Chương 6
*Note: Những chương sau này sẽ dựa theo góc nhìn của từng người để xưng, bình thường Ngữ - y, Tranh - cậu, góc nhìn của A Mạch: Ngữ - anh ấy, Tranh - cậu ta, Tranh nói về Ngữ - anh ấy.... nếu thấy rối có thể cmt nhé <3
6.
Giờ phút này A Mạch đang mua thuốc đuổi muỗi ở cửa hàng giá rẻ bên ngoài khách sạn.
Tính tiền xong cậu nhìn đồng hồ, gần mười giờ.
Bên Trịnh Quan Ngữ vẫn không có động tĩnh gì, chắc đêm nay không về? Ai biết. Nếu ngày mai Trịnh Quan Ngữ xúc động muốn theo đoàn phim đến Uyển Đinh, có lẽ bọn họ còn phải nghỉ ngơi ở đây mười ngày nửa tháng.
Theo kế hoạch bình thường thì Trịnh Quan Ngữ cần phải đi. Tháng sau có liên hoan phim, vốn lúc này họ nên ở Thượng Hải cùng đoàn phim chờ xuất phát đi Venice.
Nhưng Trịnh Quan Ngữ không đi, cũng không ai dám giục y đi. A Mạch tính toán thời gian cảm thấy có lẽ vẫn tới kịp, Trịnh Quan Ngữ không phải là loại người không đàng hoàng không biết nặng nhẹ.
Chỉ là... Thụy Lệ nóng quá đi, cậu rất không thích một thành phố nóng thế này, ngày nào cũng vừa nóng vừa ngột ngạt, chỉ đi đại ra ngoài hai bước cũng đổ đầy mồ hôi, chỉ muốn chạy đi cho thật nhanh...
A Mạch cầm xịt đuổi muỗi đi đến cửa khách sạn, nheo mắt lại nhìn thì thấy ở cửa khách sạn có người đang hút thuốc trong khu vực hút thuốc.
Sau khi xác nhận cậu mới chạy qua, đi đến cạnh người kêu lên: "Anh Quan Ngữ?!"
Trịnh Quan Ngữ quay qua nhìn: "Vừa định gọi cho cậu lấy thẻ phòng... Đi đâu vậy?"
"Đi mua thuốc đuổi muỗi." A Mạch đáp lại mới lấy làm lạ hỏi, "Sao anh lại về?"
Trịnh Quan Ngữ nhìn cậu chàng đầy kỳ quái: "Cậu không chào đón anh về à?"
"Không phải." A Mạch nhìn nét mặt y, "Em cho là đêm nay anh với..."
Trịnh Quan Ngữ liếc cười nhìn cậu chàng: "Cho rằng anh rất vã, đêm nay lên giường luôn với người ta?"
A Mạch xua tay: "Không phải, ý của em là..."
"Anh không những không làm gì, anh còn được phát thẻ người tốt, bị từ chối." Trịnh Quan Ngữ cười, "Chút nữa mua vé máy bay ngày mai, chúng ta về thôi."
A Mạch khiếp sợ sững sờ: "Hả?:
Trông Trịnh Quan Ngữ rất bình thường. Y lại rút ra một điếu thuốc. Chỉ nhìn biểu hiện, có lẽ bạn sẽ cảm thấy tâm trạng của y còn rất tốt, không khác gì so với lúc trước.
"Trong dự kiến." Trịnh Quan Ngữ đáp, "Anh biết cậu ấy sẽ từ chối anh, nhưng anh vẫn muốn nói thẳng."
A Mạch còn hơi kinh ngạc.
Trong ấn tượng của cậu, khi Trịnh Quan Ngữ thích một người y hẳn sẽ rất thận trọng, động lòng, tiếp cận, quá trình làm rõ tình cảm rất thong thả, nhưng lần này sao lại...
"Anh." A Mạch hỏi, "Anh nói với cậu ta thế nào?"
Trịnh Quan Ngữ: "Anh nói anh muốn nâng cậu ấy, còn có chút thích cậu ấy, nói rất gọn dàng dứt khoát. Chuyện thế này nói rõ ra là tốt nhất, anh không thích mơ hồ."
Phong cách theo đuổi người khác này có phải hơi vấn đề không. A Mạch bất đắc dĩ: "Anh Quan Ngữ, anh theo đuổi người ta thế này rất dễ bị hiểu lầm, nói không chừng người ta còn cho rằng anh trăng hoa..."
Trịnh Quan Ngữ cười cười: "Có thể. Nhưng cậu có nghĩ, nếu anh theo đuổi một diễn viên nhỏ, cho dù nói thế nào kỳ thật cũng là cái ý kia, vậy chẳng thà anh nói ngay từ đầu, nếu cậu ấy thật sự muốn hot và vì thân phận của anh đồng ý bắt đầu với anh..."
Dừng một lúc: "Thôi, có nói cũng không còn ý nghĩa, cậu cứ coi như anh xúc động đi. Anh có cảm giác cậu ấy thật sự không có cảm giác gì với anh... nên mới nói thế, để anh hết hy vọng cũng tốt."
A Mạch to mắt: "Nhưng trước kia anh chưa bao giờ..."
Trịnh Quan Ngữ sờ cằm mỉm cười: "Đúng vậy, trước kia không có, giờ thấy cậu ấy lại không kìm được, thật không tốt."
A Mạch nhìn Trịnh Quan Ngữ đồng tình, thở dài, nói khó hiểu: "Anh Quan Ngữ, em còn tưởng anh sẽ thích mấy nam sinh nhỏ nhỏ đáng yêu chứ, em cảm thấy Minh Tranh kia có chút... Anh đừng thích kiểu này, tìm ai ngoan chút đi!"
Trịnh Quan Ngữ nhìn cậu chàng nói đầy nghi ngờ: "Cậu ấy rất đáng yêu mà, cậu không thấy hả?"
A Mạch nhớ lại ấn tượng với Minh Tranh – Luôn thấy Minh Tranh quay cảnh đánh nhau ở trường quay, lúc nào trên tay cũng cầm vũ khí... Đáng yêu ở đâu?
"Không có chỗ nào đáng yêu hết." A Mạch nhỏ giọng đáp, "Thậm chí em còn thấy anh ta hơi dữ... hơn nữa còn cao hơn anh!"
Trịnh Quan Ngữ bật cười: "Có lẽ cậu không hiểu thẩm mỹ của anh."
Im lặng một lúc.
A Mạch nói đầy kính nể: "Anh Quan Ngữ, trông anh không giống bị từ chối chút nào, trước kia em tỏ tình mà bị từ chối là sẽ uống cả đêm..."
"Anh cũng không buồn thì sao phải uống rượu." Trịnh Quan Ngữ nói, "Ngược lại anh còn thấy rất có lỗi, lúc cậu ấy giải thích anh còn hơi đau lòng."
A Mạch im lặng một lúc.
Cậu chàng vẫn đang hoài nghi cuối cùng là mình không bình thường hay Trịnh Quan Ngữ không bình thường, tại sao có người bị từ chối lại còn thấy có lỗi với đối phương?
"Thật ra có thể cảm nhận được cậu ấy không có ý gì với anh, nói ra sớm cũng thoải mái." Trịnh Quan Ngữ thở dài, "Cậu ấy không thích cùng giới, anh có thể cảm nhận được."
A Mạch vẫn luôn có quan hệ rất tốt với anh, nghe vậy không khỏi buồn bã: "Anh Quan Ngữ, anh đừng buồn, anh rất tốt, sau này..."
Trịnh Quan Ngữ cười thờ ơ: "Được rồi, cậu đừng xụ mặt nữa! Chuyện này trong lòng anh thấy rất viên mãn, anh không có tiếc nuối, không buồn chút nào."
A Mạch nhìn sườn mặt anh đang hút thuốc, nặng nề thở dài.
Trịnh Quan Ngữ hút xong điếu kia cười vỗ vai A Mạch: "Đừng nói chuyện này cho ai hết, kể cả Dương Xu, chúng ta hãy quên đi."
Ngày hôm sau Trịnh Quan Ngữ bay về Thượng Hải. Y đi khỏi Thụy Lệ chỉ mang theo hai thứ, một là quả ô liu đã nhăn nheo, một có lẽ là số điện thoại sẽ không thể liên lạc được.
-
Khi Nham Lệ xuống nhà uống nước cô nghe thấy có động tĩnh. Cô mơ màng bước đến nhà chính, nhìn thấy Minh Tranh lôi máy chiếu ra ngồi trong phòng khách xem phim một mình.
Nham Lệ nhẹ nhàng tiến lại gần.
"Sao còn chưa ngủ?" Cô nhẹ giọng nhắc nhở, "Mai còn phải về Uyển Đinh, nghỉ ngơi sớm đi."
Minh Tranh quay đầu vẫy tay với cô: "Xem phim với con đi."
Cô bước đến chỗ Minh Tranh hai bước, ngừng lại, ngồi quỳ xong mới hỏi: "Là phim gì?"
"Tên "Phút chốc"." Minh Tranh nói, "Người mời về nhà ăn cơm hôm nay là diễn viên chính của phim."
Nham Lệ nhìn cậu: "Hai đứa là bạn à?"
Minh Tranh gật đầu rồi lại lắc đầu: "Con muốn, nhưng có vẻ đối phương không muốn làm bạn với con."
Nham Lệ thở dài, cảm thấy khá đáng tiếc.
Vì quá trình trưởng thành của Minh Tranh khá phức tạp nên cậu rất ít có bạn bè cùng lứa, từ nhỏ đến lớn vẫn sống cô đơn, trong nhà đồng ý cho cậu đi đóng phim thật ra cũng vì muốn dỗ cậu vui vẻ.
"Không sao, dù sao giới giải trí cũng khá phức tạp, cẩn thận với người khác cũng tốt." Nham Lệ nói, "Đóng phim đóng chơi thôi cũng không thể đóng suốt đời, trong nhà cũng cần con giúp đỡ, con nghĩ xem, bây giờ dì nhỏ của con vất vả thế nào, sau này...."
Minh Tranh rất không muốn trò chuyện về đề tài này, giọng điệu có chút không vui: "Đừng nói chuyện đó được không?"
Nham Lệ không dám nói tiếp nữa.
Cô ngồi cách Minh Tranh hai bước chân, nhàm chán nhìn chằm chằm vào màn hình chiếu.
Cô không có tế bào nghệ thuật gì, không thưởng thức được những bộ phim Minh Tranh thích xem, xem được một lúc đã mơ màng muốn ngủ.
Trịnh Quan Ngữ trong phim vẫn là hình dáng của thiếu niên, vẻ mặt ngây ngô ngây thơ, trong hình y đi chân trần vào trong rừng.
Đây là bộ phim u ám nhất Lý Chí Nguyên từng quay, tông màu của cả bộ phim mang chút tối tăm mờ mịt, vừa kìm chế vừa nặng nề.
Gây chú ý nhất trong phim chính là Trịnh Quan Ngữ, y mặc một chiếc áo sơ mi rất cũ, tròng vào trong người nhìn vừa rộng vừa đơn bạc.
"Mẹ cậu ấy đã chết." Minh Tranh chỉ vào màn hình nói, "Bây giờ cậu ấy định vào rừng tìm một bó hoa tặng mẹ. Tặng hoa xong cậu ấy sẽ về nhà lấy một cái rìu trong sân đi chặt đầu gã đàn ông đã bạo hành mẹ cậu ấy."
Nham Lệ hơi sốc trước cốt truyện nhưng vẫn im lặng không nói gì.
Minh Tranh tự mình nói tiếp: "Lần đầu tiên con xem bộ phim này... là cha dẫn con xuống phòng chiếu dưới tầng hầm trong nhà, đây cũng là bộ phim điện ảnh đầu tiên con xem."
Nham Lệ im lặng lắng nghe.
Nham Lệ cũng không hiểu cuối cùng Minh Tranh muốn nói gì, nhưng Nham Lệ nhạy cảm nhận ra được tâm tình của cậu đang tồi tệ.
Cô không dám nói gì, chỉ có thể lẳng lặng lắng nghe.
"Mọi người đều biết, vì mẹ nên con vẫn muốn đóng phim. Khi còn bé dì nhỏ không cho con ra ngoài, con rảnh rỗi không có gì làm nên chỉ có thể xem phim, vì muốn làm diễn viên điện ảnh nên con rất ngưỡng mộ những người diễn xuất tốt thế này."
Minh Tranh nói xong thở dài, chỉ vào người trên màn ảnh: "Có phải anh ấy đẹp lắm không?"
Nham Lệ tiếp tục gật đầu.
Trên màn hình, thiếu niên áo trắng cúi đầu hái một bó hoa trắng. Cậu đi tới trước một ngôi mộ và nhẹ nhàng đặt hoa lên. Ống kính di chuyển về phía trước và quay cận cảnh, một giọt nước mắt từ từ lăn trên mặt cậu.
Giọt nước mắt kia rất đẹp.
"Kỹ năng diễn xuất của anh ấy rất tốt, rất dễ dàng lay động lòng người." Vẻ mặt Minh Tranh mờ mịt, "Hôm nay anh ấy nói với con rằng anh ấy thích con, trông rất chân thành, dì nói xem, đó có phải là diễn hay không?"
Nham Lệ nói đầy khiếp sợ: "Thích con?"
Minh Tranh gật đầu: "Ừm."
Thật đáng sợ, diễn viên mình hâm mộ là gay, mục đích tiếp cận mình cũng không đơn giản, có vẻ là muốn quy tắc ngầm.
Minh Tranh chỉ cảm thấy thế giới này chắc chắn là bị gì rồi, hoặc là nói, Trịnh Quan Ngữ cậu gặp là giả.
Bộ lọc nát bấy.
Nham Lệ không khỏi nói: "Tiểu Tranh, con..."
"Hẳn là không gặp lại nhau nữa." Minh Tranh thở dài, "Nham Lệ, thế mà con cảm thấy thật buồn."
Tác giả: Mọi người xem vui là được, nếu thấy nát quá thì cũng đừng trách cứ tác giả không có văn hóa gì...
Rêu: Lúc đầu định Ngữ - y; Tranh - anh nhưng gõ rồi nhận ra Tranh ô liu còn nhỏ tuổi hơn tui thì tui ko thể hạ xuống chữ anh được ????????????
6.
Giờ phút này A Mạch đang mua thuốc đuổi muỗi ở cửa hàng giá rẻ bên ngoài khách sạn.
Tính tiền xong cậu nhìn đồng hồ, gần mười giờ.
Bên Trịnh Quan Ngữ vẫn không có động tĩnh gì, chắc đêm nay không về? Ai biết. Nếu ngày mai Trịnh Quan Ngữ xúc động muốn theo đoàn phim đến Uyển Đinh, có lẽ bọn họ còn phải nghỉ ngơi ở đây mười ngày nửa tháng.
Theo kế hoạch bình thường thì Trịnh Quan Ngữ cần phải đi. Tháng sau có liên hoan phim, vốn lúc này họ nên ở Thượng Hải cùng đoàn phim chờ xuất phát đi Venice.
Nhưng Trịnh Quan Ngữ không đi, cũng không ai dám giục y đi. A Mạch tính toán thời gian cảm thấy có lẽ vẫn tới kịp, Trịnh Quan Ngữ không phải là loại người không đàng hoàng không biết nặng nhẹ.
Chỉ là... Thụy Lệ nóng quá đi, cậu rất không thích một thành phố nóng thế này, ngày nào cũng vừa nóng vừa ngột ngạt, chỉ đi đại ra ngoài hai bước cũng đổ đầy mồ hôi, chỉ muốn chạy đi cho thật nhanh...
A Mạch cầm xịt đuổi muỗi đi đến cửa khách sạn, nheo mắt lại nhìn thì thấy ở cửa khách sạn có người đang hút thuốc trong khu vực hút thuốc.
Sau khi xác nhận cậu mới chạy qua, đi đến cạnh người kêu lên: "Anh Quan Ngữ?!"
Trịnh Quan Ngữ quay qua nhìn: "Vừa định gọi cho cậu lấy thẻ phòng... Đi đâu vậy?"
"Đi mua thuốc đuổi muỗi." A Mạch đáp lại mới lấy làm lạ hỏi, "Sao anh lại về?"
Trịnh Quan Ngữ nhìn cậu chàng đầy kỳ quái: "Cậu không chào đón anh về à?"
"Không phải." A Mạch nhìn nét mặt y, "Em cho là đêm nay anh với..."
Trịnh Quan Ngữ liếc cười nhìn cậu chàng: "Cho rằng anh rất vã, đêm nay lên giường luôn với người ta?"
A Mạch xua tay: "Không phải, ý của em là..."
"Anh không những không làm gì, anh còn được phát thẻ người tốt, bị từ chối." Trịnh Quan Ngữ cười, "Chút nữa mua vé máy bay ngày mai, chúng ta về thôi."
A Mạch khiếp sợ sững sờ: "Hả?:
Trông Trịnh Quan Ngữ rất bình thường. Y lại rút ra một điếu thuốc. Chỉ nhìn biểu hiện, có lẽ bạn sẽ cảm thấy tâm trạng của y còn rất tốt, không khác gì so với lúc trước.
"Trong dự kiến." Trịnh Quan Ngữ đáp, "Anh biết cậu ấy sẽ từ chối anh, nhưng anh vẫn muốn nói thẳng."
A Mạch còn hơi kinh ngạc.
Trong ấn tượng của cậu, khi Trịnh Quan Ngữ thích một người y hẳn sẽ rất thận trọng, động lòng, tiếp cận, quá trình làm rõ tình cảm rất thong thả, nhưng lần này sao lại...
"Anh." A Mạch hỏi, "Anh nói với cậu ta thế nào?"
Trịnh Quan Ngữ: "Anh nói anh muốn nâng cậu ấy, còn có chút thích cậu ấy, nói rất gọn dàng dứt khoát. Chuyện thế này nói rõ ra là tốt nhất, anh không thích mơ hồ."
Phong cách theo đuổi người khác này có phải hơi vấn đề không. A Mạch bất đắc dĩ: "Anh Quan Ngữ, anh theo đuổi người ta thế này rất dễ bị hiểu lầm, nói không chừng người ta còn cho rằng anh trăng hoa..."
Trịnh Quan Ngữ cười cười: "Có thể. Nhưng cậu có nghĩ, nếu anh theo đuổi một diễn viên nhỏ, cho dù nói thế nào kỳ thật cũng là cái ý kia, vậy chẳng thà anh nói ngay từ đầu, nếu cậu ấy thật sự muốn hot và vì thân phận của anh đồng ý bắt đầu với anh..."
Dừng một lúc: "Thôi, có nói cũng không còn ý nghĩa, cậu cứ coi như anh xúc động đi. Anh có cảm giác cậu ấy thật sự không có cảm giác gì với anh... nên mới nói thế, để anh hết hy vọng cũng tốt."
A Mạch to mắt: "Nhưng trước kia anh chưa bao giờ..."
Trịnh Quan Ngữ sờ cằm mỉm cười: "Đúng vậy, trước kia không có, giờ thấy cậu ấy lại không kìm được, thật không tốt."
A Mạch nhìn Trịnh Quan Ngữ đồng tình, thở dài, nói khó hiểu: "Anh Quan Ngữ, em còn tưởng anh sẽ thích mấy nam sinh nhỏ nhỏ đáng yêu chứ, em cảm thấy Minh Tranh kia có chút... Anh đừng thích kiểu này, tìm ai ngoan chút đi!"
Trịnh Quan Ngữ nhìn cậu chàng nói đầy nghi ngờ: "Cậu ấy rất đáng yêu mà, cậu không thấy hả?"
A Mạch nhớ lại ấn tượng với Minh Tranh – Luôn thấy Minh Tranh quay cảnh đánh nhau ở trường quay, lúc nào trên tay cũng cầm vũ khí... Đáng yêu ở đâu?
"Không có chỗ nào đáng yêu hết." A Mạch nhỏ giọng đáp, "Thậm chí em còn thấy anh ta hơi dữ... hơn nữa còn cao hơn anh!"
Trịnh Quan Ngữ bật cười: "Có lẽ cậu không hiểu thẩm mỹ của anh."
Im lặng một lúc.
A Mạch nói đầy kính nể: "Anh Quan Ngữ, trông anh không giống bị từ chối chút nào, trước kia em tỏ tình mà bị từ chối là sẽ uống cả đêm..."
"Anh cũng không buồn thì sao phải uống rượu." Trịnh Quan Ngữ nói, "Ngược lại anh còn thấy rất có lỗi, lúc cậu ấy giải thích anh còn hơi đau lòng."
A Mạch im lặng một lúc.
Cậu chàng vẫn đang hoài nghi cuối cùng là mình không bình thường hay Trịnh Quan Ngữ không bình thường, tại sao có người bị từ chối lại còn thấy có lỗi với đối phương?
"Thật ra có thể cảm nhận được cậu ấy không có ý gì với anh, nói ra sớm cũng thoải mái." Trịnh Quan Ngữ thở dài, "Cậu ấy không thích cùng giới, anh có thể cảm nhận được."
A Mạch vẫn luôn có quan hệ rất tốt với anh, nghe vậy không khỏi buồn bã: "Anh Quan Ngữ, anh đừng buồn, anh rất tốt, sau này..."
Trịnh Quan Ngữ cười thờ ơ: "Được rồi, cậu đừng xụ mặt nữa! Chuyện này trong lòng anh thấy rất viên mãn, anh không có tiếc nuối, không buồn chút nào."
A Mạch nhìn sườn mặt anh đang hút thuốc, nặng nề thở dài.
Trịnh Quan Ngữ hút xong điếu kia cười vỗ vai A Mạch: "Đừng nói chuyện này cho ai hết, kể cả Dương Xu, chúng ta hãy quên đi."
Ngày hôm sau Trịnh Quan Ngữ bay về Thượng Hải. Y đi khỏi Thụy Lệ chỉ mang theo hai thứ, một là quả ô liu đã nhăn nheo, một có lẽ là số điện thoại sẽ không thể liên lạc được.
-
Khi Nham Lệ xuống nhà uống nước cô nghe thấy có động tĩnh. Cô mơ màng bước đến nhà chính, nhìn thấy Minh Tranh lôi máy chiếu ra ngồi trong phòng khách xem phim một mình.
Nham Lệ nhẹ nhàng tiến lại gần.
"Sao còn chưa ngủ?" Cô nhẹ giọng nhắc nhở, "Mai còn phải về Uyển Đinh, nghỉ ngơi sớm đi."
Minh Tranh quay đầu vẫy tay với cô: "Xem phim với con đi."
Cô bước đến chỗ Minh Tranh hai bước, ngừng lại, ngồi quỳ xong mới hỏi: "Là phim gì?"
"Tên "Phút chốc"." Minh Tranh nói, "Người mời về nhà ăn cơm hôm nay là diễn viên chính của phim."
Nham Lệ nhìn cậu: "Hai đứa là bạn à?"
Minh Tranh gật đầu rồi lại lắc đầu: "Con muốn, nhưng có vẻ đối phương không muốn làm bạn với con."
Nham Lệ thở dài, cảm thấy khá đáng tiếc.
Vì quá trình trưởng thành của Minh Tranh khá phức tạp nên cậu rất ít có bạn bè cùng lứa, từ nhỏ đến lớn vẫn sống cô đơn, trong nhà đồng ý cho cậu đi đóng phim thật ra cũng vì muốn dỗ cậu vui vẻ.
"Không sao, dù sao giới giải trí cũng khá phức tạp, cẩn thận với người khác cũng tốt." Nham Lệ nói, "Đóng phim đóng chơi thôi cũng không thể đóng suốt đời, trong nhà cũng cần con giúp đỡ, con nghĩ xem, bây giờ dì nhỏ của con vất vả thế nào, sau này...."
Minh Tranh rất không muốn trò chuyện về đề tài này, giọng điệu có chút không vui: "Đừng nói chuyện đó được không?"
Nham Lệ không dám nói tiếp nữa.
Cô ngồi cách Minh Tranh hai bước chân, nhàm chán nhìn chằm chằm vào màn hình chiếu.
Cô không có tế bào nghệ thuật gì, không thưởng thức được những bộ phim Minh Tranh thích xem, xem được một lúc đã mơ màng muốn ngủ.
Trịnh Quan Ngữ trong phim vẫn là hình dáng của thiếu niên, vẻ mặt ngây ngô ngây thơ, trong hình y đi chân trần vào trong rừng.
Đây là bộ phim u ám nhất Lý Chí Nguyên từng quay, tông màu của cả bộ phim mang chút tối tăm mờ mịt, vừa kìm chế vừa nặng nề.
Gây chú ý nhất trong phim chính là Trịnh Quan Ngữ, y mặc một chiếc áo sơ mi rất cũ, tròng vào trong người nhìn vừa rộng vừa đơn bạc.
"Mẹ cậu ấy đã chết." Minh Tranh chỉ vào màn hình nói, "Bây giờ cậu ấy định vào rừng tìm một bó hoa tặng mẹ. Tặng hoa xong cậu ấy sẽ về nhà lấy một cái rìu trong sân đi chặt đầu gã đàn ông đã bạo hành mẹ cậu ấy."
Nham Lệ hơi sốc trước cốt truyện nhưng vẫn im lặng không nói gì.
Minh Tranh tự mình nói tiếp: "Lần đầu tiên con xem bộ phim này... là cha dẫn con xuống phòng chiếu dưới tầng hầm trong nhà, đây cũng là bộ phim điện ảnh đầu tiên con xem."
Nham Lệ im lặng lắng nghe.
Nham Lệ cũng không hiểu cuối cùng Minh Tranh muốn nói gì, nhưng Nham Lệ nhạy cảm nhận ra được tâm tình của cậu đang tồi tệ.
Cô không dám nói gì, chỉ có thể lẳng lặng lắng nghe.
"Mọi người đều biết, vì mẹ nên con vẫn muốn đóng phim. Khi còn bé dì nhỏ không cho con ra ngoài, con rảnh rỗi không có gì làm nên chỉ có thể xem phim, vì muốn làm diễn viên điện ảnh nên con rất ngưỡng mộ những người diễn xuất tốt thế này."
Minh Tranh nói xong thở dài, chỉ vào người trên màn ảnh: "Có phải anh ấy đẹp lắm không?"
Nham Lệ tiếp tục gật đầu.
Trên màn hình, thiếu niên áo trắng cúi đầu hái một bó hoa trắng. Cậu đi tới trước một ngôi mộ và nhẹ nhàng đặt hoa lên. Ống kính di chuyển về phía trước và quay cận cảnh, một giọt nước mắt từ từ lăn trên mặt cậu.
Giọt nước mắt kia rất đẹp.
"Kỹ năng diễn xuất của anh ấy rất tốt, rất dễ dàng lay động lòng người." Vẻ mặt Minh Tranh mờ mịt, "Hôm nay anh ấy nói với con rằng anh ấy thích con, trông rất chân thành, dì nói xem, đó có phải là diễn hay không?"
Nham Lệ nói đầy khiếp sợ: "Thích con?"
Minh Tranh gật đầu: "Ừm."
Thật đáng sợ, diễn viên mình hâm mộ là gay, mục đích tiếp cận mình cũng không đơn giản, có vẻ là muốn quy tắc ngầm.
Minh Tranh chỉ cảm thấy thế giới này chắc chắn là bị gì rồi, hoặc là nói, Trịnh Quan Ngữ cậu gặp là giả.
Bộ lọc nát bấy.
Nham Lệ không khỏi nói: "Tiểu Tranh, con..."
"Hẳn là không gặp lại nhau nữa." Minh Tranh thở dài, "Nham Lệ, thế mà con cảm thấy thật buồn."
Tác giả: Mọi người xem vui là được, nếu thấy nát quá thì cũng đừng trách cứ tác giả không có văn hóa gì...
Rêu: Lúc đầu định Ngữ - y; Tranh - anh nhưng gõ rồi nhận ra Tranh ô liu còn nhỏ tuổi hơn tui thì tui ko thể hạ xuống chữ anh được ????????????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất