Chương 64
Sau khi thiêu hủy xác Gia Kỳ thành công, đoàn người quay trở lại sảnh chính.
Vì sao lại thiêu hủy mà không phải chôn cất?
Lê Hạo ôm chặt thân thể của Gia Kỳ, thanh âm run rẩy, "Ta không thể để cho hắn dính đến chỗ ma quỷ này, kể cả bụi đất."
Không khí giữa mọi người vừa trầm mặc vừa lo lắng, không biết tiếp theo sự việc sẽ diễn ra thế nào, và..... ai sẽ là người chết tiếp theo?
"Lê Hạo....." Hạ Vũ nhìn hắn, lo lắng lên tiếng.
Nam chủ lẳng lặng ngồi ôm hộp nhựa chứa bụi xác đã thiêu hủy, đầu cúi thấp xuống khiến người khác không nhìn rõ được nét mặt hắn.
Hải đột nhiên đứng bật dậy, nói to, "Mạc Ảnh Quân, có phải ngươi biết hết mọi chuyện đúng không?!"
Mạc Ảnh Quân nhướng mày, nhàn nhạt mở miệng, "Không biết."
"Nếu không sao ngươi lại biết chỗ Gia Kỳ?!"
"......." Hắn không thể nói là có một vòng tay nói cho hắn biết đi?
"Sao ngươi không nói gì, chột dạ à?!"
"Câm miệng!" Tình Vũ tức giận nhìn hắn.
"Ngươi cũng là đồng bọn của hắn sao, biết hết tất cả mà giấu diếm bọn này, muốn nhìn trò hề sao?!" Hải đứng lên lớn tiếng nói.
"Đủ rồi." Lê Hạo nhíu mày, "Các ngươi tốt nhất là nên nghĩ cách thoát ra khỏi chỗ chết tiệt này đi."
Nói xong, hắn liền ôm hộp lên tầng, Hải và Lâm nhìn nhìn mấy cái liền lên theo, Hạ Vũ muốn chạy đi an ủi nam chủ lại bị Tình Vũ kéo lại lắc đầu.
Mọi người tan rã trong không vui, ai về phòng người nấy.
Trời lúc này cũng đã tối, có vẻ không ai có ý định ăn cơm.
Mà cũng đúng, sau khung cảnh địa ngục đấy mà vẫn nuốt được thức ăn thì người này thật đúng là thần kinh thép.
Và đại tổng công của chúng ta là một người như thế, không những ăn mà còn ăn rất nhiều!
Hắn thậm chí còn lấy mấy món từ hộp đồ ăn trong [Túi] để mời vòng tay đáng yêu thưởng thức, đã thế còn vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ, thực ra chủ yếu là vòng tay nói chuyện.
"Đây là nguyên hình của ngươi?" Mạc Ảnh Quân nhướng mày.
Vòng tay nhỏ rung rung một lát liền lên tiếng, "Không phải, thân thể ta đã thi hóa rồi, ta chỉ còn cách ký sinh lên vật nào đó thôi."
"Vậy sao ngươi chọn vòng ta?"
"......Ta nghĩ ngươi thích."
"Ta không thích."
"Không thích cũng phải thích!" Vòng tay dựng đứng, phẫn nộ hô.
Mạc Ảnh Quân một tay chống cằm, hứng thú nhìn nó.
Vòng tay phát hiện mình bị trêu liền ủy khuất nằm bẹp trên bàn, không nói chuyện nữa.
Mạc Ảnh Quân chọt chọt mấy cái lên người nó, phát hiện nó liên tục dịch ra liền mở miệng, "Không trêu ngươi nữa, ngươi hiện nguyên hình cho ta xem."
"Không." Âm thanh rầm rì vang lên.
"Ngoan."
Vòng tay nhăn nhó một lát, tia sáng toát ra bao bọc lấy toàn thân nó, dần dần to ra, cuối cùng biến thành một thiếu niên tuyệt mỹ, chỉ là thiếu niên này có chút trong suốt.
Thiếu niên này giống y hệt người hắn thấy trong bức tranh lúc mới đến đây.
"Thế..... thế nào?" Thiếu niên trộm nhìn Mạc Ảnh Quân, có chút ngượng ngùng lên tiếng.
"Rất đẹp." Mạc Ảnh Quân thật tâm nói.
Thiếu niên đỏ mặt, một hồi cũng không biết nói gì.
"A!" Thiếu niên bỗng thốt ra một tiếng, hấp tấp bắt lấy tay Mạc Ảnh Quân lắc lắc, "Ngươi mau rời khỏi chỗ này, ở đây rất nguy hiểm!"
"Tại sao?"
"Ở đây lúc trước có một bá tước và phu nhân của hắn sinh sống, vị bá tước này dựa vào thế lực và của hồi môn của phu nhân hắn mà đi lên. Thế nhưng hắn lại nɠɵạı ŧìиɦ trong khi phu nhân đang mang thai, hắn và tình nhân của hắn bị bà phát hiện lúc đang nhắng nhít trong phòng, vì tranh cãi xô đẩy mà bà 'không may' bị đẩy ngã xuống cầu thang, cái thai sắp ra đời cũng bị phá. Bá tước và người tình của hắn vì sợ gia tộc phu nhân truy cứu nên đã hiệp lực hại chết phu nhân và chặt bà ra thành từng khúc rồi chôn mỗi thứ một chỗ khác nhau. Đã gần nghìn năm rồi, bà ta vẫn không thể siêu thoát và đã làm hại rất nhiều sinh linh!"
Mạc Ảnh Quân nhíu mày, "Quá độc ác."
"Đúng vậy a!"
"Vậy tại sao ngươi lại ở đây, còn hình dạng này nữa?"
"........Ta gặp xui xẻo thôi." Thiếu niên bĩu môi.
Không đợi Mạc Ảnh Quân lên tiếng, thiếu niên liền nói tiếp, "Ta từ nơi khác đến đi ngang qua xin nghỉ chân vài ngày rồi đi tiếp, ai ngờ bà kia bà chết xong thì cả tòa lâu đài đều tràn ngập khí tử thi, cả người cả vật đều chết hết, lão bá tước và tình nhân của hắn cũng chết nhưng nỗi oán hận của bà kia lại không giảm a, ta không biết tại sao lại bị trói buộc ở chỗ này!"
Mạc Ảnh Quân nhíu mày trầm tư, việc này đúng là không dễ xử lý, nếu không cẩn thận có khả năng cả bọn đều chôn xác ở nơi này.
Thiếu niên do dự một lát liền mở miệng, "Thực ra vẫn còn một cách nhưng khá nguy hiểm."
"Cách gì?"
"Là ti....."
Cánh cửa đột nhiên ầm một phát mở ra, Tình Vũ hoảng loạn chạy vào, gương mặt nàng tái nhợt, nàng nhanh chóng đóng cửa phòng rồi tựa lưng ngồi thở hổn hển.
Đợi một lát thấy đỡ rồi Tình Vũ liền ngẩng đầu lên, phát hiện có một thiếu niên vô cùng xinh đẹp đang ngồi gần vào trong lòng Mạc Ảnh Quân, hai người tư thái vô cùng thân mật.
"Nam thần, ngươi thế nhưng bỏ ta theo người khác!" Tình Vũ chỉ tay vào thiếu niên, không thể tin được nói.
Thiếu niên nghe vậy đứng bật dậy, một tay túm áo Mạc Ảnh Quân phẫn nộ kêu, "Cô ta là ai?!"
Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ nhìn hai người, đưa tay ôm thiếu niên vào lòng, không để ý gương mặt đỏ bừng như trái táo của thiếu niên, hắn nghiêm túc nhìn Tình Vũ hỏi, "Có chuyện gì?"
Tình Vũ lúc này mới chợt nhớ ra, gương mặt vừa có chút sức sống lại nhợt nhạt hẳn đi, "Có người muốn gϊếŧ ta!"
"Cái gì?" Mạc Ảnh Quân sửng sốt.
"Nãy ta nghe có tiếng động ở dưới tầng nên xuống xem, may mắn ta né kịp, ta chỉ kịp nhìn lướt qua thấy có một chiếc rìu, người nọ ăn mặc toàn màu đen lại che mặt không thấy được gì!" Tình Vũ nghĩ lại rùng mình, cái cảm giác sởn gai óc khi tiếp giáp với chiếc rìu nàng vẫn còn nhớ rõ, may mà chạy kịp.
Tình Vũ mím môi, bỗng mở miệng, "Không biết là do ma quỷ làm hay là người làm?"
Mạc Ảnh Quân trầm mặc, hắn nghĩ việc này tám chín phần mười là do người làm, nhưng quan trọng là ai đã làm điều này và tại sao lại làm thế trong tình huống tất cả đều nguy hiểm như thế này?
"Nam thần, ta có phải sắp chết không?!" Tình Vũ đột nhiên ôm chặt một chân của Mạc Ảnh Quân, miệng khóc hu hu.
Thiếu niên trừng mắt, giơ chân lên muốn đạp nàng ra lại bị Mạc Ảnh Quân bắt lấy, bất đắc dĩ nói, "Nàng là thiếu nữ nên nhẹ nhàng một chút."
Tình Vũ nghe vậy cũng gật gật đầu, vẻ mặt vô sỉ đáp, "Đúng đó, đúng đó!" Nàng nhìn thiếu niên một lát liền bĩu môi, "Ngươi bạo lực như vậy, nam thần sớm muộn cũng ghét bỏ ngươi thôi."
"Ngươi!" Thiếu niên phẫn nộ đứng dậy nhe răng nhếch miệng, một bộ dáng muốn xông lên đại chiến ba trăm hiệp.
Mạc Ảnh Quân lại lần nữa đứng giữa hòa giải, "Được rồi, bây giờ không phải lúc cãi nhau."
Nói xong hắn quay ra nhìn Tình Vũ, "Ngươi thật sự không nhìn rõ được hắn? Nhớ kỹ lại xem có điểm nào đáng ngờ không?"
Tình Vũ rối rắm, "Ta thực sự không..... A!"
"Sao?"
Thiếu nữ mở to hai mắt, "Ta nhớ ra rồi, đôi mắt của hắn rất quen thuộc, cảm giác cũng gần gần thế, nhất định là người ta quen biết!"
Thiếu niên hừ lạnh, "Thế cũng nói, ai chả biết hung thủ là người trong nhóm này."
"Ngươi!" Tình Vũ trừng mắt nhìn hắn.
Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ nhìn hai đứa nhóc mãi không lớn, một bên trầm ngâm suy nghĩ.
Rốt cuộc là ai đã làm ra việc này? Gϊếŧ người có lợi gì sao? Hắn muốn che dấu cái gì, bảo vệ cái gì, có ý định gì?
"Nam thần." Tình Vũ bỗng lên tiếng, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
Mạc Ảnh Quân lấy lại tinh thần nhìn nàng, "Sao?"
"Cho ta ở lại phòng ngủ của ngươi được không?"
"Không!"
Không đợi Mạc Ảnh Quân nói gì, thiếu niên liền trước lên tiếng từ chối, hai mắt phun hỏa nhìn nàng, "Biến!"
"Dựa vào cái gì ta phải nghe lời ngươi!" Tình Vũ cũng không sợ hãi, đứng dậy bật lại.
Hai người cãi qua cãi lại, Mạc Ảnh Quân ngồi một bên chỉ biết im lặng suy nghĩ về tòa lâu đài quỷ dị này.
"Muộn rồi ngủ thôi, Tình Vũ ở đây đi." Mạc Ảnh Quân lên tiếng.
"Ye!" Thiếu nữ vui vẻ vỗ tay, vẻ mặt thách thức nhìn người bên cạnh.
"Quân Quân...." Khóe mắt thiếu niên hơi đỏ, ủy khuất nhìn chằm chằm người đối diện.
Mạc Ảnh Quân buồn cười nhìn hắn, nghiêm túc mở miệng, "Tình hình hiện tại khá nguy hiểm, một cô gái ở một mình không an toàn, đến sáng mai chúng ta sẽ bàn tiếp."
Thiếu niên nhăn mặt, tuy vẫn không thích nhưng cũng không nói gì nữa, một mình leo lên giường úp mặt vào trong ra vẻ giận dỗi.
Mạc Ảnh Quân nhướng mày nhìn người kia cuộn người thành một đoàn ở góc giường, hướng về phía Tình Vũ nói, "Ngươi ra phòng khách ngủ đi."
"Cái gì?!" Tình Vũ không thể tin được hô lên, "Nam thần, ngươi thế nhưng bắt một thiếu nữ liễu yếu đào tơ mảnh mai thon thả mềm mại dịu dàng như ta phải ngủ ở trên ghế!"
Mạc Ảnh Quân khóe miệng hơi cong nhìn nàng, "Ngươi có thể lựa chọn về phòng ngủ giường êm của ngươi."
Tình Vũ trợn mắt, không giữ chút hình tượng thục nữ nào mà chỉ tay hô hào, "Nam thần, ngươi bị người khác làm hư rồi, ngươi thế nhưng dở giọng trêu đùa!"
Mạc Ảnh Quân nhướng mày nhìn nàng, trong mắt chỉ có một ý tứ duy nhất: Còn không mau biến?
Tình Vũ cúi đầu xám xịt bước ra ngoài, trước khi rời hẳn còn cố ngoái lại, nàng thấy gương mặt trêu tức của thiếu niên vốn đang nằm ủy khuất ở trên giường kia!
"Nam thần, ngươi nhìn hắn kìa!"
Mạc Ảnh Quân không đợi nàng nói xong liền vô cùng nhẫn tâm đóng cửa phòng ngủ lại.
Cũng may phòng trong lâu đài rất nhiều, mà phòng ngủ này của hắn liên tiếp với phòng sách bên cạnh, nếu có chuyện gì cũng có thể sang kịp.
Đúng lúc này Mạc Ảnh Quân nghe thấy có tiếng lục cục phát ra, ở tầng dưới!
Hắn quay lại nhìn thiếu niên vẫn đang lăn lộn làm trò trên giường liền mở miệng, "Tôi có chút khát nước, em ngủ trước đi."
Thiếu niên ngóc đầu dậy, nhăn mặt nhìn hắn, "Mau lên a!"
Mạc Ảnh Quân ra khỏi phòng, hắn nhìn xung quanh một chút.
Dãy hành lang dài chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt từ mặt trăng chiếu vào, không gian âm u có chút áp lực.
Mạc Ảnh Quân nhẹ nhàng tiến đến gần cầu thang, hắn chậm rãi bước xuống, cẩn thận quan sát xung quanh.
Âm thanh kẽo kẹt như xa như gần khẽ vang lên, tòa lâu đài rộng lớn nguy nga lại tạo ra cảm giác âm trầm u ám.
Mạc Ảnh Quân dừng chân, hắn cảm giác có thứ gì đó đang nhìn mình, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, thậm chí có phần căm hận.
Hắn xoay người lại, sau lưng là những bậc cầu thang nối dài, màn đen sau lưng đậm đặc nhìn khiếp người.
Mạc Ảnh Quân khẽ nhíu mày, thứ này là người hay ma?
Cạch!
Một cánh cửa sổ đột nhiên bị mở tung ra, ánh sáng từ bên ngoài tràn vào khiến căn phòng khách ở đại sảnh nhìn rõ hơn.
Mạc Ảnh Quân tiến lên, giơ tay muốn đóng cửa sổ vào, một bóng đen bất chợt vụt ngang qua.
Hắn khẽ nheo mắt lại, đây là tình cờ hay muốn dụ hắn ra ngoài?
Hắn bỗng ngẩng đầu lên nhìn về phía đối diện, một bóng đen đang đứng dưới tàng cây, nếu không phải hắn có thị lực tốt sẽ không thể nhìn thấy được, bóng đen như muốn hòa vào đêm.
Hắn có thể nhìn rõ ràng bóng đen đấy khẽ run lên, cái đầu của nó lắc lư qua lại, được một lát nó bỗng dừng lại, chậm rãi nâng lên.
Mạc Ảnh Quân trừng mắt, một trận đau đớn đột nhiên kéo đến, hắn không kiềm chế được mà đưa tay giữ chặt lấy thái dương.
Trong lúc nhắm chặt mắt lại để kìm nén, hắn dường như nhìn thấy được một đôi mắt với những đường vân tròn.
Nó chứa đầy hận thù cùng u oán.
Vì sao lại thiêu hủy mà không phải chôn cất?
Lê Hạo ôm chặt thân thể của Gia Kỳ, thanh âm run rẩy, "Ta không thể để cho hắn dính đến chỗ ma quỷ này, kể cả bụi đất."
Không khí giữa mọi người vừa trầm mặc vừa lo lắng, không biết tiếp theo sự việc sẽ diễn ra thế nào, và..... ai sẽ là người chết tiếp theo?
"Lê Hạo....." Hạ Vũ nhìn hắn, lo lắng lên tiếng.
Nam chủ lẳng lặng ngồi ôm hộp nhựa chứa bụi xác đã thiêu hủy, đầu cúi thấp xuống khiến người khác không nhìn rõ được nét mặt hắn.
Hải đột nhiên đứng bật dậy, nói to, "Mạc Ảnh Quân, có phải ngươi biết hết mọi chuyện đúng không?!"
Mạc Ảnh Quân nhướng mày, nhàn nhạt mở miệng, "Không biết."
"Nếu không sao ngươi lại biết chỗ Gia Kỳ?!"
"......." Hắn không thể nói là có một vòng tay nói cho hắn biết đi?
"Sao ngươi không nói gì, chột dạ à?!"
"Câm miệng!" Tình Vũ tức giận nhìn hắn.
"Ngươi cũng là đồng bọn của hắn sao, biết hết tất cả mà giấu diếm bọn này, muốn nhìn trò hề sao?!" Hải đứng lên lớn tiếng nói.
"Đủ rồi." Lê Hạo nhíu mày, "Các ngươi tốt nhất là nên nghĩ cách thoát ra khỏi chỗ chết tiệt này đi."
Nói xong, hắn liền ôm hộp lên tầng, Hải và Lâm nhìn nhìn mấy cái liền lên theo, Hạ Vũ muốn chạy đi an ủi nam chủ lại bị Tình Vũ kéo lại lắc đầu.
Mọi người tan rã trong không vui, ai về phòng người nấy.
Trời lúc này cũng đã tối, có vẻ không ai có ý định ăn cơm.
Mà cũng đúng, sau khung cảnh địa ngục đấy mà vẫn nuốt được thức ăn thì người này thật đúng là thần kinh thép.
Và đại tổng công của chúng ta là một người như thế, không những ăn mà còn ăn rất nhiều!
Hắn thậm chí còn lấy mấy món từ hộp đồ ăn trong [Túi] để mời vòng tay đáng yêu thưởng thức, đã thế còn vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ, thực ra chủ yếu là vòng tay nói chuyện.
"Đây là nguyên hình của ngươi?" Mạc Ảnh Quân nhướng mày.
Vòng tay nhỏ rung rung một lát liền lên tiếng, "Không phải, thân thể ta đã thi hóa rồi, ta chỉ còn cách ký sinh lên vật nào đó thôi."
"Vậy sao ngươi chọn vòng ta?"
"......Ta nghĩ ngươi thích."
"Ta không thích."
"Không thích cũng phải thích!" Vòng tay dựng đứng, phẫn nộ hô.
Mạc Ảnh Quân một tay chống cằm, hứng thú nhìn nó.
Vòng tay phát hiện mình bị trêu liền ủy khuất nằm bẹp trên bàn, không nói chuyện nữa.
Mạc Ảnh Quân chọt chọt mấy cái lên người nó, phát hiện nó liên tục dịch ra liền mở miệng, "Không trêu ngươi nữa, ngươi hiện nguyên hình cho ta xem."
"Không." Âm thanh rầm rì vang lên.
"Ngoan."
Vòng tay nhăn nhó một lát, tia sáng toát ra bao bọc lấy toàn thân nó, dần dần to ra, cuối cùng biến thành một thiếu niên tuyệt mỹ, chỉ là thiếu niên này có chút trong suốt.
Thiếu niên này giống y hệt người hắn thấy trong bức tranh lúc mới đến đây.
"Thế..... thế nào?" Thiếu niên trộm nhìn Mạc Ảnh Quân, có chút ngượng ngùng lên tiếng.
"Rất đẹp." Mạc Ảnh Quân thật tâm nói.
Thiếu niên đỏ mặt, một hồi cũng không biết nói gì.
"A!" Thiếu niên bỗng thốt ra một tiếng, hấp tấp bắt lấy tay Mạc Ảnh Quân lắc lắc, "Ngươi mau rời khỏi chỗ này, ở đây rất nguy hiểm!"
"Tại sao?"
"Ở đây lúc trước có một bá tước và phu nhân của hắn sinh sống, vị bá tước này dựa vào thế lực và của hồi môn của phu nhân hắn mà đi lên. Thế nhưng hắn lại nɠɵạı ŧìиɦ trong khi phu nhân đang mang thai, hắn và tình nhân của hắn bị bà phát hiện lúc đang nhắng nhít trong phòng, vì tranh cãi xô đẩy mà bà 'không may' bị đẩy ngã xuống cầu thang, cái thai sắp ra đời cũng bị phá. Bá tước và người tình của hắn vì sợ gia tộc phu nhân truy cứu nên đã hiệp lực hại chết phu nhân và chặt bà ra thành từng khúc rồi chôn mỗi thứ một chỗ khác nhau. Đã gần nghìn năm rồi, bà ta vẫn không thể siêu thoát và đã làm hại rất nhiều sinh linh!"
Mạc Ảnh Quân nhíu mày, "Quá độc ác."
"Đúng vậy a!"
"Vậy tại sao ngươi lại ở đây, còn hình dạng này nữa?"
"........Ta gặp xui xẻo thôi." Thiếu niên bĩu môi.
Không đợi Mạc Ảnh Quân lên tiếng, thiếu niên liền nói tiếp, "Ta từ nơi khác đến đi ngang qua xin nghỉ chân vài ngày rồi đi tiếp, ai ngờ bà kia bà chết xong thì cả tòa lâu đài đều tràn ngập khí tử thi, cả người cả vật đều chết hết, lão bá tước và tình nhân của hắn cũng chết nhưng nỗi oán hận của bà kia lại không giảm a, ta không biết tại sao lại bị trói buộc ở chỗ này!"
Mạc Ảnh Quân nhíu mày trầm tư, việc này đúng là không dễ xử lý, nếu không cẩn thận có khả năng cả bọn đều chôn xác ở nơi này.
Thiếu niên do dự một lát liền mở miệng, "Thực ra vẫn còn một cách nhưng khá nguy hiểm."
"Cách gì?"
"Là ti....."
Cánh cửa đột nhiên ầm một phát mở ra, Tình Vũ hoảng loạn chạy vào, gương mặt nàng tái nhợt, nàng nhanh chóng đóng cửa phòng rồi tựa lưng ngồi thở hổn hển.
Đợi một lát thấy đỡ rồi Tình Vũ liền ngẩng đầu lên, phát hiện có một thiếu niên vô cùng xinh đẹp đang ngồi gần vào trong lòng Mạc Ảnh Quân, hai người tư thái vô cùng thân mật.
"Nam thần, ngươi thế nhưng bỏ ta theo người khác!" Tình Vũ chỉ tay vào thiếu niên, không thể tin được nói.
Thiếu niên nghe vậy đứng bật dậy, một tay túm áo Mạc Ảnh Quân phẫn nộ kêu, "Cô ta là ai?!"
Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ nhìn hai người, đưa tay ôm thiếu niên vào lòng, không để ý gương mặt đỏ bừng như trái táo của thiếu niên, hắn nghiêm túc nhìn Tình Vũ hỏi, "Có chuyện gì?"
Tình Vũ lúc này mới chợt nhớ ra, gương mặt vừa có chút sức sống lại nhợt nhạt hẳn đi, "Có người muốn gϊếŧ ta!"
"Cái gì?" Mạc Ảnh Quân sửng sốt.
"Nãy ta nghe có tiếng động ở dưới tầng nên xuống xem, may mắn ta né kịp, ta chỉ kịp nhìn lướt qua thấy có một chiếc rìu, người nọ ăn mặc toàn màu đen lại che mặt không thấy được gì!" Tình Vũ nghĩ lại rùng mình, cái cảm giác sởn gai óc khi tiếp giáp với chiếc rìu nàng vẫn còn nhớ rõ, may mà chạy kịp.
Tình Vũ mím môi, bỗng mở miệng, "Không biết là do ma quỷ làm hay là người làm?"
Mạc Ảnh Quân trầm mặc, hắn nghĩ việc này tám chín phần mười là do người làm, nhưng quan trọng là ai đã làm điều này và tại sao lại làm thế trong tình huống tất cả đều nguy hiểm như thế này?
"Nam thần, ta có phải sắp chết không?!" Tình Vũ đột nhiên ôm chặt một chân của Mạc Ảnh Quân, miệng khóc hu hu.
Thiếu niên trừng mắt, giơ chân lên muốn đạp nàng ra lại bị Mạc Ảnh Quân bắt lấy, bất đắc dĩ nói, "Nàng là thiếu nữ nên nhẹ nhàng một chút."
Tình Vũ nghe vậy cũng gật gật đầu, vẻ mặt vô sỉ đáp, "Đúng đó, đúng đó!" Nàng nhìn thiếu niên một lát liền bĩu môi, "Ngươi bạo lực như vậy, nam thần sớm muộn cũng ghét bỏ ngươi thôi."
"Ngươi!" Thiếu niên phẫn nộ đứng dậy nhe răng nhếch miệng, một bộ dáng muốn xông lên đại chiến ba trăm hiệp.
Mạc Ảnh Quân lại lần nữa đứng giữa hòa giải, "Được rồi, bây giờ không phải lúc cãi nhau."
Nói xong hắn quay ra nhìn Tình Vũ, "Ngươi thật sự không nhìn rõ được hắn? Nhớ kỹ lại xem có điểm nào đáng ngờ không?"
Tình Vũ rối rắm, "Ta thực sự không..... A!"
"Sao?"
Thiếu nữ mở to hai mắt, "Ta nhớ ra rồi, đôi mắt của hắn rất quen thuộc, cảm giác cũng gần gần thế, nhất định là người ta quen biết!"
Thiếu niên hừ lạnh, "Thế cũng nói, ai chả biết hung thủ là người trong nhóm này."
"Ngươi!" Tình Vũ trừng mắt nhìn hắn.
Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ nhìn hai đứa nhóc mãi không lớn, một bên trầm ngâm suy nghĩ.
Rốt cuộc là ai đã làm ra việc này? Gϊếŧ người có lợi gì sao? Hắn muốn che dấu cái gì, bảo vệ cái gì, có ý định gì?
"Nam thần." Tình Vũ bỗng lên tiếng, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
Mạc Ảnh Quân lấy lại tinh thần nhìn nàng, "Sao?"
"Cho ta ở lại phòng ngủ của ngươi được không?"
"Không!"
Không đợi Mạc Ảnh Quân nói gì, thiếu niên liền trước lên tiếng từ chối, hai mắt phun hỏa nhìn nàng, "Biến!"
"Dựa vào cái gì ta phải nghe lời ngươi!" Tình Vũ cũng không sợ hãi, đứng dậy bật lại.
Hai người cãi qua cãi lại, Mạc Ảnh Quân ngồi một bên chỉ biết im lặng suy nghĩ về tòa lâu đài quỷ dị này.
"Muộn rồi ngủ thôi, Tình Vũ ở đây đi." Mạc Ảnh Quân lên tiếng.
"Ye!" Thiếu nữ vui vẻ vỗ tay, vẻ mặt thách thức nhìn người bên cạnh.
"Quân Quân...." Khóe mắt thiếu niên hơi đỏ, ủy khuất nhìn chằm chằm người đối diện.
Mạc Ảnh Quân buồn cười nhìn hắn, nghiêm túc mở miệng, "Tình hình hiện tại khá nguy hiểm, một cô gái ở một mình không an toàn, đến sáng mai chúng ta sẽ bàn tiếp."
Thiếu niên nhăn mặt, tuy vẫn không thích nhưng cũng không nói gì nữa, một mình leo lên giường úp mặt vào trong ra vẻ giận dỗi.
Mạc Ảnh Quân nhướng mày nhìn người kia cuộn người thành một đoàn ở góc giường, hướng về phía Tình Vũ nói, "Ngươi ra phòng khách ngủ đi."
"Cái gì?!" Tình Vũ không thể tin được hô lên, "Nam thần, ngươi thế nhưng bắt một thiếu nữ liễu yếu đào tơ mảnh mai thon thả mềm mại dịu dàng như ta phải ngủ ở trên ghế!"
Mạc Ảnh Quân khóe miệng hơi cong nhìn nàng, "Ngươi có thể lựa chọn về phòng ngủ giường êm của ngươi."
Tình Vũ trợn mắt, không giữ chút hình tượng thục nữ nào mà chỉ tay hô hào, "Nam thần, ngươi bị người khác làm hư rồi, ngươi thế nhưng dở giọng trêu đùa!"
Mạc Ảnh Quân nhướng mày nhìn nàng, trong mắt chỉ có một ý tứ duy nhất: Còn không mau biến?
Tình Vũ cúi đầu xám xịt bước ra ngoài, trước khi rời hẳn còn cố ngoái lại, nàng thấy gương mặt trêu tức của thiếu niên vốn đang nằm ủy khuất ở trên giường kia!
"Nam thần, ngươi nhìn hắn kìa!"
Mạc Ảnh Quân không đợi nàng nói xong liền vô cùng nhẫn tâm đóng cửa phòng ngủ lại.
Cũng may phòng trong lâu đài rất nhiều, mà phòng ngủ này của hắn liên tiếp với phòng sách bên cạnh, nếu có chuyện gì cũng có thể sang kịp.
Đúng lúc này Mạc Ảnh Quân nghe thấy có tiếng lục cục phát ra, ở tầng dưới!
Hắn quay lại nhìn thiếu niên vẫn đang lăn lộn làm trò trên giường liền mở miệng, "Tôi có chút khát nước, em ngủ trước đi."
Thiếu niên ngóc đầu dậy, nhăn mặt nhìn hắn, "Mau lên a!"
Mạc Ảnh Quân ra khỏi phòng, hắn nhìn xung quanh một chút.
Dãy hành lang dài chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt từ mặt trăng chiếu vào, không gian âm u có chút áp lực.
Mạc Ảnh Quân nhẹ nhàng tiến đến gần cầu thang, hắn chậm rãi bước xuống, cẩn thận quan sát xung quanh.
Âm thanh kẽo kẹt như xa như gần khẽ vang lên, tòa lâu đài rộng lớn nguy nga lại tạo ra cảm giác âm trầm u ám.
Mạc Ảnh Quân dừng chân, hắn cảm giác có thứ gì đó đang nhìn mình, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, thậm chí có phần căm hận.
Hắn xoay người lại, sau lưng là những bậc cầu thang nối dài, màn đen sau lưng đậm đặc nhìn khiếp người.
Mạc Ảnh Quân khẽ nhíu mày, thứ này là người hay ma?
Cạch!
Một cánh cửa sổ đột nhiên bị mở tung ra, ánh sáng từ bên ngoài tràn vào khiến căn phòng khách ở đại sảnh nhìn rõ hơn.
Mạc Ảnh Quân tiến lên, giơ tay muốn đóng cửa sổ vào, một bóng đen bất chợt vụt ngang qua.
Hắn khẽ nheo mắt lại, đây là tình cờ hay muốn dụ hắn ra ngoài?
Hắn bỗng ngẩng đầu lên nhìn về phía đối diện, một bóng đen đang đứng dưới tàng cây, nếu không phải hắn có thị lực tốt sẽ không thể nhìn thấy được, bóng đen như muốn hòa vào đêm.
Hắn có thể nhìn rõ ràng bóng đen đấy khẽ run lên, cái đầu của nó lắc lư qua lại, được một lát nó bỗng dừng lại, chậm rãi nâng lên.
Mạc Ảnh Quân trừng mắt, một trận đau đớn đột nhiên kéo đến, hắn không kiềm chế được mà đưa tay giữ chặt lấy thái dương.
Trong lúc nhắm chặt mắt lại để kìm nén, hắn dường như nhìn thấy được một đôi mắt với những đường vân tròn.
Nó chứa đầy hận thù cùng u oán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất