Chương 4
= Edit: Tiểu Ma Bạc Hà =
Cảnh Hân nhận ra mình thích Đỗ Việt Bân, cậu nghĩ có lẽ đây chính là sức quyến rũ của trúc mã.
Nhưng cậu không dám nói mà cũng không dám hỏi, suy cho cùng hai người họ đều là con trai, lỡ đâu Đỗ Việt Bân biết rồi sẽ thấy cậu buồn nôn thì sao.
Ngày tháng dần trôi, Đỗ Việt Bân càng lớn càng giống cây bạch dương và Cảnh Hân cũng chín chắn hơn nhiều, mặt mũi béo tròn thuở bé đã dài ra, trông rất đẹp trai.
Thoáng cái đã lên tới lớp 12.
Thành tích học tập của Cảnh Hân không tốt như Đỗ Việt Bân, nếu muốn dùng con đường thi đại học bình thường thì chắc chắn cậu không thể vào được nguyện vọng đại học A Đỗ Việt Bân chuẩn bị điền.
Nên vừa vào cấp ba cậu đã chọn thi nghệ thuật, định ghi danh vào viện mỹ thuật của đại học A.
Cảnh Hân có năng khiếu bẩm sinh trong hội họa, mẹ Đỗ Việt Bân từng dạy cậu vẽ tranh sơn dầu và đặt rất nhiều niềm tin.
Nhưng nói cho cùng thì cạnh tranh vẫn khốc liệt lắm, để giữ được nguồn cảm hứng, cậu buộc lòng phải nhốt mình trong phòng vẽ.
Vào một ngày đông khắc nghiệt, Cảnh Hân nghỉ học vì kỳ thi năng khiếu đã đến gần, trước tiên cậu xin trường cho nghỉ sau đó vác giá vẽ đến phòng vẽ tranh.
Trong phòng khá ấm áp, nhưng chỉ có khá mà thôi.
Cậu giật giật đầu ngón tay hơi sưng lên vì lạnh, không chịu nổi phải nhe răng trợn mắt.
Hệ mạch ngoại biên của cậu không tốt, tay chân thường lạnh như băng nên rất sợ những ngày đông.
Cảnh Hân chà tay, đột nhiên nhớ tới đồ giữ ấm tay xinh xắn Đỗ Việt Bân nhét vào túi cậu hôm qua bèn vội vàng lấy ra cho tay vào.
Phòng vẽ tranh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng vẽ sột soạt và tiếng đi qua đi lại cũng như hướng dẫn của giáo viên.
Cảnh Hân tạo khối trên giấy phác họa, sau đó bắt đầu đi sâu vào từng chi tiết, chẳng mấy chốc ngón út đệm trên giấy vẽ đã đen thui. Cậu cầm cục gôm vẽ Đỗ Việt Bân mới mua về cho mình dán lên rồi lại tiếp tục vẽ.
Tám giờ tối, Cảnh Hân đã làm tổ trong phòng vẽ suốt mười tiếng đồng hồ, cậu hoàn toàn không thể vẽ nổi nữa.
Cậu dọn dụng cụ vào, vác giá vẽ lên đến chỗ giáo viên báo cáo.
Cậu vừa bàn với giáo viên để ngày kia lại đến phòng vẽ thì chợt nghe thấy sau lưng có người gọi: “Tiểu Hân.”
Cảnh Hân quá quen với cái giọng này, ngoài Đỗ Việt Bân thì còn ai vào đây?
Cảnh Hân vội chào anh chàng, quay lại chào tạm biệt thầy cô rồi chạy tới khoát vai người kia khiến cậu ấy phải cúi người xuống, cậu hào hứng hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Đỗ Việt Bân nhét ly trà sữa nóng vào tay Cảnh Hân đoạn cúi người cười nói: “Đúng lúc tan học nên tiện đường tới tìm cậu.”
“Ồ! Đúng là học sinh giỏi có khác, vẫn còn thời gian nghĩ tới tớ!” Cảnh Hân nói.
Đỗ Việt Bân đáp lại: “Vậy sau này tớ không tới nữa.”
“Đừng mà, cậu không đến ai mang trà sữa tới giùm tớ!” Tim Cảnh Hân đầy mật ngọt, lúc nãy cậu chỉ đùa vậy thôi.
“Ờ.” Đỗ Việt Bân gật đầu: “Tớ đến thì tốt hơn, để cậu đỡ phải cô đơn đi về nhà một mình.”
Cảnh Hân cười hì hì, cảm thấy lòng bàn tay mình nóng hầm hập.
Đường về nhà hai người nằm cùng một hướng, lúc đi ngang phố ăn vặt, Cảnh Hân nghe con sâu trong bụng kêu nên kéo Đỗ Việt Bân bước vào.
Đỗ Việt Bân nhíu mày cậu, không cản mà chỉ nói: “Chọn chỗ nào sạch sẽ ấy!”
Cảnh Hân không quan tâm nhiều như Đỗ Việt Bân nhưng để anh chàng không giận cậu vẫn chọn một chỗ trông khá ổn.
“Hai người gọi món gì?” Phục vụ hỏi.
Cảnh Hân xem thực đơn thấy món nào trông cũng ngon nên cứ lần lữa mãi, gọi: “Một phần hủ tiếu xào thịt bò, một phần bánh cuốn.”
Hủ tiếu xào thịt bò cho cậu còn đĩa bánh cuốn cho Đỗ Việt Bân.
Phục vụ ghi lại, hỏi thêm: “Hai người cần gì nữa không ạ?”
“Thêm hai chai nước có ga đi. Vị quýt.” Cảnh Hân nói.
“Dạ, hai người chờ một lát.”
“Được.”
“Chờ đã.” Đỗ Việt Bân gọi phục vụ lại: “Món hủ tiếu xào thịt bò đừng bỏ hành.”
Phục vụ vội ghi lại, nói: “Được, còn gì nữa không ạ?”
“Hết rồi, cảm ơn.” Đỗ Việt Bân nói.
Cảnh Hân cẩu thả hoàn toàn không nhớ đến chuyện này, nghe Đỗ Việt Bân nhắc cậu mới giật mình nhớ ra bèn cảm ơn anh chàng.
Thật ra không phải là cậu không ăn được, chỉ là không thích ăn, thỉnh thoảng ra ngoài gọi món cậu lại quên mất.
Nhìn Đỗ Việt Bân, Cảnh Hân ngẫm lại và đột nhiên phát hiện lần nào đi ăn với Đỗ Việt Bân thì những món trước mặt cậu luôn không có hành.
Đỗ Việt Bân ngồi rất thẳng, thả hồn nhìn chiếc mũi hồng hồng của Cảnh Hân. Cảm thấy anh chàng mà nhìn nữa cậu sẽ kiềm lòng không đặng đi hôn người ta nên chủ động lên tiếng trước: “Cậu có muốn xem tranh hôm nay tớ vẽ không?”
Đỗ Việt Bân hoàn hồn lập tức cong mắt cười, dịu dáng nói: “Ừ, tớ muốn xem thử.”
Một đoạn thời gian lại trôi qua, thi năng khiếu xong, Cảnh Hân cảm thấy mình vẽ khá được thế là quay về cố gắng học văn hóa.
Thành tích Đỗ Việt Bân luôn rất xuất sắc, dạy thêm cho Cảnh Hân chẳng phải việc to tát gì nên hai người luôn ngồi cùng nhau trong giờ tự học. Đỗ Việt Bân khẽ giảng bài, Cảnh Hân nghiêm túc nghe.
Đến cuối tháng năm, thành tích Cảnh Hân đã đạt tới trình độ cơ bản, đại học A không còn là vấn đề.
Cảnh Hân định đưa lời nhận xét của thầy giáo cho Đỗ Việt Bân xem nhưng không ngờ hôm đó anh chàng lại đột ngột về nhà sớm. Cậu gửi tin nhắn, một lát sau Đỗ Việt Bân mới trả lời: Mẹ tớ có việc đột xuất nên bảo tớ đến trường tiểu học xem em gái biểu diễn.
Cảnh Hân nhìn tin nhắn cảm thấy hơi tức tối, đúng là không thích “1 tháng 6” nổi.
Cứ như thế, hai người bình yên thi cử sau đó bước vào cánh cửa trường đại học.
~ Hết chương 4 ~
Bánh cuốn Lô Châu
Cảnh Hân nhận ra mình thích Đỗ Việt Bân, cậu nghĩ có lẽ đây chính là sức quyến rũ của trúc mã.
Nhưng cậu không dám nói mà cũng không dám hỏi, suy cho cùng hai người họ đều là con trai, lỡ đâu Đỗ Việt Bân biết rồi sẽ thấy cậu buồn nôn thì sao.
Ngày tháng dần trôi, Đỗ Việt Bân càng lớn càng giống cây bạch dương và Cảnh Hân cũng chín chắn hơn nhiều, mặt mũi béo tròn thuở bé đã dài ra, trông rất đẹp trai.
Thoáng cái đã lên tới lớp 12.
Thành tích học tập của Cảnh Hân không tốt như Đỗ Việt Bân, nếu muốn dùng con đường thi đại học bình thường thì chắc chắn cậu không thể vào được nguyện vọng đại học A Đỗ Việt Bân chuẩn bị điền.
Nên vừa vào cấp ba cậu đã chọn thi nghệ thuật, định ghi danh vào viện mỹ thuật của đại học A.
Cảnh Hân có năng khiếu bẩm sinh trong hội họa, mẹ Đỗ Việt Bân từng dạy cậu vẽ tranh sơn dầu và đặt rất nhiều niềm tin.
Nhưng nói cho cùng thì cạnh tranh vẫn khốc liệt lắm, để giữ được nguồn cảm hứng, cậu buộc lòng phải nhốt mình trong phòng vẽ.
Vào một ngày đông khắc nghiệt, Cảnh Hân nghỉ học vì kỳ thi năng khiếu đã đến gần, trước tiên cậu xin trường cho nghỉ sau đó vác giá vẽ đến phòng vẽ tranh.
Trong phòng khá ấm áp, nhưng chỉ có khá mà thôi.
Cậu giật giật đầu ngón tay hơi sưng lên vì lạnh, không chịu nổi phải nhe răng trợn mắt.
Hệ mạch ngoại biên của cậu không tốt, tay chân thường lạnh như băng nên rất sợ những ngày đông.
Cảnh Hân chà tay, đột nhiên nhớ tới đồ giữ ấm tay xinh xắn Đỗ Việt Bân nhét vào túi cậu hôm qua bèn vội vàng lấy ra cho tay vào.
Phòng vẽ tranh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng vẽ sột soạt và tiếng đi qua đi lại cũng như hướng dẫn của giáo viên.
Cảnh Hân tạo khối trên giấy phác họa, sau đó bắt đầu đi sâu vào từng chi tiết, chẳng mấy chốc ngón út đệm trên giấy vẽ đã đen thui. Cậu cầm cục gôm vẽ Đỗ Việt Bân mới mua về cho mình dán lên rồi lại tiếp tục vẽ.
Tám giờ tối, Cảnh Hân đã làm tổ trong phòng vẽ suốt mười tiếng đồng hồ, cậu hoàn toàn không thể vẽ nổi nữa.
Cậu dọn dụng cụ vào, vác giá vẽ lên đến chỗ giáo viên báo cáo.
Cậu vừa bàn với giáo viên để ngày kia lại đến phòng vẽ thì chợt nghe thấy sau lưng có người gọi: “Tiểu Hân.”
Cảnh Hân quá quen với cái giọng này, ngoài Đỗ Việt Bân thì còn ai vào đây?
Cảnh Hân vội chào anh chàng, quay lại chào tạm biệt thầy cô rồi chạy tới khoát vai người kia khiến cậu ấy phải cúi người xuống, cậu hào hứng hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Đỗ Việt Bân nhét ly trà sữa nóng vào tay Cảnh Hân đoạn cúi người cười nói: “Đúng lúc tan học nên tiện đường tới tìm cậu.”
“Ồ! Đúng là học sinh giỏi có khác, vẫn còn thời gian nghĩ tới tớ!” Cảnh Hân nói.
Đỗ Việt Bân đáp lại: “Vậy sau này tớ không tới nữa.”
“Đừng mà, cậu không đến ai mang trà sữa tới giùm tớ!” Tim Cảnh Hân đầy mật ngọt, lúc nãy cậu chỉ đùa vậy thôi.
“Ờ.” Đỗ Việt Bân gật đầu: “Tớ đến thì tốt hơn, để cậu đỡ phải cô đơn đi về nhà một mình.”
Cảnh Hân cười hì hì, cảm thấy lòng bàn tay mình nóng hầm hập.
Đường về nhà hai người nằm cùng một hướng, lúc đi ngang phố ăn vặt, Cảnh Hân nghe con sâu trong bụng kêu nên kéo Đỗ Việt Bân bước vào.
Đỗ Việt Bân nhíu mày cậu, không cản mà chỉ nói: “Chọn chỗ nào sạch sẽ ấy!”
Cảnh Hân không quan tâm nhiều như Đỗ Việt Bân nhưng để anh chàng không giận cậu vẫn chọn một chỗ trông khá ổn.
“Hai người gọi món gì?” Phục vụ hỏi.
Cảnh Hân xem thực đơn thấy món nào trông cũng ngon nên cứ lần lữa mãi, gọi: “Một phần hủ tiếu xào thịt bò, một phần bánh cuốn.”
Hủ tiếu xào thịt bò cho cậu còn đĩa bánh cuốn cho Đỗ Việt Bân.
Phục vụ ghi lại, hỏi thêm: “Hai người cần gì nữa không ạ?”
“Thêm hai chai nước có ga đi. Vị quýt.” Cảnh Hân nói.
“Dạ, hai người chờ một lát.”
“Được.”
“Chờ đã.” Đỗ Việt Bân gọi phục vụ lại: “Món hủ tiếu xào thịt bò đừng bỏ hành.”
Phục vụ vội ghi lại, nói: “Được, còn gì nữa không ạ?”
“Hết rồi, cảm ơn.” Đỗ Việt Bân nói.
Cảnh Hân cẩu thả hoàn toàn không nhớ đến chuyện này, nghe Đỗ Việt Bân nhắc cậu mới giật mình nhớ ra bèn cảm ơn anh chàng.
Thật ra không phải là cậu không ăn được, chỉ là không thích ăn, thỉnh thoảng ra ngoài gọi món cậu lại quên mất.
Nhìn Đỗ Việt Bân, Cảnh Hân ngẫm lại và đột nhiên phát hiện lần nào đi ăn với Đỗ Việt Bân thì những món trước mặt cậu luôn không có hành.
Đỗ Việt Bân ngồi rất thẳng, thả hồn nhìn chiếc mũi hồng hồng của Cảnh Hân. Cảm thấy anh chàng mà nhìn nữa cậu sẽ kiềm lòng không đặng đi hôn người ta nên chủ động lên tiếng trước: “Cậu có muốn xem tranh hôm nay tớ vẽ không?”
Đỗ Việt Bân hoàn hồn lập tức cong mắt cười, dịu dáng nói: “Ừ, tớ muốn xem thử.”
Một đoạn thời gian lại trôi qua, thi năng khiếu xong, Cảnh Hân cảm thấy mình vẽ khá được thế là quay về cố gắng học văn hóa.
Thành tích Đỗ Việt Bân luôn rất xuất sắc, dạy thêm cho Cảnh Hân chẳng phải việc to tát gì nên hai người luôn ngồi cùng nhau trong giờ tự học. Đỗ Việt Bân khẽ giảng bài, Cảnh Hân nghiêm túc nghe.
Đến cuối tháng năm, thành tích Cảnh Hân đã đạt tới trình độ cơ bản, đại học A không còn là vấn đề.
Cảnh Hân định đưa lời nhận xét của thầy giáo cho Đỗ Việt Bân xem nhưng không ngờ hôm đó anh chàng lại đột ngột về nhà sớm. Cậu gửi tin nhắn, một lát sau Đỗ Việt Bân mới trả lời: Mẹ tớ có việc đột xuất nên bảo tớ đến trường tiểu học xem em gái biểu diễn.
Cảnh Hân nhìn tin nhắn cảm thấy hơi tức tối, đúng là không thích “1 tháng 6” nổi.
Cứ như thế, hai người bình yên thi cử sau đó bước vào cánh cửa trường đại học.
~ Hết chương 4 ~
Bánh cuốn Lô Châu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất