Chương 6
Edit: El
Beta: Wan
Sau khi hạ quyết tâm để cho phu nhân Vương Thục Trân tự mình phát hiện ra điều bất ngờ, Chân Điềm ngồi vào chỗ, chơi điện thoại. Trần Túy chưa gửi tin nhắn mới cho cô. Cô suy nghĩ một lúc, mở trang web tìm kiếm Tin tức quan trọng sáng nay, muốn xem chương trình do Trần Túy chủ trì.
Mỗi ngày, Tin tức quan trọng sáng nay tổng cộng có bốn người dẫn chương trình chủ trì, từ 6 giờ đến 9 giờ sáng, ròng rã ba tiếng. Chân Điềm không chú ý Trần Túy cụ thể nói gì, chỉ cảm thấy anh quả thật người cũng như tên, giọng nói phát ra làm người ta say túy lúy.
Cô có thể nghe Trần Túy nói chuyện cả ngày.
“Con vậy mà xem thời sự buổi sáng à? Không phải con nói trong đời con không tồn tại thời sự buổi sáng sao?” Khi phu nhân Vương Thục Trân đi tới, trong lúc vô tình nghe được giọng của Trần Túy, còn tưởng rằng mình nghe lầm, nhìn vào màn hình di động của Chân Điềm một cái, đúng là Trần Túy thật.
Chân Điềm có cảm giác giống như làm chuyện xấu đột nhiên bị bắt gặp, nhanh chóng tắt video, ý đồ hủy diệt chứng cứ: “Đây là con xem phát lại ở trên internet, phát lại không tính.”
“Ồ.” Phu nhân Vương Thục Trân cười như không cười nhìn cô, bỗng nhiên nhớ tới cuộc phỏng vấn mà cô đã nói trước đó: “Đúng rồi, con nói Tin tức quan trọng sáng nay muốn phỏng vấn con, phỏng vấn như thế nào rồi?”
“Phỏng vấn xong hết rồi, đến lúc đó mẹ tự mình xem sẽ biết.” Chân Điềm quyết tâm không tiết lộ nửa câu. Để tránh bị truy hỏi tiếp, cô mở WeChat, giả vờ rất bận.
Chân Điềm có tổng cộng hai tài khoản WeChat, một cái là tài khoản chính được sử dụng thường xuyên, ở đó đều là một số người thân bạn bè và bạn cùng lớp, xem như tài khoản sinh hoạt. Tài khoản cô cho Trần Túy chính là cái này.
Trừ cái đó ra, cô còn có một tài khoản phụ, đặt biệt dùng để giả x.
Tài khoản phụ của Chân Điềm tên là Godzilla, bạn bè ở đó đều là người yêu thích bia các nơi trên cả nước, hầu hết đều là những người cô quen biết ở trong nhóm. Những người này đơn giản chỉ biết uống rượu, cũng có người tự mình ủ rượu, loại trâu một chút sẽ tự mình kinh doanh một nhà máy rượu nhỏ.
Mỗi ngày Chân Điềm đều lên mạng tán gẫu cùng bọn họ, trao đổi một chút kinh nghiệm với nhau, cũng có thể tìm hiểu về xu hướng của ngành sản xuất, nhận được những tin tức mới nhất.
Sở dĩ nói đây là tài khoản phụ giả x, chủ yếu là vì ‘Godzilla’ có địa vị rất cao trong nhóm bạn rượu.
Chân Điềm không nói với bọn họ về danh tính của mình ngoài đời, nhưng cô thường chia sẻ công thức ủ rượu của riêng mình ở trong nhóm, thỉnh thoảng ủ loại rượu mới, cũng sẽ gửi cho một số người có quan hệ tốt nhất. Người uống qua rượu của cô đều khen rượu của cô không dứt miệng. Người ủ rượu dựa theo công thức của cô cũng khen công thức của cô không dứt miệng. Dần dà, cô ở trong nhóm tự nhiên cũng trở thành đại lão.
Tuy nhiên, không có mấy người tin rằng cô là nữ ―― mặc dù WeChat của cô rõ ràng đã chọn giới tính nữ.
Trong nhóm về cơ bản đều là đại lão gia, mọi người đôi khi nói xong về bia cũng sẽ chia sẻ tài nguyên trong phương diện , Chân Điềm mỗi lần như vậy đều tích cực tải về, đi theo bọn họ biết thêm không ít kiến thức, vì thế càng không có người tin cô là nữ.
Chó Máy: Vừa mới nếm thử tác phẩm mới nhất của đại lão Godzilla, cảm thấy cuộc sống của tôi đầy viên mãn [bình thản.jpg]
Hoa bia nào là hoa bia của bạn: ??? Vì sao tôi không có?? @Godzilla?
Chó Máy: Bởi vì cậu không có trong nhóm nhỏ của chúng tôi [cười gian]
Sóng Sóng Thế Đào: Mọi người vậy mà lập nhóm nhỏ sau lưng tôi sao? [mỉm cười]
Godzilla: @Một đời Pliny, bố Pli mở nhóm nhỏ đó [cười gian]
Sóng Sóng Thế Đào: @ Một đời Pliny, xuất hiện phát lì xì đi [mỉm cười]
Chu Kha Dã thấy trong nhóm không ngừng tag tên mình, cười cười tặng một cái bao lì xì lớn.
Chân Điềm nhanh tay nhanh mắt cướp được một cái, có hơn bốn mươi tệ, phấn khích đến nỗi chạy nhanh vào nhóm cảm ơn: “Cảm ơn bố Pli! [bố.jpg]”
Trong nhóm nhanh chóng bị nhãn dán “bố” này spam toàn bộ, biểu hiện của Chu Kha Dã vô cùng bình tĩnh ―― bởi vì anh ta thường xuyên tặng bao lì xì trong nhóm, mới được mọi người gọi là “Bố Phổ”. Tất cả mọi người đều biết anh ta ngoài đời thực đã mở nhà máy rượu cho riêng mình, kinh doanh cũng không tệ lắm. Anh ta cũng là một trong những đại lão.
Sau khi bao lì xì bị đoạt hết, Chu Kha Dã nhấp vào ảnh đại diện của Chân Điềm, trò chuyện riêng với cô.
Một đời Pliny: Hôm nay tôi đã nhận được rượu của cậu, màu sắc vô cùng đẹp.
Godzilla: Phải không? Đây là tôi đã cải tiến qua, màu sắc của phiên bản đầu tiên không có đẹp như vậy [đắc ý]
Pliny một đời: Cậu có muốn suy xét đến nhà máy rượu của chúng tôi không, trả lương cao nhé [đáng yêu]
Godzilla: Cao nhân như tôi đây sẽ không dễ dàng rời khỏi núi [đẩy mắt kính.jpg]
Chu Kha Dã cười một tiếng, vừa lúc bị Lưu Vận ngồi đối diện bàn làm việc nhìn thấy. Lưu Vận cầm di động của mình nhìn tin tức trong nhóm, hỏi anh ta: “Anh trò chuyện riêng với Godzilla à?”
“Ừm.” Chu Kha Dã máy móc đáp: “Tôi thích rượu của cô ấy ủ, hy vọng có cơ hội hợp tác với cô ấy. Hơn nữa cô ấy vẫn là một nữ chuyên gia ủ rượu hiếm hoi.”
Lưu Vận luôn biết rằng Chu Kha Dã muốn Godzilla đến công ty của bọn họ. Cô cũng thừa nhận Godzilla ủ rượu rất đặc biệt, nhưng cô thấy hành động giả mạo phụ nữ đi lừa gạt là một việc làm rất vô liêm sỉ. Điều khiến cho người ta ngạc nhiên nhất là, đàn ông thẳng Chu Kha Dã này, thực sự tin rằng hắn là phụ nữ.
Một người phụ nữ có thể xem phim cùng bọn họ còn oa oa mà cảm thán, thật sự là lợi hại à?
“Anh tỉnh táo lại một chút đi. Godzilla kia, khẳng định không phải phụ nữ.” Lưu Vận nói những lời này đến phát chán.
Chu Kha Dã nói: “Lần trước cô ấy có phát giọng nói trong nhóm, là giọng nói của một cô gái.”
Lưu Vận mắt trợn trắng: “Giọng nói có thể được chỉnh sửa, hơn nữa hắn cũng có thể tùy tiện tìm một bạn nữ giả mạo hắn. Nói không chừng, là bạn gái của hắn.”
Chu Kha Dã không có nói nữa, vấn đề này anh ta đã thảo luận qua cùng Lưu Vận nhiều lần. Đối với vấn đề mà không thể nào đạt đến nhận thức chung, anh ta cũng không muốn lãng phí thời gian nữa: “Nếu cô không còn chuyện gì khác, ra ngoài trước đi.”
Lưu Vận mím môi, đứng dậy rời khỏi văn phòng của Chu Kha Dã.
Ở đài truyền hình ABA, Trần Túy và Đặng Lệ Dương ngồi cùng nhau ăn cơm trưa.
“Cậu có lịch trống vào ngày mai, tối nay không thể lãng phí thời gian khó lắm mới có được, có kế hoạch gì không?” Đặng Lệ Dương hỏi Trần Túy ngồi ở phía đối diện: “Nếu không buổi tối chúng ta cùng đi uống một chén?”
Trần Túy liền nghĩ ngay đến quán pub của Chân Điềm trước tiên, anh suy nghĩ một lát, mở miệng nói: “Được.”
Đặng Lệ Dương kinh ngạc nhìn anh một cái. Tuy rằng là anh ta đưa ra lời mời, nhưng anh ta cũng không mong Trần Túy sẽ dễ dàng đồng ý. Không ít lần anh ta rủ Trần Túy ra ngoài uống rượu, chẳng qua trong nhà Trần Túy còn có một đứa con nít, khó có được thời gian nghỉ ngơi, Trần Túy thông thường sẽ lựa chọn về nhà chơi với cháu ngoại của anh.
“Hôm nay cậu không cần về nhà chơi với cháu ngoại hả?”
“Có bài tập về nhà chơi với nó rồi.” Trần Túy nói.
Trước kia sao không thấy cậu nói như thế? Đặng Lệ Dương thầm nhổ nước bọt: “Muốn đi uống ở đâu?”
Trần Túy nói: “Tipsy Cat.”
“Tipsy Cat” Đặng Lệ Dương nhớ lại cái tên này, thấy có chút quen tai: “Có phải là chỗ cậu phỏng vấn hôm qua không?”
“Ừ.” Trần Túy gật đầu: “Hôm qua đến chỗ đó thấy cũng không tệ lắm.”
“Chà, vậy đi chỗ này. Cửa hàng này dường như khá nổi tiếng ở hẻm Thanh Nam.”
Hành trình đi quán bar vào buổi tối liền quyết định như vậy.
Hôm nay Trần Túy gửi tin nhắn cho Trần Nhất Nhiên trước tiên, để cho cậu tự ăn cơm chiều, còn phát cho cậu một bao lì xì một trăm tệ. Sau khi tan học, Trần Nhất Nhiên mới nhìn thấy tin nhắn này, càng cảm thấy cậu của cậu có vấn đề.
Lúc này, Trần Túy cùng Đặng Lệ Dương đã đến hẻm Thanh Nam, phòng bia của Chân Điềm mới bắt đầu mở cửa.
Trong tiệm, khách còn rất ít, hai người đi thẳng đến quầy bar. Chân Điềm đứng ở quầy bar, cùng một nhân viên pha chế khác thấp giọng nói cái gì đó, Trần Túy đối diện với ánh mắt của nhân viên ấy, đối phương lại đột nhiên túm Chân Điềm một cái: “Bà chủ, phóng viên siêu đẹp trai hôm qua, lại tới nữa!”
Chân Điềm sửng sốt, theo tầm mắt của hắn nhìn qua, thực sự nhìn thấy Trần Túy đang đi về phía mình.
Anh vẫn mặc một bộ tây trang, nhưng kiểu dáng so với ngày hôm qua tùy ý hơn rất nhiều, Chân Điềm yên lặng nhìn anh đến phát ngốc, đột nhiên phục hồi tinh thần lại: “Học trưởng, hôm nay anh sao lại tới nữa rồi?”
Trần Túy đi đến trước quầy bar ngồi xuống, cười với cô: “Như thế nào, không chào đón anh sao?”
“Không phải không phải!” Chân Điềm hận không thể tát vào miệng mình một cái: “Ý của em là, em rất ngạc nhiên!”
Đặng Lệ Dương đi theo Trần Túy ngồi xuống, lúc này cũng ngửi được mùi gì đó: “Tôi đang hỏi làm thế nào cậu lại đề nghị tới nơi này, thì ra là quen biết.”
Trần Túy nói: “Giới thiệu với cậu một chút, đây là học muội thời cao trung của tôi, Chân Điềm, cũng là bà chủ của cửa hàng này.”
Đặng Lệ Dương nhìn Chân Điềm, cười nhiệt tình: “Hân hạnh hân hạnh, anh là đồng nghiệp của Trần Túy, em gọi anh là anh Đặng được rồi!”
Hắn nói xong liền muốn bắt tay với Chân Điềm, Trần Túy nhẹ nhàng đẩy tay anh ta ra, nói với Chân Điềm: “Gọi cậu ấy Đặng Lệ Dương là được.”
Chân Điềm suy nghĩ, nếu là bằng hữu của học trưởng, vậy cũng là bằng hữu của cô, đương nhiên phải chiêu đãi thật tốt. Cô mỉm cười nhìn Đặng Lệ Dương: “Anh Đặng Lệ Dương, xin chào!”
“Xin chào xin chào.” Đặng Lệ Dương cũng cười theo: “Tiểu học muội trông thật xinh đẹp.”
Trần Túy nghiêng đầu nhìn anh ta: “Bây giờ cậu không sợ Lý Miêu rồi hả?”
“…” Đặng Lệ Dương giật giật khóe miệng một cái, nụ cười dần biến mất: “Cậu nhất định phải nhắc đến Miêu Miêu vào lúc này sao?”
Trần Túy nhẹ nhàng hạ đuôi chân mày, không có trả lời. Chân Điềm nghe bát quái nhưng vẫn bắt được từ ngữ mấu chốt là “Miêu Miêu”: “Chị Miêu Miêu là bạn gái của anh Đặng à?”
“Ừ, hơn nữa vô cùng thích ăn dấm, cho nên em phải chú ý giữ khoảng cách với anh Đặng.” Trần Túy nói.
Chân Điềm nghiêm túc gật đầu, di chuyển về phía Trần Túy, cách xa Đặng Lệ Dương một chút.
Đặng Lệ Dương: “…”
Trước đây tại sao anh ta không phát hiện ra Trần Túy lại xấu xa như vậy.
Mặc dù Chân Điềm cách khá xa, nhưng vẫn vô cùng tò mò về người đồng nghiệp mà Trần Túy đưa đến: “Anh Đặng cũng đang chủ trì tin tức buổi sáng à?”
“Không phải, anh đang chủ trì tin tức buổi trưa.” Nói xong, Đặng Lệ Dương còn đặc biệt bổ sung thêm một câu: “Chương trình của bọn anh ratings cao hơn so với Trần Túy.”
Chân Điềm có chút không vui: “Đó là vì tin tức buổi sáng quá sớm, nhiều người cũng chưa thức dậy, ví dụ như em!”
Đặng Lệ Dương chớp chớp mắt nhìn cô: “Tiểu học muội rất bảo vệ học trưởng nha.”
Chân Điềm bị anh ta nói mà phát ngượng, rất sợ Trần Túy sẽ nhìn ra điều gì đó, nhanh chóng chuyển đề tài: “Hôm nay các anh muốn uống gì? Em mời khách.”
Trần Túy nghĩ nghĩ, nói với cô: “Vậy thì uống bia em ủ đi.”
Đặng Lệ Dương kinh ngạc cảm thán: “Tiểu học muội còn có thể ủ rượu”
“Ha ha có một ít, em đi pha chế rượu cho các anh. Các anh xem thực đơn đi, muốn ăn gì thì gọi.” Chân Điềm đem thực đơn đưa cho bọn họ, sau đó chọn hai ly rượu, xoay người đi pha chế. Đặng Lệ Dương không để ý đến thực đơn, mà nhìn động tác chế rượu của Chân Điềm, nói với Trần Túy: “Cậu đừng nói, tư thế pha chế rượu này của tiểu học muội rất chuyên nghiệp nha.”
Thời điểm pha chế rượu, góc nghiêng của ly rượu sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến chất lượng của bọt. Trong toàn bộ quá trình, cần phải chú ý không thể chạm vào thành ly.
Trần Túy lật xem thực đơn trong tay, lạnh nhạt nói một câu: “Là học muội của tôi, không phải của cậu, đừng có gọi cô ấy là tiểu học muội.”
Đặng Lệ Dương: “…”
Hoá ra anh để ý tới cái này.
Beta: Wan
Sau khi hạ quyết tâm để cho phu nhân Vương Thục Trân tự mình phát hiện ra điều bất ngờ, Chân Điềm ngồi vào chỗ, chơi điện thoại. Trần Túy chưa gửi tin nhắn mới cho cô. Cô suy nghĩ một lúc, mở trang web tìm kiếm Tin tức quan trọng sáng nay, muốn xem chương trình do Trần Túy chủ trì.
Mỗi ngày, Tin tức quan trọng sáng nay tổng cộng có bốn người dẫn chương trình chủ trì, từ 6 giờ đến 9 giờ sáng, ròng rã ba tiếng. Chân Điềm không chú ý Trần Túy cụ thể nói gì, chỉ cảm thấy anh quả thật người cũng như tên, giọng nói phát ra làm người ta say túy lúy.
Cô có thể nghe Trần Túy nói chuyện cả ngày.
“Con vậy mà xem thời sự buổi sáng à? Không phải con nói trong đời con không tồn tại thời sự buổi sáng sao?” Khi phu nhân Vương Thục Trân đi tới, trong lúc vô tình nghe được giọng của Trần Túy, còn tưởng rằng mình nghe lầm, nhìn vào màn hình di động của Chân Điềm một cái, đúng là Trần Túy thật.
Chân Điềm có cảm giác giống như làm chuyện xấu đột nhiên bị bắt gặp, nhanh chóng tắt video, ý đồ hủy diệt chứng cứ: “Đây là con xem phát lại ở trên internet, phát lại không tính.”
“Ồ.” Phu nhân Vương Thục Trân cười như không cười nhìn cô, bỗng nhiên nhớ tới cuộc phỏng vấn mà cô đã nói trước đó: “Đúng rồi, con nói Tin tức quan trọng sáng nay muốn phỏng vấn con, phỏng vấn như thế nào rồi?”
“Phỏng vấn xong hết rồi, đến lúc đó mẹ tự mình xem sẽ biết.” Chân Điềm quyết tâm không tiết lộ nửa câu. Để tránh bị truy hỏi tiếp, cô mở WeChat, giả vờ rất bận.
Chân Điềm có tổng cộng hai tài khoản WeChat, một cái là tài khoản chính được sử dụng thường xuyên, ở đó đều là một số người thân bạn bè và bạn cùng lớp, xem như tài khoản sinh hoạt. Tài khoản cô cho Trần Túy chính là cái này.
Trừ cái đó ra, cô còn có một tài khoản phụ, đặt biệt dùng để giả x.
Tài khoản phụ của Chân Điềm tên là Godzilla, bạn bè ở đó đều là người yêu thích bia các nơi trên cả nước, hầu hết đều là những người cô quen biết ở trong nhóm. Những người này đơn giản chỉ biết uống rượu, cũng có người tự mình ủ rượu, loại trâu một chút sẽ tự mình kinh doanh một nhà máy rượu nhỏ.
Mỗi ngày Chân Điềm đều lên mạng tán gẫu cùng bọn họ, trao đổi một chút kinh nghiệm với nhau, cũng có thể tìm hiểu về xu hướng của ngành sản xuất, nhận được những tin tức mới nhất.
Sở dĩ nói đây là tài khoản phụ giả x, chủ yếu là vì ‘Godzilla’ có địa vị rất cao trong nhóm bạn rượu.
Chân Điềm không nói với bọn họ về danh tính của mình ngoài đời, nhưng cô thường chia sẻ công thức ủ rượu của riêng mình ở trong nhóm, thỉnh thoảng ủ loại rượu mới, cũng sẽ gửi cho một số người có quan hệ tốt nhất. Người uống qua rượu của cô đều khen rượu của cô không dứt miệng. Người ủ rượu dựa theo công thức của cô cũng khen công thức của cô không dứt miệng. Dần dà, cô ở trong nhóm tự nhiên cũng trở thành đại lão.
Tuy nhiên, không có mấy người tin rằng cô là nữ ―― mặc dù WeChat của cô rõ ràng đã chọn giới tính nữ.
Trong nhóm về cơ bản đều là đại lão gia, mọi người đôi khi nói xong về bia cũng sẽ chia sẻ tài nguyên trong phương diện , Chân Điềm mỗi lần như vậy đều tích cực tải về, đi theo bọn họ biết thêm không ít kiến thức, vì thế càng không có người tin cô là nữ.
Chó Máy: Vừa mới nếm thử tác phẩm mới nhất của đại lão Godzilla, cảm thấy cuộc sống của tôi đầy viên mãn [bình thản.jpg]
Hoa bia nào là hoa bia của bạn: ??? Vì sao tôi không có?? @Godzilla?
Chó Máy: Bởi vì cậu không có trong nhóm nhỏ của chúng tôi [cười gian]
Sóng Sóng Thế Đào: Mọi người vậy mà lập nhóm nhỏ sau lưng tôi sao? [mỉm cười]
Godzilla: @Một đời Pliny, bố Pli mở nhóm nhỏ đó [cười gian]
Sóng Sóng Thế Đào: @ Một đời Pliny, xuất hiện phát lì xì đi [mỉm cười]
Chu Kha Dã thấy trong nhóm không ngừng tag tên mình, cười cười tặng một cái bao lì xì lớn.
Chân Điềm nhanh tay nhanh mắt cướp được một cái, có hơn bốn mươi tệ, phấn khích đến nỗi chạy nhanh vào nhóm cảm ơn: “Cảm ơn bố Pli! [bố.jpg]”
Trong nhóm nhanh chóng bị nhãn dán “bố” này spam toàn bộ, biểu hiện của Chu Kha Dã vô cùng bình tĩnh ―― bởi vì anh ta thường xuyên tặng bao lì xì trong nhóm, mới được mọi người gọi là “Bố Phổ”. Tất cả mọi người đều biết anh ta ngoài đời thực đã mở nhà máy rượu cho riêng mình, kinh doanh cũng không tệ lắm. Anh ta cũng là một trong những đại lão.
Sau khi bao lì xì bị đoạt hết, Chu Kha Dã nhấp vào ảnh đại diện của Chân Điềm, trò chuyện riêng với cô.
Một đời Pliny: Hôm nay tôi đã nhận được rượu của cậu, màu sắc vô cùng đẹp.
Godzilla: Phải không? Đây là tôi đã cải tiến qua, màu sắc của phiên bản đầu tiên không có đẹp như vậy [đắc ý]
Pliny một đời: Cậu có muốn suy xét đến nhà máy rượu của chúng tôi không, trả lương cao nhé [đáng yêu]
Godzilla: Cao nhân như tôi đây sẽ không dễ dàng rời khỏi núi [đẩy mắt kính.jpg]
Chu Kha Dã cười một tiếng, vừa lúc bị Lưu Vận ngồi đối diện bàn làm việc nhìn thấy. Lưu Vận cầm di động của mình nhìn tin tức trong nhóm, hỏi anh ta: “Anh trò chuyện riêng với Godzilla à?”
“Ừm.” Chu Kha Dã máy móc đáp: “Tôi thích rượu của cô ấy ủ, hy vọng có cơ hội hợp tác với cô ấy. Hơn nữa cô ấy vẫn là một nữ chuyên gia ủ rượu hiếm hoi.”
Lưu Vận luôn biết rằng Chu Kha Dã muốn Godzilla đến công ty của bọn họ. Cô cũng thừa nhận Godzilla ủ rượu rất đặc biệt, nhưng cô thấy hành động giả mạo phụ nữ đi lừa gạt là một việc làm rất vô liêm sỉ. Điều khiến cho người ta ngạc nhiên nhất là, đàn ông thẳng Chu Kha Dã này, thực sự tin rằng hắn là phụ nữ.
Một người phụ nữ có thể xem phim cùng bọn họ còn oa oa mà cảm thán, thật sự là lợi hại à?
“Anh tỉnh táo lại một chút đi. Godzilla kia, khẳng định không phải phụ nữ.” Lưu Vận nói những lời này đến phát chán.
Chu Kha Dã nói: “Lần trước cô ấy có phát giọng nói trong nhóm, là giọng nói của một cô gái.”
Lưu Vận mắt trợn trắng: “Giọng nói có thể được chỉnh sửa, hơn nữa hắn cũng có thể tùy tiện tìm một bạn nữ giả mạo hắn. Nói không chừng, là bạn gái của hắn.”
Chu Kha Dã không có nói nữa, vấn đề này anh ta đã thảo luận qua cùng Lưu Vận nhiều lần. Đối với vấn đề mà không thể nào đạt đến nhận thức chung, anh ta cũng không muốn lãng phí thời gian nữa: “Nếu cô không còn chuyện gì khác, ra ngoài trước đi.”
Lưu Vận mím môi, đứng dậy rời khỏi văn phòng của Chu Kha Dã.
Ở đài truyền hình ABA, Trần Túy và Đặng Lệ Dương ngồi cùng nhau ăn cơm trưa.
“Cậu có lịch trống vào ngày mai, tối nay không thể lãng phí thời gian khó lắm mới có được, có kế hoạch gì không?” Đặng Lệ Dương hỏi Trần Túy ngồi ở phía đối diện: “Nếu không buổi tối chúng ta cùng đi uống một chén?”
Trần Túy liền nghĩ ngay đến quán pub của Chân Điềm trước tiên, anh suy nghĩ một lát, mở miệng nói: “Được.”
Đặng Lệ Dương kinh ngạc nhìn anh một cái. Tuy rằng là anh ta đưa ra lời mời, nhưng anh ta cũng không mong Trần Túy sẽ dễ dàng đồng ý. Không ít lần anh ta rủ Trần Túy ra ngoài uống rượu, chẳng qua trong nhà Trần Túy còn có một đứa con nít, khó có được thời gian nghỉ ngơi, Trần Túy thông thường sẽ lựa chọn về nhà chơi với cháu ngoại của anh.
“Hôm nay cậu không cần về nhà chơi với cháu ngoại hả?”
“Có bài tập về nhà chơi với nó rồi.” Trần Túy nói.
Trước kia sao không thấy cậu nói như thế? Đặng Lệ Dương thầm nhổ nước bọt: “Muốn đi uống ở đâu?”
Trần Túy nói: “Tipsy Cat.”
“Tipsy Cat” Đặng Lệ Dương nhớ lại cái tên này, thấy có chút quen tai: “Có phải là chỗ cậu phỏng vấn hôm qua không?”
“Ừ.” Trần Túy gật đầu: “Hôm qua đến chỗ đó thấy cũng không tệ lắm.”
“Chà, vậy đi chỗ này. Cửa hàng này dường như khá nổi tiếng ở hẻm Thanh Nam.”
Hành trình đi quán bar vào buổi tối liền quyết định như vậy.
Hôm nay Trần Túy gửi tin nhắn cho Trần Nhất Nhiên trước tiên, để cho cậu tự ăn cơm chiều, còn phát cho cậu một bao lì xì một trăm tệ. Sau khi tan học, Trần Nhất Nhiên mới nhìn thấy tin nhắn này, càng cảm thấy cậu của cậu có vấn đề.
Lúc này, Trần Túy cùng Đặng Lệ Dương đã đến hẻm Thanh Nam, phòng bia của Chân Điềm mới bắt đầu mở cửa.
Trong tiệm, khách còn rất ít, hai người đi thẳng đến quầy bar. Chân Điềm đứng ở quầy bar, cùng một nhân viên pha chế khác thấp giọng nói cái gì đó, Trần Túy đối diện với ánh mắt của nhân viên ấy, đối phương lại đột nhiên túm Chân Điềm một cái: “Bà chủ, phóng viên siêu đẹp trai hôm qua, lại tới nữa!”
Chân Điềm sửng sốt, theo tầm mắt của hắn nhìn qua, thực sự nhìn thấy Trần Túy đang đi về phía mình.
Anh vẫn mặc một bộ tây trang, nhưng kiểu dáng so với ngày hôm qua tùy ý hơn rất nhiều, Chân Điềm yên lặng nhìn anh đến phát ngốc, đột nhiên phục hồi tinh thần lại: “Học trưởng, hôm nay anh sao lại tới nữa rồi?”
Trần Túy đi đến trước quầy bar ngồi xuống, cười với cô: “Như thế nào, không chào đón anh sao?”
“Không phải không phải!” Chân Điềm hận không thể tát vào miệng mình một cái: “Ý của em là, em rất ngạc nhiên!”
Đặng Lệ Dương đi theo Trần Túy ngồi xuống, lúc này cũng ngửi được mùi gì đó: “Tôi đang hỏi làm thế nào cậu lại đề nghị tới nơi này, thì ra là quen biết.”
Trần Túy nói: “Giới thiệu với cậu một chút, đây là học muội thời cao trung của tôi, Chân Điềm, cũng là bà chủ của cửa hàng này.”
Đặng Lệ Dương nhìn Chân Điềm, cười nhiệt tình: “Hân hạnh hân hạnh, anh là đồng nghiệp của Trần Túy, em gọi anh là anh Đặng được rồi!”
Hắn nói xong liền muốn bắt tay với Chân Điềm, Trần Túy nhẹ nhàng đẩy tay anh ta ra, nói với Chân Điềm: “Gọi cậu ấy Đặng Lệ Dương là được.”
Chân Điềm suy nghĩ, nếu là bằng hữu của học trưởng, vậy cũng là bằng hữu của cô, đương nhiên phải chiêu đãi thật tốt. Cô mỉm cười nhìn Đặng Lệ Dương: “Anh Đặng Lệ Dương, xin chào!”
“Xin chào xin chào.” Đặng Lệ Dương cũng cười theo: “Tiểu học muội trông thật xinh đẹp.”
Trần Túy nghiêng đầu nhìn anh ta: “Bây giờ cậu không sợ Lý Miêu rồi hả?”
“…” Đặng Lệ Dương giật giật khóe miệng một cái, nụ cười dần biến mất: “Cậu nhất định phải nhắc đến Miêu Miêu vào lúc này sao?”
Trần Túy nhẹ nhàng hạ đuôi chân mày, không có trả lời. Chân Điềm nghe bát quái nhưng vẫn bắt được từ ngữ mấu chốt là “Miêu Miêu”: “Chị Miêu Miêu là bạn gái của anh Đặng à?”
“Ừ, hơn nữa vô cùng thích ăn dấm, cho nên em phải chú ý giữ khoảng cách với anh Đặng.” Trần Túy nói.
Chân Điềm nghiêm túc gật đầu, di chuyển về phía Trần Túy, cách xa Đặng Lệ Dương một chút.
Đặng Lệ Dương: “…”
Trước đây tại sao anh ta không phát hiện ra Trần Túy lại xấu xa như vậy.
Mặc dù Chân Điềm cách khá xa, nhưng vẫn vô cùng tò mò về người đồng nghiệp mà Trần Túy đưa đến: “Anh Đặng cũng đang chủ trì tin tức buổi sáng à?”
“Không phải, anh đang chủ trì tin tức buổi trưa.” Nói xong, Đặng Lệ Dương còn đặc biệt bổ sung thêm một câu: “Chương trình của bọn anh ratings cao hơn so với Trần Túy.”
Chân Điềm có chút không vui: “Đó là vì tin tức buổi sáng quá sớm, nhiều người cũng chưa thức dậy, ví dụ như em!”
Đặng Lệ Dương chớp chớp mắt nhìn cô: “Tiểu học muội rất bảo vệ học trưởng nha.”
Chân Điềm bị anh ta nói mà phát ngượng, rất sợ Trần Túy sẽ nhìn ra điều gì đó, nhanh chóng chuyển đề tài: “Hôm nay các anh muốn uống gì? Em mời khách.”
Trần Túy nghĩ nghĩ, nói với cô: “Vậy thì uống bia em ủ đi.”
Đặng Lệ Dương kinh ngạc cảm thán: “Tiểu học muội còn có thể ủ rượu”
“Ha ha có một ít, em đi pha chế rượu cho các anh. Các anh xem thực đơn đi, muốn ăn gì thì gọi.” Chân Điềm đem thực đơn đưa cho bọn họ, sau đó chọn hai ly rượu, xoay người đi pha chế. Đặng Lệ Dương không để ý đến thực đơn, mà nhìn động tác chế rượu của Chân Điềm, nói với Trần Túy: “Cậu đừng nói, tư thế pha chế rượu này của tiểu học muội rất chuyên nghiệp nha.”
Thời điểm pha chế rượu, góc nghiêng của ly rượu sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến chất lượng của bọt. Trong toàn bộ quá trình, cần phải chú ý không thể chạm vào thành ly.
Trần Túy lật xem thực đơn trong tay, lạnh nhạt nói một câu: “Là học muội của tôi, không phải của cậu, đừng có gọi cô ấy là tiểu học muội.”
Đặng Lệ Dương: “…”
Hoá ra anh để ý tới cái này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất