Chương 44
Không khí trong xe có chút ngột ngạt, một nam nhân đầu đinh ngồi hàng ghế phụ đột nhiên lên tiếng, ngữ khí do dự nghi hoặc.
"Lão đại, ngươi xem đám tang thi này có phải là nhắm vào chúng ta không?"
Tịch Viêm nhướng mày, bất động thanh sắc quan sát khung cảnh bên ngoài cửa xe.
"Có lẽ."
Chỉ là. . . . đám tang thi vì sao lại liên tục nhào về phía họ? Thậm chí có phần quyết tuyệt không chết không ngừng, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải việc như vậy.
Có vài con thế nhưng còn một đầu nhào về phía trước bánh xe, mục đích đây là muốn ngăn xe bọn họ lại?
"Lão đại, làm sao bây giờ, ta sợ bánh xe không trụ được đâu." Nam tử lái xe nhăn mặt, hắn là người cầm lái đương nhiên hiểu rõ nhất, xe mấy lần muốn lật đổ rồi a, cũng may mà tay lái hắn chắc!
Không đợi mọi người bàn tán, một bóng đen lớn nhào về phía trước cửa kính xe, mui xe phía trước không trụ được lực mà lõm hẳn xuống, có lẽ động cơ bên trong bị ảnh hưởng đến, xe thế nhưng có chút giật giật.
"Tang thi cấp ba!" Nam nhân đầu đinh trừng mắt, không thể tin được hét lên.
Tịch Viêm nhíu mày, việc này có chút khó khăn rồi, tận thế mới bắt đầu mà đã có tang thi cấp ba xuất hiện, thậm chí hắn coi như là cường giả trong nhân loại cũng mới đạt đến cấp hai trung giai, bốn người còn lại cũng chỉ từ cấp một trung giai đến cấp hai đê giai, nếu không cẩn thận mà nói rất có thể sẽ . . . . . .
"Cố gắng lái xe, mọi người mau lấy vũ khí . . . ." Tịch Viêm lấy một khẩu súng từ sau ghế ra, một tay đưa gậy sắt cho Mạc Ảnh Quân đang vẻ mặt thản nhiên bên cạnh.
Choang!
Không đợi Tịch Viêm nói dứt câu, tang thi một tay đấm vỡ kính xe, gương mặt xấu xí vươn vào muốn cắn nam nhân đầu đinh, hắn động tác nhanh nhẹn lập tức rút ra một thanh đao chặn lại hàm răng sắc nhọn của tang thi, bất quá không được mấy giây liền có dấu hiệu nứt vỡ.
"Lão đại, làm sao bây giờ?!" Nam nhân trợn mắt nhìn đầu tang thi cách mình chỉ gần 10cm trước mặt, hơi thở thối hoắc của nó liên tục chui vào khoang mũi của hắn, hắn sợ bản thân bị mùi thối này xông chết trước rồi!
Nam nhân bịt mặt ngồi cạnh Tịch Viêm lấy ra một cái gậy sắt nữa, tay dùng sức đâm một phát vào giữa mặt tang thi, bất quá đầu của nó quá cứng, gậy sắt lập tức bị bóp méo đến biến dạng, việc này khiến tang thi càng thêm hung hăng, hai tay của nó cũng bắt đầu nhào lên quờ quạng, khóe miệng mở rộng gào thét.
Tịch Viêm bắn ba phát súng vào đầu tang thi, nhưng tất cả đạn đều bị bật ra ngoài, đầu con tang thi này quá cứng!
Năm người bên kia tâm tình hốt hoảng loạn thành một đoàn, một mình Mạc Ảnh Quân lười biếng ngồi trong góc ngáp ngủ, tay thỉnh thoảng vuốt ve bạch hồ nằm trên chân, cứ như đang ngồi xem phim 5D vậy.
Dường như ông trời không thích tên này quá nhàn nhã, nam tử lái xe liếc qua kính chiếu hậu thấy vậy liền không nhịn được nói mỉa, "Lão đại, ngươi xem người bên cạnh ngươi kìa, chúng ta thì vội vã muốn chết, hắn lại thản nhiên ngồi ngáp vuốt lông chồn."
Bạch hồ nghe nam tử nói vô cùng tức giận, trợn mắt nhe răng gầm gừ với hắn, 'Ngao ngao!' Mẹ kiếp, ngươi mới là chồn, cả nhà ngươi là chồn, lão tử là hồ ly!!
Mấy người còn lại trong xe cũng nhịn không được liếc Mạc Ảnh Quân một cái, đáy mắt hoặc nhiều hoặc ít có chút không thích.
Tịch Viêm không nói gì, tiếp tục bắn vài phát đạn về phía tang thi, "Tập trung."
Mạc Ảnh Quân không nói gì, một tay đè lại bạch hồ đang trợn mắt nhe răng, một tay huyễn hóa ra Mặc Sương Bút, hướng về phía đầu tang thi vung một cái, một quả cầu sét tím chỉ bằng một nửa lúc bắn xuyên qua bả vai thiếu niên ầm ầm lao đến.
Có vẻ con tang thi cấp ba cũng nhận ra sự nguy hiểm tiến đến, nó rụt đầu lại muốn chạy trốn đã không kịp, quả cầu sét tím đã xuyên qua chính giữa đầu nó, cả thân thể cũng theo lực quán tính bị đập bay ra đằng trước.
Năm người kia tức khắc ngẩn người, không thể tin được quay ra nhìn chằm chằm Mạc Ảnh Quân.
Người này thế nhưng một chiêu gϊếŧ chết tang thi!
Vậy năm người bọn họ đấu tranh quả cảm nãy giờ tính cái gì?! Là trò hề trong mắt thanh niên này đi, hắn là nhìn bọn họ khinh bỉ cười trộm đi!
Nếu Mạc Ảnh Quân biết suy nghĩ của bọn họ liền bất đắc dĩ tỏ vẻ, các ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chỉ là bị xe của các ngươi rung lắc chấn động đến buồn ngủ thôi, vuốt lông hồ ly là thói quen, hơn nữa các ngươi cũng không mở miệng kêu giúp a.
Bất quá, trải qua sự việc này Mạc Ảnh Quân liền không còn ý định muốn đi nhờ xe đến căn cứ nữa, nhiều người thật rắc rối.
Hơn nữa, còn có một tiểu hồ ly luôn lải nhải trong đầu hắn.
'Kí chủ, ngươi thấy chưa, nhân tâm thật là hiểm ác xảo quyệt, lúc mới đầu bọn họ khinh bỉ nhìn ngươi thì thôi, lên xe cũng không thèm nói một câu, thấy ngươi có vũ khí mạnh gϊếŧ tang thi lại bắt đầu dò hỏi, ánh mắt tràn ngập thèm muốn cùng độc chiếm, thật sự là vô sỉ, là. . . . . '
Mạc Ảnh Quân ánh mắt có chút mờ mịt nhìn phương xa, thông cảm cho hắn, hai lỗ tai cùng với não hắn bị công chiếm triệt để rồi, hai tai thì bị năm người dò hỏi, trong não thì bị hệ thống lải nhải.
Đây là tiết tấu muốn dùng âm thanh để gϊếŧ chết hắn đúng không?
"Đủ rồi." Mạc Ảnh Quân cuối cùng cũng không nhịn được, nghiêm túc mở miệng.
Bản thân mở cửa xe ra, trước khi xuống nói với năm người bên trong, "Cảm tạ các ngươi cho ta đi nhờ một đoạn, không làm phiền nữa."
Tịch Viêm có chút bối rối xuống xe theo, "Mạc Ảnh Quân . . . . ." Tay vừa đưa ra liền có một bóng đen lao đến, nam nhân kịp thời thu tay lại.
Người vừa đến khiến Mạc Ảnh Quân cũng sửng sốt một hồi, "Ngươi là. . . ."
"Ư ư~"
Thiếu niên cong cong cặp mắt vàng kim, khóe miệng hơi cong lên có chút cứng ngắc, cảm giác như đang cố gắng tạo ra một nụ cười vậy, bất quá nhìn tổng thể đây là một thiếu niên rất đáng yêu.
Thiếu niên đến gần Mạc Ảnh Quân liền dừng lại, rối rắm một chút liền đưa tay cẩn thận cầm lấy một góc áo của hắn, thấy thanh niên không nói gì liền trộm vui vẻ.
Bạch hồ vung đuôi híp mắt nhìn người vừa đến, "Ngao." Kí chủ, ta xem dáng vẻ này của hắn hình như là thích ngươi rồi, mị lực của ngươi thật lớn nha.
Không để ý con chồn ngu xuẩn nào đó, Mạc Ảnh Quân nhìn thiếu niên, "Ngươi đi theo ta?"
Thiếu niên chớp chớp mắt nhìn hắn, đột nhiên quay đầu ra chỗ khác, thân hình khẽ lắc lư, tiếp đó liền quay mặt về phía Mạc Ảnh Quân cong cong mắt.
Thiếu niên này là đang giả ngu đi?
Mạc Ảnh Quân nhướng mày, bỗng nhiên đưa tay ra véo má thiếu niên.
"Ư ư!" Thiếu niên ủy khuất ôm lấy tay Mạc Ảnh Quân, đầu cố gắng nhích ra ngoài.
"Mạc Ảnh Quân, đây là. . . ." Tịch Viêm bị bỏ qua một bên đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói có chút không thích.
Vừa nghe hắn phát ra thanh âm, Mạc Ảnh Quân còn chưa trả lời, thiếu niên đã ôm lấy cánh tay Mạc Ảnh Quân nhe răng gầm gừ với Tịch Viêm.
Mạc Ảnh Quân tràn đầy hứng thú nhìn 'con mèo nhỏ' giương nanh múa vuốt bên cạnh, đây là thị uy sao?
Tịch Viêm nhíu mày nhìn thiếu niên, "Mạc Ảnh Quân, đó là bạn ngươi?" Nhìn như tên ăn mày, vẻ mặt hung hăng bất thiện, thật khó ưa.
Thân hình thiếu niên hơi khuynh xuống, móng tay sắc nhọn bật mạnh ra, một bộ dạng chuẩn bị lao lên chiến đấu.
Mạc Ảnh Quân đưa tay ra kịp thời kéo lại thiếu niên, "Ngươi định làm gì?" Tay vô cùng tự nhiên ôm qua vai hắn, không hề để ý rằng thiếu niên có chút ngượng ngùng đỏ mặt.
"Ư ư." Thiếu niên rầm rì kêu như con thú nhỏ, ánh mắt ủy khuất nhìn chằm chằm Mạc Ảnh Quân.
"Tiểu Bạch, ngươi biết hắn đang nói gì không?" Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ nhìn hắn, không thể không cầu cứu hệ thống.
Bạch hồ vung vung cái đuôi lông xù, lười biếng đáp lại, "Ai biết, chắc hắn đang oán ngươi bỏ lại hắn mà đi đó."
"Nha."
Mạc Ảnh Quân suy nghĩ một lát liền quay ra nói với Tịch Viêm, "Đi trước, không làm phiền."
Không đợi nam nhân phản ứng, Mạc Ảnh Quân liền hướng về chỗ khác đi thẳng, đương nhiên không thể thiếu cái đuôi nhỏ đằng sau rồi.
"Ư ư." Thiếu niên hấp tấp chạy đến đằng sau Mạc Ảnh Quân, đưa tay ra kéo áo hắn.
Mạc Ảnh Quân không nói gì, mặc kệ hắn bám theo.
Dù sao nhiệm vụ cũng chưa có tiến triển gì, làm bạn đồng hành với thiếu niên này cũng được, tính ra thì hắn thích ở cùng thiếu niên hơn là cùng với đám người kia.
Lúc đầu hắn còn chưa chắc chắn lắm, nhưng bây giờ thì có thể xác định 100% là nam nhân mắt xanh tên Tịch Viêm kia không phải là Sir của hắn, mặc dù hắn cũng có họ Tịch giống như ở thế giới đầu tiên hắn từng gặp ---- Tịch Thần.
Ngược lại thì. . . . . .
Mạc Ảnh Quân đưa tay kéo thiếu niên lên đằng trước, tay bóp má hắn chuyển trái chuyển phải xem xét.
"Ư ư!" Thiếu niên giãy giụa một chút liền dừng lại, dùng cặp mắt vàng kim ủy khuất nhìn chằm chằm Mạc Ảnh Quân.
Hắn thấy, thiếu niên này có vẻ giống Sir hơn.
Nhưng mà không có con ngươi xanh lam của biển cả kia, chẳng lẽ là bị đột biến gien hay gặp chuyện gì sao?
Vừa nghĩ đến đây, một loạt âm thanh liền vang lên trong đầu Mạc Ảnh Quân.
'Ting, nhiệm vụ ẩn kích hoạt, giúp thiếu niên lấy lại gien. Thưởng cho một thẻ bài triệu hồi ngẫu nhiên.'
'Ting, nhiệm vụ phụ mở ra, tìm đến trung tâm nghiên cứu và phá hoại nó. Thưởng cho 30000 exp.'
'Ting, nhiệm vụ chi nhánh mở ra, gϊếŧ 5000 con tang thi. Thưởng cho một lọ thuốc độc.'
"Lão đại, ngươi xem đám tang thi này có phải là nhắm vào chúng ta không?"
Tịch Viêm nhướng mày, bất động thanh sắc quan sát khung cảnh bên ngoài cửa xe.
"Có lẽ."
Chỉ là. . . . đám tang thi vì sao lại liên tục nhào về phía họ? Thậm chí có phần quyết tuyệt không chết không ngừng, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải việc như vậy.
Có vài con thế nhưng còn một đầu nhào về phía trước bánh xe, mục đích đây là muốn ngăn xe bọn họ lại?
"Lão đại, làm sao bây giờ, ta sợ bánh xe không trụ được đâu." Nam tử lái xe nhăn mặt, hắn là người cầm lái đương nhiên hiểu rõ nhất, xe mấy lần muốn lật đổ rồi a, cũng may mà tay lái hắn chắc!
Không đợi mọi người bàn tán, một bóng đen lớn nhào về phía trước cửa kính xe, mui xe phía trước không trụ được lực mà lõm hẳn xuống, có lẽ động cơ bên trong bị ảnh hưởng đến, xe thế nhưng có chút giật giật.
"Tang thi cấp ba!" Nam nhân đầu đinh trừng mắt, không thể tin được hét lên.
Tịch Viêm nhíu mày, việc này có chút khó khăn rồi, tận thế mới bắt đầu mà đã có tang thi cấp ba xuất hiện, thậm chí hắn coi như là cường giả trong nhân loại cũng mới đạt đến cấp hai trung giai, bốn người còn lại cũng chỉ từ cấp một trung giai đến cấp hai đê giai, nếu không cẩn thận mà nói rất có thể sẽ . . . . . .
"Cố gắng lái xe, mọi người mau lấy vũ khí . . . ." Tịch Viêm lấy một khẩu súng từ sau ghế ra, một tay đưa gậy sắt cho Mạc Ảnh Quân đang vẻ mặt thản nhiên bên cạnh.
Choang!
Không đợi Tịch Viêm nói dứt câu, tang thi một tay đấm vỡ kính xe, gương mặt xấu xí vươn vào muốn cắn nam nhân đầu đinh, hắn động tác nhanh nhẹn lập tức rút ra một thanh đao chặn lại hàm răng sắc nhọn của tang thi, bất quá không được mấy giây liền có dấu hiệu nứt vỡ.
"Lão đại, làm sao bây giờ?!" Nam nhân trợn mắt nhìn đầu tang thi cách mình chỉ gần 10cm trước mặt, hơi thở thối hoắc của nó liên tục chui vào khoang mũi của hắn, hắn sợ bản thân bị mùi thối này xông chết trước rồi!
Nam nhân bịt mặt ngồi cạnh Tịch Viêm lấy ra một cái gậy sắt nữa, tay dùng sức đâm một phát vào giữa mặt tang thi, bất quá đầu của nó quá cứng, gậy sắt lập tức bị bóp méo đến biến dạng, việc này khiến tang thi càng thêm hung hăng, hai tay của nó cũng bắt đầu nhào lên quờ quạng, khóe miệng mở rộng gào thét.
Tịch Viêm bắn ba phát súng vào đầu tang thi, nhưng tất cả đạn đều bị bật ra ngoài, đầu con tang thi này quá cứng!
Năm người bên kia tâm tình hốt hoảng loạn thành một đoàn, một mình Mạc Ảnh Quân lười biếng ngồi trong góc ngáp ngủ, tay thỉnh thoảng vuốt ve bạch hồ nằm trên chân, cứ như đang ngồi xem phim 5D vậy.
Dường như ông trời không thích tên này quá nhàn nhã, nam tử lái xe liếc qua kính chiếu hậu thấy vậy liền không nhịn được nói mỉa, "Lão đại, ngươi xem người bên cạnh ngươi kìa, chúng ta thì vội vã muốn chết, hắn lại thản nhiên ngồi ngáp vuốt lông chồn."
Bạch hồ nghe nam tử nói vô cùng tức giận, trợn mắt nhe răng gầm gừ với hắn, 'Ngao ngao!' Mẹ kiếp, ngươi mới là chồn, cả nhà ngươi là chồn, lão tử là hồ ly!!
Mấy người còn lại trong xe cũng nhịn không được liếc Mạc Ảnh Quân một cái, đáy mắt hoặc nhiều hoặc ít có chút không thích.
Tịch Viêm không nói gì, tiếp tục bắn vài phát đạn về phía tang thi, "Tập trung."
Mạc Ảnh Quân không nói gì, một tay đè lại bạch hồ đang trợn mắt nhe răng, một tay huyễn hóa ra Mặc Sương Bút, hướng về phía đầu tang thi vung một cái, một quả cầu sét tím chỉ bằng một nửa lúc bắn xuyên qua bả vai thiếu niên ầm ầm lao đến.
Có vẻ con tang thi cấp ba cũng nhận ra sự nguy hiểm tiến đến, nó rụt đầu lại muốn chạy trốn đã không kịp, quả cầu sét tím đã xuyên qua chính giữa đầu nó, cả thân thể cũng theo lực quán tính bị đập bay ra đằng trước.
Năm người kia tức khắc ngẩn người, không thể tin được quay ra nhìn chằm chằm Mạc Ảnh Quân.
Người này thế nhưng một chiêu gϊếŧ chết tang thi!
Vậy năm người bọn họ đấu tranh quả cảm nãy giờ tính cái gì?! Là trò hề trong mắt thanh niên này đi, hắn là nhìn bọn họ khinh bỉ cười trộm đi!
Nếu Mạc Ảnh Quân biết suy nghĩ của bọn họ liền bất đắc dĩ tỏ vẻ, các ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chỉ là bị xe của các ngươi rung lắc chấn động đến buồn ngủ thôi, vuốt lông hồ ly là thói quen, hơn nữa các ngươi cũng không mở miệng kêu giúp a.
Bất quá, trải qua sự việc này Mạc Ảnh Quân liền không còn ý định muốn đi nhờ xe đến căn cứ nữa, nhiều người thật rắc rối.
Hơn nữa, còn có một tiểu hồ ly luôn lải nhải trong đầu hắn.
'Kí chủ, ngươi thấy chưa, nhân tâm thật là hiểm ác xảo quyệt, lúc mới đầu bọn họ khinh bỉ nhìn ngươi thì thôi, lên xe cũng không thèm nói một câu, thấy ngươi có vũ khí mạnh gϊếŧ tang thi lại bắt đầu dò hỏi, ánh mắt tràn ngập thèm muốn cùng độc chiếm, thật sự là vô sỉ, là. . . . . '
Mạc Ảnh Quân ánh mắt có chút mờ mịt nhìn phương xa, thông cảm cho hắn, hai lỗ tai cùng với não hắn bị công chiếm triệt để rồi, hai tai thì bị năm người dò hỏi, trong não thì bị hệ thống lải nhải.
Đây là tiết tấu muốn dùng âm thanh để gϊếŧ chết hắn đúng không?
"Đủ rồi." Mạc Ảnh Quân cuối cùng cũng không nhịn được, nghiêm túc mở miệng.
Bản thân mở cửa xe ra, trước khi xuống nói với năm người bên trong, "Cảm tạ các ngươi cho ta đi nhờ một đoạn, không làm phiền nữa."
Tịch Viêm có chút bối rối xuống xe theo, "Mạc Ảnh Quân . . . . ." Tay vừa đưa ra liền có một bóng đen lao đến, nam nhân kịp thời thu tay lại.
Người vừa đến khiến Mạc Ảnh Quân cũng sửng sốt một hồi, "Ngươi là. . . ."
"Ư ư~"
Thiếu niên cong cong cặp mắt vàng kim, khóe miệng hơi cong lên có chút cứng ngắc, cảm giác như đang cố gắng tạo ra một nụ cười vậy, bất quá nhìn tổng thể đây là một thiếu niên rất đáng yêu.
Thiếu niên đến gần Mạc Ảnh Quân liền dừng lại, rối rắm một chút liền đưa tay cẩn thận cầm lấy một góc áo của hắn, thấy thanh niên không nói gì liền trộm vui vẻ.
Bạch hồ vung đuôi híp mắt nhìn người vừa đến, "Ngao." Kí chủ, ta xem dáng vẻ này của hắn hình như là thích ngươi rồi, mị lực của ngươi thật lớn nha.
Không để ý con chồn ngu xuẩn nào đó, Mạc Ảnh Quân nhìn thiếu niên, "Ngươi đi theo ta?"
Thiếu niên chớp chớp mắt nhìn hắn, đột nhiên quay đầu ra chỗ khác, thân hình khẽ lắc lư, tiếp đó liền quay mặt về phía Mạc Ảnh Quân cong cong mắt.
Thiếu niên này là đang giả ngu đi?
Mạc Ảnh Quân nhướng mày, bỗng nhiên đưa tay ra véo má thiếu niên.
"Ư ư!" Thiếu niên ủy khuất ôm lấy tay Mạc Ảnh Quân, đầu cố gắng nhích ra ngoài.
"Mạc Ảnh Quân, đây là. . . ." Tịch Viêm bị bỏ qua một bên đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói có chút không thích.
Vừa nghe hắn phát ra thanh âm, Mạc Ảnh Quân còn chưa trả lời, thiếu niên đã ôm lấy cánh tay Mạc Ảnh Quân nhe răng gầm gừ với Tịch Viêm.
Mạc Ảnh Quân tràn đầy hứng thú nhìn 'con mèo nhỏ' giương nanh múa vuốt bên cạnh, đây là thị uy sao?
Tịch Viêm nhíu mày nhìn thiếu niên, "Mạc Ảnh Quân, đó là bạn ngươi?" Nhìn như tên ăn mày, vẻ mặt hung hăng bất thiện, thật khó ưa.
Thân hình thiếu niên hơi khuynh xuống, móng tay sắc nhọn bật mạnh ra, một bộ dạng chuẩn bị lao lên chiến đấu.
Mạc Ảnh Quân đưa tay ra kịp thời kéo lại thiếu niên, "Ngươi định làm gì?" Tay vô cùng tự nhiên ôm qua vai hắn, không hề để ý rằng thiếu niên có chút ngượng ngùng đỏ mặt.
"Ư ư." Thiếu niên rầm rì kêu như con thú nhỏ, ánh mắt ủy khuất nhìn chằm chằm Mạc Ảnh Quân.
"Tiểu Bạch, ngươi biết hắn đang nói gì không?" Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ nhìn hắn, không thể không cầu cứu hệ thống.
Bạch hồ vung vung cái đuôi lông xù, lười biếng đáp lại, "Ai biết, chắc hắn đang oán ngươi bỏ lại hắn mà đi đó."
"Nha."
Mạc Ảnh Quân suy nghĩ một lát liền quay ra nói với Tịch Viêm, "Đi trước, không làm phiền."
Không đợi nam nhân phản ứng, Mạc Ảnh Quân liền hướng về chỗ khác đi thẳng, đương nhiên không thể thiếu cái đuôi nhỏ đằng sau rồi.
"Ư ư." Thiếu niên hấp tấp chạy đến đằng sau Mạc Ảnh Quân, đưa tay ra kéo áo hắn.
Mạc Ảnh Quân không nói gì, mặc kệ hắn bám theo.
Dù sao nhiệm vụ cũng chưa có tiến triển gì, làm bạn đồng hành với thiếu niên này cũng được, tính ra thì hắn thích ở cùng thiếu niên hơn là cùng với đám người kia.
Lúc đầu hắn còn chưa chắc chắn lắm, nhưng bây giờ thì có thể xác định 100% là nam nhân mắt xanh tên Tịch Viêm kia không phải là Sir của hắn, mặc dù hắn cũng có họ Tịch giống như ở thế giới đầu tiên hắn từng gặp ---- Tịch Thần.
Ngược lại thì. . . . . .
Mạc Ảnh Quân đưa tay kéo thiếu niên lên đằng trước, tay bóp má hắn chuyển trái chuyển phải xem xét.
"Ư ư!" Thiếu niên giãy giụa một chút liền dừng lại, dùng cặp mắt vàng kim ủy khuất nhìn chằm chằm Mạc Ảnh Quân.
Hắn thấy, thiếu niên này có vẻ giống Sir hơn.
Nhưng mà không có con ngươi xanh lam của biển cả kia, chẳng lẽ là bị đột biến gien hay gặp chuyện gì sao?
Vừa nghĩ đến đây, một loạt âm thanh liền vang lên trong đầu Mạc Ảnh Quân.
'Ting, nhiệm vụ ẩn kích hoạt, giúp thiếu niên lấy lại gien. Thưởng cho một thẻ bài triệu hồi ngẫu nhiên.'
'Ting, nhiệm vụ phụ mở ra, tìm đến trung tâm nghiên cứu và phá hoại nó. Thưởng cho 30000 exp.'
'Ting, nhiệm vụ chi nhánh mở ra, gϊếŧ 5000 con tang thi. Thưởng cho một lọ thuốc độc.'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất