Bánh Trung Thu Nhân Thịt, Bánh Thuận Tử
Bạn đang đọc truyện Bánh Trung Thu Nhân Thịt, Bánh Thuận Tử của tác giả Hoài Dực. Kỳ Thuận đứng hàng thứ sáu mươi sáu trong nhà, ngạn ngữ có câu “lục lục đại thuận”, vì vậy mà có tên này.
Ở trong nhà, Thuận tử thuộc loại không nhẹ không nặng, trên cơ bản thì trừ tu luyện ra, cha và phụ thân cùng các huynh tỷ không có yêu cầu gì với hắn. Bởi bản thân Thuận Tử không có chí lớn gì, không muốn thành tiên cũng không muốn làm hồ yêu mạnh nhất, bình bình an an sống qua ba cái trăm tuổi, ngay cả tu luyện đều không quan trọng, có thể nói là cuộc sống nhàn nhã thanh bình.
Tình yêu và chấp nhất duy nhất của đời hắn là “ăn”. Có thể nói, chỉ cần nhìn tới hắn thì sẽ thấy hắn đang ăn. Ở Kỳ phủ, dù trời sập cũng có huynh tỷ chống, bởi vậy chẳng có chuyện gì cần đến Thuận tử quan tâm, hắn có thể ngày ngày ăn no rồi ngủ, ngủ no lại ăn.
Trừ ăn ra, Thuận tử không tranh không đoạt bất cứ chuyện gì. Cha và phụ thân trở về không ưu tiên ôm hắn một cái cũng không sao, hắn phải xếp hàng thật lâu chờ đại tẩu vuốt lông cũng không hề gì, ra ngoài chơi phải chờ thật lâu cũng được, huynh đệ tỷ muội thích lấy vóc người hắn ra làm trò cười cũng vậy, tuy rằng hắn mãi mãi không phải là vị trí đầu tiên, nhưng ít nhất không đến mức bị chán ghét bị quên lãng. Chỉ cần có thể ăn, ăn đủ no, hắn nghĩ mọi thứ đều không vấn đề.
Mặc dù có khi cảm thấy thứ trong miệng chợt hóa thành vị ô mai hay hoàng liên mà hắn ghét nhất, nhưng chỉ cần nuốt hết vào bụng rồi hắn lại thấy chẳng sao hết.
Nếu yêu thích truyện đam mỹ, bạn có thể đọc thêm Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch hoặc Tiệm Bánh Bao Âm Dương