Chương 68: Thiểu năng nhân tạo (4)
Lâm Tầm: “!”
Cho đến bây giờ, trong nhắc nhở nhiệm vụ của hắn, nghiêm trọng nhất cũng chỉ là “chú ý an toàn” mà thôi, lần đó là nhiệm vụ về Tiêu Tiêu. Trong nhiệm vụ đó, hắn gặp hai lần nguy hiểm — một lần là hơn ngàn người ở sân vận động bị ma chủng nhập thể, hắn gắp lửa bỏ tay người, nhốt Kỳ Vân trong đó rồi ra ngoài đuổi theo Tiêu Tiêu, một lần khác là lúc tiến vào khe hở giữa hai giới nhân ma ở sâu trong tầng hầm, suýt nữa không về được.
Một lần đps, nếu không có Con Trỏ Chuột, chắc hắn đã ngỏm củ tỏi trong cái khe đó rồi, mà lần này còn là “Cực kỳ nguy hiểm”.
Lâm Tầm vừa suy nghĩ xong, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hắn trở tay kéo cửa chống trộm bên ngoài cửa phòng bệnh lại, đề phòng có người từ trong phòng đi ra — có lẽ đây chính là chỗ đặc biệt của bệnh viện tâm thần, cửa phải đóng từ bên ngoài.
Nhưng nguy hiểm không chỉ có ở trong phòng của cô bé Lâm Khả Tâm.
Hắn giương mắt lên, nhìn thấy bên trên, hành lang dài dằng dặc, mỗi một cánh cửa sắt của phòng bệnh đều truyền đến tiếng va đập nặng nề — sức lực này căn bản không phải là thứ trẻ con có thể có, dưới sự va chạm mạnh, cửa sắt rung lắc cực lớn, chỉ trong nửa phút ngắn ngủi, cửa phòng bệnh bên tay phải hắn đã bị phá thành một cái khe.
Lâm Tầm thấp giọng nói cực nhanh: “Lối đi phòng cháy ở đâu?”
Hắn không phải người sơ ý chủ quan, trên bức tường bên trái đại sảnh bệnh viện có bản đồ, lúc ấy hắn đã thuận tay cho Lạc Thần quét một chút.
Âm lượng của Lạc Thần tự động tăng lên, phát ra âm thanh máy móc hơi non nớt: “Rẽ phải, hai trăm mét.”
Lâm Tầm lấy bàn phím từ trong ba lô ra, bước nhanh sang bên phải.
Ngay trong một hai phút hắn di chuyển, tiếng đập dần dần tăng lớn, âm thanh rầm rầm gần như vang lên bên tai, hắn cảm thấy có mấy cánh cửa sẽ bị mở ra sau một giây.
Cũng may cuối cùng chỉ còn cách khúc quanh không xa, hắn ba chân bốn cẳng, gần như dùng tốc độ bắn vọt trăm mét để chạy lấy đà, sau đó rẽ ngang sang bên trái—
Lâm Tầm: “Đờ…”
Một cái cửa sắt nằm ngang ở trước mắt hắn.
Lối phòng cháy bị chặn rồi?
Bệnh viện quỷ quái gì mới có thể làm ra chuyện đóng kín lối chữa cháy vậy? Trước kia có bệnh nhân từng chạy qua sao?
Hắn hít sâu một hơi.
Lạc Thần: “Đề nghị trở về.”
Đương nhiên hắn biết phải trở về.
Lối phòng cháy ở cuối cùng bên phải hành lang, nhưng mà thang máy — thang máy lại ở cuối cùng bên trái.
Thời gian không phải do hắn suy nghĩ, hắn dùng bàn phím đập mạnh ba lần lên cửa sắt, phát hiện cửa sắt không nhúc nhích tí nào liền lập tức quay người, đi về hướng ban đầu.
Mà lúc đến đầu khúc quanh, một bóng đen bay nhào tới!
Tường lửa có hiệu quả, đã ngăn cản một chút, nhưng một giây sau, bóng đen càng dùng sức mạnh hơn đánh về phía hắn!
Lâm Tầm không dừng lại đấu với nó, hắn tiếp tục đi về phía cuối hành lang, cùng lúc đó ngón tay điên cuồng múa trên bàn phím, một ánh kiếm tuyết trắng bay ra ngoài.
Hắn không rảnh quay đầu xem rốt cuộc bóng đen có bị thương hay không, nhưng Lạc Thần lập tức phát ra tiếng.
“Bóng quái vật màu đen, HP-1000, giá trị sinh mệnh trước mắt là 80%.”
Lâm Tầm nghiêng đầu nhìn thoáng qua cửa phòng nửa mở bên tay trái — dây xích dùng để khóa cửa đã rơi xuống đất, cánh cửa bị phá tan, bóng đen kia hẳn là chui ra từ chỗ này.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một đứa trẻ hai mắt trắng dã, sắc mặt xanh đen lách mình mà ra từ trong cánh cửa nửa mở, năm ngón tay chụm lại nhào về phía hắn!
Lâm Tầm vung bàn phím lên đập vào đầu nó!
Lạc Thần: “Quái vật nhi đồng, HP-3000, giá trị sinh mệnh trước mắt là 60%.”
Lâm Tầm lại đập một cái: “Đừng nói mấy lời không thực tế này nữa.”
Hắn vừa dứt lời, âm điệu và tần suất của Lạc Thần đã cất cao lên: “Nhìn phía sau anh!”
Lâm Tầm chợt lách người sang bên phải theo trực giác, ngón tay gõ bàn phím bắn ra một ánh kiếm nữa!
Bóng đen gào thét mà đến dừng lại trước mặt hắn, ánh kiếm copy từ Kỳ Vân đã phát huy được tác dụng.
Nhân cơ hội ngắn ngủi này, Lâm Tầm tiếp tục chạy tới phía trước.
Một cái cửa sắt đổ rầm xuống trước mặt hắn!
Một cô bé khoảng mười hai mười ba tuổi mặc váy đỏ giống như con rối bị giật dây, bay từ giữa không trung tới, bàn phím quá ngắn, Lâm Tầm quơ lấy giá truyền dịch ở một bên vung mạnh, cái giã gãy cong, hắn chợt dùng Khinh Thân Thuật dẫm lên trên tường, quay người đạp nó ra ngoài.
Cơ thể cô bé kia cứ như được làm từ sắt, chân của hắn tê rần, nhưng hắn cũng mặc kệ, lại bắn ra một ánh kiếm đâm nó và quái vật bóng đen xuất hiện cùng lúc, sau đó tiếp tục chạy vội về phía trước.
Trong lúc chạy, Lạc Thần gào lên: “Anh che camera của tôi rồi!”
Lâm Tầm đổi cách cầm điện thoại, nghĩ thầm nếu như lần này có thể trốn được, nhất định hắn sẽ lắp đặt camera không góc chết trên người mình, giao cho Lạc giám sát.
Lạc tiếp tục thét lên: “Anh đi nhanh quá!”
Lâm Tầm: “Đã gửi tin cho mấy người sư phụ tôi chưa?”
Lạc: “Tín hiệu đột nhiên biến mất.”
Được rồi.
Chính là chưa gửi.
Lâm Tầm mím môi, lách mình tránh thoát cánh cửa sắt thứ hai đập thẳng về phía mình.
Trong quá trình chạy trốn hắn đã nhìn thoáng qua phía sau, ít nhất đã có hai mươi cánh cửa đổ rầm, đủ loại trẻ con với hình dáng quái dị, còn có những bóng quỷ màu đen hình thù kì quái hoặc gầy cao hoặc tròn vo phía sau chúng nó, đều nhào về phía hắn như một dòng lũ màu sắc quái dị.
Cũng may, hai trăm mét không phải là cự ly rất dài, mà hắn còn có Khinh Thân Thuật.
Khoảng mười mấy giây sau, cuồi cùng hắn đã cách góc rẽ rất gần.
Cùng lúc đó, tiếng bước chân lộn xộn sau lưng cũng càng ngày càng gần, mà luồng khí lạnh lẽo đặc biệt đến từ những bóng quỷ phía sau đã lướt qua sau gáy hắn.
Lạc: “Anh sắp toi rồi.”
Lâm Tầm dừng bước lại, bỗng nhiên ôm bàn phím quay người.
Lạc: “Đi đi!!!”
“Ngậm miệng.” Lâm Tầm nói.
Hắn nhìn thẳng đám quái vật đang nhào về phía mình.
Rất tốt.
Hắn sẽ thật sự nằm lại ở chỗ này.
Mỗi cái bóng đen đều có lực công kích và lực phòng ngự tương đương với hắn, nhất là số lượng cực lớn, trong phút chốc hắn không có biện pháp phá giải nhiều tường lửa, gieo chương trình virut của mình xuống được. Mà hắn lại có một mình, chỉ cần những thứ này không ngừng tấn công, rất nhanh tường lửa sẽ vỡ tan.
Nhưng điều kiện đầu tiên là hắn không copy chương trình của Kỳ Vân.
Ngay trong phút chốc này, Lạc tiếp tục nói bằng tần số cao: “Thang máy —!”
Lâm Tầm hít sâu một hơi.
Có lẽ là bởi vì sống chết ở ngay trước mắt, thời gian giống như bị kéo dài, tất cả đều thành động tác chậm trong mắt hắn, cái bóng đen xông lên đầu tiên là một hình người cao gầy, cái đầu hình bầu dục đã nứt ra một khe hở màu đen, đồng thời đang nhanh chóng kéo dài, giống như một cái miệng lớn dữ tợn.
Lạc: “Thang máy —!”
Lâm Tầm tàn nhẫn cong khóe môi, ấn một phím.
Thời gian tại dường như đứng im vào một giây này.
Một giây tiếp theo, Lâm Tầm nhẹ nhàng tung bay về phía sau.
Tiếng “Thang—” của Lạc Thần im bặt.
Kiếm khí.
Kiếm khí tuyết trắng.
Ngàn vạn kiếm khí tuyết trắng chậm rãi hiện ra trước mặt Lâm Tầm.
Sát khí trải rộng, rơi xuống như tuyết rơi!
Sau đó, một giây sau đó, bọn chúng giống như hàng vạn mũi tên cùng bắn, lại như mưa đá hoặc là mưa to gió lớn, lao thẳng về phía đám quái vật và bóng đen!
Thế tiến lên của toàn bộ đám quái vật đều cứng đờ, tiếng kêu rên chói tai vang vọng trong hành lang chật hẹp. Thân thể của bọn chúng dần tan rã trong kiếm quang, từng sợi khí đen tiêu tán.
Quái vật trẻ con dị dạng và bóng đen quỷ dị đều bị kiếm khí đến từ kiếm tu đâm trúng, bắt đầu lăn vào nhau, tiếng kêu rên không dứt bên tai.
Lâm Tầm bị chấn động đến mức đầu óc choáng váng, hắn tựa lên trên tường, tay phải ấn nút thang máy, thở hổn hển mấy cái.
Lạc Thần giống như một con gà bị bóp cổ, không phát ra âm thanh nào nữa.
Lâm Tầm cầm điện thoại lên nhìn màn hình, giọng nói của hắn có chút khàn khàn bởi vì vừa vận động dữ dội.
“Cậu sắp xong rồi?” Hắn nói: “Cậu lại nói chuyện với cha mình như thế?”
Trên màn hình xuất hiện ba chữ, cùng một dấu chấm tròn.
“Thật xin lỗi.”
Một giây sau, lại xuất hiện ba chữ.
“Anh lợi hại.”
“Tinh” một tiếng, thang máy đến.
Lâm Tầm lách mình đi vào, ấn xuống tầng một, thang máy khép lại trong nháy mắt, hắn tựa lưng vào cửa thang máy, thở phì phò.
Cả người hắn đang bay bổng, giống như bị móc rỗng.
Một chiêu vừa rồi đến từ ngàn vạn kiếm khí của Kỳ Vân, nói cách khác, hàng ngàn hàng vạn chương trình giống nhau đồng thời chạy cùng một lúc.
Bản chất của con người là máy đọc, vậy bản chất của máy tính chính là máy copy.
Trong nháy mắt đó, lượng tính toán cực kì kinh khủng, đạt đến cực hạn của máy tính đang phản ứng trên thân thể hắn, có lẽ lúc này đang ở trạng thái gần như cạn kiệt.
Khu tâm lý ở tầng mười sáu, lúc bệnh nhân bắt đầu bạo động, không có một bác sĩ hoặc y tá nào ở đây. Lâm Tầm nghĩ thầm có lẽ đến những tầng khác có thể gặp được người sống, nhưng hắn không làm như vậy — bây giờ hắn chỉ muốn rời khỏi nơi quỷ quái này.
Bên trên màn hình điện tử, số thứ tự tầng đang hạ xuống.
Lâm Tầm nhìn số lượng, bỗng nhiên hơi nhíu mày.
Một người bình thường, hẳn phải tập một thói quen, là cho dù đang làm cái gì, đều phải nghĩ theo hướng xấu nhất.
Hắn nhìn số tầng “5”, ấn vào nút “4”.
Nếu như không có vấn đề gì, thang máy sẽ dừng lại ở tầng 4.
Nhưng “4” cũng không sáng lên.
Lâm Tầm liên tục ấn mấy cái, đều không có bất kỳ phản ứng gì, thang máy chậm rãi hại xuống với tốc độ ban đầu, cho đến khi vượt qua “4”, đến “3”. Lâm Tầm tiếp tục nhấn “2”, tình hình giống trước đó như đúc.
Hắn thở dài một cái, không nói rõ trong lòng có cảm giác gì. Đến lúc này, hắn lại tỉnh táo một cách lạ kỳ.
Một chiêu vừa rồi đã tiêu hao quá nhiều, nếu như còn gặp đám quái vật kia nữa, chỉ sợ hắn sẽ không còn sức đánh trả, nếu như ngắt mạng, đương nhiên sẽ không bị công kích, nhưng cũng có thể sẽ bị nhốt ở chỗ này vĩnh viễn.
Một vấn đề liên quan đến tính mạng là hắn có thể đi thang máy xuống tầng một, sau đó chạy ra khỏi sảnh bệnh viện.
Lâm Tầm có dự cảm, không được.
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm nút số “1” đang sáng.
Bóng đèn trên trần thang máy toả ra ánh sáng trắng bệch, cảm giác mất trọng lượng vẫn đang kéo dài, thang máy lắc lư rất nhỏ, sau những tiếng ken két nhỏ xíu, đã đến tầng một.
Không ngừng, cái nút tắt.
Sau đó đồng thời, ánh đèn biến hóa, nút “-1” sáng lên.
Thang máy chậm rãi hạ xuống, cũng dừng lại ở “-1”.
“Tinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Ánh đèn lờ mờ, hơi lạnh đập vào mặt, da của hắn đã cảm nhận được sự ẩm ướt dưới mặt đất, trong không khí còn có muòi formalin loáng thoáng.
Tầng hầm của bệnh viện sẽ là nơi nào? Căn cứ vào hiểu biết có hạn, Lâm Tầm phỏng đoán đây là nhà xác.
Nhà xác của bệnh viện nhi?
Hắn đi ra, cửa thang máy sau lưng hắn chậm rãi đóng lại.
Vì để phân luồng và đảm bảo hiệu suất vận hành, thang máy bệnh viện có hai cái song song, hắn đi một cái xuống tầng hầm, một cái khác thì dừng ở tầng thứ năm.
Mà bên ngoài thang máy là hành lang vắng vẻ, cửa nhỏ màu trắng, ít nhất có sáu phòng chứa thi thể.
Thang máy chỉ có thể tới tầng hầm, nhất định phía sau có người nào, hoặc thứ gì đó đang khống chế. Có lẽ, mục đích của nó chính là để cho mình tới đây.
Có lẽ cũng không phải là dẫn mình từ tầng mười sáu bệnh viện xuống dưới mặt đất, mà là dẫn mình từ khu nhà Triều Dương tới nơi này — có liên quan gì với Minh Minh luôn luôn hỗn loạn và cái bóng đen cầm búa? Lại có liên quan gì với toàn bộ quái vật mất khống chế ở tầng mười sáu?
Lâm Tầm cau mày, hắn nghĩ, có lẽ đó cũng không phải cùng một chuyện.
Hắn tiếp tục đi vào trong, nhưng ngay lúc hắn bước ra bước thứ năm, trực giác rùng mình lướt qua lưng hắn.
Lúc ấy, ở tầng hầm khu nhà Triều Dương, hắn cũng ở dưới mặt đất, bước từng bước một vào cái khe Ma Giới.
Hắn dừng lại nhìn khắp bốn phía, nhẹ nhàng thở ra một hơi, tập trung lực chú ý lên trên ánh mắt mình — nếu như hắn nhớ không lầm, quá trình Thiên Nhãn Thuật mở ra chính là như vậy.
Quả nhiên, ba giây sau, hắn cảm thấy mình thân thể càng thêm suy yếu, nhưng lại có một dòng nước nóng bao trùm lên mắt hắn, toàn bộ thế giới dường như thay đổi, nơi xa có một mã nguồn không rõ mơ hồ nhảy lên.
Hắn nhìn khắp bốn phía, một thứ đột ngột hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Ngay ở phía trước ba bước là một ngăn tủ hình chữ nhật màu đỏ — là hộp cứu hoả, nhưng nó cũng không phải là hộp cứu hoả bình thường, một vài mã nguồn phức tạp đang loáng thoáng nhảy lên.
Lâm Tầm đến gần, kéo cửa kính của hộp cứu hoả, sau đó đẩy ống nước dùng khẩn cấp ra, sờ được một thứ lạnh buốt ở sâu bên trong.
— hắn lấy thứ đó ra.
Một cái búa cán dài, lưỡi búa rất rộng, rất sắc bén, còn nặng hơn cả bàn phím.
Hắn ước lượng, nghĩ thầm, có lẽ đây chính là… hung khí mẹ Minh Minh dùng để giết người?
Hủy thi diệt tích, chôn giấu công cụ gây án, nơi này đúng là không dễ bị phát hiện — có phải thi thể của cha Minh Minh cũng ở đây không? Mà những cuộc điện thoại thần bí liên tục không ngừng, biểu hiện dị thường của Minh Minh, có phải chính là cha nó cầu cứu, người này để tàn niệm lại trên đời để dẫn dắt người khác phát hiện ra thi thể mình, sau đó làm rõ chân tướng toàn bộ vụ án không?
Lâm Tầm nhanh chóng nghĩ lại toàn bộ mọi chuyện — căn cứ vào suy luận, cha của Minh Minh không có ác ý, như vậy vì sao đám quái vật và bóng quỷ kia lại xuất hiện — dưới mặt đất bệnh viện còn giấu một khe hở Ma Giới?
Hắn cũng không có chứng cứ xác thực, Khe hở Ma Giới cũng không phải nơi mà một mình hắn có thể đến, nhưng có một chuyện rất quan trọng — cô bé kia, Khả Tâm, nó có thể nhìn thấy thứ người khác không thấy được, hoặc có thể nói, có thể nhìn thấy ma vật mà ngay cả người tu tiên cũng không có cách nào dò xét được.
Không chỉ như thế, cô bé còn có thể giao lưu với ma vật — có lẽ, tin tức mà một cô nhóc như vậy cung cấp còn nhiều hơn ghi chép tiên đạo mấy ngàn năm.
Đang nghĩ ngợi, âm thanh Lạc lại vang lên.
“Cảnh cáo.”
“Thang máy số một đang hạ xuống.”
Lâm Tầm quay người đi về chỗ cũ.
Thang máy số một đang hạ xuống, không có khả năng nào khác, khả năng duy nhất chính là đám quái vật và bóng quỷ kia đang đi thang máy xuống tìm hắn.
Nhưng lợi ích của hai thang máy chính là ở giữa có một khoảng thời gian chênh lệch.
Hắn đi vào thang máy số hai — vừa rồi hắn đi nó xuống.
12345, hắn lần lượt ấn, chỉ có tầng mười sáu sáng đèn.
Cầm theo cái búa cán dài, Lâm Tầm bước ra khỏi cửa thang máy tầng mười sáu.
Hắn nhớ số phòng của Minh Minh — nhắc tới cũng kỳ quái, hơn nửa cửa sắ trong hành lang đã bị mở ra từ bên trong, cửa phòng bệnh của Minh Minh lại bình yên vô sự.
Hắn đá văng một đứa trẻ dị dạng đang bò trong hành lang, mở cửa sắt vừa bị mình khoá ra, đi vào.
Minh Minh còn đang cứng ngắc, bà lão còn đang ngây ngốc, Trần Tiểu Thần còn đang kêu to.
Lâm Khả Tâm lại nhìn về phía hắn, cười một tiếng khặc khặc.
Nhưng một giây sau nó nhìn thấy cái búa hàng thật giá thật có thể chém người trong tay hắn thì co rụt lại về phía đầu giường.
Lâm Tầm ngồi xuống bên cạnh giường nó.
Hắn đặt búa lên bàn, tay phải nhẹ nhàng đặt lên trên cán, bình thản nói: “Chúng ta nói chuyện nhé?”
Cho đến bây giờ, trong nhắc nhở nhiệm vụ của hắn, nghiêm trọng nhất cũng chỉ là “chú ý an toàn” mà thôi, lần đó là nhiệm vụ về Tiêu Tiêu. Trong nhiệm vụ đó, hắn gặp hai lần nguy hiểm — một lần là hơn ngàn người ở sân vận động bị ma chủng nhập thể, hắn gắp lửa bỏ tay người, nhốt Kỳ Vân trong đó rồi ra ngoài đuổi theo Tiêu Tiêu, một lần khác là lúc tiến vào khe hở giữa hai giới nhân ma ở sâu trong tầng hầm, suýt nữa không về được.
Một lần đps, nếu không có Con Trỏ Chuột, chắc hắn đã ngỏm củ tỏi trong cái khe đó rồi, mà lần này còn là “Cực kỳ nguy hiểm”.
Lâm Tầm vừa suy nghĩ xong, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hắn trở tay kéo cửa chống trộm bên ngoài cửa phòng bệnh lại, đề phòng có người từ trong phòng đi ra — có lẽ đây chính là chỗ đặc biệt của bệnh viện tâm thần, cửa phải đóng từ bên ngoài.
Nhưng nguy hiểm không chỉ có ở trong phòng của cô bé Lâm Khả Tâm.
Hắn giương mắt lên, nhìn thấy bên trên, hành lang dài dằng dặc, mỗi một cánh cửa sắt của phòng bệnh đều truyền đến tiếng va đập nặng nề — sức lực này căn bản không phải là thứ trẻ con có thể có, dưới sự va chạm mạnh, cửa sắt rung lắc cực lớn, chỉ trong nửa phút ngắn ngủi, cửa phòng bệnh bên tay phải hắn đã bị phá thành một cái khe.
Lâm Tầm thấp giọng nói cực nhanh: “Lối đi phòng cháy ở đâu?”
Hắn không phải người sơ ý chủ quan, trên bức tường bên trái đại sảnh bệnh viện có bản đồ, lúc ấy hắn đã thuận tay cho Lạc Thần quét một chút.
Âm lượng của Lạc Thần tự động tăng lên, phát ra âm thanh máy móc hơi non nớt: “Rẽ phải, hai trăm mét.”
Lâm Tầm lấy bàn phím từ trong ba lô ra, bước nhanh sang bên phải.
Ngay trong một hai phút hắn di chuyển, tiếng đập dần dần tăng lớn, âm thanh rầm rầm gần như vang lên bên tai, hắn cảm thấy có mấy cánh cửa sẽ bị mở ra sau một giây.
Cũng may cuối cùng chỉ còn cách khúc quanh không xa, hắn ba chân bốn cẳng, gần như dùng tốc độ bắn vọt trăm mét để chạy lấy đà, sau đó rẽ ngang sang bên trái—
Lâm Tầm: “Đờ…”
Một cái cửa sắt nằm ngang ở trước mắt hắn.
Lối phòng cháy bị chặn rồi?
Bệnh viện quỷ quái gì mới có thể làm ra chuyện đóng kín lối chữa cháy vậy? Trước kia có bệnh nhân từng chạy qua sao?
Hắn hít sâu một hơi.
Lạc Thần: “Đề nghị trở về.”
Đương nhiên hắn biết phải trở về.
Lối phòng cháy ở cuối cùng bên phải hành lang, nhưng mà thang máy — thang máy lại ở cuối cùng bên trái.
Thời gian không phải do hắn suy nghĩ, hắn dùng bàn phím đập mạnh ba lần lên cửa sắt, phát hiện cửa sắt không nhúc nhích tí nào liền lập tức quay người, đi về hướng ban đầu.
Mà lúc đến đầu khúc quanh, một bóng đen bay nhào tới!
Tường lửa có hiệu quả, đã ngăn cản một chút, nhưng một giây sau, bóng đen càng dùng sức mạnh hơn đánh về phía hắn!
Lâm Tầm không dừng lại đấu với nó, hắn tiếp tục đi về phía cuối hành lang, cùng lúc đó ngón tay điên cuồng múa trên bàn phím, một ánh kiếm tuyết trắng bay ra ngoài.
Hắn không rảnh quay đầu xem rốt cuộc bóng đen có bị thương hay không, nhưng Lạc Thần lập tức phát ra tiếng.
“Bóng quái vật màu đen, HP-1000, giá trị sinh mệnh trước mắt là 80%.”
Lâm Tầm nghiêng đầu nhìn thoáng qua cửa phòng nửa mở bên tay trái — dây xích dùng để khóa cửa đã rơi xuống đất, cánh cửa bị phá tan, bóng đen kia hẳn là chui ra từ chỗ này.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một đứa trẻ hai mắt trắng dã, sắc mặt xanh đen lách mình mà ra từ trong cánh cửa nửa mở, năm ngón tay chụm lại nhào về phía hắn!
Lâm Tầm vung bàn phím lên đập vào đầu nó!
Lạc Thần: “Quái vật nhi đồng, HP-3000, giá trị sinh mệnh trước mắt là 60%.”
Lâm Tầm lại đập một cái: “Đừng nói mấy lời không thực tế này nữa.”
Hắn vừa dứt lời, âm điệu và tần suất của Lạc Thần đã cất cao lên: “Nhìn phía sau anh!”
Lâm Tầm chợt lách người sang bên phải theo trực giác, ngón tay gõ bàn phím bắn ra một ánh kiếm nữa!
Bóng đen gào thét mà đến dừng lại trước mặt hắn, ánh kiếm copy từ Kỳ Vân đã phát huy được tác dụng.
Nhân cơ hội ngắn ngủi này, Lâm Tầm tiếp tục chạy tới phía trước.
Một cái cửa sắt đổ rầm xuống trước mặt hắn!
Một cô bé khoảng mười hai mười ba tuổi mặc váy đỏ giống như con rối bị giật dây, bay từ giữa không trung tới, bàn phím quá ngắn, Lâm Tầm quơ lấy giá truyền dịch ở một bên vung mạnh, cái giã gãy cong, hắn chợt dùng Khinh Thân Thuật dẫm lên trên tường, quay người đạp nó ra ngoài.
Cơ thể cô bé kia cứ như được làm từ sắt, chân của hắn tê rần, nhưng hắn cũng mặc kệ, lại bắn ra một ánh kiếm đâm nó và quái vật bóng đen xuất hiện cùng lúc, sau đó tiếp tục chạy vội về phía trước.
Trong lúc chạy, Lạc Thần gào lên: “Anh che camera của tôi rồi!”
Lâm Tầm đổi cách cầm điện thoại, nghĩ thầm nếu như lần này có thể trốn được, nhất định hắn sẽ lắp đặt camera không góc chết trên người mình, giao cho Lạc giám sát.
Lạc tiếp tục thét lên: “Anh đi nhanh quá!”
Lâm Tầm: “Đã gửi tin cho mấy người sư phụ tôi chưa?”
Lạc: “Tín hiệu đột nhiên biến mất.”
Được rồi.
Chính là chưa gửi.
Lâm Tầm mím môi, lách mình tránh thoát cánh cửa sắt thứ hai đập thẳng về phía mình.
Trong quá trình chạy trốn hắn đã nhìn thoáng qua phía sau, ít nhất đã có hai mươi cánh cửa đổ rầm, đủ loại trẻ con với hình dáng quái dị, còn có những bóng quỷ màu đen hình thù kì quái hoặc gầy cao hoặc tròn vo phía sau chúng nó, đều nhào về phía hắn như một dòng lũ màu sắc quái dị.
Cũng may, hai trăm mét không phải là cự ly rất dài, mà hắn còn có Khinh Thân Thuật.
Khoảng mười mấy giây sau, cuồi cùng hắn đã cách góc rẽ rất gần.
Cùng lúc đó, tiếng bước chân lộn xộn sau lưng cũng càng ngày càng gần, mà luồng khí lạnh lẽo đặc biệt đến từ những bóng quỷ phía sau đã lướt qua sau gáy hắn.
Lạc: “Anh sắp toi rồi.”
Lâm Tầm dừng bước lại, bỗng nhiên ôm bàn phím quay người.
Lạc: “Đi đi!!!”
“Ngậm miệng.” Lâm Tầm nói.
Hắn nhìn thẳng đám quái vật đang nhào về phía mình.
Rất tốt.
Hắn sẽ thật sự nằm lại ở chỗ này.
Mỗi cái bóng đen đều có lực công kích và lực phòng ngự tương đương với hắn, nhất là số lượng cực lớn, trong phút chốc hắn không có biện pháp phá giải nhiều tường lửa, gieo chương trình virut của mình xuống được. Mà hắn lại có một mình, chỉ cần những thứ này không ngừng tấn công, rất nhanh tường lửa sẽ vỡ tan.
Nhưng điều kiện đầu tiên là hắn không copy chương trình của Kỳ Vân.
Ngay trong phút chốc này, Lạc tiếp tục nói bằng tần số cao: “Thang máy —!”
Lâm Tầm hít sâu một hơi.
Có lẽ là bởi vì sống chết ở ngay trước mắt, thời gian giống như bị kéo dài, tất cả đều thành động tác chậm trong mắt hắn, cái bóng đen xông lên đầu tiên là một hình người cao gầy, cái đầu hình bầu dục đã nứt ra một khe hở màu đen, đồng thời đang nhanh chóng kéo dài, giống như một cái miệng lớn dữ tợn.
Lạc: “Thang máy —!”
Lâm Tầm tàn nhẫn cong khóe môi, ấn một phím.
Thời gian tại dường như đứng im vào một giây này.
Một giây tiếp theo, Lâm Tầm nhẹ nhàng tung bay về phía sau.
Tiếng “Thang—” của Lạc Thần im bặt.
Kiếm khí.
Kiếm khí tuyết trắng.
Ngàn vạn kiếm khí tuyết trắng chậm rãi hiện ra trước mặt Lâm Tầm.
Sát khí trải rộng, rơi xuống như tuyết rơi!
Sau đó, một giây sau đó, bọn chúng giống như hàng vạn mũi tên cùng bắn, lại như mưa đá hoặc là mưa to gió lớn, lao thẳng về phía đám quái vật và bóng đen!
Thế tiến lên của toàn bộ đám quái vật đều cứng đờ, tiếng kêu rên chói tai vang vọng trong hành lang chật hẹp. Thân thể của bọn chúng dần tan rã trong kiếm quang, từng sợi khí đen tiêu tán.
Quái vật trẻ con dị dạng và bóng đen quỷ dị đều bị kiếm khí đến từ kiếm tu đâm trúng, bắt đầu lăn vào nhau, tiếng kêu rên không dứt bên tai.
Lâm Tầm bị chấn động đến mức đầu óc choáng váng, hắn tựa lên trên tường, tay phải ấn nút thang máy, thở hổn hển mấy cái.
Lạc Thần giống như một con gà bị bóp cổ, không phát ra âm thanh nào nữa.
Lâm Tầm cầm điện thoại lên nhìn màn hình, giọng nói của hắn có chút khàn khàn bởi vì vừa vận động dữ dội.
“Cậu sắp xong rồi?” Hắn nói: “Cậu lại nói chuyện với cha mình như thế?”
Trên màn hình xuất hiện ba chữ, cùng một dấu chấm tròn.
“Thật xin lỗi.”
Một giây sau, lại xuất hiện ba chữ.
“Anh lợi hại.”
“Tinh” một tiếng, thang máy đến.
Lâm Tầm lách mình đi vào, ấn xuống tầng một, thang máy khép lại trong nháy mắt, hắn tựa lưng vào cửa thang máy, thở phì phò.
Cả người hắn đang bay bổng, giống như bị móc rỗng.
Một chiêu vừa rồi đến từ ngàn vạn kiếm khí của Kỳ Vân, nói cách khác, hàng ngàn hàng vạn chương trình giống nhau đồng thời chạy cùng một lúc.
Bản chất của con người là máy đọc, vậy bản chất của máy tính chính là máy copy.
Trong nháy mắt đó, lượng tính toán cực kì kinh khủng, đạt đến cực hạn của máy tính đang phản ứng trên thân thể hắn, có lẽ lúc này đang ở trạng thái gần như cạn kiệt.
Khu tâm lý ở tầng mười sáu, lúc bệnh nhân bắt đầu bạo động, không có một bác sĩ hoặc y tá nào ở đây. Lâm Tầm nghĩ thầm có lẽ đến những tầng khác có thể gặp được người sống, nhưng hắn không làm như vậy — bây giờ hắn chỉ muốn rời khỏi nơi quỷ quái này.
Bên trên màn hình điện tử, số thứ tự tầng đang hạ xuống.
Lâm Tầm nhìn số lượng, bỗng nhiên hơi nhíu mày.
Một người bình thường, hẳn phải tập một thói quen, là cho dù đang làm cái gì, đều phải nghĩ theo hướng xấu nhất.
Hắn nhìn số tầng “5”, ấn vào nút “4”.
Nếu như không có vấn đề gì, thang máy sẽ dừng lại ở tầng 4.
Nhưng “4” cũng không sáng lên.
Lâm Tầm liên tục ấn mấy cái, đều không có bất kỳ phản ứng gì, thang máy chậm rãi hại xuống với tốc độ ban đầu, cho đến khi vượt qua “4”, đến “3”. Lâm Tầm tiếp tục nhấn “2”, tình hình giống trước đó như đúc.
Hắn thở dài một cái, không nói rõ trong lòng có cảm giác gì. Đến lúc này, hắn lại tỉnh táo một cách lạ kỳ.
Một chiêu vừa rồi đã tiêu hao quá nhiều, nếu như còn gặp đám quái vật kia nữa, chỉ sợ hắn sẽ không còn sức đánh trả, nếu như ngắt mạng, đương nhiên sẽ không bị công kích, nhưng cũng có thể sẽ bị nhốt ở chỗ này vĩnh viễn.
Một vấn đề liên quan đến tính mạng là hắn có thể đi thang máy xuống tầng một, sau đó chạy ra khỏi sảnh bệnh viện.
Lâm Tầm có dự cảm, không được.
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm nút số “1” đang sáng.
Bóng đèn trên trần thang máy toả ra ánh sáng trắng bệch, cảm giác mất trọng lượng vẫn đang kéo dài, thang máy lắc lư rất nhỏ, sau những tiếng ken két nhỏ xíu, đã đến tầng một.
Không ngừng, cái nút tắt.
Sau đó đồng thời, ánh đèn biến hóa, nút “-1” sáng lên.
Thang máy chậm rãi hạ xuống, cũng dừng lại ở “-1”.
“Tinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Ánh đèn lờ mờ, hơi lạnh đập vào mặt, da của hắn đã cảm nhận được sự ẩm ướt dưới mặt đất, trong không khí còn có muòi formalin loáng thoáng.
Tầng hầm của bệnh viện sẽ là nơi nào? Căn cứ vào hiểu biết có hạn, Lâm Tầm phỏng đoán đây là nhà xác.
Nhà xác của bệnh viện nhi?
Hắn đi ra, cửa thang máy sau lưng hắn chậm rãi đóng lại.
Vì để phân luồng và đảm bảo hiệu suất vận hành, thang máy bệnh viện có hai cái song song, hắn đi một cái xuống tầng hầm, một cái khác thì dừng ở tầng thứ năm.
Mà bên ngoài thang máy là hành lang vắng vẻ, cửa nhỏ màu trắng, ít nhất có sáu phòng chứa thi thể.
Thang máy chỉ có thể tới tầng hầm, nhất định phía sau có người nào, hoặc thứ gì đó đang khống chế. Có lẽ, mục đích của nó chính là để cho mình tới đây.
Có lẽ cũng không phải là dẫn mình từ tầng mười sáu bệnh viện xuống dưới mặt đất, mà là dẫn mình từ khu nhà Triều Dương tới nơi này — có liên quan gì với Minh Minh luôn luôn hỗn loạn và cái bóng đen cầm búa? Lại có liên quan gì với toàn bộ quái vật mất khống chế ở tầng mười sáu?
Lâm Tầm cau mày, hắn nghĩ, có lẽ đó cũng không phải cùng một chuyện.
Hắn tiếp tục đi vào trong, nhưng ngay lúc hắn bước ra bước thứ năm, trực giác rùng mình lướt qua lưng hắn.
Lúc ấy, ở tầng hầm khu nhà Triều Dương, hắn cũng ở dưới mặt đất, bước từng bước một vào cái khe Ma Giới.
Hắn dừng lại nhìn khắp bốn phía, nhẹ nhàng thở ra một hơi, tập trung lực chú ý lên trên ánh mắt mình — nếu như hắn nhớ không lầm, quá trình Thiên Nhãn Thuật mở ra chính là như vậy.
Quả nhiên, ba giây sau, hắn cảm thấy mình thân thể càng thêm suy yếu, nhưng lại có một dòng nước nóng bao trùm lên mắt hắn, toàn bộ thế giới dường như thay đổi, nơi xa có một mã nguồn không rõ mơ hồ nhảy lên.
Hắn nhìn khắp bốn phía, một thứ đột ngột hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Ngay ở phía trước ba bước là một ngăn tủ hình chữ nhật màu đỏ — là hộp cứu hoả, nhưng nó cũng không phải là hộp cứu hoả bình thường, một vài mã nguồn phức tạp đang loáng thoáng nhảy lên.
Lâm Tầm đến gần, kéo cửa kính của hộp cứu hoả, sau đó đẩy ống nước dùng khẩn cấp ra, sờ được một thứ lạnh buốt ở sâu bên trong.
— hắn lấy thứ đó ra.
Một cái búa cán dài, lưỡi búa rất rộng, rất sắc bén, còn nặng hơn cả bàn phím.
Hắn ước lượng, nghĩ thầm, có lẽ đây chính là… hung khí mẹ Minh Minh dùng để giết người?
Hủy thi diệt tích, chôn giấu công cụ gây án, nơi này đúng là không dễ bị phát hiện — có phải thi thể của cha Minh Minh cũng ở đây không? Mà những cuộc điện thoại thần bí liên tục không ngừng, biểu hiện dị thường của Minh Minh, có phải chính là cha nó cầu cứu, người này để tàn niệm lại trên đời để dẫn dắt người khác phát hiện ra thi thể mình, sau đó làm rõ chân tướng toàn bộ vụ án không?
Lâm Tầm nhanh chóng nghĩ lại toàn bộ mọi chuyện — căn cứ vào suy luận, cha của Minh Minh không có ác ý, như vậy vì sao đám quái vật và bóng quỷ kia lại xuất hiện — dưới mặt đất bệnh viện còn giấu một khe hở Ma Giới?
Hắn cũng không có chứng cứ xác thực, Khe hở Ma Giới cũng không phải nơi mà một mình hắn có thể đến, nhưng có một chuyện rất quan trọng — cô bé kia, Khả Tâm, nó có thể nhìn thấy thứ người khác không thấy được, hoặc có thể nói, có thể nhìn thấy ma vật mà ngay cả người tu tiên cũng không có cách nào dò xét được.
Không chỉ như thế, cô bé còn có thể giao lưu với ma vật — có lẽ, tin tức mà một cô nhóc như vậy cung cấp còn nhiều hơn ghi chép tiên đạo mấy ngàn năm.
Đang nghĩ ngợi, âm thanh Lạc lại vang lên.
“Cảnh cáo.”
“Thang máy số một đang hạ xuống.”
Lâm Tầm quay người đi về chỗ cũ.
Thang máy số một đang hạ xuống, không có khả năng nào khác, khả năng duy nhất chính là đám quái vật và bóng quỷ kia đang đi thang máy xuống tìm hắn.
Nhưng lợi ích của hai thang máy chính là ở giữa có một khoảng thời gian chênh lệch.
Hắn đi vào thang máy số hai — vừa rồi hắn đi nó xuống.
12345, hắn lần lượt ấn, chỉ có tầng mười sáu sáng đèn.
Cầm theo cái búa cán dài, Lâm Tầm bước ra khỏi cửa thang máy tầng mười sáu.
Hắn nhớ số phòng của Minh Minh — nhắc tới cũng kỳ quái, hơn nửa cửa sắ trong hành lang đã bị mở ra từ bên trong, cửa phòng bệnh của Minh Minh lại bình yên vô sự.
Hắn đá văng một đứa trẻ dị dạng đang bò trong hành lang, mở cửa sắt vừa bị mình khoá ra, đi vào.
Minh Minh còn đang cứng ngắc, bà lão còn đang ngây ngốc, Trần Tiểu Thần còn đang kêu to.
Lâm Khả Tâm lại nhìn về phía hắn, cười một tiếng khặc khặc.
Nhưng một giây sau nó nhìn thấy cái búa hàng thật giá thật có thể chém người trong tay hắn thì co rụt lại về phía đầu giường.
Lâm Tầm ngồi xuống bên cạnh giường nó.
Hắn đặt búa lên bàn, tay phải nhẹ nhàng đặt lên trên cán, bình thản nói: “Chúng ta nói chuyện nhé?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất