1001 Cách Theo Đuổi Lão Công

Chương 37

Trước Sau
Nhìn thiếu niên tà mị trước mặt, người luôn lãnh tĩnh như Mạc Ảnh Quân cũng không nhịn được thất thần.

Không phải hắn vì sắc đẹp mà thất thần đâu. . . . .

Mà là. . . . .

Thế giới cổ tích này thật là phi lý đến quá đáng!

Mấy con sâu, thỏ trắng, hoa bướm nói chuyện mặc quần áo được thì coi như tăng cảm hứng cho tâm hồn trẻ thơ đi.

Thú hóa người là chuyện gì xảy ra?!

Cảm giác tam quan muốn vỡ nát là thế nào. . . .

Bạch miêu áp sát mặt vào giữa hai móng vuốt, hắn không muốn đối diện với thế giới này nữa, thật là đáng sợ.

"Thân ái?"

Chesire rối rắm nhìn bạch miêu một bộ dạng sinh không thể luyến, sao thân ái nhìn hắn rồi như vậy?

A, chẳng lẽ là. . . . .

Thân ái đang ghen tỵ hắn có thể biến thành động vật trơn bóng!

Đúng, chắc chắn là như vậy!

Vẻ mặt thiếu niên bất giác có chút đê tiện, thiếu nữ nào nhìn thấy cũng phải chạy đi phán một câu 'Lưu manh thối!'.

'Ầm ầm'

Cô bé khổng lồ đằng kia không biết bằng cách nào đã thu nhỏ lại, để lại một cánh rừng hoang bị tàn phá thê thảm.

Nghe tiếng động, Mạc Ảnh Quân ủ rũ ngẩng đầu lên, hai đôi tai mao nhung nhung vẫn xẹp xuống không có sức sống.

Sir biến thành người hắn còn có thể chấp nhận, tại vì Huyết tộc trong truyền thuyết vốn nhận định là từ dơi biến thành người, không sao, nhưng mà từ thế giới cổ tích của trẻ con biến thành thể loại huyền huyễn tây phương thì. . . . .

"Thân ái?" Thiếu niên trông mong nhìn bạch miêu, lấy tay chọt chọt vào đầu nó.

Bạch miêu không quan tâm đến hắn, ánh mắt vẫn dõi theo không gian xa xăm, hắn cần thêm thời gian để bồi bổ tam quan.

"Thân ái?" Chọt chọt.

Nhìn xa xăm.

"Thân ái, ta biến thành động vật trơn bóng rồi nè." Chọt chọt.

Khóe mắt run run.

"Thân ái, ngươi nhìn cái gì lâu vậy, đói bụng sao?" Chọt chọt.

Đói con mẹ ngươi á.

"Thân ái, ngươi đừng giả chết, ngươi hứa sẽ hôn ta rồi." Chọt chọt.

Tránh xa ta ra! 

"Thân ái, hôn ta một cái đã." Chọt chọt.

Móng vuốt tự nhiên ngứa ngứa, làm sao bây giờ?

"Thân ái, ta muốn. . . . A!"

Chesire vừa mới đưa ngón tay ra chuẩn bị chọt chọt thêm phát nữa lên đầu bạch miêu liền bị hắn quay ra hung hăng cắn xuống.

"Ô ô . . . ." Bạch miêu trừng mắt nhìn hắn, tên ngu ngốc này, có để cho người khác yên không?!

Thiếu niên ủy khuất đối diện với ánh mắt bạch miêu, hắn chỉ muốn được thưởng hôn thôi mà. . . . .

Di, khoan đã, thưởng hôn?

Nếu hắn nhớ không nhầm, vừa nãy con bé khổng lồ kia biến trở về như cũ rồi thì phải?

Thiếu niên lấy một tư thế vô cùng cứng ngắc chầm chậm quay đầu lại, tay vẫn giữ nguyên bị răng bạch miêu cắn.



Cánh rừng hoang tàn trống không, một bóng chim sẻ cũng không có, huống chi là con người?

Ngơ ngác nhìn cảnh vật trước mặt, Chesire không thể tin được lại chầm chậm quay trở lại đối diện với vẻ mặt âm u của bạch miêu.

"A ha ha." Thiếu niên ngây ngô gãi gãi đầu, tay còn lại vẫn để trong hàm răng của bạch miêu.

Hóa ra là vậy, thảo nào thân ái không chịu hôn hắn một cái, cứ thất thần nhìn đằng kia mãi.

Tác giả tỏ vẻ:  Không đâu thiếu niên, là do thân ái của ngươi đang tìm lại tam quan mà thôi. 

 ┐(︶▽︶)┌

Mạc Ảnh Quân hừ lạnh, rũ rũ bộ lông đứng dậy, mặc kệ tên ngu ngốc đang ủy khuất đằng sau, tao nhã bước về phía trước.

Bất quá đi được một chút Mạc Ảnh Quân lại dừng lại.

Chesire thấy thế ánh mắt sáng rực lên, đang định mở miệng kêu thân ái liền bị câu tiếp theo của bạch miêu khiến tâm hồn tan nát.

"Ngu ngốc, đừng đi theo ta." 

Mạc Ảnh Quân nói xong liền vô cùng ngạo kiều đi thẳng, mặc kệ từng mảnh trái tim thủy tinh vỡ vụn bay theo gió.

Rất nhanh liền thấy bóng dáng của Alice ở đằng trước, Mạc Ảnh Quân vội vàng chạy đến liền bị hàng loạt tạp âm oanh đầu.

Phắc, cái thứ âm thanh cho chó nghe này là gì?

Phát hiện ra mình không may chửi tục, Mạc Ảnh Quân hít một hơi thật sâu ổn định tâm thần.

Hắn phát hiện từ lúc mình quen mấy nam chủ sau, tính khí càng lúc càng táo bạo, rất dễ nổi giận.

Quan sát lại xung quanh, Mạc Ảnh Quân chợt phát hiện ra một thứ khiến hắn có xung động biến về con người giơ chân lên đạp nát hết chỗ này.

Ở đây có rất nhiều các loài hoa, màu sắc rực rỡ hương thơm tràn đầy, nhưng quan trọng là mấy bông hoa này có mặt!

Có mặt thì thôi, nhưng mà nhìn nó đê tiện đến ghê tởm là sao?

Sao cô bé kia vẫn thản nhiên như không vậy, lại còn nói cười yến yến vô cùng vui vẻ với bọn chúng.

Không thấy sợ hãi chút gì luôn hả?

Lại còn bài ca này nữa, hoa không phải là trồng giữa rừng sao, từ đâu học được nhạc điệu với vần ca vậy?

"La la lá la la la là

Mì mi mí mi mi mì

Là lô lố la la la là

À a a á a a a à

Bum ba bum bum

Bánh mì nhỏ và bướm hôn hoa tulip

Và mặt trời như quả bóng đồ chơi

Vẻ huy hoàng vào buổi sáng

Vào buổi chiều vàng

Buổi chiều vàng

Có chú chó và con sâu bướm

Và một con nhiều chân màu vàng

Nơi hoa cúc lười

Rất yêu

Cuộc sống hòa bình

Họ hướng đến

Bạn sẽ biết nhiều điều từ các loài hoa



Đặc biệt vào tháng sáu

Có hạnh phúc và sự lãng mạn

Có tất cả

Vào buổi chiều vàng

. . . . . ."

What the fuck, mấy câu này có ăn khớp gì với nhau không, như kiểu mỗi người nghĩ một câu xong cứ thế ghép vào vậy.

Mạc Ảnh Quân cảm giác mình sinh không thể luyến.

Bọn trẻ con nào xem xong truyện cổ tích này hắn cũng phục thật, chắc là tâm lý phải hồn nhiên lắm mới vui vẻ khi thấy cái này.

Hắn thấy mình vẫn là nên trở về chỗ 'ngu ngốc kia' đợi đi, thêm chút thời gian nữa lại đi tìm Alice cũng được.

Bất quá, chính lúc hắn định rời khỏi lại bị một con vàng vàng, à không, một bông hoa tulip vàng với mấy sợi dây leo quấn lên người kéo lại, vẻ mặt cong cong cười nói.

"Cậu bé, cháu đi đâu vậy, ở lại đây hát cùng bọn ta nào."

Mạc Ảnh Quân hoảng sợ, no no no, hắn chưa muốn tạm biệt nốt mảnh vụn cuối cùng của tam quan.

"Miêu!" Cứu!

Bạch miêu bốn chân đạp loạn, ra sức vùng vẫy để thoát khỏi mớ dây leo của hoa tulip này.

Có lẽ hắn trước giờ sống yên ổn quá nên ông trời ngứa mắt, mấy bông hoa khác thấy trò vui liền dừng hát, tất cả đều vươn cành lá ra kéo hắn lại, trăm miệng một lời ồn ào kêu la, "Cậu bé, ở lại với chúng ta nào."

Alice phát hiện thấy chú mèo nhà cô liền thân thiết tiến đến nói, "Dinah, mau lại đây nào."

Không không, thiếu nữ à, ta không phải trẻ con có tâm hồn ngây thơ như cô, mau buông ta ra!

Mạc Ảnh Quân phẫn nộ vung bốn móng vuốt, bên này cào một cái, bên kia đạp một trận, bất quá vẫn bị dây leo quấn thân không thể thoát ra, âm thanh ầm ĩ liên tục vang lên bên tai.

Ngay lúc hắn hết chịu nổi muốn thả tinh thần lực ra chà đạp bọn hoa lá này liền bị một thứ gì đó vớt lên, mấy sợi leo bám trên thân cũng bị đứt đoạn 'lách tách' rơi xuống, âm thanh gào rú đau đớn liên tục vang lên bên dưới.

Mạc Ảnh Quân sửng sốt ngẩng đầu lên liền phát hiện người luôn miệng kêu thân ái đang thân thiết nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy đau lòng cùng tức giận.

Đám rác rưởi chết tiệt này, bình thường hắn vốn nhìn không vừa mắt rồi, bây giờ lại dám õng ẹo với thân ái của hắn, đáng chết!

Chesire hai mắt phun hỏa nhìn đám 'rau dại' bên dưới, mỗi lần nhấc chân lên dẫm xuống liền tuôn ra hàng loạt tiếng thét cao trào không đồng đều.

Bất quá, mấy âm thanh hỗn tạp này truyền vào tai Mạc Ảnh Quân lại như tiếng trời.

Hắn thà nghe tiếng kêu cứu còn hơn là nghe đám này hát một lần nữa!

Bất giác nhìn thiếu niên, Mạc Ảnh Quân có chút cảm động, không hiểu tại sao lại nâng người hôn một cái lên má hắn.

Còn đang thi hành chính sách bạo quân, Chesire ngơ ngác dừng lại, không thể tin được nhìn tiểu bạch miêu đang 'thẹn thùng' áp mặt vào lòng hắn.

Mơ mơ màng màng đưa tay lên khẽ chạm vào chỗ vừa được hôn, Chesire cảm giác như trái tim sắp nổ đến nơi rồi, mạch máu như sôi trào.

Hậu quả là. . . . . .

"Aaaaaaa!"

"Tên khổng lồ khốn kiếp, mau buông chân. . . A!"

"Đau, đau quá!"

. . . . .

Đám hoa lá cỏ dại bên dưới thi nhau gào khóc, cảm nhận được bàn chân ở trên đang ra sức nghiền xuống liền càng ủy khuất.

Bọn chúng đã làm gì nên tội a, đâu có hận thù ân oán với ai, tại sao?!

Chesire ôm chặt bảo bối trong lòng, chạy nhanh về phía trước, mỗi lần dậm chân là khúc quân hành lại vang lên 'a a a', thật sự là tuyệt vời! 

Được rồi, cái chữ tuyệt vời ở trên là cảm nhận của Mạc Ảnh Quân, ai bảo đám hoa lá này khiến hắn tam quan đổ nát ni.    ┐(︶▽︶)┌

Về phần Alice, không biết cô bé đã chạy từ đời nào, ngay cả bóng dáng cũng không thấy, phải nói thật không hổ là giác quan thứ 6 của nhân vật chính sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau