Chương 10
Mạc Ảnh Quân cảm nhận được thiếu niên rời khỏi bản thân, không biết hắn muốn làm gì liền đứng đợi một lúc, mãi vẫn không thấy tên kia xuất hiện đành phải bước ra khỏi nhà ma trước.
Thế nhưng đợi ở ngoài hơn mười phút vẫn chưa thấy thiếu niên bước ra, tâm tính lãnh đạm của Mạc Ảnh Quân cũng có chút xao động.
Nếu nam chủ bình thường thì còn đỡ, nhưng đây lại là 'đứa trẻ to xác' sống nhờ nhà hắn, không muốn lo cũng không được.
Bất đắc dĩ nhờ nhân viên công tác chạy vào nhà ma tìm người, Mạc Ảnh Quân về lại chỗ thiếu niên rời khỏi bản thân nghiên cứu, phát hiện được một chiếc mặt nạ ma quỷ rơi lăn lóc trên mặt đất.
Nha, chắc là nhân viên làm rơi đi.
Tìm không được cái gì, Mạc Ảnh Quân lại ra ngoài ngồi đợi.
Mấy nhân viên công tác cũng lần lượt bước ra nhưng đều lắc đầu tỏ vẻ khó xử.
Mạc Ảnh Quân hơi nhíu mày, tên ngốc kia lại làm trò gì đây ?
Chẳng lẽ cứ thế này bỏ về? Đương nhiên là không thể rồi, kể cả bản thân hắn muốn về nhưng nhiệm vụ không cho phép a !
Haiz, phiền quá đi.
Mạc Ảnh Quân tiến lên cảm ơn với mọi người, tự bản thân tiến vào nhà ma lần nữa tìm trẻ lạc.
Sao lại thế này, rõ ràng nãy vẫn yên ổn mà chỉ thoáng cái đã biến mất, chẳng lẽ nam chủ có sức mạnh siêu nhiên hay đang muốn trêu chọc hắn ?
Nhưng mà nghĩ lại biểu hiện thường ngày của nam chủ, Mạc Ảnh Quân lập tức vứt bỏ suy đoán vừa nảy ra trong đầu.
Thật cẩn thận tìm từng góc một trong nhà ma, Mạc Ảnh Quân cuối cùng cũng nhìn thấy một chiếc khăn nhỏ gần chỗ thiếu niên biến mất, cụ thể hơn là sau khi hắn vén tấm màn lên mới thấy.
Cầm khăn lên nghiêm túc quan sát, một ý tưởng bỗng nảy ra trong đầu Mạc Ảnh Quân.
Nam chủ biến thành chiếc khăn rồi ?!
Hệ thống hắc tuyến nhìn kí chủ nhà hắn vô thức bán manh, 'Kí chủ, đây là thế giới hiện đại, sẽ không tồn tại mấy thứ siêu nhiên đâu -_-'
"Nha."
Mạc Ảnh Quân tiếc nuối ném cái khăn xuống, quay lưng bỏ đi.
Đi được ba bước, Mạc Ảnh Quân dừng lại nhíu mày, lần nữa quay về địa điểm có chiếc khăn nhỏ, nhặt lên nghiên cứu lần nữa, thậm chí còn đưa lên mũi ngửi ngửi.
"À."
Mạc Ảnh Quân gật gù nhìn chiếc khăn trong tay, hóa ra là bị bắt cóc.
Cầm theo chiếc khăn tay tiến đến đồn cảnh sát, Mạc Ảnh Quân từ từ kể lại mọi chuyện vừa xảy ra, thái độ ung dung tự nhiên, cứ như người bị bắt cóc không liên quan gì đến hắn.
Mấy vị cảnh sát lúc đầu cũng hơi nghi ngờ thanh niên này, thế nhưng thanh niên còn bổ thêm một câu là nhớ liên hệ với người Tịch gia.
Người bị cóc thế nhưng là đại thiếu gia Tịch gia, tin tức này đủ lớn a !
Mạc Ảnh Quân nghĩ nghĩ liền đi theo cảnh sát cứu người, hắn cũng không biết võ công hay gì đâu, chẳng qua đi để chắc chắn nam chủ không chết là được rồi.
Sau khi bàn bạc một hồi kĩ càng, Tịch gia tìm cả bộ đội binh chủng đặc công để cứu người, mọi người chia ra thành từng nhóm nhỏ bao vây chỗ bắt cóc lại, các tay súng bắn tỉa cũng vào vị trí.
Mạc Ảnh Quân do dự mở miệng, "Hệ thống, có thuốc tàng hình không ?"
Hệ thống nghe vậy vô cùng hoảng sợ, âm thanh liên hoàn réo rắt trong đầu Mạc Ảnh Quân, 'Kí chủ, ngươi đừng làm chuyện dại dột nha, đây mới là thế giới đầu tiên thôi đó, ngươi nhỡ gặp chuyện không may thì sao, ngươi đừng có bỏ ta lại một mình chứ, còn tương lai tốt đẹp đang đợi ngươi ở phía trước a, ngươi. . . . .'
"Câm miệng."
'. . . . .' Ta là có lòng tốt nhắc nhở mà T^T
Mạc Ảnh Quân mặc kệ nó, khẽ nhắm mắt lại.
Một vòng tròn ma thuật với những kí hiệu kì dị hiện lên trong đầu Mạc Ảnh Quân, chính hắn đứng giữa vòng tròn đó, tiếng ma chú vang lên như xa như gần.
Bên ngoài hiện thực, thân ảnh của Mạc Ảnh Quân dần dần mờ đi, cuối cùng là biến mất hẳn, nếu không phải hệ thống biết kí chủ có thể sử dụng tinh thần của mình chắc cũng hoảng loạn vô cùng.
Đương nhiên Mạc Ảnh Quân còn chưa ngu đến nỗi đứng giữa đám người biểu diễn phép thuật vô hình.
Mặc dù kĩ năng được mở ra, thế nhưng hiệu quả của nó chỉ có mười phút, cái này cũng không trách hắn được, một người lười như hắn có thể phát huy lĩnh vực tinh thần là tốt lắm rồi, dù chính hắn cũng không rõ tại sao mình lại biết được kĩ năng này.
'Kí chủ . . . . .'
"Hử ?"
'Ngươi có thể tàng hình sao còn hỏi ta -.-'
"Lười."
Có nghĩa là nếu bổn hệ thống có thì sẽ không dùng hả, kí chủ ngươi nên đi chữa bệnh a !
Đi quanh ngôi nhà quan sát, Mạc Ảnh Quân phát hiện một cửa sổ nhỏ đang mở, thế nhưng nó nhỏ quá hắn không vào được !
Tiến đến trước cửa chính, Mạc Ảnh Quân đưa ta lên gõ cửa 'cốc cốc' sau đó lùi sang bên cạnh.
Nhân lúc tên bắt cóc mở cửa liền nhanh như chớp chen người vào.
Tên bắt cóc cảm nhận được cơn gió thoáng qua có chút mờ mịt nhìn xung quanh, đừng nói là ma nhá!
Vừa tiến vào Mạc Ảnh Quân lập tức phát hiện ra nam chủ đang bị trói trên giường, gương mặt trắng bệch tái nhợt, cả hai chân và hai tay đều bị trói lại, người đã hôn mê. Trong phòng còn có hai người nữa, một người nằm trên ghế ngủ, một người cầm laptop bấm bấm cái gì đó, một tên thì vừa bước ra ngoài.
Mạc Ảnh Quân nhẹ nhàng bước đến gần, liền nhìn thấy đoạn video bị trói của Tịch Thần, chắc là đang gửi cho Tịch gia đòi tiền đi.
Tên ở ngoài chắc lát nữa mới vào, trước hết phải gϊếŧ một trong hai người này đã.
Nhưng mà muốn gϊếŧ người thì cần phải có hung khí.
Tầm mắt nhìn về phía góc phòng, phát hiện được một cục gạch.
Thế nhưng đợi ở ngoài hơn mười phút vẫn chưa thấy thiếu niên bước ra, tâm tính lãnh đạm của Mạc Ảnh Quân cũng có chút xao động.
Nếu nam chủ bình thường thì còn đỡ, nhưng đây lại là 'đứa trẻ to xác' sống nhờ nhà hắn, không muốn lo cũng không được.
Bất đắc dĩ nhờ nhân viên công tác chạy vào nhà ma tìm người, Mạc Ảnh Quân về lại chỗ thiếu niên rời khỏi bản thân nghiên cứu, phát hiện được một chiếc mặt nạ ma quỷ rơi lăn lóc trên mặt đất.
Nha, chắc là nhân viên làm rơi đi.
Tìm không được cái gì, Mạc Ảnh Quân lại ra ngoài ngồi đợi.
Mấy nhân viên công tác cũng lần lượt bước ra nhưng đều lắc đầu tỏ vẻ khó xử.
Mạc Ảnh Quân hơi nhíu mày, tên ngốc kia lại làm trò gì đây ?
Chẳng lẽ cứ thế này bỏ về? Đương nhiên là không thể rồi, kể cả bản thân hắn muốn về nhưng nhiệm vụ không cho phép a !
Haiz, phiền quá đi.
Mạc Ảnh Quân tiến lên cảm ơn với mọi người, tự bản thân tiến vào nhà ma lần nữa tìm trẻ lạc.
Sao lại thế này, rõ ràng nãy vẫn yên ổn mà chỉ thoáng cái đã biến mất, chẳng lẽ nam chủ có sức mạnh siêu nhiên hay đang muốn trêu chọc hắn ?
Nhưng mà nghĩ lại biểu hiện thường ngày của nam chủ, Mạc Ảnh Quân lập tức vứt bỏ suy đoán vừa nảy ra trong đầu.
Thật cẩn thận tìm từng góc một trong nhà ma, Mạc Ảnh Quân cuối cùng cũng nhìn thấy một chiếc khăn nhỏ gần chỗ thiếu niên biến mất, cụ thể hơn là sau khi hắn vén tấm màn lên mới thấy.
Cầm khăn lên nghiêm túc quan sát, một ý tưởng bỗng nảy ra trong đầu Mạc Ảnh Quân.
Nam chủ biến thành chiếc khăn rồi ?!
Hệ thống hắc tuyến nhìn kí chủ nhà hắn vô thức bán manh, 'Kí chủ, đây là thế giới hiện đại, sẽ không tồn tại mấy thứ siêu nhiên đâu -_-'
"Nha."
Mạc Ảnh Quân tiếc nuối ném cái khăn xuống, quay lưng bỏ đi.
Đi được ba bước, Mạc Ảnh Quân dừng lại nhíu mày, lần nữa quay về địa điểm có chiếc khăn nhỏ, nhặt lên nghiên cứu lần nữa, thậm chí còn đưa lên mũi ngửi ngửi.
"À."
Mạc Ảnh Quân gật gù nhìn chiếc khăn trong tay, hóa ra là bị bắt cóc.
Cầm theo chiếc khăn tay tiến đến đồn cảnh sát, Mạc Ảnh Quân từ từ kể lại mọi chuyện vừa xảy ra, thái độ ung dung tự nhiên, cứ như người bị bắt cóc không liên quan gì đến hắn.
Mấy vị cảnh sát lúc đầu cũng hơi nghi ngờ thanh niên này, thế nhưng thanh niên còn bổ thêm một câu là nhớ liên hệ với người Tịch gia.
Người bị cóc thế nhưng là đại thiếu gia Tịch gia, tin tức này đủ lớn a !
Mạc Ảnh Quân nghĩ nghĩ liền đi theo cảnh sát cứu người, hắn cũng không biết võ công hay gì đâu, chẳng qua đi để chắc chắn nam chủ không chết là được rồi.
Sau khi bàn bạc một hồi kĩ càng, Tịch gia tìm cả bộ đội binh chủng đặc công để cứu người, mọi người chia ra thành từng nhóm nhỏ bao vây chỗ bắt cóc lại, các tay súng bắn tỉa cũng vào vị trí.
Mạc Ảnh Quân do dự mở miệng, "Hệ thống, có thuốc tàng hình không ?"
Hệ thống nghe vậy vô cùng hoảng sợ, âm thanh liên hoàn réo rắt trong đầu Mạc Ảnh Quân, 'Kí chủ, ngươi đừng làm chuyện dại dột nha, đây mới là thế giới đầu tiên thôi đó, ngươi nhỡ gặp chuyện không may thì sao, ngươi đừng có bỏ ta lại một mình chứ, còn tương lai tốt đẹp đang đợi ngươi ở phía trước a, ngươi. . . . .'
"Câm miệng."
'. . . . .' Ta là có lòng tốt nhắc nhở mà T^T
Mạc Ảnh Quân mặc kệ nó, khẽ nhắm mắt lại.
Một vòng tròn ma thuật với những kí hiệu kì dị hiện lên trong đầu Mạc Ảnh Quân, chính hắn đứng giữa vòng tròn đó, tiếng ma chú vang lên như xa như gần.
Bên ngoài hiện thực, thân ảnh của Mạc Ảnh Quân dần dần mờ đi, cuối cùng là biến mất hẳn, nếu không phải hệ thống biết kí chủ có thể sử dụng tinh thần của mình chắc cũng hoảng loạn vô cùng.
Đương nhiên Mạc Ảnh Quân còn chưa ngu đến nỗi đứng giữa đám người biểu diễn phép thuật vô hình.
Mặc dù kĩ năng được mở ra, thế nhưng hiệu quả của nó chỉ có mười phút, cái này cũng không trách hắn được, một người lười như hắn có thể phát huy lĩnh vực tinh thần là tốt lắm rồi, dù chính hắn cũng không rõ tại sao mình lại biết được kĩ năng này.
'Kí chủ . . . . .'
"Hử ?"
'Ngươi có thể tàng hình sao còn hỏi ta -.-'
"Lười."
Có nghĩa là nếu bổn hệ thống có thì sẽ không dùng hả, kí chủ ngươi nên đi chữa bệnh a !
Đi quanh ngôi nhà quan sát, Mạc Ảnh Quân phát hiện một cửa sổ nhỏ đang mở, thế nhưng nó nhỏ quá hắn không vào được !
Tiến đến trước cửa chính, Mạc Ảnh Quân đưa ta lên gõ cửa 'cốc cốc' sau đó lùi sang bên cạnh.
Nhân lúc tên bắt cóc mở cửa liền nhanh như chớp chen người vào.
Tên bắt cóc cảm nhận được cơn gió thoáng qua có chút mờ mịt nhìn xung quanh, đừng nói là ma nhá!
Vừa tiến vào Mạc Ảnh Quân lập tức phát hiện ra nam chủ đang bị trói trên giường, gương mặt trắng bệch tái nhợt, cả hai chân và hai tay đều bị trói lại, người đã hôn mê. Trong phòng còn có hai người nữa, một người nằm trên ghế ngủ, một người cầm laptop bấm bấm cái gì đó, một tên thì vừa bước ra ngoài.
Mạc Ảnh Quân nhẹ nhàng bước đến gần, liền nhìn thấy đoạn video bị trói của Tịch Thần, chắc là đang gửi cho Tịch gia đòi tiền đi.
Tên ở ngoài chắc lát nữa mới vào, trước hết phải gϊếŧ một trong hai người này đã.
Nhưng mà muốn gϊếŧ người thì cần phải có hung khí.
Tầm mắt nhìn về phía góc phòng, phát hiện được một cục gạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất