Chương 26
Mạc Ảnh Quân nằm nghiêng trên ghế, chống cằm nhìn ra khu vườn tươi đẹp ngoài cửa sổ.
Từ lúc hắn đến thế giới này đã qua 1 năm.
Từ đoạn thời gian nam chủ phá kén lần thứ hai, hắn liền bị hạn chế ra ngoài lâu đài, đúng hơn là bị cấm bước ra ngoài.
Mỗi lần hắn có ý định rời khỏi đây đều bị những người nô bộc khóc lóc cầu xin đừng đi, kể cả Sir cũng nói thế giới ngoài kia rất nguy hiểm không thể ra.
Ngày hôm sau, hắn liền được nghe một bài thuyết giảng về thế giới âm u đen tối nguy hiểm bên ngoài như thế nào.
Khẽ thở dài một hơi, Mạc Ảnh Quân có chút không rõ suy nghĩ.
Hắn đâu có làm chuyện thương thiên hại lý gϊếŧ người phóng hỏa bên ngoài, tại sao lại giam giữ hắn trong lâu đài ?
Nếu bên ngoài kia xảy ra chuyện gì thì ít nhất cũng có chút thông tin truyền lại, đây lại im lặng một cách đáng sợ, hắn như là đã cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Không được, nếu cứ thế thì nhiệm vụ của hắn sẽ trôi mất, nhất định phải tìm cách chuồn ra ngoài !
Mạc Ảnh Quân lén lút chạy về phía góc vườn, quan sát xung quanh không thấy ai liền bắt đầu trèo lên.
May mà tường lâu đài trải qua nghìn năm có nhiều loại dây leo kí sinh vào mới có chỗ cho hắn bám, nếu không tường thành cao như vậy hắn trèo thế nào a.
Bất quá Mạc Ảnh Quân mới đạp lên hai đoạn dây leo, một giọng nói bất ngờ vang lên từ đằng sau.
"Quân Quân, ngươi muốn đi đâu."
Sir híp mắt nhìn thanh niên đang nhìn mình ngẩn người.
Trầm mặc một lát, Mạc Ảnh Quân liền tự giác nhảy xuống.
Không sao, để ngày khác hắn trốn tiếp vậy.
Thiếu niên với mái tóc đỏ thẫm tiến lại gần, nhẹ nhàng ôm lấy thanh niên, khẽ thì thầm, "Quân Quân, ngươi nên ở đây với ta." Nói xong, còn có chút bệnh trạng hít sâu một hơi.
Mạc Ảnh Quân nhíu mày, đưa tay đẩy người đang chôn đầu vào cổ hắn ra, ngày nào cũng ôm hắn ngửi ngửi không biết chán, hắn có phải đồ ăn đâu.
"Quân Quân, chúng ta về đi."
Sir cười khẽ, không để ý cầm lấy tay Mạc Ảnh Quân hướng về phòng, đáy mắt lóe qua tia âm u cùng nguy hiểm.
Hắn không ngại mỗi ngày chơi trò tình thú chạy trốn với Quân Quân, nhưng mà nhiều quá cũng không tốt.
Quân Quân tốt nhất là vẫn luôn ở bên cạnh hắn.
-------------------
Lại một lần nữa chạy trốn thất bại, Mạc Ảnh Quân úp mặt vào gối lăn lộn.
Thật chán.
Không biết tại sao cứ mỗi lần hắn định chạy trốn là nam chủ đều biết đến đầu tiên, tiếp đó là mang hắn về.
Mà hắn cũng đâu định thật sự chạy trốn, chỉ là muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành mà thôi, ở đây có chút ngột ngạt đáng sợ.
Chẳng lẽ bắt buộc phải đợi đến ngày nam chủ thành niên mới được rời đi ?
Hắn không muốn chết vì chán đâu.
Không nói Mạc Ảnh Quân đang buồn phiền, chuyển về phía Sir.
Người này đang ra sức hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, dưới thân có một ma trận lớn đang truyền ồ ạt linh khí vào bên trong.
Ngươi nghĩ nam chủ đại nhân sẽ để Mạc Ảnh Quân một mình ?
Đương nhiên là không.
Trước mặt thiếu niên, một tấm màn lớn trải dài cả căn phòng, trên đó đang chiếu hình ảnh của Mạc Ảnh Quân, mỗi một vẻ mặt biến hóa hay hành động cụ thể nào đều được tường thuật trực tiếp trên đó, vô cùng sắc nét và rõ ràng, thậm chí có cả thanh âm thở dài thoát ra.
Đây mới thật sự là giam cầm a !
Sir một bên hấp thụ linh khí, một bên si mê nhìn chằm chằm Mạc Ảnh Quân, trong mắt tràn đầy sự chiếm hữu dục.
Hắn muốn bản thân thành niên càng nhanh càng tốt, cho nên mọi thời khắc đều hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa, chỉ khi nào Mạc Ảnh Quân có động tĩnh gì không đúng mới rời khỏi căn phòng phép này.
Theo truyền thống Huyết tộc, khi thành niên họ có thể đi tìm tình yêu đích thực của đời mình, chỉ cần hai người gắn kết với nhau (chịt chịt đó) và trao nhau tâm huyết của mình, họ sẽ mãi mãi hòa thành một. (luôn ở chung 1 chỗ)
Hắn muốn giam cầm Quân Quân bên cạnh mình, luôn ở cạnh nhau, vĩnh không xa rời.
Cũng may Mạc Ảnh Quân không nói nhiệm vụ của mình ra miệng, nếu không đã bị nam chủ đại nhân trói lại mang theo bên người rồi.
Đương nhiên, đồng thời với việc giam cầm lại, nam chủ đại nhân còn hạn chế sức mạnh của mình, khiến nó luôn luôn giữ vững ở mức bình thường, không thể hóa kén lần thứ ba.
Như vậy là có thể giữ được Quân Quân rồi. ^^
Sir thâm tình nhìn người trong màn ảnh.
Quân Quân, không lâu nữa đâu, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Chỉ cần đợi thêm năm ngày nữa thôi, rất nhanh là lần hóa kén cuối cùng sẽ đến.
-------------------
Năm ngày sau
Một trận khí thế mãnh liệt tràn qua từng ngóc ngách đường xá trong thế giới Huyết tộc, cảm giác mạnh mẽ kinh khủng như muốn thôn tính hết tất cả.
Mọi người biết . . . .
Vương thành niên rồi.
Một nam nhân toàn thân tràn ngập sắc đỏ bước ra.
Diện mạo Sir vốn đã quyến rũ, giờ phút này càng diễm lệ đến khó thở.
Trường bào đỏ thẫm tôn lên nước da trắng nõn, mắt phượng gợi cảm hơi nhếch lên, môi mỏng cười khẽ, giữa trán hiện lên một hoa văn đỏ tươi kì lạ khiến gương mặt càng thêm yêu dã.
"Quân Quân, ta đến đây."
Từ lúc hắn đến thế giới này đã qua 1 năm.
Từ đoạn thời gian nam chủ phá kén lần thứ hai, hắn liền bị hạn chế ra ngoài lâu đài, đúng hơn là bị cấm bước ra ngoài.
Mỗi lần hắn có ý định rời khỏi đây đều bị những người nô bộc khóc lóc cầu xin đừng đi, kể cả Sir cũng nói thế giới ngoài kia rất nguy hiểm không thể ra.
Ngày hôm sau, hắn liền được nghe một bài thuyết giảng về thế giới âm u đen tối nguy hiểm bên ngoài như thế nào.
Khẽ thở dài một hơi, Mạc Ảnh Quân có chút không rõ suy nghĩ.
Hắn đâu có làm chuyện thương thiên hại lý gϊếŧ người phóng hỏa bên ngoài, tại sao lại giam giữ hắn trong lâu đài ?
Nếu bên ngoài kia xảy ra chuyện gì thì ít nhất cũng có chút thông tin truyền lại, đây lại im lặng một cách đáng sợ, hắn như là đã cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Không được, nếu cứ thế thì nhiệm vụ của hắn sẽ trôi mất, nhất định phải tìm cách chuồn ra ngoài !
Mạc Ảnh Quân lén lút chạy về phía góc vườn, quan sát xung quanh không thấy ai liền bắt đầu trèo lên.
May mà tường lâu đài trải qua nghìn năm có nhiều loại dây leo kí sinh vào mới có chỗ cho hắn bám, nếu không tường thành cao như vậy hắn trèo thế nào a.
Bất quá Mạc Ảnh Quân mới đạp lên hai đoạn dây leo, một giọng nói bất ngờ vang lên từ đằng sau.
"Quân Quân, ngươi muốn đi đâu."
Sir híp mắt nhìn thanh niên đang nhìn mình ngẩn người.
Trầm mặc một lát, Mạc Ảnh Quân liền tự giác nhảy xuống.
Không sao, để ngày khác hắn trốn tiếp vậy.
Thiếu niên với mái tóc đỏ thẫm tiến lại gần, nhẹ nhàng ôm lấy thanh niên, khẽ thì thầm, "Quân Quân, ngươi nên ở đây với ta." Nói xong, còn có chút bệnh trạng hít sâu một hơi.
Mạc Ảnh Quân nhíu mày, đưa tay đẩy người đang chôn đầu vào cổ hắn ra, ngày nào cũng ôm hắn ngửi ngửi không biết chán, hắn có phải đồ ăn đâu.
"Quân Quân, chúng ta về đi."
Sir cười khẽ, không để ý cầm lấy tay Mạc Ảnh Quân hướng về phòng, đáy mắt lóe qua tia âm u cùng nguy hiểm.
Hắn không ngại mỗi ngày chơi trò tình thú chạy trốn với Quân Quân, nhưng mà nhiều quá cũng không tốt.
Quân Quân tốt nhất là vẫn luôn ở bên cạnh hắn.
-------------------
Lại một lần nữa chạy trốn thất bại, Mạc Ảnh Quân úp mặt vào gối lăn lộn.
Thật chán.
Không biết tại sao cứ mỗi lần hắn định chạy trốn là nam chủ đều biết đến đầu tiên, tiếp đó là mang hắn về.
Mà hắn cũng đâu định thật sự chạy trốn, chỉ là muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành mà thôi, ở đây có chút ngột ngạt đáng sợ.
Chẳng lẽ bắt buộc phải đợi đến ngày nam chủ thành niên mới được rời đi ?
Hắn không muốn chết vì chán đâu.
Không nói Mạc Ảnh Quân đang buồn phiền, chuyển về phía Sir.
Người này đang ra sức hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, dưới thân có một ma trận lớn đang truyền ồ ạt linh khí vào bên trong.
Ngươi nghĩ nam chủ đại nhân sẽ để Mạc Ảnh Quân một mình ?
Đương nhiên là không.
Trước mặt thiếu niên, một tấm màn lớn trải dài cả căn phòng, trên đó đang chiếu hình ảnh của Mạc Ảnh Quân, mỗi một vẻ mặt biến hóa hay hành động cụ thể nào đều được tường thuật trực tiếp trên đó, vô cùng sắc nét và rõ ràng, thậm chí có cả thanh âm thở dài thoát ra.
Đây mới thật sự là giam cầm a !
Sir một bên hấp thụ linh khí, một bên si mê nhìn chằm chằm Mạc Ảnh Quân, trong mắt tràn đầy sự chiếm hữu dục.
Hắn muốn bản thân thành niên càng nhanh càng tốt, cho nên mọi thời khắc đều hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa, chỉ khi nào Mạc Ảnh Quân có động tĩnh gì không đúng mới rời khỏi căn phòng phép này.
Theo truyền thống Huyết tộc, khi thành niên họ có thể đi tìm tình yêu đích thực của đời mình, chỉ cần hai người gắn kết với nhau (chịt chịt đó) và trao nhau tâm huyết của mình, họ sẽ mãi mãi hòa thành một. (luôn ở chung 1 chỗ)
Hắn muốn giam cầm Quân Quân bên cạnh mình, luôn ở cạnh nhau, vĩnh không xa rời.
Cũng may Mạc Ảnh Quân không nói nhiệm vụ của mình ra miệng, nếu không đã bị nam chủ đại nhân trói lại mang theo bên người rồi.
Đương nhiên, đồng thời với việc giam cầm lại, nam chủ đại nhân còn hạn chế sức mạnh của mình, khiến nó luôn luôn giữ vững ở mức bình thường, không thể hóa kén lần thứ ba.
Như vậy là có thể giữ được Quân Quân rồi. ^^
Sir thâm tình nhìn người trong màn ảnh.
Quân Quân, không lâu nữa đâu, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Chỉ cần đợi thêm năm ngày nữa thôi, rất nhanh là lần hóa kén cuối cùng sẽ đến.
-------------------
Năm ngày sau
Một trận khí thế mãnh liệt tràn qua từng ngóc ngách đường xá trong thế giới Huyết tộc, cảm giác mạnh mẽ kinh khủng như muốn thôn tính hết tất cả.
Mọi người biết . . . .
Vương thành niên rồi.
Một nam nhân toàn thân tràn ngập sắc đỏ bước ra.
Diện mạo Sir vốn đã quyến rũ, giờ phút này càng diễm lệ đến khó thở.
Trường bào đỏ thẫm tôn lên nước da trắng nõn, mắt phượng gợi cảm hơi nhếch lên, môi mỏng cười khẽ, giữa trán hiện lên một hoa văn đỏ tươi kì lạ khiến gương mặt càng thêm yêu dã.
"Quân Quân, ta đến đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất