1001 Cách Theo Đuổi Lão Công

Chương 65

Trước Sau
Lách tách...

Lách tách...

Lánh tách...

........

Xoạt ----

Hắn chậm rãi mở mắt ra, phía trước tối đen không nhìn thấy gì cả.

Đây là đâu? Ta là ai? Ta phải làm gì?

Thứ gì vậy?

Không gian tối đen mù mịt, một chút âm thanh cũng không có, hắn chỉ cảm nhận được thứ gì đó sền sệt ướŧ áŧ chậm rãi trườn qua toàn thân, càng lúc càng chặt.

Thật khó chịu.

Hắn ra sức giãy giụa, muốn cử động nhưng lại không thể.

Nơi này rốt cuộc là sao? Thứ gì đang bám trên người hắn? Hắn phải làm gì bây giờ?

Hắn..... rốt cuộc là bị mù hay do không gian quá đậm đặc một màu đen?

Thứ âm u ướŧ áŧ đang trườn trên người thật khó chịu, chẳng lẽ là..... rắn?

Không đúng.

Thứ này không hề có lớp vảy lạnh lẽo cùng trơn nhẵn, nó càng giống như một vật thể không có thân hình, có chút bồng bềnh nhưng hắn lại không thể thoát khỏi.

Hắn hít sâu một hơi, cố sức nhớ lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Dường như tên hắn là...... Mạc Ảnh Quân?

Hắn bỗng cảm thấy thứ đang buộc chặt mình bỗng nới lỏng ra một chút, tuy nhiên vẫn đủ để hắn không thể thoát khỏi.

"Chủ nhân?"

"Chủ nhân!"

"Chủ nhân, ngươi làm sao vậy?!"

"Chủ nhân, ngươi cố gắng chịu một lát, ta lập tức giúp ngươi thoát khỏi!"

Ai vậy?

Âm thanh này thật quen thuộc, cũng rất dễ nghe.

Hắn đang lo lắng cho ta ư? Chúng ta quen nhau?

Hắn gọi ta là..... chủ nhân?

Ý thức của hắn giống như càng lúc càng tan rã.

Hắn có thể nghe được âm thanh hoảng loạn người gọi hắn là chủ nhân kia.

---------------------

Lần thứ hai mở mắt ra, hắn nhìn thấy ánh sáng.

Không phải là một màu đen đậm đặc khiến người ta tuyệt vọng mà là thứ ánh sáng dịu nhẹ, ôn nhu đến say lòng.

Ta lại ở đâu đây?

Hắn đang định ngồi dậy lại cảm thấy tay bị cái gì đó cản lại, hắn quay sang liền thấy một đầu tóc đen mềm mại thả lỏng đang để sát tay hắn, tay hắn bị một bàn tay khác siết chặt lấy, mười ngón tay giao nhau thân thiết nắm chặt.

Hắn giơ tay còn lại lên xoa thái dương, hắn cảm thấy hiện trạng của bản thân không đúng lắm nhưng lại không biết chỗ nào không thích hợp.

Có vẻ người đang nắm tay hắn cảm thấy gì đó, một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần lọt vào mắt hắn.

"Chủ nhân!" Mỹ nhân ánh mắt sáng rực, khóe mắt đỏ ửng nhào lên ôm chặt lấy hắn, nghẹn ngào hô.

Chủ nhân? Là người đã gọi hắn trong bóng tối?

"Chủ nhân, ngươi đã tỉnh, làm ........ lo muốn chết!"

A? Ta thế nhưng không nghe rõ vài từ trong câu của người này, hắn nói gì vậy?



"Chủ nhân, để ...... lấy nước cho người!"

Lại không nghe rõ.

"Chủ nhân, ...... lấy nước đến rồi, chủ nhân mau uống đi." Mỹ nhân lo lắng đứa cốc ánh lưu ly cho ta, ánh mắt tràn đầy sự thân thiết cùng lo lắng.

Ngươi rốt cuộc là ai?

"Chủ nhân, người muốn nghỉ ngơi thêm chút không?"

Ta khẽ lắc đầu, mỹ nhân như rất hiểu rõ ta, hắn đi đâu đó một lát rồi quay lại, trên tay cầm một áo choàng lông thú nhìn rất ấm áp.

"Vậy để ...... cùng chủ nhân ra ngoài thư giãn." Mỹ nhân cười rộ lên, cặp mắt cong cong.

Bây giờ ta mới để ý, cặp mắt của người này thật xinh đẹp, là màu mà ta yêu nhất, màu thiên lam sáng trong.

Ta cùng hắn ra khỏi cung điện, bên ngoài bao phủ bởi tuyết trắng tinh khôi, lạnh lẽo lại thoát tục.

Ta rốt cuộc đang ở đâu?

Hàng vạn hàng nghìn từ lưu chuyển trong miệng như muốn hóa thành lời, nhưng ta vẫn không thể lên tiếng, thân thể ta như tự di chuyển.

Rời khỏi vùng đất tuyết, ta như nhìn thấy thế ngoại đào nguyên.

Nơi này thời tiết vô cùng êm dịu, không khí trong lành, ánh sáng dịu nhẹ, làn gió man mát, quan trọng hơn là nơi này tràn ngập hoa tử đằng tím hồng lam đan xen, xa xa lẫn vài gốc hoa anh đào, dưới chân cũng tràn đầy cánh hoa xinh đẹp như lúc nào cũng tươi mới.

Chính giữa vườn tử đằng cùng hoa anh đào, một đám mây trắng bồng bềnh đủ để cho 3-5 người nằm lên, bên cạnh là một đám mây nhỏ để một bình rượu cùng đĩa đồ ăn.

"Chủ nhân, để ...... hái Tử Linh Quả cho người." Mỹ nhân nói xong liền cầm đĩa rời đi, ta chậm rãi tiến đến đám mấy rồi lấy một tư thế vô cùng thoải mái nằm xuống.

Ừm, thật thoải mái, không trách được muốn ra ngoài này thư giãn.

Có không khí trong lành mát mẻ, cảnh đẹp tươi sắc, hương hoa dịu nhẹ thoang thoảng, chỗ nằm bồng bềnh mềm mại, mỹ nhân bên người, đồ ăn mang lên.

Một lát sau, mỹ nhân trở về, trên tay cầm một đĩa đựng đầy những quả nhỏ bằng một đốt ngón tay màu tím, xung quanh tràn đầy linh lực lưu động, tràn ngập linh khí.

"Chủ nhân, để ...... phục vụ ngươi~" Mỹ nhân cười nhẹ, cảnh đẹp xung quanh bỗng nhiên như mờ nhạt đi.

Ta chăm chú nhìn hắn tiến lại gần, nhìn tay ngọc cầm Tử Linh Quả đưa đến miệng ta, nhìn đến vẻ mặt xấu hổ ngượng ngùng đỏ bừng vì bị ta nhìn của hắn.

Ta bỗng thấy quả ngọt trong miệng cũng không ngon bằng người này.

.... Sao ta tự nhiên nghĩ mấy thứ này? Quan trọng là người luôn gọi ta là chủ nhân này là ai? Ta là ai?

"Chủ nhân, tối nay ...... ngủ cùng người nha?" Mỹ nhân mong đợi nhìn ta, cặp mắt màu thiên lam tròn xoe tràn ngập ánh sáng.

"Um." Lần đầu ta nghe thấy mình nói chuyện, dù chỉ là một âm tiết vô nghĩa, thế nhưng mỹ nhân lại như nghe thấy âm thanh tuyệt vời trời ban vậy, kể cả nhìn qua thôi cũng thấy cả người hắn tràn ngập khí tức suиɠ sướиɠ cùng phấn khích.

Không biết ta nằm đây bao lâu, mỹ nhân vẫn không hề kêu một câu, hắn luôn có nhìn thấy khi nào ta muốn ăn, lúc nào ta muốn nghỉ ngơi, hắn tựa như sinh ra để bên cạnh ta vậy.

Ngay đến lúc ta cũng cảm thấy chán, thân thể ta bỗng đứng dậy, âm thanh lạnh lẽo toát ra, "Trở về."

"Vâng, chủ nhân!" Mỹ nhân vui vẻ đi theo, cẩn thận dìu ta.

Rõ ràng ta cảm nhận được cỗ thân thể này tràn ngập sức mạnh, chỉ cần vung tay một phát là cả một dãy núi đồ sộ hay thiên quân vạn mã cũng tan biến ngay lập tức.

Thế nhưng theo khí tức cùng ánh mắt của người bên cạnh, ta lại như một trân bảo cần ngươi nhẹ nhàng dìu dắt, cẩn thận nâng đỡ, chỉ sợ nhỡ tay là sẽ biến mất.

Người luôn miệng gọi ta là chủ nhân này rốt cuộc có quan hệ gì với thân thể này? Đúng hơn là..... có quan hệ gì với ta?

Trải qua một quãng thời gian, ta cũng cảm nhận được ta cùng thân thể này vô cùng thân thuộc, mặc dù bây giờ cảm giác linh hồn và thể xác như ở hai không gian khác nhau nhưng lại không cản được sự thân thiết tuy hai mà một.

Không tìm được nguyên do, ta chỉ đành tiếp tục theo dõi.

Chúng ta rất nhanh về đến cung điện nguy nga tráng lệ, thế nhưng dường như chỉ có hai người sống ở đây.

Mặc dù hiện tại trời vẫn đang sáng nhưng ta cảm giác là nó đã tối rồi, này rốt cuộc là sao?

Ta lại trở về chiếc giường ngọc chạm trổ hoa văn, hắn cởϊ áσ choàng giúp ta.

Đợi ta ngồi xuống giường, hắn lại cúi xuống cởi giày ta ra, tiếp đó hắn mới thoát y phục trên người hắn rồi vui vẻ leo lên giường ta.

Ta dường như đã quen với cảnh này, không nói gì thêm mà chỉ dịch sang một bên chừa chỗ cho hắn, ta nghe hắn vui vẻ kêu, "Chủ nhân!"

Ta thấy được tay ta vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của hắn, hắn tựa như con thú nhỏ ngoan ngoãn dụi đầu vào tay ta, thần phục mà kính ngưỡng, nhụ mộ chi tình như thoát ra khỏi mắt.

Ta nghe thấy giọng ta vang lên, "Ngủ đi." Ta ôm lấy hắn vào người, chậm rãi vuốt ve đầu tóc hắn.

Hắn vòng tay ôm chặt lấy ta, đầu nhỏ dụi mấy cái lên người ta liền nhắm mắt, ngoan ngoãn đáp, "Vâng."

Xinh đẹp đáng yêu, ngoan ngoãn thần phục.



Người này thật sự rất hợp mắt ta, ta cũng rất vừa lòng với thái độ cùng vẻ ngoài của hắn, mặc dù người ngoài nhìn vào vẻ mặt ta lúc nào cũng nghìn năm như một.

Um? Nghìn năm như một? Tại sao ta lại nghĩ đến cụm từ này, hơn nữa lại rất quen thuộc, tựa như ta rất hay nghe người khác bàn tán vậy.

Mí mắt ta chậm rãi nhắm lại, trong lòng là thân thể mềm mại ôn hương mỹ nhân.

--------------------

Lần thứ ba mở mắt ra, ta không nhìn thấy hắn.

Ta đang đứng giữa chiến trường, âm thanh ầm ĩ chửi loạn cùng tiếng vũ khí va chạm nhau khiến ta thấy khó chịu.

Thế nhưng ta vẫn trầm mặc đứng đấy, nhìn xuống đám con kiến bé nhỏ đang nhao nhao bên dưới, như đã nhìn nhiều lần tập mãi thành quen.

Đợi đến lúc một đám lúc nhúc màu đen từ xa tiến đến gần, ta mới bắt đầu di chuyển.

Hóa ra là quân Ma Tộc.

Sao ta lại biết đó là Ma Tộc?

Ta di chuyển đến gần, từ trên cao nhìn xuống tựa như thần minh phán xét, trên tay không biết cầm vũ khí từ bao giờ, nhẹ nhàng vung một cái, âm thanh rồng ngâm như xa như gần vang lên lao ầm đến đám tàn binh bên dưới, đợi một vụ nổ qua đi, bên dưới xuất hiện một hố to, một thân xác cũng không thấy.

Vũ khí trên tay rung rung, âm thanh rồng ngâm lại vang lên tựa như đang đắc ý.

Ta liếc qua chiến trường sót lại bên dưới, quay người muốn rời đi lại như bị cái gì đó vướng chân, không thể tiến thêm một bước.

Ta khẽ nhíu mày, nhìn qua bốn phía, con ngươi không thể nhận thấy được khẽ co rút, "Sát Thần Trận?"

Tác dụng như tên, trận pháp dùng để gϊếŧ thần.

Một trận tiếng cười điên dại vang lên, "Mạc Ảnh Quân, cuối cùng ngươi cũng chết trong tay ta!" 

Ta nhìn thấy một đoàn khói đen vừa gầm rú vừa đảo loạn bay trong trời đất, nếu nói được ta chỉ muốn nói một câu "Bệnh thần kinh."

Đợi một hắn mới dừng lại, có lẽ do quá kích động mà ho sặc sụa mấy cái mới nói tiếp, "Hừ, ngươi cuối cùng cũng có ngày này, ngoan ngoãn giao vũ khí ra đầu hàng chịu trói thì tha ngươi được chết nhanh!"

Ta cười nhạt, kể cả gặp Sát Thần Trận ta cũng không rối rắm lâu huống chi là con kiến này từ đâu đến sủa bậy.

Vũ khí trong tay ta tựa như cũng vô cùng tức giận thay ta, gầm lên một tiếng đánh về phía con kiến, con kiến mặc dù né nhanh nhưng cũng bị cắt đứt một phần thân thể, hắn gào rú lên phẫn nộ, "Đồ khốn kiếp, ta sẽ không để ngươi chết tử tế!"

Ta không thích hắn.

Thật không hiểu một tên điên điên khùng khùng suốt ngày mở miệng là muốn làm bá chủ thế giới này có gì hay mà lại làm vua của Ma Tộc, đã thế lại còn chịu chi hơn 1000 vạn thần dân cùng 9/10 thần lực của mình chỉ để gϊếŧ chết hắn.

Hắn cũng chỉ đồ sát mấy chục tòa thành của Ma Giới, gϊếŧ chết mấy trăm vạn binh lính Ma Tộc, phá hủy gần hết Ma cung, bóp nát thần hồn của tên trước mắt này chưa được mười lần.

Nha quên, hắn cũng chỉ lấy thêm Thoát Linh Quả có tác dụng thoát thai hoán cốt khiến người phàm cũng có thể thành tiên, khiến người có linh lực trong cơ thể tăng gấp ba lần.

Nga, hình như hắn còn lấy đi Thượng Thiên vũ khí được thiên địa dưỡng dục, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt cùng linh khí đất trời suốt nghìn năm trong Thánh Địa, trong lúc con kiến kia đứng ở cổng Thánh Địa trơ mắt nhìn hắn vì bị hắn trói buộc.

Còn gì không nhỉ?

À, mấy vị phu nhân cùng quỷ tướng dưới quyền hắn hình như đều nói thích ta? Muốn đầu quân cho Thần Giới? Hình như ta đuổi họ về hết rồi.

Ngoại trừ mấy việc vớ vẩn này, ta cũng đâu làm gì hắn?

Nhìn lại dáng vẻ điên khùng của hắn, ta bỗng hiểu tại sao mấy vị phu nhân cùng các quỷ tướng của hắn đều bỏ hắn mà đi, ai sống được cùng tên thần kinh này?

Hai mắt hắn đỏ bừng, linh khí trong người hắn toát ra ngoài làm không khí cũng vặn vẹo hẳn lên, các vết nứt không gian ngày càng mở rộng, hắn muốn mượn sức mạnh thiên địa ngoài vũ trụ kia?

Hình như ta chưa nói cho hắn, ta được dưỡng dục ngoài thế giới bí ẩn kia, mặc dù chính ta cũng không hiểu tại sao mình được sinh ra, cũng không hiểu tại sao mình lại xuất hiện ở thế giới này, cuối cùng lại làm cái Chiến Thần Thần Giới gì đó.

Có vẻ hắn cũng không chịu được năng lực mạnh mẽ bí ẩn kia, làn da vốn đã nhăn nheo của hắn khô cằn bong từng lớp vẩy xuống, tia máu nổi đầy trên người, cặp mắt trợn trừng dữ tợn tràn đầy hận thù nhìn ta.

Đợi đến khi cả cơ thể hắn căng phồng như sắp nổ tung, hắn ngừng lại việc hấp thụ sức mạnh bí ẩn kia, lao nhanh về phía ta.

Thì ra mục đích của hắn là vậy, kết hợp năng lượng của vũ trũ bí ẩn cùng với sức mạnh của Sát Thần Trận để gϊếŧ ta, hận ta đến mức muốn đồng quy vu tận?

Đáng tiếc, năng lượng vũ trụ không làm gì được ta, kể cả Sát Thần Trận cũng chỉ làm ta thần hồn phân tán, cũng may ta dự trước để một thần hồn trong cơ thể của ......, nếu có việc gì hắn sẽ biết ngay để tránh đi.

Ta nói cho con kiến biết, hắn không thể tin được khủng hoảng cùng tuyệt vọng nhìn ta, thế nhưng hắn đã hấp thụ quá nhiều thứ ngoài kia không dừng được, hắn là biến mất vĩnh viễn, còn ta chỉ là tạm thoát rồi sẽ hợp lại, chả qua thời gian sẽ mất mấy trăm năm, cũng khả năng là mấy nghìn năm.

Thấy vẻ mặt của hắn sau khi nghe thấy lời nói của ta...... thật là đau mắt, xấu muốn chết, đáng tiếc không có mỹ nhân nhi ở đây để rửa mắt, khả năng cũng không thể gặp lại hắn được rồi.

Sát Thần Trận đã khỏi động, ý thức của ta càng ngày càng tan rã, tầm nhìn trước mắt ngày càng mờ nhạt.

Bỗng nhiên có chút nhớ......

Đừng nhớ đến ta, ngoan ngoãn sống tiếp là tốt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau