Chương 13
Trong một tháng ngắn ngủi, vì chuẩn bị cho vai diễn của mình họ đã thay đổi rất nhiều.
Minh Tranh dần dần quen với sự tồn tại của Trịnh Quan Ngữ trong cuộc sống, học cách hút thuốc, học cách hòa hợp với Trịnh Quan Ngữ.
Cậu phát hiện Trịnh Quan Ngữ là người chịu được sự cô đơn rất tốt, y cũng không để ý đến hoàn cảnh sống không tốt của mình, nhanh chóng thích ứng nơi ở thuộc về Cao Tiểu Vũ kia.
Ngoại trừ giờ cơm tối, hầu như họ không thấy mặt nhau. Ban ngày Trịnh Quan Ngữ đến trường đi học với thầy dạy nhạc, chiều tan học sẽ đi chợ mua đồ về nhà nấu cơm, nấu cơm xong sẽ xuống lầu gõ cửa nhà Minh Tranh gọi cậu lên ăn cơm cùng.
Ở đây không có gì để giải trí, Trịnh Quan Ngữ cũng không có bạn, không tìm được việc gì để vui nhưng có vẻ y vẫn rất ổn.
Minh Tranh rất bội phục điểm này của y, trầm tĩnh không nóng nảy.
Trịnh Quan Ngữ nói trợ lý của mình đưa một chiếc đài nhỏ có băng Bình thư của Đơn Điền Phương qua, bọn họ sẽ vừa ăn cơm tối vừa nghe Đơn Điền Phương kể chuyện xưa.
Minh Tranh có thể cảm giác được Trịnh Quan Ngữ càng ngày càng giống Cao Tiểu Vũ trong phim.
Thay đổi rõ nhất chính là thần thái. Lúc trước, gương mặt của Trịnh Quan Ngữ luôn vô thức mang theo ý cười, lúc nói chuyện sẽ nhìn bạn đầy nhẹ nhàng, làm cho người ta thấy rất dễ chịu. Nhưng Trịnh Quan Ngữ bây giờ lúc nhìn người khác sẽ mang theo chút dò xét và đề phòng. Ngoài ra trông cũng sụt cân nhiều, lúc ngồi lưng sẽ còng xuống, lúc đi đường cũng luôn cúi đầu...
Trên thực tế, khí chất của anh và Cao Tiểu Vũ khác nhau, cũng bởi vì khí chất không giống này cho nên Lý Chí Nguyên mới muốn anh chuẩn bị cẩn thận ở giai đoạn đầu. Đạo diễn tìm Trịnh Quan Ngữ diễn Cao Tiểu Vũ chủ yếu là vì kỹ năng diễn xuất, ngoại hình của Trịnh Quan Ngữ khá phù hợp với tiêu chuẩn, gương mặt của anh có tính thích nghi rất mạnh, có thể xuyên qua khí chất của bất kỳ nhân vật nào, Minh Tranh nghĩ.
Nhưng có vẻ như... anh ấy diễn thiếu niên hoạt bát và quân tử thì càng trông phù hợp hơn? Đến quay bộ phim này, có lẽ là vì muốn đột phá bản thân.
Đạo diễn để họ vun đắp tình cảm, tìm hiểu lẫn nhau, Minh Tranh không nghĩ họ quen thuộc bao nhiêu, người cậu quen thuộc có vẻ không phải là Trịnh Quan Ngữ, mà là Cao Tiểu Vũ Trịnh Quan Ngữ hóa thân thành.
Lý Chí Nguyên không để Minh Tranh vào nhân vật giống Trịnh Quan Ngữ. Minh Tranh không biết lý do nhưng đạo diễn nói cậu là Trần Chu và hoàn toàn không cần phải làm gì khác, lúc diễn ông ấy sẽ có sắp xếp.
Lý Chí Nguyên là một đạo diễn rất biết dạy diễn viên, Minh Tranh cảm thấy mình hẳn nên nghe lời.
Nhưng Minh Tranh không biết mình có được xem là quen thuộc với Trịnh Quan Ngữ hay chưa.
Có lẽ nên quên đi thôi, dù sao bây giờ lúc hai người nói chuyện đã không còn khách sáo như trước, đều tùy ý hơn rất nhiều.
Mỗi ngày cậu sẽ đến ăn cơm với Trịnh Quan Ngữ, Minh Tranh cảm thấy đây xem như là một phần công việc. Cho nên cậu mang tâm trạng điểm danh mà đến, ăn xong dọn dẹp giúp Trịnh Quan Ngữ rồi chạy lấy người, không cho nhau cơ hội phát sinh thêm chuyện gì.
Mỗi ngày ăn cơm Trịnh Quan Ngữ đều phải nghe Bình thư.
Hôm nay nghe "Thủy hử". Có lẽ ở nhà một mình anh cũng sẽ nghe, mỗi lần Minh Tranh đến thì đoạn cậu nghe lần này luôn khác với lần trước. Đoạn hôm nay là miếu thần núi Phong Tuyết, Minh Tranh ăn cơm, thất thần nghe tiếng Lương Xung đạp gió đạp tuyết lên núi Lương, không hiểu sao lại nghĩ đến "Lâm Xung chạy trong đêm"... Trịnh Quan Ngữ từng học kinh kịch, không biết anh có thể hát hay không?
Trịnh Quan Ngữ càng ngày càng ăn ít hơn, mỗi ngày anh chỉ uống một chén nước luộc và trứng luộc, những món khác chỉ nếm mấy miếng rồi thôi. Nhưng anh thích nhìn mình ăn, Minh Tranh cũng không biết anh nhìn mình ăn có no bụng được không, nhưng không sao, thích nhìn thì nhìn.
"Lần sau anh nấu ít đồ ăn thôi." Minh Tranh cúi đầu "Mỗi ngày chỉ có mình tôi ăn."
Trịnh Quan Ngữ: "Dù sao cũng không ăn được mấy ngày nữa, để cậu ăn nhiều hơn chút. Chờ đoàn phim đến cậu phải ăn cơm hộp."
Minh Tranh dừng đũa, đáp lời: "Ừm."
Tương tác mỗi ngày của họ chỉ đơn giản như thế, ăn cơm cùng nhau, nghe Bình thư, trò chuyện vài câu không mặn không nhạt. Khoảng cách được bày ra rõ ràng trên bàn ăn, tầm mắt chạm nhau không tiến không lùi.
Minh Tranh ngẩng đầu nhìn y: "Gần đây anh rất ít nói."
Trịnh Quan Ngữ: "Vì Cao Tiểu Vũ không nói nhiều, cậu ấy không phải là người thích nói chuyện. Trong lòng tôi có rất nhiều lời muốn nói, nhưng tôi không thể nói, tôi phải trở thành Cao Tiểu Vũ."
Minh Tranh nói như có điều suy nghĩ: "Cao Tiểu Vũ hẳn sẽ không thích nghe Thủy hử."
Trịnh Quan Ngữ gật đầu: "Đúng vậy, tôi cần nghe cái này mỗi ngày để nhắc nhở tôi là ai."
Minh Tranh chợt cảm thấy có chút buồn cười: "Tôi thật sự không ngờ anh sẽ thích nghe cái này."
Cũng không phải thích nghe, chỉ là muốn tìm chút chuyện để làm. Trịnh Quan Ngữ không giải thích suy nghĩ của mình: "Tôi cũng không ngờ cậu sẽ nghe Bình thư. Tôi đã từng gặp rất nhiều người, cậu là người duy nhất nghe cùng tôi."
Lời này có lẽ hơi mập mờ, họ lặng đi một lúc.
Không biết Trịnh Quan Ngữ nghĩ đến điều gì ngước mắt nhìn Minh Tranh, chợt có chút hoảng hốt, khó hiểu, thậm chí là phiền muộn.
Tai còn nghe Bình thư, miệng lại hỏi một câu không đúng lúc: "Vì sao cậu lại theo Yến Mậu? Là tự nguyện à?"
"....."
Im lặng, Trịnh Quan Ngữ lại nói: "Tôi nghe được rất nhiều lời khó nghe... Nói thật ngoại hình điều kiện của cậu rất tốt, dựa vào sự thành thật kiên định của mình để bước đi là được, kỳ thật không cần thiết phải như thế."
Minh Tranh cảm thấy đề tài này thật sự rất chán, chỉ vào bát của Trịnh Quan Ngữ chuyển đề tài: "Thầy Trịnh, ăn nhiều chút, bây giờ cảm thấy anh nói chuyện cũng không có sức."
Sau khi nhìn nhau giây lát, Trịnh Quan Ngữ biết Minh Tranh không muốn nói chuyện với mình về cái này, lời này ý bảo y chưa no thì ăn nhiều một chút, đừng xen vào việc người khác.
Cũng đúng, bọn họ không có quan hệ gì, y quản để làm chi.
"Quả thật tôi không có sức, có lẽ là vì luôn ăn không đủ, nói chuyện cũng cảm thấy rất mệt." Trịnh Quan Ngữ đứng dậy định trốn tránh, "Cậu ăn trước đi tôi xuống đút cho bé Đen ăn."
Minh Tranh gật đầu. Trịnh Quan Ngữ để cậu lại trong nhà, một mình bưng cơm thừa xuống dưới lầu cho chó ăn.
Gần đây có rất nhiều chó mèo hoang nhưng Trịnh Quan Ngữ chỉ thích mỗi một con chó xù đen, còn đặt cho nó cái tên bé Đen. Con chó đó dường như cũng rất quý Trịnh Quan Ngữ, mỗi tối nó đều chạy tới cái cây lớn dưới lầu chờ.
Minh Tranh cầm chén đi đến bên cửa sổ. Giọng từ đài lọt vào tai, đang nói đến một trận tuyết lớn và báo tử đầu Lâm Xung bị đày đến Thương Châu. Nhưng không khí ngoài cửa sổ nóng cháy như thể có thể chạm vào, có dạng ba chiều như Đan Điền Phương nói về tuyết lớn.
Dưới lầu, một người hơi khòm lưng bước vào trong mắt Minh Tranh. Cậu bình tĩnh nhìn động tác đi đường của Trịnh Quan Ngữ, cảm thấy Cao Tiểu Vũ mà mình tưởng tượng đang bước ra ngoài từng bước một.
Con chó đen kia quả nhiên đang chờ Trịnh Quan Ngữ, yên lặng chờ Trịnh Quan Ngữ ngồi xuống đút thức ăn qua.
Minh Tranh yên lặng nhìn họ một lúc, cầm chén ăn hết cơm rồi quay lại dọn dẹp chén đũa.
Dọn được một nửa điện thoại của Minh Tranh vang lên. Là Nham Lệ gọi tới hỏi cậu có thể về nhà một chuyến không, nói ông chủ nhỏ Đổ Thạch ở chợ đen đánh nhau với người bán, dì nhỏ Minh Văn Dụ của cậu còn đang ở Hải Nam bàn chuyện làm ăn, muốn cậu về xử lý.
Minh Tranh dùng vai kẹp điện thoại, hỏi: "Ngày mai con về được không? Dì trấn an bọn họ để hai bên bình tĩnh lại."
"Ừ." Nham Lệ đáp, "Mấy ngày nay con nên về xem sao, trong nhà phải có người coi, chờ dì nhỏ của con về là có thể an tâm quay phim."
"Được."
Cậu cúp điện thoại, bắt đầu rì rì rửa chén. Hôm trước Trịnh Quan Ngữ nói cậu rửa chén không sạch nên gần đây Minh Tranh rất để ý đến chuyện này, bắt đầu so chiêu với nồi niêu xoong chảo trong nhà, mỗi lần rửa xong một cái là cầm lên nhìn cho thật kỹ, cậu nhìn ngọc bích thô mấy triệu còn không nghiêm túc được thế này.
Khi rửa chén xong cũng toát mồ hôi hột.
Minh Tranh lau tay tắt đài radio giúp Trịnh Quan Ngữ, chuẩn bị đi tìm y hút một điếu thuốc xem gần đây mình học giống một kẻ nghiện thuốc chưa.
Trịnh Quan Ngữ vẫn ngồi xổm bên gốc cây, bên cạnh là con chó đen nho nhỏ. Y chống đầu thẫn thờ nhìn bó hoa trong tay mình.
Khoảng thời gian này Minh Tranh phát hiện Trịnh Quan Ngữ rất thích mua hoa, người ta mua hoa để ăn, còn anh mua hoa để ngắm, chỉ cần thấy đẹp là mua không cần quan tâm nó là hoa gì.
Minh Tranh lấy một điếu thuốc ra châm, cau mày hít hai hơi rồi đi qua chỗ Trịnh Quan Ngữ.
Cậu chỉ đi hai bước Trịnh Quan Ngữ đã ngẩng đầu lên, chống cằm nhìn động tác của cậu.
Minh Tranh chịu đựng mùi hôi của thuốc hít từng hơi, cảm thấy mình lại có chút choáng váng.
Cậu đứng, Trịnh Quan Ngữ ngồi, y ngửa đầu nhìn cậu, nhìn một lát thì nở nụ cười.
"Cười cái gì." Cậu hỏi y, "Hay là trông giả quá."
Trịnh Quan Ngữ lắc đầu: "Giống lắm rồi. Tôi cười vì cảm thấy hai chúng ta đều rất đáng thương. Một người chịu đói cả ngày, một người bị ép học hút thuốc."
Minh Tranh gật đầu đồng ý. Cậu dụi tắt thuốc, cảm thấy đứng nói chuyện mệt quá nên dứt khoát ngồi xuống.
"Ngày mai tôi không đến ăn cơm với anh." Minh Tranh sờ đầu chó đen, "Trong nhà có chút chuyện phải về."
Nói xong Minh Tranh chợt cảm thấy như mình đang báo cáo với người nhà, có chút xấu hổ.
Nhưng Trịnh Quan Ngữ không quá để ý, chỉ gật đầu: "Biết rồi."
"Cậu về nhà thêm mấy ngày đi." Trịnh Quan Ngữ nói, "Vài ngày nữa đoàn phim đến, đến ngày khởi động máy lại qua đây, ở nhà với người nhà nhiều chút."
"Ừm."
Cậu nhìn hoa Trịnh Quan Ngữ cầm trong tay. Thật thần kỳ, cảnh này rất giống với một cảnh trong "Phút chốc" nhiều năm về trước, Chúc Lâm trong phim cũng cầm một bó hoa trắng thế này.
Trịnh Quan Ngữ cảm nhận được tầm mắt cậu đang nhìn mình, y lắc nhẹ bó hoa trong tay mình cười nói: "Tặng cậu nhé? Dù sao tôi cũng không biết làm để ăn."
Anh cười lên vẫn là Trịnh Quan Ngữ chứ không phải là Cao Tiểu Vũ. Đôi mắt và khuôn miệng anh rất ưa nhìn, phải hình dung thế nào nhỉ, đẹp trai thì không đúng, xinh đẹp cũng không đúng, Minh Tranh không biết nên hình dung Trịnh Quan Ngữ đang lắc hoa như thế nào. Chỉ là chợt cảm thấy kiểu người này hẳn nên đóng điện ảnh, nếu là điện ảnh thì nụ cười kia sẽ đọng mãi trên màn ảnh không bao giờ phai.
Minh Tranh nhận lấy hỏi: "Tôi vừa suy nghĩ... trong "Phút chốc" có phải anh cũng cầm loại hoa này không."
"Không phải, hoa trong "Phút chốc" là hoa dại nhân viên trong đoàn tìm trong rừng."
Trịnh Quan Ngữ chỉ hoa trong Minh Tranh: "Hoa cậu cầm tôi vừa hỏi tên, là hoa gừng."
Minh Tranh gật đầu: "Tôi biết loại này có thể hấp trứng, hình như ở nhà tôi có ăn rồi."
"Ừ, tôi vừa tìm kiếm thấy còn có thể trộn với rau hoặc làm thành thuốc." Trịnh Quan Ngữ khoanh tay, "Lúc tìm còn thấy được ngôn ngữ hoa của nó."
Minh Tranh lơ đãng hỏi: "Ngôn ngữ hoa là gì?"
Trịnh Quan Ngữ nghiêng mặt đi, dường như thở dài nhìn mặt trời lặn đằng xa nói: "Cất mãi ký ức vào mùa hè."
Minh Tranh dần dần quen với sự tồn tại của Trịnh Quan Ngữ trong cuộc sống, học cách hút thuốc, học cách hòa hợp với Trịnh Quan Ngữ.
Cậu phát hiện Trịnh Quan Ngữ là người chịu được sự cô đơn rất tốt, y cũng không để ý đến hoàn cảnh sống không tốt của mình, nhanh chóng thích ứng nơi ở thuộc về Cao Tiểu Vũ kia.
Ngoại trừ giờ cơm tối, hầu như họ không thấy mặt nhau. Ban ngày Trịnh Quan Ngữ đến trường đi học với thầy dạy nhạc, chiều tan học sẽ đi chợ mua đồ về nhà nấu cơm, nấu cơm xong sẽ xuống lầu gõ cửa nhà Minh Tranh gọi cậu lên ăn cơm cùng.
Ở đây không có gì để giải trí, Trịnh Quan Ngữ cũng không có bạn, không tìm được việc gì để vui nhưng có vẻ y vẫn rất ổn.
Minh Tranh rất bội phục điểm này của y, trầm tĩnh không nóng nảy.
Trịnh Quan Ngữ nói trợ lý của mình đưa một chiếc đài nhỏ có băng Bình thư của Đơn Điền Phương qua, bọn họ sẽ vừa ăn cơm tối vừa nghe Đơn Điền Phương kể chuyện xưa.
Minh Tranh có thể cảm giác được Trịnh Quan Ngữ càng ngày càng giống Cao Tiểu Vũ trong phim.
Thay đổi rõ nhất chính là thần thái. Lúc trước, gương mặt của Trịnh Quan Ngữ luôn vô thức mang theo ý cười, lúc nói chuyện sẽ nhìn bạn đầy nhẹ nhàng, làm cho người ta thấy rất dễ chịu. Nhưng Trịnh Quan Ngữ bây giờ lúc nhìn người khác sẽ mang theo chút dò xét và đề phòng. Ngoài ra trông cũng sụt cân nhiều, lúc ngồi lưng sẽ còng xuống, lúc đi đường cũng luôn cúi đầu...
Trên thực tế, khí chất của anh và Cao Tiểu Vũ khác nhau, cũng bởi vì khí chất không giống này cho nên Lý Chí Nguyên mới muốn anh chuẩn bị cẩn thận ở giai đoạn đầu. Đạo diễn tìm Trịnh Quan Ngữ diễn Cao Tiểu Vũ chủ yếu là vì kỹ năng diễn xuất, ngoại hình của Trịnh Quan Ngữ khá phù hợp với tiêu chuẩn, gương mặt của anh có tính thích nghi rất mạnh, có thể xuyên qua khí chất của bất kỳ nhân vật nào, Minh Tranh nghĩ.
Nhưng có vẻ như... anh ấy diễn thiếu niên hoạt bát và quân tử thì càng trông phù hợp hơn? Đến quay bộ phim này, có lẽ là vì muốn đột phá bản thân.
Đạo diễn để họ vun đắp tình cảm, tìm hiểu lẫn nhau, Minh Tranh không nghĩ họ quen thuộc bao nhiêu, người cậu quen thuộc có vẻ không phải là Trịnh Quan Ngữ, mà là Cao Tiểu Vũ Trịnh Quan Ngữ hóa thân thành.
Lý Chí Nguyên không để Minh Tranh vào nhân vật giống Trịnh Quan Ngữ. Minh Tranh không biết lý do nhưng đạo diễn nói cậu là Trần Chu và hoàn toàn không cần phải làm gì khác, lúc diễn ông ấy sẽ có sắp xếp.
Lý Chí Nguyên là một đạo diễn rất biết dạy diễn viên, Minh Tranh cảm thấy mình hẳn nên nghe lời.
Nhưng Minh Tranh không biết mình có được xem là quen thuộc với Trịnh Quan Ngữ hay chưa.
Có lẽ nên quên đi thôi, dù sao bây giờ lúc hai người nói chuyện đã không còn khách sáo như trước, đều tùy ý hơn rất nhiều.
Mỗi ngày cậu sẽ đến ăn cơm với Trịnh Quan Ngữ, Minh Tranh cảm thấy đây xem như là một phần công việc. Cho nên cậu mang tâm trạng điểm danh mà đến, ăn xong dọn dẹp giúp Trịnh Quan Ngữ rồi chạy lấy người, không cho nhau cơ hội phát sinh thêm chuyện gì.
Mỗi ngày ăn cơm Trịnh Quan Ngữ đều phải nghe Bình thư.
Hôm nay nghe "Thủy hử". Có lẽ ở nhà một mình anh cũng sẽ nghe, mỗi lần Minh Tranh đến thì đoạn cậu nghe lần này luôn khác với lần trước. Đoạn hôm nay là miếu thần núi Phong Tuyết, Minh Tranh ăn cơm, thất thần nghe tiếng Lương Xung đạp gió đạp tuyết lên núi Lương, không hiểu sao lại nghĩ đến "Lâm Xung chạy trong đêm"... Trịnh Quan Ngữ từng học kinh kịch, không biết anh có thể hát hay không?
Trịnh Quan Ngữ càng ngày càng ăn ít hơn, mỗi ngày anh chỉ uống một chén nước luộc và trứng luộc, những món khác chỉ nếm mấy miếng rồi thôi. Nhưng anh thích nhìn mình ăn, Minh Tranh cũng không biết anh nhìn mình ăn có no bụng được không, nhưng không sao, thích nhìn thì nhìn.
"Lần sau anh nấu ít đồ ăn thôi." Minh Tranh cúi đầu "Mỗi ngày chỉ có mình tôi ăn."
Trịnh Quan Ngữ: "Dù sao cũng không ăn được mấy ngày nữa, để cậu ăn nhiều hơn chút. Chờ đoàn phim đến cậu phải ăn cơm hộp."
Minh Tranh dừng đũa, đáp lời: "Ừm."
Tương tác mỗi ngày của họ chỉ đơn giản như thế, ăn cơm cùng nhau, nghe Bình thư, trò chuyện vài câu không mặn không nhạt. Khoảng cách được bày ra rõ ràng trên bàn ăn, tầm mắt chạm nhau không tiến không lùi.
Minh Tranh ngẩng đầu nhìn y: "Gần đây anh rất ít nói."
Trịnh Quan Ngữ: "Vì Cao Tiểu Vũ không nói nhiều, cậu ấy không phải là người thích nói chuyện. Trong lòng tôi có rất nhiều lời muốn nói, nhưng tôi không thể nói, tôi phải trở thành Cao Tiểu Vũ."
Minh Tranh nói như có điều suy nghĩ: "Cao Tiểu Vũ hẳn sẽ không thích nghe Thủy hử."
Trịnh Quan Ngữ gật đầu: "Đúng vậy, tôi cần nghe cái này mỗi ngày để nhắc nhở tôi là ai."
Minh Tranh chợt cảm thấy có chút buồn cười: "Tôi thật sự không ngờ anh sẽ thích nghe cái này."
Cũng không phải thích nghe, chỉ là muốn tìm chút chuyện để làm. Trịnh Quan Ngữ không giải thích suy nghĩ của mình: "Tôi cũng không ngờ cậu sẽ nghe Bình thư. Tôi đã từng gặp rất nhiều người, cậu là người duy nhất nghe cùng tôi."
Lời này có lẽ hơi mập mờ, họ lặng đi một lúc.
Không biết Trịnh Quan Ngữ nghĩ đến điều gì ngước mắt nhìn Minh Tranh, chợt có chút hoảng hốt, khó hiểu, thậm chí là phiền muộn.
Tai còn nghe Bình thư, miệng lại hỏi một câu không đúng lúc: "Vì sao cậu lại theo Yến Mậu? Là tự nguyện à?"
"....."
Im lặng, Trịnh Quan Ngữ lại nói: "Tôi nghe được rất nhiều lời khó nghe... Nói thật ngoại hình điều kiện của cậu rất tốt, dựa vào sự thành thật kiên định của mình để bước đi là được, kỳ thật không cần thiết phải như thế."
Minh Tranh cảm thấy đề tài này thật sự rất chán, chỉ vào bát của Trịnh Quan Ngữ chuyển đề tài: "Thầy Trịnh, ăn nhiều chút, bây giờ cảm thấy anh nói chuyện cũng không có sức."
Sau khi nhìn nhau giây lát, Trịnh Quan Ngữ biết Minh Tranh không muốn nói chuyện với mình về cái này, lời này ý bảo y chưa no thì ăn nhiều một chút, đừng xen vào việc người khác.
Cũng đúng, bọn họ không có quan hệ gì, y quản để làm chi.
"Quả thật tôi không có sức, có lẽ là vì luôn ăn không đủ, nói chuyện cũng cảm thấy rất mệt." Trịnh Quan Ngữ đứng dậy định trốn tránh, "Cậu ăn trước đi tôi xuống đút cho bé Đen ăn."
Minh Tranh gật đầu. Trịnh Quan Ngữ để cậu lại trong nhà, một mình bưng cơm thừa xuống dưới lầu cho chó ăn.
Gần đây có rất nhiều chó mèo hoang nhưng Trịnh Quan Ngữ chỉ thích mỗi một con chó xù đen, còn đặt cho nó cái tên bé Đen. Con chó đó dường như cũng rất quý Trịnh Quan Ngữ, mỗi tối nó đều chạy tới cái cây lớn dưới lầu chờ.
Minh Tranh cầm chén đi đến bên cửa sổ. Giọng từ đài lọt vào tai, đang nói đến một trận tuyết lớn và báo tử đầu Lâm Xung bị đày đến Thương Châu. Nhưng không khí ngoài cửa sổ nóng cháy như thể có thể chạm vào, có dạng ba chiều như Đan Điền Phương nói về tuyết lớn.
Dưới lầu, một người hơi khòm lưng bước vào trong mắt Minh Tranh. Cậu bình tĩnh nhìn động tác đi đường của Trịnh Quan Ngữ, cảm thấy Cao Tiểu Vũ mà mình tưởng tượng đang bước ra ngoài từng bước một.
Con chó đen kia quả nhiên đang chờ Trịnh Quan Ngữ, yên lặng chờ Trịnh Quan Ngữ ngồi xuống đút thức ăn qua.
Minh Tranh yên lặng nhìn họ một lúc, cầm chén ăn hết cơm rồi quay lại dọn dẹp chén đũa.
Dọn được một nửa điện thoại của Minh Tranh vang lên. Là Nham Lệ gọi tới hỏi cậu có thể về nhà một chuyến không, nói ông chủ nhỏ Đổ Thạch ở chợ đen đánh nhau với người bán, dì nhỏ Minh Văn Dụ của cậu còn đang ở Hải Nam bàn chuyện làm ăn, muốn cậu về xử lý.
Minh Tranh dùng vai kẹp điện thoại, hỏi: "Ngày mai con về được không? Dì trấn an bọn họ để hai bên bình tĩnh lại."
"Ừ." Nham Lệ đáp, "Mấy ngày nay con nên về xem sao, trong nhà phải có người coi, chờ dì nhỏ của con về là có thể an tâm quay phim."
"Được."
Cậu cúp điện thoại, bắt đầu rì rì rửa chén. Hôm trước Trịnh Quan Ngữ nói cậu rửa chén không sạch nên gần đây Minh Tranh rất để ý đến chuyện này, bắt đầu so chiêu với nồi niêu xoong chảo trong nhà, mỗi lần rửa xong một cái là cầm lên nhìn cho thật kỹ, cậu nhìn ngọc bích thô mấy triệu còn không nghiêm túc được thế này.
Khi rửa chén xong cũng toát mồ hôi hột.
Minh Tranh lau tay tắt đài radio giúp Trịnh Quan Ngữ, chuẩn bị đi tìm y hút một điếu thuốc xem gần đây mình học giống một kẻ nghiện thuốc chưa.
Trịnh Quan Ngữ vẫn ngồi xổm bên gốc cây, bên cạnh là con chó đen nho nhỏ. Y chống đầu thẫn thờ nhìn bó hoa trong tay mình.
Khoảng thời gian này Minh Tranh phát hiện Trịnh Quan Ngữ rất thích mua hoa, người ta mua hoa để ăn, còn anh mua hoa để ngắm, chỉ cần thấy đẹp là mua không cần quan tâm nó là hoa gì.
Minh Tranh lấy một điếu thuốc ra châm, cau mày hít hai hơi rồi đi qua chỗ Trịnh Quan Ngữ.
Cậu chỉ đi hai bước Trịnh Quan Ngữ đã ngẩng đầu lên, chống cằm nhìn động tác của cậu.
Minh Tranh chịu đựng mùi hôi của thuốc hít từng hơi, cảm thấy mình lại có chút choáng váng.
Cậu đứng, Trịnh Quan Ngữ ngồi, y ngửa đầu nhìn cậu, nhìn một lát thì nở nụ cười.
"Cười cái gì." Cậu hỏi y, "Hay là trông giả quá."
Trịnh Quan Ngữ lắc đầu: "Giống lắm rồi. Tôi cười vì cảm thấy hai chúng ta đều rất đáng thương. Một người chịu đói cả ngày, một người bị ép học hút thuốc."
Minh Tranh gật đầu đồng ý. Cậu dụi tắt thuốc, cảm thấy đứng nói chuyện mệt quá nên dứt khoát ngồi xuống.
"Ngày mai tôi không đến ăn cơm với anh." Minh Tranh sờ đầu chó đen, "Trong nhà có chút chuyện phải về."
Nói xong Minh Tranh chợt cảm thấy như mình đang báo cáo với người nhà, có chút xấu hổ.
Nhưng Trịnh Quan Ngữ không quá để ý, chỉ gật đầu: "Biết rồi."
"Cậu về nhà thêm mấy ngày đi." Trịnh Quan Ngữ nói, "Vài ngày nữa đoàn phim đến, đến ngày khởi động máy lại qua đây, ở nhà với người nhà nhiều chút."
"Ừm."
Cậu nhìn hoa Trịnh Quan Ngữ cầm trong tay. Thật thần kỳ, cảnh này rất giống với một cảnh trong "Phút chốc" nhiều năm về trước, Chúc Lâm trong phim cũng cầm một bó hoa trắng thế này.
Trịnh Quan Ngữ cảm nhận được tầm mắt cậu đang nhìn mình, y lắc nhẹ bó hoa trong tay mình cười nói: "Tặng cậu nhé? Dù sao tôi cũng không biết làm để ăn."
Anh cười lên vẫn là Trịnh Quan Ngữ chứ không phải là Cao Tiểu Vũ. Đôi mắt và khuôn miệng anh rất ưa nhìn, phải hình dung thế nào nhỉ, đẹp trai thì không đúng, xinh đẹp cũng không đúng, Minh Tranh không biết nên hình dung Trịnh Quan Ngữ đang lắc hoa như thế nào. Chỉ là chợt cảm thấy kiểu người này hẳn nên đóng điện ảnh, nếu là điện ảnh thì nụ cười kia sẽ đọng mãi trên màn ảnh không bao giờ phai.
Minh Tranh nhận lấy hỏi: "Tôi vừa suy nghĩ... trong "Phút chốc" có phải anh cũng cầm loại hoa này không."
"Không phải, hoa trong "Phút chốc" là hoa dại nhân viên trong đoàn tìm trong rừng."
Trịnh Quan Ngữ chỉ hoa trong Minh Tranh: "Hoa cậu cầm tôi vừa hỏi tên, là hoa gừng."
Minh Tranh gật đầu: "Tôi biết loại này có thể hấp trứng, hình như ở nhà tôi có ăn rồi."
"Ừ, tôi vừa tìm kiếm thấy còn có thể trộn với rau hoặc làm thành thuốc." Trịnh Quan Ngữ khoanh tay, "Lúc tìm còn thấy được ngôn ngữ hoa của nó."
Minh Tranh lơ đãng hỏi: "Ngôn ngữ hoa là gì?"
Trịnh Quan Ngữ nghiêng mặt đi, dường như thở dài nhìn mặt trời lặn đằng xa nói: "Cất mãi ký ức vào mùa hè."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất