Chương 70
Aw, đau quá.
Cậu vẫn chưa chết à, rơi cao như vậy.....
Cậu thậm chí còn không thấy đáy của vực thẳm.
Cả người đau nhức, tinh thần mệt mỏi đến mức cậu không thể mở nổi mắt ra xem mình đang ở đâu.
Không biết cậu rơi xuống vực đã qua bao lâu rồi, tiểu Kim với đại Kim có an toàn hay không...
Cảm giác qua rất lâu, cậu cố sức mở mắt ra, cơ thể cũng bớt đau nhức hơn vừa nãy.
Xung quanh một màu đen tối, cậu nhìn mãi mới thấy được đường viền cảnh vật mờ mờ gần đây, có một hang động ngay cách cậu không xa.
Cậu hít sâu một hơi gắng gượng ngồi dậy, có chút bất ngờ khi trong cơ thể cậu vẫn còn nguyên vẹn, không hề gãy cái xương hay vỡ nát nội tạng, chỉ bị đau nhức mặt bên ngoài, thật là kỳ lạ.
Làm quen dần với cơ thể đau nhức, cậu dần đứng dậy sờ soạng tiến đến gần hang động, cậu nằm ngoài kia hay tiến vào đây cũng đều là làm mồi cho dã thú mà thôi, chỉ mong vận may đột phát rằng dã thú đã rời bỏ hang động này.
Càng tiến đến gần cậu càng thấy nguy hiểm, thế nhưng lại có chút quen thuộc không nói rõ được.
Chả lẽ cậu từng rơi xuống đây rồi?
Cậu khẽ nhíu mày, vực sâu quá tối cậu không nhìn được gì, chỉ có thể dùng tay lần mò từng chút một.
Cậu vốn định tiến vào góc hang động nghỉ ngơi cho an toàn, ai ngờ càng đi càng sâu, hang động không thấy đáy, không khí lại lưu thông bình thường không hề thiếu dưỡng, cửa hang động thông hai bên ư?
Cậu có nên tiếp tục tiến lên hay không, đi nữa khả năng sẽ gặp nguy hiểm, ở lại đây cũng nguy hiểm không kém, thậm chí có thể mất mạng bởi thứ gì đó mà mình không thấy, không bằng cứ tiến lên biết đâu sẽ có đường ra khỏi nơi này.
Cậu tiếp tục đi, đi thật lâu, cậu không tính được quãng thời gian mình đã đi, chỉ biết cơ thể đã vô cùng mỏi mệt, tinh thần đang cố gắng gượng để không gục ngã tại đây.
Lại thêm một quãng thời gian nữa, phía trước có tia sáng mờ mờ ảo ảo.
Lúc đầu cậu còn tưởng mình bị hoa mắt, nhưng tia sáng càng ngày càng rõ, cửa hang động ở ngay phía trước!
Cậu khẽ nhắm mắt lại, ở trong bóng tối quá lâu nếu bị ánh sáng chiếu thẳng vào mắt sẽ không tốt.
Cậu vừa mở mắt ra liền thấy một bờ sông trước mặt, có một cái thuyền nhỏ và một ông lão chèo thuyền.
Này là nơi nào, tại sao lại có người chèo đò ngay trước cửa hang? Có lẽ ông lão này nghỉ ngơi ở đây chăng?
Cậu còn đang hoang mang nhìn cảnh vật xa lạ trước mặt, ông lão đã tiến đến gần, khàn khàn cất tiếng, "Cậu bé, muốn ngồi một chuyến sao?"
Cậu ngẩn người, do dự mở miệng, "Thuyền đi đến đâu vậy ông?"
Ông lão híp mắt lại, chất giọng khàn khàn lại cất lên, "Đương nhiên là sang bờ bên kia rồi."
Cậu đương nhiên là muốn rời khỏi đây, chỉ là nơi này có chút quái lạ. Hang động, bờ sông, ông lão cùng chiếc thuyền đều thật kì lạ, rõ ràng là những việc bình thường nhưng cậu cảm thấy có chút không đúng.
Quan trọng hơn là, cậu không có tiền!
Ông lão chèo đò vất vả như vậy, cậu không trả công cũng rất xấu hổ.
Dường như ông lão nhận ra, chậm rãi lên tiếng, "Nếu không có tiền hãy làm việc trả công cho ta, ta sẽ đưa cậu sang bờ bên kia."
Cậu vội vàng lên tiếng, "Được ạ, ông cần cháu giúp chuyện gì?"
Ông lão cười cười, "Cậu không cần xưng hô lễ phép vậy đâu, việc ta cần cậu giúp rất đơn giản, không có chút vất vả nào."
Cậu còn có chút do dự, bờ sông này nhìn qua rất rộng, chèo từ bờ bên này sang bên bờ bên kia tốn rất nhiều sức, ông lão cần cậu giúp việc đơn giản không biết có đủ trả cho công lao của ông lão hay không.
Ông lão hua hua mái chèo trên tay, "Được rồi, mau lên thuyền thôi, ta chỉ muốn nhờ cậu trông giúp ta một bông hoa đến khi nó trưởng thành."
Cậu ngẩn người, dưới sự thúc giục của ông lão bèn bất đắc dĩ leo lên chiếc thuyền nhỏ.
Chỉ trông một bông hoa thôi ư? Có lẽ nó phải quý giá lắm mới chỉ có một bông duy nhất.
"À, còn việc này nữa." Thuyền đi được một đoạn, ông lão đột nhiên lên tiếng.
Cậu nghi hoặc nhìn sang liền thấy ông lão đưa một cây bút lông màu thiên lam đến trước mặt, "Cái này là....?"
Ông lão tiếp tục chèo thuyền, chỉ lẩm bẩm, "Vật hoàn cố chủ..."
Cậu không nghe rõ, muốn hỏi lại nhưng thấy vẻ mặt không muốn nói chuyện của ông lão bèn im lặng. Vậy cứ giữ cây bút lông này trước, dù sao cậu cũng không chạy. Cây bút lông này thật xinh đẹp, đường nét tinh xảo, ánh sáng lưu chuyển trên thân bút là màu thiên lam mà cậu thích nhất. Vật này nhìn qua rất quý giá, cậu cẩn thận cất nó vào túi.
Cậu chống cằm nhìn xa xa, không gian âm u mờ mịt, làn sương luẩn quẩn xung quanh như có như không, thỉnh thoảng cậu nghe thấy âm thanh tựa gió rít lại như có ai đang rêи ɾỉ, nơi này thật là âm trầm.
Cậu không dám hỏi ông lão bao giờ mới tới bờ bên kia, cảm giác mình được chở không công còn nhiều chuyện sẽ gây ảnh hưởng đến người ta.
Tõm!
Cậu giật mình, nhìn về phía cạnh thuyền, vừa có tiếng động ở phía bên này, là cá sao?
Âm thanh của ông lão từ phía trước truyền đến, "Đừng chạm vào mặt nước."
Cậu có chút không rõ, bất quá vẫn ngoan ngoãn ngồi im một chỗ, nhìn chằm chằm bọt nước vừa bị khuấy động, không hiểu tại sao cậu lại cảm thấy dưới mặt nước không phải là cá, vậy nó là thứ gì?
Chiếc thuyền vẫn chầm chậm tiến về trước, không gian xung quanh im lặng đến đáng sợ, thỉnh thoảng lại có vài tiếng bọt nước vang lên lõm bõm.
Đến lúc cậu sắp nhịn không được ngủ gật, chiếc thuyền cuối cùng cũng tiến lại gần bờ đối diện, thế nhưng nơi này sao lại.......
Như địa ngục!
Không gian phía trước vô cùng âm u, mùi huyết tanh thỉnh thoảng lại phất qua cánh mũi, những tiếng la hét đau đớn liên tục vang vọng trong không gian.
Cậu thậm chí thấy có vài người máu me be bét chạy trốn nhưng nhanh chóng bị xích lại, lại một vòng tra tấn bắt đầu.
Phía bên kia cách hồ không xa là một cây cầu, có một bà cụ cùng một đám quỷ đứng ở đó, nhìn kỹ hơn nữa cậu phát hiện bà lão múc bát nước đưa cho từng người uống, ai uống xong liền bị quỷ dắt đi, lần lượt tiến lên như vòng tuần hoàn, bất cứ ai có ý đồ chạy trốn hay hí hoáy liền bị quỷ đánh không nương tay.
Này, này không phải là địa ngục sao?!
Vậy chiếc thuyền mà cậu đi là......
Phát hiện ánh mắt của cậu, ông lão chậm rãi mở miệng, "Đúng vậy, đây là chiếc thuyền chở người chết về thế giới bên kia."
Cậu mở to mắt.
Nghĩa là.... cậu đã chết rồi ư?
Vậy còn Đại Kim và Tiểu Kim thì sao?! Có lẽ hai đứa vẫn còn sống....
Không đợi cậu buồn bã quá lâu, ông lão liền nói tiếp, "Yên tâm, cậu chưa chết."
Cậu mờ mịt, nếu cậu chưa chết vậy sao lại ngồi thuyền sang đây được.
Ông lão sờ sờ cằm, vẻ mặt không rõ lên tiếng, "Cậu đi nhầm vào hang động nối đến nơi này, muốn trở về dương gian phải làm một việc cho chúng ta, đương nhiên làm xong cậu cũng phải uống thuốc lãng quên."
"Được."
Cậu trả lời không chút do dự, ông lão ngạc nhiên liền cười cười lắc đầu.
"Đi thôi."
Cậu theo ông lão đi qua cầu Nại Hà, cậu phát hiện có một số người dù nhúc nhích, biểu hiện hơi khác cũng không bị đám quỷ đánh.
"Chúng chỉ đánh những người phạm luật, như trẻ con hay người lương thiện chúng sẽ không làm gì cả."
Một bên nghe lời ông lão giới thiệu, một bên quan sát xung quanh.
Sau khi một người uống bát thuốc liền bị quỷ sai dẫn đến một trong nhiều cánh cửa ở phía đối diện, có lẽ tùy vào việc làm lúc còn sống của con người chăng?
Nhưng làm sao quỷ sai biết được ai như thế nào mà dẫn người đó đến một trong những cửa đó?
Ông lão liếc cậu một cái, "Cổng chính của địa phủ không phải chỗ này, hai vị sứ giả hắc bạch vô thường dẫn dắt linh hồn xuống đây, tiếp đó sẽ có người phụ trách tra khảo và liệt kê những những điều đã làm lúc còn sống, thiện ác phân minh tuyệt không sai lầm. Tiếp đó sẽ đưa người phạm điều ác đến nơi trừng phạt, người thiện sẽ được một cuộc sống tốt hơn vào kiếp sau."
"Cầu Nại Hà chính là nơi kết thúc chỗ này, người tốt được dẫn trực tiếp sang đây, kẻ xấu sau khi bị trừng phạt đủ mới được phép uống bát nước."
Hai người rất nhanh đi qua nơi này, xuyên qua vài cung điện có vẻ là nơi phán xử, mục đích chính là sân sau cung điện.
Cậu mở to mắt nhìn khung cảnh trước mặt.
Một bông hoa bỉ ngạn đỏ rực, diễm lệ lơ lửng giữa không trung.
Ngay dưới hoa bỉ ngạn là một ao nước màu đỏ đậm đặc sệt như máu, thế nhưng cậu lại không ngửi thấy một chút mùi tanh nào, thậm chí còn có một mùi hương nhàn nhạt như có như không phiêu đãng trong không gian. Nhìn kỹ lại phát hiện có rất nhiều dây tơ mảnh màu đỏ từ khắp nơi bay đến tiến nhập vào ao nước đỏ sẫm bên dưới.
Cậu bất tri bất giác đến gần, ông lão không biết đã rời đi từ lúc nào.
Một lớp màng mỏng chặn lại bước chân của cậu, cậu sửng sốt đưa tay chạm nó, mềm mềm dẻo dẻo, nhưng lại không thể vượt qua.
Cậu phải chăm sóc bông hoa này như nào đây?
Đến giờ cậu mới phát hiện ông lão đã rời đi từ lúc nào, nơi này chỉ có hoa bỉ ngạn lơ lửng giữa không trung, dáng vẻ duy ngã độc tôn lại có chút cô đơn lạc lõng, không biết cậu có thể đưa nó ra ngoài không?
Suy nghĩ vừa dứt, vài tiếng sền sệt vang lên thu hút sự chú ý của cậu, nước trong ao đang ngày càng ít, nói đúng hơn là hoa bỉ ngạn đang hút lấy ao nước này!
Cậu sững sờ đứng tại chỗ không biết làm gì, ông lão không ở nơi này, cậu cũng không quen biết ai để xin giúp đỡ.
Bông hoa bỉ ngạn ngày càng trở nên đỏ rực rỡ, tà mị diễm lệ như hút hồn chúng sinh.
Grào-------
Một tiếng gầm quen thuộc vang lên từ đằng sau, cậu chỉ kịp quay người lại liền bị bóng đen to lớn che kín người.
Thế nhưng không đợi bóng đen nhào đến, hoa bỉ ngạn bay về phía trước cậu tỏa ra ánh sáng rực rỡ, bóng đen rất nhanh liền bị đánh bật ngửa ra sau, đến bây giờ cậu mới nhìn rõ bóng đen này chính là con bạch hổ bên vách vực!
Tại sao nó lại ở đây, chẳng lẽ lúc đó nó cũng rơi xuống?! Không thể nào, vậy thì bạch hổ phải ở cùng cậu chứ.
"Ngao ô!" Bạch hổ hướng về phía cậu gầm lên giận dữ, cậu sửng sốt lùi ra một chút liền bị bạch hổ dùng ánh mắt ủy khuất nhìn chằm chằm.
"........" Hóa ra nó gầm gừ với hoa bỉ ngạn? Ánh mắt nhìn cậu như này là có ý gì đây?
Cậu nhíu mày, bông hoa bỉ ngạn bỗng nhiên bay đến trước mặt xoay xoay mấy cái liền nhào vào ngực cậu, bạch hổ phía đối diện lập tức gào lên bi thống như bị phản bội.
Sao cậu lại cảm thấy cái khung cảnh này thật quen thuộc?!
Tựa như đã diễn ra rất nhiều lần, khung cảnh ấm áp lại mang theo tâm trạng bất đắc dĩ đối với hai đứa nhỏ nghịch ngợm trong nhà .....
Có lẽ cậu nên ngẫm nghĩ lại ký ức của mình, cậu như đột nhiên xuất hiện trên thế giới này vậy, cậu là ai, tại sao chỉ có một mình ở góc hoang vắng không có ai làm hàng xóm, ký ức về sự việc trước kia hoàn toàn không có một chút ấn tượng, nhưng lại cảm nhận được rất nhiều sự quen thuộc bắt đầu từ lúc Đại Kim và Tiểu Kim xuất hiện đến tận bây giờ.
Vậy cậu là mất trí nhớ? Thực ra cậu đã chết lâu rồi?!
Mà không biết hai đứa kia bây giờ như nào rồi.....
Cậu lấy tay sờ sờ bông hoa bỉ ngạn đang ra sức chui vào ngực cậu mấy cái, nói thật thì cảm giác của cậu không có nhiều hốt hoảng cùng lo lắng đối với hai nhóc kia, tựa như tin chắc rằng chúng không hề bị làm sao cả....
Cậu nhíu mày, cái cảm giác bản thân không hề biết gì cả thật khó chịu, cứ như thân thể cùng suy nghĩ này không phải của cậu vậy, quan trọng hơn là......
Bông hoa bỉ ngạn với con hổ ngốc này bị làm sao vậy?!
Một đứa thì vừa ra sức dụi ngực vừa hua hua dây leo đánh đuổi con hổ trước mặt, một con thì liên tục gầm rú muốn tới gần còn dùng ánh mắt như nhìn kẻ bội bạc nhìn cậu.
Cậu đã đủ nhức đầu rồi, đừng lộn xộn nữa được không?!
Cậu vẫn chưa chết à, rơi cao như vậy.....
Cậu thậm chí còn không thấy đáy của vực thẳm.
Cả người đau nhức, tinh thần mệt mỏi đến mức cậu không thể mở nổi mắt ra xem mình đang ở đâu.
Không biết cậu rơi xuống vực đã qua bao lâu rồi, tiểu Kim với đại Kim có an toàn hay không...
Cảm giác qua rất lâu, cậu cố sức mở mắt ra, cơ thể cũng bớt đau nhức hơn vừa nãy.
Xung quanh một màu đen tối, cậu nhìn mãi mới thấy được đường viền cảnh vật mờ mờ gần đây, có một hang động ngay cách cậu không xa.
Cậu hít sâu một hơi gắng gượng ngồi dậy, có chút bất ngờ khi trong cơ thể cậu vẫn còn nguyên vẹn, không hề gãy cái xương hay vỡ nát nội tạng, chỉ bị đau nhức mặt bên ngoài, thật là kỳ lạ.
Làm quen dần với cơ thể đau nhức, cậu dần đứng dậy sờ soạng tiến đến gần hang động, cậu nằm ngoài kia hay tiến vào đây cũng đều là làm mồi cho dã thú mà thôi, chỉ mong vận may đột phát rằng dã thú đã rời bỏ hang động này.
Càng tiến đến gần cậu càng thấy nguy hiểm, thế nhưng lại có chút quen thuộc không nói rõ được.
Chả lẽ cậu từng rơi xuống đây rồi?
Cậu khẽ nhíu mày, vực sâu quá tối cậu không nhìn được gì, chỉ có thể dùng tay lần mò từng chút một.
Cậu vốn định tiến vào góc hang động nghỉ ngơi cho an toàn, ai ngờ càng đi càng sâu, hang động không thấy đáy, không khí lại lưu thông bình thường không hề thiếu dưỡng, cửa hang động thông hai bên ư?
Cậu có nên tiếp tục tiến lên hay không, đi nữa khả năng sẽ gặp nguy hiểm, ở lại đây cũng nguy hiểm không kém, thậm chí có thể mất mạng bởi thứ gì đó mà mình không thấy, không bằng cứ tiến lên biết đâu sẽ có đường ra khỏi nơi này.
Cậu tiếp tục đi, đi thật lâu, cậu không tính được quãng thời gian mình đã đi, chỉ biết cơ thể đã vô cùng mỏi mệt, tinh thần đang cố gắng gượng để không gục ngã tại đây.
Lại thêm một quãng thời gian nữa, phía trước có tia sáng mờ mờ ảo ảo.
Lúc đầu cậu còn tưởng mình bị hoa mắt, nhưng tia sáng càng ngày càng rõ, cửa hang động ở ngay phía trước!
Cậu khẽ nhắm mắt lại, ở trong bóng tối quá lâu nếu bị ánh sáng chiếu thẳng vào mắt sẽ không tốt.
Cậu vừa mở mắt ra liền thấy một bờ sông trước mặt, có một cái thuyền nhỏ và một ông lão chèo thuyền.
Này là nơi nào, tại sao lại có người chèo đò ngay trước cửa hang? Có lẽ ông lão này nghỉ ngơi ở đây chăng?
Cậu còn đang hoang mang nhìn cảnh vật xa lạ trước mặt, ông lão đã tiến đến gần, khàn khàn cất tiếng, "Cậu bé, muốn ngồi một chuyến sao?"
Cậu ngẩn người, do dự mở miệng, "Thuyền đi đến đâu vậy ông?"
Ông lão híp mắt lại, chất giọng khàn khàn lại cất lên, "Đương nhiên là sang bờ bên kia rồi."
Cậu đương nhiên là muốn rời khỏi đây, chỉ là nơi này có chút quái lạ. Hang động, bờ sông, ông lão cùng chiếc thuyền đều thật kì lạ, rõ ràng là những việc bình thường nhưng cậu cảm thấy có chút không đúng.
Quan trọng hơn là, cậu không có tiền!
Ông lão chèo đò vất vả như vậy, cậu không trả công cũng rất xấu hổ.
Dường như ông lão nhận ra, chậm rãi lên tiếng, "Nếu không có tiền hãy làm việc trả công cho ta, ta sẽ đưa cậu sang bờ bên kia."
Cậu vội vàng lên tiếng, "Được ạ, ông cần cháu giúp chuyện gì?"
Ông lão cười cười, "Cậu không cần xưng hô lễ phép vậy đâu, việc ta cần cậu giúp rất đơn giản, không có chút vất vả nào."
Cậu còn có chút do dự, bờ sông này nhìn qua rất rộng, chèo từ bờ bên này sang bên bờ bên kia tốn rất nhiều sức, ông lão cần cậu giúp việc đơn giản không biết có đủ trả cho công lao của ông lão hay không.
Ông lão hua hua mái chèo trên tay, "Được rồi, mau lên thuyền thôi, ta chỉ muốn nhờ cậu trông giúp ta một bông hoa đến khi nó trưởng thành."
Cậu ngẩn người, dưới sự thúc giục của ông lão bèn bất đắc dĩ leo lên chiếc thuyền nhỏ.
Chỉ trông một bông hoa thôi ư? Có lẽ nó phải quý giá lắm mới chỉ có một bông duy nhất.
"À, còn việc này nữa." Thuyền đi được một đoạn, ông lão đột nhiên lên tiếng.
Cậu nghi hoặc nhìn sang liền thấy ông lão đưa một cây bút lông màu thiên lam đến trước mặt, "Cái này là....?"
Ông lão tiếp tục chèo thuyền, chỉ lẩm bẩm, "Vật hoàn cố chủ..."
Cậu không nghe rõ, muốn hỏi lại nhưng thấy vẻ mặt không muốn nói chuyện của ông lão bèn im lặng. Vậy cứ giữ cây bút lông này trước, dù sao cậu cũng không chạy. Cây bút lông này thật xinh đẹp, đường nét tinh xảo, ánh sáng lưu chuyển trên thân bút là màu thiên lam mà cậu thích nhất. Vật này nhìn qua rất quý giá, cậu cẩn thận cất nó vào túi.
Cậu chống cằm nhìn xa xa, không gian âm u mờ mịt, làn sương luẩn quẩn xung quanh như có như không, thỉnh thoảng cậu nghe thấy âm thanh tựa gió rít lại như có ai đang rêи ɾỉ, nơi này thật là âm trầm.
Cậu không dám hỏi ông lão bao giờ mới tới bờ bên kia, cảm giác mình được chở không công còn nhiều chuyện sẽ gây ảnh hưởng đến người ta.
Tõm!
Cậu giật mình, nhìn về phía cạnh thuyền, vừa có tiếng động ở phía bên này, là cá sao?
Âm thanh của ông lão từ phía trước truyền đến, "Đừng chạm vào mặt nước."
Cậu có chút không rõ, bất quá vẫn ngoan ngoãn ngồi im một chỗ, nhìn chằm chằm bọt nước vừa bị khuấy động, không hiểu tại sao cậu lại cảm thấy dưới mặt nước không phải là cá, vậy nó là thứ gì?
Chiếc thuyền vẫn chầm chậm tiến về trước, không gian xung quanh im lặng đến đáng sợ, thỉnh thoảng lại có vài tiếng bọt nước vang lên lõm bõm.
Đến lúc cậu sắp nhịn không được ngủ gật, chiếc thuyền cuối cùng cũng tiến lại gần bờ đối diện, thế nhưng nơi này sao lại.......
Như địa ngục!
Không gian phía trước vô cùng âm u, mùi huyết tanh thỉnh thoảng lại phất qua cánh mũi, những tiếng la hét đau đớn liên tục vang vọng trong không gian.
Cậu thậm chí thấy có vài người máu me be bét chạy trốn nhưng nhanh chóng bị xích lại, lại một vòng tra tấn bắt đầu.
Phía bên kia cách hồ không xa là một cây cầu, có một bà cụ cùng một đám quỷ đứng ở đó, nhìn kỹ hơn nữa cậu phát hiện bà lão múc bát nước đưa cho từng người uống, ai uống xong liền bị quỷ dắt đi, lần lượt tiến lên như vòng tuần hoàn, bất cứ ai có ý đồ chạy trốn hay hí hoáy liền bị quỷ đánh không nương tay.
Này, này không phải là địa ngục sao?!
Vậy chiếc thuyền mà cậu đi là......
Phát hiện ánh mắt của cậu, ông lão chậm rãi mở miệng, "Đúng vậy, đây là chiếc thuyền chở người chết về thế giới bên kia."
Cậu mở to mắt.
Nghĩa là.... cậu đã chết rồi ư?
Vậy còn Đại Kim và Tiểu Kim thì sao?! Có lẽ hai đứa vẫn còn sống....
Không đợi cậu buồn bã quá lâu, ông lão liền nói tiếp, "Yên tâm, cậu chưa chết."
Cậu mờ mịt, nếu cậu chưa chết vậy sao lại ngồi thuyền sang đây được.
Ông lão sờ sờ cằm, vẻ mặt không rõ lên tiếng, "Cậu đi nhầm vào hang động nối đến nơi này, muốn trở về dương gian phải làm một việc cho chúng ta, đương nhiên làm xong cậu cũng phải uống thuốc lãng quên."
"Được."
Cậu trả lời không chút do dự, ông lão ngạc nhiên liền cười cười lắc đầu.
"Đi thôi."
Cậu theo ông lão đi qua cầu Nại Hà, cậu phát hiện có một số người dù nhúc nhích, biểu hiện hơi khác cũng không bị đám quỷ đánh.
"Chúng chỉ đánh những người phạm luật, như trẻ con hay người lương thiện chúng sẽ không làm gì cả."
Một bên nghe lời ông lão giới thiệu, một bên quan sát xung quanh.
Sau khi một người uống bát thuốc liền bị quỷ sai dẫn đến một trong nhiều cánh cửa ở phía đối diện, có lẽ tùy vào việc làm lúc còn sống của con người chăng?
Nhưng làm sao quỷ sai biết được ai như thế nào mà dẫn người đó đến một trong những cửa đó?
Ông lão liếc cậu một cái, "Cổng chính của địa phủ không phải chỗ này, hai vị sứ giả hắc bạch vô thường dẫn dắt linh hồn xuống đây, tiếp đó sẽ có người phụ trách tra khảo và liệt kê những những điều đã làm lúc còn sống, thiện ác phân minh tuyệt không sai lầm. Tiếp đó sẽ đưa người phạm điều ác đến nơi trừng phạt, người thiện sẽ được một cuộc sống tốt hơn vào kiếp sau."
"Cầu Nại Hà chính là nơi kết thúc chỗ này, người tốt được dẫn trực tiếp sang đây, kẻ xấu sau khi bị trừng phạt đủ mới được phép uống bát nước."
Hai người rất nhanh đi qua nơi này, xuyên qua vài cung điện có vẻ là nơi phán xử, mục đích chính là sân sau cung điện.
Cậu mở to mắt nhìn khung cảnh trước mặt.
Một bông hoa bỉ ngạn đỏ rực, diễm lệ lơ lửng giữa không trung.
Ngay dưới hoa bỉ ngạn là một ao nước màu đỏ đậm đặc sệt như máu, thế nhưng cậu lại không ngửi thấy một chút mùi tanh nào, thậm chí còn có một mùi hương nhàn nhạt như có như không phiêu đãng trong không gian. Nhìn kỹ lại phát hiện có rất nhiều dây tơ mảnh màu đỏ từ khắp nơi bay đến tiến nhập vào ao nước đỏ sẫm bên dưới.
Cậu bất tri bất giác đến gần, ông lão không biết đã rời đi từ lúc nào.
Một lớp màng mỏng chặn lại bước chân của cậu, cậu sửng sốt đưa tay chạm nó, mềm mềm dẻo dẻo, nhưng lại không thể vượt qua.
Cậu phải chăm sóc bông hoa này như nào đây?
Đến giờ cậu mới phát hiện ông lão đã rời đi từ lúc nào, nơi này chỉ có hoa bỉ ngạn lơ lửng giữa không trung, dáng vẻ duy ngã độc tôn lại có chút cô đơn lạc lõng, không biết cậu có thể đưa nó ra ngoài không?
Suy nghĩ vừa dứt, vài tiếng sền sệt vang lên thu hút sự chú ý của cậu, nước trong ao đang ngày càng ít, nói đúng hơn là hoa bỉ ngạn đang hút lấy ao nước này!
Cậu sững sờ đứng tại chỗ không biết làm gì, ông lão không ở nơi này, cậu cũng không quen biết ai để xin giúp đỡ.
Bông hoa bỉ ngạn ngày càng trở nên đỏ rực rỡ, tà mị diễm lệ như hút hồn chúng sinh.
Grào-------
Một tiếng gầm quen thuộc vang lên từ đằng sau, cậu chỉ kịp quay người lại liền bị bóng đen to lớn che kín người.
Thế nhưng không đợi bóng đen nhào đến, hoa bỉ ngạn bay về phía trước cậu tỏa ra ánh sáng rực rỡ, bóng đen rất nhanh liền bị đánh bật ngửa ra sau, đến bây giờ cậu mới nhìn rõ bóng đen này chính là con bạch hổ bên vách vực!
Tại sao nó lại ở đây, chẳng lẽ lúc đó nó cũng rơi xuống?! Không thể nào, vậy thì bạch hổ phải ở cùng cậu chứ.
"Ngao ô!" Bạch hổ hướng về phía cậu gầm lên giận dữ, cậu sửng sốt lùi ra một chút liền bị bạch hổ dùng ánh mắt ủy khuất nhìn chằm chằm.
"........" Hóa ra nó gầm gừ với hoa bỉ ngạn? Ánh mắt nhìn cậu như này là có ý gì đây?
Cậu nhíu mày, bông hoa bỉ ngạn bỗng nhiên bay đến trước mặt xoay xoay mấy cái liền nhào vào ngực cậu, bạch hổ phía đối diện lập tức gào lên bi thống như bị phản bội.
Sao cậu lại cảm thấy cái khung cảnh này thật quen thuộc?!
Tựa như đã diễn ra rất nhiều lần, khung cảnh ấm áp lại mang theo tâm trạng bất đắc dĩ đối với hai đứa nhỏ nghịch ngợm trong nhà .....
Có lẽ cậu nên ngẫm nghĩ lại ký ức của mình, cậu như đột nhiên xuất hiện trên thế giới này vậy, cậu là ai, tại sao chỉ có một mình ở góc hoang vắng không có ai làm hàng xóm, ký ức về sự việc trước kia hoàn toàn không có một chút ấn tượng, nhưng lại cảm nhận được rất nhiều sự quen thuộc bắt đầu từ lúc Đại Kim và Tiểu Kim xuất hiện đến tận bây giờ.
Vậy cậu là mất trí nhớ? Thực ra cậu đã chết lâu rồi?!
Mà không biết hai đứa kia bây giờ như nào rồi.....
Cậu lấy tay sờ sờ bông hoa bỉ ngạn đang ra sức chui vào ngực cậu mấy cái, nói thật thì cảm giác của cậu không có nhiều hốt hoảng cùng lo lắng đối với hai nhóc kia, tựa như tin chắc rằng chúng không hề bị làm sao cả....
Cậu nhíu mày, cái cảm giác bản thân không hề biết gì cả thật khó chịu, cứ như thân thể cùng suy nghĩ này không phải của cậu vậy, quan trọng hơn là......
Bông hoa bỉ ngạn với con hổ ngốc này bị làm sao vậy?!
Một đứa thì vừa ra sức dụi ngực vừa hua hua dây leo đánh đuổi con hổ trước mặt, một con thì liên tục gầm rú muốn tới gần còn dùng ánh mắt như nhìn kẻ bội bạc nhìn cậu.
Cậu đã đủ nhức đầu rồi, đừng lộn xộn nữa được không?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất