1001 Cách Theo Đuổi Lão Công

Chương 38

Trước Sau
Đến lúc gặp lại Alice, cô bé đang ra sức tô tô trét trét cho bông hoa hồng, đúng hơn là cô đang quệt sơn đỏ lên những bông hoa màu trắng.

Mạc Ảnh Quân không hiểu, màu trắng tự nhiên của nó mà đi tô đỏ làm gì vậy, nếu không thích thì đừng trồng.

Mà con bé này bị rảnh hử, không nhanh chóng đi đến cuối thế giới này đi để hắn hoàn thành nhiệm vụ mà lại đứng đây làm việc vớ vẩn, phải nói là cô bé thật ngây thơ yêu đời? 

"Thân ái." Thiếu niên như quên mất cú ngoạm tay vừa rồi, chứng nào tật nấy chọt chọt người bạch miêu.

"Hử?" Mạc Ảnh Quân liếc hắn.

Chesire trộm quan sát vẻ mặt bạch miêu, cẩn thận nói, "Nãy ta dẫm nhiều hoa lắm." Nói xong liền ánh mắt mong chờ nhìn Mạc Ảnh Quân.

Có chút không hiểu nhìn thiếu niên, ngươi dẫm kệ ngươi, nói với ta làm gì, buồn quá nên kiếm chuyện à?

Phát hiện thân ái không hiểu lời mình nói, Chesire ủy khuất lên tiếng, "Ngươi chưa thưởng đủ."

Mạc Ảnh Quân sửng sốt nhìn hắn, ngẩn người một lát mới giật mình nhận ra.

Tên này lại được voi đòi tiên rồi.

Bất quá . . . . . .

"Cúi xuống đây." Mạc Ảnh Quân nheo mắt nhìn hắn.

Lựa chọn tính bỏ qua một tia không đúng trong lý trí, Chesire theo bản năng hưng phấn cúi đầu xuống chờ ban thưởng.

"Ằm"

Bạch miêu cạp một phát lên má thiếu niên, lúc rời người ra liền thấy hai dấu răng nanh nhỏ hằn rõ trên đó.

Cảm giác như thủy tinh tâm rạn nứt một chút, Chesire ủy khuất nhìn bạch miêu, "Thân ái, sao ngươi cắn ta." Không phải là thưởng sao?

Mạc Ảnh Quân hừ lạnh một tiếng, nhảy khỏi người thiếu niên tiến về phía Alice.

"Miêu." Không muốn phát ra thanh âm mềm mại này đâu, Mạc Ảnh Quân kêu xong liền nhăn mặt.

Alice phát giác ra chú mèo trắng nhà cô đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, vô cùng vui vẻ định cúi người xuống ôm lại bị nó nhảy ra ngoài.

"Dinah, ngươi sao vậy?" Cô bé ngẩn người, ủy khuất nhìn bạch miêu.

Khóe miệng Mạc Ảnh Quân run rẩy nhìn bộ quần áo lấm lem sơn đỏ cùng đôi tay bẩn thỉu đang dơ ra, ngạo kiều quay đầu đi.

Hắn mới không để bộ lông trắng bị bẩn đâu.

Alice còn đang rối rắm việc có nên cưỡng ép bạch miêu hay không, một tiếng kèn liền truyền đến.

Mạc Ảnh Quân lại một lần nữa được mở rộng tầm mắt.

Hai hàng ngũ bước đều tăm tắp ở hai bên, mỗi người đều cầm một ngọn giáo, trông vô cùng uy phong dũng mãnh.

Thế nhưng, điều kiện tiên quyết là hàng ngũ này không phải là quân bài!

Ai nói cho hắn biết, mắt của quân bài nằm ở chỗ nào vậy, thế nhưng lại đi đều thẳng tắp như vậy.

Đi được thì coi như không, đây lại ưỡn ẹo mà đi, lá bài mỏng manh ưỡn trái ưỡn phải theo từng bước đi, mỗi lần có cơn gió thổi qua là đổ rạp xuống một đám, tiếp đó lại đứng lên õng ẹo đi tiếp.



Mạc Ảnh Quân không nói gì, im lặng quay lưng lại.

Hắn bỗng phát hiện từ khi vào thế giới này, hắn càng ngày nhớ Sir.

Bỗng một khuôn mặt lông lá đập vào trước mặt Mạc Ảnh Quân, hắn theo bản năng vươn móng vuốt ra cào một cái.

"Ngao--------"

Lam miêu gào lên một tiếng liền dùng hai móng vuốt ôm mặt lăn trái lăn phải ăn vạ, thỉnh thoảng còn tách kẽ móng ra trộm nhìn Mạc Ảnh Quân, phát hiện hắn vẫn thản nhiên liền tiếp tục lăn lộn.

Mạc Ảnh Quân hắc tuyến nhìn nó, tự nhiên hắn muốn một móng vuốt đập chết tươi tên này là sao?

"Nữ hoàng đến ---------"

Vừa quay người ra, hai sắc đen đỏ liền đập vào mắt hắn.

Một bà nào đó, à hình như họ vừa nói là nữ hoàng, mặc một bộ váy phồng với những đường viền đen đỏ xen kẽ, vẻ mặt kiêu ngạo chảnh chóa, trên đầu đội một chiếc vương miện nhỏ màu vàng, tay cầm cây gậy có hình trái tim đỏ.

Đột nhiên một quân bài J ngã trước mặt bà ta, bà lập tức dùng chân đạp lên người nó mấy phát, tiếp đó mặt đỏ bừng gào vào mặt quân bài.

"Lũ ngu xuẩn!"

Gió như mang lại hiệu ứng thổi phồng lên mái tóc ngẵn cũn của bà ta, đôi mắt trợn to như sắp lồi ra, hai bên má nhếch hẳn lên khiến miệng mở rộng hẳn.

Mạc Ảnh Quân sửng sốt nhìn bà ta, lập tức hướng về phía Alice quan sát liền thấy cô bé đang học tập theo mấy quân bài còn lại quỳ rạp xuống.

". . . . ." 

Nữ hoàng đá mấy quân bài chắn trước mặt ra tiếp tục vênh mặt tiến về phía trước, cùng với đó là tiếng kèn kéo dài hai bên, phong cảnh thật là hoàng tráng.

"Cái gì thế này?!" Nữ hoàng chợt hét ầm lên, khuôn mặt dữ tợn chỉ vào cây hoa hồng còn đang tô màu dở.

Hai quân bài phụ trách hoảng loạn tiến lên giải thích bị bà ta sai người lôi đi chém đầu, Alice thấy thế bò dậy nói với bà ta.

"Xin bà, họ chỉ cố. . . ."

"Ai đây?" Nữ hoàng híp mắt, nhìn chằm chằm vào cô bé.

Mạc Ảnh Quân hoảng sợ muốn tiến lên lại bị lam miêu chắn đường.

"Thân ái, không sao đâu, thật mà." Chesire rụt rụt cổ đón nhận ánh mắt uy hiếp của Mạc Ảnh Quân, nội tâm vô cùng khó chịu.

Mặc dù hắn biết thân ái là ở nhà cô ta, nhưng mà hắn vẫn khó chịu a, sao thân ái luôn quan tâm nó vậy?!

Mạc Ảnh Quân nhíu mày, có chút do dự nhìn lam miêu lại nhìn đằng kia.

Đây là thế giới cổ tích nên không có gì nguy hiểm đâu ha, nhưng mà hắn vẫn phải đề phòng bất trắc, nghe giọng điệu nghiêm túc của tên ngốc như vậy đành ngồi một bên đi, có gì không đúng liền lập tức xông đến.

'Kí chủ. . . .' Âm thanh thều thào đột nhiên vang lên bên tai Mạc Ảnh Quân.

"Hệ thống?" Nha, về rồi à.

'. . . . .' 

Nó thật không ngờ, đợi đến lúc bản thân chật vật lắm mới tìm được cách thoát khỏi không gian giam cầm kia lại là lúc thế giới này sắp kết thúc.

Đã thế nó còn mang bao nhiêu tâm tình mong đợi nhớ thương đối với kí chủ, bất quá sau khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt cùng giọng điệu hờ hững xong liền cảm thấy tâm muốn nát.



Kí chủ, ngươi độc ác vô tình như vậy, cha mẹ ngươi biết sao?!

(Quân: Không biết.)

"Hệ thống, kết truyện thế nào?" Mạc Ảnh Quân bỗng có chút tò mò.

Lúc hắn nhận thế giới này liền làm nhiệm vụ luôn, tại vì biết nó là thế giới cổ tích nên không xem qua cốt truyện, chỉ là bây giờ hiếu kì một chút.

Hệ thống tiện tay gửi cho Mạc Ảnh Quân kịch tình, bản thân nằm bẹp trong không gian hệ thống tự khâu vá lại trái tim thủy tinh.

Nhìn lướt qua cốt truyện, Mạc Ảnh Quân liền không quan tâm đến nó nữa.

Tiếp đó, Alice liền phải đấu một trận đánh cầu với nữ hoàng, vợt đánh chính là những con hồng hạc, quả cầu do nhím cuộn lại mà thành, các quân bài xếp thành một đường uốn cong người như đường hầm.

Lúc này Mạc Ảnh Quân đang ở khu vườn bên cạnh ngắm cảnh cùng Chesire, khi nhận được tin tức thì Alice đã bị vào phiên tòa xét xử.

Hắn thản nhiên đứng dậy, thế nhưng hướng đi lại không phải phiên tòa mà là điểm đến ban đầu.

Không biết vì lí do gì mà sau khi Alice bị đuổi đánh, cô bé có thể chạy qua không gian nhảy một phát đến gần cánh cửa tí hon, chỉ cần cô đi qua cánh cửa hoặc bản thân thức giấc, nhiệm vụ của hắn liền hoàn thành.

Một đường trở về, tâm trạng Chesire có chút không tốt, cảm giác vô cùng phiền muộn, tựa như bảo bối sắp rời khỏi bản thân mà đi.

Nghĩ đến đây, lam miêu liền hoảng loạn mà ôm chầm lấy Mạc Ảnh Quân, cặp mắt thiên lam trong suốt tràn đầy sự ủy khuất.

"Làm sao?" Mạc Ảnh Quân nhìn hắn.

Nhìn bộ dáng vô cùng thản nhiên của bạch miêu, Chesire cảm thấy có lẽ mình đã suy nghĩ nhiều rồi.

Đúng lúc này, âm thanh của hệ thống vang lên, 'Kí chủ, còn 20s nữa là Alice đến chỗ cánh cửa tí hon.'

Mạc Ảnh Quân sửng sốt, bốn chân lập tức đạp nhanh hơn, mục tiêu thẳng hướng về phía trước.

Chạy theo bên cạnh bạch miêu, Chesire đột nhiên có xúc động muốn trói hắn lại rồi mang về không gian của bản thân, độc quyền chiếm hữu.

"Thân ái, ngươi đi đâu?" Cảm giác lo lắng càng lúc càng nhiều.

Mạc Ảnh Quân liếc nó, dưới chân hơi khựng lại một giây liền tiếp tục chạy.

Nếu như tên ngốc này, Tịch Thần và Sir đều là một thì tốt, dù sao ở cạnh nhau lâu như vậy hắn không có cảm giác gì thật là đồ lãnh huyết.

Hơn nữa, ngu ngốc này rất hợp với hắn, tựa như là hữu duyên?

"Không!" Tiếng thét đột nhiên vang lên.

Mạc Ảnh Quân hoảng hốt lấy lại tinh thần, nhìn thấy cánh cửa tí hon cùng Alice ở đằng trước mới biết mình đã đến nơi.

Cảm giác bồn chồn lo lắng càng lúc mãnh liệt, Chesire bỗng phát hiện khung cảnh bên ngoài cánh cửa qua lỗ chìa khóa, đôi mắt tối sầm lại.

Thân ái của ta, ngươi lại muốn rời ta mà đi sao?

Không phát hiện bản thân dùng đến chữ 'lại', Chesire gào lên một tiếng, một sợi xích không gian đột nhiên hình thành lao về phía Mạc Ảnh Quân.

Mạc Ảnh Quân bất giác liếc về phía lam miêu đằng sau, con ngươi nháy mắt co rụt, lập tức kêu hệ thống mua một tấm bùa cản trở ném về phía sau, bản thân nháy mắt tăng tốc phi qua cánh cửa.

Đúng lúc hắn và Alice chạy qua, cánh cửa lập tức đóng sầm lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau