Chương 20
5:00
Ba người vừa nãy đều lo chiến đấu, Ngô Gia nói xong mới phát hiện đoá hoa sen thật lớn chính giữa kia.
Bảo vệ chửi thầm, tiến lên ném lá bùa qua.
Cơ thể mẹ bất động, hoa sen bên cạnh đã tiến lên ngăn cản trước, bảo vệ thấy thế ném ra thêm vài lá, lần này hắn ném đều mang theo dương khí rất mạnh, đốt đứt hoa sen bảo vệ, cơ thể mẹ vì thế mới giật mình nhìn về phía hắn. Hắn để cơ thể mẹ chú ý rồi lại chạy về, vừa chạy vừa la to với Ngô Gia: “Bạn đồng chí nhỏ Gia Gia, mau cho tôi mượn tí máu!”
Ngô Gia bị bảo vệ gọi tên mà hết hồn, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị bảo vệ kéo lấy tay, sau đó một tờ giấy quẹt qua lòng bàn tay, cậu cúi đầu nhìn thì ra là máy bay giấy. Bảo vệ kia thổi máy bay giấy làm nó bay liền rồi nhanh chóng bay thẳng về cơ thể mẹ.
Ngô Gia và Trương An Ngạn bị hành động này của người kia làm cho sợ ngây người, bảo vệ vội nói với bọn họ: “Tôi đưa nó tới, các cậu tự mình cẩn thận!”
Ngô Gia vội vàng gật đầu, nhìn máy bay giấy mang theo máu của mình bay một vòng quanh cơ thể mẹ, cơ thể mẹ liền nhanh chóng động đậy. Máy bay bay rất nhanh, cơ thể mẹ không thể cuốn lấy nó, cho nên cuối cùng toàn bộ cơ thể phải đứng lên khỏi mặc nước, bay nhanh lại đây. Máy bay giấy dẫn cơ thể mẹ bay về phía Ngô Gia, lúc gần người của cậu, máu trên người Ngô Gia so với trên máy bay giấy càng đậm hơn, nó lập tức thay đổi hướng công kích về phía Ngô Gia.
Ngô Gia thấy cơ thể mẹ tiến vào thổ trận nhanh chóng dùng tay còn dính màu dùng sức ngắt hắc kim trên cần cổ một chút. Tiểu quỷ hắc kim chỉ thoáng yên lặng, sau đó lại điên cuồng rống lên gần như từ hắc kim lao ra, lắc tay của Trương An Ngạn cũng chịu ảnh hưởng. Tay Ngô Gia nắm lấy hư không, bọc lấy khí của hắc kim, vẽ một đường ở trên đao, đao kia nháy mắt như sống lại, toàn thân đao tỏa sáng. Cơ thể mẹ dường như cảm thấy không ổn, muốn đổi đầu rời đi, nhưng Trương An Ngạn đã chặt đứt đường lui của nó, Ngô Gia nâng chưởng đập tới cơ thể mẹ, cơ thể mẹ giống như bị chặn lại không thể động đậy, tay khác cầm đao dùng sức chém xuống.
Công lực của Ngô Gia không đủ, đao kia chưa chặt đứt, Trương An Ngạn tay nhanh mắt lẹ nắm tay Ngô Gia bổ thêm một đao xuống, cơ thể mẹ ưỡn ẹo phát ra tiếng la chói tai, sau đó liền biến mất trong không khí.
Diệt trừ Liên Yêu!
Trương An Ngạn buông đao, cầm tay Ngô Gia nhìn thoáng qua, nhíu mày nói: “Lỗ mãng!”
Ngô Gia ha ha cười không đáp lại, bảo vệ đi tới “Thứ gì, lợi hại như vậy?”
Ngô Gia lắc lắc đầu, “Là hắc kim. Thổ khắc thủy, kim khắc mộc, nhưng Liên Yêu tu luyện lâu như vậy, cây kim bình thường không được, nhưng hắc kim có khả năng trấn quỷ, tôi lấy từ trên cổ xuống, mượn khí của hắc kim dùng một chút, không nghĩ tới lại làm được.”
Ba người giải quyết xong mọi chuyện mới bắt đầu làm quen một chút, Vương Khải Toàn không nói nhiều lắm, chỉ nói mình tên là Vương Khải Toàn, là thuật sĩ tán tu, phát hiện có chuyện không thích hợp nên mới ở lại tìm cơ hội nhìn thử, không nghĩ tới lại bị Ngô Gia và Trương An Ngạn giành trước.
Vương Khải Toàn hỏi: “Hai đứa là Trương gia đi?”
Ngô Gia không biết địa vị của đối phương, cố ý ngắt lời lắc đầu, “Trương gia? Tôi họ Ngô, đây là anh của tôi!”
Vương Khải Toàn cười hai tiếng, “Chút tiểu xảo của bạn nhỏ còn muốn lừa anh béo này à, anh tốt xấu gì cũng đi lang thang lâu như vậy còn không biết trận đồ của Trương gia? Ý thì hay đó mà lại làm chả đến!”
Ngô Gia bị trực tiếp vạch mặt không biết xuống đài thế nào, nhưng Trương An Ngạn bên cạnh lại xác nhận, “Trương An Ngạn.”
Vương Khải Toàn liếc nhìn Ngô Gia, “Thì ra là đồ đệ của đại Tán Tiên, vậy bị này là Ngô tiểu Tán Tiên đi?”
Ngô Gia không nghĩ tới cái tên gọi này còn truyền tới tai người trước nay không quen biết, xấu hổ sờ mũi, “Vương tiền bối.”
Vương Khải Toàn xua tay, nói mấy ngày nữa sẽ đi bái phỏng Trương Tắc Hiên, ba người liền chia tay. Ngô Gia xử lý đơn giản vết thương trên người Trương An Ngạn rồi ngồi xe về nhà, Ngô Gia trên đường đi hỏi Trương An Ngạn: “Anh Ngạn có phải anh đã sớm biết Vương Khải Toàn biết xài phép?”
Trương An Ngạn lắc lắc đầu, “Đoán. Anh ta hẳn là đã sớm biết tụi mình.”
Thật ra lúc đầu Trương An Ngạn không nghĩ tới, chỉ cảm giác trên người người kia có chỗ kỳ quái, nhưng thuật sĩ dù sao cũng là số ít, anh Hoài nghi nhưng lại không có chứng cứ. Mà sau khi Vương Khải Toàn để bọn họ vào, anh mới suy đoán có khi nào người kia chẳng những biết hành động còn biết thân phận của bọn họ.
Trương An Ngạn không phải công pháp không giỏi, nhưng anh tuổi còn trẻ, lại không biết cách che giấu khí trên người, Vương Khải Toàn lại khác biệt, hắn coi như là người giành hồ, lại lớn tuổi hơn một tí, kiến thức nhiều, trên người tự nhiên sẽ có khí chất phố phường, cái gọi là đại đạo phải là dung hợp được với trời đất, khí khó phân biệt, không khác gì khí của người thường.
Trở về nhà, Ngô Gia mới phát hiện vết thương trên người mình còn nhiều hơn Trương An Ngạn. Trương An Ngạn chỉ bị chút ngoài da, nặng nhất là vết sẹo trên tay do trúng thi độc, tuy rằng đều là độc, nhưng bản thân Trương An Ngạn là bách độc bất xâm, sau khi máu đen chảy ra từ miệng vết thương thì nhanh chóng cầm máu, vết sẹo đen trên tay cũng sẽ dần dần biến mất. Ngược lại trên eo Ngô Gia bị quỷ nu óc quần lấy bị bầm tím, nhìn thấy có chút ghê người, vết thương trong lòng bàn tàu cũng không nhẹ không nặng, tới lúc trở về máu vẫn không ngừng chảy, tới cùng vẫn là Trương Tắc Hiên đau lòng mà xoa thuốc cho tiểu đồ đệ.
Trương Tắc Hiênn vừa xem xét vết thương trên người Ngô Gia vừa chỉ trích Trương An Ngạn, nói anh một hồi lại nói tới đồ đệ bị thương của mình, không nghĩ tới rời đi bốn năm, Trương An Ngạn lúc về lại như xưa phải gánh tội thay Ngô Gia.
Tay Ngô Gia không thể dính nước, tắm đều do Trương An Ngạn giúp đỡ, Ngô Gia mới đầu còn hơi xấu hổ, nhưng nhìn thấy khuôn mặt lạnh như tiền của Trương An Ngạn lại không dám chọc người kia giận, thành thành thật thật để Trương An Ngạn cởi quần áo ném vào phòng tắm.
Lúc đầu thì tương đối vẫn ổn, nhưng chờ tới khi Trương An Ngạn cầm xà phòng thoa lên người Ngô Gia lại bắt đầu không được. Tay của người khác nhích tới nhích lui trên người mình, Ngô Gia cảm thấy da thịt trên người mình đều ngứa ngáy, Trương An Ngạn chạm tới đâu cậu trốn tới đó, cuối cùng lại bị ép sát tới tường.
Thoa xà phòng mà lăn lộn tới nửa ngày, tay Ngô Gia xém chút nữa bị nước xối trúng, Trương An Ngạn lại nhẫn nại tới cùng, giữ lấy cậu nói: “Đừng nhúc nhích!”
Hai người cao xấp xỉ nhau, trên eo Ngô Gia còn một vết bầm tím, hai tay Trương An Ngạn lúc ấn vào xương sườn của cậu, mặt tự nhiên liếc nhìn Ngô Gia. Ngô Gia bị giọng nói vang lên bên tai làm đỏ tía cả lỗ tai, rũ đầu nửa ngày không dám lộn xộn nữa.
Mãi cho tới lúc ngủ, Trương An Ngạn xoa thuốc bên hông cho cậu, Ngô Gia cũng không dám cự quậy nữa. Trương An Ngạn sau khi xoa thuốc nhìn Ngô Gia ở trên giường vẫn không chịu nhúc nhích, đặt thuốc xuống xoay người ngủ.
Kết quả Ngô Gia vẫn không chịu nổi, cậu bò lại tới bên cạnh Trương An Ngạn, nhẹ nhàng hỏi: “Anh Ngạn, anh có phải đang giận không?”
Trương An Ngạn không để ý tới cậu, Ngô Gia đẩy anh, đẩy hết nửa ngày, Trương An Ngạn mới không chịu nổi nữa mở to mắt nắm lấy tay Ngô Gia, xoay người chặn người kia ở phía dưới. Ngô Gia thành thật vài giây lại nói thêm: “Anh Ngạn tình huống lần này khác biệt, lần sau sẽ không như vậy nữa, em xém chết đuối là do bị quỷ nước dọa. Anh cũng biết em sợ cái này mà…”
Trương An Ngạn đột nhiên hỏi: “Mấy cái ủy thác trước kia em đi một mình cũng thế?”
Ngô Gia nhanh chóng lắc đầu, “Sao có thể, em trước kia thật sự chưa từng bị thương, không tin anh hỏi sư phụ đi!”
Cũng không biết Trương An Ngạn tin hay không tin, anh chỉ lắc đầu không miệt mài theo đuổi nữa, “Ngủ đi.”
Hai người nghỉ ngơi mấy ngày, không nghĩ tới Vương Khải Toàn thật sự tới. Ngô Gia đang ở trong vườn tưới nước cho hoa, bỗng nghe thấy một tiếng “Anh bạn nhỏ Gia Gia”, hoảng sợ, quay đầu nhìn lại thì ra là khuôn mặt tròn của Vương Khải Toàn.
Ngô Gia kinh ngạc muốn chào hỏi, câu thứ hai của Vương Khải Toàn lại đem câu cậu nói rút trở về, “Tôi tới lấy kiếm gỗ đào cùng dao găm răng chó, cậu cùng anh Ngạn có cậu hình như còn chưa trả tôi đó?”
Kiếm gỗ đào lúc Ngô Gia rơi vào trong nước đã bị mất, mà con dao găm Trương An Ngạn cầm Ngô Gia cũng không rõ, tuy nhiên nhìn tình huống lúc đó, chỉ sợ Trương An Ngạn sau khi đâm quỷ nước bị thương ngay cả dap găm chưa lấy lại đã kéo Ngô Gia lên bờ.
Ngô Gia ngậm miệng không dám nói hai vật kia mất rồi, bắt đầu chơi trò đánh trống lãng, “Vương tiền bối tới tìm sư phụ của tôi? Lão nhân Gia ngài ấy đi ra ngoài tản bộ còn chưa về!”
Vương Khải Toàn cũng không hỏi nhiều, nói thêm vài lời với Ngô Gia. Vương Khải Toàn là người nói nhiều, mà Ngô Gia lại sợ người kia dừng lại sẽ tiếp tục sẽ chuyện đồ vật, gần như là anh một câu tôi một câu, trò chuyện không có kính nghĩ cùng khách sáo, mà tính hai người cũng hợp; thường xuyên qua lại thành ra xuất hiện tình đồng chí hữu nghị.
Trương An Ngạn chờ trong phòng nửa ngày không thấy Ngô Gia trở về, lúc ra cửa nhõng, hai người bối phận khác nhau kia đã kề vai sát cánh thiếu chút nữa là kết nghĩa anh em.
Chờ tới khi kỳ nghỉ kết thúc, Ngô Gia đi học ở ngoài, Trương Tắc Hiên từ trước tới nay luôn yêu thương cưng chiều tiểu đồ đệ cũng dọn theo, mà Trương An Ngạn cũng đi theo tìm công việc ở bên kia.
Vương Khải Toàn nói dù sao mình cũng là người thích này đây mai đó, khó tìm được bằng hữu có cá tính như vậy, cho nên cũng cùng nhau đi theo.
Bởi vì quan hệ với Ngô Gia, Trương An Ngạn và Vương Khải Toàn cũng dần dần thăn lên, từ lúc Ngô Gia đi học tới khi tốt nghiệp, cuối cùng xuất sư tham gia công tác, ba người giống như tam giác cân, nhân sinh đi qua một cái đã là mười năm.
Ba người vừa nãy đều lo chiến đấu, Ngô Gia nói xong mới phát hiện đoá hoa sen thật lớn chính giữa kia.
Bảo vệ chửi thầm, tiến lên ném lá bùa qua.
Cơ thể mẹ bất động, hoa sen bên cạnh đã tiến lên ngăn cản trước, bảo vệ thấy thế ném ra thêm vài lá, lần này hắn ném đều mang theo dương khí rất mạnh, đốt đứt hoa sen bảo vệ, cơ thể mẹ vì thế mới giật mình nhìn về phía hắn. Hắn để cơ thể mẹ chú ý rồi lại chạy về, vừa chạy vừa la to với Ngô Gia: “Bạn đồng chí nhỏ Gia Gia, mau cho tôi mượn tí máu!”
Ngô Gia bị bảo vệ gọi tên mà hết hồn, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị bảo vệ kéo lấy tay, sau đó một tờ giấy quẹt qua lòng bàn tay, cậu cúi đầu nhìn thì ra là máy bay giấy. Bảo vệ kia thổi máy bay giấy làm nó bay liền rồi nhanh chóng bay thẳng về cơ thể mẹ.
Ngô Gia và Trương An Ngạn bị hành động này của người kia làm cho sợ ngây người, bảo vệ vội nói với bọn họ: “Tôi đưa nó tới, các cậu tự mình cẩn thận!”
Ngô Gia vội vàng gật đầu, nhìn máy bay giấy mang theo máu của mình bay một vòng quanh cơ thể mẹ, cơ thể mẹ liền nhanh chóng động đậy. Máy bay bay rất nhanh, cơ thể mẹ không thể cuốn lấy nó, cho nên cuối cùng toàn bộ cơ thể phải đứng lên khỏi mặc nước, bay nhanh lại đây. Máy bay giấy dẫn cơ thể mẹ bay về phía Ngô Gia, lúc gần người của cậu, máu trên người Ngô Gia so với trên máy bay giấy càng đậm hơn, nó lập tức thay đổi hướng công kích về phía Ngô Gia.
Ngô Gia thấy cơ thể mẹ tiến vào thổ trận nhanh chóng dùng tay còn dính màu dùng sức ngắt hắc kim trên cần cổ một chút. Tiểu quỷ hắc kim chỉ thoáng yên lặng, sau đó lại điên cuồng rống lên gần như từ hắc kim lao ra, lắc tay của Trương An Ngạn cũng chịu ảnh hưởng. Tay Ngô Gia nắm lấy hư không, bọc lấy khí của hắc kim, vẽ một đường ở trên đao, đao kia nháy mắt như sống lại, toàn thân đao tỏa sáng. Cơ thể mẹ dường như cảm thấy không ổn, muốn đổi đầu rời đi, nhưng Trương An Ngạn đã chặt đứt đường lui của nó, Ngô Gia nâng chưởng đập tới cơ thể mẹ, cơ thể mẹ giống như bị chặn lại không thể động đậy, tay khác cầm đao dùng sức chém xuống.
Công lực của Ngô Gia không đủ, đao kia chưa chặt đứt, Trương An Ngạn tay nhanh mắt lẹ nắm tay Ngô Gia bổ thêm một đao xuống, cơ thể mẹ ưỡn ẹo phát ra tiếng la chói tai, sau đó liền biến mất trong không khí.
Diệt trừ Liên Yêu!
Trương An Ngạn buông đao, cầm tay Ngô Gia nhìn thoáng qua, nhíu mày nói: “Lỗ mãng!”
Ngô Gia ha ha cười không đáp lại, bảo vệ đi tới “Thứ gì, lợi hại như vậy?”
Ngô Gia lắc lắc đầu, “Là hắc kim. Thổ khắc thủy, kim khắc mộc, nhưng Liên Yêu tu luyện lâu như vậy, cây kim bình thường không được, nhưng hắc kim có khả năng trấn quỷ, tôi lấy từ trên cổ xuống, mượn khí của hắc kim dùng một chút, không nghĩ tới lại làm được.”
Ba người giải quyết xong mọi chuyện mới bắt đầu làm quen một chút, Vương Khải Toàn không nói nhiều lắm, chỉ nói mình tên là Vương Khải Toàn, là thuật sĩ tán tu, phát hiện có chuyện không thích hợp nên mới ở lại tìm cơ hội nhìn thử, không nghĩ tới lại bị Ngô Gia và Trương An Ngạn giành trước.
Vương Khải Toàn hỏi: “Hai đứa là Trương gia đi?”
Ngô Gia không biết địa vị của đối phương, cố ý ngắt lời lắc đầu, “Trương gia? Tôi họ Ngô, đây là anh của tôi!”
Vương Khải Toàn cười hai tiếng, “Chút tiểu xảo của bạn nhỏ còn muốn lừa anh béo này à, anh tốt xấu gì cũng đi lang thang lâu như vậy còn không biết trận đồ của Trương gia? Ý thì hay đó mà lại làm chả đến!”
Ngô Gia bị trực tiếp vạch mặt không biết xuống đài thế nào, nhưng Trương An Ngạn bên cạnh lại xác nhận, “Trương An Ngạn.”
Vương Khải Toàn liếc nhìn Ngô Gia, “Thì ra là đồ đệ của đại Tán Tiên, vậy bị này là Ngô tiểu Tán Tiên đi?”
Ngô Gia không nghĩ tới cái tên gọi này còn truyền tới tai người trước nay không quen biết, xấu hổ sờ mũi, “Vương tiền bối.”
Vương Khải Toàn xua tay, nói mấy ngày nữa sẽ đi bái phỏng Trương Tắc Hiên, ba người liền chia tay. Ngô Gia xử lý đơn giản vết thương trên người Trương An Ngạn rồi ngồi xe về nhà, Ngô Gia trên đường đi hỏi Trương An Ngạn: “Anh Ngạn có phải anh đã sớm biết Vương Khải Toàn biết xài phép?”
Trương An Ngạn lắc lắc đầu, “Đoán. Anh ta hẳn là đã sớm biết tụi mình.”
Thật ra lúc đầu Trương An Ngạn không nghĩ tới, chỉ cảm giác trên người người kia có chỗ kỳ quái, nhưng thuật sĩ dù sao cũng là số ít, anh Hoài nghi nhưng lại không có chứng cứ. Mà sau khi Vương Khải Toàn để bọn họ vào, anh mới suy đoán có khi nào người kia chẳng những biết hành động còn biết thân phận của bọn họ.
Trương An Ngạn không phải công pháp không giỏi, nhưng anh tuổi còn trẻ, lại không biết cách che giấu khí trên người, Vương Khải Toàn lại khác biệt, hắn coi như là người giành hồ, lại lớn tuổi hơn một tí, kiến thức nhiều, trên người tự nhiên sẽ có khí chất phố phường, cái gọi là đại đạo phải là dung hợp được với trời đất, khí khó phân biệt, không khác gì khí của người thường.
Trở về nhà, Ngô Gia mới phát hiện vết thương trên người mình còn nhiều hơn Trương An Ngạn. Trương An Ngạn chỉ bị chút ngoài da, nặng nhất là vết sẹo trên tay do trúng thi độc, tuy rằng đều là độc, nhưng bản thân Trương An Ngạn là bách độc bất xâm, sau khi máu đen chảy ra từ miệng vết thương thì nhanh chóng cầm máu, vết sẹo đen trên tay cũng sẽ dần dần biến mất. Ngược lại trên eo Ngô Gia bị quỷ nu óc quần lấy bị bầm tím, nhìn thấy có chút ghê người, vết thương trong lòng bàn tàu cũng không nhẹ không nặng, tới lúc trở về máu vẫn không ngừng chảy, tới cùng vẫn là Trương Tắc Hiên đau lòng mà xoa thuốc cho tiểu đồ đệ.
Trương Tắc Hiênn vừa xem xét vết thương trên người Ngô Gia vừa chỉ trích Trương An Ngạn, nói anh một hồi lại nói tới đồ đệ bị thương của mình, không nghĩ tới rời đi bốn năm, Trương An Ngạn lúc về lại như xưa phải gánh tội thay Ngô Gia.
Tay Ngô Gia không thể dính nước, tắm đều do Trương An Ngạn giúp đỡ, Ngô Gia mới đầu còn hơi xấu hổ, nhưng nhìn thấy khuôn mặt lạnh như tiền của Trương An Ngạn lại không dám chọc người kia giận, thành thành thật thật để Trương An Ngạn cởi quần áo ném vào phòng tắm.
Lúc đầu thì tương đối vẫn ổn, nhưng chờ tới khi Trương An Ngạn cầm xà phòng thoa lên người Ngô Gia lại bắt đầu không được. Tay của người khác nhích tới nhích lui trên người mình, Ngô Gia cảm thấy da thịt trên người mình đều ngứa ngáy, Trương An Ngạn chạm tới đâu cậu trốn tới đó, cuối cùng lại bị ép sát tới tường.
Thoa xà phòng mà lăn lộn tới nửa ngày, tay Ngô Gia xém chút nữa bị nước xối trúng, Trương An Ngạn lại nhẫn nại tới cùng, giữ lấy cậu nói: “Đừng nhúc nhích!”
Hai người cao xấp xỉ nhau, trên eo Ngô Gia còn một vết bầm tím, hai tay Trương An Ngạn lúc ấn vào xương sườn của cậu, mặt tự nhiên liếc nhìn Ngô Gia. Ngô Gia bị giọng nói vang lên bên tai làm đỏ tía cả lỗ tai, rũ đầu nửa ngày không dám lộn xộn nữa.
Mãi cho tới lúc ngủ, Trương An Ngạn xoa thuốc bên hông cho cậu, Ngô Gia cũng không dám cự quậy nữa. Trương An Ngạn sau khi xoa thuốc nhìn Ngô Gia ở trên giường vẫn không chịu nhúc nhích, đặt thuốc xuống xoay người ngủ.
Kết quả Ngô Gia vẫn không chịu nổi, cậu bò lại tới bên cạnh Trương An Ngạn, nhẹ nhàng hỏi: “Anh Ngạn, anh có phải đang giận không?”
Trương An Ngạn không để ý tới cậu, Ngô Gia đẩy anh, đẩy hết nửa ngày, Trương An Ngạn mới không chịu nổi nữa mở to mắt nắm lấy tay Ngô Gia, xoay người chặn người kia ở phía dưới. Ngô Gia thành thật vài giây lại nói thêm: “Anh Ngạn tình huống lần này khác biệt, lần sau sẽ không như vậy nữa, em xém chết đuối là do bị quỷ nước dọa. Anh cũng biết em sợ cái này mà…”
Trương An Ngạn đột nhiên hỏi: “Mấy cái ủy thác trước kia em đi một mình cũng thế?”
Ngô Gia nhanh chóng lắc đầu, “Sao có thể, em trước kia thật sự chưa từng bị thương, không tin anh hỏi sư phụ đi!”
Cũng không biết Trương An Ngạn tin hay không tin, anh chỉ lắc đầu không miệt mài theo đuổi nữa, “Ngủ đi.”
Hai người nghỉ ngơi mấy ngày, không nghĩ tới Vương Khải Toàn thật sự tới. Ngô Gia đang ở trong vườn tưới nước cho hoa, bỗng nghe thấy một tiếng “Anh bạn nhỏ Gia Gia”, hoảng sợ, quay đầu nhìn lại thì ra là khuôn mặt tròn của Vương Khải Toàn.
Ngô Gia kinh ngạc muốn chào hỏi, câu thứ hai của Vương Khải Toàn lại đem câu cậu nói rút trở về, “Tôi tới lấy kiếm gỗ đào cùng dao găm răng chó, cậu cùng anh Ngạn có cậu hình như còn chưa trả tôi đó?”
Kiếm gỗ đào lúc Ngô Gia rơi vào trong nước đã bị mất, mà con dao găm Trương An Ngạn cầm Ngô Gia cũng không rõ, tuy nhiên nhìn tình huống lúc đó, chỉ sợ Trương An Ngạn sau khi đâm quỷ nước bị thương ngay cả dap găm chưa lấy lại đã kéo Ngô Gia lên bờ.
Ngô Gia ngậm miệng không dám nói hai vật kia mất rồi, bắt đầu chơi trò đánh trống lãng, “Vương tiền bối tới tìm sư phụ của tôi? Lão nhân Gia ngài ấy đi ra ngoài tản bộ còn chưa về!”
Vương Khải Toàn cũng không hỏi nhiều, nói thêm vài lời với Ngô Gia. Vương Khải Toàn là người nói nhiều, mà Ngô Gia lại sợ người kia dừng lại sẽ tiếp tục sẽ chuyện đồ vật, gần như là anh một câu tôi một câu, trò chuyện không có kính nghĩ cùng khách sáo, mà tính hai người cũng hợp; thường xuyên qua lại thành ra xuất hiện tình đồng chí hữu nghị.
Trương An Ngạn chờ trong phòng nửa ngày không thấy Ngô Gia trở về, lúc ra cửa nhõng, hai người bối phận khác nhau kia đã kề vai sát cánh thiếu chút nữa là kết nghĩa anh em.
Chờ tới khi kỳ nghỉ kết thúc, Ngô Gia đi học ở ngoài, Trương Tắc Hiên từ trước tới nay luôn yêu thương cưng chiều tiểu đồ đệ cũng dọn theo, mà Trương An Ngạn cũng đi theo tìm công việc ở bên kia.
Vương Khải Toàn nói dù sao mình cũng là người thích này đây mai đó, khó tìm được bằng hữu có cá tính như vậy, cho nên cũng cùng nhau đi theo.
Bởi vì quan hệ với Ngô Gia, Trương An Ngạn và Vương Khải Toàn cũng dần dần thăn lên, từ lúc Ngô Gia đi học tới khi tốt nghiệp, cuối cùng xuất sư tham gia công tác, ba người giống như tam giác cân, nhân sinh đi qua một cái đã là mười năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất