mở ra, bóng dáng chỉ thấp thoáng một cái, người đàn ông của hắn đã duỗi tay kéo hắn vào……
Cửa đóng then cài.
Mặc dù cái then cài cửa bằng kim loại bị lung lay và không chắc chắn lắm.
Trên cằm Chương Thiệu Trì có một vết thương nhỏ bị dao cạo râu dùng một lần làm, trên xương lông mày của anh còn có vết nứt sâu hơn còn sót lại của cuộc ác đấu, ngưng tụ thành vết sẹo màu đỏ đen.
Bọn họ ôm chặt một hồi lâu, dưới vòi nước lạnh, ở trong vòng tay dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm lẫn nhau.
“Cha em lại đi rồi.” Giọng Bùi Dật ẩn dưới bọt nước, “Có thể ông ấy vẫn là, tìm Lôi tiền bối để kết thúc.”
“Hai người đó sẽ đánh nhau sao?” Chương Thiệu Trì hôn vành tai hắn.
“Cha tôi sẽ không…… chữa bệnh và cứu người, dừng cương trước bờ vực.”
Chỉ là không biết còn kịp dừng cương trước bờ vực hay không, đối phương cũng chưa chắc vui vẻ khuất phục nghe lệnh. Nhân vật càng lợi hại lại càng ngoan cố tự phụ, sẽ bằng lòng dừng cương trước bờ vực kịp thời ngăn bớt tổn thất sao, hay nói một cách khác là có chết cũng không hối cải!
Nước lạnh không ngừng dội lên người. Sống lưng Chương Thiệu Trì rùng mình, dùng bả vai che lấy Tiểu Bùi, lật người lại, ấn lên tấm ván gỗ ngăn.
Một đoạn khe hở phía dưới gian phòng, có thể nhìn thấy rõ ràng bọn họ dán sát hai chân……
Thiếu tá Văn Vũ đã quen với tình huống như vậy, nên nhắm mắt làm ngơ, cúi xuống dưới một vòi phun khác dùng bọt biển gội đầu.
Rõ ràng cách vách đang nổ súng đánh giặc, vẫn có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếng thở dốc gần bên tai vẫn mặt không đổi sắc, hoàn mỹ duy trì được sự bình tĩnh của một tay súng bắn tỉa. Tắm rửa và để phòng bên cạnh làm loạn đi.
Chung Trạch không chịu được đỏ mặt, vung lung tung vài cái, bọt biển cũng chưa rửa sạch, quấn khăn tắm lớn chạy trối chết.
Luôn bị đội trưởng đại nhân đùa giỡn khi nào thì khai bao, nên vẫn luôn giữ được vẻ e thẹn, ngại ngùng này.
Hai người đặt lên cùng một chỗ trên vách ván gỗ trơn trượt, mười ngón đan vào nhau……
Bùi Dật hôn lên mu bàn tay người yêu, hôn lên ngón tay kia, dấu nhẫn mà chính mình cắn ra còn có thể nhìn thấy, cảm giác thật sự rất ngọt ngào.
Nghĩ đến cuộc chiến mạo hiểm đêm qua, còn có một số tình huống bất ngờ mà nếu là người phàm đều không khỏi kinh ngạc. Chương Thiệu Trì ghé vào tai Bùi Dật thở hổn hển: “Đội trưởng Lôi thiếu chút nữa nhận nhầm rồi, có phải anh đặc biệt giống cha em không?”
“Hả?” Bùi Dật đang trong tâm trạng phấn khích và mơ hồ.
Chương tổng nói nhỏ vào tai: “Ý anh là, cha ruột của em, có giống không anh?”
Loại liên tưởng này ở một số trường hợp cụ thể cũng không hay lắm, quả thực làm cho người ta tức giận, Bùi Dật nhíu mày gạt ra: “Anh một chút cũng không giống…… Anh như vậy, ah, đừng náo loạn ……”
“Trước kia không biết cũng không cảm thấy, bây giờ càng nhìn càng giống chính mình.” thời điểm Chương Thiệu Trì làm việc giọng nói gợi cảm, “A, em có thể cho anh làm ba ba số 4 của em.”
Không thể chịu đựng được nữa, đứa con trai ngoan muốn kháng nghị, muốn đánh nhau. Bên trong vách ngăn gỗ có một trận gà bay chó sủa!
Nước “phốc” bắn lên tung tóe lên mặt vị đàn ông bên cạnh.
Văn Vũ: “…………”
Văn Vũ nói: “Đội trưởng, tấm ván không chắc chắn, sắp sụp.”
Cuối cùng cũng tắm xong, không chịu nổi nữa, Văn Vũ trùm khăn tắm lớn lên đầu, bước đi không thèm nhìn lại. Trước kia dưới bầu trời xanh trên đỉnh đầu đã từng nói qua “Đội trưởng, tôi luôn ở đây”, loại lời thề rất buồn nôn này, thực sự muốn ném lại vào mặt đội trưởng của hắn.
Bùi Dật mặt đầy nước, cổ ngẩng cao thành hình vòng cung đẹp mắt…… Trong tầm mắt là những tinh vân lộng lẫy đan xen dày đặc trên bầu trời, như một dòng chảy kể lại nhiều câu chuyện xảy ra qua nhiều thế hệ, rừng sâu nhuốm máu, trời cao dâng trào.
Hắn quay đầu lại đòi hôn, hôn người phía sau.
Chương Thiệu Trì cũng hôn lại hắn, bá đạo lại ôn nhu mà uy hiếp hắn, “Sao, anh không giống sao?”
“Bảo bối, gọi anh một tiếng ba, gọi một cái, anh muốn nghe một chút…”
Bùi Dật tựa đầu lên tấm gỗ ẩm ướt, môi khẽ nhúc nhích, không biết có thỏa mãn thú vui của Sugar Daddy hay không.
Cảm giác ấm áp và an toàn đến cực hạn làm hắn buông bỏ hết mọi phòng bị, gọi là bất cứ gì hắn cũng sẵn sàng thuận theo. Trôi dạt trong trong sóng to gió lớn nhiều năm, giãy dụa trên hòn đảo cô đơn của tâm hồn, cuối cùng cũng có một ngày hắn bước lên đất liền, bỏ qua một bên mọi cánh cửa quanh co tà đạo, tìm ra hướng đi đúng đắn của cuộc đời. Hắn cảm kích người bên cạnh đã dùng tấm lòng bao dung tiếp nhận hắn, bảo vệ hắn lâu như vậy, chưa bao giờ từ bỏ.
Hắn ở dưới vực sâu, cũng luôn không buông bỏ chút ánh sáng trên đỉnh đầu.
……
Chiến dịch lục soát núi bị cảnh sát địa phương kết thúc qua loa, chỉ tìm thấy hai Mã Tử bị bắn rơi trong rừng ở gần đó. Quả nhiên đã bị động vật gặm đến không thành hình dáng, rơi vào kết cục tàn khốc nhất.
Một chiến sĩ đơn độc đeo trường thương trên lưng vẫn đang xuyên qua những con đường mòn trong rừng rậm, kiên trì, hy vọng tìm được dấu vết để lại, cũng muốn nhổ cỏ tận gốc.
“Sở Tuần, tôi vẫn lo lắng cho sự an toàn của Tiểu Bùi. Hắn là một mục tiêu bị bại lộ, hắn cần được bảo vệ……”
Tuyệt đối không được lưu lại hậu hoạn. Đó luôn là một mối đe dọa lớn cho những người còn sống.
Nhất là khi tất cả sự thật đã được phơi bày.
Cách đó hàng ngàn dặm, trên thảo nguyên phía bắc Trường Thành, ngựa đang thong dong gặm cỏ, có người đang ngồi bên ngoài nhà bạt ngắm hoàng hôn và mây đỏ.
Bùi nhị thiếu gia cùng bạn bè trong giới võ thuật của hắn đi ra ngoài cưỡi ngựa, điên cả ngày cũng không trở về, dù sao cũng không có ai quan tâm đến con khỉ nhỏ này.
Gói du lịch gia đình Nhà bạt xa hoa, chỉ thiếu đứa con trai lớn, khiến hai vợ chồng Bùi Chi Tấn rầu rĩ không vui lại tràn đầy lo lắng, chỉ nhớ thương đứa con trai lớn.
Bùi Chi Tấn chia đồ ăn vặt của mình ra và đút cho những con dê nhỏ bên ngoài lều trại.
Từ Khởi Thường chê cười ông: “Con dê này, có thể bị giết mổ và dọn lên bàn vào ngày mai, nó sẽ được làm thành thịt dê nướng cho gia đình chúng ta.”
Lão Bùi tiên sinh đặc biệt mềm lòng: “Ai da, vẫn còn là dê con, ta cũng không nỡ ăn.”
Từ Khởi Thường cười: “Nướng đặt lên bàn là bị con trai ông ăn sạch! Diễm Diễm ăn được lắm, một mình hắn có thể ăn cả một con!”
Bùi Chi Tấn nhìn đằng xa xa, những con ngựa, đàn dê, mặt trời đỏ rực cùng những ngọn núi và nhớ lại năm đó.
Lại lấy di động ra, hai vợ chồng lặng lẽ chia sẻ bí mật, và ngắm ảnh của cậu con trai lớn: “Ông xem, lớn lên giống y như cha ruột của nó……”
Tại nhà cũ ở Yến Thành, nơi gặp gỡ bạn cũ. Bùi tiên sinh nhận nuôi nấng đứa con riêng này đã hỏi: “Đứa trẻ tên gì?”
“Cả hai chúng tôi đều rất thích, Lệ Đình Châu”, Lệ Hàn Giang sảng khoái cười nói, “Nhà văn lớn, ngài thấy thế nào?”
Bùi Chi Tấn gật đầu đồng ý: “Cái tên này tốt, không tệ, rất dễ nghe.”
Lệ Hàn Giang không chút do dự: “Anh đổi tên cho nó đi, đổi thành không có bất kỳ liên hệ nào với chúng tôi.”
“Chỉ cần sử dụng cây gia phả gia đình anh, hoặc là tùy tiện một cái tên ngẫu nhiên. Tốt nhất là nên tránh xa chủ đề, đừng để bất cứ ai nhìn ra nó cùng tôi có một chút liên quan gì.”
Từ Khởi Thường ngồi trên ghế xoa xoa váy của mình, vẻ mặt có chút cô đơn: “Bảo bối của chúng ta sau này sẽ không về nhà sao? Tên cũng phải đổi lại thành con của người ta chứ?”
“Ai, vốn dĩ là bảo bối của người ta, bằng không bà đi hỏi ý kiến của đứa nhỏ?” Bùi Chi Tấn giơ tay lên chỉ vào “tiểu nhị” xa xa nhảy lên lưng ngựa nhảy nhót cười đùa, “Bà xem đứa của chúng ta luôn ầm ĩ, cũng kém quá xa.”
Từ Khởi Thường: “Tôi không dám hỏi, tôi không nỡ.”
Bùi Chi Tấn: “Dù sao thì đứa nhỏ cũng đã về rồi, bình an một điều may mắn, chúng ta về nhà ăn một bữa cơm đoàn viên đi.”
……
Cùng lúc đó, Bùi Dật đang trằn trọc trên máy bay về nước, chen chúc ở chỗ ngồi bên cửa sổ hạng phổ thông, trùm chăn ngủ.
Chương tổng cùng vị thiếu gia này một tấc cũng không rời, chính là vệ sĩ bên người.
Trong lỗ tai hắn một lần nữa khảm một cái tai nghe kiểu nút, nhưng mà ở trong mắt Đội trưởng Bùi, loại đồ chơi đơn sơ tạm thời lắp ráp này, thực sự không dễ sử dụng, quả thực giống như nhét một cái máy trợ thính.
Thời điểm vừa hạ cánh hắn lập tức được kết nối: “Thế nào rồi?”
Giọng nói của sư phụ Sở Tuần: “Chương tổng ở bên cạnh con đâu?”
Bùi Dật: “Ở đây.”
Giọng Sở Tuần yếu ớt nhưng rất nghiêm túc, rất quyết đoán: “Đội trưởng Bùi, con cần được bảo vệ 24/24, tiểu đội ta cử đến đã ở sảnh chờ, đặc biệt chờ con. Con đi ra khỏi cầu hành lang, và tiến vào vòng bảo vệ của chúng ta, hiểu không?”
Bùi Dật trong lòng đại khái hiểu rõ: “Cái gì?”
“Cho đến nay vẫn chưa tìm thấy thi thể của Ngô Đình Mạo……” Sở Tuần giải thích, “Hành động lần này vốn là tiền trảm hậu tấu, trốn tránh dân địa phương, sau đó mới liên hợp lục soát núi, chính là sợ nội bộ không đáng tin cậy, luôn để lộ tin tức sẽ kéo chân sau chúng ta. Nhưng trực giác của ta vẫn cho rằng, lão Độc Vương có khả năng may mắn còn sống và chạy thoát…… Con cần mức độ bảo vệ cao nhất.”
“Con, vậy trước tiên con không thể trở về nhà!” Bùi Dật nhanh chóng liếc mắt nhìn người bên cạnh, thật sự muốn trói Chương tổng nhà hắn vào thắt lưng để một tấc cũng không rời khỏi hắn, “Con sẽ ở lại văn phòng, ngủ dưới đất. Sư phụ, đưa vị hôn phu của con vào văn phòng được không?”
“Con cảm thấy được không?” Sở Tuần hỏi lại.
“Thầy và Hoắc sư phụ của con chưa từng ngủ với nhau trong văn phòng à?” Bùi Dật thấp giọng phản đối.
“Con nói có lý, được.” Sở Tuần bị chọc vào điểm yếu lập tức thỏa hiệp, đứa nhỏ này.
Thời điểm Bùi Dật đi ra khỏi cầu hành lang, liếc mắt một cái liền tìm được trong đám đông có năm sáu vệ sĩ mặc thường phục không giống với bóng dáng tinh tế của du khách bình thường.
Hắn đột nhiên dừng chân, ngây ngẩn cả người, nhớ tới chuyện cực kỳ quan trọng. Hắn xoay người hỏi Chương tổng: “Baba và em trai của em đâu? Diễm Diễm đâu?…… Gia đình em bây giờ ở đâu?”
Chương tổng: “……”
Chương Thiệu Trì phản ứng lại trong một giây, giữ lấy lỗ tai vừa nói vừa nắm lấy Bùi Dật rời đi: “Bọn họ đã đặt một chuyến đi đến thảo nguyên, nếu thật sự đi du lịch, ngay bây giờ cũng có thể đang trở về.”
Mặt Bùi Dật lập tức căng thẳng: “Em đi đón người nhà.”
……
Ngay tại sân bay có lượng hành khách lớn nhất Yến Thành này, nhiều nhóm người tranh nhau từng giây từng phút để hội tụ trong nhà ga dòng người nhộn nhịp này.
Đoàn du lịch riêng của Bùi thị cũng vừa xuống máy bay.
Bùi nhị thiếu gia vừa kéo vành mũ lên vừa kéo một cái vali cỡ lớn vẫn bị vài người hâm mộ chuyên đóng quân ở sân bay nhận ra ngay tại chỗ.
Tên nhóc này này rất giỏi thu hút người khác, nở nụ cười đặc trưng, vẫy tay chào người hâm mộ của mình xong duỗi đôi chân dài nhanh chóng chạy trốn, dẫn ba mẹ xuyên qua lối đi dành cho khách VIP. Hành trình riêng tư, không tiện cho chữ ký!
Bùi Diễm liên tục gọi điện nói chuyện với trợ lý đến sân bay đón: “Ai, đã đến nơi rồi, đi ra luôn rồi, ven đường, cậu ở đâu vậy?”
“Cậu đang ở đâu?” Bùi Diễm nhìn lên làn đường, “Fans của tôi đều nhìn thấy rồi, chụp ảnh chung cũng được hai vòng rồi cậu còn chưa nhìn thấy tôi!”
Bên kia lối đi, Đội trưởng Bùi điên cuồng đoạt mạng CALL liên hoàn, trong lòng bắt đầu sốt ruột: “Sao không trả lời? Tên khốn này luôn đường dây bận!”
Diễm Diễm.
Ba mẹ.
Chương Thiệu Trì bấm số khác trước một bước: “Ba, là con.”
Người trả lời cuộc gọi này là Bùi Chi Tấn, sửng sốt: “……”
Chương Thiệu Trì: “…………”
Tình thế khẩn cấp, theo bản năng, trong lòng đã xem đối phương đều là người một nhà, thân trong gia đình của mình. Chương Thiệu Trì rất bình tĩnh: “Lão gia, hiện tại ba ở đâu?…… Cổng đón, ven đường?
“Được rồi, ba nghe con nói, ba lập tức quay lại, không được đi đường chính, quay trở lại. Ba và Diễm Diễm chờ, chúng ta cùng nhau……”
Bùi Chi Tấn: “À, có chuyện gì vậy?”
Từ Khởi Thường buồn bực: “Trong điện thoại là ai vậy?”
Bùi Diễm đã ném một vali hành lý lớn vào cốp xe, quay đầu lại: “Hai người ngơ ngác cái gì vậy, lên xe đi!”
“Ừm, chuyện là, Chương……” Bùi Chi Tấn giao tiếp cùng vị con rể này rất khách khí, “Tiểu Chương, nhưng người đón chúng ta đã tới rồi, ta cảm thấy hôm nay không cần phiền xe của con nữa.”
Bùi Diễm: “?!”
“Baba!” Bùi Dật rất hung dữ đoạt lấy điện thoại, một tay chống lan can nhảy qua chướng ngại vật, bỏ qua sự ngăn cản của cảnh sát sân bay phía sau “Này, anh, anh làm gì vậy? anh không thể đi lối này”……
Bùi Dật lao ra khỏi đám đông: “Ba ba, bây giờ đưa mẹ và Diễm Diễm quay lại phía sau nhà ga, người của bọn con sẽ đón chúng ta, bọn con đã tới rồi, ba không cần đi ra ngoài ——”
Trên kênh, đồng đội hỗ trợ điện tử của hắn đã liên tục cảnh báo: “Sếp, phát hiện được một tín hiệu không xác định ở gần sân bay, có hàng rào điện tử đang quấy nhiễu thiết bị của chúng ta.”
Bùi Chi Tấn cầm điện thoại và do dự: “Được rồi, vậy không lên xe nữa? A, chờ một chút……”
Chính là trực giác quấy phá mà dây thần kinh mẫn cảm như bị một tia sét đánh trúng, Bùi Dật trong đầu lên“Ong” một tiếng cùng với nội tâm sầu lo sinh ra cộng hưởng mãnh liệt. Vinh Quang Huy Hoàng quét qua trên chiến trường ngày hôm qua, những lời thì thầm bên tai giữa người yêu đều bị nỗi lo lắng lớn lúc này nuốt chửng.
Hắn chạy điên cuồng trong sảnh sân bay và hét lên trên điện thoại: “Ba ba, ba bị làm sao vậy!…… Diễm Diễm!”
Điện thoại ở ngay bên tai Đội trưởng Bùi, “Xoạch”, cúp máy.
Không còn âm thanh nữa.
Khi gọi lại, những gì nghe được là một âm báo bận rộn không ngừng khiến người nghe bực bội, không ai nghe điện thoại nữa.
“Ba ba?!”
……
Làn đường đón khách bất ngờ xảy ra tai nạn, ùn tắc nghiêm trọng, vô số phương tiện và người dân không hiểu chuyện gì xảy ra.
Gần nhà ga sân bay, còi báo động đột nhiên phát ra, tiếng gào thét, tiếng thắng xe bén nhọn, tiếng la hét từ máy bộ đàm……
Vô số bóng dáng tinh anh mặc áo chống đạn màu đen, cầm súng xông vào hiện trường, tìm kiếm, bao vây và nhanh chóng khóa phương hướng mục tiêu.
Ngay bên cạnh nhà ga này, trên tầng hai của một nhà ga đang xây dựng ở sân bay, bầu trời trong xanh như tẩy rửa, một chiếc máy bay xuyên qua những đám mây.
Hai vợ chồng Bùi gia cực kỳ kinh ngạc đến thất hồn lạc phách, không ngờ đi ra ngoài chơi một chuyến du lịch gia đình trọn gói lại gặp phải một màn khiếp sợ điên cuồng, không thể ra khỏi sân bay.
Trước mắt bọn họ là một gương mặt dữ tợn không nguyên vẹn, mang theo dấu vết bị bỏng, một tay co quắp, rõ ràng đã bị thương nhưng vẫn ngoan cường như thế, liều mạng, muốn báo thù?
Người trước mắt này dĩ nhiên là cá lọt lưới, Độc Vương Ngô Đình Mạo.
“Ha ha ha……” Nở nụ cười thảm thiết đáng sợ, giọng nói khàn khàn đứt quãng, cũng có thể nghe ra hành trình này không hề dễ dàng.
Sau vụ việc, sẽ truy cứu sự cố trách nhiệm nghiêm trọng này, các thủ tục kiểm tra an ninh container tại sân bay của hai bên chuyến bay này, cùng với hải quan phụ trách kiểm dịch biên phòng, kiểm tra, toàn bộ đều phải bị xử phạt lột da.
Chuyện cho tới bây giờ, nếu như vị lão già này còn có thể có một chút hối hận, thành thật khai nhận những tội ác lịch sử để lại trước tòa, còn có thể có cơ hội siêu thoát và kiếp sau đầu thai được tốt. Nhưng mà, nỗi tuyệt vọng không còn gì và nỗi hận thù phải trả đã khiến người này chọn con đường không có đường lui. Nhìn từ góc độ này mà nói,anh hùng thời loạn còn có vài phần tâm huyết.
Bùi Dật lao lên sân thượng hướng về phía trời xanh và nắng vàng. Sắc mặt hắn tái nhợt, sao có thể như vậy!
Kẻ thù lại lần nữa gặp nhau, những gì họ nhìn thấy là một cảnh rất có sức công kích: Ngô Đình Mạo dùng nòng súng chĩa vào đầu Bùi Diễm, dùng hầu âm uy hiếp, gầm gừ.
Bùi nhị thiếu gia thời điểm quan trọng còn rất anh dũng, lâm nguy cũng không có sợ hãi, rất đàn ông đẩy ba mẹ hắn ra trước, phất phất tay ra hiệu cho họ ra xa một chút, xa một chút xa một chút, đừng sợ hãi!
Chủ nghĩa anh hùng trong phim võ thuật đã diễn nhiều, nhưng trận này rốt cuộc không phải đang đóng phim, mà là thật sự. Chỉ là, họng súng lạnh băng kề sát da đầu, bọn bắt cóc châm ngòi cho một trận ác chiến, sau khi hô ACTION, thì không ai gọi CẮT cho hắn, cảnh tượng có chút khó giải quyết.
Bùi Diễm liếc bọn bắt cóc: “Ông là ai vậy? Ông muốn làm gì?”
Ngô Đình Mạo hỏi: “Nhóc con, màyi cũng họ Bùi?”
Bùi Diễm cứng rắn nói: “Đúng vậy, tôi họ Bùi. Ông muốn tiền tôi không có, muốn đánh nhau tôi theo hầu!”
Bùi Dật bước lại gần: “Mạo gia, người ông muốn tìm là tôi, tôi ở đây.”
Ngô Đình Mạo trợn đôi mắt màu xám nâu nhiễm máu, gật gật đầu: “Nhóc con, cuối cùng ta cũng tra ra cậu là ai…… Đội trưởng Bùi, cậu thật lợi hại, bội phục.”
Bùi Dật cũng gật đầu: “Buông những người không liên quan, ông nổ súng vào tôi đi.”
Ngô Đình Mạo: “Nếu ta giết thằng nhóc này, cậu có sợ hãi không, có đau lòng không?”
Đáy mắt Bùi Dật nổi lên hơi nước phản chiếu ánh mặt trời: “Hắn họ Bùi, tôi không phải họ Bùi, đừng lẫn lộn. Kẻ thù mà ông đang tìm là tôi.”
Bùi lão tiên sinh hai tay run rẩy, nói không nên lời. Từ Khởi Thường một tay che miệng, nước mắt chảy xuống lại không dám khóc thành tiếng, đó là hai đứa con của bọn họ!
Chung quanh không chuyển động lớn, không có khoa trương đấu tranh anh dũng, hoặc là ồn ào hô to khuyên hàng. Rất nhiều khẩu súng, từ mọi hướng, góc độ và vị trí, từ xa bao vây kẻ bắt cóc liều mạng dám xông vào cửa ải.
Các tay súng bắn tỉa ở điểm cao toàn bộ vào vị trí, tội phạm truy nã không thể chạy thoát.
Đây rõ ràng sẽ không phải là một cuộc báo thù rực rỡ và thành công, mà là “Quốc phá sơn hà toái”, Độc Vương tự biết vô vọng đông sơn tái khởi, sự nghiệp cùng vương quốc bị hủy hết, trước khi chết biết rõ ràng, lại kéo một hai cái đệm lưng, toàn bộ chết chung một chỗ.
“Đội trưởng Bùi……” Ngô Đình Mạo thở dài.
Bùi Dật gật đầu: “Lão tiền bối, mọi chuyện đã kết thúc, ông bỏ qua khúc mắc, buông súng xuống, chúng ta nói chuyện.”
Chương Thiệu Trì cũng hai tay cầm súng, động tác vô cùng yên lặng, chậm rãi đứng cách đó ba mươi mét. Ở một góc độ khác, đang đứng sau kẻ bắt cóc mấy chục mét là Lệ Hàn Giang, tất cả mọi người đều ở đây.
Ngô Đình Mạo khàn giọng hỏi: “Lão tử muốn biết, cha cậu, cái người đàn ông đêm khuya tế quét nghĩa địa kia, rốt cuộc là ai?”
Chương Thiệu Trì: “…… Là tôi.”
Bùi Dật: “Không!”
Lệ Hàn Giang ở phía sau tiếp lời: “Là ta.”
Chương Thiệu Trì: “Là tôi, chĩa súng vào tôi, có bản lĩnh anh nổ súng vào tôi!”
Bản thân trùm ma túy đều nhận lầm, một mớ hỗn độn cũng rất khó để phân biệt sự thật, chỉ sợ cũng không thể hiểu nổi cảnh tượng hôm nay. Đây không chỉ là một vòng tròn hỏa lực không thể phá vỡ, mà còn là một liên minh chính nghĩa không thể phá vỡ.
Chương Thiệu Trì đứng nghiêng người một mắt nhắm chuẩn, nói đến giống như thật: “Mạo gia ông nhìn không ra sao? Không nhận ra khuôn mặt của tôi? Tôi là người trong video ghi hình, người ông muốn tìm, người tế bái tảo mộ trong nghĩa trang của Liêu cảnh đốc. Ông buông tên nhóc vô dụng trong tay ra, có thù oán gì tìm tôi.”
“Người ông muốn tìm là ta.” Lệ Hàn Giang cắt ngang Chương Thiệu Trì, đồng thời giơ súng nhắm vào, “Ông quay đầu lại đi, Độc Vương, trước khi chết chúng ta cũng nên gặp mặt một lần, quen biết mặt mũi.”
Trong kênh, Phạm Cao cố gắng dùng giọng nói không chút run sợ để cảnh báo: “Trên người lão già hẳn là buộc một vòng bom điện tử, có kíp nổ điều khiển bằng điện. Lớn tuổi như vậy thế nhưng còn chơi bom thịt người, tập kích kiểu tự sát, sếp ra tay phải cẩn thận nha.”
Oan oan tương báo khi nào dứt, nhưng đoạn thù oán không giải được này, cuối cùng nhất định là muốn máu bắn tung tóe tại chỗ, ai cũng không có đường lui.
Bầu trời đột nhiên tối xuống, những đám mây dày đặc che khuất mặt trời, gió nổi lên, cát đá bay tứ tung.
Người đàn ông tóc đen mặc áo đen từ đâu bước ra, khuôn mặt lạnh lùng, nở nụ cười quỷ dị, từng bước từng bước dọc theo mép sân thượng đi tới, tương đối bình tĩnh dưới rất nhiều họng súng nhắm vào.
Ngô Đình Mạo cũng nhìn thấy, thật con mẹ nó oan gia ngõ hẹp…… Đội trưởng Lôi.
Lão Độc Vương hiện tại muốn giết chết nhất khẳng định không phải họ Bùi, mà là Lôi Phách.
Tức đến hộc máu hận đến thấu xương, hận không thể bầm thây thành vạn mảnh!
Lúc này, cách đó mấy chục km, phòng điều khiển điện tử, phòng lưu trữ và văn phòng làm việc của Cục Trưởng ở Lầu Sáu Góc, chỉ trong nửa giờ, máy tính toàn bộ gặp phải công kích, hệ thống tiếp tục bị hack, những tường phòng hộ đều không ngăn được sự tấn công điên cuồng của gói dữ liệu.
Sở tổng chống người khỏi ghế sô pha, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trên bàn làm việc.
Máy tính “i” một tiếng chuyển sang màn hình đen, sau đó đột nhiên xuất hiện màn hình văn bản. Hacker tâm tư quỷ dị chính là dùng thủ đoạn kiêu ngạo như vậy để nói chuyện với bọn họ.
Hình ảnh giống mặt lá bài poker, chiếm trọn màn hình, mãnh liệt đánh vào giống như bắt lấy cơ hội cuối cùng này, phát tiết những cảm xúc tích lũy trong mười năm, hai mươi năm, như dời non lấp biển.
Những lá bài chính là trong hồi ức, kể lại, những người không may trở thành nạn nhân trong trận chiến kéo dài và tra tấn lòng người này.
Ninh Phi Ngữ, TeaCake……
Hoàng vĩnh phong, Eclipse……
Lãnh Hộc, Anarconda……
Lãnh Kiêu, Mask……
Từng bức ảnh với tông màu quỷ dị, được bao phủ bởi ánh sáng lạnh lẽo lao vào tầm nhìn, cùng với tên mã của họ.
Tất cả mọi người trong văn phòng trầm mặc nhìn, từng bức chân dung lóe lên trên màn hình, người cuối cùng lọt vào tầm mắt, hóa ra chính là lão trùm ma túy lớn hôm nay đến sân bay bắt cóc con tin.
Ngô Đình mạo, người được mệnh danh là “Opium Lord” ở Đông Nam Á, chính là đỉnh đỉnh đại danh “Độc Vương”.
“Là Lôi Phách.”
“Hắn đang xâm nhập vào hệ thống của chúng ta, dùng phương thức này truyền đạt những gì hắn muốn nói.”
“Những thứ này giống như là hiến tế của hắn trong hành động này, theo đuổi một loại cảm giác nghi thức cuồng nhiệt.”
Sở Tuần đọc thầm những cái tên kia, rốt cục đọc ra chuỗi chữ cái đầu tiên này: T-E-A-M-O.
“Tôi biết hắn muốn nói cái gì.” Giọng Sở Tuần phiêu đãng trong phòng, “Đây là một tình báo đã được mã hóa, tình báo cuối cùng, vẫn là phát cho sư huynh hắn, Te Amo……”
Lúc này lại phát ra những lời này, chói mắt lại thấm vào lòng. Tất cả các thẻ bắt đầu phát sáng, lộn xộn, nhấp nháy trở lại màn hình va chạm nhau và chạm vào trái tim của mọi người. Những người đã chết không thể sống lại, còn có những người còn sống tạm ở trên đời.
Cuối cùng, tất cả các thẻ bị xóa khỏi máy tính trở thành hư không. Sau một màn đen kinh hoàng, trên mặt bàn lòe ra át chủ bài cuối cùng.
Tế phẩm cuối cùng trong trận thảo phạt tình cảm và lòng người này.
Một con rắn lớn giống như nhung tơ đen, cao quý mà ưu nhã, thân hình co ro, đôi mắt lạnh lùng và mê hoặc.
Một hàng chữ in hoa nguệch ngoạc xuất hiện ở cuối màn hình: BLACK MAMBA …
Luôn luôn bình tĩnh tự kiềm chế như Sở Tuần, mà môi cùng ngón tay đều run rẩy, tựa hồ hiểu được sắp xảy ra chuyện gì, khuôn mặt trắng như tuyết cuối cùng lộ ra gợn sóng xúc động: “ Hiến tế cuối cùng, là chính hắn.”
Sở Tuần yên lặng nghe báo cáo trận chiến trước đó: “Được rồi, chú ý an toàn, chỉ cần mang Tiểu Bùi của chúng ta bình an trở về là tốt rồi.”
Nụ cười trên mặt không thể duy trì thêm một chút, y tắt đi thiết bị trò chuyện, và hỏi những người xung quanh: “Đội trưởng Lôi đâu? Người này sao lại không xuất hiện?”
Hoắc tướng quân nói: “Tiền tuyến nói không phát hiện bóng dáng đội trưởng Lôi, bọn họ nghi ngờ ông ấy đã vượt biên trốn thoát.”
“Ông ấy làm sao có thể đứng ngoài cuộc?” Sở Tuần lắc đầu, “Vị tiền bối này chỉ cần còn ở đây, chính là một quả bom hẹn giờ……”
Bất ngờ lâm trận phản chiến, không chỉ làm nổ tung căn cứ nhà xưởng ẩn mình trong núi sâu của tên Độc Vương, Lôi Phách còn đưa ra một file nén chứa nhiều tư liệu khác để làm chứng cứ phạm tội của tập đoàn Ngô Đình Mạo.
Loại chuyện này chỉ có đội trưởng Lôi làm được, một khi trở mặt lục thân cũng sẽ không nhận, trả đũa không nương tay chút nào, chỉ sợ cho đến cuối cùng Mạo gia cũng không hiểu, làm sao lại chọc vào vị đối tác này đến siết cổ và đánh ông vào chỗ chết, Lôi Phách là muốn Băng đảng Kachin của ông toàn bộ bị tiêu diệt. Là có bao nhiêu hận thù?
“Không đúng, đó là một quả bom bất ngờ mới đúng, nó có thể nổ bất cứ lúc nào! Hoàn toàn không thể dự đoán những gì ông ta sẽ làm tiếp theo.” Sở Tuần nhíu mày cười khổ, “Hơn nữa, việc này tôi dám cá, Lệ Tổng nhất định không hạ thủ hủy đi ‘viên đạn’ này được, ông ấy vẫn sẽ mềm lòng như trước, vẫn sẽ buông tha cho Lôi Phách.”
Anh có đặt cược không? Sở Tuần nhìn vương hậu của mình.
Là ai đánh cuộc với ai? rõ ràng, Hoắc tướng quân rất là chính trực không đưa ra ý kiến gì.
Ở giữa khu rừng, một dòng nước trắng xóa chảy không ngừng. Vào mùa thu, mưa nhiều, nước dưới thác chảy xiết, cuối cùng cũng hòa thành một con sông lớn.
Cảnh sát địa phương sau đó đã khám xét ngọn núi, điều khiển một số thuyền kayak bơm hơi để đi vòng quanh sông, vớt lên một đống các mảnh vỡ kim loại của chiếc trực thăng.
“Có thi thể không? Vẫn chưa tìm được?”
“Tôi nhìn thấy kền kền bay lượn, trong rừng còn có một đám chó hoang, đoán chừng đã bị ăn thịt từ lâu rồi!”
……
Doanh trại địa phương, các chiến sĩ mang thương tích trở về nghỉ ngơi. Ánh sao đầy trời dệt thành bức màn tuyệt đẹp, bao phủ mặt đất, đêm nay hiếm khi được yên tĩnh và thanh thản.
Cách doanh trại không xa, là một dãy buồng tắm vòi sen được dựng bằng ván gỗ và xi măng. Chỉ một nửa số ngăn có mái che, nửa còn lại có thể nhìn lên ngắm sao.
Những người đàn ông mạnh mẽ đang khỏa thân, dùng khăn lông rửa mặt, rửa sạch bụi và máu trên cơ thể.
Bùi Dật quay đầu lại quan sát Chung Trạch, thưởng thức và mỉm cười. Chung Trạch nhanh chóng quấn khăn lông quanh hông, đi, anh đi.
Văn Vũ không cần nói, giơ tay chỉ vào gian trong cùng: “ Đội trưởng, đến đó đi, đó mới là vị trí của cậu, có người chờ cậu cả buổi rồi.”
Đội trưởng Bùi ở trước bể nước bằng xi măng, dùng đồ dùng dùng một lần thô ráp cạo sạch cằm, đi chân trần về phía gian trong cùng.
Cánh cửa nhỏ mở ra, bóng dáng chỉ thấp thoáng một cái, người đàn ông của hắn đã duỗi tay kéo hắn vào……
Cửa đóng then cài.
Mặc dù cái then cài cửa bằng kim loại bị lung lay và không chắc chắn lắm.
Trên cằm Chương Thiệu Trì có một vết thương nhỏ bị dao cạo râu dùng một lần làm, trên xương lông mày của anh còn có vết nứt sâu hơn còn sót lại của cuộc ác đấu, ngưng tụ thành vết sẹo màu đỏ đen.
Bọn họ ôm chặt một hồi lâu, dưới vòi nước lạnh, ở trong vòng tay dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm lẫn nhau.
“Cha em lại đi rồi.” Giọng Bùi Dật ẩn dưới bọt nước, “Có thể ông ấy vẫn là, tìm Lôi tiền bối để kết thúc.”
“Hai người đó sẽ đánh nhau sao?” Chương Thiệu Trì hôn vành tai hắn.
“Cha tôi sẽ không…… chữa bệnh và cứu người, dừng cương trước bờ vực.”
Chỉ là không biết còn kịp dừng cương trước bờ vực hay không, đối phương cũng chưa chắc vui vẻ khuất phục nghe lệnh. Nhân vật càng lợi hại lại càng ngoan cố tự phụ, sẽ bằng lòng dừng cương trước bờ vực kịp thời ngăn bớt tổn thất sao, hay nói một cách khác là có chết cũng không hối cải!
Nước lạnh không ngừng dội lên người. Sống lưng Chương Thiệu Trì rùng mình, dùng bả vai che lấy Tiểu Bùi, lật người lại, ấn lên tấm ván gỗ ngăn.
Một đoạn khe hở phía dưới gian phòng, có thể nhìn thấy rõ ràng bọn họ dán sát hai chân……
Thiếu tá Văn Vũ đã quen với tình huống như vậy, nên nhắm mắt làm ngơ, cúi xuống dưới một vòi phun khác dùng bọt biển gội đầu.
Rõ ràng cách vách đang nổ súng đánh giặc, vẫn có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếng thở dốc gần bên tai vẫn mặt không đổi sắc, hoàn mỹ duy trì được sự bình tĩnh của một tay súng bắn tỉa. Tắm rửa và để phòng bên cạnh làm loạn đi.
Chung Trạch không chịu được đỏ mặt, vung lung tung vài cái, bọt biển cũng chưa rửa sạch, quấn khăn tắm lớn chạy trối chết.
Luôn bị đội trưởng đại nhân đùa giỡn khi nào thì khai bao, nên vẫn luôn giữ được vẻ e thẹn, ngại ngùng này.
Hai người đặt lên cùng một chỗ trên vách ván gỗ trơn trượt, mười ngón đan vào nhau……
Bùi Dật hôn lên mu bàn tay người yêu, hôn lên ngón tay kia, dấu nhẫn mà chính mình cắn ra còn có thể nhìn thấy, cảm giác thật sự rất ngọt ngào.
Nghĩ đến cuộc chiến mạo hiểm đêm qua, còn có một số tình huống bất ngờ mà nếu là người phàm đều không khỏi kinh ngạc. Chương Thiệu Trì ghé vào tai Bùi Dật thở hổn hển: “Đội trưởng Lôi thiếu chút nữa nhận nhầm rồi, có phải anh đặc biệt giống cha em không?”
“Hả?” Bùi Dật đang trong tâm trạng phấn khích và mơ hồ.
Chương tổng nói nhỏ vào tai: “Ý anh là, cha ruột của em, có giống không anh?”
Loại liên tưởng này ở một số trường hợp cụ thể cũng không hay lắm, quả thực làm cho người ta tức giận, Bùi Dật nhíu mày gạt ra: “Anh một chút cũng không giống…… Anh như vậy, ah, đừng náo loạn ……”
“Trước kia không biết cũng không cảm thấy, bây giờ càng nhìn càng giống chính mình.” thời điểm Chương Thiệu Trì làm việc giọng nói gợi cảm, “A, em có thể cho anh làm ba ba số 4 của em.”
Không thể chịu đựng được nữa, đứa con trai ngoan muốn kháng nghị, muốn đánh nhau. Bên trong vách ngăn gỗ có một trận gà bay chó sủa!
Nước “phốc” bắn lên tung tóe lên mặt vị đàn ông bên cạnh.
Văn Vũ: “…………”
Văn Vũ nói: “Đội trưởng, tấm ván không chắc chắn, sắp sụp.”
Cuối cùng cũng tắm xong, không chịu nổi nữa, Văn Vũ trùm khăn tắm lớn lên đầu, bước đi không thèm nhìn lại. Trước kia dưới bầu trời xanh trên đỉnh đầu đã từng nói qua “Đội trưởng, tôi luôn ở đây”, loại lời thề rất buồn nôn này, thực sự muốn ném lại vào mặt đội trưởng của hắn.
Bùi Dật mặt đầy nước, cổ ngẩng cao thành hình vòng cung đẹp mắt…… Trong tầm mắt là những tinh vân lộng lẫy đan xen dày đặc trên bầu trời, như một dòng chảy kể lại nhiều câu chuyện xảy ra qua nhiều thế hệ, rừng sâu nhuốm máu, trời cao dâng trào.
Hắn quay đầu lại đòi hôn, hôn người phía sau.
Chương Thiệu Trì cũng hôn lại hắn, bá đạo lại ôn nhu mà uy hiếp hắn, “Sao, anh không giống sao?”
“Bảo bối, gọi anh một tiếng ba, gọi một cái, anh muốn nghe một chút…”
Bùi Dật tựa đầu lên tấm gỗ ẩm ướt, môi khẽ nhúc nhích, không biết có thỏa mãn thú vui của Sugar Daddy hay không.
Cảm giác ấm áp và an toàn đến cực hạn làm hắn buông bỏ hết mọi phòng bị, gọi là bất cứ gì hắn cũng sẵn sàng thuận theo. Trôi dạt trong trong sóng to gió lớn nhiều năm, giãy dụa trên hòn đảo cô đơn của tâm hồn, cuối cùng cũng có một ngày hắn bước lên đất liền, bỏ qua một bên mọi cánh cửa quanh co tà đạo, tìm ra hướng đi đúng đắn của cuộc đời. Hắn cảm kích người bên cạnh đã dùng tấm lòng bao dung tiếp nhận hắn, bảo vệ hắn lâu như vậy, chưa bao giờ từ bỏ.
Hắn ở dưới vực sâu, cũng luôn không buông bỏ chút ánh sáng trên đỉnh đầu.
……
Chiến dịch lục soát núi bị cảnh sát địa phương kết thúc qua loa, chỉ tìm thấy hai Mã Tử bị bắn rơi trong rừng ở gần đó. Quả nhiên đã bị động vật gặm đến không thành hình dáng, rơi vào kết cục tàn khốc nhất.
Một chiến sĩ đơn độc đeo trường thương trên lưng vẫn đang xuyên qua những con đường mòn trong rừng rậm, kiên trì, hy vọng tìm được dấu vết để lại, cũng muốn nhổ cỏ tận gốc.
“Sở Tuần, tôi vẫn lo lắng cho sự an toàn của Tiểu Bùi. Hắn là một mục tiêu bị bại lộ, hắn cần được bảo vệ……”
Tuyệt đối không được lưu lại hậu hoạn. Đó luôn là một mối đe dọa lớn cho những người còn sống.
Nhất là khi tất cả sự thật đã được phơi bày.
Cách đó hàng ngàn dặm, trên thảo nguyên phía bắc Trường Thành, ngựa đang thong dong gặm cỏ, có người đang ngồi bên ngoài nhà bạt ngắm hoàng hôn và mây đỏ.
Bùi nhị thiếu gia cùng bạn bè trong giới võ thuật của hắn đi ra ngoài cưỡi ngựa, điên cả ngày cũng không trở về, dù sao cũng không có ai quan tâm đến con khỉ nhỏ này.
Gói du lịch gia đình Nhà bạt xa hoa, chỉ thiếu đứa con trai lớn, khiến hai vợ chồng Bùi Chi Tấn rầu rĩ không vui lại tràn đầy lo lắng, chỉ nhớ thương đứa con trai lớn.
Bùi Chi Tấn chia đồ ăn vặt của mình ra và đút cho những con dê nhỏ bên ngoài lều trại.
Từ Khởi Thường chê cười ông: “Con dê này, có thể bị giết mổ và dọn lên bàn vào ngày mai, nó sẽ được làm thành thịt dê nướng cho gia đình chúng ta.”
Lão Bùi tiên sinh đặc biệt mềm lòng: “Ai da, vẫn còn là dê con, ta cũng không nỡ ăn.”
Từ Khởi Thường cười: “Nướng đặt lên bàn là bị con trai ông ăn sạch! Diễm Diễm ăn được lắm, một mình hắn có thể ăn cả một con!”
Bùi Chi Tấn nhìn đằng xa xa, những con ngựa, đàn dê, mặt trời đỏ rực cùng những ngọn núi và nhớ lại năm đó.
Lại lấy di động ra, hai vợ chồng lặng lẽ chia sẻ bí mật, và ngắm ảnh của cậu con trai lớn: “Ông xem, lớn lên giống y như cha ruột của nó……”
Tại nhà cũ ở Yến Thành, nơi gặp gỡ bạn cũ. Bùi tiên sinh nhận nuôi nấng đứa con riêng này đã hỏi: “Đứa trẻ tên gì?”
“Cả hai chúng tôi đều rất thích, Lệ Đình Châu”, Lệ Hàn Giang sảng khoái cười nói, “Nhà văn lớn, ngài thấy thế nào?”
Bùi Chi Tấn gật đầu đồng ý: “Cái tên này tốt, không tệ, rất dễ nghe.”
Lệ Hàn Giang không chút do dự: “Anh đổi tên cho nó đi, đổi thành không có bất kỳ liên hệ nào với chúng tôi.”
“Chỉ cần sử dụng cây gia phả gia đình anh, hoặc là tùy tiện một cái tên ngẫu nhiên. Tốt nhất là nên tránh xa chủ đề, đừng để bất cứ ai nhìn ra nó cùng tôi có một chút liên quan gì.”
Từ Khởi Thường ngồi trên ghế xoa xoa váy của mình, vẻ mặt có chút cô đơn: “Bảo bối của chúng ta sau này sẽ không về nhà sao? Tên cũng phải đổi lại thành con của người ta chứ?”
“Ai, vốn dĩ là bảo bối của người ta, bằng không bà đi hỏi ý kiến của đứa nhỏ?” Bùi Chi Tấn giơ tay lên chỉ vào “tiểu nhị” xa xa nhảy lên lưng ngựa nhảy nhót cười đùa, “Bà xem đứa của chúng ta luôn ầm ĩ, cũng kém quá xa.”
Từ Khởi Thường: “Tôi không dám hỏi, tôi không nỡ.”
Bùi Chi Tấn: “Dù sao thì đứa nhỏ cũng đã về rồi, bình an một điều may mắn, chúng ta về nhà ăn một bữa cơm đoàn viên đi.”
……
Cùng lúc đó, Bùi Dật đang trằn trọc trên máy bay về nước, chen chúc ở chỗ ngồi bên cửa sổ hạng phổ thông, trùm chăn ngủ.
Chương tổng cùng vị thiếu gia này một tấc cũng không rời, chính là vệ sĩ bên người.
Trong lỗ tai hắn một lần nữa khảm một cái tai nghe kiểu nút, nhưng mà ở trong mắt Đội trưởng Bùi, loại đồ chơi đơn sơ tạm thời lắp ráp này, thực sự không dễ sử dụng, quả thực giống như nhét một cái máy trợ thính.
Thời điểm vừa hạ cánh hắn lập tức được kết nối: “Thế nào rồi?”
Giọng nói của sư phụ Sở Tuần: “Chương tổng ở bên cạnh con đâu?”
Bùi Dật: “Ở đây.”
Giọng Sở Tuần yếu ớt nhưng rất nghiêm túc, rất quyết đoán: “Đội trưởng Bùi, con cần được bảo vệ 24/24, tiểu đội ta cử đến đã ở sảnh chờ, đặc biệt chờ con. Con đi ra khỏi cầu hành lang, và tiến vào vòng bảo vệ của chúng ta, hiểu không?”
Bùi Dật trong lòng đại khái hiểu rõ: “Cái gì?”
“Cho đến nay vẫn chưa tìm thấy thi thể của Ngô Đình Mạo……” Sở Tuần giải thích, “Hành động lần này vốn là tiền trảm hậu tấu, trốn tránh dân địa phương, sau đó mới liên hợp lục soát núi, chính là sợ nội bộ không đáng tin cậy, luôn để lộ tin tức sẽ kéo chân sau chúng ta. Nhưng trực giác của ta vẫn cho rằng, lão Độc Vương có khả năng may mắn còn sống và chạy thoát…… Con cần mức độ bảo vệ cao nhất.”
“Con, vậy trước tiên con không thể trở về nhà!” Bùi Dật nhanh chóng liếc mắt nhìn người bên cạnh, thật sự muốn trói Chương tổng nhà hắn vào thắt lưng để một tấc cũng không rời khỏi hắn, “Con sẽ ở lại văn phòng, ngủ dưới đất. Sư phụ, đưa vị hôn phu của con vào văn phòng được không?”
“Con cảm thấy được không?” Sở Tuần hỏi lại.
“Thầy và Hoắc sư phụ của con chưa từng ngủ với nhau trong văn phòng à?” Bùi Dật thấp giọng phản đối.
“Con nói có lý, được.” Sở Tuần bị chọc vào điểm yếu lập tức thỏa hiệp, đứa nhỏ này.
Thời điểm Bùi Dật đi ra khỏi cầu hành lang, liếc mắt một cái liền tìm được trong đám đông có năm sáu vệ sĩ mặc thường phục không giống với bóng dáng tinh tế của du khách bình thường.
Hắn đột nhiên dừng chân, ngây ngẩn cả người, nhớ tới chuyện cực kỳ quan trọng. Hắn xoay người hỏi Chương tổng: “Baba và em trai của em đâu? Diễm Diễm đâu?…… Gia đình em bây giờ ở đâu?”
Chương tổng: “……”
Chương Thiệu Trì phản ứng lại trong một giây, giữ lấy lỗ tai vừa nói vừa nắm lấy Bùi Dật rời đi: “Bọn họ đã đặt một chuyến đi đến thảo nguyên, nếu thật sự đi du lịch, ngay bây giờ cũng có thể đang trở về.”
Mặt Bùi Dật lập tức căng thẳng: “Em đi đón người nhà.”
……
Ngay tại sân bay có lượng hành khách lớn nhất Yến Thành này, nhiều nhóm người tranh nhau từng giây từng phút để hội tụ trong nhà ga dòng người nhộn nhịp này.
Đoàn du lịch riêng của Bùi thị cũng vừa xuống máy bay.
Bùi nhị thiếu gia vừa kéo vành mũ lên vừa kéo một cái vali cỡ lớn vẫn bị vài người hâm mộ chuyên đóng quân ở sân bay nhận ra ngay tại chỗ.
Tên nhóc này này rất giỏi thu hút người khác, nở nụ cười đặc trưng, vẫy tay chào người hâm mộ của mình xong duỗi đôi chân dài nhanh chóng chạy trốn, dẫn ba mẹ xuyên qua lối đi dành cho khách VIP. Hành trình riêng tư, không tiện cho chữ ký!
Bùi Diễm liên tục gọi điện nói chuyện với trợ lý đến sân bay đón: “Ai, đã đến nơi rồi, đi ra luôn rồi, ven đường, cậu ở đâu vậy?”
“Cậu đang ở đâu?” Bùi Diễm nhìn lên làn đường, “Fans của tôi đều nhìn thấy rồi, chụp ảnh chung cũng được hai vòng rồi cậu còn chưa nhìn thấy tôi!”
Bên kia lối đi, Đội trưởng Bùi điên cuồng đoạt mạng CALL liên hoàn, trong lòng bắt đầu sốt ruột: “Sao không trả lời? Tên khốn này luôn đường dây bận!”
Diễm Diễm.
Ba mẹ.
Chương Thiệu Trì bấm số khác trước một bước: “Ba, là con.”
Người trả lời cuộc gọi này là Bùi Chi Tấn, sửng sốt: “……”
Chương Thiệu Trì: “…………”
Tình thế khẩn cấp, theo bản năng, trong lòng đã xem đối phương đều là người một nhà, thân trong gia đình của mình. Chương Thiệu Trì rất bình tĩnh: “Lão gia, hiện tại ba ở đâu?…… Cổng đón, ven đường?
“Được rồi, ba nghe con nói, ba lập tức quay lại, không được đi đường chính, quay trở lại. Ba và Diễm Diễm chờ, chúng ta cùng nhau……”
Bùi Chi Tấn: “À, có chuyện gì vậy?”
Từ Khởi Thường buồn bực: “Trong điện thoại là ai vậy?”
Bùi Diễm đã ném một vali hành lý lớn vào cốp xe, quay đầu lại: “Hai người ngơ ngác cái gì vậy, lên xe đi!”
“Ừm, chuyện là, Chương……” Bùi Chi Tấn giao tiếp cùng vị con rể này rất khách khí, “Tiểu Chương, nhưng người đón chúng ta đã tới rồi, ta cảm thấy hôm nay không cần phiền xe của con nữa.”
Bùi Diễm: “?!”
“Baba!” Bùi Dật rất hung dữ đoạt lấy điện thoại, một tay chống lan can nhảy qua chướng ngại vật, bỏ qua sự ngăn cản của cảnh sát sân bay phía sau “Này, anh, anh làm gì vậy? anh không thể đi lối này”……
Bùi Dật lao ra khỏi đám đông: “Ba ba, bây giờ đưa mẹ và Diễm Diễm quay lại phía sau nhà ga, người của bọn con sẽ đón chúng ta, bọn con đã tới rồi, ba không cần đi ra ngoài ——”
Trên kênh, đồng đội hỗ trợ điện tử của hắn đã liên tục cảnh báo: “Sếp, phát hiện được một tín hiệu không xác định ở gần sân bay, có hàng rào điện tử đang quấy nhiễu thiết bị của chúng ta.”
Bùi Chi Tấn cầm điện thoại và do dự: “Được rồi, vậy không lên xe nữa? A, chờ một chút……”
Chính là trực giác quấy phá mà dây thần kinh mẫn cảm như bị một tia sét đánh trúng, Bùi Dật trong đầu lên“Ong” một tiếng cùng với nội tâm sầu lo sinh ra cộng hưởng mãnh liệt. Vinh Quang Huy Hoàng quét qua trên chiến trường ngày hôm qua, những lời thì thầm bên tai giữa người yêu đều bị nỗi lo lắng lớn lúc này nuốt chửng.
Hắn chạy điên cuồng trong sảnh sân bay và hét lên trên điện thoại: “Ba ba, ba bị làm sao vậy!…… Diễm Diễm!”
Điện thoại ở ngay bên tai Đội trưởng Bùi, “Xoạch”, cúp máy.
Không còn âm thanh nữa.
Khi gọi lại, những gì nghe được là một âm báo bận rộn không ngừng khiến người nghe bực bội, không ai nghe điện thoại nữa.
“Ba ba?!”
……
Làn đường đón khách bất ngờ xảy ra tai nạn, ùn tắc nghiêm trọng, vô số phương tiện và người dân không hiểu chuyện gì xảy ra.
Gần nhà ga sân bay, còi báo động đột nhiên phát ra, tiếng gào thét, tiếng thắng xe bén nhọn, tiếng la hét từ máy bộ đàm……
Vô số bóng dáng tinh anh mặc áo chống đạn màu đen, cầm súng xông vào hiện trường, tìm kiếm, bao vây và nhanh chóng khóa phương hướng mục tiêu.
Ngay bên cạnh nhà ga này, trên tầng hai của một nhà ga đang xây dựng ở sân bay, bầu trời trong xanh như tẩy rửa, một chiếc máy bay xuyên qua những đám mây.
Hai vợ chồng Bùi gia cực kỳ kinh ngạc đến thất hồn lạc phách, không ngờ đi ra ngoài chơi một chuyến du lịch gia đình trọn gói lại gặp phải một màn khiếp sợ điên cuồng, không thể ra khỏi sân bay.
Trước mắt bọn họ là một gương mặt dữ tợn không nguyên vẹn, mang theo dấu vết bị bỏng, một tay co quắp, rõ ràng đã bị thương nhưng vẫn ngoan cường như thế, liều mạng, muốn báo thù?
Người trước mắt này dĩ nhiên là cá lọt lưới, Độc Vương Ngô Đình Mạo.
“Ha ha ha……” Nở nụ cười thảm thiết đáng sợ, giọng nói khàn khàn đứt quãng, cũng có thể nghe ra hành trình này không hề dễ dàng.
Sau vụ việc, sẽ truy cứu sự cố trách nhiệm nghiêm trọng này, các thủ tục kiểm tra an ninh container tại sân bay của hai bên chuyến bay này, cùng với hải quan phụ trách kiểm dịch biên phòng, kiểm tra, toàn bộ đều phải bị xử phạt lột da.
Chuyện cho tới bây giờ, nếu như vị lão già này còn có thể có một chút hối hận, thành thật khai nhận những tội ác lịch sử để lại trước tòa, còn có thể có cơ hội siêu thoát và kiếp sau đầu thai được tốt. Nhưng mà, nỗi tuyệt vọng không còn gì và nỗi hận thù phải trả đã khiến người này chọn con đường không có đường lui. Nhìn từ góc độ này mà nói,anh hùng thời loạn còn có vài phần tâm huyết.
Bùi Dật lao lên sân thượng hướng về phía trời xanh và nắng vàng. Sắc mặt hắn tái nhợt, sao có thể như vậy!
Kẻ thù lại lần nữa gặp nhau, những gì họ nhìn thấy là một cảnh rất có sức công kích: Ngô Đình Mạo dùng nòng súng chĩa vào đầu Bùi Diễm, dùng hầu âm uy hiếp, gầm gừ.
Bùi nhị thiếu gia thời điểm quan trọng còn rất anh dũng, lâm nguy cũng không có sợ hãi, rất đàn ông đẩy ba mẹ hắn ra trước, phất phất tay ra hiệu cho họ ra xa một chút, xa một chút xa một chút, đừng sợ hãi!
Chủ nghĩa anh hùng trong phim võ thuật đã diễn nhiều, nhưng trận này rốt cuộc không phải đang đóng phim, mà là thật sự. Chỉ là, họng súng lạnh băng kề sát da đầu, bọn bắt cóc châm ngòi cho một trận ác chiến, sau khi hô ACTION, thì không ai gọi CẮT cho hắn, cảnh tượng có chút khó giải quyết.
Bùi Diễm liếc bọn bắt cóc: “Ông là ai vậy? Ông muốn làm gì?”
Ngô Đình Mạo hỏi: “Nhóc con, màyi cũng họ Bùi?”
Bùi Diễm cứng rắn nói: “Đúng vậy, tôi họ Bùi. Ông muốn tiền tôi không có, muốn đánh nhau tôi theo hầu!”
Bùi Dật bước lại gần: “Mạo gia, người ông muốn tìm là tôi, tôi ở đây.”
Ngô Đình Mạo trợn đôi mắt màu xám nâu nhiễm máu, gật gật đầu: “Nhóc con, cuối cùng ta cũng tra ra cậu là ai…… Đội trưởng Bùi, cậu thật lợi hại, bội phục.”
Bùi Dật cũng gật đầu: “Buông những người không liên quan, ông nổ súng vào tôi đi.”
Ngô Đình Mạo: “Nếu ta giết thằng nhóc này, cậu có sợ hãi không, có đau lòng không?”
Đáy mắt Bùi Dật nổi lên hơi nước phản chiếu ánh mặt trời: “Hắn họ Bùi, tôi không phải họ Bùi, đừng lẫn lộn. Kẻ thù mà ông đang tìm là tôi.”
Bùi lão tiên sinh hai tay run rẩy, nói không nên lời. Từ Khởi Thường một tay che miệng, nước mắt chảy xuống lại không dám khóc thành tiếng, đó là hai đứa con của bọn họ!
Chung quanh không chuyển động lớn, không có khoa trương đấu tranh anh dũng, hoặc là ồn ào hô to khuyên hàng. Rất nhiều khẩu súng, từ mọi hướng, góc độ và vị trí, từ xa bao vây kẻ bắt cóc liều mạng dám xông vào cửa ải.
Các tay súng bắn tỉa ở điểm cao toàn bộ vào vị trí, tội phạm truy nã không thể chạy thoát.
Đây rõ ràng sẽ không phải là một cuộc báo thù rực rỡ và thành công, mà là “Quốc phá sơn hà toái”, Độc Vương tự biết vô vọng đông sơn tái khởi, sự nghiệp cùng vương quốc bị hủy hết, trước khi chết biết rõ ràng, lại kéo một hai cái đệm lưng, toàn bộ chết chung một chỗ.
“Đội trưởng Bùi……” Ngô Đình Mạo thở dài.
Bùi Dật gật đầu: “Lão tiền bối, mọi chuyện đã kết thúc, ông bỏ qua khúc mắc, buông súng xuống, chúng ta nói chuyện.”
Chương Thiệu Trì cũng hai tay cầm súng, động tác vô cùng yên lặng, chậm rãi đứng cách đó ba mươi mét. Ở một góc độ khác, đang đứng sau kẻ bắt cóc mấy chục mét là Lệ Hàn Giang, tất cả mọi người đều ở đây.
Ngô Đình Mạo khàn giọng hỏi: “Lão tử muốn biết, cha cậu, cái người đàn ông đêm khuya tế quét nghĩa địa kia, rốt cuộc là ai?”
Chương Thiệu Trì: “…… Là tôi.”
Bùi Dật: “Không!”
Lệ Hàn Giang ở phía sau tiếp lời: “Là ta.”
Chương Thiệu Trì: “Là tôi, chĩa súng vào tôi, có bản lĩnh anh nổ súng vào tôi!”
Bản thân trùm ma túy đều nhận lầm, một mớ hỗn độn cũng rất khó để phân biệt sự thật, chỉ sợ cũng không thể hiểu nổi cảnh tượng hôm nay. Đây không chỉ là một vòng tròn hỏa lực không thể phá vỡ, mà còn là một liên minh chính nghĩa không thể phá vỡ.
Chương Thiệu Trì đứng nghiêng người một mắt nhắm chuẩn, nói đến giống như thật: “Mạo gia ông nhìn không ra sao? Không nhận ra khuôn mặt của tôi? Tôi là người trong video ghi hình, người ông muốn tìm, người tế bái tảo mộ trong nghĩa trang của Liêu cảnh đốc. Ông buông tên nhóc vô dụng trong tay ra, có thù oán gì tìm tôi.”
“Người ông muốn tìm là ta.” Lệ Hàn Giang cắt ngang Chương Thiệu Trì, đồng thời giơ súng nhắm vào, “Ông quay đầu lại đi, Độc Vương, trước khi chết chúng ta cũng nên gặp mặt một lần, quen biết mặt mũi.”
Trong kênh, Phạm Cao cố gắng dùng giọng nói không chút run sợ để cảnh báo: “Trên người lão già hẳn là buộc một vòng bom điện tử, có kíp nổ điều khiển bằng điện. Lớn tuổi như vậy thế nhưng còn chơi bom thịt người, tập kích kiểu tự sát, sếp ra tay phải cẩn thận nha.”
Oan oan tương báo khi nào dứt, nhưng đoạn thù oán không giải được này, cuối cùng nhất định là muốn máu bắn tung tóe tại chỗ, ai cũng không có đường lui.
Bầu trời đột nhiên tối xuống, những đám mây dày đặc che khuất mặt trời, gió nổi lên, cát đá bay tứ tung.
Người đàn ông tóc đen mặc áo đen từ đâu bước ra, khuôn mặt lạnh lùng, nở nụ cười quỷ dị, từng bước từng bước dọc theo mép sân thượng đi tới, tương đối bình tĩnh dưới rất nhiều họng súng nhắm vào.
Ngô Đình Mạo cũng nhìn thấy, thật con mẹ nó oan gia ngõ hẹp…… Đội trưởng Lôi.
Lão Độc Vương hiện tại muốn giết chết nhất khẳng định không phải họ Bùi, mà là Lôi Phách.
Tức đến hộc máu hận đến thấu xương, hận không thể bầm thây thành vạn mảnh!
Lúc này, cách đó mấy chục km, phòng điều khiển điện tử, phòng lưu trữ và văn phòng làm việc của Cục Trưởng ở Lầu Sáu Góc, chỉ trong nửa giờ, máy tính toàn bộ gặp phải công kích, hệ thống tiếp tục bị hack, những tường phòng hộ đều không ngăn được sự tấn công điên cuồng của gói dữ liệu.
Sở tổng chống người khỏi ghế sô pha, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trên bàn làm việc.
Máy tính “i” một tiếng chuyển sang màn hình đen, sau đó đột nhiên xuất hiện màn hình văn bản. Hacker tâm tư quỷ dị chính là dùng thủ đoạn kiêu ngạo như vậy để nói chuyện với bọn họ.
Hình ảnh giống mặt lá bài poker, chiếm trọn màn hình, mãnh liệt đánh vào giống như bắt lấy cơ hội cuối cùng này, phát tiết những cảm xúc tích lũy trong mười năm, hai mươi năm, như dời non lấp biển.
Những lá bài chính là trong hồi ức, kể lại, những người không may trở thành nạn nhân trong trận chiến kéo dài và tra tấn lòng người này.
Ninh Phi Ngữ, TeaCake……
Hoàng vĩnh phong, Eclipse……
Lãnh Hộc, Anarconda……
Lãnh Kiêu, Mask……
Từng bức ảnh với tông màu quỷ dị, được bao phủ bởi ánh sáng lạnh lẽo lao vào tầm nhìn, cùng với tên mã của họ.
Tất cả mọi người trong văn phòng trầm mặc nhìn, từng bức chân dung lóe lên trên màn hình, người cuối cùng lọt vào tầm mắt, hóa ra chính là lão trùm ma túy lớn hôm nay đến sân bay bắt cóc con tin.
Ngô Đình mạo, người được mệnh danh là “Opium Lord” ở Đông Nam Á, chính là đỉnh đỉnh đại danh “Độc Vương”.
“Là Lôi Phách.”
“Hắn đang xâm nhập vào hệ thống của chúng ta, dùng phương thức này truyền đạt những gì hắn muốn nói.”
“Những thứ này giống như là hiến tế của hắn trong hành động này, theo đuổi một loại cảm giác nghi thức cuồng nhiệt.”
Sở Tuần đọc thầm những cái tên kia, rốt cục đọc ra chuỗi chữ cái đầu tiên này: T-E-A-M-O.
“Tôi biết hắn muốn nói cái gì.” Giọng Sở Tuần phiêu đãng trong phòng, “Đây là một tình báo đã được mã hóa, tình báo cuối cùng, vẫn là phát cho sư huynh hắn, Te Amo……”
Lúc này lại phát ra những lời này, chói mắt lại thấm vào lòng. Tất cả các thẻ bắt đầu phát sáng, lộn xộn, nhấp nháy trở lại màn hình va chạm nhau và chạm vào trái tim của mọi người. Những người đã chết không thể sống lại, còn có những người còn sống tạm ở trên đời.
Cuối cùng, tất cả các thẻ bị xóa khỏi máy tính trở thành hư không. Sau một màn đen kinh hoàng, trên mặt bàn lòe ra át chủ bài cuối cùng.
Tế phẩm cuối cùng trong trận thảo phạt tình cảm và lòng người này.
Một con rắn lớn giống như nhung tơ đen, cao quý mà ưu nhã, thân hình co ro, đôi mắt lạnh lùng và mê hoặc.
Một hàng chữ in hoa nguệch ngoạc xuất hiện ở cuối màn hình: BLACK MAMBA …
Luôn luôn bình tĩnh tự kiềm chế như Sở Tuần, mà môi cùng ngón tay đều run rẩy, tựa hồ hiểu được sắp xảy ra chuyện gì, khuôn mặt trắng như tuyết cuối cùng lộ ra gợn sóng xúc động: “ Hiến tế cuối cùng, là chính hắn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất